ư Mã Đạo Tử được hơn mười tướng lĩnh cùng thân binh đoàn vây quanh bảo vệ, nghênh ngang tự đắc tiến thẳng tới Thạch Đầu thành, Tư Mã Thượng Chi mở cửa thành rangoài nghênh đón. Cùng với Tư Mã Thượng Chi đi theo sau, Tư Mã Đạo Tử bước lên chòi gác ở tường phía Bắc, quan sát tình huống trên sông.
Trong sắc chiều tà mênh mang u tịch, chiến thuyền thủy quân Kinh Châu đã sớm li khai hết thảy, chỉ còn lại thủy quân Kiến Khang do Tư Mã Nguyên Hiển chỉ huy vẫn đang bố phòng trên mặt sông.
Tư Mã Đạo Tử mỉm cười không nói lời nào, Tư Mã Thượng Chi cũng không dám mở miệng quấy rầy lão, chỉ dám yên lặng đứng hầu một bên.
Tư Mã Đạo Tử gật đầu nói: “Nguyên Hiển lần này biểu hiện rất xuất sắc, không phụ kỳ vọng của ta đối với hắn.”
Tư Mã Thượng Chi tiếp lời: “Chúc mừng Lang Nha vương có được người kế thừa.”
Tư Mã Đạo Tử bật cười nói: “Ta có thể tưởng tượng ra bộ dạng của Hoàn Huyền tên khốn ấy khi không thể không lui binh.”
Tư Mã Thượng Chi lo lắng nói: “Lần sau mà hắn đến nữa ắt sẽ càng khó đối phó hơn.”
Tư Mã Đạo Tử lạnh lùng hừ một tiếng: “Hoàn thị hắn làm sao đấu lại Tư Mã thị ta được, chỉ có chúng ta mới là tông thất chính thống nhà Đại Tấn. Lần này chúng ta thừa thế hạ chiếu tự nhận lỗi, thừa nhận những sai lầm đã phạm phải, đem trách nhiệm đổ lên người Vương Quốc Bảo, cũng ứng theo tai họa trời giáng xuống hỏa thạch, đồng thời phò hoàng đế mới đăng cơ, đổi mới những lỗi lầm ngày trước khi Tạ An nắm quyền trị nước. Nhân sự mới tự nhiên cũng có tác phong mới, hiện tại ta đã chỉ định Hoàn Huyền làm thứ sử Giang Châu; Ân Trọng Kham làm thứ sử Nghiễm Châu; Dương Toàn Kỳ làm thứ sử Ung Châu, Hoàn Tu làm thứ sử Kinh Châu, có thể thu được hiệu quả nhanh chóng (dựng sào thấy bóng), không những phân hóa thế lực quân Kinh Châu, mà còn làm sâu thêm mâu thuẫn giữa Hoàn Huyền, Ân Trọng Kham và Dương Toàn Kỳ. Tốt nhất là bọn chúng ở cùng một ổ lại cắn nhau, tất cả đều thương vong, sau đó ta sẽ thu thập tất cả bọn chúng chỉ trong một lần cất tay.”
Tư Mã Thượng Chi nhiệt tình phụ họa: “Kế này của Lang Nha vương quả thật tuyệt diệu. Hoàn Huyền cưỡng đoạt nàng dâu tương lai của Ân Trọng Kham, trong hai kẻ này vốn đã tồn tại tâm bệnh. Dương Toàn Kỳ xưa nay vẫn là thủ hạ của Hoàn Huyền, giờ được thăng lên địa vị tương đồng với Hoàn Huyền, Hoàn Huyền khẳng định bất mãn trong lòng, chỉ có điều nếu hắn mở lời phản đối, thì lại đắc tội với Dương Toàn Kỳ.”
Tư Mã Đạo Tử hời hợt nói: “Thượng Chi vẫn nhìn chưa tới điểm tinh tế nhất của kế này.”
Tư Mã Thượng Chi trầm ngâm hồi lâu, nói: “Có một điểm quả là Thượng Chi vẫn chưa hiểu rõ lắm, Hoàn Tu là người của Hoàn gia, cho y thế chỗ Ân Trọng Kham làm thứ sử Kinh Châu, chẳng phải đem đại quyền Hà Châu° đặt vào tay Hoàn Huyền ư?”
Tư Mã Đạo Tử vui vẻ đáp: “Đây chính là nước cờ lợi hại nhất hỗ trợ cho kế sách phân hòa của ta. Hoàn Tu bất kể thanh danh địa vị đều khó có thể so sánh được với Ân Trọng Kham, nếu như Hoàn Huyền tiếp nhận bổ nhiệm lui binh, Ân Trọng Kham làm sao tin phục được? Ta thấy chưa quá mười ngày, Ân Trọng Kham sẽ dâng sớ lên thỉnh cầu khôi phục lại chức cũ, chúng ta đương nhiên sẽ đáp ứng, như vậy Ân Trọng Kham có thể từ trên tay Hoàn Huyền đoạt lại binh quyền Kinh Châu, giữa bọn chúng nếu không xuất hiện tranh chấp, Hoàn Huyền sẽ không còn là Hoàn Huyền mà ta biết nữa.”
Tư Mã Thượng Chi vỗ tay tán thưởng: “Quả là tuyệt diệu. Mấy tờ bổ nhiệm không cần tốn một binh một tốt, cũng có thể khiến liên quân Kinh Châu chia năm xẻ bảy, mạnh ai nấy làm mạnh ai nấy cầu, binh không mất một giọt máu cũng đạt được mục tiêu. Trong thiên hạ chỉ có Lang Nha Vương mới có thủ đoạn cao minh như vậy.”
Tư Mã Đạo Tử thầm nghĩ nếu luận thủ đoạn mánh khóe chính trị, ngay Tạ An cũng chưa xứng là đối thủ của lão.
Tư Mã Thượng Chi lại tiếp: “Lần này Lưu Lao Chi lập được công lớn, Lang Nha Vương định vỗ về hắn thế nào?”
Tư Mã Đạo Tử nói: “Để hắn làm đại thống lĩnh Bắc Phủ Binh thì thế nào?”
Tư Mã Thượng Chi cau mày: “Sợ nhất là hắn nắm chắc được binh quyền lớn, đã có Tạ Huyền làm vết xe đổ, Thượng Chi cho rằng cần phải cẩn thận xử lý việc này.”
Tư Mã Đạo Tử âm trầm cười nói: “Ta tự đã có sách lược chế ngự hắn, để Tạ Diễm thế vào chức vị của Vương Cung, bổ nhiệm làm thứ sử Duyện Châu thì thế nào? Lưu Lao Chi có thể giết bất kỳ vị thượng cấp tối cao nào, riêng có vị thượng cấp tối cao này là hắn tuyệt đối không dám động đến dù chỉ là gót chân của y. Đúng vậy không?”
Cả hai nhìn nhau, đồng thời bật cười lớn. Một trận gió lớn, cuối cùng cũng thành quá khứ.
Lúc Lưu Dụ bị Trác Cuồng Sinh đánh thức dậy, đã là tối muộn, trong trướng đã treo đèn lồng. Gã ngồi dậy trong lúc thần trí vẫn còn chút mơ hồ, gạn hỏi: “Hiện tại là lúc nào rồi?”
Trác Cuồng Sinh đáp: “Ngươi đã ngủ hết năm thời thần rồi, từ mặt trời mọc ngủ đến lúc mặt trời lặn, vốn không định đánh thức ngươi dậy, chỉ có điều lão bằng hữu của ngươi đã đến rồi.”
Lưu Dụ ngạc nhiên hỏi lại: “Lão bằng hữu?”
Trác Cuồng Sinh vỗ vỗ vào vai gã, nói: “Ra khỏi trướng cho thoáng khí! Ngươi không ngửi thấy mùi thơm của thịt hươu à? Là Diêu Mãnh và một nhóm bằng hữu ở cùng đem đến biếu ngươi. Thấy ngươi có thể ngủ được một giấc ngon lành, tất cả đều cảm thấy vui sướng hơn cả chính bản thân được ngủ ngon.”
Lưu Dụ xuyên ra ngoài trướng, tức thì vui mừng lộ ra ngoài mặt.
Tại khoảng đất trống bên ngoài trướng, vẫn dựng một đống củi lửa, đang nướng một xiêng đùi hươu, hương thơm ngào ngạt bay tứ phía. Ngồi vây quanh đống lửa là bảy, tám người, có Diêu Mãnh, Giang Văn Thanh, Cơ Biệt, Âm Kỳ, Tịch Kính, Phương Hồng Sinh, Bàng Nghĩa. Còn có người đã lâu không nghe được tin tức gì cả là Tống Bi Phong.
Ánh mắt Lưu Dụ và Tống Bi Phong giao nhau, có cảm giác tri âm không thể nói hết được bằng lời. Ngày đó Tống Bi Phông bất chấp an nguy của bản thân, vì bảo hộ cho Lưu Dụ thoát thân mà mang theo báu vật chạy thật xa, dẫn dắt yêu nhân Di Lặc giáo do ni Huệ Huy làm thủ lĩnh đều đuổi theo truy bắt ông, khiến Lưu Dụ vô cùng cảm kích.
Tâm tình Lưu Dụ vô cùng tốt, thêm vào đó tinh thần vì được ngủ đầy đủ đã đạt tới trạng thái tốt nhất, không cần tốn công sức cũng quẳng được những ưu phiền buồn khổ vẫn quấy nhiễu trong lòng sang một bên, hòa vào không khí sôi nổi của hỏa hội. Ngồi xuống cạnh Tống Bi Phong, tiếp lấy miếng thịt hươu lớn do Diêu Mãnh cố tình giả vờ thái độ cung kính dâng lên, sau đó hướng Tống Bi Phong mà tỏ lòng biết ơn: “Lão ca người rốt cục là đã đến đâu đi đâu? An cô nương đâu?”
Tống Bi Phong đáp: “Nói ra thì dài lắm. Ta ngày đó chạy thẳng đến Biên Hoang tập. Ni Huệ Huy quả thực là thần thông quảng đại, luôn bám chặt theo ta, lại còn vài bận cắt ngang được đường của ta, song phương trải qua nhiều lần kịch chiến, lần cuối cùng ta rơi vào trong vòng bao vây của Tứ Đại Kim Cương Di Lặc giáo, may mà An cô nương đuổi đến kịp thời, trợ giúp ta thoát hiểm.”
Mọi người đều tưởng tượng ra được tình huống nguy hiểm kịch liệt lúc bấy giờ.
Tống Bi Phong tiếp tục nói: “An cô nương thấy tình thế bất thường, ta lại vừa gặp nội thương không nhẹ, liền đề nghị đem vật đó giấu đi, sau đó trốn tới vùng đất hoang vắng nguy hiểm nhất cũng là chỗ an toàn nhất.”
Trác Cuồng Sinh không hiểu hỏi lại: “Cuối cùng vật đó là cái gì?”
Lưu Dụ thay lời đáp: “Là một khối bảo ngọc lưu truyền từ thời cổ của Đạo gia, là vật mà bọn Tôn Ân, Giang Lăng Hư ra sức tranh đoạt, căn cứ theo lời đồn thì bằng ngọc này có thể tìm ra Động Thiên Phúc Địa trong truyền thuyết.”
Trác Cuồng Sinh lộ ra vẻ mặt hoảng hốt, hiển nhiên đã hiểu được Lưu Dụ đang nói cái gì, tức thì không hỏi lại nữa, thần tình cổ quái.
Giang Văn Thanh ngạc nhiên hỏi: “Động Thiên Phúc Địa là chỗ nào vậy?”
Lưu Dụ đáp: “Sợ là không một ai biết cả, bao gồm tất cả những người đã từng nắm giữ bảo ngọc trong tay.”
Âm Kỳ hỏi: “Tống huynh có phải đã trốn tới Biên Hoang tập không?”
Phương Hồng Sinh vỗ đùi tán thưởng: “Chỉ có trốn tại Biên Hoang tập mới có thể thoát khỏi bọn yêu nhân Di Lặc giáo.”
Tống Bi Phong nhìn về phía Bàng Nghĩa, cười nói: “Bọn ta trốn tại hầm chứa rượu của Bàng huynh, tiếc là không có Tuyết Giản Hương.”
Lưu Dụ trong lòng rúng động hỏi lại: “Tình trạng của hầm chứa rượu thì thế nào rồi?”
Tống Bi Phong đáp: “Cho đến hôm qua thì vẫn an toàn, địa điểm cũ của Đệ Nhất lâu được dùng để đặt đá và gỗ. Nhưng bắt đầu từ hoàng hôn ngày hôm qua, quân chiếm đóng đã thực hiện lục soát quy mô lớn đối với toàn khu vực, ta suýt nữa đã bị phát hiện, may mà kịp thời lợi dụng bóng đêm mà trốn thoát.”
Lưu Dụ cùng Giang Văn Thanh nhìn nhau, lòng đều hô không ổn, địch nhân nhất định là sợ bọn họ đột nhập vào khu vực bên ngoài Dạ Oa Tử, vì vậy tiến hành lục soát triệt để, sau đó sẽ thiết lập lầu gác canh phòng, đem phạm vi phòng ngự mở rộng ra toàn bộ Biên Hoang tập.
Cơ Biệt gạn hỏi: “An cô nương thì sao? Này! Ai là An cô nương?”
Sau khi Lưu Dụ giải thích mọi việc rõ ràng, Tống Bi Phong nói: “Vào đêm đầu tiên mà bọn ta trốn ở trong hầm chứa rượu, gần lúc trời sáng, từ khu Bạch Vân sơn nơi bọn ta chôn giấu bảo ngọc truyền lại một tiếng động lớn rung trời chuyển đất, tiếp đó toàn bộ Biên Hoang tập náo động cả lên, bên ngoài không ngừng có địch nhân thúc ngựa chạy qua, bọn ta không dám ló mặt ra nhìn, cộng thêm lúc đó ta hành công đang đạt tới giai đoạn vô cùng nguy cấp, càng không dám hành động lỗ mãng. May mà không có người nào chú ý đến hầm chứa rượu, bằng không tối nay sẽ không thể cùng mọi người ngồi đây thưởng thức đùi hươu rồi.”
Diêu Mãnh nhắc nhở Lưu Dụ: “Đùi hươu phải ăn khi còn nóng à!”
Ánh mắt Lưu Dụ nhìn lên miếng đùi hươu, cắn mạnh một cái, xé ra một miếng thịt hươu, nhai một cách thống khoái, động dung nói: “Thật là ngon! Những người khác thì sao?”
Tịch Kính cười đáp: “Soái gia yên tâm, hôm qua chúng ta mấy ngàn người cùng xuất phát, tạo thành cuộc đi săn quy mô lớn, thu hoạch được vô số động vật hoang dã, đã phân phát để mọi người cùng thụ hưởng, chỉ là cá tươi cũng đã có hơn ba mươi giỏ rồi.”
Bàng Nghĩa nói: “Khu rừng ở bờ Bắc Hoài Thủy là thu hoạch phong phú nhất.”
Giang Văn Thanh hỏi: “Không biết tiếng động lớn đó có quan hệ tới bảo ngọc hay không nhỉ?”
Tống Bi Phong đáp: “Ta cũng không rõ, qua ba ngày, An cô nương xem qua thấy tình trạng của ta đã ổn định, bên ngoài cũng đã hồi phục lại yên bình, bèn ra ngoài khu Bạch Vân Sơn để xem xét kỹ lưỡng, sau khi quay lại, vẻ mặt nghiêm trọng thông báo lại với ta, ngôi Ngọa Phật tự hoang tàn chỗ ta chôn giấu bảo ngọc đã hóa thành tro bụi, chỉ còn lại một hầm bẫy lớn chu vi ngang dọc mấy chục trượng.”
Mọi người trừ Lưu Dụ, đều nghe đến ngây ngốc hai mắt mở lớn mồm thì há hốc cả ra, cũng không nói được câu nào.
Trác Cuồng Sinh mắt ánh lên những tia sáng kỳ lạ, cũng im lặng không nói lời nào.
Bàng Nghĩa sợ líu lưỡi: “Việc này quả là cổ quái phi thường.”
Tống Bi Phong nói: “Tiếp đó thì địch nhân tiến hành bố phòng quy mô lớn bên ngoài Dạ Oa Tử, ta cùng An cô nương phải lén lút rời đi, chia tay ở bên ngoài tập, An cô nương muốn quay lại gặp cha cô ấy, ta vì sự hiếu kỳ nổi lên, bèn đến khu Bạch Vân Sơn xem kết cục, giữa đường gặp được Hồng lão bản, biết các ngươi ở đây, bèn lập tức đuổi đến.”
Lưu Dụ hỏi: “Hồng lão bản không đi cùng một đường với Tống lão ca để quay lại à?”
Tống Bi Phong đáp: “Y nói còn phải làm chút việc, ngày mai sẽ quay về.”
Giang Văn Thanh lo âu về nhiệm vụ Lưu Dụ giao cho nàng, sốt ruột gạn hỏi: “Tình hình Biên Hoang tập thế nào?”
Tống Bi Phong đáp: “Khi đó bọn ta một lòng trốn chạy, không nắm rõ được tình hình, tình thế cũng không cho phép bọn ta làm tới mức ấy, chỉ biết bọn chúng dùng gỗ đặt bên ngoài hầm rượu, phong tỏa hạ du Dĩnh Thủy, nếu muốn đột nhập vào phạm vi Biên Hoang tập mà không bị phát giác, e là không thể được.”
Âm Kỳ trầm giọng nói: “Trước đây địch nhân không biết ai giúp đỡ bọn ta trốn, vì vậy đem phòng tuyến thu nhỏ tới Dạ Oa Tử. Hiện tại đã biết rõ chúng ta ở tại Phượng Hoàng hồ, vì vậy việc ứng theo tình huống, mà thay đổi sách lược phòng ngự là chuyện tất nhiên.”
Tống Bi Phong do dự nói: “Khi ta vượt sông lên tới bờ Dĩnh Thủy, thì nhìn thấy một tình huống kỳ quái, có lẽ chỉ là ta đa nghi thôi!”
Trác Cuồng Sinh tinh thần chấn động mạnh: “Tống lão huynh nhìn thấy cái gì vậy?”
Tống Bi Phong đáp: “Ta thấy Khương nhân làm như có thật khiêng mấy cái hòm rương từ Thúc Ngạn về Biên Hoang tập, vừa khẩn trương lại vừa cẩn thận từng li từng tí, mỗi lần chỉ vận chuyển một hòm qua sông, có người trông giống như Diêu Hưng đang tự mình giám sát đốc thúc, biểu thị vật trong mấy hòm này cực kỳ không tầm thường.”
Mọi người nghe xong đều đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy khó hiểu, cuối cùng chuyển ánh mắt đến Lưu Dụ.
Lưu Dụ trầm ngâm hồi lâu, đột nhiên cả người rúng động: “Diêu Hưng cuối cùng đã tìm lại được 'Đạo Nhật Phong' do Hô Lôi đương gia giấu rồi.”
Trác Cuồng Sinh động dung hỏi: “Tống huynh làm sao lại chú ý đặc biệt đối với chuyện này?”
Tống Bi Phong đáp: “Khi đó ta đang ẩn mình vượt qua Dĩnh Thủy, đột nhiên bờ Đông xuất hiện một lượng lớn kĩ sĩ hộ tống một cỗ xe do la kéo, kỳ quái nhất là không dùng lửa soi đường, vừa thần bí vừa lén lút, vì vậy đã dẫn dụ sự chú ý của ta.”
Giang Văn Thanh nói: “Phán đoán của Lưu gia mà sai lầm thì còn biết đi đâu mới tìm ra người đoán đúng. Nhưng lại không phù hợp với đạo lý mà chúng ta biết, bởi lẽ cho tới tận đêm Yến Phi tới Biên Hoang tập, Diêu Hưng vẫn chưa biết 'Đạo Nhật Phong' giấu ở chỗ nào mà người duy nhất hiểu rõ tình tiết sự việc là Hô Lôi Phương, sau khi tỉnh lại đã quên hết nơi cất giấu “Đạo Nhật Phong”, trừ phi gã nói dối, và đã phản bội chúng ta.”
Diêu Mãnh lắc đầu: “Hô Lôi Phương không phải hạng người này đâu, nếu quá như lời đã nói, thì đã không trúng tà thuật của Ba Cáp Mã Tư.”
Mọi người đều gật đầu tán thành, nhưng cũng đều hoài nghi không hiểu.Tống Bi Phong hoàn toàn không có chút nhận thức nào đối với việc này, Giang Văn Thanh phải giải thích rõ ràng cho ông.
Lưu Dụ nói: “Xét tới một khả năng khác, là Hô Lô đương gia tuyệt không phải là người duy nhất biết rõ tình tiết sự việc, mà còn có một kẻ khác trong số chúng ta là nội gián của Diêu Hưng, hắn trước giờ không có cơ hội báo tin cho Diêu Hưng biết về nơi cất giấu ‘Đạo Nhật Phong’, cho tới mấy ngày này tại Phượng
Hoàng hồ đã thu xếp ổn thỏa, lại thấy Hồ Lôi Phương mất đi kí ức có liên quan tới nơi cất giấu “Đạo Nhật Phong”, mới bắt đầu dám bạo gan báo tin cho Diêu
Hưng biết.”
Bàng Nghĩa biến sắc nói: “Nếu vậy tên nội gián này chẳng lẽ lại không đem hư thực và kế hoạch tác chiến của bọn ta báo cáo hết với địch nhân sao?”
Lưu Dụ mỉm cười đáp: “Ta sớm đã đoán ra là có nội gián, đối với việc này cũng đã có phòng bị, kế hoạch tác chiến tổng thể chỉ nằm trong đầu ta thôi, còn mọi người chỉ biết được một vài phần.”
Giang Văn Thanh là người hiểu rõ nhất những lời này của Lưu Dụ, bèn phân tích: “Tên nội gián này khẳng định là Khương nhân, mà còn là trợ thủ đắc lực của Hô Lôi đương gia, có nhiều khả năng là hắn trợ giúp Hô Lôi đương gia đem vật đi cất giấu, vì vậy mới biết rõ nơi cất giấu của độc hương.”
Trác Cuồng Sắc vẻ mặt nghiêm trọng nói: “Kẻ này tuyệt không khó tìm, chỉ có điều hắn là tâm phúc của Hô Lôi đương gia, Hô Lôi đương gia lại có phần tham gia Chung Lâu Nghị Hội, hắn tự nhiên cũng có thể theo bên Hô Lôi đương gia mà nghe ngóng tình hình cụ thể và tỉ mỉ của hội nghị. Việc địch nhân mở rộng tuyến phòng ngự ra tới khu vực bên ngoài Dạ Oa Tử phải chăng đã là chứng cứ, có thể biết địch nhân đối với kế hoạch chiếm đoạt Chung Lâu đã tiến hành phòng bị. Và địch nhân sẽ không phái kỳ binh đột kích Phượng Hoàng hồ nữa, mà ngược lại sẽ tập trung toàn lực phòng thủ Chúng Lâu và ra đòn phủ đầu với quân chủ lực của chúng ta, cũng sẽ dùng độc hương vào thời khắc quan trọng để làm tê liệt sức chiến đấu của chúng ta.”
Diêu Mãnh trầm giọng nói: “Ta đã đoán ra nội gián là kẻ nào. Người Hô Lôi đương gia tín nhiệm nhất chính là Lữ Minh, hắn là em vợ của Hô Lôi đương gia, trùng hợp nhất chính là hai ngày sau khi Hô Lôi đương gia hồi phục lại thần trí, hắn đã tự động xin anh hắn cho phép đến Biên Hoang tập làm thám tử, trên mặt thời gian thì vô cùng phù hợp.”
Âm Kỳ hai mắt tràn đầy sát cơ, nói: “Từ trước tới giờ chúng ta đều luôn nghĩ không ra, vì sao chúng ta trốn đến bình nguyên Vu Nữ Khâu, vẫn không thoát khỏi truy lùng của địch nhân, chỉ có việc trong số chúng ta có nội gián, mới có thể giải thích được điểm này, hắn có thể lưu lại kí hiệu ven đường. May mà ông trời thương xót, giáng xuống trận tuyết lớn, bằng không chúng ta khó mà thoát khỏi kiếp số.”
Diêu Mãnh nói: “Ta tuyệt không hề phán đoán tùy tiện, Lữ Minh con người này luôn một lòng trung thành cẩn cẩn với Khương tộc, vì vậy ta đặc biệt chú ý tới hắn, cũng đã từng cảnh tỉnh Hô Lôi đương gia, chớ có để lộ sự tình của nghị hội cho hắn biết.”
Lưu Dụ nói: “Ta phải tự mình tìm gặp riêng Hô Lôi Phương để nói vài lời, nếu chứng thực Lữ Minh là gian tế của địch nhân, chúng ta có thể lợi dụng ngược lại hắn.”
Trác Cuồng Sinh cau mày gạn hỏi: “Nhưng làm thế nào để ứng phó được độc hương bây giờ? Địch nhân chỉ cần phái mười tay cao thủ, cũng có thể tung ra độc hương được, vật loại này muốn phòng cũng không sao phòng được.”
Cơ Biệt nói: “Muốn phóng độc hương, tất phải ở nơi đầu nguồn gió. Nếu như ta không đoán sai, Diêu Hưng coi trọng vật này đến vậy, thì nó phải tương tự loại phấn mù hộ thân của Hoa Yêu, khí độc tung ra sẽ tụ lại chứ không bị tan đi, theo gió bao phủ cả một vùng rộng lớn, như vậy mới có thể phát ra tác dụng.”
Tịch Kính nói: “Sợ nhất là không biết được địch nhân có thủ đoạn này, biết được rồi ắt sẽ có phương pháp ứng phó, cũng từ đó có thể suy đoán ra chiến lược địch nhân sẽ sử dụng, chí ít bọn chúng cũng sẽ đợi chúng ta tụ tập lại một chỗ thì mới sử dụng, hoặc là phối hợp độc hương với kỳ binh đột kích doanh trại của của chúng ta vào ban đêm.”
Phương Hồng Sinh nói: “Độc hương đương nhiên có mùi vị đặc biệt, kể cả có giấu ở trong hòm, vẫn lưu lại mùi vị dọc đường, chỉ cần để ta ngửi qua, ta có lòng tin sẽ tìm ra được độc hương.”
Diêu Mãnh mừng rỡ nói: “Nếu có thể đi trước được một bước thiêu rụi độc hương trong tập, địch nhân sao lại không đại loạn cơ chứ?”
Tống Bi Phong mạnh mẽ đứng bật dậy, nói: “Ta dẫn Phương tổng đi.”
Diễu Mãnh cũng nhảy bật dậy nói: “Chuyện vô cùng quan trọng, không cho phép thất bại, ta cũng đi cùng.”
Phương Hồng Sinh đứng dậy nói: “Ta chỉ thuận miệng mà nói ra thôi! Cái mũi của ta khẳng định làm được, nhưng làm sao lẩn được vào trong tập để tìm độc hương? Diêu Hưng đương nhiên sẽ đem độc hương giấu tại nơi được bảo vệ cẩn trọng nhất.”
Trác Cuồng Sinh cười nói: “Người thường đương nhiên không làm được, nhưng Tiểu Yến Phi của chúng ta thì thế nào? Gã sẽ có biện pháp đưa lão huynh người vào Biên Hoang tập, tiến hành đại kế lấy độc công độc của chúng ta. Nếu quả có thể lấy độc hương để phá phòng ngự của đối phương tại Chung Lâu, tất cả sẽ vẫn y theo kế hoạch đã định mà tiến hành.”
Lưu Dụ hiểu được tất cả những điều trong đầu Trác Cuồng Sinh nghĩ đến chính là trận sương mù sắp sửa xảy đến. Bóng tối phối hợp với sương mù, lại còn thêm thân thủ vô địch của Yến Phi, chuyện không thể cũng biến thành có thể.
Khi Phương Hồng Sinh đưa mắt hướng đến phía gã, hỏi ý kiến, Lưu Dụ mỉm cười nói: “Càng nhanh càng tốt, nhân lúc mùi vị còn chưa tan mất, hít thêm vài hơi, sau đó lập tức quay trở lại.”
Tống Bi Phong, Diêu Mãnh cùng Phương Hồng Sinh phấn khởi rời đi.
Ánh mắt của mọi người tập trung lại trên người Lưu Dụ, không nói lời nào cả, chỉ có cành củi cháy trong đống lửa? Lách tách nổ.
Lưu Dụ chăm chú thưởng thức miếng thịt hươu trên tay, ăn một cách khoái trá, mỉm cười nói: “Vì vậy mới nói Biên Hoang tập khí số chưa tận, đáng lẽ ra chúng ta vốn sẽ gặp phải đủ chuyện rối tinh rối mù, giờ ngược lại quyền chủ động chân chính lại rơi vào tay chúng ta. Có ích nhất là Diêu Hưng cùng Mộ Dung Lân cho rằng thắng chắc trong tay, sẽ không dùng sách lược tiêu thổ mà chúng ta sợ nhất.”
Âm Kỳ hỏi: “Chúng ta sẽ ứng theo đó mà thay đổi sách lược như thế nào?”
Lưu Dụ đáp: “Việc gì cũng không cần phải thay đổi cả, chỉ phải xem xét kỹ lại một chút thôi.”
Gã mỉm cười nói tiếp: “Ta có một chủ ý rất hay.”