ưu Dụ nhẹ nhàng mở cửa ra. Hình bóng chiếc lưng thon thả đẹp đẽ của Vương Đạm Chân xuất hiện trước mắt gã.
Mái tóc đen tuyền tuyệt đẹp của nàng nhẹ nhàng buông bên hai bờ vai thon, phối hợp một cách tuyệt diệu với chiếc áo khoác trên vai và chiếc quần phủ dài kín cả đôi chân trần.
Lưu Dụ biết rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ quên cảnh đẹp động lòng người trước mắt. Lưu Dụ luôn biết rõ do một tư tưởng xã hội xấu xa thâm căn cố đế, gã thật không thể vọng tưởng cưới vị đệ nhất mỹ nữ cao môn đại tộc cao vời kia làm vợ. Vương Đạm Chân và gã hoàn toàn là những người ở hai thế giới khác nhau.
Địa vị của nàng ở tít trên cao gã không thể với tới. Đáng tiếc thân phận cao quý đó tịnh không mang lại cho nàng hạnh phúc. Vì vậy nàng phải từ bỏ thế giới thân thiết đó của mình sang một bên, thì sau này nàng mới có thể có được một cuộc đời hoàn toàn mới.
Thời khắc gã mở cánh cửa khoang thuyền, cũng tựa như là mở cánh cửa bí đạo đi vào thế giới của nàng, rồi đưa nàng theo lối đó rời bỏ thế giới cũ. Cảm giác đó thật tuyệt diệu vô cùng. Tại thời khắc đó, Lưu Dụ biết rằng mình đã hoàn toàn chìm sâu vào trong tình yêu với Vương Đạm Chân. Tất cả những việc khác đều không quan trọng.
Vương Đạm Chân chăm chắm nhìn vào bầu trời sao ngoài cửa sổ, một chút cũng không biết sau lưng mình đã xuất hiện một người.
Thuyền khẽ cựa mình, cuối cùng cũng đã khởi hành.
Lưu Dụ vội vã bước lên, khẽ giọng gọi: “Đạm Chân, Lưu Dụ đến rồi.”
Thân hình tuyệt đẹp của Vương Đạm Chân rung động, như con chim đang run sợ quay đầu nhìn lại sau. Không ngờ mặt nàng đầy lệ, nguyên lai nàng đang khóc thầm. Nàng ngạc nhiên tới mức há to miệng ra mà không thể thốt được lời nào, thần sắc như không thể tin nổi.
Lưu Dụ thấy bộ dạng nàng như hoa ướt trong mưa như vậy, con tim ngập tràn lòng xót thương vô hạn. Tất cả những rào cản, giai cấp xã hội, cách trở địa vị thân phận, đều như không còn tồn tại, gã lao tới như chớp.
Vương Đạm Chân đem hết khí lực toàn thân nhào vào lòng gã, như thể dù chết cũng không buông.
Lưu Dụ cảm thấy cơ thể nàng run rẩy trong lòng mình, vội tham lam tìm môi thơm của nàng rồi ngấu nghiến hôn chặt.
Vương Đạm Chân đáp lại mãnh liệt, tựa như là phát tiết toàn bộ đau khổ dồn ép trong lòng ra ngoài.
Lưu Dụ dần dần hồi lại, rời môi nàng ra, ngắm nhìn đôi mắt đẹp đang khép hờ và thần thái rung động lòng người của nàng khi đang thở hổn hển rồi nói: “Mọi chuyện khổ nạn đã thành quá khứ, ta hôm nay tới đưa nàng đi đây. Chúng ta hãy cùng đến Biên Hoang Tập. Bọn ta mãi mãi không còn chia lìa.”
Vương Đạm Chân sắc mặt trắng bệch, như tỉnh lại từ một giấc mộng đẹp, lắc đầu đáp: “Không thể!”
Lưu Dụ thảng thốt vội vã hỏi gấp: “Gì cơ? Thời gian không có nhiều. Chúng ta phải lập tức đi ngay.”
Vương Đạm Chân mở to đôi mắt đẫm lệ, đau đớn nói: “Muộn quá rồi!”
Lưu Dụ hoàn toàn không biết đã phát sinh chuyện gì, trong đầu hoảng loạn hỏi: “Tại sao lại là muộn quá?”
Dòng lệ nóng của Vương Đạm Chân không kìm nổi lại trào ra hai bên mắt. Nàng lấy hết sức ôm chặt lấy gã, trong tim tan nát đáp: “Hoàng thượng chết rồi. Nếu thiếp không thành người của Hoàn gia, Tư Mã Đạo Tử sẽ đem cả nhà thiếp ra tru di diệt tộc. Dụ lang à, Đạm Chân không có lựa chọn nào rồi. Chàng đi đi.”
Lưu Dụ như bị sét đánh, toàn thân kịch chấn, trừng trừng nhìn Vương Đạm Chân như không thể tin nổi những gì nàng vừa nói.
Đây là hiện thực tàn nhẫn mà gã không thể tiếp thụ nổi.
Vương Đạm Chân thoát ra khỏi lòng gã, ngọc chưởng vô lực áp vào bộ ngực rộng của gã, cất giọng thổn thức: “Thiếp muốn chàng ghi nhớ chuyện này. Bất luận thân thể thiếp ở chỗ nào, cách chàng bao xa, trong tim thiếp chỉ có một bóng hình của Dụ lang mà thôi. Chàng mau đi đi. Tiểu Linh sắp quay lại rồi.”
Lưu Dụ phát giác cả người mình đang rung lên, nước mắt không kìm được trào ra ướt đầy cả khuôn mặt. Gã không thể nói được lời nào.
Vương Đạm Chân lại nhào vào lòng gã, hai tay vòng rịt lấy chiếc cổ thô tráng, mặt đẹp ảm đạm nói: “Thiếp mỗi ngày đều mong ngóng Dụ lang đến mang thiếp đi. Ai có thể ngờ sự việc phát triển đến thế này? Đạm Chân tuyệt không thể vào lúc này để mặc người thân bỏ đi rồi trở thành tội nhân của cả gia tộc, cũng không thể bất nhẫn nhìn cha già một thân một mình vật lộn. Dụ lang hãy quên thiếp đi. Sau này không biết thiếp là ai nữa thì càng tốt.”
Đầu óc Lưu Dụ trở nên trống rỗng, toàn thân choáng váng bồng bềnh. Gã không còn chút sức lực, như bị đâm mạnh trong tim. Mọi sự xong hết rồi, không có nàng, có được cả thiên hạ để làm gì đây?
Thân thể của nàng đang trong vòng tay gã là sự thật hiện hữu. Mất nàng là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Gã không ngờ đó lại là hiện thực tàn khốc không thể cải biến.
Cánh cửa đột ngột mở ra. Yến Phi như tia chớp lách vào, tấn tốc tiến lại gần hai người, đưa một tay ra nắm lấy khuỷu tay Lưu Dụ, nhìn Vương Đạm Chân nói: “Đây là cơ hội cuối cùng.”
Vương Đạm Chân đẩy Lưu Dụ ra. Đôi mắt đẹp xạ xuất thần sắc kiên định, nàng kiên quyết đáp: “Mang chàng đi đi. Giúp thiếp chăm sóc hộ chàng.”
Có tiếng bước chân vang lên ở hành lang bên ngoài, từ xa đang bước đến gần. Nghe tiếng bước chân thì có khoảng ba bốn người.
Lưu Dụ ngây ngốc nhìn Vương Đạm Chân, đôi môi run bần bật.
Vương Đạm Chân đưa tay ra chạm vào mặt Lưu Dụ một lần cuối, lòng như dao cắt nói: “Đạm Chân chỉ biết trách mình bạc mệnh. Xin hẹn đến kiếp sau được cùng với Dụ lang tiếp tục mối duyên này.”
Rồi nàng quay sang Yến Phi nói: “Mau mang chàng đi đi.”
Người đang đến đã dừng lại ở ngoài cửa.
Yến Phi không do dự nữa, nắm lấy Lưu Dụ theo cửa sổ lướt ra ngoài, lao xuống dòng nước sông lạnh ngắt.
Nhìn bóng quan thuyền của Vương Đạm Chân khuất xa dần đã nửa canh giờ, Yến Phi vẫn ngồi cạnh Lưu Dụ đang ngây ngốc, không biết nói gì để có thể an ủi được gã.
Ánh mắt Lưu Dụ thẫn thờ nhìn sang bờ bên kia, nhãn thần trống rỗng xa vắng. Yến Phi biết gã đang nhìn vào vô định, trong đầu óc hoàn toàn là hư không. Gã chỉ còn là một cái xác không hồn.
Cú đánh này thật vượt quá sự tưởng tượng của con người, vừa vô tình vừa tàn nhẫn.
Yến Phi lúc nãy quả thực đã manh nha ý nghĩ cưỡng ép Vương Đạm Chân đi theo. Chàng không thể ngồi nhìn Lưu Dụ bị mất Vương Đạm Chân, để gã nhìn nữ tử tốt đẹp cao quý đó lọt vào trong bàn tay tên lang tâm cẩu phế Hoàn Huyền. Nhưng cuối cùng chàng đã tôn trọng quyết định của nàng, đồng thời cũng kính phục trước ý nguyện hy sinh thân mình vì gia tộc đó.
Chuyện này cứ từ từ diễn ra ngay trước mắt mà bọn họ không biết phải làm gì.
Chàng là người hiểu rõ nhất tâm tình Lưu Dụ, bởi vì chàng đã từng trải qua sự thống khổ đó. Nhưng tao ngộ của chàng không thể so được với Lưu Dụ, bởi vì chuyện của Lưu Dụ đã thành bi kịch không bao giờ có thể vãn hồi, chỉ có thể đau khổ suốt đời.
Lưu Dụ thở hắt ra một hơi, dù nét mặt vẫn như tượng gỗ, nhưng đôi mắt đã hồi phục lại chút thần thái, buồn bã nói: “Ta không sao đâu.”
Không hiểu sao Yên Phi không biết trả lời thế nào.
Lưu Dụ nhìn chàng: “Ta thật sự không sao mà.”
Yến Phi thà thấy hắn khóc lóc một hồi còn tốt hơn nhiều việc đè nén nỗi bi thương rồi giấu kín ở trong lòng.
Lưu Dụ chầm chậm thở ra một hơi, trầm giọng nói: “Ta chưa chấp nhận là kẻ thua cuộc. Vĩnh viễn không chấp nhận. Sẽ có một ngày ta bắt Hoàn Huyền trả lại ta gấp trăm gấp nghìn lần, sẽ có một ngày Đạm Chân quay trở lại bên ta.”
Không hiểu sao trong lòng Yến Phi bỗng thấy ớn lạnh, không phải vì những điều Lưu Dụ nói, mà vì thần thái khi gã nói ra. Mỗi câu mỗi chữ như tích tụ toàn bộ sức lực bản thân, kèm theo một nỗi hận dùng hết nước trong thiên hạ cũng không rửa trôi đi được.
Yến Phi thở dài: “Ngươi có phải đang thấy lão thiên gia đối với ngươi không công bằng? Lão thiên gia đúng là có lúc thật quá thể.”
Lưu Dụ xuất hiện thần thái cay đắng chậm rãi đáp: “Khắp nơi đều không tồn tại cái gọi là công bằng. Người trong cao môn đại tộc từ khi lọt lòng đã là người ở trên cao một bậc, bọn ta xuất thân lam lũ đã được định rõ sẽ thành trâu ngựa cho bọn họ, chịu đựng roi vọt, đâu có công bằng. Bất quá ta chắc chắn không chấp nhận số phận, sẽ có một ngày ta thay đổi lại tất cả mọi sự.”
Rồi gã trừng mắt nói: “Bờ bên kia là Biên Hoang. Sự nghiệp của ta sẽ từ nơi vô thiên vô pháp đó mà triển khai. Kẻ nào cản trở ta, ta sẽ giết chết kẻ ấy.”
Yến Phi cười khổ: “Ta hiểu tâm tình của ngươi.”
Lưu Dụ gật đầu nói: “Yến Phi vĩnh viễn là bằng hữu của Lưu Dụ này. Đạm Chân sẽ thành bí mật riêng trong lòng của ta. Sau hôm nay tuy không bao giờ nhắc lại nữa, nhưng trong tim ta vĩnh viễn không bao giờ quên nàng.”
Yến Phi đáp: “Ta sẽ vì ngươi mà giữ kín bí mật này.”
Lưu Dụ cảm kích liếc nhìn gã một cái, hít vào một hơi thật dài nói: “Sau trận thắng ở Phì Thuỷ, vận xấu cứ như lệ quỷ quấn chặt lấy bọn ta. Trước tiên Biên Hoang Tập rơi vào tay địch. Thiên Thiên bị bắt lên phương bắc. An công và Huyền soái trước sau qua đời. Bắc Phủ Binh bị phân liệt. Biên Hoang Tập sau đó lại bị mất lần thứ hai. Đến tối nay lại phải trơ mắt nhìn người yêu nhất trong lòng mình chui vào miệng hổ. Tất cả mọi chuyện đều làm cho người ta không thể làm được gì, rốt cục phải chọn đi vào con đường đấu tranh. Chúng ta sẽ mãi mãi kiên cường, chiến đấu cho đến hơi thở cuối cùng.”
Yến Phi đáp: “Không cần thiết phải bi quan như thế. Mục tiêu cấp thiết sống còn bây giờ tạm thời không là thu hồi lại Biên Hoang Tập mà phải xoay chuyển lại cục diện. Ngươi vẫn còn là chủ soái của hoang nhân, cần phải phấn chấn lên.”
Tinh quang trong hai mắt Lưu Dụ bắt đầu ngưng tụ lại. Gã trầm giọng nói: “Trận chiến giành lại Biên Hoang Tập trong tương lai tuyệt không hề dễ dàng. Đối thủ của chúng ta chẳng những có Nhiếp Thiên Hoàn, Diêu Trường, Hách Liên Bột Bột, mà còn có kẻ đến giờ vẫn luôn chiếm thế thượng phong là Mộ Dung Thuỳ. Mộ Dung Thuỳ tuyệt không để Biên Hoang Tập lọt vào tay chúng ta một lần nữa. Đây không chỉ là vấn đề bố trí chiến lược mà còn là vấn đề của thể diện. Hắn cần phải chứng minh cho Thiên Thiên thấy Yến Phi ngươi tuyệt không bao giờ bằng được hắn.”
Yến Phi trong lòng vui mừng, hiểu rõ Lưu Dụ không phải đang sợ việc khó mà là đang hồi phục lại đấu chí, khẳng khái đối diện với hiện thực đáng sợ trước mắt. Cũng cảm thấy gã có tâm ý giúp chàng đoạt lại Thiên Thiên, vì vậy mới phân tích hình thế trước mắt một cách sâu sắc như vậy.
Nói cho cùng chàng thật sự cũng sợ đối diện với hiện thực, nên đành phải nhắm mắt tin bừa rằng có thể đoạt lại Biên Hoang Tập, rồi phối hợp với Thác Bạt Khuê triển khai đại kế cứu Kỷ Thiên Thiên. Sự thật thì kể cả khi lương thảo binh khí của bọn họ được cung ứng một cách dồi dào, thực lực vẫn thấp hơn bên địch, ai sáng mắt đều biết cơ hội thành công đoạt lại Biên Hoang Tập vô cùng nhỏ bé.
Không một ai ủng hộ hoang nhân. Tư Mã Đạo Tử tịnh không phải vì ủng hộ bọn họ mà hoà giải, chỉ là muốn lợi dụng bọn họ áp chế Lưỡng Hồ Bang, làm Hoàn Huyền không cách nào phong toả được thượng du của Kiến Khang.
Lưu Lao Chi cũng không ủng hộ hoang nhân. Sở dĩ hắn bắt ép Lưu Dụ lập thề nếu không thu phục lại được Biên Hoang Tập thì vĩnh viễn không được quay về thực chất cũng là một cách trục xuất Lưu Du đi mà thôi.
Nếu một ngày thất bại trong việc đoạt lại Biên Hoang Tập, chàng và Lưu Dụ khi đó sẽ biến thành những hoang nhân trắng tay thật sự, mất đi tất cả mọi thứ kể cả hy vọng.
Yến Phi mặc nhiên im lặng, sâu sắc cảm nhận câu nói ‘đến tận hơi thở cuối cùng’ tràn đầy tư vị chua chát của Lưu Dụ.
Lưu Dụ thở dài: “Huyền soái thật đã quá xem trọng Lưu Dụ ta. Không có cây đại thụ Bắc Phủ Binh che chở, thuyền đội yếu nhược của bọn ta hoàn toàn nằm phơi lưng ra cho Lưỡng Hồ Bang công kích. Nếu ta tính không sai, chiến hạm của Lưỡng Hồ Bang sẽ tập trung ở Sào Hồ. Chỉ cần thuận dòng theo Hoài Thuỷ đi lên phía bắc, hai ngày là bọn chúng có thể tấn công căn cứ địa ở Tân Nương Hà của bọn ta. Một khi Tân Nương Hà bị mất, chúng ta tất bị cắt đứt mọi liên hệ với phương nam, không tiếp nhận được sự giúp đỡ khẳng khái của Khổng Tĩnh nữa. Chuyện này cần phải được giải quyết trước tiên, nếu không bọn ta sẽ rơi vào thế bị cô lập rồi cuối cùng là thất bại.”
Yến Phi thật sự không hiểu Lưu Dụ sao có thể tính toán được như thế. Gã nhanh chóng thoát ra từ chỗ đau khổ tuyệt vọng, trở lại thành một chủ soái tinh minh của hoang nhân, lạnh lùng phân tích tình thế hiện tại.
Chảng hỏi: “Có nên nhờ Hồ Bân ở Thọ Dương giúp đỡ không?”
Lưu Dụ lắc đầu kiên quyết: “Ta đã hạ bút ký quân lệnh trạng, tất phải theo quân luật mà làm, vậy mới có thể lấy được sự kính trọng từ trên xuống dưới của Bắc Phủ Binh, cũng có thể dạy cho Lưu Lao Chi biết rằng Lưu Dụ ta không phải là cục bùn. Làm sao có thể đánh bại Lưỡng Hồ Bang đây?”
Thần sắc Yến Phi bỗng nhiên hơi đổi, quay đầu nhìn về hướng thượng du bờ bên kia.
Lưu Dụ nhìn vào nơi mục quang chàng chiếu đến. Ở bờ bên kia chỗ cách Hoài Thuỷ khoảng một dặm loáng thoáng truyền lại thanh âm tiếng chim kêu và tiếng vỗ cánh nháo nhác.
Hai người nhìn nhau một cái, đều cảm thấy có chuyện rất không bình thường.
Yến Phi đứng lên như chớp nói: “Đây là lúc thám tử xuất động rồi.”
Hai người ẩn thân trên một đồi nhỏ mọc đầy cây cối, nhìn từng đội từng đội kỵ binh vượt rừng mà đi, hướng về phía hạ du của Hoài Thuỷ.
Tính toán ước lượng, đội nhân mã này tầm năm ngàn người.
Yến Phi ghé sát tai Lưu Dụ thì thào: “Là nhân mã nơi nào?”
Lưu Dụ khẽ giọng đáp: “Là binh lính đến từ Kinh Châu.”
Yến Phi hít vào một luồng khí lạnh hỏi: “Là nhân mã của Hoàn Huyền sao? Lần này thì hỏng rồi.”
Lưu Dụ cười nói: “Để cho chúng ta vô tình bắt gặp, thì không phải chuyện xấu mà lại là chuyện tốt. Ta bỗng nhiên nảy ra cảm giác lịch sử sẽ tái hiện. Hồi ta vội từ Biên Hoang Tập trở về, cũng vô tình bắt gặp binh lính của Khương nhân, tạo nên cục diện chiến thắng ở Phì Thuỷ.”
Yến Phi ngạc nhiên liếc gã một cái. Lúc này Lưu Dụ đối với việc mất Vương Đạm Chân bộ dạng cứ như chuyện đó chưa từng bao giờ xảy ra.
Lưu Dụ hậm hực mắng: “Con mẹ lão Lưu Lao Chi, rõ ràng đã sớm ước định cùng với Hoàn Huyền, khoanh tay cho hắn trước tiên diệt Đại Giang Bang rồi đem hoang nhân bồi táng theo. Lũ kỵ binh này rõ là phối hợp cùng với chiến thuyền của Lưỡng Hồ Bang, từ hai đường thuỷ lục liên hợp tiến công Tân Nương Hà. Ta chửi mười tám đời tổ tông nhà hắn. Ta sẽ dạy cho bọn chúng biết thế nào là đánh trận.”
Yến Phi nói: “Bọn ta phải nhanh chóng lập tức quay lại Tân Nương Hà, chuẩn bị nghênh chiến.”
Lưu Dụ mười phần tự tin đáp: “Đội kỵ binh này dùng phương thức hành quân ngày nghỉ đêm đi. Bọn ta có thể phán đoán xem chúng đi tới phụ cận Tân Nương Hà như thế nào. Chỉ cần biết rõ địa điểm chúng vượt sông Hoài Thuỷ thì ta sẽ cho chúng bỏ cơm bỏ cháo mà chạy.”
Yến Phi hỏi: “Ứng phó với sự công kích trên thuỷ lộ của Lưỡng Hồ Bang như thế nào?”
Lưu Dụ nói: “Hoàn Huyền và Nhiếp Thiên Hoàn xuất ra chiêu này vô cùng thâm độc. Khi quân lính đã ở phụ cận của Tân Nương Hà thì thuyền đội của Lưỡng Hồ Bang sẽ thúc trống kéo đến theo thuỷ lộ nhằm đánh lạc hướng chúng ta. Tiếp đó phục binh theo đường bộ tấn công Tân Nương Hà, làm bọn ta không chống nổi phải chịu thất bại hoàn toàn. Chỉ cần bọn ta trước tiên đánh bại đội quân năm nghìn người này, sẽ có cơ hội lớn chặn đường rồi đánh bại thuyền đội của Lưỡng Hồ Bang, đoạt lấy vũ khí lương thực, đảm bảo duy trì căn cứ địa duy nhất của chúng ta ở phía nam.”
Yến Phi nhíu mày hỏi: “Giả như Lưu Lao Chi hận quá hoá giận, phái người tiến đánh Tân Nương Hà, kết quả cũng có khác gì đâu?”
Lưu Dụ đáp: “Ta quá hiểu con người Lưu Lao Chi này. Bởi vì sinh tiền Huyền soái có quan hệ với Đại Giang Bang, hắn tuyệt không thể bất chấp tiếng phản đối ở trong quân, nhắm mắt đối phó với Đại Giang Bang. Hơn nữa hiện giờ hắn lo cho mình cũng không xong, đang do dự không biết nên dựa vào phương nào, nên trong một giai đoạn ngắn hắn sẽ không có hành động gì. Phì, quân lệnh trạng hạn chế ta, cũng hạn chế cả hắn. Hắn cũng không thể nhúng tay vào việc của hoang nhân bọn ta.”
Yến Phi thoát được sự lo lắng ở mặt này bèn nói: “Bước tiếp theo bọn ta tiến hành thế nào?”
Lưu Dụ cười đáp: “Ta biết ngươi tuyệt không phải là người không có chủ kiến. Hiện tại ngươi có ý tốt, không ngừng đưa ra câu hỏi để ta phải bận rộn suy nghĩ. Đừng lo, lão bằng hữu của ta ơi, ta thật sự không sao, so với trước còn cứng cỏi hơn nhiều. Nếu không hiểu được nhân thế này chỉ có cường quyền mà không có công lý, ta chẳng phải vô dụng sao?”
Yến Phi cười khổ: “Ngươi quả thật đã tỉnh táo lại, còn có phần quá nữa là khác. Được rồi, ta không lo lắng nữa.”
Nhìn đội kỵ binh cuối cùng vượt qua rừng rậm, Lưu Dụ nắm vai chàng nói: “Mời lão ca ngươi lập tức sử dụng tuyệt thế thân pháp trở về Tân Nương Hà, đại diện cho ta truyền đạt tới Giang Văn Thanh ý nguyện để cho Đồ Phụng Tam chỉ huy tác chiến. Chỉ cần ngươi nói với lão Đồ tình huống hiện tại, lão nhất định sẽ tìm ra một sách lược tốt nhất.”
Yến Phi hỏi lại: “Ngươi thì sao?”
Lưu Dụ đáp: “Ta sẽ thi triển bản lĩnh đặc biệt của mình, theo chân kỵ binh của Hoàn Huyền, nắm rõ hư thực của chúng. Khi ta phát hiện được địa điểm chúng vượt sông sẽ quay về báo cho bọn ngươi biết, hy vọng lúc đó nhân mã đã chờ đợi sẵn sàng, có thể đánh cho địch nhân một trận tan tác.”
Yến Phi vỗ vỗ vào vai gã rồi lập tức ly khai.
Lưu Dụ đợi cho đến khi Yến Phi bỏ đi thật xa rồi bỗng nhiên gục xuống, ngồi rũ dượi trên nhánh cây đó, nước mắt đầy mặt, lại không dám phát ra tiếng khóc, chỉ vùi mặt vào hai lòng bàn tay, thổn thức không thành tiếng.
Gã đã phụ mỹ ý và kỳ vọng của Vương Đạm Chân. Giả như ngày đó gã bất chấp tất cả cùng nàng bỏ đi, Tạ Huyền không cản trở gã, chuyện tối nay đã không bao giờ xảy ra.
Hay giả thiết trước khi Tư Mã Diệu chết gã tìm gặp Vương Đạm Chân, nàng đã không phải đối diện với vận mệnh thê thảm như thế.
Chỉ đáng tiếc gã đã bỏ qua cơ hội.
Trong tim hắn trào nên bi hận không thể kìm nén, thống hận Hoàn Huyền, thống hận cả một xã hội bất công. Có điều nếu gã trở thành ông chủ của phương nam, cũng không thể cải biến được tập quán đã ăn sâu vào gốc rễ này.
Chỉ có kẻ mạnh mới có thể làm chủ được vận mệnh của mình.
Đây sẽ là lần cuối cùng gã đau khổ khóc lóc vì tình. Gã thề từ giờ trở đi sẽ luôn kiên cường cứng rắn.
Sau này bất cứ kẻ nào cản trở gã sẽ chỉ có thể nhận được cái chết.