ến Phi mở lớn cặp mắt, khắp không gian mưa từ trên bầu trời rắc xuống làm vùng núi chuyển thành vùng đất mênh mông mưa bụi, xa xa ở mặt nam của dãy núi thấy ẩn hiện đồng ruộng bát ngát, đồi núi nhấp nhô.
Nếu không phải chàng cảm ứng được An Thế Thanh đã tỉnh lại, chàng có thể ngồi như thế thêm một ngày nữa, cho tới khi hoàn toàn phục nguyên.
Bất quá trái với ý liệu của chàng, sau khi trải qua nửa buổi chiều tĩnh tu, thương thế của chàng đã hồi phục được bảy tám phần.
Quả nhiên không ngoài sở liệu của chàng, bậc thang đá của bí đạo sau khi đi xuống hơn hai mươi bậc, kéo ngang ra hàng trăm trượng xuyên qua lớp bùn dưới cô tuyệt nhai đưa bọn họ đến đống nham thạch lớn. Nham thạch khảm tại nơi sườn núi, cánh rừng ngút ngàn bao quanh hỗn loạn, tuy vẫn không có một con đường có thể qua nhưng đương nhiên chẳng thể làm khó cao thủ như bọn họ.
Hai người thân thụ trọng thương không dám xuống núi lúc đêm khuya, bèn khoanh chân đả tọa cho tới tận lúc này.
Yến Phi sớm đã lánh qua một bên khối nham thạch để đả tọa, nhìn trộm An Thế Thanh chỉ cách nơi chàng một trượng, lão đang bất động nhìn ra xa, trên mặt hiện xuất thần tình thương cảm thất ý.
Thương thế của lão hiển nhiên đã có nhiều biến chuyển, lập tức phát giác việc Yến Phi chăm chú nhìn mình, thở dài: “Ta đã hết rồi. An Thế Thanh đã xong rồi. Không thể đánh thắng đứa trẻ ngươi, thiên hạ đã không còn phần của ta, sẽ không ai xem ta ra gì nữa”.
Yến Phi trong lòng thầm nghĩ trong lòng lão chẳng biết đang có ý niệm quỷ quái gì trong đầu, nhưng mà bất luận lão giả ra bộ dáng cử chỉ như thế nào, chàng cũng không thể tùy tiện tin tưởng lão.
“Vì sao muốn giết tại hạ?”
An Thế Thanh vẫn không ngó qua chàng, tâm tro ý lạnh nói: “Ta không phải đã nói qua sao? Bởi vì ngươi đã nhìn qua tình huống lúc Thiên địa bội hợp bích”.
Yến Phi khó hiểu hỏi: “Nhưng tại hạ chưa thấy qua Tâm bội, xem được thì có làm sao? Lẽ nào dưới tình huống thiếu Tâm bội, tại hạ vẫn có thể tìm được Thái Bình Động Cực kinh sao?”
An Thế Thanh lãnh đạm đáp: “Bởi vì ngươi không rõ Tâm bội chỉ là một phiến ngọc thạch trơn nhẵn như kính, không có văn dạng gì, cho nên Thiên địa bội nhiều khả năng có thể đã là toàn bộ bản đồ tầm bảo rồi”.
Yến Phi ngạc nhiên hỏi: “Vì sao lại sẵn lòng nói cho tại hạ biết bí mật này?”
An Thế Thanh rốt cục quay lại nhìn chàng, trong mắt lộ ra vẻ chán nản không có cách nào tả được, ngữ khí lại bình tĩnh như nói chuyện của người khác, nói: “Bởi vì ta đã mất đi hùng tâm tráng chí, lại thấy ngươi không niệm thù cũ, cho nên cảm thấy cùng ngươi nói chuyện gì cũng đều không có vấn đề. Ai, ta đã đã hơn mười năm không có cơ hội cùng người khác nói chuyện tâm sự rồi”.
Yến Phi đã lĩnh giáo qua sự phản phúc vô thường của lão, đối với lão cẫn còn nhiều cảnh giác, nhịn không được chỉ ra chỗ sơ hở hỏi: “Lệnh thiên kim thì thế nào? Ông chẳng lẽ cho tới bây giờ không cùng con gái nói chuyện tâm sự gì sao?”
An Thế Thanh hiện ra vẻ mặt đau khổ, nói: “Ngọc Tình từ lúc sáu tuổi đã theo thân nương bỏ đi, đến mấy năm gần đây mới đến gặp ta, tuy chỉ là cách một đỉnh núi, nhưng ta đã hơn mười năm chưa thấy qua mẹ của nó”.
Yến Phi ngẩn người nói: “Các ngươi lúc đó đã xảy ra chuyện gì? Tại sao làm ra tình trạng đó? Hắc, tại hạ chỉ là thuận miệng hỏi, hoang nhân vốn không nên quan tâm đến chuyện riêng của người khác”.
Ánh mắt An Thế Thanh chuyển về cánh rừng xào xạc dưới mưa nhỏ đầy trời, thở than nói: “Là ta không tốt. Suốt ngày trầm mê đan đạo, cuối cùng tự chuốc phải đại họa, trúng phải Đan độc, chẳng những tính tình đại biến, hành vi tư tưởng lại càng kỳ quặc cổ quái, khi sanh ra ác niệm, đạo công cũng vì thế mà giảm sút cực nhiều, bất luận nàng khuyên ta thế nào, ta vẫn là tính xấu không đổi. Nàng bèn tức giận mang Ngọc Tình bỏ ta mà đi, đến lánh tại một ngọn núi khác kết cỏ làm nhà mà sống, còn nói nếu như ta dám bước chân đến đó nửa bước, sẽ lập tức tự sát. Ai, An Thế Thanh ta cả đời người, chỉ có nàng có thể làm cho ta động tâm, chỉ hận ta không biết quí trọng, đã phụ mất ân tứ của hoàng thiên đối với ta”.
Trong lòng Yến Phi nghĩ như vậy mới hợp lý, An Thế Thanh sở dĩ "danh bất phù thực" như vậy, đều vì luyện đan luyện vào lối rẽ, lời nói của lão cũng giải thích được vì sao tài hoa khí chất của An Ngọc Tình với lão lại có phân biệt xa cách như vậy.
Thừa cơ hỏi: “Tâm bội của lão ca vì sao lại rơi vào trong tay yêu hậu của Tiêu Dao giáo?”
An Thế Thanh hổ thẹn đáp: “Là ta không tốt, trúng phải kế của yêu nữ, thấy ả hôn mê tại nơi sơn cước, liền động sắc tâm với ả, bị ả quay ngược lại đùa giỡn một hồi lừa mất đi Tâm bội. Ta không phải muốn thoát tội cho bản thân, tất cả đều là Đan độc trên người làm hư chuyện, mất đi đạo tâm, tình huống lúc đó, ta không muốn nhắc lại. Cũng vì việc đó đã kích phát quyết tâm giải trừ Đan độc của ta, cho nên mới đến nơi đây tìm Đan kiếp. Từ sau khi lão đầu tử chết đi, Đan kiếp lại chẳng thấy tông tích, ta luôn luôn hoài nghi Đan kiếp là được giấu ở trên Cô Tuyệt nhai”.
Lại nhìn về phía chàng, nói: “Ngươi làm sao biết được Đan kiếp? Có phải thật sự giấu ở trên người ngươi? Ai. Đừng nên dùng thủ đoạn đùa bỡn với ta, lòng ta bây giờ đối với việc gì cũng đều như tro tàn, dù cho có lấy được Đan kiếp thì sao chứ? Chuyện lão đầu tử làm không được, ta có lẽ cũng không thể, căn bản không ai có khả năng thuần phục Đan kiếp”.
Yến Phi nhún vai nói: “Đan kiếp sớm đã bị ta nuốt rồi”.
An Thế Thanh chấn động kêu lên: “Cái gì?”
Yến Phi đem sự tình kể ra, không đành lòng nói dối lão.
Sau khi nghe xong, An Thế Thanh hiện ra thần sắc bi thương cực độ, gật đầu nói: “Lòng ta bây giờ có lẽ đã chết, trở về Vân Vụ sơn sống nốt quãng đời còn lại, từ nay về sau không bước chân vào giang hồ nửa bước, để tránh bị mất mặt”.
Lại nói: “Lão đệ nếu có việc cần làm, xin cứ tự tiện, ta còn muốn ngồi tại đây một lúc, tưởng nhớ chút việc”.
Yến Phi mỉm cười nói: “Tại hạ có một chủ ý cổ quái, lão huynh tìm đến tại hạ, không phải muốn tìm Đan kiếp sao? Tạm thời sao không thuần phục Đan kiếp sống”.
An Thế Thanh chấn động lần nữa, ngơ ngẩn nhìn chàng.
Yến Phi nói: “Tại sao không thử một chút xem sao?”
Song chưởng của Yến Phi đặt trên lưng An Thế Thanh, hỏi: “Đan độc là cái gì?”
An Thế Thanh đáp: “Đan phân ra nội đan và ngoại đan, ta sở dĩ được người ta gọi là Đan vương, nguyên nhân chính là đem được nội đan ngoại đan hợp thành một thể, vừa phụ trợ vừa tăng thêm. Mà bất luận lò đỉnh luyện thuốc, luyện đan tu chân, nói cho cùng vẫn là "thủy hỏa chi đạo", hỏa cực biến thành "kiếp", thủy cực biến thành "độc". Đan kiếp Đan độc, thật ra là hai thái cực của sự luyện đan không đúng cách. Nói như vậy lão đệ hiểu được chút nguyên nhân chưa?”
Yến Phi giật mình hỏi: “Lão ca muốn tìm Đan kiếp, chính là muốn lấy kiếp chế độc, có phải không?”
An Thế Thanh thở dài: “So với Đan kiếp, Đan độc trong cơ thể ta căn bản là không đủ, cho nên không tồn tại năng lực gì chế phục vấn đề đó. Khả năng lớn nhất là sau khi ta nuốt vào Đan kiếp, lập tức hóa thành tro than. Bất quá nếu lão đệ là ta, trải qua tư vị nhiều năm bị Đan độc tổn hại, cũng thống khoái thà để cho thiên hỏa thiêu đốt mà chết”.
Chân khí của Yến Phi tại kinh mạch trong người lão chu du một vòng, phát giác lão đạo công phu thâm hậu, lại không có chỗ nào có chút gì dị dạng, kinh ngạc hỏi: “Tình hình trong cơ thể lão ca rất bình thường mà”.
An Thế Thanh cười khổ nói: “Nhân vì ta đã thi triển bí kĩ tỏa độc, đem Đan độc đã làm thay đổi cả đời ta mật phong vào trong đan điền, vậy cũng đã làm ta mất đi ít nhất ba thành công lực, làm ta có chút đắc ý vì có bổn sự tùy ý ép vào đáy đan điền.
Yến Phi nói: “Lão ca cần phải giải phong chế mới được”.
An Thế Thanh thở dài: “Để ta giao phó hậu sự đã”.
Yến Phi kinh hãi hỏi: “Không phải nghiêm trọng đến thế chứ?”
An Thế Thanh nói: “Còn nghiêm trọng hơn ta nói, cứ mỗi lần Đan độc phá cấm mà ra, trước khi ta thành công đem nó mật phong trở lại, hành hạ ta chết đi sống lại. Tình huống như thế hai năm gần đây có tần suất tăng dần. Sáu tháng trước, Đan độc từng ba lượt phá vỡ cấm chế của ta, lần gần nhất ta khó khăn lắm mới áp chế được. Cho nên bây giờ tự giải phong chế, mà lão đệ lại không thể trợ giúp ta, ta khẳng định sẽ không có năng lực cũng như đấu chí để đối phó với nó. Cho nên khi lão đệ phát giác khuôn mặt của ta bắt đầu băng hóa kết sương, thì ngàn vạn lần chớ nên do dự, lập tức kết liễu ta, miễn cho ta chịu đựng hơn mười ngày khốn khổ”.
Yến Phi trong lòng thầm kêu cha gọi mẹ, tuy rằng khó khăn mà An Thế Thanh đối mặt rất khác biệt, nhưng cũng có thể từ nỗi thống khổ của mình mà phát sinh đồng cảm với lão. Nguyên nhân chính là uy hiếp của Đan độc, chẳng những đem đường đường một Đan vương biến thành một kẻ tiểu nhân tráo trở, mà còn làm cho một phần công lực của lão vì muốn phân ra kiềm chế Đan độc mà giảm sút rất nhiều.
Vội nói: “Hãy khoan”.
An Thế Thanh nói: “Sớm hay muộn không phải cũng giống nhau sao? Là tốt là xấu cũng nên thử một lần”.
Yến Phi nói: “Tại hạ có một trực giác, nếu lão ca thời giải khai cấm chế như vậy, để cho Đan độc như hồng thủy không có đê ngăn tuôn ra, không chỉ lão ca sẽ táng mệnh, tại hạ có lẽ cũng không tránh được tai ương độc kiếp”.
An Thế Thanh nói: “Sợ cái gì, lão đệ nếu thấy tình thế không ổn, thì hãy vận kình đem ta chấn xuống nham thạch, cam đoan lão đệ ngươi hoàn toàn không tổn hại. Chớ quên ngươi là Đan kiếp sống, đối với Đan độc có kháng lực mạnh hơn so với bất cứ cao thủ nào”.
Yến Phi nói: “Tại hạ nếu như là người như thế, căn bản sẽ không mạo hiểm khu trừ Đan độc cho lão. Cho nên chúng ta bây giờ có cùng vận mệnh, bất luận sống hay chết, tại hạ cũng sẽ kiên trì đến cùng, không thành công thề không dừng. Lão ca hiểu chưa?”
An Thế Thanh im lặng trong khoảng khắc, nói: “Nếu ta có thể vì Ngọc Tình tác chủ, ta sẽ đem Ngọc Tình hứa gả cho ngươi, chẳng những vì Ngọc Tình là niềm kiêu hãnh lớn nhất của An Thế Thanh ta, mà còn vì ngươi là người tìm khắp trên đời cũng khó gặp được. Ha. Đương nhiên nó chỉ biết nghe theo lời của mẹ nó, mà sẽ không nghe ta. Ha ha. Ngươi có đề nghị gì tốt không?”
Yến Phi nói: “Cấm chế của lão ca ràng buộc Đan độc, giống như đê đập ngăn nước lũ cuồng bạo, nếu có thể chỉ mở một đập nước, tại hạ sẽ nhiều cơ hội dẫn dắt, kềm chế dòng hàn lưu Đan độc, sau khi dẫn khắp toàn thân kinh mạch của lão ca, rồi lại chuyển vào trong cơ thể của tại hạ. Lúc Đan độc tiết xuất, tại hạ cùng lão hợp lực hóa hàn thành ấm, sau đó dung hợp trong chân khí bản thân. Cái này gọi là phương pháp dùng kiếp thuần độc. Lão ca có nghĩ rằng sẽ làm được không?”
An Thế Thanh trầm ngâm nói: “Biện pháp của lão đệ chẳng những có sáng tạo, mà còn khó bề tưởng tượng. Chỉ hận ta vẫn không có bản lĩnh khai mở đập nước, chỉ có khả năng phá vỡ toàn bộ đê đập”.
Yến Phi cười nói: “Chỉ cần lão ca có năng lực hộ đê là được, chân khí của tại hạ sẽ xâm nhập vào bên trong đan điền lão ca, tìm đến đê đập, mở khai thủy đạo.Hắc, chuẩn bị”.
An Thế Thanh lập tức chú tâm chờ đợi, nói: “Đến đi”.
oOo
Lưu Dụ ngây người đứng trước cửa sổ, nhìn cảnh đẹp mê người của bờ tây Dĩnh hà lúc mặt trời lặn.
Có tiếng gõ cửa.
Lưu Dụ nói: “Mời vào”.
Tống Bi Phong đi vào phía sau gã, nói: “Tâm tình như thế nào rồi?”
Lưu Dụ nói: “Tốt hơn nhiều rồi”.
Sau khi mời Tống Bi Phong ngồi, liền ngồi xuống một cái ghế khác.
Tống Bi Phong nói: “Ta đặt mình vào hoàn cảnh của ngươi đem toàn bộ sự tình nghĩ lại một lần, bằng lòng rằng ngươi tốt nhất đem quan hệ với yêu hậu, nói rõ với Yến Phi. Nếu như ngươi thấy khó mở miệng, ta có thể thay ngươi giải thích với y”.
Lưu Dụ cười khổ nói: “Lúc gặp y rồi nói”.
Tống Bi Phong nói: “Ngươi và Đạm Chân tiểu thư vẫn có liên lạc chứ?”
Lưu Dụ trong lòng lập tức xuất hiện đủ loại tư vị, chán nản lắc đầu.
Tống Bi Phong thở dài: “Ta hiểu được tâm tình của ngươi, cách trở cao môn hàn tộc đã tồn tại gần trăm năm, bất kỳ kẻ nào cũng không thể tại một khoảng thời gian ngắn thay đổi được truyền thống thâm căn cú đế này. Vương Cung lại càng là cao môn của cao môn. Ai”.
Lưu Dụ thấp giọng nói: “Tống thúc yên tâm, tiểu điệt hiểu được chất vải mặc của mình là thứ gì”.
Tống Bi Phong thấp giọng hỏi: “Tiểu Dụ có biết đại thiếu gia từng vì việc này xuất lực cho ngươi không?”
Lưu Dụ ngẩn người nói: “Huyền soái?”
Tống Bi Phong nói: “Huyền soái từng tự miệng cảnh cáo Vương Cung, muốn y hủy bỏ hôn ước của Đạm Chân tiểu thư với con trai Ân Trọng Kham, lý do đương nhiên không phải vì tâm của Đạm Chân tiểu thư hướng về ngươi, mà là vì Ân Trọng Kham cùng Hoàn Huyền có quan hệ mật thiết, một khi Hoàn Huyền tạo phản, Vương Cung bởi vì hôn nhân của nữ nhi sẽ ở vào vị trí rất bất lợi”.
Trong lòng Lưu Dụ tràn đầy cảm kích với Tạ Huyền. Do đó cũng có thể thấy được Tạ Huyền gia thế hiển hách hơn hẳn Vương Cung, lại tịnh không có thiên kiến cao môn hàn tộc.
Lưu Dụ hỏi: “Vì sao Tống thúc cùng với tiểu điệt đàm luận về Đạm Chân tiểu thư?”
Tống Bi Phong lãnh đạm đáp: “Ngươi ngồi vững chưa, nhân vì ta lập tức muốn nói cho ngươi, Huyền soái vì ngươi mà nghĩ ra phương pháp duy nhất cưới hỏi đàng hoàng Đạm Chân tiểu thư, lại không ai dám có dị nghị”.
Lưu Dụ chấn động mãnh liệt, nói không nổi nửa câu, chỉ ngây người trừng mắt nhìn Tống Bi Phong.
oOo
Yến Phi mở choàng mắt ra, đã là thời khắc mặt trời lặn tại núi tây.
Lúc này công lực của chàng đã hồi phục hết, tâm cảnh yên tĩnh và bình hòa, thanh tịnh tự tại. Chỉ qua một đêm, chàng đã kinh qua mấy kiếp, tinh thần công lực tự có đột phá, lòng tin cứu lại được chủ tỳ Thiên Thiên càng thêm kiên định không lay chuyển.
An Thế Thanh chẳng biết đã đi đâu.
Tại trên cây đại thụ trước khối nham thạch, bị vị cao thủ tiền bối danh xưng là đan vương bạt một mảng vỏ cây, có khắc lưu ngôn, viết rằng: “Kiếp hết độc qua, lại có sinh mạng mới.
Yến Phi nổi lên cảm giác vui mừng.
Trước đêm qua, An Thế Thanh hèn hạ vô sỉ đã tan biến, Đan vương An Thế Thanh trước kia uy nhiếp thiên hạ lại sống trở lại, cho nên trong vài chữ để lại cả sự tiêu sái, bỏ đi lại càng tiêu sái hơn nữa, để Yến Phi có thể dễ dàng tiêu hóa Đan độc hấp thụ từ nơi lão, giống như ăn được một loại bổ phẩm giúp thêm cho tiên thiên chân khí của chàng có được từ Đan kiếp.
Tối hôm qua phương pháp lấy Hỏa kiếp giải trừ Thủy độc tịnh không phải không gặp chút khó khăn nào, chỉ bằng kinh nghiệm và công lực của Yến Phi thật chưa đủ để đối phó, may mắn là lúc An Thế Thanh tới lúc không phải phân thần kiềm chế Đan độc, linh giác đột nhiên hồi phục lại, hai người chung tay hợp lực, dốc hết tâm trí, rốt cục đã thành công đem thủy hỏa dung hợp. Tại quá trình hiểm tử hoàn sinh này, giống như Đan vương không giữ lại chút gì, trao cho chàng một kho kiến thức khổng lồ về đan thuật, lợi ích quả thực không thể đong đếm được.
Yến Phi từ trên tảng nham thạch đứng dậy, gió núi phớt qua, ống tay áo phất phơ, thuận tay cầm lấy Điệp luyến hoa bên cạnh cài lại sau lưng, ngửng đầu nhìn trời hít dài một hơi chân khí.
Những ngôi sao bắt đầu hiện ra ở trên trời, bóng tối đối với thị lực của chàng lúc này hoàn toàn không có chút ảnh hưởng.
Chàng ẩn ước cảm thấy An Thế Thanh không đợi chàng hồi tỉnh mà phiêu nhiên bỏ đi, là gấp trở lại Đạo sơn tìm thê tử của lão, tìm trở lại những thứ đã mất đi. Yến Phi tự tin rằng An Thế Thanh sẽ có được kết quả viên mãn, bởi vì lão đã trở lại thành con người mà vợ lão yêu thương lúc trước. An Ngọc Tình sẽ vì sự hàn gắn trở lại của cha mẹ nàng mà vui mừng hớn hở.
Đôi mắt xinh đẹp thần bí đó lại tái hiện lên trong tâm chàng.
Nàng lạnh lùng đối với thế tình phải chăng vì An Thế Thanh thụ Đan độc ảnh hưởng lớn tới tính tình? Nàng từng nói qua rằng không đặt Thiên địa bội trong lòng, nhưng lại không chịu buông tha Nhậm Thanh Thị, nhiều khả năng có thể là vì Nhậm Thanh Thị hiển lộ ra một mặt xấu xa của An Thế Thanh mà đau lòng, vì thế cố tình muốn nhằm vào Nhậm Thanh Thị thu hồi công đạo.
An Ngọc Tình từng cứu một mạng chàng dưới kiếm của Nhậm Dao, bây giờ cũng coi như chàng đã báo đáp đại ân đó phần nào.
Mối quan hệ vi diệu giữa bọn họ cũng có thể nói đã bước sang một trang mới.
An Ngọc Tình tuy là nữ tử đã từng làm chàng động tâm, bất quá bây giờ tình cảm của chàng đã đặt hết lên người Kỷ Thiên Thiên, chẳng thể dung nạp thêm người khác nữa.
Chàng quyết định lập tức khởi trình đi đến Vinh Dương.
Chàng cũng biết rằng không thể bằng lực lượng của bản thân mà cứu được chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên từ trong tay Mộ Dung Thùy, nhưng ít ra chàng muốn gặp mặt nàng một lần, chẳng những là an ủi nỗi khổ tương tư, mà còn muốn mặt đối mặt chứng thật tình yêu của Kỷ Thiên Thiên đối với chàng vẫn không có gì thay đổi.
Chàng muốn rõ tình huống thật sự của Kỷ Thiên Thiên, muốn biết nàng vì sao không truyền lại dù chỉ là đôi lời.
Nếu Kỷ Thiên Thiên đã chuyển tình yêu sang Mộ Dung Thùy, chàng sẽ im lặng rút lui, trở về Biên Hoang Tập sống nốt quãng đời còn lại, mặc cho sinh mệnh có thêm một vết thương vĩnh viễn không thể phai mờ, tiếp tục cuộc sống cô độc tịch mịch của chàng.
Tiếng gió vút lên một tiếng.
Yến Phi từ khối nham thạch vọt lên, hướng về một cây đại thụ ở dưới khối nham thạch bảy, tám trượng xa hoành thân lên trên một cành khô, lại mượn lực bắn lên, nhẹ nhàng như lông vũ gặp cây vượt cây, gặp rừng xuyên rừng hướng xuống nơi sơn cước mà lướt đi.
Trời đất như vì chàng mà hoan hô tán tụng.
Chàng đã tiến vào một cảnh giới mới của võ đạo, mỗi một động tác đều phát xuất theo lẽ tự nhiên, không có một chút gì bất ý, không cần ngưng thần suy nghĩ, chân khí trong cơ thể liền sẽ tự nhiên vận động, mà thân thể lại có thể tạo ra những phối hợp không chê vào đâu được, khiến cho chàng mỗi khi có ý niệm trong đầu thì liền có thể tùy tâm sở dục mà thực hiện một cách thuận lợi.
Loại cảm giác này chẳng những là chưa từng có trước đây, mà còn động lòng người đến cực điểm.
Từ sau khi bị Tôn Ân đánh bại, phá mồ mà dậy, chàng từng có loại cảm giác như vậy, lúc đại chiến Mộ Dung Thùy, cảnh giới của chàng càng tăng lên đến đỉnh điểm có thể đạt được lúc ấy.
Nhưng việc sắp thành lại hỏng, chỉ trong nháy mắt đành trơ mắt nhìn Kỷ Thiên Thiên rơi trở lại trong ma chưởng của Mộ Dung Thùy, cảnh giới của chàng liền tụt dốc đi xuống.
Đến khi Thác Bạt Khuê công hãm Bình Thành, mọi người nghĩ ra đại kế cứu chủ tỳ Kỷ Thiên Thiên, chàng liền từ chán nản thất ý mà phấn chấn trở lại, sinh ra đấu chí mạnh mẽ.
Bây giờ hấp thu được Đan độc, đem Hỏa kiếp Thủy độc, hai thái cực trái ngược của đạo gia tu chân chi bảo dung hợp quy nhất, chàng cuối cùng đã đạt đến cảnh giới viên mãn.
Chàng lại không có chút sợ hãi, cho dù phía trước tương lai mờ mịt không lường trước được.