ao Ngạn theo Bắc môn ra khỏi Tập, men theo Dĩnh Thuỷ chạy lên phía Bắc, Bạch Nhạn Doãn Thanh Nhã thong dong theo sau, thần thái nhẹ nhàng, mặc cho hắn xuất toàn lực cũng không có cách gì kéo giãn khoảng cách giữa hai người, khiến Cao Ngạn vốn tự cho là thân pháp cao minh cũng không thể không bội phục trong lòng.
Với Doãn Thanh Nhã, hắn càng nhìn càng yêu, lúc này cùng mỹ nữ đi làm một hành động kinh thiên động địa, trong lòng đắc ý thế nào chẳng cần phải nói.
Doãn Thanh Nhã đột nhiên tăng tốc, cùng hắn kề vai mà chạy, chau mày bực tức nói: “Rốt cuộc tên ngốc nhà ngươi định đem người ta đi đâu? Nếu không nói ra ta sẽ quay ngay về, sau này không thèm để ý ngươi nữa đâu”.
Giọng điệu nhõng nhẽo yêu kiều, chứa đầy tình thú tiểu phu thê đùa bỡn nhau khiến Cao Ngạn nghe xong tâm can mềm nhũng, lại ngửi thấy làn hương thanh tân từ thân thể quyến rũ mê người của thị, phấn chấn nói: “Tiểu Thanh Nhã đừng sốt ruột, lần này nơi đến bảo đảm khiến nàng rất hứng thú, nói trước ra sẽ mất hết cả ý vị bất ngờ”.
Doãn Thanh Nhã phùng mang trợn mắt: “Ít nhất cũng phải nói đi đến đâu. Hác đại ca không đồng ý cho người ta ra khỏi Tập đâu! Ta tuy không sợ huynh ấy, nhưng chỉ ngại sau này trước mặt sư tôn y nói lung tung! Cái trò đùa này không có phần người ta đâu”.
Cao Ngạn cười hì hì: “Xong chuyện rồi bảo đảm Hác đại ca của nàng không trách gì nàng, lại còn cực lực tán dương là khác”.
Doãn Thanh Nhã mau lẹ dừng bước.
Cao Ngạn lập tức vượt quá năm sáu trượng, rốt cuộc đành nhượng bộ quay đầu lại nói: “Ta muốn đến Vu Nữ Khâu, phải tốc chiến tốc quyết, không được sai sót, mau đi!”.
Doãn Thanh Nhã nghe thấy vậy hoa dung chợt khẽ biến, ngoan ngoãn theo sau Cao Ngạn.
o0o
Yến Phi giữ cương cho Hác Trường Hanh xuống ngựa rồi ngồi xuống bàn, Hác Trường Hanh nhìn căn lều ngủ của Kỷ Thiên Thiên, song mục lộ vẻ mơ màng.
Yến Phi đương nhiên không lấy làm lạ, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, Kỷ Thiên Thiên tuyệt sắc khả ái mê người như thế, ai mà không có lòng yêu? Đối phương trông thấy mình từ bên trong lều bước ra, khó mà không sinh tâm đố kỵ, tốt hơn hết là không giải thích gì, những chuyện như thế này càng giải thích càng hỏng.
Hác Trường Hanh nhìn Yến Phi, thần sắc đã trở lại bình thường, mỉm cười: “Không biết Yến huynh triệu ta đến có gì chỉ bảo?”.
Yến Phi rất muốn uống rượu, nhưng lại không thể không áp chế ý định này, ngả người vào ghế thong thả nói: “Hác huynh đã từng nói Tôn Ân rất muốn giết ta, lại cũng đã nói biết rất nhiều chuyện ta không biết, rốt cuộc là cái gì?”.
Hác Trường Hanh sửng sốt cười nói: “Té ra Yến huynh vẫn nhớ lời tiểu đệ, phải chăng Yến huynh phát giác tình thế biến chuyển mới minh bạch tiểu đệ không hề tung tin thất thiệt, huynh đệ muốn biết nguyên do gì làm cho Yến huynh chuyển biến?”.
Yến Phi thầm nghĩ lão giang hồ không thẹn là lão giang hồ, luôn luôn nắm lấy chủ động, trước tiên coi thử tâm ý mình rồi mới chịu thấu lộ ít nhiều.
Nhún vai nói: “Hết sức đơn giản, bọn ta đã khẳng định quân đội Mộ Dung Thuỳ đích xác đang trên đường đến Biên Hoang Tập. Mà chỉ cần là Hoang nhân là hiểu muốn có được lợi ích Biên Hoang Tập, tất nhiên phải có lưỡng phương thế lực Nam Bắc hợp tác. Nam phương đủ tư cách hợp tác với Mộ Dung Thuỳ chỉ có vài người, Hác huynh là một trong số đó, còn lại là Đồ Phụng Tam và Tôn Ân. Vừa rồi gặp Từ Đạo Phúc khiến ta sinh lòng cảnh giới, vì vậy mới mời Hác huynh tới bàn chuyện”.
Hác Trường Hanh lộ vẻ suy tu, hoặc giả vì chuyện Yến Phi đã gặp Từ Đạo Phúc mà trong lòng chấn động.
Yến Phi thuận miệng nói: “Cao Ngạn không cùng Hác huynh trở về sao?”.
Hác Trường Hanh thủng thỉnh nói: “Hắn bảo cần nói chuyện với Thanh Nhã, vì thế ta đi trước một bước”.
Yến Phi chửi thầm, tiểu tử này thật không biết trời cao đất dày là gì, cái lúc khẩn cấp sinh tử quan đầu vẫn không chịu quên đàn bà.
Hác Trường Hanh nhíu mày: “Yến huynh vì sao khẳng định được quân Mộ Dung Thuỳ đang ngày đêm tiến về Biên Hoang Tập? Tin tức này nếu là thực thì quan hệ, bọn ta tất phải tìm biện pháp ứng phó”.
Yến Phi vẫn không dám tin tưởng hoàn toàn vào Hác Trường Hanh, đáp: “Hác huynh chắc từ Hồng lão bản biết chuyện nội gian giở trò quỷ trong lúc đối phó Hoa Yêu. Chuyện này khiến ai nấy đều cảnh giác dự đoán tai hoạ sắp đến”.
Hác Trường Hanh trầm ngâm một chút rồi nói: “Bọn ta với Tôn Ân thường có quan hệ qua lại buôn bán, tệ bang chủ tuy không hoan hỉ tác phong hành sự của ý, nhưng dưới sức ép của Hoàn Huyền và Đại giang bang, Tôn Ân là người duy nhất chịu giao dịch với bọn ta, bọn ta không có chọn lựa khác”.
Yến Phi đã nghe hắn nói về tình hình này, lấy làm lạ thấy hắn lại nhắc lại, gật đầu: “Điều này ta hiểu rồi”.
Hác Trường Hanh xoè tay nói: “Ta chính muốn nói với việc hợp tác xưa nay của bọn ta với Tôn Ân, lần này đến Biên Hoang Tập chia nhau một chén canh cũng là do lão đề xuất, cho là chỉ cần mọi người liên thủ khu trục Hán bang, chặt đứt gốc rễ của Đại Giang bang ở Biên Hoang Tập, không nghĩ là có dính dáng đến Mộ Dung Thuỳ, đâu ngờ chưa tới được Biên Hoang Tập đã có người tung tin đồn bọn ta kết minh với Hoàng Hà bang, hiện tại thực là tiến thoái lưỡng nan, rút chân ra không nổi”.
Yến Phi nói: “Đây là chuyện thứ hai ta không hiểu rõ, Hác huynh chỉ cần đưa toàn độ bỏ đi là được, tối đa là về như cũ, có gì mà tiến thoái đều không xong?”.
Hác Trường Hanh lộ ánh mắt sắc bén, trầm giọng: “Nếu có thể trở lại tình thế trước Phì Thuỷ, bọn ta đúng là có thể bảo trì nguyên trạng, đáng tiếc trận Phì Thuỷ đã thay đổi hết thảy, bao gồm cả tương quan lực lượng ở Nam phương”.
Tiếp đó ngước nhìn bầu trời xanh thẳm, chậm rãi nói từng tiếng một: “Trước Phì Thuỷ, Phù Kiên và Tạ Huyền đều trừng trừng nhìn vào Biên Hoang Tập, không ai chịu để đối phương thò tay vào. Nếu một bên nào đó tiến vào Biên Hoang Tập không khác nào tuyên chiến toàn diện. Phù Kiên tiến vào Biên Hoang Tập liền dẫn đến chiến dịch Phì Thuỷ, kết quả là thua chạy tan tác. Sau Phì Thuỷ, Tạ An bị bức lui về Quảng Lăng, Bắc Phủ bình và Kiến Khang quân khiên chế lẫn nhau, không còn sức mà khống chế Biên Hoang Tập. Vì vậy Mộ Dung Thuỳ rình đúng thời cơ phái binh Nam lai, một mậu dịch Nam Bắc, chư hùng Bắc phương, chỉ còn cách phủ phục xưng thần. Vì vậy Biên Hoang Tập không khác nào bàn đạp để Mộ Dung Thuỳ thống nhất phương Bắc, đối với Mộ Dung Thuỳ, chiến dịch này không được quyền thất bại”.
Yến Phi hít hà một hơi, tâm tình nổi sóng, gật đầu nói: “Hác huynh nhận định rất thấu triệt, rất cao kiến”.
Hác Trường Hanh mắt không chớp nhìn Yến Phi, tiếp tục: “Sự thực mọi người đều nhận thấy tình hình này, phương Bắc có thể tranh trường tranh đoản với Mộ Dung Thuỳ chỉ có huynh đệ Mộ Dung Xung, hoặc giải Diêu Trường còn có ngày tranh đua với y. Phù Kiên hiện tại chỉ còn thoi thóp, chỉ còn chờ xem bên nào không kiên trì được chịu mang ác danh khởi mưu soán vị. Chính vì uy thế của Mộ Dung Thuỳ mà Hoàng Hà bang và Nhậm Dao đua nhau dựa vào y, hy vọng kiếm chút lợi ích từ đó”.
Yến Phi bất giác nghĩ tới Thác Bạt Khuê, bằng thực lực hiện nay của y còn chưa đủ tư cách là đối thủ của Mộ Dung Thuỳ. Vì vậy Thác Bạt Nghi nghe tin Mộ Dung Bảo kéo đến lập tức rút lui, không phải là vì khiếp sợ mà là sách lược sáng suốt nhất, mình làm sao nhẫn tâm kéo hắn xuống nước?
Hác Trường Hanh nói: “Mộ Dung Thuỳ tuyệt sẽ không chấp nhận Bắc Phủ binh, Kiến Khang quân hoặc Kinh Châu quân cùng hắn chia đều lợi ích Biên Hoang Tập. Chính là do nhận định như vậy mà tệ bang chủ hạ quyết tâm phái ta đến Biên Hoang Tập thử vận khí, đâu ngờ sau khi đến Biên Hoang Tập mới biết bị người lợi dụng để che mắt kẻ khác, biến thành cái đích ngắm chung. Ta lại càng khẳng định đối tượng hợp tác Mộ Dung Thuỳ tuyển chọn là Tôn Ân, với dã tâm của Tôn Ân sẽ không để bọn ta cùng chia sẻ quyền lợi. Bọn ta đã không phải bằng hữu, đương nhiên sẽ là địch nhân của chúng”.
Yến Phi không ngờ hắn chịu chủ động tiết lộ mục đích đến Biên Hoang Tập và những chuyện phức tạp đằng sau chuyến đi này, càng thêm tín nhiệm hắn: “Địch nhân hàng đầu của quý bang là Đại Giang bang, hoặc là Hoàn Huyền, nếu như Tôn Ân thay thế Hán bang, tổn thất lớn nhất là Đại Giang bang, Đồ Phụng Tam thì rút lui không kèn không trống. Quý bang hoặc giả có thể an toàn rút lui mà không bị tổn thất gì, vì sáo Hác huynh phải lo tiến thoái lưỡng nan, rút chân không nổi?”.
Hác Trường Hanh rầu rĩ nói: “Cái đó kêu là đến thì dễ mà đi thì khó, bọn ta xuất phát từ Động Đình hồ, có thể dễ dàng che giấu hành tàng, hiện tại đã lộ diện ở Biên Hoang Tập, nếu bỗng dưng rút lui, địch nhân sẽ dễ dàng nắm được thời gian và lộ tuyến của bọn ta, Đại Giang là phạm vi thế lực của Đại Giang bang và Hoàn Huyền, vượt qua Đại Giang thiên hiểm đâu phải dễ, chỉ có ở Biên Hoang Tập lập thế vững chắc, giữ liên hệ tốt với căn cứ địa ở Lưỡng Hồ mới là con đường sống duy nhất. Ta còn hoài nghi Tôn Ân sau khi khống chế Biên Hoang Tập thì mục tiêu tiếp theo là Lưỡng Hồ bang chúng ta, chiếm Lưỡng Hồ để ngăn trở Hoàn Huyền, khi đó đối với Kiến Khang y có thể muốn làm gì thì làm”.
Ngừng đôi chút rồi lại nói: “Ở Biên Hoang Tập bọn ta không hề có bằng hữu, có chuyện rồi Hồng Tử Xuân sẽ không còn đứng bên ta nữa. Đại Giang bang và Đồ Phụng Tam cũng không buông tha bọn ta, nếu không có Hoa Yêu làm mưa làm gió Biên Hoang Tập, sợ rằng chúng đã sớm thủ thu thập bọn ta. Hiện tại hình thế Biên Hoang Tập hỗn loạn và phức tạp bình sinh chưa hề thấy. Ta chịu thấu lộ lời phế phủ với Yến huynh, Yến huynh cần minh bạch tâm ý ta”.
Yến Phi gượng cười: “Nếu ngươi biết Phi Mã hội chuẩn bị triệt thoái, có khi đỡ được một phen miệng lưỡi?”.
Hác Trường Hanh lắc đầu: “Đi dễ thế nào? Nếu ta đoán không lầm, Biên Hoang Tập không một bang hội nào có thể rút lui an toàn, nếu không hôm qua ta đã động thân rồi”.
Yến Phi nhạt giọng nói: “Nhân mã của Mộ Dung Thuỳ và Tôn Ân chưa tới Biên Hoang Tập, ai sẽ công nhiên xung đột với Phi Mã hôi? Chỉ cần tránh vào Biên Hoang, với khoái kỵ của Phi Mã hội đúng ra sẽ dễ dàng thoát thân”.
Hác Trường Hanh nói: “Nguy hiểm nhất là thời khắc rời khỏi tập, Phù Kiên đã chặt sạch cây cối xung quanh, ngoài Tập không gì che chắn, chỉ cần cung cứng tên mạnh là đủ khiến Phi Mã hội thương vong nặng nề, Yến huynh có cho rằng như thế có lý không?”.
Yến Phi không nghĩ chu tường như hắn, hoặc giả là đương cục giả mê, đêm trước mọi người còn liên thủ đối phó Hoa Yêu, chẳng lẽ hôm nay đã cùng nhau sống chết? Bất quá đó chính là điểm đặc sắc của Biên Hoang Tập, Hác Trường Hanh tuyệt đối không nói quá.
Thác Bạt Nghi hoàn toàn không phải là dễ trêu, hắn phải có sách lược thoái lui an toàn, vì vậy chàng chẳng nên quá lo lắng.
Trầm giọng hỏi: “Để công kích bọn họ là phải trả giá đắt, Mộ Dung Chiến sẽ chẳng mạo hiểm như vậy, những người khác càng không có lý gi mà làm như vậy”.
Hác Trường Hanh ung dung nói: “Hách Liên Bột Bột thì sao?”.
Yến Phi hít sâu một hơi nói: “Hách Liên Bột Bột đương nhiên muốn đả kích Thác Bạt tộc, bất quá thực lực của gã không đủ”.
Hác Trường Hanh thở dài: “Yến huynh quá coi thường Hách Liên Bột Bột rồi, gã ta thân phận tôn quý là Hung Nô Thiết Phất bộ thủ lãnh, thân đến Biên Hoang Tập chỉ huy thủ hạ, là chuyện rất không tầm thường, với ý chí tất phải thành công. Cũng giống ta và Đồ Phụng Tam, bề ngoài tựa như lực lượng chẳng có gì, sự thực lại có những sắp đặt khác. Huống hồ sớm nay Đồ Phụng Tam và Hách Liên Bột Bột vừa thoả thuận kết thành liên minh, chỉ cần lực lượng của bọn họ liên hiệp lại là đủ xoay chuyển cả Biên Hoang Tập, không có bất kỳ bang hội nào có thể độc lực ứng phó”.
Yến Phi ngơ ngác: “Từ đâu mà Hác huynh biết được những chuyện rất cơ mật như thế?”.
Hác Trường Hanh nói như không: “Tệ bang với Kinh Châu Hoàn gia trường kỳ ác đấu, số trận đánh lớn nhỏ đếm không xuể, bọn ta sớm đã an bài được người của mình vào Kinh Châu quân. Đồ Phụng Tam vừa bí mật bái phỏng Hách Liên Bột Bột đương nhiên không giấu được tai mắt bên ta, còn từ chuyện sau đó y điều động nhân sự đoán ra y đã cùng Hách Liên Bột Bột kết minh”.
Yến Phi có cảm giác bất ổn, Biên Hoang Tập tựa như đã rơi vào trạng thái mất điều khiển. Cơ Biệt và Hô Lôi Phương là một bọn, Hách Liên Bột Bột với Đồ Phụng Tam kết thành một khối, Hán bang tựa như rắn không đầu, Phi Mã bội tránh hoạ mà đi, còn mỗi Mộ Dung Chiến, Phí Chánh Xương và Hồng Tử Xuân tam đại thế lực, cho là chịu liên thủ với Hác Trường Hanh, biến thành cục diện tam phân. Nhưng mà ngoại địch còn chưa đến, Biên Hoang Tập chư hùng đã đấu đá tưng bừng bên nào cũng tổn thương, tương lai há có thể lạc quan sao? Ngoại địch đã không dễ ứng phó, nội loạn lại không thể dẹp yên, Yến Phi không đừng được có cảm giác tuyệt vọng hữu tâm vô lực.
Liền hỏi: “Đồ Phụng Tam có hành động gì là chưa?”.
Hác Trường Hanh nói: “Nhân mã của y ở bên ngoài Biên Hoang Tập luôn ở trạng thái sẵn sàng tiến vào Tập, y đã phái Bắc Kinh Lôi tới chỉ huy cánh quân này”.
Hồi trước đáp ứng, Tạ An đến Biên Hoang Tập duy trì cục diện cân bằng giữa các thế lực, Yến Phi đã biết là việc không dễ làm, nhưng lại không ngờ sự tình phát triển ac liệt đến thế. Nhíu mày nói: “Nếu Mộ Dung Bảo và Tôn Ân giáp công Biên Hoang Tập, Hách Liên Bột Bột và Đồ Phụng Tam cũng tuyệt không yên lành, vậy thì bọn họ kết minh với mục đích gì?”.
Hác Trường Hanh ung dung: “Ta biết rất rõ con người Đồ Phụng Tam người này bất chấp thủ đoạn để thành công. Y coi trúng Hách Liên Bột Bột là vì tên này đột nhiên mạo khởi, chẳng những trở thành đại anh hùng diệt trừ Hoa Yêu, thành nhân vật quan trọng ở Biên Hoang Tập, mà còn là kẻ có thực lực nhất ở đây. Thông qua Hách Liên Bột Bột, y có thể xâm nhập vào vòng quyền lực của Biên Hoang Tập, nếu như Biên Hoang Tập có thể đánh lui ngoại địch, y tiện thể cùng Hách Liên Bột Bột phân chia lợi ích Biên Hoang Tập. Tâm ý của y không khác gì Mộ Dung Thuỳ, Mộ Dung Thuỳ ủng hộ Tôn Ân là để kềm chế chính quyền Nam phương; Đồ Phụng Tam bồi dưỡng Hách Liên Bột Bột cũng để Mộ Dung Thuỳ có thêm đối thủ, khiến cho Mộ Dung Thuỳ trong thời gian ngắn vô phương thống nhất phương Bắc, đương nhiên như thế đối với Hoàn Huyền chỉ có lợi mà không có hại”.
Yến Phi thầm nghĩ Hác Trường Hanh có khả năng là người nhận thức rõ ràng nhất tình thế phát triển ở Biên Hoang Tập, đối với phương hướng và động tĩnh của nhân mã các lộ đều hiểu rõ mồn một. May mà dường như hắn không phải là địch nhân, ngược lại kỳ này sẽ rất tệ, hiện tại dù sao cũng còn có một tuyến sinh cơ.
Yến Phi nói: “Hác huynh muốn nói Đồ Phụng Tam sẽ thông qua Hách Liên Bột Bột đoàn kết lực lượng Biên Hoang Tập cùng chống ngoại địch?”.
Hác Trường Hanh thở dài: “Chính là như thế, Đồ Phụng Tam muốn lợi dụng Hách Liên Bột Bột tới thay thế vị trí Yến huynh, trở thành nhân vật có ảnh hưởng nhất Biên Hoang Tập”.
Yến Phi cười khổ: “Từ đâu mà ta có ảnh hưởng gì được?”.
Hác Trường Hanh nói: “Chỉ vì Yến huynh khiêm tốn nên mới để Hách Liên Bột Bột chiếm tiện nghi, Biên Hoang Tập tới giờ luôn luôn dõi theo bước chân Yến huynh mà đi”.
Yến Phi nhớ lại tin đồn sớm nay được phát tán khắp Biên Hoang Tập liên quan đến việc Phi Mã hội là chó săn của Mộ Dung Thuỳ, nhiều khả năng là Đồ Phụng Tam làm ra, vì vậy càng tin tưởng hơn vào nhận định của Hác Trường Hanh.
Thở dài: “Đồ Phụng Tam nhãn quan độc đáo, thủ đoạn cao minh, không phí một binh một tốt đã đứng vững chân ở Biên Hoang Tập, lại càng hiểu rõ tác dụng của tin đồn”.
Hác Trường Hanh cười nói: “Tin đồn với người thông minh đâu có gì, thiên hạ ai chả biết Thác Bạt Khuê và Mộ Dung Thuỳ ngoài mặt hoà hợp, trong lòng đố kỵ. Yến huynh vẫn là người có ảnh hưởng nhất ở Biên Hoang Tập. Hách Liên Bột Bột tiếng tăm xấu, gã kiến lập ở Thống Vạn nền chính trị hết sức bạo tàn, người người đều biết”.