Lúc này gã đã có ấn tượng rõ ràng về toàn thể tòa phế trạch này, bên trong các phòng còn lại một ít đồ dùng đã hư hỏng, theo thói quen của Hoang nhân, đồ gia dụng còn dùng được đều mang theo để sử dụng.
Xem ra nơi có thể giấu ngàn lượng vàng trừ phi chôn xuống đất hoặc mật khố trong tường, tuy nhiên cũng phải có thời gian mới làm được. Theo phân tích của gã, hành động trộm vàng chỉ là do chợt động linh cơ mà phát sinh, là vì khi tiến vào phòng ngủ của Thiên Thiên biết có tài vật giấu trong rương, trong lúc thảng thốt vội vã bố trí, thành ra mới để lộ sơ hở, vì vậy gần như không có khả năng dự mưu từ trước.
Lưu Dụ nhìn ra mảnh vườn hoang bên ngoài song cửa, mấy cây cổ thụ chưa bị đốt cháy vươn mình lên trời cao, dưới bóng cây cỏ dại dây leo mọc chằng chịt, muốn lấy lại vàng không phải chuyện khó, nhưng nếu muốn tìm ra vàng thì lại ắt phải tốn một phen công phu.
Gã không còn lựa chọn nào, đang khi định hành động, chợt trong lòng máy động, từ tòa nhà khi nãy truyền tới tiếng mũi chân nhẹ điểm trên mái ngói. Rõ ràng người tới hết sức cao minh, ít nhất là về phương diện thân pháp, nếu đổi là Lưu Dụ trước Phì Thủy, chắc sẽ không phát giác được. Vì đối phương từ chỗ cao tới nên có thể quan sát toàn cục, gã sợ không kịp di chuyển, trong khi khẩn cấp liền nhảy vọt lên, hạ mình xuống xà nhà chính, cảnh vật trước mắt khiến gã hoan hỉ như điên, suýt nữa thì bật cười thành tiếng.
o0o
Yến Phi nhìn về phía Kỷ Thiên Thiên, từng hàng lệ châu lóng lánh lăn dài trên khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, thở dài: “Ài! Sao mà phải khổ thế này?”.
Kỷ Thiên Thiên lắc đầu nói: “Huynh không hiểu đâu, y là người thứ nhất khiến ta động tâm, Yến Phi là người thứ hai”.
Nói rồi ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn chàng.
Yến Phi lại một lần nữa không ngăn nổi thương cảm, đang muốn lấy tay áo lau cho nàng những giọt nước mắt trên khuôn mặt nhợt nhạt, Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng đưa tay vào bọc lấy ra chiếc khăn tay nhét vào tay chàng, rồi tựa như ánh dương quang xuyên qua vầng mây xám bật lên tiếng cười duyên dáng, sau đó lại thẹn thùng cúi đầu tránh ánh mắt chàng đang nhìn nàng ngơ ngác.
Yến Phi cầm chiếc khăn thơm tâm thần ngây ngất mất một lát mới tỉnh mộng, nhẹ nhàng lau đi những dấu lệ trên khuôn mặt mỹ miều.
Ánh mắt Kỷ Thiên Thiên chợt lộ một nét cười, nhẹ nhàng nói: “Huynh biết không? Từ lúc về đến Biên Hoang Tập, toàn bộ con người huynh đều thay đổi, dường như trên đời này không có chuyện gì làm khó nổi huynh, gặp chuyện khốn khổ gì vẫn toát nên khí phách tự nhiên trên đời không ai sánh nổi, làm cho Thiên Thiên bắt đầu tin vào nhận định của Lưu Dụ, huynh không những là Biên Hoang Tập đệ nhất cao thủ, mà còn khả năng là kiếm thủ đệ nhất thiên hạ”.
Yến Phi công phu hoàn thành việc chùi nước mắt cho nàng, đang cầm chiếc khăn tay không biết nên vật hoàn nguyên chủ hay giữ làm của mình, nghe nói vậy điềm đạm nói: “Chỉ vì ta thuộc về nơi này, cho nên nàng mới có cảm giác ấy. Giống như Cao Ngạn, ở Kiến Khang đi đến đâu cũng đập đầu vào tường, chịu đủ mọi kỳ thị, về đến đây giống như mãnh hổ về rừng, chỉ ở Biên Hoang Tập hắn mới có thể trở thành người được tôn trọng, tại Kiến Khang quen tôn sùng cao môn hắn kiểu gì cũng không hòa nhập được, thì ở đây hắn như cá gặp nước. Tình cảnh ta cũng không khác gì, nếu mà rời khỏi Biên Hoang Tập, ta quá lắm là trở thành được một kiếm khách hay sát thủ loại kha khá, lực lượng bản thân căn bản không đáng nói”.
Kỷ Thiên Thiên dịu dàng nói: “Cất chiếc khăn đi! Coi như đó là vật định tình Thiên Thiên trao đổi với huynh. Đồng ý không?”.
Yến Phi cầm chiếc khăn thơm mang dấu lệ, chứa đựng cả một câu chuyện đau thương của nàng, thất thanh: “Vật định tình?”.
Kỷ Thiên Thiên tựa như đã trở lại bình thường, ưỡn ngực nói như chuyện đương nhiên: “Ai kêu huynh mang tặng người ta mười tám cây đèn kéo quân? Thiên Thiên cũng đang hận huynh đây! Suốt cả chặng đường bắc thượng làm vẻ lãnh đạm không thèm để ý đến ai, bỗng nhiên ra tay một cú ngoạn mục như thế, làm người ta lập tức mất hết kềm chế của nữ nhân.
Hoa đăng chẳng phải là biểu thị tình cảm thì là biểu thị cái gì đây? Hiện giờ Thiên Thiên quyết vứt bỏ tất cả để tiếp thụ tâm ý huynh rồi, hoa đăng nếu chẳng phải vật định tình thì tính để làm gì?”.
Yến Phi lập tức sinh ra ý tưởng quay về cho Cao Ngạn một trận, chỉ hận lúc này đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Chàng vốn không nguyện ý bước chân vào tình trường, huống hồ còn bị cuốn vào quan hệ nam nữ dây dưa không dứt với Kỷ Thiên Thiên.
Kỷ Thiên Thiên nói như ra lệnh: “Còn chưa thâu nó lại?”.
Yến Phi không còn cách nào, cầm khăn thơm bỏ vào bọc, đang định nói gì đó. “Canh!”.
Điệp Luyến Hoa kêu lên một tiếng cảnh báo.
o0o
Một bao vải bố dài dài nặng trịch nằm im lìm trên cây xà nhà, được cố định bằng hai cây chủy thủ ở hai đầu.
Lưu Dụ vươn tay mò thử, quả nhiên là một cái ruột tượng chứa đầy vàng, có thể quấn thành mấy vòng quanh hông. Ước tính sơ sơ, số vàng bên trong không quá sáu trăm lượng, vậy thì vẫn phải còn một túi khác, rất nhiều khả năng để trên xà nhà nhà giữa. Cách giấu vàng như thể quả là khôn khéo, chính vì xà ngang quá lộ liễu nên lại dễ bị bỏ qua. Cũng nghĩ đến đây chỉ là biện pháp tạm thời để dễ mang đi.
Lưu Dụ vừa kịp giấu mình xong trên xà nhà, người nọ đã xuyên qua cửa sổ nhảy vào, dịch đến phía dưới cây xà.
Hương thơm xộc tới, lập tức sinh ra cảm giác quen thuộc, khiến gã kinh hãi không dám nhìn trộm, gã đã nhận ra mỹ nhân phía dưới là Tiêu Dao đế hậu Nhậm Thanh Thị.
Có tiếng quất gió, có người lướt nhanh quanh nhà, hiển nhiên là đồng đạo với Nhậm Thanh Thị, từ hướng khác vòng lại, chính là thủ pháp của người giang hồ đề phòng có người mai phục.
Chỉ cần nghe tốc độ, cũng biết thân thủ người này không dưới Nhậm Thanh Thị.
Trong đầu Lưu Dụ vụt hiện lên cái tên Tiêu Dao đế quân, bất giác thầm kêu khổ, nếu bọn họ tới để thâu vàng giấu trên xà ngang, bản thân mình phá vây chạy thoát được cũng khó ngang lên trời, chưa nói đến chuyện mang vàng trở về.
Một giọng nam vang lên ở cửa: “Đúng là nhà này, bên ngoài còn có ám ký vạch trên đá”.
Thanh âm êm ái quen thuộc của Nhậm Thanh Thị vang lên: “Còn cách thời gian ước định một khắc. Ài! Muội vừa gặp Yến Phi, hắn không những chẳng việc gì, mà công phu còn đại tiến, muội chung quy cũng không qua được mắt hắn, suýt nữa thì bị hắn chặn mất đường lui. Ài! Muội quả có hơi sợ hắn”.
Kẻ có vẻ là Nhậm Dao bực bội nói: “Đúng là khó hiểu, ta đánh hắn một đòn chí mệnh, hắn sống được đã là kỳ tích, sao còn trở nên lợi hại hơn?”.
Lưu Dụ nằm trên xà ngang ngầm thở phào, may sao đôi nam nữ yêu quái này lại không phải là kẻ trộm vàng, bằng không hẳn mình sẽ gặp khó, bất quá nguy cơ vẫn còn, nếu người bọn chúng hẹn gặp chính là tên trộm, gã vẫn rất nhiều khả năng bị bắt gặp. Hy vọng tên trộm mật đàm với Nhậm Dao xong, chờ hai người rời khỏi mới lên trên xà nhà lấy vàng, khi ấy mình sẽ thừa cơ cho y một đao chí mệnh làm lễ kiến diện, để trút hết uất khí trong lòng.
Nhậm Thanh Thị thở dài, không trả lời, Lưu Dụ có cảm giác kỳ dị, nội tâm Nhậm Thanh Thị tựa như không giống hành vi độc địa bề ngoài muốn đẩy Yến Phi vào tử địa mới cam lòng. Ngày hôm nay lại giống như hết sức bất đắc dĩ, có vẻ tâm tình hỗn loạn, lục thần vô chủ.
Nhậm Dao như không phát giác tâm sự hậu phi của y, có lẽ còn đang phẫn nộ vì Yến Phi vẫn còn sống, trầm giọng nói: “Nhiếp Thiên Hoàn rất không đơn giản, hùng tài đại lược, là một kẻ có thể làm việc lớn, nếu chẳng phải có Hoàn gia luôn đỡ lưng cho Giang Hải Lưu, y đã sớm thôn tính Đại Giang bang. Chúng ta phen này hợp tác với y, cần phải thận trọng từng bước, nếu không kẻ thiệt thòi sẽ là bọn ta đó”.
Nhậm Thanh Thị hừ lạnh nói: “Dù Nhiếp Thiên Hoàn chí cao hơn trời, nhưng cũng không sao tưởng tượng được đại kế thống nhất cẩn mật chu toàn của chúng ta, cuối cùng sẽ chỉ là vật trang điểm cho chúng ta mà thôi”.
Nhậm Dao nói: “Chúng ta đang lợi dụng y, y cũng lợi dụng chúng ta. Hác Trường Hanh là một nhân tài khó kiếm, nếu Thanh Thị có thể dùng mỹ sắc lung lạc hắn, thu phục để ta dùng, không chừng có thể biến Lưỡng Hồ bang thành cơ sở của chúng ta, khi đó thiên hạ của Tư Mã tặc sẽ là thiên hạ của chúng ta”.
Lưu Dụ nghe thấy vậy giật mình, không ngờ Nhậm Dao và Nhiếp Thiên Hoàn hai kẻ nam bắc bá chủ mỗi phương xưa nay không quan hệ, lại phá lệ hợp tác với nhau, mục tiêu chắc chắn là muốn tiến chiếm Biên Hoang Tập.
Nhiếp Thiên Hoàn danh chấn phương Nam, hơn mười năm tung hoành ngang dọc, là một nhân vật kiêu hùng không ai dám dây. Hác Trường Hanh cũng là một cao thủ bất thế hoành hành trên hai dải Lưỡng Hồ, tay chân thân tín của Nhiếp Thiên Hoàn, lần này đường xa tới đây, đương nhiên không phải để du sơn ngoạn thủy. Hơn nữa hắn nhiều khả năng là kẻ trộm vàng, nếu không phải với thân thủ của hắn, cho dù bản thân bị cái gì Biên Hoang thất công tử con mẹ nó nhiễu loạn, kẻ khác cũng khó lòng tránh được tai mắt của gã.
Có điều khó hiểu là Tiêu Dao giáo thật ra có kế hoạch gì lật đổ Tư Mã hoàng triều? bất quá bây giờ không rảnh nghĩ đến những vấn đề khác, nếu để ba đại cao thủ phát hiện hành tung, dù có cao minh như Yến Phi cũng khó tránh được kiếp nạn, hà huống gã biết mình không bằng được Yến Phi.
Liền vội suy tính tìm phương đào tẩu.
Nhậm Dao lại nói: “Hác Trường Hanh giao cho ngươi xử lý. Ài! nếu không phải lúc này không nên đối phó Yến Phi, ta sẽ đi lấy cẩu mạng của hắn ngay bây giờ”.
Nhậm Thanh Thị nhẹ nhàng nói: “Nếu muốn làm ngư ông đắc lợi, đúng là không nên đối phó hắn. Được rồi! Đế quân phải chăng đã coi qua Thái Bình động cấp kinh?”.
Nhậm Dao trầm ngâm: “Kỳ lạ! Dù có địa đồ hai tên tiểu tử vẽ lại cho, vẫn chẳng hơn gì. Nếu ta đoán không sai, cần phải hợp nhất tam bội mới có thể khám phá huyền hư, từ Động cấp kinh tìm ra Động thiên phúc địa trong truyền thuyết”.
Lưu Dụ rất ngạc nhiên, theo lời Nhậm Dao, Thái Bình động cấp kinh không phải là đạo tàng kinh điển gì hết, mà là địa đồ để tìm một địa phương nào đó.
Nhậm Dao lại nói: “Ta không nên lưu lại chỗ này, để muội thi hành thủ đoạn với Hác Trường Hanh. Chẳng thể không để tâm phòng người, tốt nhất sau khi đã xác định hắn đơn thân phó hội, mới được hiện thân”.
Có tiếng gió động, Lưu Dụ thò đầu nhìn, bên dưới nhà không còn ai, thầm nghĩ lúc này không chuồn thì còn chờ đến lúc nào, liền nhổ chủy thủ, mang bao vàng quấn chặt quanh hông. Lúc này từ xa xa phía đông nam truyền lại tiếng y phục phất động. Lưu Dụ thở phào một hơi, biết thời gian không cho phép hắn lấy nốt một nửa số vàng còn lại, thầm nghĩ món nợ này hãy tạm gửi lại Hác Trường Hanh, mau chóng bỏ đi.
o0o
Đây là lần thứ hai Điệp Luyến Hoa lên tiếng cảnh báo.
Lần thứ nhất là trên thủy lộ tới Tần Hoài hà bái phỏng Kỷ Thiên Thiên, Lư Tuần từ dưới nước vọt lên tập kích, khi đó Âm thần Dương thần còn chưa hợp nhất thành Kim đan đại pháp, Dương thần thần thông quảng đại chỉ đành cảnh báo cho Âm thần hành sự, thấu qua Điệp Luyến Hoa lên tiếng cảnh giới, miễn cưỡng giải thích, Âm thần hoặc giả có thể gọi là cái tôi Hậu thiên; còn Dương thần thì là cái tôi Tiên thiên, là phần thần bí nhất và nguyên bổn nhất của sinh mệnh.
Lần này Điệp Luyến Hoa lại biểu thị cảnh giới, khiến Yến Phi đột nhiên ngộ ra, Âm thần Dương thần chỉ là hợp tác mà không phải là kết hợp, không phải là dung hợp mà không thể phân khai, cho nên vì Kỷ Thiên Thiên mà chịu ảnh hưởng, âm dương phân ly, Kim đan đại pháp cũng không phải là không có kẽ hở.
Kỷ Thiên Thiên tuy nghe Cao Ngạn nói bảo kiếm của Yến Phi khi có nguy hiểm sẽ có cảnh báo cho chủ, nhưng vì Cao Ngạn luôn luôn thích khoa trương, cho nên cũng nghe vậy thôi mà không tin mấy. Hiện giờ chính tai nghe thấy, nhất thời lại không biết nguy hiểm có thể đến bất kỳ lúc nào, bất giác mở to đôi mỹ mục, nhìn vào Điệp Luyến Hoa trên lưng Yến Phi, lại lo Điệp Luyến Hoa bỗng nhiên biến thành rồng thành phượng bay mất.
“Choang!”.
Điệp Luyến Hoa đã ra khỏi vỏ.
Theo tiếng bật dây cung, âm thanh chói tai rít lên từ xa xa đâu đó kích tới với tốc độ kinh hồn, chớp mắt đã tới nơi, nhanh hơn cả ý nghĩ, khiến người ta sinh ra cảm giác tuyệt vọng không thể tránh khỏi, đành ngồi yên chờ chết.
Yến Phi thì hiểu là vì Điệp Luyến Hoa lên tiếng cảnh báo nên mới làm nhiễu loạn tâm thần đối phương, kình lực và khí thế sút giảm nhiều, không phát huy được trạng thái tốt nhất.
Đổi lại là Yến Phi trước đây, biện pháp bảo mệnh duy nhất là lao xuống hồ, lúc đó chỉ cần đối phương giữ ở trên cầu, bằng vào công lực và tiễn thuật của y, Yến Phi khó lòng tránh được cái chết.
“Đinh!”.
Điệp Luyến Hoa kích trúng đầu mũi tên, không trệch nửa ly, kình khí nổ tung, mũi tên lợi hại bị đụng mạnh bật ngang rơi xuống, động tác hết sức gọn ghẽ, không chút hàm hồ.
Kỷ Thiên Thiên coi rất rõ, Yến Phi đầu không ngoảnh lại, cũng không thèm liếc mắt nhìn, tùy tiện phản thủ một kiếm đánh trúng địch tiễn, động tác tiêu sái đẹp mắt như hành vân lưu thủy.
Một giọng nam cố ý thay đổi trở thành ồm ồm từ một tòa phế trạch bên bờ hồ vọng tới: “Lĩnh giáo Yến huynh cao minh! Cái đầu rất có giá của các hạ xin tạm gửi lại ít ngày!”. Kỷ Thiên Thiên quay đầu nhìn lại, ở phía thanh âm truyền đến một vùng tối đen, không một bóng người, không một tiếng động lạ.
Yến Phi điềm đạm nói: “Thích khách đi rồi!”.
Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên: “Y muốn giết huynh, vì sao huynh vẫn ung dung như thế?”.
Yến Phi mỉm cười: “Yến Phi ta cừu nhân khắp nơi khắp chốn, kể thêm những kẻ muốn tới lấy đầu ta để lĩnh thưởng thì đếm không hết, khẩn trương cũng như không khẩn trương thôi, đúng không?”.
Kỷ Thiên Thiên trừng mắt nhìn chàng, giọng trách móc: “Coi huynh kìa! Chuyện gì cũng dửng dưng. Nếu mỗi người tới ám sát huynh đều cao minh như tiễn thủ đó, huynh không phải rất phiền não sao?”.
Yến Phi vẫn ung dung: “Trời đất tuy rộng lớn, nhưng có thể xạ xuất một mũi tên như vậy cũng chỉ có vài người. Nghe nói Mộ Dung Thùy tiễn thuật hết sức xuất sắc, huynh đệ Thác Bạt Khuê của ta cũng là nhất tuyệt. Tuy nhiên nếu đã là kẻ săn đầu người lãnh thưởng, tiễn pháp lại cao minh đến thế thì rất nhiều khả năng là kẻ hoành hành một dải Hoàng Hà kêu là Tiểu Hậu Nghệ Tông Chính Lương. Nếu không tin có thể lặn xuống hồ tìm lại mũi tên kiểm tra, trên thân mũi tên ắt có ba vạch ngang làm ký hiệu”.
Kỷ Thiên Thiên kinh hãi: “Hóa ra là người này, Thiên Thiên đã nghe danh y, huynh không lo lắng sao? Nghe nói một khi y đã xác định mục tiêu, quyết không chịu bỏ cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ, mà trước nay y chưa thất bại lần nào”.
Yến Phi đột nhiên đứng lên thở sâu một hơi, nói: “Lên núi dễ gặp hổ, mấy người chỉ thắng không thua? Công phu của y nông sâu thế nào ta đã biết hết, bửu bối Điệp Luyến Hoa của ta lại khiến thủ đoạn đánh trộm của y vô phương thi triển, hy vọng y biết ghìm ngựa bờ vực thẳm, hoặc giả thay đổi tâm tính mở hàng bán rượu, khi đó ta lại còn có thể tương trợ y nữa, nếu không y chỉ tự tìm tử lộ thôi”.
Kỷ Thiên Thiên nghe nói vậy phì cười, lại giận dỗi nói: “Nói chuyện đủ lắm rồi, thì ra ngồi đây thật dễ chịu, đến lúc đi chưa?”.
Yến Phi cúi đầu nhìn nàng, song mục ánh lên nét nghịch ngợm, giọng dịu dàng: “Trước hoa dưới nguyệt, trong cảnh hoang dã mỹ lệ này, ta sợ không kềm chế nổi bản thân, liều lĩnh hôn vào đôi môi thắm của nàng, lại e khi ấy làm được rồi nhưng vẫn không hiểu được trái tim hỗn loạn của Kỷ Thiên Thiên đang thuộc về ai, như vậy thì thật là tội lỗi”.
Kỷ Thiên Thiên “a” lên một tiếng, bất ngờ không thể tin, cúi đầu xuống, hai tai đỏ bừng, giận dỗi nói lí nhí như muỗi kêu: “Yến Phi a! Huynh té ra cũng biết nói những lời khinh bạc như thế à?”.
Yến Phi cười ha hả nói: “Chỉ cần là nam nhân là biết nói những lời đó. Nói cho cùng phải đa tạ Tông Chính Lương ban cho một mũi tên, làm ta giật mình thức tỉnh. Yến Phi trước đây đã chết rồi, hiện tại ta phải sống cách khác, đường hoàng nghênh tiếp mọi khiêu chiến, bao gồm cả Thiên Thiên trong đó”.
Kỷ Thiên Thiên nhẹ nhàng nói: “Người ta cũng là khiêu chiến hay sao?”.
Yến Phi thản nhiên: “Khiêu chiến trên phương diện tình cảm, mà lại là khó đối phó nhất. Đối thủ của ta không chỉ là kẻ đã khiến nàng chung tình, mà còn là bất kỳ ai tự cho là đủ tư cách ở Biên Hoang Tập, không phải là khiêu chiến thì là gì?”.
Thiên Thiên vẫn không chịu ngẩng lên, lườm chàng một cái, nhìn những bông sen trên mặt hồ, hoan hỉ nói: “Muội thích nghe huynh nói với người ta như thế, đầy khí khái nam nhi, Thiên Thiên coi như đầu hàng được chưa?”.
Yến Phi mỉm cười: “Không chân tâm quy hàng, chính là cái họa tâm phúc, huống hồ hai bên cùng hoan hỉ, sao lại có chuyện đầu hàng? Nghiêm túc phải nói là ta đã khuất phục mị lực của Thiên Thiên, chờ đến khi nàng thực sự quên người đó, chúng ta sẽ coi xem có thể bắt đầu từ đầu được không. Hiện giờ hoặc giả Thiên Thiên yêu là yêu cái cảm giác mới mẻ Biên Hoang Tập mang đến cho nàng, chứ không phải Yến Phi ta”.
Nói ra được những lời này, tựa như Yến Phi xả được hết uất khí trong lòng, cả người cảm thấy nhẹ bỗng.
Kỷ Thiên Thiên lắc đầu nói: “Không như huynh tưởng vậy, từ lúc nhận được những cây đèn ấy, trong lòng người ta chỉ muốn gặp huynh, ngoài ra đều quên hết!”.
Yến Phi nói: “Cũng mới chỉ một thời gian ngắn, đúng không?”.
Kỷ Thiên Thiên thoáng buồn, quay về phía chàng im lặng chìa cánh tay ngọc. Yến Phi không còn lựa chọn, càng không nỡ cự tuyệt.
Kỷ Thiên Thiên yểu điệu duyên dáng đứng trước mặt chàng, ánh mắt khác lạ, nhìn sâu vào mắt chàng, nhu tình như nước nói: “Người ta thật sự thích nghe huynh nói chuyện thân mật, lời nói ngọt ngào lại càng tốt, cũng không sợ huynh hành động gì, ài! huynh thật là ngốc!”.
Nói xong đi trước xuống cầu.
Yến Phi thầm nghĩ, câu cuối cùng không biết có phải là trách mình không lập tức chiếm đoạt đôi môi nàng hay không? Lập tức hồn xiêu phách lạc, vào thời khắc này, chàng biết mình đích xác đã nảy sinh tình yêu đối với nàng, khác nào cây cầu này bao lâu không phải chịu sóng gió, rốt cuộc cũng dâng lên từng đợt từng đợt sóng, không ngừng lan tỏa những gợn nhỏ lăn tăn.