Biên hoang truyền thuyết - tập 1

Hồi 62

Người bẩm sinh có hình vóc, thân thể vốn không là gì, nguyên tinh phân bố, mượn khí mà sinh. Lấy âm dương để hạn chế, lấy hồn phách mà nương tựa, dương thần nhật hồn, âm thầnnguyệt phách,hồn phách tương hỗ lẫn nhau.

Yến Phi giật mình, kiến giải này của Ngụy Bá Dương so với Nhật Nguyệt Lệ Thiên đại pháp của chàng còn đi xa hơn mấy bậc, lại rất phù hợp với tình trạng của bản thân chàng.

Thẳng thắn thừa nhận, đối với tình trạng sau khi hồi phục của mình, chàng vẫn có ý lo sợ. Vậy thì tựa như ngoài chàng “Yến Phi” ra, bên trong thân thể còn có một chủ thể là “hắn” nữa, không phải chỉ có một chủ nhân duy nhất.

Nhưng Ngụy Bá Dương nói sơ sơ mấy câu này, khiến chàng nghĩ đến có một bộ phận thuộc về chính mình nhưng không khống chế được, hoặc giả đó là sự khác biệt giữa âm thần và dương thần? Nếu như có thể hợp nhất dương thần âm thần làm một, phải chăng sẽ là bước đột phá lớn nhất trong lịch sử võ lâm.

Lại xem kỹ chú thích của Tạ An, những hàng chữ son nhỏ như đầu ruồi phê rằng: “Nghi khắc kỳ khí chất chi tính, nhi tu kỳ hình thể chi mệnh. Thị dĩ duy mệnh vi ngô thân chi chí bửu, nãi tu đạo chi xu nữu dã. Kim dĩ đơn đạo ngôn chi, tính tức thần dã, mệnh tức khí dã”.

Âm hưởng buồm căng lướt sóng êm ả truyền vào tai, Yến Phi ngồi tựa mạn thuyền, tay cầm quyển đọc kỹ, tuy ở trong một không gian chật hẹp, tâm thần rộng mở hòa vận mệnh cùng thiên địa vũ trụ, từng câu từng chữ trong “Tham Đồng Khế” đều soi rọi những bí ẩn nhân sinh, khiến chàng run rẩy vì cảm giác kích thích.

“Càn động nhi trực, khí bố tinh lưu. Khôn tĩnh nhi hấp, vi đạo xả lư. Cương thi nhi thối, nhu hóa dĩ tư, cửu hoàn thất phản, ngũ hành chi sơ, thượng thiện nhược thủy, thanh nhi vô hà”.

Yến Phi trong lòng chấn động, lờ mờ cảm giác từ đây đã nắm được pháp môn âm thần dương thần hợp bích. Đặc biệt là hai câu: “Thượng thiện nhược thủy, thanh nhi vô hà”. Cốc! cốc!

Có tiếng gõ cửa, không chờ đáp ứng, Cao Ngạn xô cửa bước vào, quát khẽ: “Yến tiểu tử còn ngủ nữa sao? Hầy! Có giường không ngủ, lại đi tụt xuống sàn thế kia, xem ra trời sinh ngươi đã là kẻ thấp kém rồi!”.

Nhìn thấy Cao Ngạn không giấu nổi hoan hỉ trên mặt, nhớ đến thần sắc thê lương của hắn sau khi bị thương, Yến Phi có một cảm giác thật ấm áp, liền đem Tham Đồng Khế nhét vào bọc, Cao Ngạn không hề khách khí ngồi xệp xuống bên cạnh, hớn hở nói: “Ngươi nghĩ gì vậy? Đệ nhất tài nữ Tần Hoài hà nằm ở phòng bên ru giấc mộng xuân, chẳng phải là một thành tựu biết bao huy hoàng hay sao? Người khác muốn gặp nàng một lần chẳng được, bọn ta được cùng mỹ nữ trở về Biên Hoang Tập, sau đó còn có thể sáng chiều gặp gỡ. Ha! thật sảng khoái!”.

Yến Phi đang định trách hắn chuốc họa vào thân, đành im miệng, điềm đạm nói: “Hưng phấn không ngủ được phải không?”.

Cao Ngạn nghênh ngang đáp: “Chả lẽ đạo hạnh của ta thấp kém vậy sao, hai tiểu tử không hiểu chuyện ôn nhu ngươi với Lưu Dụ lên thuyền lập tức chui vào phòng, chỉ có mình ta độc lực giúp Tiểu Thi sắp xếp hành trang, thị hầu tiểu thư. Theo ta thấy Thiên Thiên đối với hai ngươi không mấy hảo cảm, chỉ thấy có mình ta có thể trông cậy được thôi”.

Yến Phi phì cười nói: “Ngươi sợ ta với Lưu Dụ uống phải giấm chua hay sao? Bọn ta là chỗ anh em phải rạch ròi, để cho ngươi một mình ân cần với nàng đấy. Bất quá ta cần cảnh tỉnh ngươi, Kỷ Thiên Thiên vì đang cần đến ngươi, mới nhiệt tình làm vừa lòng tiểu tử Hoang nhân nhà ngươi, nếu ngươi tự tác đa tình, kết cục sẽ thê thảm đấy”.

Cao Ngạn bất mãn nói: “Đừng làm ta mất hứng đi! Bất quá nói đi nói lại, ta vẫn chưa được thưởng thức tài nghệ lừng danh thiên hạ của nàng, đối với nhân phẩm của nàng ta vẫn ngưỡng mộ vô cùng, so với nàng đám đàn bà con gái lên mặt vênh vang kể ra hàng trăm còn là ít, nàng hoàn toàn không nhiễm cái tục khí của đám danh kỹ Kiến Khang. Mẹ nó chứ! Thật kỳ quái! Ngươi chắc cho là ta nói hoang đường, sự thực ta đối với nàng tuyệt đối không có ý nghĩ quá phận, chỉ hy vọng được thân cận nhiều hơn với nàng, giúp đỡ nàng”.

Tiếp đó hơi do dự, sau đó lại như không kiên nhẫn ghé vào tai Yến Phi nói: “Ta phát giác Tiểu Thi rất tình tứ, chỉ muốn hôn ả ta một cái, để coi ả ta có vác dao đến chém ta không?”.

Yến Phi bình tĩnh đáp: “Người ta là cô nương con nhà đàng hoàng, tốt nhất ngươi phải coi lại mình đi, đừng có mang cái thói Biên Hoang Tập ra đối đãi với người ta”. Cao Ngạn vội co vòi lại: “Ngươi nghĩ Cao Ngạn ta ngu ngốc lắm sao? Ta rất biết đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Vừa rồi ta khiêm cung lễ phép không biết bao nhiêu

mà kể, Tiểu Thi cô nương muốn ta đi đông thì ta đi đông, muốn ta về tây thì về tây, mọi người hết sức hòa hợp, ta đã nghĩ kỹ rồi! Đến Biên Hoang Tập, ta sẽ bao sương phòng phía đông Biên thành khách sạn của Nguyễn nhị nương để an trí nhị vị giai nhân. Nếu mụ ta cậy có Chúc lão đại đỡ lưng mà dám nói nửa chữ không, ngươi phải giúp ta dọn dẹp chúng, nhớ rằng Kỷ Thiên Thiên cũng là khách quý của ngươi, lần này ngươi phải phục vụ miễn phí đấy”.

Yến Phi ngạc nhiên: “Nguyễn nhị nương là người chỉ biết có ngân lượng, ngươi đã chịu bỏ tiền ra, làm gì bà ta không đáp ứng?”.

Cao Ngạn không hề xấu hổ nói: “Ở lâu Nguyễn Nhị nương đương nhiên phải có chiết khấu rồi. Con bà nó! Nguyễn nhị nương lúc nào cũng coi thường ta, lần này ta đưa mỹ nhân về, cho mụ rửa mắt mà trông”.

Yến Phi lúc này tâm thần đã lại để hết vào Tham Đồng Khế giắt trong bọc, thầm nghĩ nếu trước khi về đến Biên Hoang Tập mà không tìm ra cách dung hợp âm thần dương thần thì mới thật là kẻ hồ đồ, bèn nói: “Khuya rồi! Về phòng ngủ đi! Nếu không ngày mai ngươi lấy đâu ra tinh thần đi lo việc cho chủ tỳ người ta nữa?”.

Câu cuối cùng có hiệu lực hơn tất cả, Cao Ngạn lập tức chuồn thật mau.

o0o

Ngày hôm sau, thuyền rời Tần Hoài tiến vào Trường Giang, thuận dòng mà đi, theo Hải Tiền lên Hàn Câu phía bắc rồi chuyển qua hướng Hoài Thủy.

Phụ trách con thuyền này là một người có tên hiệu Lão thủ, là người thứ nhất thứ nhì trong đám lão thủ của Bắc Phủ binh, nắm vững đường hà đạo Giang Nam như trong lòng bàn tay.

Mười lăm thủ hạ đều tinh thông thủy tính và công việc điều khiển thuyền, biết rằng Kỷ Thiên Thiên chịu ngồi thuyền của họ, ai nấy đều cảm thấy vinh dự cả đến tổ tông, càng ra sức cẩn thận.

Lưu Dụ và Cao Ngạn đang còn ngủ say như chết, Yến Phi đã có mặt trên sàn, đi tới đuôi thuyền đón gió sông hít thở mấy hơi dài, cảm giác toàn thân đổi khác.

Đêm qua chàng không hề chợp mắt, ít nhất cũng nghiền ngẫm được một nửa nội dung ghi chép trên Tham Đồng Khế và những chú giải của Tạ An, giống như mở ra một cánh cửa bước vào một thế giới mới rộng lớn, ở nơi đó sướng khổ được mất chỉ riêng chàng cảm thụ.

“Yến công tử của tôi!”.

Yến Phi giật thót mình, quay đầu nhìn Kỷ Thiên Thiên thần thái nhẹ nhàng phóng khoáng khó tả, miệng cười chúm chím đi tới bên chàng, không cầm được nhíu mày nói: “Cái gì mà Yến công tử của tôi? Tiểu thư không sợ lọt vào tai kẻ khác sẽ gây ra ngộ nhận sao?”.

Kỷ Thiên Thiên hít sâu một làn gió sông, nhắm mắt, vẻ say sưa, nói: “Thật là trong lành sảng khoái! Ngọn gió này từ Biên Hoang Tập thổi tới đây. Ui da! Gió lớn thổi khắp cả miền Biên Hoang!”.

Tiếp đó mở to hai mắt, vẻ bất cần nhìn Yến Phi nói: “Tôi không hứng thú quan tâm, không hứng thú nghĩ đến người khác nghĩ gì. Người chẳng phải hộ pháp cho nô gia ư? Thiên Thiên không nói Yến công tử của tôi, chẳng lẽ nói Yến công tử của ngươi sao?”.

Yến Phi bắt đầu cảm thấy “uy lực” của Kỷ Thiên Thiên, nàng thực rất biết vui đùa, cũng thực rất biết hưởng thụ đời sống. Không giống như bọn chàng quen với đời sống đầu đao mũi kiếm, dường như nàng biết cách chắt lọc sinh thú từ cuộc sống bình phàm, nàng giận dỗi với mình chính là phúc khí của mình.

Không biết phải nói năng thế nào, Yến Phi gượng cười: “Ta đâu có cự tuyệt đề nghị làm bảo tiêu, vừa mở mắt đã tới nhắc nhở là sao?”.

Kỷ Thiên Thiên cười khì một cái, trừng mắt nhìn chàng, hỉ sắc trong mắt cho dù là Yến Phi trông thấy cũng phải kinh tâm động phách, cái cảm giác này giống như giận dỗi mắng yêu, nhưng tất cả diễn ra lại hết sức tự nhiên như nước chảy xuôi dòng.

Yến Phi lấy làm lạ, từ xưa đến nay chàng không dễ thân thiết với người khác qua một thời gian ngắn. Vậy mà Kỷ Thiên Thiên qua mấy câu nói, thêm vào nụ cười ngọt ngào và ánh mắt gần gũi, bức tường ngăn cách của bản thân đã dễ dàng sụp đổ, nói chuyện với nàng thực sự giống như lạc thú nhân sinh, không trách danh sĩ Kiến Khang nghiêng ngả say mê nàng như thế. Kể cả đệ nhất thiên hạ danh sĩ Tạ An cũng không ngoại lệ.

Không có Kỷ Thiên Thiên, Tần Hoài hà không còn là Tần Hoài hà.

Âm thanh Kỷ Thiên Thiên véo von bên tai: “Người đang nghĩ gì thế?”.

Yến Phi trầm ngâm một lát tìm câu trả lời: “Nàng quyết định đến Biên Hoang Tập rốt cuộc là tính kế lâu dài hay tạm thời?”.

Lưu Dụ lúc này cũng đến bên Kỷ Thiên Thiên, cùng tham gia chuyện trò. Kỷ Thiên Thiên hiển nhiên tâm tình rất tốt, cười nói: “Lưu công tử đêm qua ngủ ngon chứ?”.

Lưu Dụ gượng cười nói: “Đêm qua mải mê suy nghĩ, không ngủ được”. Yến Phi quên mất câu hỏi đặt ra cho Kỷ Thiên Thiên, ngạc nhiên nói: “Có chuyện phiền não sao?”.

Lưu Dụ song mục lóe lên, trừng trừng nhìn Yến Phi bên kia Kỷ Thiên Thiên nói: “Nhân vì ta không muốn tới Biên Hoang Tập để tìm cái chết, vì vậy phải mất chút thời gian động não”.

Yến Phi mỉm cười: “Chỉ cần coi ánh mắt là biết lão ca ngươi đã có chủ ý rồi. Còn gì mà không nói ra đi để mọi người cùng nghe?”.

Kỷ Thiên Thiên dịu dàng nói: “Thiên Thiên có cần phải rút lui không?”. Lưu Dụ cười nhẹ: “Tiểu thư xin ở lại, trong kế hoạch của ta, nàng cũng có một phần, mà lại là phần trọng yếu nhất”.

Kỷ Thiên Thiên ngạc nhiên: “Ta?”.

Lưu Dụ không để ý đến nàng nữa, quay sang nói với Yến Phi: “Chúng ta lần này tới Biên Hoang Tập, mục tiêu thực sự vẫn còn hàm hồ, đây chính là đại kỵ của binh gia, vì vậy chúng ta cần phải xác định rõ ràng mục tiêu, đây là chuyện khẩn yếu”.

Yến Phi gật đầu: “Ý kiến này của Lưu huynh rất đáng suy nghĩ, nhưng làm thế nào để xác định rõ mục tiêu đây?”.

Lưu Dụ trầm giọng nói: “Mục tiêu của chúng ta chính là muốn thống nhất Biên Hoang Tập”.

Yến Phi thất thanh nói: “Ngươi không đùa chứ? Biên Hoang Tập chia năm xẻ bảy, ai nấy chỉ biết tư lợi, các bang hội thế lực chống đối lẫn nhau, Hoang nhân ai biết phận nấy, trừ phi giết hết mọi người, hoặc đuổi hết đi, bằng không làm sao mà thống nhất Biên Hoang Tập?”.

Kỷ Thiên Thiên mắt mở trừng trừng chăm chú nghe chuyện, rõ ràng cảm thấy rất hứng thú, lại không sợ hãi tí nào.

Lưu Dụ nói: “Vì thế mà ta cần phải có một sách lược tốt, đây cũng chính là nguyên nhân ta phải cùng các vị tới Biên Hoang Tập. Sự kết hợp của bọn ta như thế này, thực là áo trời không kẽ hở, hết sức kín đáo. Biên Hoang Tập đệ nhất kiếm thủ, thủ tịch phong môi của Biên Hoang, cộng thêm binh pháp thao lược của Lưu Dụ ta, tuyệt sắc mỹ nhân quán tuyệt Tần Hoài hà, nếu có thể liên thủ cùng nhau phát huy, khẳng định là vô địch”.

Kỷ Thiên Thiên mừng hớn hở nói: “Thiên Thiên cũng có phần sao?”.

Lưu Dụ cuối cùng cũng hướng về Kỷ Thiên Thiên ung dung nói: “Thiên Thiên tiểu thư đương nhiên không thể đứng ngoài, trừ phi ngay từ bây giờ cô nương quay lại Kiến Khang. Thành bại của bọn ta cũng là thành bại của cô nương”.

Đôi mắt đẹp của Kỷ Thiên Thiên bùng lên ngọn lửa nhiệt tình, song lại dè dặt liếc nhìn Yến Phi, nhẹ nhàng: “Nô gia có thể làm được chuyện gì?”.

Lưu Dụ khe khẽ mỉm cười, nói sơ sài: “Với võ công của ta và Yến Phi giúp vào, Thiên Thiên tiểu thư chính là đại diện ngoại giao của chúng ta, chuyên trách lấy nhu hóa cương lung lạc tất cả mọi người ở Biên Hoang Tập, từ long đầu lão đại của các bang hội cho đến Hoang nhân tầm thường, chuyện đó ta với Yến Phi làm không được”.

Yến Phi thầm khen Lưu Dụ quả không phụ công tài bồi của Tạ Huyền, suy tư cẩn thận đưa ra kế hoạch này, trong khi mình còn chưa nghĩ đến.

Lưu Dụ nhìn Yến Phi vui mừng nói: “Muốn được lòng dân, tất phải để cho quần chúng hiểu rõ tiêu chí thống trị Biên Hoang của chúng ta. Trải qua thời kỳ tao loạn do Phù Kiên bắc phạt gây nên, Hoang nhân càng thêm sợ hãi căm ghét chính quyền cả nam lẫn bắc, nhu cầu cần thiết bây giờ là chỗ dựa cho lòng người, cho nên nếu chúng ta có thể hòa nhập được mục tiêu, duy trì tự do phóng khoáng ở Biên Hoang Tập, không để bất kỳ thế lực nào xâm nhập, hay bang hội nào độc bá, cuối cùng tất cả mọi người sẽ đứng về phía chúng ta. Thiên Thiên tiểu thư sẽ là người đại diện phát ngôn của bọn ta”.

Kỷ Thiên Thiên hăm hở nói: “Mục tiêu to lớn như thế, Thiên Thiên đương nhiên không còn lời nào để nói nữa rồi. Đổi lại kêu người ta là Thiên Thiên có được không? đừng có trước tiểu thư sau tiểu thư, làm người ta nhớ lại cái thời Vũ Bình đài. Mọi người là đồng bọn chiến hữu mà. Bất quá người ta có một sự kiện muốn thương lượng. Là một mộng tưởng của Thiên Thiên”.

Lưu Dụ rất ngạc nhiên, không biết mộng tưởng trong lòng Kỷ Thiên Thiên là cái gì, nói: “Bọn ta xin rửa tai cung kính lắng nghe”.

Kỷ Thiên Thiên song mục gợn lên sắc thái kỳ lạ, ngước lên bầu trời xanh bao la, nhìn chằm chằm vào một đóa bạch vân đang nhè nhẹ trôi, thành tâm thành ý nói: “Thiên Thiên muốn cải biến phong tục Biên Hoang Tập, đem toàn bộ kỹ viện biến thành nơi chỉ bán kỹ nghệ không bán linh hồn nhục thể”.

Yến Phi và Lưu Dụ nghe thấy thế ngơ ngáo nhìn nhau, mộng tưởng của nàng khác nào bắt Hoang dân thích mặn chuyển sang ăn chay, cơ bản là không thể thực hiện được.

Yến Phi lại hiểu thêm một chút về Kỷ Thiên Thiên, nàng xác thực có chỗ khác người, chẳng trách không chịu được cuộc sống đắm chìm tửu sắc ở Kiến Khang.

Lưu Dụ thấy Yến Phi không có ý viện thủ cho mình, đành tự mình ứng phó. Cặp lông mày nhăn tít nói: “Như ta từng biết, các thanh lâu ở Biên Hoang Tập xưa nay đều quen mại thân, làm gì có nghệ mà bán, mộng tưởng của Thiên Thiên sợ khó lòng thực hiện được”.

Kỷ Thiên Thiên vẻ mặt yêu kiều rạng rỡ nhìn hai người, phấn khởi nói: “Ta hiểu bọn họ hơn các vị, nếu có thể có lựa chọn, bọn họ còn muốn bán thân sao? Ta tới Biên Hoang Tập sẽ đến gặp bọn họ, cho họ lựa chọn”.

Yến Phi cười ha hả nói: “Nếu mộng tưởng của Thiên Thiên thành sự thực, Cao Ngạn sẽ là người đầu tiên tìm nàng liều mạng”.

“Cái gì? Cái gì? Yến tiểu tử ngươi đang bôi xấu ta phải không, ta vì sao phải tìm Thiên Thiên liều mạng?”.

Ba người ngạc nhiên quay lại nhìn, Cao Ngạn vừa hăm hở bước ra khỏi khoang thuyền đi tới chỗ bọn họ.

Kỷ Thiên Thiên hớn hở nói: “Người thứ nhất Thiên Thiên cần thay đổi chính là Cao công tử”.

Cao Ngạn mơ mơ hồ hồ, gãi đầu nói: “Ta có chỗ nào không tốt? Thiên Thiên vì sao muốn ta cải tạo?”.

Lưu Dụ nhẫn nại cười nói: “Thiên Thiên chính là muốn thay đổi thói xấu đến thanh lâu mại thân không mại nghệ của ngươi”.

Cao Ngạn hiển nhiên không hiểu gì, ngơ ngác nói: “Như thế có vấn đề gì?”. Yến Phi cảm thấy thật nhẹ nhõm, có Kỷ Thiên Thiên cùng tham gia, nhiệm vụ thống trị Biên Hoang Tập đang từ nguy hiểm hóa thành lãng mạn và hứng thú.

Chàng vốn ghét chuyện chém giết trả thù, tuy nhiên lại không thể tránh được, sách lược của Lưu Dụ đã là mới lạ, mục tiêu của Kỷ Thiên Thiên lại còn ngoài tưởng tượng, biến sự việc hết sức hung hiểm thành nhẹ nhàng, phảng phất như có chút ngông cuồng.

Kỷ Thiên Thiên thận trọng nói: “Trên đời không có chuyện gì là không thể. Đã có các vị ủng hộ, Thiên Thiên lại có một số vốn để dành, trước tiên sẽ mở ra ở Biên Hoang Tập một tòa thanh lâu lớn, các cô nương ở đó chỉ bán nghệ không bán thân, nếu có thể kiếm tiền như nhau, há chẳng phải đã cho họ một lựa chọn khác hay sao?”.

Cao Ngạn chung quy cũng hiểu rõ vấn đề, thất thanh nói: “Loại thanh lâu như thế, ở Biên Hoang Tập không cần đến ba ngày phải đóng cửa rồi”.

Kỷ Thiên Thiên không hài lòng nói: “Cao công tử là loại người như thế ư?”. Cao Ngạn vội cười vuốt: “Ta đương nhiên không phải là hạng người như thế, Thiên Thiên mở thanh lâu, ngày ngày ta đều có mặt”.

Lưu Dụ than thở: “Đáng tiếc Biên Hoang Tập chỉ có hai loại người, một loại tìm đến thanh lâu, một loại qua cửa không vào. Mà trong số người đến chơi thanh lâu, chỉ có mình Cao Ngạn chịu cải tà qui chính, còn lại đều chỉ có cảm hứng với thân thể các cô nương, có thế mới chịu bỏ tiền ra”.

Yến Phi cười nói: “Ta thấy rất hứng thú với đề nghị của Thiên Thiên, dù sao đi nữa, chúng ta phải làm lớn một trận, đảo lộn Biên Hoang Tập một phen, bất kể thành bại. Sao không coi thủ đoạn của Thiên Thiên trong lĩnh vực này đã. Có rất nhiều chuyện phát triển ngoài ý liệu của người ta mà”.

Kỷ Thiên Thiên mừng rỡ nói: “Cuối cùng cũng có Yến công tử chịu giúp người ta rồi!”. Lưu Dụ phì cười: “Yến Phi nói đúng! mỗi người đều có lý tưởng của mình, chỉ cần tận lực thôi, là có thể yên tâm với bản thân. Ta cũng đồng ý với cách làm của Thiên Thiên”. Cao Ngạn lại đâm ra hồ đồ, nói: “Các ngươi đang nói nhảm nhí cái gì thế? Vì sao phải nói đến chuyện này?”.

Kỷ Thiên Thiên bước một bước tới bên mạn thuyền, mắt dõi theo dòng sông mãi xa xa, nhẹ nhàng thở phào một hơi, nói: “Thiên Thiên sống mười chín năm trời, lần đầu tiên mới cảm thấy cuộc đời có nhiều ý nghĩa và hứng thú như thế này. Chiếc thuyền buồm này mang chúng ta thâm nhập Biên Hoang Tập thần bí và nguy hiểm, mục tiêu của chúng ta là cải biến Biên Hoang Tập, để nó trở thành mảnh đất tự do và công bằng nhất. Đi cùng Thiên Thiên là vị anh hùng mới quật khởi của Bắc Phủ binh, vị phong môi có danh khí nhất Biên Hoang Tập, kiếm thủ xuất sắc nhất Biên Hoang Tập, thật khiến lòng người bay bổng”.

Cao Ngạn ngạc nhiên nói: “Tự do và công bằng? Những món xa xỉ này tựa hồ chưa từng có ở Biên Hoang”.

Kỷ Thiên Thiên yểu điệu xoay mình đối diện với ba người, khuôn mặt xinh đẹp hiện ra vẻ rạng rỡ thánh thiện, cặp mắt mỹ lệ tràn đầy dã tính đốt cháy lòng người, dịu dàng nói: “Chúng ta muốn chinh phục Biên Hoang Tập, chứ không phải để cho nó chinh phục chúng ta”.