Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 23: Chấn hùng phong vũ quán trọng khai nghiệp Quan đế miếu thiết hạp truyện quân tình

Trong tiếng pháo giòn giã, chiêu bài "Tam Tương võ quán" một lần nữa được treo lên.

Dưới góc phải của ngọn tiêu kì treo tại viện tường đang đón gió tung bay là hình một mũi kim tiêu màu đen.

Trong võ quán, không khí thật tưng bừng vui vẻ. Đại diện của Tam Tương cửu
quán, thập tam bang dồn dập chúc mừng. Từ sau trận ác chiến tiêu diệt
Thanh Ưng bang, giết chết Triệu Chấn Vũ và Tống Phúc tại Tuyết Phong
sơn, mọi người đã bỏ hết tị hiềm, bắt tay thân thiện. Tiếu Trường Đình
trở lại võ lâm lần này thật đúng theo tâm nguyện của mọi người, vì vậy
bằng hữu trong võ lâm đều xem việc xây lại Tam Tương võ quán như võ lâm
đại sự. Ngoài ra, các nhân sĩ tiến bộ tại Trường Sa phủ trước đây vốn có giao tình với Tiếu Cốc Hoa nghe tin con trai của ông xây dựng lại võ
quán cũng dồn dập đến chúc mừng.

Tiếu Trường Đình mặt mày hớn hở
đón các quý khách. Chu Tường, Phương Cảnh Thu, Tiếu Chi xã giao liên
tục, không có thời gian ngơi nghỉ.

Tống Chánh Khanh thấy cảnh náo nhiệt như vậy thì rất vui mừng. Hắn quyết tâm thật lòng sửa đổi, trung
thành với sư phụ để mong có được tiền đồ xán lạn.

Trong không khí náo nhiệt, một điểm liên lạc bí mật của Thiên Địa Hội tại Trường Sa phủ đã được tạo dựng. Phương Chiêu Khiết cứ chiếu y theo bí họa do Lôi Chấn Hoàn để lại, lần lượt đến gặp từng đường chủ chín phân đà bí mật của
Thiên Địa Hội để cùng bàn bạc đại kế phản Thanh.

Tam Tương võ
quán khôi phục chưa được nửa năm thì vào ngày mười tháng mười hai năm
Đạo Quang thứ ba mươi, phong trào khởi nghĩa Kim Điền, Thái Bình Thiên
Quốc đã diễn ra, công cuộc phản Thanh ngay lập tức lan rộng toàn nước.

Ánh dương quang chói mắt chiếu vào cành lá của hoa quế, rồi dội thẳng vào
lương đình. Một luồng gió nhẹ thoảng qua khiến không khí thật dễ chịu,
lại còn mang theo một làn u hương len lỏi vào tâm can phế phủ của con
người.

Tiếu Trường Đình ngã người trên chiếc ghế tre tại lương
đình, hai mắt khép hờ, người chẳng hề động đậy. Nét mặt chàng thật khoan thai, tựa như đang chìm đắm vào cảnh thu dễ chịu này, nhưng thật ra
chẳng phải như thế, lúc này đây chàng tâm sự ngổn ngang như tơ vò trăm
mối, tựa như đang lênh đênh trên biển khơi...

Võ quán được dựng
lại đã hai năm, tâm sự đau buồn và vất vả quá độ đã biến chàng trở nên
già cỗi, tóc lấm tấm điểm sương, nếp nhăn phủ đầy trên mặt.

Năm
ngoái, lão quản gia Chu Tường vốn là trợ thủ đắc lực của chàng đột nhiên lâm bệnh mà mất, mọi chuyện lớn nhỏ trong võ quán chàng đều phải tự
thân giải quyết. Sau khi đến võ quán, thê tử Trương Ngọc Mai đã mang
thai nhưng lại khó sinh, tuy các danh y cứu được hài nhi trong bụng
nhưng Trương Ngọc Mai đã rời bỏ nhân gian mà đi. Nhạc phụ chàng nghe tin liền vội vàng đến Trường Sa để mang cháu ngoại về tiền trang ở Thái
Bình phố. Trương lão bản chỉ có một đứa con gái duy nhất là Trương Ngọc
Mai, hiện tại nàng đã chết nên lão đưa cháu ngoại về chăm sóc, sau này
sẽ kế thừa gia nghiệp của lão nên Tiếu Trường Đình không tiện cự tuyệt.
Vợ chết, con bị mang đi nên chàng không khỏi bi thương. Nhớ lại trước
đây do mình không tốt nên khiến cho Ngọc Mai phải chết ở lứa tuổi trung
niên, bất hạnh này khiến chàng mãi tưởng nhớ về nàng và lòng cứ mãi day
dứt. May mà còn có Tiếu Chi đối đãi với chàng như cha ruột, luôn quan
tâm chăm sóc chàng nên cũng còn đôi chút vui vẻ. Nhưng chàng lại lo lắng cho Tiếu Chi, cô đã hơn hai mươi tuổi đầu, người đẹp như ngọc, văn võ
song toàn, người đến nhà cầu hôn chẳng thiếu, chàng luôn nhọc lòng lo
lắng cho hôn sự của cô vì có câu "Trai lớn lấy vợ, gái lớn có chồng."
Chàng thấy hai tên đồ đệ Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh đều yêu

Tiếu Chi, ý của chàng là muốn gã cô cho Phương Cảnh Thu vì gã là người
ngay thẳng nghiêm túc, đôn hậu thật thà. Còn về phần Tống Chánh Khanh,
tuy rằng gã chẳng có làm điều chi không phải đối với chàng, nhưng suy
cho cùng gã là một người giả tạo, thiếu thành thật. Chàng đã từng tìm
hiểu tâm sự của Tiếu Chi, cô tuy không nói ra nhưng chàng lờ mờ nhận
thấy Tiếu Chi hình như có ý cảm mến Tống Chánh Khanh, thật vô cùng khó
xử...

Tiếu Trường Đình ngầm thở dài, lòng lại nghĩ đến đại sự của Thiên Địa Hội. Mới nghĩ đến chuyện của Thiên Địa Hội, tinh thần chàng
lại phấn chấn hẳn lên. Sau khởi nghĩa của Thái Bình Thiên Quốc, Kim
Điền, bách tính ở các tỉnh khởi nghĩa vũ trang sôi nổi, hưởng ứng quân
của Thiên Vương mà công thành chiếm trấn, thanh thế ngày càng to lớn.
Trước mắt Thái Bình quân sẽ đến Tam Tương, Thiên Vương Hồng Tú tự thân
đến Miên Châu để tìm gặp đông, tây nhị vương để thương thảo đại sự quân
cơ. Nhiệm vụ của Thiên Địa Hội chính là đưa những tin tức tình báo quân
sự của quân Thanh tại Hồ Nam cho Thiên Vương biết. Lưu Thu Bình sớm phái người mang thư đến cho Tiếu Trường Đình, nội trong ba ngày nàng sẽ tự
thân đến võ quán để đưa tin tình báo, nhưng đã quá thời hạn ba ngày mà
vẫn không thấy Lưu Thu Bình đến, Tiếu Trường Đình nóng như lửa đốt, lo
lắng muôn phần. Lẽ nào có điều gì xấu xảy ra? Lẽ nào... Chàng không dám
nghĩ đến nữa.

"Quán chủ!" Tráng đinh Trương Chí chạy vào hậu viện rồi thẳng đến lương đình "Có ba người tự xưng là người của Phong Khánh
Vương phủ đang ở tiền đường, cứ nằng nặc đòi gặp cho được quán chủ."

Tiếu Trường Đình từ từ đứng dậy, diện sắc âm trầm, mày nhíu chặt lại. Vào
tháng trước, Khánh Vương phủ phái người đến võ quán nhờ chàng ngầm hộ
tống chuyến tiêu cho vương phủ đến Giang Nam, nhưng một là do người của
võ quán bận quá nhiều việc, hai là chẳng muốn bảo tiêu cho vương phủ nên chàng đã cực lực từ chối. Nào ngờ, kẻ được phái đến chợt giận dữ, để
lại tiền đặt cọc và cái hộp sắt cần bảo tiêu rồi phất tay áo bỏ đi... Lẽ nào người của Khánh Vương phủ tìm đến đây gây hấn?

Tiếu Trường
Đình vô cùng giận dữ, bước ra tiền đường. Người của Khánh Vương phủ vội
đứng lên, vỗ bàn nói: "Tiếu Trường Đình, vương gia đã chỉ định ngươi áp
chuyến tiêu này, đó chính là duyên phận của ngươi, nhưng ngươi lại chẳng biết điều. Chiêu bài của Tam Tương võ quán bộ chẳng còn muốn treo nữa
à? Chuyến tiêu này ngươi nhất định phải đi, không đi cũng không được!"

Tiếu Trường Đình nhìn người mới đến có đôi chút dè dặt, mặt lập tức tươi
cười: "Có gì từ từ nói, hà tất phải nóng giận làm chi? Mời vào trong nội đường nói chuyện! Mời!"

"Hừ!" Người mới đến giảo mồm, ba kẻ của Khánh Vương phủ theo Tiếu Trường Đình đi vào nội đường.

Tiếu Trường Đình bảo quán đinh rời khỏi nội đường, người của Khánh Vương phủ chợt ngã ngửa trên ghế. Tiếu Trường Đình vội vàng bước tới đỡ: "Phương
huynh, đã xảy ra chuyện gì?" Người nọ nguyên là Phương Chiêu Khiết của
Thiên Địa Hội!

Hai huynh đệ Thiên Địa Hội đi theo Phương Chiêu
Khiết vội đi đến cạnh cửa để chặn lối vào. "Chúng tôi vừa từ Lạc Tuần
phủ chạy ra, giao đấu với kỵ binh của quân Thanh..."

Tiếu Trường
Đình xé áo Phương Chiêu Khiết ra, phát hiện áo trong đã nhuộm thắm máu
tươi. Chàng vội vàng mở bộ quần áo dính máu của Phương Chiêu Khiết ra
xem, thấy trước ngực lão hiện rõ ba vết thương trí mạng do đao gây ra.
"Đừng nói chuyện!" Chàng nhẹ giọng ngăn Phương Chiêu Khiết đừng nói, mau chóng đem kim sang ra băng bó vết thương. Ngoài ba vết thương nơi ngực, Tiếu Trường Đình còn phát hiện sau lưng và chân của Phương Chiêu Khiết
cũng có vết chém, toàn thân có hơn chín vết, có thể thấy rằng lúc đó
chiến đấu ác liệt đến cỡ nào. Tiếu Trường Đình bất giác lo lắng cho Lưu
Thu Bình, nàng như thế nào rồi? Nhưng lúc này đây, chàng không tiện hỏi
thêm nữa.

Phương Chiêu Khiết đợi Tiếu Trường Đình băng bó vế
thương xong bèn gắng gượng đứng dậy. Lão đẩy cánh tay của Tiếu Trường
Đình ra, khom người lấy từ chiếc giày ra một lá thư được viết trên da bò vẫn còn niêm phong giao cho Tiếu Trường Đình, trịnh trọng nói: "Tin
tình báo này phải mang đi ngay trong đêm, địa điểm liên lạc là cổng phía nam của Quan Đế miếu, cứ dựa vào tín vật, người đến nhận là Dư bát gia, huynh biết người này. Nếu như Dư bát gia chưa đến Quan Đế miếu, thì..."

Tiếu Trường Đình tiếp nhận phong thư, im lặng gật đầu.

Phương Chiêu Khiết lại nói: "Chúng tôi vốn đã bị phát hiện, đành phải mạo xưng người của Khánh Vương phủ mà đến. Nơi này không thể ở lâu, tránh cho
quan phủ sinh nghi, bọn tôi xin cáo từ ngay."

"Phương huynh, vết thương của huynh..." Tiếu Trường Đình lo lắng hỏi.

"Không sao đâu, ta vẫn còn chịu được." Phương Chiêu Khiết ngắt lấy lời chàng,
thần sắc ngưng trọng "Vừa rồi ta thấy có một vài người khả nghi ngoài võ quán, phải chăng vương phủ đã nghi ngờ võ quán? Huynh nhất định phải
thật cẩn thận, tin tình báo này ngàn vạn lần không được mất đi! Ta thấy, bọn ta đã mạo xưng người của Khánh Vương phủ bức huynh áp tiêu, sao
không..."

"A, có rồi!" Tiếu Trường Đình vội vàng nói: "Chẳng bao
lâu nữa Khánh vương sẽ phái người nhờ ta áp tiêu, hay là bỏ thư này vào
trong chiệc hộp mà thân vương giao phó, hy vọng là có thể qua được tai
mắt của quan phủ."

"Vậy cũng được, nhưng nhất định phải thật cẩn thận."

Tiếu Trường Đình cầm lấy phong thư nhét vào trong ngực, thăm dò hỏi: "Máu trên này là của ai vậy?"

Vành mắt Phương Chiêu Khiết đỏ hoe, bước nhanh ra khỏi nội đường mà chẳng đáp lấy một lời.

Tiếu Trường Đình vọt theo sát bên, run run hỏi: "Nàng sao rồi?"

Hai hội viên của Thiên Địa Hội đứng ngoài cửa chặn lấy Tiếu Trường Đình lại, nói thật khẽ: "Lưu đàn chủ đã qua đời vào tối qua."

Tiếu Trường Đình nghe tin đầu óc quay cuồng, muốn nổ tung ra. Mặt chàng
trắng bệch, cố gắng dằn lấy nỗi đau, tiễn ba người ra cửa.

Bên
ngoài cửa, Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu và Tống Chánh Khanh ba người vừa
làm xong chuyện trở lại quán, hai bên đụng đầu nhau. Phương Chiêu Khiết
cúi đầu lách qua, ngay tức khắc cả ba người đều nhận ra là Phương Chiêu
Khiết.

Tiếu Trường Đình đưa tận ra ngoài cửa lớn, chắp tay nói: "Xin gửi lời chúc cho Khánh vương gia mạnh khỏe."

"Việc của Khánh vương gia ngươi phải cố làm cho tốt đó!" Phương Chiêu Khiết
chẳng quay đầu lại, dẫn theo hai tùy tùng cất bước rời khỏi.

Ba người bọn Tiếu Chi cùng lúc đều suy nghĩ: "Phương Chiêu Khiết sao lại biến thành người của Khánh Vương phủ?"

Vào một đêm giữa thu, sao mọc lưa thưa, vài đám mây trôi ngang như muốn
nâng cả ánh trăng non. Dưới ánh trăng lờ mờ, cổng nam Quan Đế miếu ở
Trường Sa trông giống như một con cự thú đang cúi đầu. Đây là một ngôi
miếu mà từ nhiều năm nay chẳng có hương hỏa, tường ngói đổ nát, cỏ dại
mọc thành bụi, cột ngã xiêu vẹo, mạng nhện giăng tứ phía. Ánh trăng theo lỗ hổng vào đỉnh đại điện, rọi vào chân, tay còn sót lại và khuôn mặt
của Quan Đế gia, khiến cho toàn bộ ngôi miếu trở nên vô cùng âm u và
đáng sợ. Bốn phía bên miếu yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng trống canh từ xa văng vẳng đưa tới. Đã sắp tới canh ba. Phía ngoài miếu đột nhiên
vang lên ba tiếng kích chưởng "bốp! bốp! bốp!" . Ba tiếng kích chưởng
này tuy rất nhẹ nhưng trong đêm tối tĩnh mịch thì có thể nghe rõ mồn
một. Kế đó, bên trong miếu cũng vang lên ba tiếng kích chưởng.

Một đạo nhân ảnh bay "vèo" lên bờ tường. Người vừa đến đạp nhẹ chân lên
tường, thân hình nhẹ nhàng rơi vào trong miếu. Người đó mặc đồ dạ hành,
lưng đeo cương đao, khăn che kín từ mặt xuống tận cổ, chỉ lộ hai mắt
nhìn chằm chằm vào tượng của Quan Đế. Lúc này, từ phía sau tượng Quan Đế nhảy ra một hán tử. Chỉ thấy gã nhảy xuống đất, chắp hai tay hướng về
người che mặt: "Tiếu quán chủ, có mang hàng đến không?"

Tiếu Trường Đình đảo mắt, nhìn vào người mới đến, nghiêm nghị hỏi: "Ngươi là ai? Tại sao không thấy Bát gia?"

Nghe chàng nói, hai đạo nhân ảnh ứng tiếng trả lời, bạch quang trong tay
phát ra, hai thanh cương đao khua nửa vòng rồi đứng hai bên tả hữu của
chàng.

Hán tử nọ bình tĩnh nói: "Hôm nay Bát gia có chuyến mua
bán khác nên sai ta đến đây nhận hàng. Kính, đây là danh sách hàng." Nói xong, gã móc từ trong ngực ra một vật đưa cho Tiếu Trường Đình.

Năm ngón tay Tiếu Trường Đình nhẹ nhàng cầm lấy vật đó, cẩn thận xem qua,
đích xác là tín vật đã giao ước với Dư bát gia, vì vậy liền móc một
chiếc hộp nhỏ từ trong ngực ra. Hán tử nọ bước lên trước một bước để lấy hộp. Đúng lúc này Tiếu Trường Đình đột ngột ngẩng đầu lên, phát hiện
cành khô của cây chương già bên cạnh bức tường phát ra tiếng động lạ,
một bóng nhân ảnh thấp thoáng trong cành lá. Chàng quát lên: "Có trộm!", tay cầm chiếc hộp lập tức giơ cao lên ngực. Kẻ nhận hàng nọ liền vội
vàng giơ tay đoạt lấy. Tả thủ Tiếu Trường Đình ra chiêu "Thiết kị xuất
kích" với khí thế vô cùng mạnh mẽ, đánh kẻ nọ văng xa, té ngửa xuống đất có chừng hơn trượng, máu miệng tuôn trào. Hai người đứng bên tả và hữu
định lên tiếng hỏi có chuyện gì, đột nhiên nghe tiếng vèo vèo bay đến,
Tiếu Trường Đình la lên "Không ổn!", hai tay vung lên, chỉ nghe "bình!
bình!", hai người đó ngã xuống, vừa kịp tránh ám khí bay sát bên trán.
Dưới ánh trăng, hai người nằm dưới đất thấy vài đạo kim quang xẹt qua,
lòng cả kinh: "Đó chẳng phải là Mai Hoa kim châm sao? Nguy hiểm thật!
Nếu không có Tiếu quán chủ đánh ngã xuống thì chắc chắn đã trúng phải ám toán!"

Tiếu Trường Đình định thần nhìn kỹ, thấy ngoài miếu bóng
người lay động thì biết đã trúng mai phục. Chàng vội quát: "Rút!", rồi
sử chiêu "Bạch hạc trùng thiên" nhún người vọt về bờ tường để chạy. Nào
ngờ phía sau cây chương vang lên sột soạt, ngay lập tức một đạo kim châm bắn vào vai chàng. Đang lơ lửng giữa không trung, chàng vội vàng chùn
người xuống, nghiêng mình sát đất, kim châm bay sát bờ vai. Nhưng thân
thủ của chàng dù có nhanh như thế nào đi nữa vẫn không tránh được đạo
kim châm thứ hai, chàng phát giác vai phải đột nhiên đau lên dữ dội, vốn dĩ đã bị kim châm đâm trúng.

"Ha ha..." Tiếng cười gằn phát ra
từ bóng cây. Liền ngay đó, một đạo nhân ảnh hạ người xuống đất, định
đánh về Tiếu Trường Đình đang bị thương.

Hai thanh y hán tử vội vàng nhảy lên, song đao ra chiêu "Sát thần lan đạo" chặn người mới đến.

Người vừa đến có thân hình cao, gầy, có hơn bốn mươi, khuôn mặt dài thòn,
trắng bệch, trên có một vết thẹo ghê rợn kéo từ mi tâm bên tả xuống tận
miệng, mũi ưng, miệng vuông, hai mắt sâu hoắm lóe lên tia nhìn âm trầm
dễ sợ. Tiếu Trường Đình vừa nhìn thấy người này thì hết sức cả kinh, hắn chính là La Hán Trùng!

La Hán Trùng sau khi thất thủ tại Vũ Lăng sơn, suýt nữa đã mất cả đầu khi trở về kinh thành, cũng may nhờ có Tổng quản đại nhân van xin hết mực mới giữ được cái mạng của hắn nhưng chức
Phó thống lĩnh bị tước đi, xuống làm một tên thị vệ bình thường. Nhớ đến vụ bí họa, hắn biết rằng đã bị Tiếu Trường Đình hí lộng nên ghi hận
trong lòng.

Sau khi Thái Bình quân khởi sự, hắn bị triều đình
phái đến Trường Sa phủ đến viện trợ cho đề đốc Bảo Khởi Báo để ngầm thăm dò tình hình của Thái Bình quân và Thiên Địa Hội, từ lâu hắn đã hoài
nghi Tam Tương võ quán của Tiếu Trường Đình cùng Thiên Địa Hội có quan
hệ với nhau. Tối nay hắn nghe được nội ứng mật báo, bèn phụng mệnh của
Bảo đề đốc cướp tiêu Tam Tương võ quán tại Quan Đế miếu. Hắn biết rõ Bát Quái Kim Đao và Hưởng Kim Tiêu của Tiếu Trường Đình cực kỳ lợi hại nên
chẳng dám ngạnh đấu, núp trên cây để thi hành độc thủ. Lúc này, hắn thấy ám khí đắc thủ nên bèn từ trên cây nhảy xuống.

La Hán Trùng dừng bước, hoành kiếm ngang ngực, cười khà khà:


"Chẳng ngờ đường đường là Tam Tương võ quán quán chủ Tiếu Trường Đình mà lại
che mặt, đêm khuya rời thành làm chuyện mua bán bất chính. Có lẽ chuyện
mua bán này vô cùng hệ trọng, tại hạ muốn nhìn thử hàng một chút, có
được không?" Nói xong, hắn khẽ nhích trường kiếm và huýt sáo lên. Ngay
lập tức, từ trong các góc miếu xuất hiện có hơn chục tên thanh y thị vệ
vây lấy ba người bọn Tiếu Trường Đình.

Tiếu Trường Đình từ từ kéo khăn che mặt xuống. Răng chàng nghiến chặt lại, sắc mặt trầm xuống.

Tay phải cầm đao của chàng định vung lên, nhưng tay chưa vung tới vai thì đã không còn tí lực nào cả, đành phải buông xuống.

Hai huynh đệ Trương Đức và Trương Chí đứng hai bên vội vàng đỡ chàng. La Hán Trùng lại cười lạnh một tràng:

"Tiếu Trường Đình, ngươi còn muốn động thủ sao? Nói cho ngươi biết, Truy Hồn
Đoạt Mệnh Kim Châm của La mỗ là độc môn ám khí, nếu còn muốn sống thì
giao chiếc hộp ra đây, dập đầu trước La gia mấy cái thì trước mặt đề đốc đại nhân ta sẽ xin cho ngươi khỏi chết."

"Hừ! Tặc tử xem đao!"
Trương Đức gầm lên giận dữ, vọt người lên cao, sử chiêu "Lực phách hoa
sơn", cương đao mang theo hàn phong bổ xuống đầu La Hán Trùng.

Cùng lúc đó, cương đao của người huynh đệ là Trương Chí ra chiêu "Ám độ trần thương" đâm chếch về La Hán Trùng. La Hán Trùng không hổ danh là đại
nội cao thủ, đợi song đao gần sát tới mình, quát lớn một tiếng, cổ tay
cất lên, chợt nghe một tiếng "keng" vang lên, cương đao Trương Chí rơi
xuống đất, hổ khẩu chấn động tuôn cả máu.

Lúc này, bọn thanh y
thị vệ nhảy vọt đến sát Tiếu Trường Đình, La Hán Trùng quát: "La Hán
Trùng trúng độc châm, không thể trốn chạy, ta lưu hắn lại làm nhân
chứng, trước tiên hãy thu thập hai thằng cha này đã."

Bọn thanh y thị vệ quát lớn, chuyển hướng đánh mạnh về Trương Đức và Trương Chí,
ngay lập tức đao kiếm giao nhau. Hổ khẩu Trương Chí bị chấn thương, nan
địch quần hồ, trong chốc lát đao pháp đã rối loạn, cương đao bị khóa
chặt, bị bọn thị vệ chém thẳng xuống đầu, não nát như tương, té xuống
chết liền. Trương Đức thấy huynh đệ đã chết, ruột đau như cắt, tấn công
điên cuồng. La Hán Trùng cười khẩy, sử chiêu "Lãng tử hồi đầu" phản công lại, đâm vào ngực phải. Hắn đang muốn kết liễu tính mệnh của Trương
Đức, đột nhiên nghe một tiếng quát vang lên, Tiếu Trường Đình bay vọt
người lên, cương đao ra chiêu "Phản phách côn lôn", hàn quang lóe mắt
đánh thẳng về hắn. La Hán Trùng ngàn lần cũng không ngờ rằng Tiếu Trường Đình trúng độc châm của hắn mà vẫn còn khả năng xuất thủ nên buộc lòng
phải thu hồi kiếm. Nguyên là Tiếu Trường Đình thấy huynh đệ Trương Đức
không phải là đối thủ của La Hán Trùng, ngầm vận công lực để kiềm chế
độc phát tác, nắm sẵn cương đao tùy tình hình mà ứng biến. Chàng biết rõ đây chỉ là phương pháp tạm thời, một khi chất độc vào đến đan điền thì
vô phương cứu chữa, nhưng vì không thể để hộp sắt rơi vào tay bọn thị vệ nên ngoài hạ sách này ra chàng cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Do Tiếu Trường Đình công kích dữ dội nên La Hán Trùng buộc lòng phải thối lui
liên tục, xảo hợp làm sao hắn lại lùi đến bên cạnh Trương Đức bị thương
nằm dưới đất, Trương Đức thừa cơ ôm chặt lấy chân phải của hắn mà cắn
riết. La Hán Trùng thét lên đau đớn, Tiếu Trường Đình thừa cơ liền định
giơ đao chém hắn, Trương Đức kêu lớn:

"Tiếu quán chủ, hàng rất quan trọng, người mau chạy đi!"

Tiếu Trường Đình nghe Trương Đức đề tỉnh, ngấn lệ nhìn Trương Đức mình đầy máu tươi, vội thu hồi thế đao, tìm đường bỏ chạy.

La Hán Trùng định cất bước đuổi theo nhưng bị Trương Đức giữ chặt, hắn gầm lên, một mặt đâm loạn xạ lên mình Trương Đức, một mặt hét lớn:

Chặn Tiếu Trường Đình lại, không được để cho hắn chạy thoát!"

Bọn thanh y thị vệ tận lực truy đuổi, Tiếu Trường Đình đột nhiên quay người lại hô lớn, cương đao nơi tay phải ra chiêu "Huyền điểu hoa sa" đâm
chéo xuống, tên thị vệ chạy sát vai bị chẻ làm hai, tả thủ xuất chiêu
"Hàng long phục hổ" đánh vào ngực một tên thị vệ khiến hắn bay vọt ra có hơn trượng, thổ máu chết liền. Bọn thị vệ còn lại thấy Tiếu Trường Đình trúng độc mà vẫn còn hung mãnh như thế nên chẳng dám tùy tiện vọt lên
trước. Tiếu Trường Đình vội vàng bế khí, vọt người nhảy ra khỏi bức
tường.

Trương Đức bị La Hán Trùng khoét thủng yết hầu, hơi thở
thoi thóp, nhưng vẫn còn giữ chặt lấy chân hắn. La Hán Trùng thở lấy thở để, chặt đứt hai tay của Trương Đức mới thoát khỏi được. Hắn giậm chân
tức tối nhìn bọn thị vệ, kêu gào khản cổ: "Mau theo ta!"