Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 2: Hung thị vệ nhất tiến song điêu Quái thạch lâm anh hùng điệp huyết

"Hán Trùng thị vệ ác nhân

Bày mưu tính kế hại dần người trung

Tiếu quán chủ lão anh hùng

Lầm tin ác tặc, muôn trùng cách xa."

Mặt trời đã ngã về tây, quạ cũng đã về rừng. Trong một khách điếm dưới chân núi, Tiếu Cốc Hoa nửa mê nửa tỉnh, hôn mê đã có hơn nửa ngày. Trong lúc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, lão nghe có người gọi bên tai "Lão quán
chủ, lão quán chủ..." Âm thanh này như phảng phất từ một nơi xa.

Tiếu Cốc Hoa nặng nề mở mắt, thấy Chu Mục đang quỳ trước giường, lão mệt nhọc mấp máy môi:

"Chu Mục!" Chu Mục ngạc nhiên mừng rỡ nói:

"Lão quán chủ, cuối cùng người cũng tỉnh lại rồi!" Tiếu Cốc Hoa nhìn quanh bốn phía, nói:

"Đây là nơi nào? Ta... ta làm sao lại ở nơi này?" Chu Mục lúng túng nói:

"Lão quán chủ, tặc nhân tại Ỷ Thiên Các cướp được tiêu xong rồi trốn mất, có lẽ sợ uy danh của quán chủ. Chúng đâu dám gia hại ngài, đã để cho
ngài... ngài đi."

"Các huynh đệ đâu hết rồi?" Chu Mục đáp:

"Lão quán chủ yên lòng, mọi người vẫn còn sống. Người đâu, mau mang sâm cho lão quán chủ."

Uống xong bát sâm, Tiếu Cốc Hoa lập tức thấy thoải mái hơn nhiều, đột nhiên
từ trên giường ngồi bật dây, ký ức về cảnh ngộ gặp tại Ỷ Thiên Các vẫn
như mới. Lão nghĩ, Chu Kim Đường thấy lợi quên nghĩa, cấu kết với bọn
người giang hồ, dùng thủ đoạn hạ lưu ám toán mình để đoạt tiêu rồi bỏ
đi. Bọn tặc tử chỉ biết rằng viên ngọc trên mũ có giá trị liên thành,
nhưng đâu biết bên trong có chứa thánh chỉ trấn an Miêu vương của Mạn
vương gia. Nhờ Miêu Sơn thập bát động ngừng dấy động can qua mà dân tộc
Thổ Gia cùng với Miêu tộc mới an cư lạc nghiệp. Ta không màn tuổi tác,
tự thân áp tiêu, nay phiêu vật đã bị tặc nhân cướp đi, sao dám về phục
mệnh Mạn vương gia? Dù cho có thịt nát xương tan, ta cũng phải mang
phiêu vật trở về!

Nghĩ đến đây, đang ngồi trên giường, Tiếu Cốc Hoa vỗ chưởng xuống bàn:

"Người đâu!"

Chu Mục nghe tiếng vội chạy đến, hỏi:

"Lão quán chủ có điều chi phân phó?"

"Lập tức phái người trở về vũ quán, bảo Trường Đình lấy kim tiêu làm tin để
triệu tập cao thủ của cửu quán, thập tam bang nội trong ngày hôm nay
phải đến Vũ Lăng Sơn."

"Vâng."

"Ngày mai ngươi cùng ta trở lại Ỷ Thiên Các để nghe ngóng phiêu tình."

Chu Mục ngập ngừng nói:

"Lão quán chủ, mắt của ngài vẫn chưa khỏi hẳn, hãy ở đây nghỉ ngơi một vài ngày đi."

Tiếu Cốc Hoa lông mày dựng đứng, giận dữ quát:

"Đừng có nhiều lời! Sợ chết thì khỏi đi!"

"Dạ, dạ..." Chu Mục không dám nói thêm tiếng nào nữa.

Đúng lúc này, chợt nghe có tiếng "răng rắc" ngoài cửa sổ. Tiếu Cốc Hoa ngẩng đầu, chỉ thấy bên ngoài có một bóng đen lướt qua. Tiếu Cốc Hoa nhún
người vọt ra ngoài, bóng đen đó như chim đêm, vượt qua mái tường, trong
chốc lát đã biến mất trong đêm tối.

Tiếu Cốc Hoa nhìn mây đen che khuất mặt trăng trong đêm tối, không nén nỗi cảm giác trĩu nặng trong lòng:

"Lại là ai đây? Cao thủ như mây, tặc nhân đột ngột đến, trên đường đến Ỷ Thiên Các vào ngày mai có lẽ sẽ có một trường ác đấu."

Hôm sau, nắng mai yếu ớt, sương mù lượn lờ trên vách đá cao, gió lạnh tạt
vào người, Tiếu Cốc Hoa nắm chặt vạt áo, dẫn theo Chu Mục và một đoàn
năm người nữa tiến vào Ỷ Thiên Các. Trong động một màu tối đen, Tiếu Cốc Hoa ỷ mình đã nhiều lần ra vào Ỷ Thiên Các, dẫn chúng nhân lần mò đi
một đoạn, rồi ra lệnh:

"Đốt lửa!" Chu Mục dùng hỏa thạch để đốt
đuốc, lửa cháy rần rần chiếu sáng hang động âm u, lộ rõ ra một thông
đạo: vượt qua tiền động thì đến nội các. Tiếu Cốc Hoa không khỏi ngẩn
người: trong sảnh đường nội các lộ ra các tạp vật, nến nghả nghiêng trên mặt đất. Tiếu Cốc Hoa giật lấy bó đuốc trong tay Chu Mục, sải bước đi
vào nội đường.

Lão đề tụ công lực, đánh vào vách đá một chưởng, nghe "rầm" một tiếng, vách đá mở rộng.

Ngước mắt nhìn lên, Chu Kim Đường cùng đầu lĩnh của Tam Thanh Bang đã ngủ qua đêm ở đây, đồ vật rất ư lộn xộn. Nửa bóng nhân ảnh ở đâu cũng không
thấy?

Tiếu Cốc Hoa bối rối không hiểu: tại sao sau khi cướp được tiêu, Chu Kim Đường lại bỏ động chạy mất?

"Lão quán chủ, nhìn này!" Chu Mục đột nhiên la hoảng lên.

Tiếu Cốc Hoa giơ cao bó đuốc để chiếu sáng, chỉ thấy ở đâu giường hé ra mảnh giấy:

Cốc Hoa huynh:

Lần này cướp tiêu là vạn bất đắc dĩ. Tam Tương Vũ Quán phải chi ngân lượng
cho tổn thất, tệ bang dĩ nhiên sẽ dựa theo đó mà bồi thường.

Đệ

Kim Đường khấu đầu

Tiếu Cốc Hoa nhìn mảnh giấy, trong lòng tự dưng ngờ vực: chẳng lẽ Chu Kim
Đường cướp tiêu không phải do thèm muốn viên ngọc trên mũ có trị giá
liên thành? Rốt cuộc là hắn muốn gì, vì sao không nói rõ ra?

Còn đang hồ nghi, chợt nghe phía sau có hai tiếng "xì xì"

Một tiêu sư kinh hãi kêu to:


"Lửa! Lửa!" Tiếu Cốc Hoa xoay mình nhìn, trong sảnh đường nội các cỏ khô và
cây dại bị hai đường lửa đốt cháy. Ngọn lửa giống như con kim xà đang
nhanh chóng lan ra mặt đất, bốc cháy lên tành tạch...

"Lão quán
chủ, đi theo tôi!" Chu Mục kêu to. Ngọn lửa bốc cao và lao thẳng tới.
Hắn mở ra một đường máu, nhường Tiếu Cốc Hoa lao ra.

Xù! Xù! Xù!
Hồng quang nhấp nhoáng, mấy cây đuốc bay vù ra từ trong bóng tối. Chu
Mục bị lửa táp vào mình, tức thời ngọn đuốc thấm dầu thông đốt cháy tóc
và y phục của hắn. Hắn lăn tròn xuống đất, mang theo đốm lửa chạy trở
lại. Mọi người bận rộn dập tắt lửa trên người hắn.

Lửa càng ngày
càng lớn, Tiếu Cốc Hoa và mọi người buộc phải trở lại nội thất. Một
luồng khí nóng bỏng làm cho mọi người thấy nghẹt thở. Bọn họ kề sát bức
từơng trong nội thất, cảm giác giống như đang ở trên một cái lò nướng
bánh.

Tiếu Cốc Hoa nghĩ mãi không ra: Chu Kim Đường đã để lại thư bằng lòng bồi thường chuyến tiêu, tại sao lại ám toán ta ở nơi này?

Trong thời điểm sinh tử, Tiếu Cốc Hoa trấn định lại tinh thần. Lão nghĩ: Chu
Kim Đường cùng các thủ lĩnh của Tam Thanh Bang đã ngủ ở trong ám thất
thì tuyệt không thể là ngõ cụt được, nhất định có đường ngầm bí mật
tương thông với bên ngoài. Ngay lúc đó, ánh lửa chiếu dội lên khuôn mặt
nghiêm nghị của lão. Mắt lão nhìn kỹ càng, tìm tòi khắp nơi, cuối cùng
nhãn quang dừng lại ngay giường của Chu Kim Đường. Lão cảm thấy có một
luồng hơi nóng, nhảy đến cạnh giường, vỗ mạnh một chưởng, một tiếng nổ
"rầm" vang lên, chiếc giường sắt ầm ầm hạ xuống, dưới giường lộ ra một
khối thiết bản. Tiếu Cốc Hoa mặt lộ vẻ hoan hỉ, lấy Bát Quái Kim Đao cắm xuống ngay giữa thiết bản, hai tay vận công, quát:

"Mở!" Thiết bản kêu răng rắc, lộ ra một hang động tròn, một làn gió lạnh lẽo, ẩm ướt thổi ra từ trong động.

Tiếu Cốc Hoa hít một hơi thật sâu, nói với mọi người:

"Đi nhanh đi!" Năm người nối đuôi nhau đi xuống. Trong đường hầm không có
lấy một chút ánh sáng, toàn là lần mò mà tiến, cảm giác càng lên cao
càng thấy dốc nghiêng hơn. Đường càng lên cao càng chật hẹp, nhưng không khí lại càng tươi mát. Tiếu Cốc Hoa biết lối ra không còn xa lắm.

"Cửa động đây rồi!" Các tiêu sư reo lên hoan hỉ, vội chạy về phía trước.
Nguyên lai, lão chạm phải một khối đá xanh chặn ngay thông đạo, từ khe
hở của phiến đá, có thể trông được tia sáng chói mắt chiếu vào. Các
phiêu sư dùng sức nâng phiến đá xanh đó sang một bên. Ánh sáng chói lọi
ùa vào trong động, chúng nhân đột nhiên hoa cả mắt.

Vị tiêu sư đi đầu leo qua cửa động nhảy lên trên. Hốt nhiên, chợt nghe tiếng cung tên "Phụt, phụt, phụt" từ xa bắn vào cửa động, cùng đó là một âm thanh gào
thét xé tan phế phủ, vị tiêu sư nọ bật ngược về sau, nhìn lại đã thấy
trước ngực một mũi tên nhọn cắm vào ngực. Vừa mới thóat ly biển lửa, lại gặp phải phục binh tập kích, không thể để mọi người bỏ mạng tại hang
động này! Chu Mục dẫn theo hai tiêu sư mạo hiểm chạy ra cửa động nữa,
chỉ thấy một trận mưa tên từ xa phóng lại, hai tiêu sư một chết, một bị
thương, Chu Mục múa đao đánh bật những mũi tên đó. Lúc này, ngoài động
vang lên một tràng cười to, một giọng nói âm dương quái khí cất lên:

"Tiếu lão đầu trong động nghe đây, chúng ta chờ ở đây đã lâu lắm rồi, mau dâng nạp phiêu vật, sẽ tha cho tội chết!"

Tiếu Cốc Hoa bất giác ngẩn ra: lại là cường đồ phương nào mà cũng muốn đoạt
phiêu vật? Xem ra bọn này không cùng phe với Chu Kim Đường. Đúng lúc
này, bên ngoài động, cũng lại là giọng nói âm dương quái khí:

"Ha ha, không ngờ đường đường là Tam Tương Vũ Quán quán chủ lại có thể trốn chui trốn nhủi trong động như chuột, không dám lộ diện."

Chu Mục tức giận đến nổi gân xanh, đôi mắt tóe lửa, vung đao lên.Tiếu Cốc Hoa
nhảy ra ngoài động, đẩy ra một chưởng như tiếng hổ gầm, vung Bát Quái
Kim Đao, sử chiêu Bạch Hạc Trùng Thiên.

Thật là kỳ quái, ngoài
động đột nhiên yên tĩnh lạ thường, cũng như không hề có một trận mưa tên vậy. Tiếu Cốc Hoa thận trọng vọt đến bên cửa động, dùng kim đao bảo vệ
phía trước, tỉ mỉ tra xét. Lão nhìn thấy bốn tên cường đồ tay cầm cung
nỏ nằm ngổn ngang giữa đống đá cách cửa động vài trượng: bọn chúng đã bị người giết chết. Lão lướt qua nhìn lại lần nữa, thấy sau đầu của bốn kẻ đó có máu đen rỉ ra, rõ ràng là đã trúng phải kim châm ám khí có chứa
kịch độc. Lão dùng kim đao lật xác bọn cường tặc, bất giác giật nảy
người, áo ở phía trước bị xé toạt, nội y có thêu hình con chim ó đen,
thì ra đây là tặc tử Thanh Ưng Bang.

Bọn cường đạo chuyên giết
người cướp của tại ranh giới ba tỉnh Hồ Bắc, Hồ Nam và Giang Tây chính
là bọn Thanh Ưng Bang. Có lần Tiếu Cốc Hoa áp tiêu đi vòng qua Lưu
Dương, tình cờ thấy Chu Kim Đường bị Thanh Ưng Bang vây khốn, gặp việc
bất bình liền bạt đao tương trợ, đánh lui bọn chúng để cứu Chu Kim
Đường, hai người bèn kết bái huynh đệ. Sau đó, Tiếu Cốc Hoa cùng Chu Kim Đường kết hợp với các anh hùng vùng Tam Tương triệt tiêu bọn Thanh Ưng
Bang. Tiếu Cốc Hoa dùng Hưởng Kim Tiêu lấy mạng Thanh Ưng bang chủ Tống
Bồi Luân, từ đó bọn bại hoại tại vùng Tam Tương không còn thấy xuất hiện trên giang hồ nữa. Vậy mà vài năm sau cũng tại nơi này, Tiếu Cốc Hoa tự thân áp tiêu lại bị chặn cướp. Nếu không nhờ người tương trợ, Tiếu Cốc
Hoa đã bị bọn này ám toán. Nhưng người đã giết chết bọn này thật sự là
ai?

Tiếu Cốc Hoa còn đang hồ nghi, chợt nghe phía sau rừng tùng
có một trận gió, lão xoay người lại, dùng kim đao chỉ định, hỏi: "Là
bằng hữu phương nào? Xin mời hiện diện." Một người áo xanh từ trên một
cây tùng cao nhảy xuống, phục thân quỳ sát bên lão: "Đệ tử La Hán Trùng
xin bái kiến sư thúc."

"A, thì ra là ngươi!"

Gã La Hán
Trùng này chính là cháu trai của La Lan Vân, sư huynh đồng môn của Tiếu
Cốc Hoa. La Lan Vân tính nết hung tàn, sính dũng hiếu chiến, không tuân
võ đức nên bị sư phụ đuổi xuống núi, nghe đâu đã chết nhiều năm rồi. Gã
La Hán Trùng từ nhỏ đã đi theo thúc thúc của hắn, được lão truyền thụ
Truy Hồn Uy Độc Kim Châm, nhưng La Lan Vân hung tàn đã thành tính, ác
danh trong võ lâm quá rõ rệt, Tiếu Cốc Hoa không giao du với sư đồ của
hắn. Hắn đến đây để làm gì?

La Hán Trùng dường như đoán được tâm
sự của Tiếu Cốc Hoa, đứng dậy bẩm cáo: "Sư phó đã mất, đệ tử thủ hiếu ba năm, vâng lời sư phó hạ sơn đến cậy nhờ sư thúc. Trên đường vô tình gặp tặc tử của Thanh Ưng Bang là Tống Phúc, dò xét được hắn phụng lệnh mời
Tam Thanh Bang, hợp mưu cướp lấy chuyến tiêu của Tam Tương Vũ Quán, muốn gia hại lão nhân gia nên đồ tôn bí mật theo dõi đến đây."

A! Chu Kim Đường lại cùng tặc tử Thanh Ưng Bang hợp mưu cướp tiêu, đáng hận là hắn lại còn hoa ngôn xảo ngữ, lưu lại những lời bào chữa cho mình,
chẳng qua là sợ ta truy tìm phiêu vật nên dụng kế hoãn binh đây. Nghĩ
đến đây, Tiếu Cốc Hoa căm hận hỏi:

"Ngươi biết Chu Kim Đường hiện giờ ở đâu không?"

La Hán Trùng vội vã tiến lên, khẽ giọng nói:

"Đồ nhi biết rất rõ, Chu Kim Đường sẽ chuyển phiêu vật đến Pháp Nhiên Tự."

Tiếu Cốc Hoa hiện sắc diện lạ lùng:

"Pháp Nhiên Tự? Lẽ nào trụ trì của chùa này là Trí Viên trưởng lão cũng tham gia cướp tiêu?"

"Lão chỉ là kẻ chứa chấp mà thôi." La Hán Trùng nói:

"Sư thúc, chuyến tiêu này có quan hệ trọng đại, nhất định phải đoạt lại, đệ tử nghĩ ra được một kế, không biết sư thúc nghĩ như thế nào?" Nói xong, hắn đứng dậy đến gần bên tai Tiếu Cốc Hoa khẽ nói cái gì đó. Tiếu Cốc
Hoa nhíu chặt lông mày, khuôn mặt lão tối sầm lại. Chỉ trong giây lát,
lão nói với giọng quyết tâm:

"Hảo, chúng ta đến Pháp Nhiên Tự."

Pháp Nhiên Tự nằm trong bụi cây tùng dưới chân núi Vũ Lăng. Chùa có tường
cao, vô cùng hùng vĩ. Tiếu Cốc Hoa dẫn theo La Hán Trùng đến trước cổng
chùa, nhìn ánh mặt trời rạng rỡ chiếu lên ba chữ "Pháp Nhiên Tự" sắc
vàng dưới mái hiên, không khỏi sinh lòng kính nể.

Trí Viên thiền
sư, trụ trì Pháp Nhiên Tự, đang tĩnh tọa tại phật đường, nghe chú tiểu
thông báo có Tam Tương Vũ Quán Tiếu Cốc Hoa cầu kiến, không kiềm được
vui mừng, khẽ vuốt râu: Chu đường chủ dự liệu không sai, lão quả nhiên
đã đến.

Tối qua, bang chủ Tam Thanh Bang Chu Kim Đường đến bái
kiến Trí Viên, nói rằng hắn ta đã cướp đi phiêu vật của Tam Tương Vũ
Quán, Trí Viên nghe vậy kinh ngạc hỏi:

"Quán chủ Tam Tương Vũ
Quán Tiếu Cốc Hoa đã cùng ngài kết nghĩa kim lan, ngài làm vậy thì sao
còn tình nghĩa huynh đệ gì nữa? Chu Kim Đường lấy viên ngọc châu trong
mình ra. Trí Viên xem qua thánh chỉ trấn an Miêu vương, chắp tay trước
ngực nói:

"Thiện tai! Thiện tai! Từ nay về sau bách tính Miêu bang sẽ được bình yên!"

Nào ngờ Chu Kim Đường lại cười gằn một tiếng, ném thánh chỉ qua một bên,
lấy trong áo ra viên ngọc châu hàm chứa mật thư bàn về quân sự của Mạn
thân vương. Trí Viên xem xong, sắc mặt biến đổi. Chu Kim Đường lại nói:

"Tiếu Cốc Hoa mất tiêu, nóng lòng truy cứu, sẽ chẳng tha thứ và cho ta giải
thích. Ta định gửi ngọc châu vào bảo tự của đại sư, lão đến thì nhờ đại
sư tiếp đãi và nói rõ đầu đuôi gốc ngọn cho lão biết, giải quyết hận
thù."

Trí Viên cảm động nhận lời:

"Việc này can hệ đến an nguy của trăm họ ở Miêu bang, lão nạp dĩ nhiên sẽ dốc sức."

Sau bữa chay sáng nay, Trí Viên tới phật đường chờ đợi Tiếu Cốc Hoa đến.
Tiếu Cốc Hoa cùng La Hán Trùng bước vào chùa, Trí Viên trưởng lão khoác
cà sa ra nghênh tiếp. Ngài tuổi gần thất tuần nhưng vẫn còn tráng kiện,
trước ngực là chòm râu dài ba nhánh, bước đi tiêu sái như tiên. Lão tăng hai tay chắp trước ngực nói:

"A di đả phật, không hay thí chủ đến nên bần tăng không kịp đón tiếp."

Tiếu Cốc Hoa cất bước lên điện, vội thi lễ, cao giọng nói:

"Tiếu mỗ có điều không rõ nên đặc biệt đến bảo tự nhờ đại sư chỉ điểm."

Trí Viên quan sát thấy La Hán Trùng đi đằng sau Tiếu Cốc Hoa, vội hỏi: "Vị này là..."

Tiếu Cốc Hoa hơi do dự, La Hán Trùng nhanh nhẹn tiến lên phía trước, dập đầu bái lạy:

"Đệ tử là Tiếu Trường Đình xin bái kiến đại sư." Tiếu Trường Đình là nhi tử của Tiếu Cốc Hoa, La Hán Trùng lại mạo danh là gì cớ gì? Tiếu Cốc Hoa
không kịp cân nhắc.

Trí Viên thiền sư nói:

"Nhị vị thí chủ theo bần tăng."

Trí Viên dẫn hai người đến tiểu phật đường, phân ngôi chủ khách an tọa.
Dâng trà xong, tiểu sa di trở ra ngoài, Trí Viên cười nói:

"Tiếu thí chủ quang lâm bản tự, chẳng lẽ muốn bần tăng phân tích một chữ Mê ư?"

Tiếu Cốc Hoa sắc diện lạnh lùng, hỏi thẳng vấn đề:

"Xin hỏi trụ trì, Chu Kim Đường hiện giờ ở đâu? Phiêu vật của Tam Tương Vũ Quán có lẽ ở bảo tự?"

Trí Viên thiền sư thản nhiên nói:

"A di đà phật! Phật môn không cho phép nói dối. Phiêu vật do Tam Thanh
Bang Chu bang chủ cùng Quan Bắc Tam Kiệt lấy và gửi tại tệ tự là chuyện
có thật. Bất quá..."

Tiếu Cốc Hoa nghe phiêu vật quả nhiên ở Pháp Nhiên Tự, không kiềm được cơn thịnh nộ, bỗng nhiên đứng phắt dậy:

"Trí Viên, ngươi thân là đệ tử phật môn nhưng lại phạm vào hành vi đê tiện
này. Tiếu mỗ chịu khổ gánh vác chuyến tiêu quan trọng này, thật sự là
muốn cứu trăm họ của Thổ Gia Tộc và Miêu trại thoát khỏi cảnh lầm than.
Từ nhiều năm nay, Miêu Hán tương tranh, chiến tranh liên miên, lúc này
triều đình lại cử đại quân muốn huyết tẩy Miêu trại. Cũng may Mạn thân
vương đã thảo một đạo thánh chỉ nghị định hòa ước làm yên lòng Dữ Miêu
vương, lại tặng thêm cái mũ có chạm trổ ba mươi sáu viên bảo châu trên
đỉnh để tỏ rõ thành ý. Vấn đề này đã bị giới quyền quý trong triều phản
đối, nhiều lần trục trặc, mới chịu đem bảo vật ra. Vì hòa bình lâu dài
của bản xứ, Tiếu mỗ từ nghìn dặm xa xôi mang phiêu vật này đến đây.
Không ngờ ngài kiến lợi vong nghĩa, cấu kết với Thanh Ưng Bang cướp tiêu giữa đường, rõ là điên cuồng!"

Nghe xong, Trí Viên đại sư vỗ tay cười to:

"Ha ha, Tiếu quán chủ ngài đã bị người ta che mắt rồi. Hãy đợi bần tăng mang ra phiêu vật, ngài sẽ thấy có điều lạ kỳ trong đó."

Trí Viên xoay người vỗ xuống bàn hương án, lộ ra một mật đạo. Từ trong mật
đạo, lão lấy ra một bao vải đen, đặt lên trên bàn, thần sắc trang nghiêm nói:

"Tiếu quán chủ, mời ngài xem kỹ."

Lúc này, Tiếu Cốc
Hoa không biết tại sao hữu thủ lại hơi run, lão run run mở lấy bao vải.
Chiếc mũ đính châu xuất hiện trước mặt lão, ba mươi sáu viên bảo châu
được đặt xung quanh viên dạ minh châu lớn nằm ở giữa, phát sáng bốn bề.
Trí Viên thiền sư chỉ vào bảo quan (chiếc mũ quý báu) nói với Tiếu Cốc
Hoa:

"Ngài thấy rồi đó, bên trong ngoại trừ những thứ này ra còn
có một đạo thánh chỉ..." Trí Viên thiền sư nói chưa dứt lời, đột nhiên
thét lên đau đớn, ngã người xuống đất...

Hàn quang vụt sáng trước mặt Tiếu Cốc Hoa, phát hiện Trí Viên thiền sư đầu đã rơi xuống đất, chỉ trong chốc lát, máu tươi nóng hổi đã nhuộm đỏ phật đường thánh khiết.

Tiếu Cốc Hoa đứng đơ người một lúc. Rất lâu sau, lão khiển trách La Hán Trùng:

"Ngươi! Vì sao ngươi lại giết lão ta?"

La Hán Trùng nâng cao bảo kiếm dính đầy máu tươi, giải thích:

"Sư thúc, lão thầy chùa này đã cấu kết với Chu Kim Đường cùng Quan Bắc Tam
Kiệt cướp đi phiêu vật, tang chứng rành rành, còn nói chuyện nhân từ với hắn làm chi?"

Tiếu Cốc Hoa trách cứ: "Biết đâu Trí Viên có ẩn tình gì đó, để cho lão ta nói xong thì xử lý cũng không muộn mà."

"Trí Viên võ công hơn người, nều mà động thủ e rằng chúng ta rất khó đối
phó, lúc đó phiêu vật khó mà giành lại được." La Hán Trùng nói:

"Sư thúc, việc hộ phiêu rất quan trọng, nơi này không thể ở lâu, chúng ta
nên đi thôi." Nói xong, chỉnh sửa lại bảo quan, đưa sang Tiếu Cốc Hoa,
thúc dục lão mau lên đường rời khỏi chùa.

Tiếu Cốc Hoa bùi ngùi thở dài một hơi:

"Con người thật là vô tình vô nghĩa, đáng buồn thay!"

Ngoài phật đường vang lại tiếng chân, có người kêu lên:

"Trí Viên thiền sư!"

"Sư thúc, có người đến, chạy mau!"

Tiếu Cốc Hoa không biết làm sao, đành vắt bảo quan sau lưng, vọt theo La Hán Trùng, sử chiêu Phi Điểu Đầu Lâm phá cửa sổ mà ra.

Trong nháy mắt, tiếng người huyên náo bên trong tự:

"Không ổn rồi! Trụ trì bị người ta sát hại, không được để hung thủ chạy
thoát!" Tiếu Cốc Hoa cùng La Hán Trùng nhanh chóng đu tường vọt ra
ngoài, chạy thẳng về khu rừng ở hậu sơn của tự.

"Hắn kia rồi" một giọng nói quái lạ vang lên, ba bóng nhân ảnh từ không trung vọt xuống,
cản lối đi của bọn họ. Tiếu Cốc Hoa nhìn kỹ một lượt, chính là Quan Bắc
Tam Kiệt, ba quái khách đã cướp tiêu lần trước ở Ý Thiên Các: Lưu Hưu
Nam, Vu Băng Phong và Lô Kinh. Vu Băng Phong tay cầm Thiết Chiết Phiến,
chỉ vào Tiếu Cốc Hoa mắng:

"Khá lắm họ Tiếu, lần trước huynh đệ
ta đã theo lời Chu Kim Đường mà tha mạng sống cho ngươi, ngươi chẳng
chịu hối cải, dám trốn đến Pháp Nhiên Tự, hạ sát Trí Viên thiền sư. Hôm
nay bọn ta sẽ thay đại sư báo thù, xẻ thịt lão cẩu nhà ngươi!"

Quan Bắc Tam Kiệt cùng vọt lên trên, đánh thẳng vào Tiếu Cốc Hoa. Tiếu Cốc
Hoa đứng giữa nghênh địch, La Hán Trùng hoành kiếm tiếp chiêu, một mặt
thét lên:

"Sư thúc, hộ phiêu quan trọng, chạy nhanh đến quái
thạch lâm để xuống núi, ở đây để đồ nhi đối phó." Nói xong, bảo kiếm
phát ra một luồng ánh sáng, nhắm tam kiệt đâm tới.

Tiếu Cốc Hoa
không kịp suy nghĩ, vội vã bảo vệ bọc vải sau lưng, phi thân nhảy vào
rừng. Vu Băng Phong đứng giữa truy cản, trường kiếm nơi hữu thủ của La
Hán Trùng cản Lưu Hưu Nam và Lô Kinh, tả thủ giơ lên, "Xuy" phát ra một
làn độc châm. "Xoạt" một tiếng, Vu Băng Phong triển khai Thiết Chiết
Phiến, "Sột soạt", toàn bộ kim châm đều dính vào thiết phiến. Hắn quay
đầu lại chẳng thấy Tiếu Cốc Hoa, vửa giận vừa tức, nhảy đến phía sau La
Hán Trùng, đánh một đòn quạt hiểm độc vào tử huyệt sau lưng gã. Trường
kiếm của La Hán Trùng bị Đồng Nhân Trảo của Lô Kinh kiềm chế, không thể
hồi kiếm hộ huyệt, chỉ kịp sử chiêu Kim Long Trầm Hải lăn mình xuống, ai ngờ cuối cùng vẫn trúng "Phốc!" Vai trái đã bị trúng một đòn của Vu
Băng Phong, tức thời đau đến tận xương tuỷ. Hắn hét lờn một tiếng, ngã
người xuống đất. Quan Bắc Tam Kiệt thấy La Hán Trùng ngã xuống, binh khí rơi ra, muốn dồn hắn vảo tử địa. Lại thấy trường kiếm của La Hán Trùng
nằm dưới đất, hai tay giơ lên, một luồng kim châm bắn ra bốn phía. Ba gã vừa né tránh vừa huy động binh khí đỡ gạt kim châm. La Hán Trùng thừa
cơ nhặt lại bảo kiếm, quay người chạy biến. Ba kẻ đó bỏ thế nào được, kẻ này theo gót kẻ kia. Rượt đuổi đến khu rừng, La Hán Trùng đột nhiên
dừng lại, đưa tay chỉ vào miệng, phát ra một tràng cười.

Đột nhiên, "Ha! Ha! Ha!" Một vài thanh y hán tử từ rừng cây phóng ra, tiến lên vây tròn Quan Bắc Tam Kiệt vào giữa.

Hoa nở hai đóa nhưng cùng một cành.

Lại nói nhờ La Hán Trùng giữ Quan Bắc Tam Kiệt mà Tiếu Cốc Hoa có thể thoát thân, mang theo bảo quan chạy đến quái thạch lâm.

Quái thạch lâm hình thù quái dị, sơn thạch thì trùng trùng điệp điệp, đá
hình răng sói; chín nhánh sơn đạo giao lẫn nhau, khó bề phân biệt, tựa
như mê cung. Tiếu Cốc Hoa dừng bộ, cử mắt nhìn quanh, không sơn tuyệt
bích, không một bóng người, vắng vẻ lạ thường, duy ở sâu trong thạch lâm truyền lại tiếng vang rền của nước chảy. Tiếu Cốc Hoa phân biệt phương
hướng, sải bước lao nhanh. Hôm nay, thâu hồi được bảo quan, phải nhanh
chóng thoát ly vùng nguy hiểm có kẻ cướp ẩn hiện, mang nó an toàn đến
chỗ Miêu vương, ngăn chặn cuộc đại đồ sát cực kỳ bi thảm.

Xuyên
qua mê cung của quái thạch lâm, đến một nơi bằng phẳng thoáng mát (thạch bình thượng), nước chảy càng thêm vang rền, ánh nắng chói chang xuyên
qua rừng cây làm cho hai mắt của Tiếu Cốc Hoa phải nheo lại. Lão giương
mắt nhìn quanh bốn phía, không kiềm được run rẩy toàn thân; ở nơi đó có
một người đứng sững không biết tự lúc nào. Người nọ tay cử lên chuôi
kiếm, mặt lạnh như tiền, mắt chiếu ra tia sáng hận thù, giận dữ nhìn
Tiếu Cốc Hoa.

Người mới xuất hiện chính là Chu Kim Đường.

Chu Kim Đường nắm chặt lấy chuôi kiếm, giọng run run hỏi:

"Tiếu Cốc Hoa, Trí Viên thiền sư với ngươi có thù oán gì chứ? Vì sao ngươi... ngươi lại sát hại ông ta?"

Tiếu Cốc Hoa định giải thích, nhưng lưỡi líu lại nói không ra lời:


"Ta...ta..."

Hà, Pháp Nhiên Tự phát sinh vụ việc như vậy, với khả năng của lão thì làm
sao mà giải thích cho mọi người tin được đây? Rõ là trăm miệng cũng
không biện bạch được, nói ra sợ chính lão cũng không tin.

Chu Kim Đường rút bảo kiếm ra, giận dữ chỉ vào Tiếu Cốc Hoa:

"Ngươi là hạng tiểu nhân độc ác, ta thề không đội trời chung!" Nói xong, Bích
Tiêu Kiếm nhoáng lên một cái, chiêu Thiết Kị Đột Xuất tựa như ngân xà
nhắm thẳng vào bụng của Tiếu Cốc Hoa. Chiêu này thập phần độc địa, muốn
lấy mạng của địch thủ.

Tiếu Cốc Hoa thấy Chu Kim Đường ra chiêu sát thủ, trong lòng giận dữ nghĩ:

"Thôi! Nếu muốn chuyến tiêu an toàn, ta không được phép tha hắn!"

Chỉ thấy thân hình lão khẽ xoay chuyển, Bát Quái Kim Đao thuận thế đánh
xuống một đòn, "Keng" Chu Kim Đường đưa kiếm ra. Tiếp theo, chân bước
theo phương vị bát quái, xuất chiêu Độc Xà Xuất Động, đâm thẳng vào
huyệt Toàn Cơ trước ngực Chu Kim Đường, Chu Kim Đường di chuyển theo
kiếm, trong nháy mắt kiếm quang mờ mịt, tựa như cuồng phong, thế không
thể dời. Kim đao Tiếu Cốc Hoa mạnh mẽ như rồng, múa tròn che kín thân
mình, khéo léo tìm chỗ công kích, chiêu số ổn định vững vàng. Nhất thời
hai người khó lòng phân thắng phụ.

Tiếu Cốc Hoa cùng Chu Kim
Đường đều thành danh trong võ lâm, đao và kiếm pháp đã thấm sâu vào
trong người họ, tài nghệ thật cao thâm. Bích Vân Kiếm Pháp của Chu Kim
Đường tự thành một nhà, biến hóa khôn lường, thần bí mạc trắc. Yếu quyết là tam tam chi biến, một biến ra ba, ba với ba thành chín, cuối cùng,
biến nhất thành bất biến thành vô cùng chi biến, biến vô cùng chi biến
thành nhất thành bất biến, do đó tuỳ tâm sở dục, thay đổi liên tục,
thuận theo tình thế mà tấn công kích sát. Tiếu Cốc Hoa vẫn tiến lên, Bát Quái Kim Đao hỏa hầu đầy đủ, chiêu số thuần thục. Khôn, cấn, khảm, tốn, chấn, li, đoái, kiền, bát quái tương sanh tương khắc, sanh sanh bất
tức, vạn vật bao la, một biến thành hai, hai biến thành bốn, thiên biến
vạn hóa, chung quy cũng về thái cực. Không thể cản những giọt nước ẩn
tàng sát cơ bắn tới, Chu Kim Đường không còn cách nào khác, buộc phải
phòng ngự đợi thời cơ phản công.

Qua hơn trăm chiêu nhưng vẫn
không thắng phụ, kiếm pháp Chu Kim Đường thay đổi đột ngột, Bích Tiêu
Kiếm nhẹ nhàng phiêu hốt, đánh thẳng vào bao vải chứa bảo quan sau lưng
Tiếu Cốc Hoa. Tiếu Cốc Hoa một thoáng lơ là, "Xuỵt!" dây của bao vải bị
lợi kiếm chặt đứt. Lão vội vàng chìa tay ra nhằm nắm lấy bao vải lên.
Mũi kiếm Chu Kim Đường thuận thế lật lại; "Ui!" vai trái Tiếu Cốc Hoa bị Bích Tiêu Kiếm gạch một đường, tức thì đau tận xương tuỷ, máu tuôn xối
xả. Sắc mặt Tiếu Cốc Hoa nhợt nhạt, "Oa" một tiếng, thân khẽ trầm xuống
tìm bọc vài đựng phiêu vật...

Dây của bọc vải bị chặt đứt, bọc
vải chứa bảo quan nặng nề rơi xuống đất. Chu Kim Đường nhanh chóng tiến
lên đoạt vào tay. Ngay lúc đó, "Vèo" Hưởng Kim Tiêu mang theo tiếng rít
lăng không bay tới. Chu Kim Đường cầm bao vải vội hụp xuống, kim tiêu
bay sát tai. Đây là lần đầu tiên Tiếu Cốc Hoa xuất thủ kim tiêu phải
thất thủ. Mắt thấy Chu Kim Đường mang theo bao vải nhảy xa mấy trượng,
như muốn tiến vào rừng rậm. Lão vội vàng lấy ra ba mũi kim tiêu nơi tay, muốn dùng kim tiêu liên tục để đánh ngã Chu Kim Đường, không muốn hắn
mang theo bảo quan mà chạy.

Lúc này Chu Kim Đường thôi chuyển
phương hướng, tựa như chim ưng phi thân bay về phía rừng cây, hắn chỉ
muốn tiến vào trong rừng để có khả năng đào thoát khỏi kim tiêu của Tiếu Cốc Hoa. Nhưng hắn vừa mới đến bìa rừng, đột nhiên một đạo kim quang
lóe mắt từ trong rừng bắn tới. Chu Kim Đường la to:

"Không ổn
rồi!" bèn lui lại về sau, lại gặp phải Tiếu Cốc Hoa xuất thủ liên hoàn
tiêu, chỉ nghe Chu Kim Đường kêu thảm thiết, rớt xuống vách đá bên bìa
rừng.

Tiếu Cốc Hoa thấy Chu Kim Đường trúng tiêu rớt xuống vách
đá, vội chạy đến vách đá quan sát, chỉ thấy phía dưới vách đá cao hàng
ngàn nhận (một nhận khoàng sáu thước, bốn tấc, tám phân bây giờ) tối đen như mực, thâm bất khả trắc. Nỗi khổ tâm trong lòng lão không thể nói
thành lời, Tiếu Cốc Hoa vì sợ bảo quan đã lấy lại được lại một lần nữa
thất thủ nên bất đắc dĩ phải xuất tiêu đả thương Chu Kim Đường, nhưng dù sao cũng niệm tình bát bái chi giao, vừa rồi xuất thủ không phải là độc tiêu, lưu lại mạng sống của hắn. Ai ngờ hắn ngã xuống vực đá, chỉ sợ
rằng phải tan xương nát thịt.

Dừng chân ở ven bờ vực, lão thở dài một hơi, không kìm được phải rơi giọt lệ anh hùng.

Lúc này, La Hán Trùng từ trong rừng nhảy ra, hắn nhấc bao vải chứa bảo
quan, thưa với Tiếu Cốc Hoa đang rơi nước mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn
xuống vực:

"Sư thúc, Chu Kim Đường trợ Trụ vi ngược, có chết cũng không đền hết tội. Chúng ta nhanh lợi dụng cơ hội này đến Miêu trại,
đưa bảo quan dâng cho Miêu vương."

Tiếu Cốc Hoa nhận lấy bao vải, đứng như si ngốc. Cái chết của Trí Viên thiền sư cùng Chu Kim Đường
khiến trong lòng lão rất ư là lo lắng. Hai người này được võ lâm kính
ngưỡng, xem như là bậc trưởng lão. Nhưng mà vì sao bọn họ lại cướp tiêu? Vì sao bọn Quan Bắc Tam Kiệt lại mắng ta là ưng khuyển của triều đình?
Lão đột nhiên nhớ lại cảnh Trí Viên thiền sư bị sát hại, nói với lão:

"Ngài thấy rồi đó, bên trong ngoại trừ những thứ này ra còn có một đạo thánh
chỉ..." Chẳng lẽ bảo quan này còn có điều chi kỳ lạ? Nghĩ thế, lão vội
vàng mở bao vải ra, lấy bảo quan bỏ xuống bàn đá cẩn thận xem xét, sau
đó dùng tay lấy thánh chỉ ra. Lúc đó, La Hán Trùng vội vàng chạy lại
nói:

"Sư thúc, tự ý mở thánh chỉ là bị chém đầu đó, người vạn lần không thể..."

Tiếu Cốc Hoa chẳng muốn xem thánh chỉ. Lão cho rằng đạo thánh chỉ này nhằm
để trấn an Miêu vương. Nhưng giọng nói của Trí Viên lúc lâm tử vang đến
bên tai, lòng lão đột nhiên nhất động, lại lấy tay lần mò bên trong, quả nhiên phát hiện trên mũ quan có đến hai lớp, lấy ra mật thư mà Mạn thân vương viết cho Miêu vương. Kẻ đến nhờ áp tiêu vẫn chưa đề cập đến việc
này, ở đây chắc có điều chi kỳ quặc? Lão lấy phong thư ra xem, nhất thời sắc mặt trắng bệch...

Đột nhiên, khuôn mặt dài thoảng của La Hán Trùng trở nên đáng sợ, đôi mắt chim ưng lóe hung quang. Hắn lặng lẽ vọt ra phía sau Tiếu Cốc Hoa, nâng trường kiếm lên, một đạo hàn quang đâm
vào tử huyệt Tiếu Cốc Hoa.

Nguyên lai, La Hán Trùng từ lâu đã gia nhập triều đình, đang là một thị vệ oai dũng, là thủ hạ của tổng quản
điện. Lần này triều đình hạ độc kế, giết hết những chí sĩ phản Thanh
cùng võ lâm hào kiệt, lại phái hắn đến theo dõi và ly gián mối quan hệ
giữa Tiếu Cốc Hoa cùng Tam Thanh Bang. Lúc này, hắn thấy âm mưu bại lộ,
thừa lúc Tiếu Cốc Hoa không kịp chuẩn bị, kiếm hắn xuất liền. Đáng tiếc
cho một đời tông sư lại bị huỷ trong tay kẻ tiểu nhân hèn hạ!

La
Hán Trùng rút bảo kiếm ra, đắc ý cười một cách ác độc, khom người nhặt
bảo quan, cột bao vải trên lưng, sau đó hắn huýt sáo, bảy, tám thanh y
hán tử nghe tiếng chạy đến. La Hán Trùng phân phó:

"Các ngươi
nhanh đến Trường Sa phủ truyền tin rằng Tiếu Cốc Hoa đã bị Chu Kim Đường sát hại. Tiếp đó, đến sơn khẩu nghênh tiếp binh mã hoàng kỳ doanh lên
núi, không được sơ suất!"

"Vâng!"

La Hán Trùng đưa thi thể Tiếu Cốc Hoa đến thạch bình thượng, cười lạnh hai tiếng:

"Sư thúc, người nằm đây là tốt lắm rồi. Chờ nhi tử của người đến đây nhặt
xác, tìm Tam Thanh Bang tính sổ. Ta muốn xem các ngươi tàn sát lẫn nhau, giết đến người chết ngựa đổ, giết đến hôn thiên địa ám, ha ha ha ha!"