Bích Kiếm Kim Tiêu

Chương 13: Yêu ngũ hát lục đổ tràng nhập cấu Thanh lâu mĩ kĩ lãng tử nhiếp hồn

Xuân Tửu lâu khắp nơi chìm trong bóng đêm, ngoài hiên chỉ treo một đôi đèn lồng, phát ra những tia sáng chập chờn, mờ mờ ảo ảo.

Phía sau hậu lâu vắng lặng, chỉ có phía trong hạ thất là có ánh nến, trông náo nhiệt lạ thường.

Mười hai cây nến hình sừng trâu chiếu sáng những khuôn mặt hết sức hưng
phấn. Mặt lộ ra những màu sắc hoàn toàn khác nhau: nào đỏ rực, nào phờ
phạc, nào tái mét; thần tình cũng khác nhau hoàn toàn nào là vui sướng,
lo lắng, hân hoan và thống khổ.

Tống Chánh Khanh nhìn đến độ muốn rách cả mắt. Gã hồi hộp, dán mắt vào những tờ ngân phiếu trên chiếu bạc của các thương khách, sắc mặt lộ ra vẻ tham lam.

"Ngân phiếu một ngàn lượng!" Tống Chánh Khanh cầm con xúc xắc trong tay mà không kiềm
được run rẩy. "Bùi cửu" đang đánh bạc bên sòng khác bước qua vỗ vào vai
gã: "Mạnh tay đặt đi, con có thua thì cứ ghi sổ cho ta." Gã cảm kích,
gật gật đầu. Nhà cái vừa vỗ vào cái bụng phệ của hắn vừa gõ tay vào cái
bát đánh bạc, nói: "Tống công tử, đặt đi."

Tống Chánh Khanh nhẹ nhàng đưa tay xốc xốc xúc xắc, đặt hết tiền vào trong sòng bạc, hai tay chắp lại, lâm râm khấn vái:

"Bồ tác phù hộ!" Sau đó gã đổ xuống. Xúc xắc xoay tròn trong chén nghe leng keng. Đợi tiếng leng keng ngừng hẳn, nhà cái nhìn Tống Chánh Khanh:
"Mở."

Tống Chánh Khanh hồi hộp nhìn cái bát được mở từ từ.

"Nhị lục, nhất tứ, mười sáu điểm!" Tiếng của nhà cái vang lên. Ngân phiếu
cùng với bạc vụn trên bàn đều tuôn vào túi của Tống Chánh Khanh. Tống
Chánh Khanh đắc ý cười dài, lòng cảm thấy thật vô cùng kích thích và
khoái trá.

Những ngày gần đây, gã thường cùng "Bùi cửu" vùi mình
vào đổ trường và lúc nào cũng thắng. Trườc đây khi còn ở Tam Nguyên
trang, gã cũng từng đặt chân đến đổ trường nhưng lúc đó hãy còn nhỏ,
chưa từng được chơi bao giờ , hiện tại gã đã hiểu được cái thú vui khi
tự mình đánh bạc. Gã cảm ơn "Bùi cửu" đã cứu thoát gã ra nơi sinh hoạt
tĩnh mịch như Tiếu gia trang. Từ lúc Tiếu Trường Đình cấm Tiếu Chi không được một mình ở cùng một nơi với gã thì gã lúc nào cũng cảm thấy tịch
mịch và cô độc. Nếu không phải nghĩ đến ân tình của Tiếu Trường Đình và
cảm giác không muốn rời xa Tiếu Chi thì chắc hẳn gã đã rời khỏi trang
viên phiêu bạt giang hồ, bằng vào công phu của gã hiện thời thì sợ gì
không kiếm được cơm ăn?

"Bùi cữu" đang cùng Trương lão bản hùn
hạp làm ăn lớn, người làm thì vẫn còn thiếu nên sẵn dịp nhờ Trương lão
bản "mượn" Tống Chánh Khanh từ Tiếu gia trang về giúp đỡ. Nao ngờ "Bùi
cữu" chẳng để cho gã làm việc mà ngày nào cũng dẫn gã đến Di Xuân lâu.
"Bùi cữu" nói rằng đã từng thiếu Tống Hàn Lâm một món nợ ân tình, hôm
nay nhất định phải báo đáp. Quá sức vui mừng vì một lần nữa được sống
trong cảnh sang giàu đã khiến gã quên hết mọi việc.

"Bùi cữu" ra
hiệu bằng mắt với nhà cái, tên nhà cái gật gật đầu, lại móc từ trong túi áo ra hai xấp ngân phiếu, mỗi xấp một ngàn lượng, ném lên bàn: "Đánh
nữa không?"

Tống Chánh Khanh còn đang đắc ý, gã ném ví lên bàn: "Đặt hết!"

Nhà cái cười híp mắt lại, giơ ngón tay cái khen: "Có khí phách, gan dạ đó!
Ta quay trước." Hắn lão luyện cầm lấy xúc xắc đổ vào bát, xác xắc quay
tít. Đợi xúc xắc ngừng hẳn, lão mở bát, mặt lộ vẻ đắc chí: "Nhị lục,
nhất ngũ, mười bảy điểm!"

Tống Chánh Khanh cầm lấy xúc xắc rồi
đột ngột gieo xuống, xúc xắc nhẹ nhày quay tròn trong bát, gã đang định
mở nắp bát thì nhà cái thò tay ngăn Tống Chánh Khanh lại: "Để ta mở!"
Nhà cái chụp lấy mặt chén, từ từ mở nắp. Tống Chánh Khanh vội vàng thò
đầu vào nhìn, tức thì máu chạy ngược lên đầu, vỗ tay ầm ĩ.

"Tam cá lục, mười tám điểm, một màu, ăn tất..."

"Bùi cữu" hướng về nhà cái với cặp mắt khen ngợi. Nhà cái giả vờ ra vẻ thất

vọng, cầm ngân phiếu đẩy ra trước mặt Tống Chánh Khanh, nịnh đầm: "Hôm
nay Tống công tử vận đỏ quá, nhà cái tôi xin nhận thua, nhận thua."

Tống Chánh Khanh đắc ý cười vang.

Lúc này, "Bùi cữu" bước đến nói: "Chư vị khách quan, người ta thường nói:
"Đỗ trường không thể tận hứng được vì sợ rằng vui quá hóa buồn. Đêm đã
khuya, mọi người cũng nên về ngơi nghỉ." Nói xong, hắn quay sang Tống
Chánh Khanh: "Cháu theo ta."

"Bùi cữu, chúng ta đi đâu?" Tống Chánh Khanh vừa bước lên lầu vừa hỏi.

"Tối nay cháu kiếm được nhiều bạc, không muốn tiêu khiển cho đã sao?" "Bùi
cữu" một mặt thì cười, một mặt lại dẫn tống Chánh Khanh vào Diễm Xuân
viên.

Hai tên tỳ nữ ăn mặc diêm dúa vén rèm châu lên, thỉnh hai người vào phòng.

Giường được chạm trỗ cổ kính, chiếc màn có màu hồng thẫm, bên trên có thêu hoa và một đôi chim uyên ương, tủ áo được làm bằng gỗ tử đàn, bàn trà được
làm bằng cây y, bên trên có đặt một chậu hoa quế tỏa ra hương thơm như
muốn thấm vào tâm can phế phủ.

Rượu thịt đã được dọn sẵn trên
bàn. Hai cô nương chừng mười bảy mười tám tuổi, một cô là Liên Hương,
một cô là Liên Hoa, trời sanh vốn đã có dung nhan diễm lệ, đẹp động lòng người. Bọn họ đồng loạt bước về trước nghênh đón, tay choàng vai Tống
Chánh Khanh dìu xuống chỗ ngồi. Mặc dù Tống Chánh Khanh đã từng thấy qua cảnh phong tình này nhưng nói cho cùng là tuổi vẫn còn nhỏ, nên nhìn
điệu bộ như thế thì trong lòng vô cùng hồi hộp, sắc diện chuyển sang
hồng.

"Bùi cữu" nhìn thấy hết nhưng lại bất động thanh sắc, ngồi
vào chỗ. Liên Hương, Liên Hoa má lúm đồng tiền, ngồi hai bên tả hữu châm rượu.

"Trán của cháu đầy đặn, lộ vẻ khí khái anh hùng, tướng mạo đại phúc đại quý, sau này nhất định sẽ cao quan hậu lộc, vinh hoa phú
quý vô tận, tha hồ mà hưởng..."

"Tống công tử thanh tú tuấn dật, khí vũ hiên ngang. Mỹ nam tử như vầy, thật chị em chúng tôi chưa từng thấy qua."

"Tống công tử văn võ toàn tài, mới nhìn qua đã khiến người ta phải động tâm..."

Ba người, mỗi người một tiếng lần lượt mời rượu Tống Chánh Khanh. Tống
Chánh Khanh được tâng bốc tận mây xanh, chưa kịp say vì rượu thì đã say
vì người. Liên Hoa luôn miệng kêu uống không ngớt lời, rút trâm cài đầu
ra, cởi áo khoác ngoài, lộ ra một cánh tay trắng như ngọc, cố tình cọ
sát khuỷu tay của Tống Chánh Khanh. Tống Chánh Khanh liếc nhìn, chỉ thấy tóc nàng bay phất phới, lồ lộ cặp ngực mịn màng, mắt lộ vẻ mời mọc, bất giác tâm hồn rung động, khắp người tê cứng.

"Bùi cữu" thấy đã
đến lúc, mắt nhẹ nhàng ra hiệu cho Liên Hoa, giả vờ có việc rồi dẫn Liên Hương ra khỏi phòng. Hai tên tỳ nữ lập tức đóng cửa phòng lại.

"Tống công tử, mời..." Liên Hoa nói xong, người lại vẹo qua một cái, ngã vào
lòng Tống Chánh Khanh, rồi đột nhiên hai tay bá chặt cổ Tống Chánh
Khanh. Thân nàng quấn chặt lấy Tống Chánh Khanh. Tống Chánh Khanh cảm
thấy đôi nhũ hoa đầy sức sống của nàng đang rung động.

Chẳng biết từ đâu một cổ nhiệt khí chạy lên đầu gã. Đột nhiên, gã nhớ đến sư phụ,
nhớ đến Tiếu Chi... bèn ra sức đẩy Liên Hoa ra, ly rượu trong tay rơi
xuống đất nát vụn.

Liên Hoa sợ run, cứ nghĩ đến việc không hoàn
thành nhiệm vụ mà lão bản đã giao phó thì nàng biết rõ ngày mai vận mệnh của mình sẽ như thế nào rồi. Liên Hoa làm nũng nói: "Tống công tử,
người sao vậy? Hay là chê tôi không đẹp..." Nói xong, nàng cởi hết quần
áo ra, một thận thể lõa lồ trắng như ngọc bày ra trước mặt.

Tống Chánh Khanh chỉ thấy đầu óc kêu ong ong như có quái thú đang cào xé...

Tiếu Trường Đình, Tiếu Chi trước mắt bỗng dưng biến đâu mất, trước mắt chỉ
còn thấy một tấm thân lộng lẫy như ngà như ngọc. Gã quên đi tất cả, bước nhanh tới và vồ lấy tấm thân trần như nhộng của Liên Hoa bế lên giường.

Hồ Trạch cải trang thành "Bùi cữu" ra đón La Hán Trùng vào phòng.

"Tiểu tử đó quả nhiên đã mắc câu. Không cần tốn nhiều sức lực, ta sớm đã dụ
được cháu trai của Tống Hàn Lâm..." Hồ Trạch hưng phấn nói với La Hán
Trùng, mặt lộ vẻ hết sức đắc ý.

"Hồ đại nhân," La Hán Trùng lạnh
lùng cắt ngang lời hắn, thần thái đắc ý của hắn khiến La Hán Trùng không được tự nhiên cho lắm "Đừng đắc ý vội, bức họa vẫn còn chưa nằm trong
tay mà!"

Hồ Trạch giọng rất tự tin, ung dung cười nói: "Người ta
thường nói Minh thương dễ tránh, ám tiễn nan phòng. Dù Tiếu Trường
Đình có tinh minh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng không thể nào ngờ rằng đồ đệ của mình lại trộm bức hoạ, kế này nhất định sẽ thành công, ngày mai
ta sẽ bắt đầu thực hiện đệ nhị kế. La đại nhân, ngày hãy chờ tin vui!"
Hắn cao hứng vỗ ra một chưởng khiến cánh tay trái bị thương đau buốt,
nhịn không được phải nhăn mày nhíu mặt.

La Hán Trùng chẳng buồn
nói thêm tiếng nào nữa, hắn ngã người xuống ghế, nhìn lên trần nhà, lòng thầm suy tính với tài năng của mình thì sao có thể để Hồ Trạch chiếm
lấy công được chứ...

° ° °

"Trong rủi có may, trong may có rủi" . Vận may trên
bàn đổ bác không còn nữa đã làm Tống Chánh Khanh líu cả lưỡi. Gã còn nhớ tối qua đánh đâu thắng đó thế mà hôm nay bạ đâu thua đó, một ngàn lượng bạc tối qua đã nhanh chóng chạy vào túi của nhà cái.

Nhà cái lúc lắc túi tiền tạo ra một loại âm thanh vô cùng quyến rũ, hỏi: "Tống công tử, sao chưa đặt?"

Tống Chánh Khanh chẳng trả lời, nhìn như muốn nổ tung con mắt. Trời ơi, hôm
nay "Bùi cữu" lại vắng mặt. Hồn vía của gã đã bay theo trận phong tình
tại Diễm Xuân viên tối qua. Giờ này đây mà gã vẫn còn bịn rịn. Gã đã hẹn với Liên Hoa tối nay sẽ đến, chẳng ngờ bị nhà cái lôi vào sòng bạc,
đánh thua liên tục, giờ ta chỉ còn lại cái "vỏ", không còn đồng xu dính
túi.

"Thế nào? Không dám à?" Nhà cái bực bội hỏi.

"Không phải. Hôm nay "Bùi cữu" của ta..."

"Bùi lão bản không có ở đây? Chẳng có gì quan hệ. Ngươi cứ lập văn tự, chúng ta đổ lại, đợi Bùi lão bản đến tính sổ sau cũng được. Ta đã thắng hơn
mười ván, chả lẽ ngươi không thắng được một ván nào sao? Nói không
chừng..." Nhà cái khéo léo dụ dỗ Tống Chánh Khanh.

Tống Chánh Khanh cắn chặt răng, cuối cùng cũng đồng ý: "Được."

Nhà khách nhờ người làm chứng, sai tiểu nhị mang bút mực đến, Tống Chánh Khanh ký kết mượn tiền, xong rồi đổ tiếp.

Càng đổ càng thua, Tống Chánh Khanh đã thiếu nhà cái hơn một ngàn lượng, mồ
hôi to bằng hạt đậu trên mặt cứ tuôn nườm nượp. Cứ mỗi lần đổ, gã thầm
khấn: "Bồ tát phù hộ!" Dè đâu phương pháp này đã hết linh nghiệm, hôm
nay Bồ tát đã chuyển sang phù hộ cho nhà cái, mở ra "Quan hạp": "Hai con nhất, một con tam, năm điểm, xiểu!" Tống Chánh Khanh tức giận, cầm lấy
bát quẳng đi: "Không đổ nữa!"

Nhà cái thấy đã đến lúc, tủm tỉm cười: "Tốt. Mời công tử qua bên này."

Tống Chánh Khanh chẳng hiểu quy cũ nơi đây, vội đi theo nhà cái tiến vào hạ thất bên cạnh.

Một cái bàn, một cái bàn tính. Lão trưởng phòng tiên sinh của Di Xuân lâu
đeo cặp mắt kiếng cận ngồi sau cái bàn đó. Bốn tên đại hán vạm vỡ, trông như hung thần ác sát, chia ra đứng hai bên tả hữu của chiếc bàn.

Tống Chánh Khanh thấy tình hình bất thường, quay qua nhà cái hỏi: "Ý tứ gì vậy?"

Nhà cái cười hì hì: "Dẫn công tử đến kiểm kê sổ sách đó mà."

"Kiểm kê sổ sách?" Tống Chánh Khanh trong lòng hốt hoảng "Bùi cữu của ta vẫn còn chưa về mà."

"Bùi cữu? Bùi Thiệu Nam không có thiếu tiền của ta, ta đợi hắn để làm gì?"

"Ngươi... chẳng phải ngươi nói đợi Bùi cữu về rồi mới thanh toán sao? Tại sao..."

Nhà cái chẳng thèm đếm xỉa đến Tống Chánh Khanh, đi thẳng đến trước bàn,
cầm lấy túi tiền cùng tờ giấy ghi nợ của Tống Chánh Khanh giao cho
trưởng phòng tiên sinh:

"Tổng cộng tại hạ thiếu Di Xuân lâu ba
ngàn hai trăm mười lượng bạc, nay xin hoàn lại, trong đó có giấy nợ của
Tống công tử, phiền tiên sinh đòi gã giùm."

Trưởng phòng tiên
sinh nhấc lấy cặp kiếng, kỹ lưỡng đếm tiền, cẩn thận nhìn ngân phiếu và
giấy nợ, lúc này mới mở ngăn kéo lấy ra biên lai mượn tiền trả lại cho
nhà cái.

Nhà cái nắm chặt lấy giấy nợ của Tống Chánh Khanh nói:
"Tống công tử, ta cũng phải chịu thôi. Nợ của Di Xuân lâu mà trả không
đủ thì Hoàng lão bản sẽ tính sổ đó, không chết thì cũng phải bị lột da.

Tống Chánh Khanh đưa mắt nhìn trưởng phòng tiên sinh. Gương mặt như cương
thi của trưởng phòng tiên sinh chẳng biểu lộ một chút biểu tình, lão cầm lấy bàn tính gõ nghe lốp bốp: "Tống công tử, giấy nợ là một ngàn ba
trăm lượng, món ăn lót dạ là năm mươi lượng, thêm vào đó ngài cùng Bùi
Thiệu Nam tá túc và ăn uống nhiều ngày ở đây, cộng lại là một ngàn bốn
trăm hai mươi lượng. Ngài dự định khi nào sẽ thanh toán hết nợ đây?"

"Ta trả à? Bùi... Bùi cữu nói là sẽ thay ta tính sổ mà."

"Ngươi hình như chưa biết tình hình của Bùi Thiệu Nam thì phải? Bảo Thông ngân trang đã đóng cửa, việc mua bán của hắn tại Thái Bình phố đã thất bại,
chủ nợ đã truy đuổi hắn đến Di Xuân lâu. Hôm nay hắn cứ tưởng sẽ trốn
thoát nhưng đã bị chúng ta bắt giữ, người đâu, mời Bùi lão bản diện
kiến." Trưởng phòng tiên sinh vẫy tay ra hiệu cho đại hán bên cạnh.

Hai tên đại hán mở cửa nhỏ ra, Bùi cữu bước ra với khuôn mặt giống như đi đưa đám. Hắn nhìn Tống Chánh Khanh nói:

"Hiền chất, mau tìm cách giúp Bùi cữu, mượn giùm ta ba ngàn lượng bạc, sau
này Bùi cữu ta sẽ trả gấp đôi." Hồ Trạch vừa bước vào cửa đã vội tiên
phát chế nhân.

Tống Chánh Khanh thấy tình hình bất ổn, lòng vô
cùng hoảng loạn, định sẽ trốn khỏi hạ thất này trước rồi sẽ tính cách
sau. Gã thừa lúc mọi người không đề phòng bèn vội vàng chuyển thân, sử
chiêu "Ngọc miêu tham huyệt" nhảy về phía cửa. Gã thấy ngoài cửa có một
người đang đứng, chẳng nói chẳng rằng bèn đánh ra một chưởng. Người nọ
vội xuất chưởng nghênh tiếp, hai chưởng giao nhau nghe "bình" một tiếng, hai bên đều thối lui mấy bước. Tống Chánh Khanh bị đánh bật lùi vào
phòng, hổ khẩu chấn động thì vô cùng cả kinh.

"Hảo tiểu tử, mới
mấy năm không gặp mà công phu đã tiến bộ dữ ha!" Thân hình Vương thị vệ
xuất hiện trước mặt Tống Chánh Khanh, theo sau Vương thị vệ như hình với bóng là tên Mã thị vệ ốm như que cũi.

Đúng là oan gia ngõ hẹp, việc tiền bạc còn chưa kết thúc thì lại gặp hai tên oan gia này!

Vương thị vệ xuất hiện trong trang phục của bọn thị vệ: "Tống Chánh Khanh,
nguyên là ngươi trốn ở đây, năm năm trước ngươi đã đào thoát khỏi tay
ta, hôm nay huynh đệ chúng ta sẽ bắt ngươi đến quan phủ để thỉnh công
lĩnh thưởng!" Nói xong, Mã, Vương thị vệ phất tay áo một cái, bước về
trước vài bước, chuẩn bị động thủ.

Vụ án ở Tam Nguyên trang sớm
đã kết thúc, Tống Hàn Lâm bị sung quân ngoài biên ải nhưng được các đại
học sĩ trong triều van xin hộ nên thánh thượng sớm đã miễn tội cho lão.
Nhưng mà Tống Hàn Lâm do đã quá hoảng sợ nên đã lâm bệnh, năm rồi từ
ngoài biên ải trở về Tam Nguyên trang đã bệnh mà mất.

Tống Chánh
Khanh nào biết đến việc đó, cứ tưởng quan phủ vẫn còn tróc nã mình nên
mặt tự nhiên trắng bệch, mỗ hôi trên trán tuôn rơi lã chã.

Sự thể đã như vầy thì chỉ còn nước liều mạng mà đánh, không lẽ ngồi mà chờ
chết? Song chưởng Tống Chánh Khanh áp sẵn trên ngực, sẵn sàng ra chiêu
ứng phó.

Đúng lúc này, từ ngoài cửa vang lên giọng nói: "Khoan đã!"


Mọi người nhìn sang bên trái, lão bản của Di Xuân lâu là Hoàng Chí Viễn
bước nhanh tới. Lão chắp tay với Vương, Mã thị vệ: "Nhị vị thị vệ nếu
bắt Tống công tử đi thì Di Xuân lâu biết tìm ai mà đòi nợ, mong nhị vị
hạ thủ lưu tình."

Trưởng phòng tiên sinh đứng một bên tiếp lời:
"Nếu như nhị vị thị vệ đồng ý thả Tống công tử, tệ điếm sẽ dựa theo quy
định mà chia lại một phần mười số tiền của Tống công tử nợ, tức là một
trăm bốn mươi hai lượng sẽ được tặng cho nhị vị đại nhân."

"Cái này..." Vương thị vệ giả vờ ra vẻ khó xử. Mã thị vệ cố ý nắm lấy áo gã, thì thầm một hơi rồi sau đó nói rằng:

"Thấy Hoàng lão bản đã ra mặt nên cũng bỏ qua cho tên Tống tiểu tử này, nhưng nếu tiểu tử này không trả nợ thì chúng ta sẽ bắt người à."

Hoàng Chí Viễn cười dài: "Chả lẽ Tiếu gia trang lại không có tiền? Trưởng
phòng, mau phái người đưa Tống công tử về Tiếu gia trang, bảo Tiếu
Trường Đình đưa tiển để chuộc người."

Tống Chánh Khanh nhớ tới vẻ mặt uy nghiêm của sư phụ, lại còn có Tiếu Chi, Phương Cảnh Thu... Gã
chạy vọt đến bên cạnh Hoàng Chí Viễn: "Hoàng lão bản, việc này không...
không thể nói với sư phụ ta được..."

Hồ Trạch cũng quay qua lão
nói: "Hoàng lão bản, Tiếu Trường Đình ở Tam Tương vũ quán là người đức
cao vọng trọng trong võ lâm, tính cách cương trực, nếu mà biết rằng hiền chất của tại hạ đánh bạc, chơi gái thì nhất định sẽ nổi trận lôi đình
mà trục xuất khỏi sư môn, và hắn cũng chẳng thèm xuất tiền mà chuộc đâu. Lúc này Hoàng lão bản chẳng những không thu hồi được tiền mà còn làm
mất đi tiền đồ xán lạn của Tống công tử, chẳng phải là đáng tiếc lắm hay sao?"

Hoàng Chí Viễn cười lạnh: "Nợ Di Xuân lâu cũng như nợ Diêm Vương, nếu Tiếu Trường Đình không chịu xuất tiền chuộc thì Tống công tử sẽ ở tù mười năm. Sau khi ra tù thì giấy nợ vẫn còn đây, chẳng lẽ ta sợ không đòi được nợ hay sao?" Nói xong, lão kẹp hai ngón tay lên góc bàn, nghe "rốp" một tiếng, góc bàn đã bị gãy lìa.

"Kim Cương chỉ" của Thiếu Lâm thật lợi hại! Tống Chánh Khanh cảm thấy máu như bị đông lại,
hai mắt hoa đi. Hai tay gã buông thỏng xuống, hai chân run lên, vừa rồi
lòng gã đã quyết chí sẽ liều mạng nhưng nay thì đã bay đi đâu mất. Gã
đâu biết rằng Hoàng Chí Viễn sớm đã cưa sẵn một góc bàn, sau đó bí mật
dán vào mặt bàn.

Hồ Trạch thè lưỡi, tấm tắc khen: "Hảo công phu! Hiền chất trốn không nổi đâu, chỉ mong Hoàng lão bản mở lượng hải hà..."

Nhà cái nói: "Vừa rồi Tống công tử cũng hiển lộ rõ một thân công phu. Gã đã đánh bạc, chơi gái nhưng lại không hề trộm cắp, giờ hãy tìm món gì có
giá trị đến để thay thế cũng được."

Tống Chánh Khanh tức tối nhìn gã chỉ bằng nửa con mắt, rồi nhìn Hoàng Chí Viễn nói: "Hoàng lão bản
nếu giúp đượcTống mỗ vượt qua nguy nan này, đại ân đại đức đó Tống mỗ
nguyện nghi nhớ suốt đời."

Hoàng Chí Viễn vuốt râu suy nghĩ giây lát rồi nói: "Biện pháp thì chỉ có một."

"Biện pháp gì?" Tống Chánh Khanh vội vàng hỏi.

Hoàng Chí Viễn nhìn chằm chằm vào Tống Chánh Khanh nói: "Nghe đồn rằng hậu
các của Tiếu gia trang có cất giấu một bức hoạ, nếu Tống công tử có thể
mang bức họa đó đến đây, một ngàn với mấy trăm lượng bạc coi như xóa
hết."

"Bức hoạ ư? Không được đâu!" Tống Chánh Khanh liên tục lắc
đầu. Sắc mặt Hoàng Chí Viễn chợt trầm hẳn xuống: "Nếu Tống công tử không chịu thì mau trả nợ đi."

"Ôi chao..." Hồ Trạch nhìn sang Tống
Chánh Khanh nói: "Trên đời chẳng có chuyện nào tốt hơn chuyện này, một
bức họa lại tới một ngàn mấy trăm lượng, Hoàng lão bản thật là coi trọng hiền chất đó nha. Trong trang viên dù có nhiều người nhưng nếu cháu
hành động mau lẹ và sạch sẽ thì biết ai lấy mà phải sợ? Còn cái chuyện
đánh bạc ở Di Xuân lâu thì nếu sư phụ con biết được thì cũng sẽ bỏ qua
cho. Vả lại, nợ của Di Xuân lâu dù tốt hay xấu thì cũng phải trả."

Âm thanh quái khí của Mã thị vệ vang lên: "Gã tiểu tử này có đường sống mà không chịu đi, huynh đệ bọn ta thật chưa từng thấy qua."

Nhà cái: "Bây giờ, tổng quản của đại nội tứ khố vẫn còn muốn thừa gió bẻ măng, ơn cứu mạng này sao còn chưa chịu nhận?"

Tống Chánh Khanh mặt mũi trắng bệch, mồ hôi trên mặt tuôn như nước chảy. Các bắp thịt trên người gã co giật liên hồi, giống như một côn trùng nhỏ
mắc vào mạng nhện, cảm thấy hoạ sát thân đã kề sát bên mình.

"Tống công tử" Hoàng Chí Viễn lại nói: "Nếu ngài đáp ứng, tối nay hãy nghỉ
lại Diễm Xuân viên, Liên Hoa cô nương vẫn đợi chờ ngài!" Lão dừng lại
một chút, thấy Tống Chánh Khanh vẫn còn do dự bèn vung tay: "Trưởng
phòng, lập tức đưa tin cho Tiếu gia trang. Mã, Vương nhị vị thị vệ! Tống công tử sẽ giao cho hai người." Nói xong, bước ra khỏi cửa.

"Hoàng lão bản!" Tống Chánh Khanh vội nhảy người chặn ngay trước mặt Hoàng Chí Viễn: "Ta... ta đáp ứng..."