Khương Mộ Đông đứng bên cạnh cửa sổ khu văn phòng, hắn nhìn Tiểu Trịnh đuổi nhóm người Vương Tử Quân ra ngoài giống như ôn thần, thế là thiếu chút nữa cười thành tiếng.
- Anh Khương, anh đang nhìn gì mà vui vẻ như vậy?
Một người đàn ông trung niên đi qua bên cạnh chợt cười hỏi Khương Mộ Đông.
- Có vài con chó bị đuổi ra ngoài, nhìn bộ dạng khốn khổ khốn nạn của bọn họ mà cảm thấy thật sự rất sướng.
Khương Mộ Đông khẽ vung tay lên cười ha hả nói.
"Là một nhóm người mà, nào có chó đâu chứ? Đúng là khó hiểu!"
Người nọ đưa mắt nhìn ra ngoài, thế nhưng lại không phát hiện được điều gì khác thường, không khỏi thầm nghĩ.
Khi hai người Khương Mộ Đông đang nói chuyện với nhau, nhóm người Vương Tử Quân đã đi ra đến cổng. Tiểu Trịnh đi theo sau cũng lớn tiếng phân phó bảo vệ cổng:
- Các anh nhớ kỹ cho tôi, lãnh đạo nói gần đây nếu có người thành phố La Nam đến thì đừng cho bọn họ đi vào lãng phí thời gian.
Nói những lời như vậy chẳng khác nào tát lên mặt mình? Hà Khởi Duệ dù biết rõ không còn gì để nói nhưng cũng xấu hổ đỏ mặt tía tai, hắn định mở miệng thì Vương Tử Quân vung tay giữ lại.
- Đi thôi, chúng ta cũng không phải đến để cãi nhau.
Vương Tử Quân dùng giọng hời hợt nói rồi dẫn đầu đi ra ngoài.
Khi vào xe thì Hà Khởi Duệ định nói vài lời phàn nàn với Vương Tử Quân, nhưng hắn còn chưa lên tiếng thì thấy bí thư Vương bắt đầu gọi điện thoại, thế là chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống bụng.
- Sĩ Tắc, thế nào rồi?
Vương Tử Quân khẽ hỏi đầu dây bên kia.
Nhan Sĩ Tắc chờ điện thoại của Vương Tử Quân đã khá lâu, lúc này nghe thấy Vương Tử Quân hỏi thì vội vàng trả lời:
- Bí thư Vương, đã chuẩn bị xong, bây giờ nhóm bác Lỗ đang lên xe đi về phía bên kia.
- Vậy thì tốt rồi, đúng rồi, tôi giao cho anh một nhiệm vụ, chút nữa các vị lão gia tử đến, nếu bảo vệ yêu cầu đăng ký, cứ nói là người thành phố La Nam, anh nghe rõ không?
Vương Tử Quân khẽ nhìn về phía đám bảo vệ cổng đang đứng rất quy củ, thế là khẽ lên tiếng dặn dò.
Nhan Sĩ Tắc tuy không hiểu thế nhưng lại có một tín nhiệm khó hiểu với Vương Tử Quân, đừng nghĩ Vương Tử Quân còn trẻ mà xem thường, thế nhưng bí thư Vương không phải là người lỗ mãng trên quan trường, những gì đã bày mưu nghĩ kế căn bản luôn có đạo lý của mình. Thế là hắn cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng mở miệng nói sẽ đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ mà Vương Tử Quân giao phó.
Hà Khởi Duệ ngồi trong xe không biết Vương Tử Quân phân phó như vậy là có ý gì, hắn vẫn nhịn không hỏi mà chỉ khẽ xin chỉ thị:
- Bí thư Vương, kế tiếp chúng ta đi đâu đây?
- Đi uống trà.
Vương Tử Quân nhìn ánh mặt trời chói sáng rồi cười nói:
- Hôm nay có nửa ngày rảnh rỗi, chúng ta đi uống trà cho vui.
Khi Vương Tử Quân kéo Hà Khởi Duệ và Kim Điền Lạc đi uống trà thì một chiếc xe Audi màu đen chạy đến dừng lại vị trí vừa rồi xe của nhóm bí thư Vương đã đậu. Lúc này Nhan Sĩ Tắc đã gặp mặt Lỗ lão gia tử, hắn ngồi trên một chiếc xe Santana đi theo phía sau các vị lãnh đạo lão thành.
Khi xe đi vào cổng, bảo vệ đứng ra cản lại, hắn vênh mặt chỉ chỉ tấm bảng ở bên ngoài, trên đó có có một dòng chữ lớn: "Xe từ bên ngoài đến không được chạy vào!" nguồn TruyenFull.vn
Lái xe là người đi theo Lỗ lão gia tử nhiều năm, hắn định lên tiếng thì Lỗ lão gia tử đã cản lại. Lão khẽ nhìn về phía ba ông lão ngồi phía sau nói:
- Người ta không cho chạy xe vào, như vậy chúng ta đi bộ vài bước cho đỡ mỏi chân.
Lỗ lão gia tử lên tiếng, bốn người xuống xe, mà Nhan Sĩ Tắc ngồi ở chiếc Santana phía sau cũng vội vàng đi xuống.
Bảo vệ thấy bốn ông lão ăn mặc trang phục người già, hắn cũng không quá quan tâm, hắn hỏi theo đúng phép:
- Các vị đến từ đâu? Tìm ai ở đây?
Nhan Sĩ Tắc xuống xe vẫn nhớ lời dặn của Vương Tử Quân, lúc này nghe thấy tên bao vệ hỏi thì tranh thủ thời gian đáp:
- Chúng tôi là người đến từ thành phố La Nam, đến để gặp bộ trưởng Chu.
Đám bảo vệ cổng vốn còn treo nụ cười máy móc, lúc này vừa nghe thấy là người đến từ thành phố La Nam, thế là vẻ mặt chợt trở nên lạnh lẽo. Bọn họ là bảo vệ của đơn vị, bọn họ biết rõ sự chênh lệch của mình và cục trưởng Khương, đối vơi sơn bắc thì cục trưởng Khương là người cao cao tại thượng, là người có thể đuổi việc bọn họ. Những người đến đơn vị chạy quan hệ thường phải nhìn vào vẻ mặt của cục trưởng Khương.
Vì thế mà tên bảo vệ cầm đầu cười lạnh một tiếng, sau đó dùng giọng không thèm quan tâm nói:
- À, đến từ thành phố La Nam sao? Vậy thì xin lỗi, lãnh đạo không rảnh, các người cũng không cần phải đi vào.
Nhan Sĩ Tắc vừa định lên tiếng thì Lỗ lão gia tử ở bên cạnh đã mở miệng:
- Đứa bé này nói kiểu gì vậy? Đây là đơn vị của quốc gia, cậu dựa vào cái gì mà không cho người của thành phố La Nam đi vào?
Lỗ lão gia tử là người rời khỏi quê hương từ rất lâu, thế nhưng trong lòng vẫn lưu luyến tình cảm và vinh dự của con người thành phố La Nam, không thể không quan tâm cho được. Lúc này nghe thấy tiểu tử bảo vệ kia dùng giọng không quan tâm không sợ hãi không cho người thành phố La Nam đi vào, điều này không khỏi làm cho Lỗ lão gia tử chợt nổi giận.
Người làm bảo vệ cũng có niềm kiêu ngạo của riêng mình, hơn nữa bây giờ đã xác định được thân phận của đối phương, bọn họ càng không xem ra gì. Vì không cho người của thành phố La Nam đi vào chính là chỉ thị của cục trưởng Khương, thế cho nên bọn họ càng thực hiện chỉ thị này một cách thuần thục hơn.
- Không cho vào là không cho vào, nói nhiều làm gì? Đừng đứng đây cản đường, đây là trọng địa văn phòng, các người đi chỗ khác đi.
Tên bảo vệ đứng đầu chợt vung tay lên muốn đuổi người.
- Đứa bé này đúng là không hiểu chuyện, tôi nói cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không nói cho rõ ràng thì đám người chúng tôi sẽ đứng chắn ở cổng này.
Lỗ Tiền Tiến cũng rất tức giận, lão cười hì hì trực tiếp đứng ngay ngoài cổng.
Tên bảo vệ thấy Lỗ lão gia tử là người tóc bạc trắng, thế là thu hồi bàn tay đang định vươn ra giữ lấy người Lỗ lão gia tử. Nhưng hắn cũng không nhượng bộ, hắn dùng giọng chân thật đáng tin nói:
- Lão đồng chí, ngài cũng đừng cưỡng cầu làm gì, nếu ngài đứng chắn trước cổng đơn vị chúng tôi, như vậy tôi sẽ báo cảnh sát. Đến lúc đó các người bị xử phạt vì gây rối trật tự đơn vị xử lý công thì cũng đừng trách tôi không nhắc nhở trước.
- Ông bạn già, hắn rõ ràng là uy hiếp anh, nếu anh không dám thì lui ra, để tôi tiến lên cho.
Một ông lão đứng sau lưng Lỗ lão gia tử chợt dùng giọng tức giận trêu chọc.
- Có gì mà không dám? Năm xưa ông đây còn đi dưới mưa bom lửa đạn, có gì phải sợ mấy thằng oắt con này? Chỉ sợ anh Triệu mới không dám, anh đứng đó mà xem, xem tôi có dám không.
Lỗ lão gia tử bị Triệu lão ở phía sau kích thích, thế là nhanh chóng bộc lộ tính cách của mình. Lão vừa nói vừa đặt mông ngồi ngay giữa cổng, đúng lúc này có một chiếc xe từ phía trong đi ra.