Đảng Hằng đến nhanh mà đi cũng nhanh, có thể nói là đi và đến rất vội vàng. Sau khi Đảng Hằng rời khỏi phòng thì Tôn Quốc Lĩnh dùng giọng tò mò hỏi:
- Chủ tịch Vương, ngài thế nào lại còn tìm đến đài truyền hình tỉnh? Thế nào? ngài có tiết mục gì cần đài truyền hình tỉnh đến ghi hình sao?
- Thật sự là có, nhưng này chủ tịch Tôn, anh cũng đừng gấp gáp, cơm ngon không sợ muộn, ngài chỉ cần chờ đợi xem cuộc vui là được.
Vương Tử Quân đứng lên khỏi ghế rồi dùng giọng vô cùng tự tin nói.
Vương Tử Quân đi đến cổng khu văn phòng tỉnh ủy Sơn Nam, hắn nhìn lên hàng chữ "vì nhân dân phục vụ" to lớn bắt mắt ở bên trên mà giống như nhớ lại khoảng thời gian mình đến công tác ở tỉnh đoàn. Lại nói tiếp, thời gian hắn ở tỉnh đoàn tương đối bận rộn, thế nhưng dù sao cũng còn nhàn nhã hơn đến thành phố Đông Bộ nhận công tác.
- Chung Lạc Lạc, đi làm đấy à?
Một cô gái đi xe đạp qua bên cạnh Vương Tử Quân, nàng dừng xe lại theo thói quen, sau đó đưa xe vào trong nhà để xe. Vương Tử Quân nhanh chóng mở miệng mỉm cười chào hỏi.
- Chào anh.
Cô gái còn chưa ngẩng đầu lên, nàng nở nụ cười mà chào hỏi theo thói quen. Khi nàng ngẩng đầu lên thấy Vương Tử Quân đang nở nụ cười, thế là nàng dùng giọng không thể tin nói:
- Bí thư Vương, là ngài sao? Ngài đến đây khi nào vậy?
- Cũng không phải là tôi sao?
Vương Tử Quân mỉm cười gật đầu với Chung Lạc Lạc, sau đó hắn nói tiếp;
- Đi đường cũng không nên thất thần như vậy, tuy chiếc xe này mã lực nhỏ, thế nhưng nếu có gì xảy ra thì cũng không quá tốt.
Vương Tử Quân nói rồi nở nụ cười, Chung Lạc Lạc nghe được câu nói vui đùa của Vương Tử Quân thì tâm tính căng thẳng cũng biến mất, nàng cười khanh khách nói:
- Bí thư Vương, hôm nay ngài đến tìm ai vậy?
- Tìm lãnh đạo bàn chút chuyện.
Vương Tử Quân khẽ cười rồi nói.
Chung Lạc Lạc nghe thấy Vương Tử Quân nói đến hai chữ lãnh đạo, thế là nàng chợt mạnh mẽ ý thức được Vương Tử Quân lúc này không còn là bí thư của mình nữa rồi, hắn đã là một vị chủ tịch thành phố Đông Bộ. Lúc này người được Vương Tử Quân gọi là lãnh đạo chỉ có thể là các vị ở trong khu văn phòng tỉnh ủy phía bên kia.
- Ngài đây là muốn...
Chung Lạc Lạc vừa nói vừa chỉ chỉ về phía sau lưng.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, Chung Lạc Lạc nhanh chóng lên tiếng:
- Bí thư Vương, nếu ngài muốn đi vào bên trong đó thì phải nhanh lên, vì mỗi ngày số người vào đó báo cáo công tác là rất đông.
- À, tôi sẽ đi ngay. Chung Lạc Lạc, khi nào có rãnh thì các vị đồng sự trong tỉnh đoàn tụ họp gặp mặt một lần, tôi cũng muốn gặp mặt mọi người.
Đúng lúc này đi đến một ngã rẽ, Vương Tử Quân vung tay áo với Chung Lạc Lạc, sau đó hắn bước về phía con đường bên kia.
Chung Lạc Lạc cũng cười cười tạm biệt Vương Tử Quân, nhưng nàng đưa mắt nhìn hình bóng dần biết mất ở phía bên kia mà cảm nhận được chênh lệch giữa hai người bây giờ là quá lớn. Chưa nói đến những thứ gì khác, khi nàng còn mới chỉ là một cán bộ cấp phòng thì nhân vật kia đã là một trong những lãnh đạo có quyền lực trong đơn vị rồi.
- Chung Lạc Lạc, mày nhất định phải cố gắng mới được.
Khi bóng hình Vương Tử Quân khuất sau một bụi hoa, Chung Lạc Lạc xiết chặt nắm đấm không quá lớn của mình, sau đó thầm lên dây cót tinh thần cho mình.
Chung Lạc Lạc không biết vì sao lại phải thầm khuyến khích chính mình như vậy, thế nhưng nàng không hy vọng lần sau gặp mặt sẽ không có cơ hội được nhìn hình bóng của đối phương.
Đằng sau khu văn phòng thị ủy chính là một tòa nhà bốn tầng, tòa nhà này nếu so sánh với khu văn phòng cao hơn mười tầng ở đối diện thì có chút an phận, thế nhưng người nào đi qua khu văn phòng tỉnh ủy đều phải đưa mắt nhìn về phía nó. Vì tòa nhà kia chính là hạch tâm của tỉnh ủy Sơn Nam, là khu văn phòng của bí thư Hào Nhất Phong.
Hào Nhất Phong cũng không sử dụng phòng làm việc của bí thư Nhiếp Hạ Quân để lại, lúc này lão đang cầm một chiếc thùng ô doa để tưới một cây cảnh trong phòng, nhìn qua cực kỳ nhàn nhã.
- Tiền Giang, trồng cây cũng thật sự rất tốt, thế nhưng loại cây này vài ngày mới phải tưới một lần, hôm nào vui vẻ có thể tưới tắm cho nó, dù không tưới nó cũng không thể chết được. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Hứa Tiền Giang đang ngồi trên ghế sa lông nghe thấy bí thư Hào Nhất Phong nói như vậy thì cười cười lên tiếng:
- Bí thư Nhất Phong, tôi đồng ý với quan điểm của ngài, vì thế mà công tác của phòng tổ chức chúng tôi luôn tìm đúng bệnh hốt thuốc, đưa nhân tài đến đúng vị trí cần.
- Cũng đừng nói về phương diện công tác, trưởng phòng Hứa, lúc này không phải là thời gian công tác, những lúc nên buông lỏng thì cũng cần thả lỏng một chút.
Hào Nhất Phong đặt thùng nước xuống, thư ký đã sớm đứng hầu bên cạnh nhanh chóng đưa khăn mặt khô ráo đến cho lãnh đạo. Bí thư Hào dùng khăn lau lau tay, sau đó đặt trên kệ.
- Đó cũng chỉ là thói quen của tôi mà thôi, nếu bí thư Nhất Phong cảm thấy thói quen này là không hay, biết đâu tôi có thể nhanh chóng sửa đổi.
Khi Hào Nhất Phong tiến lên làm bí thư tỉnh ủy Sơn Nam thì Hứa Tiền Giang nhanh chóng đi đến dựa vào. Hào Nhất Phong cũng hy vọng thông qua Hứa Tiền Giang để chứng thực ý đồ của mình ở tỉnh Sơn Nam, thế nên càng vui vẻ tiếp nhận những lời nịnh nọt của Hứa Tiền Giang. Vì vậy mà mối quan hệ dưới sự cố gắng của hai người càng nhanh chóng ấm lên.
- Đây là chức trách quyền hạn của trưởng ban Dương, tôi thật sự không trông nom được.
Hào Nhất Phong cười cười, lão nâng ly trà đang bốc khói nghi ngút trên bàn nhấp một ngụm, sau đó nói tiếp:
- Có phải anh đang phiền lòng vì chuyện xảy ra ở thành phố Đông Bộ không?
- Còn không phải sao? Tỉnh Sơn Nam chúng ta vốn đi đầu trong công tác tổ chức, thế nhưng vì sự kiện ở thành phố Đông Bộ mà xem như kiếm củi ba năm đốt cháy một giờ, bây giờ lại xem như chẳng có gì.
Hứa Tiền Giang dù nở nụ cười thế nhưng lại tràn đầy không cam lòng.
Tính ra thì độ tuổi của Hứa Tiền Giang so với các vị lãnh đạo tỉnh ủy cũng không tính là quá lớn, chính lão còn có không gian tiến lên. Vì thế gần đây lão nắm chặt công tác, cố gắng tìm thành tích và thanh danh cho mình.
Hứa Tiền Giang rất tự tin với đợt kiểm tra cuối năm nay, lão cảm thấy mình đã tạo ra được thành tích tốt. Hơn nữa cuộc kiểm tra theo thông lệ cũng không làm lão thất vọng, trưởng ban Trần rất thỏa mãn, các vị đồng chí tham gia công tác khảo hạch cũng tỏ ra rất hài lòng.
Đây vốn là một chương trình cực kỳ hoàn mỹ, thế nhưng khi mà bài thi sắp cho ra kết quả viên mãn thì lại có chuyện xảy ra, điều này làm cho Hứa Tiền Giang cảm thấy tức giận không thôi. Dù khi ở thành phố Đông Bộ thì lão tỏ ra cực kỳ rộng lượng, thế nhưng trong lòng lại cực kỳ nén giận.
- Cũng không có vấn đề, chẳng qua là hy vọng không lớn mà thôi.
Hào Nhất Phong xem như hiểu ý của Hứa Tiền Giang, lão đặt ly trà xuống rồi dùng giọng trầm trầm nói một câu.
Hứa Tiền Giang đến nơi này chủ yếu là muốn báo cáo chuyện này cho Hào Nhất Phong, bây giờ nghe Hào Nhất Phong nói như vậy thì trong lòng lão rất thoải mái. Tuy ai cũng hy vọng và mơ tưởng về vị trí cao hơn, thế nhưng khi không có hy vọng quá lớn thì Hứa Tiền Giang vẫn muốn ngồi trên chiếc ghế trưởng phòng tổ chức tỉnh Sơn Nam, không nhất thiết phải chạy đến các đơn vị khác để rồi khó thể ngóc đầu lên được.