Đổng Quốc Khánh nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, hắn nghĩ đến hình tượng hòa nhã thường ngày của Vương Tử Quân, thế là hắn chợt cho ra một kết luận: Không nên động vào những người như thế này, ngàn vạn lần đừng ép đối phương quá đáng, nếu không người ta chỉ cần mở miệng cũng đủ làm cho anh tức chết. Hơn nữa dù anh có giận sôi người thì cũng chỉ có thể ngồi yên chậm rãi nhai nuốt lời nói của đối phương, căn bản không làm gì được.
- Chủ tịch Vương, mong anh chú ý cách nói chuyện, sao có thể liên hệ chủ tịch Tề với thứ kia được?
Có một vị phó chủ nhiệm phòng nghiên cứu chính sách khối chính quyền tỉnh đi theo chủ tịch Tề đến thành phố Đông Bộ, hắn vô tình nhìn qua thấy vẻ mặt hơi tái của Tề Chính Hồng, thế là thấy cơ hội đã đến, vội vàng lên tiếng chất vấn Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân có chút ấn tượng với vị chủ nhiệm Trương này, người này khi tiến lên tiếp nhận vị trí phó chủ nhiệm thì đầu tóc bóng mượt, quần áo bóng lộn. Điều này cũng không có gì là kỳ quái, chủ nhiệm Trương công tác mệt mỏi, sau vài năm viết bản thảo trong phòng nghiên cứu chính sách thì tóc rụng đi hơn phân nửa, bây giờ cả ngày đội tóc giả, thật sự giống như biến thành người khác.
Vương Tử Quân khẽ cười cười với phó chủ nhiệm Trương, hắn nói:
- Chủ nhiệm Trương, lời này của anh sao lại nói như vậy? Tôi nói chủ tịch Tề là gà gáy nửa đêm sao? Chủ tịch Tề không những quan tâm đến sự phát triển của thành phố Đông Bộ chúng tôi, càng quan tâm đến cuộc sống của cán bộ, những vị lãnh đạo như thế này phải biết đi đâu tìm ra bây giờ? Đúng rồi, tôi nói những thứ này mà quên mất chuyện quan trọng nhất, chủ tịch Tề, dù thế nào thì ngài cũng phải quan tâm đến bí thư Đổng, anh ấy công tác mệt mỏi và bỏ sức quá lớn, nếu cứ như vậy thì sức nào chịu được?
Vương Tử Quân nói làm cho thế giới nội tâm của Tề Chính Hồng chao đảo, người nói vô tình nhưng người nghe cố ý. Những ngày qua Tề Chính Hồng thật sự phát sầu vì chuyện "bản năng đàn ông" của mình, bây giờ Vương Tử Quân chĩa vào đó càng làm cho hắn phát sầu.
Tề Chính Hồng trầm mặt nhìn Vương Tử Quân, hắn vốn muốn ức hiếp tiểu tử này, không ngờ lại biến hay thành dở, rõ ràng biến Đổng Quốc Khánh thành một trò khôi hài. Nếu bây giờ cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ hành trình của một vị phó chủ tịch thường vụ tỉnh như hắn xuống thành phố Đông Bộ sẽ coi như thất bại hoàn toàn.
- Chủ tịch Vương, sự việc liên quan đến bí thư Đổng, tôi sẽ nói chuyện với anh ấy sau.
Tề Chính Hồng thật sự không muốn tiếp tục dây dưa, hắn nhìn đồng hồ rồi nói với Đổng Quốc Khánh: Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Bí thư Đổng, đã đến giờ rồi, chúng ta đến hiện trường ký kết thôi.
Đổng Quốc Khánh có thể cảm nhận được sự bức bối của chủ tịch Tề Chính Hồng, nhưng hắn nghĩ theo chiều hướng khác, thế cho nên trong lòng có chút vui mừng. Vương Tử Quân vốn đã đắc tội với chủ tịch Tề, hôm nay lại tiếp tục gặp tai nạn, quan hệ hai bên không phải càng thêm cứng nhắc sao? Nếu bí thư Nhiếp bị điều đi, sau đó chủ tịch Tề tiến lên làm chủ tịch tỉnh, như vậy sớm muộn gì Tề Chính Hồng cũng sẽ tính sổ với Vương Tử Quân, như vậy còn gì tươi đẹp và vui vẻ hơn?
Tuy còn một thời gian ngắn nửa mới đến thời điểm ký kết hợp đồng, thế nhưng Đổng Quốc Khánh nghe thấy Tề Chính Hồng nói như vậy thì lập tức thở ra một hơi như trút gánh nặng:
- Chủ tịch Tề, mời ngài đi bên này.
Dưới sự dẫn dắt của Đổng Quốc Khánh, đoàn người đi ra khỏi phòng họp, đi về phía hiện trường ký kết đã được sắp xếp tốt đẹp. Vương Tử Quân đi cách không xa Tề Chính Hồng, phía sau hắn chính là phó bí thư La Kiến Cường.
- Chủ tịch Tử Quân, vừa rồi không có chút hơi quá đấy chứ?
La Kiến Cường khẽ kéo tay áo của Vương Tử Quân rồi nói.
Vương Tử Quân hiểu ý của La Kiến Cường, hắn cảm tạ sự quan tâm của bí thư La, sau đó khẽ nói:
- Bí thư La, anh nói xem, sói có thể yêu cừu sao?
- Cũng chỉ là hát một bài đúng nhịp, chỉ sợ cũng không phải sự thật là như thế.
La Kiến Cường lắc đầu rồi trực tiếp cho ra đáp án.
- Anh đạp con người ta một cái, lại mong chờ người ta tươi cười với mình sao? Không phải là phí sức lực à?
Vương Tử Quân cố ý đi rớt ra phía sau rồi khẽ nói.
La Kiến Cường lúc này xem như hiểu rõ vấn đề, khi hắn đang định nói thêm vài lời thì Vương Tử Quân đã khẽ nói:
- Bí thư La, anh nói xem, đánh vào mặt người ta một lần rồi, bây giờ đánh thêm vài lần nữa có khác gì nhau?
Thật sự không khác gì, La Kiến Cường nhìn Vương Tử Quân, hắn chợt cảm thấy mình đang lo lắng suông cho chủ tịch Vương ở phương diện này. Vương Tử Quân và Tề Chính Hồng vốn có quan hệ không tốt, dù Vương Tử Quân cúp đuôi làm người thì Tề Chính Hồng cũng sẽ không tốt hơn được, cũng sẽ không chịu bỏ qua. Bây giờ Tề Chính Hồng còn chưa kịp nhảy lên đầu Vương Tử Quân, như vậy không bằng nhảy lên cho đối phương vài đạp, cho đối phương bầm dập một trận.
"Vò sứt lại mẻ!"
Trong đầu La Kiến Cường xuất hiện câu nói như vậy, hắn thầm cho ra một định luận với Vương Tử Quân. Hắn thấy Vương Tử Quân vốn đã không có tư tưởng nối liền quan hệ với Tề Chính Hồng, thế cho nên tính toán như vậy chẳng có gì là sai.
Biết đâu sau khi Tề Chính Hồng làm chủ tịch tỉnh, khi đó chủ tịch Vương Tử Quân sẽ bị điều đến một đơn vị rảnh rỗi không quyền, khi đó chỉ sợ ngôi sao sáng trên chính trường tỉnh Sơn Nam sẽ coi như sao băng rơi xuống đất.
Lưu Duy Chính thầm nghĩ như vậy, hắn lắc đầu bất đắc dĩ. Bây giờ hắn căn bản không thấy có biện pháp nào để phá vỡ thế cục mà Vương Tử Quân đang phải đối mặt, hắn thấy bây giờ Vương Tử Quân hoặc là rời khỏi tỉnh Sơn Nam, hoặc là kéo chủ tịch Tề xuống. Hai con đường này, con đường thứ nhất còn có chút hy vọng, mà điều thứ hai thì hầu như là khó tưởng, trên cơ bản là không có khả năng.
Không phải là Vương Tử Quân chuẩn bị rời khỏi tỉnh Sơn Nam, thế cho nên bây giờ mới cho ra những hành vi không kiêng nể như vậy sao?
Trong đại sảnh chức năng của khách sạn Đông Bộ, bây giờ chỗ này giăng đèn kết hoa, biểu ngữ đỏ chói giăng đầy, đầy những dòng chữ chúc mừng thành công. Một dàn nhạc do tập đoàn Thần Hà bỏ tiền mời đến đang cho ra những khúc nhạc vui vẻ kiến tạo bầu không khí tốt đẹp.
- Chủ tịch Tề, đây là Trình Gia Hòa tiên sinh của tập đoàn Thần Hà, vị này chính là giám đốc Điền của tập đoàn Thiên Giang.
Đổng Quốc Khánh nhìn thấy hai người Trình Gia Hòa từ trong khách sạn Đông Bộ đi ra tiếp đón, thế là vội vàng mở miệng giới thiệu với Tề Chính Hồng.
Lúc này Tề Chính Hồng thật sự đang rất tức giận còn chưa tiêu tán hết, thế nhưng đối mặt với nhà đầu tư thì vẫn chú ý lực ảnh hưởng. Vì thế khi thấy hai người Trình Gia Hòa đi đến, hắn nở nụ cười vui vẻ bắt tay với hai người bọn họ, cũng tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh hai người bọn họ đến đầu tư ở thành phố Đông Bộ.
Trình Gia Hòa và giám đốc Điền tuy là thương nhân đến từ bên ngoài thế nhưng cũng hiểu đạo lý "trong nhà có người làm quan thì mọi sự đều thông", thế cho nên hai người bày ra biểu hiện cực kỳ cảm động khi thấy chủ tịch Tề tự mình đến tham gia buổi lễ ký kết giữa hai tập đoàn và chính quyền thành phố Đông Bộ. Bọn họ thành khẩn mong sau này chủ tịch Tề quan tâm nhiều hơn đến hai xí nghiệp, cho ra nhiều chính sách ưu đãi hơn.v.v.
- Giám đốc Trình, giám đốc Điền, sau này các anh cứ can đảm sản xuất và phát triển ở thành phố Đông Bộ, chỉ cần trong phạm vi chính sách cho phép, có gì cần cứ tìm đến bí thư Đổng, thị ủy sẽ là hậu thuẫn kiên cường cho các anh.
Tề Chính Hồng vừa đi lại trong đại sảnh vừa dùng giọng bình dị gần gũi nói với hai người Trình Gia Hòa.
Tề Chính Hồng nói về bí thư Đổng, điều này làm cho gương mặt tươi cười của Trình Gia Hòa chợt có chút khác thường. Hắn là một trong những người có khả năng tiến lên tiếp nhận vị trí lãnh đạo tập đoàn Thần Hà, hắn là người có chút đầu óc chính trị, thế là không khỏi quay đầu nhìn. Hắn thấy chủ tịch Vương lúc này đi thụt lùi ra phía sau một chút, điều này thật sự có chút không bình thường, thật sự rất không giống với một vài hiện tượng trong quan trường nội địa.
Xem ra trong sự kiện này còn có chút chuyện mà chính mình không biết, tuy không biết nhưng Trình Gia Hòa tiên sinh vẫn có chuẩn tắc cho mình, đó chính là là mình còn kinh doanh phát triển ở thành phố Đông Bộ, dù thế nào cũng không nên đắc tội chủ tịch Vương.
Tuy vị chủ tịch Tề này có chức vụ cao hơn chủ tịch Vương, thế nhưng quan lớn không bằng quan đang cai quản, tập đoàn Thần Hà vốn là xí nghiệp được tỉnh giới thiệu, đáng lý ra phải nhận được chính sách ưu đãi, nhận được đãi ngộ tốt nhất. Thế nhưng chỉ vì đắc tội với Vương Tử Quân, không những không có địa vị gì tốt, thậm chí còn phải đầu tư thêm cả trăm triệu. Một người như Vương Tử Quân thì căn bản không nên trêu vào.
- Cám ơn chủ tịch Tề quan tâm, những ngày qua tập đoàn Thần Hà chúng tôi ở thành phố Đông Bộ được bí thư Đổng và chủ tịch Vương nhiệt tình khoản đãi, hai vị lãnh đạo đã cho ra ưu đãi rất lớn cho chúng tôi ở phương diện khai phá đầu tư...
Trình Gia Hòa nhắc đến Vương Tử Quân thì cố ý cười cười với chủ tịch Vương đang đi ở phia sau, dùng biểu hiện của mình để bày tỏ mối quan hệ tốt đẹp hữu nghị giữa hai bên.
Vương Tử Quân nghe được ý tứ của Trình Gia Hòa, thế nhưng hắn cũng chỉ cười cười, cũng không đặt nặng vấn đề này.
Tề Chính Hồng lại hừ hừ hai tiếng từ chối cho ý kiến, như vậy xem như sự việc này đã qua. Khi tất cả nhân viên an vị, xem như nghi thức ký kết lần này chính thức bắt đầu. Trong nghi thức ký kết, Tề Chính Hồng đại biểu cho chính quyền tỉnh tỏ vẻ nhiệt liệt chúc mừng, đồng thời cho ra những lời khẳng định với công tác của thành phố Đông Bộ.
Vì có đài truyền hình phát hình trực tiếp nên chủ tịch Tề nói chuyện rất chính thống, căn bản không có chút vấn đề nào. Sau khi nghe chỉ thị của phó chủ tịch thường vụ Tề Chính Hồng, nụ cười trên mặt Vương Tử Quân càng thêm sáng lạn.
- Tôi hy vọng toàn thể cán bộ thành phố Đông Bộ cần phấn chấn tinh thần, tăng áp lực và hăm hở tiến lên, phải có dũng khí đấu tranh, có gan và có quyết tâm. Tôi tin tưởng thành phố Đông Bộ sẽ phát triển mạnh mẽ trong tỉnh Sơn Nam.
Tề Chính Hồng phát biểu mất năm sáu phút, biểu hiện cực kỳ tự nhiên, đúng mực. Khi hắn kết thúc bài phát biểu thì nghi thức ký kết hợp đồng đã chính thức được bắt đầu. Thật ra hợp đồn này đã sớm được thương nghị tốt, lần này chỉ là một nghi thức ký kết hình thức mà thôi.
Khi Vương Tử Quân ký tên của mình lên hợp đồng thì nghi thức ký kết lần này xem như hạ màn. Dựa theo sắp xếp của thành phố Đông Bộ, ngay sau đó chính là tọa đàm cùng xí nghiệp, tất nhiên nhân vật chính của buổi tọa đàm là Tề Chính Hồng.
Vương Tử Quân nghe thấy chủ tịch Tề nói chuyện nhiệt tình với đại biểu xí nghiệp, hắn thật sự không có hứng thú. Khi trong lòng đang trầm ngâm thì điện thoại chợt rung lên, hắn lấy điện thoại nhìn thoáng qua, thì ra là một tin nhắn được gửi đến, bên trên chi có hai chữ lời ít ý nhiều: "Thành công!"
Vương Tử Quân nhìn hai chữ này mà cảm thấy trong lòng bừng bừng cảm xúc, tuy hắn đã dự đoán được kết quả này thế nhưng bây giờ sự thật phơi bày trước mắt, trong lòng vẫn không nhịn được có chút run rẩy.
Đã thành công.
Vương Tử Quân cố gắng áp chế tâm tình kích động, hắn đi ra rồi đi vào nhà vệ sinh. Hắn hút điếu thuốc trong nhà vệ sinh, bình tĩnh tâm tình của mình, sau đó mới chuẩn bị rời đi.
Khi Vương Tử Quân kéo cửa phòng thì có người đẩy cửa, hắn ngẩng đầu lên nhìn, ngay sau đó chợt ngẩn ngơ. Vương Tử Quân chợt sững sờ, người đối diện cũng sững sờ, rõ ràng hai bên không kịp phản ứng. Đối phương giống như cũng không ngờ lại gặp mặt Vương Tử Quân ở chỗ này.
Hai người sững sờ trong nháy mắt, sau đó đều nở nụ cười có chút mất tự nhiên. Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Tề Chính Hồng, sau đó xoay người muốn đi.
- Vương Tử Quân, cậu biểu diễn rất tốt.
Một giọng nói nhàn nhạt phát ra từ trong miệng Tề Chính Hồng, hắn khẽ đóng cửa nhà vệ sinh rồi nói:
- Chủ tịch Tử Quân, cậu biết khi nào thì châu chấu nhảy mạnh nhất không?
Vương Tử Quân nghe rõ lời khiêu khích của Tề Chính Hồng, hắn biết rõ câu hỏi xấu xa của đối phương có nghĩa là gì, hắn lại cố ý giả vờ không biết và lắc đầu nói:
- Ôi chủ tịch Tề, có câu nói thế này: Vật họp theo loài, người phân biệt theo bầy, còn tập tính của châu chấu, tôi căn bản chưa từng nghiên cứu.
- Những con châu chấu bị bắt về sẽ nhảy lên điên cuồng, vì chúng biết thời gian dành cho mình cũng không còn nhiều.
Tề Chính Hồng đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi dùng giọng gây sự nói.
Tề Chính Hồng nói ra những lời như vậy và cảm thấy tâm lý thư thái hơn nhiều, cảm giác mắc nghẹn ở phương diện sinh lý càng được giải phóng, hắn đi được vài bước thì mở thắt lưng ra.
Thật ra Tề Chính Hồng cũng cảm thấy mình tính toán chi li với Vương Tử Quân như vậy là không hay, không có trình độ. Trước mắt hắn đang ở vào giai đoạn quan trọng, rất nhiều chuyện căn bản không thể nào tùy ý được. Lúc này hắn nên an phận, anh tốt tôi tốt, khi nào ngồi vững vàng trên vị trí chủ tịch tỉnh thì tính nợ mới thù cũ một lượt, hãnh diện một phen, như vậy mới thật sự là kế hoạch tốt nhất.
Tuy Tề Chính Hồng nghĩ như vậy nhưng thật sự không làm được, không phải hắn là loại người không nhịn được nhỏ sẽ loạn mưu lớn, thế nhưng sự việc hôm nay quá đáng giận. Hơn nữa bây giờ trong nhà vệ sinh chỉ có hai người bọn họ, Vương Tử Quân đã có địch ý rõ ràng với mình, nếu nói vài câu thì có vấn đề gì chứ? Dù sao thì mâu thuẫn giữa hai người bọn họ cũng đã đến mức không thể nào điều hòa được nữa rồi.
Lãnh đạo cũng là người, tuy Tề Chính Hồng đã lên đến cấp bậc phó chủ tịch thường vụ, thế nhưng hắn cũng là người ăn khói lửa nhân gian, cũng biêt lòng người dễ thay đổi, bị lão lãnh đạo Dương Độ Lục lạnh nhạt mà thật sự nơm nớp lo sợ khổ sở trong lòng. Nhưng chẳng qua hắn là người lý trí, năng lực áp chế bản thân mạnh mẽ hơn so với người thường một chút.
Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của Tề Chính Hồng thì cũng cười theo, hơn nữa nụ cười càng thêm sáng lạn, hắn chợt vung tay muốn bắt tay với Tề Chính Hồng.
Tề Chính Hồng nhìn bàn tay của Vương Tử Quân, vẻ mặt chợt có chút kinh ngạc, một ý nghĩ không tốt lóe lên trong đầu, sau đó tràn đầy cõi lòng: Tiểu tử này không phải nổi điên rồi chứ? Nếu như hắn chơi trò vò sứt lại mẻ, tạo ra tình huống bạo lực với mình trong nhà vệ sinh, mình có thắng được hắn hay không thật sự là khó nói. Nếu bây giờ hắn phát sinh sự kiện đánh nhau với Vương Tử Quân, chỉ sợ ảnh hưởng mặt trái với mình sẽ càng thêm ác liệt.
Trong đầu Tề Chính Hồng chợt lóe lên hàng trăm ý nghĩ, khi những ý nghĩ này lóe lên thì hắn lại thầm cảm thấy hối hận. Thầm nghĩ mình làm sao vậy? Sao lại thiếu kiên nhẫn như thế? Nói vài lời sướng miệng nhưng lại ảnh hưởng đến tương lai chính trị của mình.
Khi chủ tịch Tề làm xong công tác chuẩn bị chiến đấu thì Vương Tử Quân đã bắt được tay của hắn.
- Chủ tịch Tề, thật sự là gặp được tri âm. Cho đến nay tôi đều cảm thấy mình cao siêu quá nên có ít người hiểu, khó tìm được người tri âm. Không ngờ mình lại phạm vào sai lầm giác ngộ, tri âm không phải đang ở ngay trước mắt sao?
Vương Tử Quân siết chặt tay của Tề Chính Hồng, bộ dạng giống như thật sự tìm được tri âm của đời mình.
Cảm giác đầu tiên của Tề Chính Hồng chính là người này điên rồi, thứ hai chính là cảm giác cực kỳ khó chịu. Hắn vừa mới vào nhà vệ sinh chuẩn bị làm nhiệm vụ thì đã bị Vương Tử Quân giữ chặt tay, một tay còn lại phải giữ lấy dây thắt lưng, thật sự chỉ muốn rút tay ra khỏi tay Vương Tử Quân mà thôi.
Vương Tử Quân lại căn bản không quá quan tâm, thế nên hắn tỏ ra vui sướng nói:
- Chủ tịch Tề, vừa rồi là anh nói, nhưng tôi cũng có lời muốn nói với anh, chúng ta đến cùng nơi đi cùng chỗ, cùng quan điểm, ăn ý như vậy không phải tri âm thì là gì? Ôi, thật sự là tâm hữu linh tê.
Vương Tử Quân cười ha hả, Tề Chính Hồng đưa mắt nhìn gương mặt tươi cười của Vương Tử Quân, hắn có chút chần chừ, sau đó cũng nở nụ cười. Trong lòng thầm thở dài một hơi, ít nhất người này chỉ bắt tay, căn bản không động tay động chân với mình.
Sau khi thở ra một hơi thì thì Tề Chính Hồng chợt sinh ra cảm giác quái lạ, Vương Tử Quân nói mình và hắn cùng quan điểm, chẳng lẽ mìn có vấn đề gì rơi vào trong tay đối phương?
- Chủ tịch Tề, chỗ này không phải nơi nói chuyện, tôi cũng không nhiều lời với ngài, tôi đi trước đây.
Vương Tử Quân nói rồ đi ra ngoài cửa.
Tề Chính Hồng nhìn cánh cửa chậm rãi đóng lại, hắn không khỏi thở dài một hơi, trong lòng thầm nghĩ cuối cùng thì tên ôn thần kia cũng đi ra ngoài. Có lẽ lời nói vừa rồi của đối phương chỉ là hù dọa mình, Vương Tử Quân kia mới ở tỉnh Sơn Nam được vài ngày, nào có thể tìm được cán dao của mình?
Chủ tịch Tề càng khẳng định phán đoán của mình, thế là chậm rãi đi đến bồn vệ sinh, nới lỏng dây lưng quần.
Khi chủ tịch Tề đang sảng khoái thì cửa nhà vệ sinh lại bị đẩy ra. Đối với tình huống này thì chủ tịch Tề thật sự có chút bất đắc dĩ, đây không phải là nhà vệ sinh trong nhà mình, khó tránh khỏi tình huống gặp người khác. Lãnh đạo dù sao cũng là người, cũng phải có những hoạt động như người thường. Nhưng khi hắn đang thoải mái tiếp tục hoạt động của mình, chợt cảm thấy có gì đó không đúng, vì hắn thấy người ta căn bản không có hoạt động gì cả, chỉ đứng đó nhìn mình.
Ai vậy? Tuy không ngại cùng người ta dùng chung bồn cầu nhưng Tề Chính Hồng vẫn không thoải mái với hành vi nhìn chằm chằm của đối phương. Thế là hắn tức giận quay đầu, chợt thấy chủ tịch Vương đang nghiêng đầu cười tủm tỉm nhìn mình.
- Vương Tử Quân, anh làm gì vậy?
Tề Chính Hồng vất vả lắm mới áp chế được cơn giận, hắn nhìn qua Vương Tử Quân rồi dùng giọng bất mãn nói.
Vương Tử Quân dùng giọng bình tĩnh nói:
- Chủ tịch Tề, không có gì cả, đều là đàn ông cả, ngài đừng hiểu lầm, tôi không phải đồng tính luyến ái.
- Cậu...
Tề Chính Hồng chỉ nói được một chữ phẫn nộ, hắn cảm thấy lúc này mình thật sự khó nói nên lời.
Thử nghĩ mà xem, Tề Chính Hồng là phó chủ tịch thường vụ tỉnh, lại bị thuộc hạ của mình trêu chọc bỡn cợt như vậy, điều này làm hắn khó thể tiếp nhận. Lúc này ý nghĩ muốn đối phó với Vương Tử Quân càng bùng lên điên cuồng trong lòng. Hắn vốn nghĩ rằng chờ khi mình ngồi lên vị trí chủ tịch tỉnh sẽ đối phó sau với tên này, bây giờ xem ra không được, mình vừa lên đài thì phải nhanh chóng cho đối phương ra rìa, phải bắt tên kia treo lên.
- Tôi đến tìm ngài, chủ yếu nhắc nhở ngài một câu thiện ý, đó là việc ăn xén nguyên liệu, chất lượng không ra gì, công trình bã đậu sớm muộn cũng sẽ bị lộ tẩy. Đến lúc đó sự việc phát sinh sẽ là cầu sập người chết.
Tề Chính Hồng thấy trong quan trường việc có thể bỏ thì bỏ, khó nhịn có thể nhịn, khó đi có thể làm, làm được cũng tùy từng người, cũng phải xem vào bản lĩnh của mình. Dù Vương Tử Quân chọc vào chỗ đau của hắn, điều này làm hắn sinh ra cảm giác không yên và bất an, thế nhưng đầu óc tỉnh táo vẫn nhắc nhở hắn một điều, đó là lúc này dù tức giận điên cuồng cũng không thể phát tác.
Tề Chính Hồng cố gắng áp chế tâm tình của mình, hắn cố gắng dùng giọng bình tĩnh nói:
- Chủ tịch Tử Quân, lời này của anh thật sự là không chịu trách nhiệm, cậu nói như vậy có khác gì một tên trộm đứng sau màn, một tiểu nhân ngầm hại người?
Thấy Tề Chính Hồng có chút hổn hển, Vương Tử Quân nở nụ cười không cho là đúng, hắn cũng khình thường cãi cọ với đối phương, thế là xoay người bỏ đi.
Tề Chính Hồng nhìn Vương Tử Quân rời đi, hắn càng nghĩ càng giận. Khi hắn chuẩn bị đi về phòng họp tiếp tục đối thoại, chợt cảm thấy lúc này giống như mắc nghẹn, rất khó chịu.
"Con bà nó!"
Tề Chính Hồng chuẩn bị bỏ đi, đúng lúc này tiếng chuông điện thoại vang lên. Hắn lấy điện thoại ra xem, sau khi nhìn qua dãy số báo trên điện thoại thì hắn chợt sinh ra cảm giác xấu.
Tề Chính Hồng nghĩ đến lời nói của Vương Tử Quân lúc vừa rồi mà chợt rùng mình, hắn cảm thấy giống như có chuyện xấu gì đó sắp phát sinh. Hắn tưởng tượng như vậy, thế là hai tay run rẩy, dù thế nào cũng không nghe lời chính mình.
- Alo.
Tề Chính Hồng trầm ngâm giây lát, sau đó hắn nghe máy, bên trong truyền đến một giọng điệu nặng nề:
- Chủ tịch Tề, xảy ra chuyện lớn rồi...
Tề Chính Hồng chợt cảm thấy sấm sét xuất hiện bổ xuống người mình, hắn không ngờ một lời của Vương Tử Quân trở thành sấm truyền, sự việc nhanh chóng bại lộ như vậy.
Tề Chính Hồng áp chế cảm giác khủng hoảng trong lòng, hắn trầm giọng yêu cầu người đối diện cẩn thận báo cáo xem có chuyện gì xảy ra. Người ở đầu dây bên kia không ngờ Tề Chính Hồng có tố chất tâm lý tốt như vậy, thế là dùng vài câu nói rõ vấn đề.
- Năm chiếc xe tải trọng bình thường, hừ, rõ ràng là quá trùng hợp rồi...
Tề Chính Hồng suy xét sự việc, hắn cảm thấy mình không biết nên làm sao cho tốt.
Lão lãnh đạo ra mặt như thái sơn bắc đẩu đã áp chế sự công kích của đối phương, thế nhưng một chuyện trọng đại như vậy có thể nói là giấy không gói được lửa. Tề Chính Hồng là người phụ trách công trình kia, dù hắn từ chối thế nào thì cũng khó thể tránh khỏi liên quan, sẽ bị truy cứu trách nhiệm.
Hơn nữa sự kiện xảy ra vào đúng thời điểm quan trọng, chỉ sợ nó sẽ dẫn đến những hệ lụy khó ngờ.