Bí Thư Trùng Sinh

Chương 537: Anh Là Lãnh Đạo Của Tôi

Đảng Hằng nói ra rất nhiều lý do, nhưng có một lý do hắn hiểu rõ nhưng không dám nói, đó chính là bí thư Đổng ngài có thể nắm chắc tìm được đa số phiếu ở hội nghị thường ủy hay không? Nếu như ngài đã không thể nắm chắc được phần thắng, như vậy nó sẽ là một đả kích rất lớn cho uy tín của ngài.

Sau khi từ Đỗ Gia Khẩu quay về thì Đảng Hằng luôn cảm thấy bầu không khí ở thị ủy có gì đó là lạ, một vài người trước đó đi lại rất thân thiết với bí thư Đổng chợt có thái độ mập mờ. Hắn hiểu rõ như vậy là có ý gì, hơn nữa hắn cũng tin bí thư Đổng là người trong cuộc thì càng hiểu rõ hơn cả mình.

- Chỉ có thể là như thế.

Đổng Quốc Khánh trầm ngâm nửa ngày rồi dùng giọng thản nhiên nói.

Thành phố Đông Bộ thay đổi nhân sự, tất cả diễn ra trước mắt mọi người, trong quá trình này tất nhiên sẽ có người vui có người buồn. Người vui dĩ nhiên là kẻ được đề bạt, buồn tất nhiên là những người rời khỏi vị trí quan trọng, không vui không buồn chính là những người giậm chân tại chỗ.

Trong quá trình điều chỉnh cán bộ cấp huyện thì hấp dẫn ánh mắt người ta nhất chính là bí thư huyện ủy huyện Nhạc Huy Nhan Mạnh Lương. Vị bí thư Nhan này tiến lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc thành phố Đông Bộ, có thể nói Nhan Mạnh Lương là một con ngựa đen trong quá trình điều chỉnh nhân sự lần này; Thái Nguyên Thương tiến lên làm thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố; Lý Cẩm Hồ làm chủ tịch huyện Nhạc Huy cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nhưng để cho người ta nghị luận nhiều nhất chính là chủ nhiệm hiệp hội quản lý khu quy hoạch Trương Đảo Long, khi mọi người đang truyền nhau tin đồn chủ nhiệm Trương sẽ rời khỏi vị trí đến làm trưởng phòng văn hóa thông tin thì có quyết định điều chỉnh nhân sự và người này vẫn ngồi trên vị trí cũ, chức vụ trưởng phòng văn hóa thông tin lại là một đề bạt với người khác.

Trong quá trình thay đổi nhân sự thì danh sách của Tưởng Tuệ Minh cũng có không ít thay đổi, nhưng Vương Tử Quân cũng không thể không thừa nhận quá trình thay đổi nhân sự lần này đã làm cho nhiều bộ hạ cũ của Đổng Quốc Khánh trước kia bị áp chế tiến lên phía trước, nhiều người được đề bạt.

- Cẩm Hồ, tinh thần rất tốt.

Khi Lý Cẩm Hồ gõ cửa đi vào phòng, Vương Tử Quân nhìn Lý Cẩm Hồ mặc một bộ tây trang với áo sơ mi trắng ngắn tay, thế là không khỏi cười ha hả nói.

Lý Cẩm Hồ thật sự rất vui vẻ, hắn từ vị trí phó thư ký trưởng tiến lên chủ tịch huyện mà chỉ mất hơn một năm công tác, dù hắn không phải là chủ tịch huyện Lô Bắc, thế nhưng ở thành phố Đông Bộ lại có Vương Tử Quân chống lưng, hắn làm chủ tịch huyện Nhan Huy còn thoải mái hơn huyện Lô Bắc rất nhiều. Những ngày qua vì hắn sắp tiến lên làm chủ tịch huyện Nhan Huy mà có rất nhiều cán bộ tuyến huyện đến thăm nom, thậm chí cả đồng sự cũ ở huyện Lô Bắc cũng gọi điện thoại đến chúc mừng.

- Chủ tịch Vương, vợ nói tôi được chủ tịch Vương cho tu thành chính quả, thế nên cố ý mua vài bộ quần áo mới, nói tôi không thể làm cho ngài mất mặt được.

Lý Cẩm Hồ nở nụ cười tự giễu rồi nói với Vương Tử Quân.

Lý Cẩm Hồ căn bản không khách sáo trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn tiện tay châm nước vào bình trà, sau đó tự mình rót trà, cuối cùng mới ngồi xuông đối diện với Vương Tử Quân.

- Cẩm Hồ, anh đến huyện Nhạc Huy có tính toán gì không?

Sau khi nói hai ba câu với Lý Cẩm Hồ, Vương Tử Quân nhanh chóng chuyển chủ đề lên công tác ở huyện Nhạc Huy.

Lý Cẩm Hồ nghe rõ câu hỏi của Vương Tử Quân, hắn ngồi nghiêm chỉnh lại nói:

- Chủ tịch Vương, những ngày qua tôi nghiên cứu tư liệu về huyện Nhạc Huy, tôi cảm thấy hoàn cảnh địa lý của huyện Nhạc Huy là rất tốt, có thể lợi dụng khí hậu đặc sắc để áp dụng phương án trồng trọt đặc sắc. Cố gắng dựng lên một sản nghiệp giúp huyện Nhạc Huy phát triển toàn diện.

Vương Tử Quân nghe lời đề nghị của Lý Cẩm Hồ mà liên tục gật đầu, hắn căn cứ vào câu trả lời của Lý Cẩm Hồ, cảm thấy vị chủ tịch huyện này đã bỏ ra khá nhiều công phu vì sự phát triển của huyện Nhạc Huy.

- À, huyện Nhạc Huy đang cho ra cải cách khá lớn với công ty Thuận Đạt, nếu như có thể làm tốt công tác cải cách công ty, như vậy sẽ là một xúc tiến tốt với kinh tế huyện Nhạc Huy. Nhưng muốn làm tốt công tác cải cách sản nghiệp này thì cần phải gấp rút sản xuất đúng chất lượng, bí thư Nhan Mạnh Lương và chủ tịch Triệu Cương Truyền trước đó đã mở ra một cánh cửa mới, tôi hy vọng anh xuống công tác có thể nắm chắc lợi ích thực tế và cho ra thành tích.

Lý Cẩm Hồ khẽ gật đầu, hắn cũng đã nghiên cứu qua phương diện này, công ty Thuận Đạt ở huyện Nhạc Huy có cơ sở rất tốt, nếu muốn tìm ra được thành tích thì cũng không tính là việc quá khó.

Sau khi nói vài ý nghĩ phát triển huyện Nhạc Huy với Lý Cẩm Hồ, Vương Tử Quân cười nói:

- Chủ tịch Lý, anh xuống huyện và chuẩn bị nắm phương diện nào trước tiên?

Lý Cẩm Hồ cũng đang thật sự nghĩ về vấn đề này, hắn trầm ngâm giây lát rồi nói:

- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy nên nắm những vấn đề đơn giản mà dễ cho ra thành tích, nhưng tôi còn chưa nghĩ rõ nên ra tay ở phương diện cụ thể nào.

Vương Tử Quân căn bản rất thỏa mãn với ý nghĩ và sự tỉnh táo của Lý Cẩm Hồ, hắn cười ha hả nói:

- Cẩm Hồ, vấn đề cụ thể cần phải được phân tích cụ thể, anh sắp xuống nhận chức, tôi tặng cho anh một câu: "Lớn gan làm việc, chú ý làm người!"

Lý Cẩm Hồ nhìn gương mặt trẻ tuổi hơn mình rất nhiều của Vương Tử Quân, hắn thầm nghĩ, chủ tịch Vương thật sự còn chưa đến ba mươi sao? Tuy anh ấy không nói nhiều lời với mình, thế nhưng từng câu từng chữ luôn là vẽ mắt cho rồng, chỉ một câu đã chỉ rõ phương hướng công tác sau này của mình.

Lớn gan làm việc chính là phải cố gắng công tác làm ra thành tích; chú ý làm người chính là xử lý tốt mối quan hệ với các thành viên ban ngành, đặc biệt là quan hệ với bí thư huyện ủy Triệu Cương Truyền.

Tối qua Lý Cẩm Hồ đã nhận được điện thoại của Triệu Cương Truyền, bí thư Triệu Cương Truyền thật sự rất khách khí với hắn. Hắn là cán bộ lãnh đạo nhiều năm, hắn có thể nghe ra ý nghĩ chân thật của Bí thư Triệu Cương Truyền, cũng biết lời nào là thật là giả. Từ lời nói của bí thư Triệu thì hắn biết đối phương muốn vui vẻ ở chung với mình, thậm chí muốn đẩy mạnh mối quan hệ hiện tại tiến lên một tầng mới.

Lý Cẩm Hồ còn chưa tiền nhiệm mà đã nhận được thái độ như vậy của bí thư huyện ủy, ngoài vị trí của mình thì Lý Cẩm Hồ cũng hiểu, Triệu Cương Truyền cũng không phải là người cực kỳ lương thiện. Bí thư Triệu biết hắn chính là người của chủ tịch Vương đến từ huyện Lô Bắc, nói chung muốn thông qua quan hệ với mình để tiến vào vòng quân hệ của chủ tịch Vương.

- Chủ tịch Vương, tôi hiểu rồi.

Lý Cẩm Hồ trầm ngâm giây lát rồi trịnh trọng nói.

- Cốc cốc cốc.

Khi hai người nói chuyện thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó Lý Cẩm Hồ đi ra mở cửa, đúng lúc này gặp một Thái Thần Bân đang mặc áo sơ mi ngắn tay, bên hông đeo máy nhắn tin với tinh thần cực kỳ phấn chấn, hắn chợt xuất hiện trước mặt hai người Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn Thái Thần Bân với trang phục giống như Lý Cẩm Hồ, thế là hắn cười phá lên ha hả, sau đó chỉ vào Thái Thần Bân rồi nói:

- Thần Bân, cậu tiến vào công tác rất nhanh, mới vài ngày mà đã hiểu nhất trí hành động với chủ tịch huyện Lý Cẩm Hồ. Cậu xem, hai người bây giờ chính là nhân viên công tác của huyện Nhạc Huy, thái độ như vậy là rất tốt, nếu chủ tịch Lý không trọng dụng cậu, cậu cứ đến tìm tôi, tôi sẽ thu thập anh ấy.

Thái Thần Bân nhìn Lý Cẩm Hồ ăn mặc khá giống mình, hắn gãi gãi đầu nở nụ cười. Khi hắn không biết nên nói thế nào thì nghe Lý Cẩm Hồ nói:

- Chủ tịch Vương, tôi và Thái Thần Bân không thể không mặc giống nhau, áo quần của Thần Bân là do Tiểu Hà mua, ngài biết ai kéo Tiểu Hà đi mua quần áo cho Thần Bân không?

- Vậy thì cũng khó trách.

Vương Tử Quân cười cười, sau đó nói với Thái Thần Bân:

- Cũng đừng đứng đó, đến đây ngồi đi.

- Chủ tịch Vương, kỹ thuật lái xe của anh Đổng là hạng nhất, nhưng anh ấy có hơi chậm chạp, nếu làm việc không được tốt thì anh cứ kéo tôi về là được.

Thái Thần Bân ngồi xuống rồi trầm giọng nói.

Vương Tử Quân có thể căn cứ vào lời nói của Thái Thần Bân để thấy rõ sự quan tâm đối với mình. Anh Đổng là lái xe lão thành của khối chính quyền thành phố Đông Bộ, tuy kỹ thuật lái xe rất tốt nhưng trước nay chỉ ở trong ban tài xế của văn phòng khối chính quyền thành phố, nếu cứ yêu cầu được như Thái Thần Bân thì căn bản là không thực tế.

- Không có gì, cậu đừng quá quan tâm, cậu nên đặt tất cả tâm tư xuống xã Giáp Hà đi là vừa. Thần Bân, tôi chờ xem cậu giải bài thi như thế nào, nếu đến tết mà cậu còn chưa cho ra phương án nào tốt, tôi sẽ cho cậu biết tay.

Vương Tử Quân cười cười nói với Thái Thần Bân.

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, tôi sẽ tuyệt đối không làm anh mất mặt.

Thái Thần Bân ưỡn ngực lớn tiếng nói với Vương Tử Quân.

Lý Cẩm Hồ nhìn Thái Thần Bân và Vương Tử Quân một hỏi một đáp, thầm nghĩ chủ tịch Vương thật sự quá tốt với Thái Thần Bân. Có sự quan tâm của chủ tịch Vương thì sợ rằng tương lai của Tiểu Thái sau này sẽ còn rộng mở hơn cả mình. Dù sao thì Thái Thần Bân cũng không lớn hơn Vương Tử Quân bao nhiêu tuổi, lại có sự quan tâm của chủ tịch Vương, như vậy Thái Thần Bân sẽ lên như diều gặp gió, xuôi chèo mát mái.

Lý Cẩm Hồ nghĩ đến những điều này mà không khỏi tỏ ra hâm mộ Thái Thần Bân, nhưng nghĩ đến vị trí hiện tại của mình thì hắn lại nở nụ cười.

- Cẩm Hồ, Thần Bân, ngài mai hai người đi nhận chức, tôi cũng không đi cùng, đến lúc đó sẽ có bí thư Chúc và trưởng phòng Tưởng, tôi đã nói hai người bọn họ, để bọn họ đưa hai người xuống huyện Nhạc Huy.

Vương Tử Quân nói thêm vài vấn đề công tác với hai người Lý Cẩm Hồ, sau đó khẽ nói.

Chủ tịch huyện xuống nhận chức thường do trưởng phòng tổ chức đưa đi, bây giờ lý cẩm hồ xuống nhận chức không những điều động trưởng phòng tổ chức Tưởng Tuệ Minh, còn có cả phó bí thư chủ quản tổ chức là Chúc Vu Bình đi theo. Có hai vị lãnh đạo thường ủy nắm công tác tổ chức đi cùng, thật sự không chỉ đơn giản là làm cho đám cán bộ huyện Nhạc Huy phải kinh sợ không thôi.

Lý Cẩm Hồ nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Vương Tử Quân, hắn không khỏi sinh ra cảm giác kích động, sau đó đứng lên khỏi ghế sa lông nói:

- Chủ tịch Vương, ngài cứ yên tâm, tôi đi đến huyện Nhạc Huy, nếu không làm việc ra hồn sẽ tuyệt đối không quay lại.

- Cũng đừng như vậy, anh Lý, nếu anh không quay lại, chẳng phải chị dâu sẽ cầm dao đứng trước nhà tôi sao? Tôi nói cho anh biết, công tác phải làm cho tốt, gia đình cũng không thể không quan tâm. Đặc biệt là Thần Bân, cậu còn trẻ, xuống xã công tác thường có chút khó khăn, có câu: "Khắp thôn đều là mẹ vợ!", cậu cũng đừng tạo nên quá nhiều chuyện phong lưu.

Vương Tử Quân nói lời vui đùa làm cho bầu không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều. Lý Cẩm Hồ nhìn Vương Tử Quân rồi có chút do dự, sau đó cười nói:

- Chủ tịch Vương, ngày hôm qua bí thư Triệu gọi điện thoại hỏi xem hôm nay anh có thời gian rảnh không, anh ấy và toàn thể thành viên ban ngành muốn mời ngài dùng cơm.

- Ăn cơm thì không có vấn đề, nhưng nhiều người thì có hơi lộn xộn. Thế này đi, anh sắp xếp địa điểm, chúng ta dùng cơm đơn giản một chút.

Vương Tử Quân nói rồi vỗ vai Thái Thần Bân nói:

- Thần Bân, hôm nay để cho Quốc Lương lái xe, cậu thả lỏng một chút, biểu hiện cho tốt là được.

- Vâng, chủ tịch Vương.

Thái Thần Bân vốn cho rằng không có chuyện của mình, tuy hắn và Vương Tử Quân là người một nhà, nhưng đây là thành viên ban ngành huyện Nhạc Huy mời chủ tịch Vương dùng cơm, không ngờ chủ tịch Vương nói một câu đã đuổi đám thường ủy huyện Nhạc Huy đi nơi khác, lại ném cơ hội cho mình.

Tuy trong huyện có Lý Cẩm Hồ, trên thành phố có Vương Tử Quân, chắc chắn sẽ không có ai dám ngáng chân Thái Thần Bân trong lúc công tác. Thế nhưng lúc này chủ tịch Vương đưa cả mình đi đến tụ hội cùng với Lý Cẩm Hồ và Triệu Cương Truyền, chắc chắn địa vị của mình trong mắt Triệu Cương Truyền sẽ lớn hơn rất nhiều.

- Được, tôi sẽ thông báo cho bí thư Triệu.

Lý Cẩm Hồ nói rồi nhấc điện thoại trong phòng làm việc của Vương Tử Quân để gọi cho Triệu Cương Truyền, hắn nói ra yêu cầu của chủ tịch Vương, Triệu Cương Truyền tất nhiên sẽ đồng ý. Hơn nữa Triệu Cương Truyền còn nói rõ ràng, bữa cơm này phải do hắn mời.

Lý Cẩm Hồ xem như quyết định sự việc, hắn sắp đặt bữa cơm trong một quán ăn Quảng Tây, nơi đó không những có hoàn cảnh yên tĩnh, hơn nữa thức ăn lại luôn là hạng nhất, đặc biệt thích hợp cho những buổi tụ hội phạm vi nhỏ.

Hơn một giờ sau nhóm người Vương Tử Quân đã đi đến quán cơm, khi bọn họ xuống xe thì Triệu Cương Truyền đã tiến ra nghênh đón. Sau khi nhận được điện thoại của Lý Cẩm Hồ thì vội vàng chạy từ huyện Nhạc Huy đến đây, khi xác định nhóm Vương Tử Quân chưa đến thì ngồi uống trà chờ trong đại sảnh quán cơm.

Triệu Cương Truyền có thể tiếp nhận vị trí bí thư huyện ủy thì thật sự rất hưng phấn. Theo tin đồn trước đó thì vị trí bí thư huyện ủy sẽ là của Lý Cẩm Hồ, hắn trên cơ bản là dậm chân tại chỗ, lại không ngờ khi tuyên bố quyết định đề bạt thì hắn xem như vùng lên mạnh mẽ, trở thành lãnh đạo đứng đầu huyện Nhạc Huy.

Chuyện nhân sự vốn không có gì được coi là bí mật, thế cho nên Triệu Cương Truyền hiểu rõ mình có kết quả như vậy là ai thúc đẩy ở phía sau. Khi nghe được kết quả thì hắn có hơi ngây người, hắn dù thế nào cũng không ngờ chủ tịch Vương lại đẩy mình tiến lên.

Triệu Cương Truyền cực kỳ cảm kích chủ tịch Vương, đồng thời cũng cố gắng dựa vào chủ tịch Vương. Dù sao hắn và Nhan Mạnh Lương trước kia cũng tranh chấp với nhau khá mạnh, bây giờ Nhan Mạnh Lương tiến lên làm chủ tịch mặt trận tổ quốc, là lãnh đạo thường ủy thị ủy, thế nên Triệu Cương Truyền cần một chỗ dựa vững chắc cho mình.

Chủ tịch Vương đã đẩy hắn tiến lên vị trí bí thư huyện ủy, hắn nhân cơ hội lần này để kéo quan hệ với lãnh đạo. Đồng thời khi xác định Lý Cẩm Hồ tiến lên làm chủ tịch huyện Nhạc Huy, hắn căn bản không quan tâm mình là bí thư huyện ủy để gọi điện thoại cho Lý Cẩm Hồ.

- Chủ tịch Vương, mời ngài đi bên này.

Triệu Cương Truyền vừa cố gắng nở nụ cười sáng lạn vừa cung kính mời Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân mỉm cười nhìn thoáng qua Triệu Cương Truyền, sau đó hắn nói:

- Bí thư Triệu, chúng tôi đến dùng cơm, anh nên thả lỏng một chút, nếu như muốn báo cáo công tác thì đến chiều vào phòng làm việc của tôi, tôi có khá nhiều thời gian rảnh.

- Chủ tịch nói rất đúng, vậy thì chúng ta đổi lại cách xưng hô, tôi thấy không bằng cứ gọi là lãnh đạo thì hay hơn.

Triệu Cương Truyền là người cực kỳ cơ trí, thấy Vương Tử Quân nói như vậy thì nhanh chóng bò theo.

Vẻ mặt Lý Cẩm Hồ và Thái Thần Bân khẽ động, Triệu Cương Truyền nói một câu hai nghĩa, cũng rất có thâm ý. Hai người đều đưa mắt nhìn về phía Vương Tử Quân, chờ chủ tịch Vương trả lời. Lúc này trên mặt Triệu Cương Truyền là nụ cười thoải mái nhưng trong lòng thật sự có chút không yên.

- Vậy thì cứ gọi tôi là lãnh đạo thôi cho gọn, các anh cứ gọi như vậy, bỏ đi chữ chủ tịch, nếu không cũng xem như bại lộ thân phận.

Vương Tử Quân cười cười với Triệu Cương Truyền rồi dùng giọng tùy ý nói.

Nụ cười trên mặt Triệu Cương Truyền càng thêm sáng lạn, hắn cười ha hả nói:

- Lãnh đạo, phòng của chúng ta ở lầu hai, mời ngài lên lầu.

Một cách xưng hô đơn giản thật sự kéo khoảng cách giữa Triệu Cương Truyền và nhóm Vương Tử Quân lại với nhau, khi hắn đi vào trong phòng thì nhân viên phục vụ đã chuẩn bị thỏa đáng. xem tại TruyenFull.vn

Vương Tử Quân tùy ý gọi vài món ăn, sau đó một tên thanh niên cầm hai chai rượu đi vào. Tên thanh niên đặt hai chai rượu xuống rồi khẽ gật đầu với Triệu Cương Truyền, sau đó nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

- Lãnh đạo, thật sự khó co cơ hội uống rượu với ngài, thế cho nên lúc này tâm tình có chút kích động, thật sự khó nói nên lời. Thế này đi, hôm nay chúng ta cũng không uống nhiều, chỉ uống hai chai này thôi, ngài thấy thế nào?

Triệu Cương Truyền nâng chai rượu lên cười ha hả xin chỉ thị của Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nghe thấy Triệu Cương Truyền liên tục lên tiếng kéo gần khoảng cách giữa đôi bên, thế là hảo cảm với Triệu Cương Truyền không khỏi tăng lên vài phần. Lần này hắn đến đây cũng có ý muốn uống rượu cho thoải mái, thế là cười nói:

- Được, vậy chúng ta uống một chút.

Không biết có phải là Triệu Cương Truyền đã làm tốt công tác với quán cơm hay không, thức ăn được đưa lên khá nhanh, bọn họ nói chuyện được dăm ba câu thì bốn năm món đã được dọn ra bàn.

Thái Thần Bân cũng nhanh chóng khui chai rượu, sau đó rót đầy ly cho năm người. Triệu Cương Truyền cũng không xa lạ gì Thái Thần Bân, khi Thái Thần Bân đặt ly rượu xuống trước mặt thì cười nói lời cảm tạ.

- Chủ tịch Vương, đại ân không nói hết bằng lời, trước tiên tôi kính ngài một ly.

Triệu Cương Truyền dùng hai tay nâng ly rượu rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân.

Triệu Cương Truyền có ý gì thì đám người nơi đây đều hiểu rõ ràng, bọn họ nhìn Triệu Cương Truyền đứng lên, thế là đưa mắt nhìn Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cười cười, hắn tự tay tiếp nhận ly rượu của Triệu Cương Truyền, sau đó khẽ gật đàu rồi uống một hơi cạn sạch.

Triệu Cương Truyền nhìn Vương Tử Quân uống cạn ly rượu thì tâm tình rất vui vẻ, dù vừa rồi hắn đã làm tốt nhiều công tác kéo gần quan hệ giữa đôi bên, thế nhưng ly rượu này chính là biểu hiện tình huống hắn tiến vào góp sức cho chủ tịch Vương. Vương Tử Quân không từ chối mà uống một cách cực kỳ sảng khoái, thái độ này không cần nói cũng hiểu.

Dù Triệu Cương Truyền cảm thấy chủ tịch Vương sẽ căn bản không từ chối mình, nhưng lúc này thấy chủ tịch Vương uống cạn ly thì trong lòng cực kỳ vui sướng. Khi Triệu Cương Truyền chuẩn bị cầm chai rót rượu thì Vương Tử Quân cười khoát tay nói:

- Cương Truyền, chén rượu của anh thì tôi đã uống, nhưng như vậy là anh đã làm sai quy củ, nào có chuyện mời rượu như vậy khi mới nhập tiệc, tôi thấy nên phạt anh ba ly cái đã.

Phạt ba ly? Lúc này đừng nói là ba ly, dù là phạt mười ly thì Triệu Cương Truyền cũng tình nguyện. Hắn cười ha hả nói:

- Lãnh đạo nói rất đúng, tôi nhận phạt, tôi nhận phạt.

Sau khi qua vài vòng rượu thì bầu không khí trên bàn tiệc càng thêm nóng hổi, lúc bắt đầu thì Triệu Cương Truyền còn tỏ ra cực kỳ cẩn thận, nhưng khi một chai rượu được mọi người uống cạn thì gương mặt hắn có hơi đỏ lên.

Ngoài Triệu Quốc Lương là lái xe thì Vương Tử Quân rõ ràng là người uống rượu ít nhất trong đám người, Triệu Quốc Lương cũng chỉ uống lướt qua một ly mà thôi, vì hắn còn phải đưa chủ tịch về. Vương Tử Quân thấy bầu không khí đã rất tốt, hắn nâng ly rượu lên nói:

- Cương Truyền, từ hôm nay tôi giao Cẩm Hồ và Thần Bân cho anh, anh nên quan tâm cho tốt.

- Chủ tịch Vương cứ yên tâm, chủ tịch Lý và Thần Bân đến huyện Nhạc Huy, nếu có gì không hài lòng thì ngài cứ kéo tôi đến hỏi tội là được.

Triệu Cương Truyền tuy uống nhiều rượu nhưng trong đầu cực kỳ thanh tỉnh, hắn vừa nói vừa cụng ly với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân cũng đứng lên nói:

- Cương Truyền, tôi thật sự mỏi mắt chờ mong.

Thái Thần Bân nhìn thấy chủ tịch Vương đứng lên uống rượu với Triệu Cương Truyền, thế là trong lòng cũng nóng hầm hập. Hắn hiểu với thân phận của chủ tịch Vương thì căn bản sẽ không đứng lên uống rượu với Triệu Cương Truyền, chủ tịch Vương làm như vậy chủ yếu là vì mình và Lý Cẩm Hồ.

Thái Thần Bân cảm thấy hốc mắt nóng lên, cảm thấy hai mắt được bao phủ trong hơi nước. Khi hắn đang ở trong cảm giác cảm động thì Vương Tử Quân nói:

- Thần Bân, bí thư Triệu đã nói rõ ràng, sau này có chuyện gì thì cậu cứ đến tìm bí thư Triệu là được.

- Vâng, chủ tịch Vương.

Thái Thần Bân nói rồi nâng ly đứng lên.

...

Anh Đổng lái xe rất chuyên chú, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, nhưng thi thoảng hắn vẫn đảo mắt thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Vương Tử Quân đang ngồi ở hàng ghế phía sau, trong lòng thầm suy đoán tâm tình của chủ tịch Vương.

Anh Đổng là lái xe của ban lái xe văn phòng khối chính quyền thành phố Đông Bộ, trước kia hắn cũng xem như là người có cảnh tượng, nhưng sau khi vị phó bí thư hắn phục vụ bị xử lý vì vấn đề kinh tế vào thời điểm mười năm trước, tương lai của hắn ở thành phố Đông Bộ xem như chính thức đi xuống. Tuy hắn vẫn là lái xe của ban lái xe nhưng cũng chỉ được lái vài chiếc xe phân phối tạm thời, căn bản không còn cơ hội lái xe cho chủ tịch, thường ủy thị ủy.

Khi địa vị của anh Đổng trong đơn vị ngày càng giảm sút thì địa vị trong nhà lại càng rút xuống theo, vợ ở nhà cũng bắt đầu lớn tiếng, bắt đầu chọn ba lấy bốn. Đám bạn bè trước kia khách khí với hắn, bây giờ chỉ là đứng nhìn từ xa mà thôi.

Khi anh Đổng cho rằng mình nên bình tĩnh sống cho qua đời này thì không ngờ một vận may khổng lồ rơi xuống đầu, một lão lái xe hơn mười năm nữa sẽ về hưu lại được chọn làm lái xe cho chủ tịch Vương.

Anh Đổng nhớ rõ ngày đó mình đang đọc báo theo thói quen văn phòng ban lái xe, phó phòng Triệu của phòng quản lý sự vụ cơ quan đột nhiên đến tìm, để hắn đến phòng làm việc của thư ký trưởng Thái một chuyến. Anh Đổng nghe thấy như vậy thì thật sự bồn chồn lo lắng, nhanh chóng dùng kinh nghiệm nhiều năm qua của mình để suy xét vấn đề, càng nghĩ hắn càng bức bối:

- Có chuyện gì mà làm cho thư ký trưởng Thái phải tìm mình?

Anh Đổng vì không yên nên không chú ý đến ý tốt của phó phòng Triệu, càng không chú ý đến tình huống khi sắp đi đến phòng làm việc của thư ký trưởng Thái, phó phòng Triệu bắt đầu ôn lại những năm tháng cùng mình cộng tác ở phòng sự vụ cơ quan.

Hơn nữa những lời nói sau đó của thư ký trưởng Thái càng làm cho anh Đổng giống như rơi vào giấc mơ hão huyền.

Trở thành lái xe cho chủ tịch thành phố, đây chính là ước mơ của biết bao nhiêu lái xe trẻ tuổi, nhưng chuyện tốt này lại rơi lên người anh Đổng. Lái xe Thái Thần Bân của chủ tịch Vương đã xuống làm chủ tịch xã, hắn biết rõ điều này, hơn nữa trong ban lái xe cũng có không ít người chú tâm đến chuyện lái xe cho chủ tịch Vương.

Anh Đổng nghĩ rằng mình là người tay chân già cỗi, nhất định chẳng có cơ hội gì, thế cho nên cũng không có gì cầu cạnh, nhưng không ngờ cơ hội lại kéo đến. Khi Thái Nguyên Thương đưa hắn ra khỏi phòng, hắn mới xác định tất cả là thật.

Làm lái xe cho chủ tịch Vương, khi chức vụ ngày càng xác định thì chiếc máy nhắn tin anh Đổng đeo bên hông giống như biến thành đường dây nóng, hàng loạt tin nhắn kéo đến như thác lũ.

Sau khi anh Đổng quay lại ban lái xe thì càng có nhiều người đến chào hỏi, còn có nhiều người đã bao năm qua chưa từng liên lạc, bây giờ lại xuất hiện. Số người mời hắn uống rượu lên đến con số cả chục.

Nếu so sánh với những sự việc kia, bà vợ ở cùng nhau vài chục năm trong nhà lại giống như biến thành người khác, trước khi đi ngủ còn đưa đến cho hắn một chậu nước ấm rửa chân, hơn nữa ánh mắt mập mờ thật sự làm hắn choáng váng.

Tất cả những thay đổi liên quan đến anh Đổng cũng chỉ vì một người, vì người đó mà hắn mới có được ngày hôm nay. Cảm xúc của con người có liên quan rất lớn đến trạng thái cuộc sống, tâm tình tốt sẽ sinh ra tâm lý cảm ơn. Vì vậy ngày đầu tiên anh Đổng nhận chức đã ôm một tư tưởng kiên định, yêu cầu chính mình dù như thế nào cũng không thể làm cho lãnh đạo mất mặt.

- Két!

Sau khi chạy qua một khúc quanh, anh Đổng khẽ giấm thắng, chiếc xe chậm rãi giảm tốc độ và dừng lại.

Triệu Quốc Lương ngồi bên cạnh anh Đổng cũng thấy có đám người đang đứng chắn trước khu văn phòng khối chính quyền thành phố Đông Bộ. Hắn nhìn thoáng qua đám người bên kia rồi trầm giọng nói với Vương Tử Quân:

- Chủ tịch Vương, có người đến kêu oan ở cổng ủy ban, chúng ta đi cổng tây thôi.

Cổng tây chính là một cổng khác của khu văn phòng khối chính quyền thành phố, không biết từ khi nào mà tất cả các khu văn phòng khối chính quyền các cấp đều có cửa phụ như vậy, dưới tình huống cửa chính bị chặn thì cổng phụ hoàn toàn phát huy tác dụng.

Vương Tử Quân mở cửa se phát hiện có một đám người tụ tập bên ngoài cổng khu văn phòng khối chính quyền thành phố, dù không phải cực kỳ rầm rộ nhưng cũng là hai ba trăm người. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó nói với anh Đổng:

- Chúng ta đi cổng tây.

Khi anh Đổng quay đầu xe thì điện thoại trong tay Triệu Quốc Lương vang lên, Triệu Quốc Lương nhìn dãy số gọi đến rồi quay sang báo cáo với Vương Tử Quân:

- Là thư ký trưởng Thái!

Vương Tử Quân tiếp điện thoại, chợt nghe thấy trong điện thoại vang lên giọng nói dồn dập của Thái Nguyên Thương:

- Chủ tịch Vương, tôi là Nguyên Thương, bây giờ anh đến cổng khu văn phòng chưa?

- Tôi đang đi qua cổng tây.

Vương Tử Quân biết rõ Thái Nguyên Thương muốn nói gì, hắn cười cười rồi trầm giọng nói.

- Chủ tịch Vương, công nhân nhà máy may Miên Phưởng đến kêu oan, bọn họ đã năm tháng rồi chưa được nhận tiền lương, bây giờ chạy đến khu văn phòng khối chính quyền thành phố muốn được nhận lương.

Thái Nguyên Thương nói ra một câu như vậy, sau đó dùng giọng đơn giản giới thiệu một lượt.

"Công ty may Miên Phưởng!"

Vương Tử Quân khẽ xoa trán, trong đầu liên tục lóe lên những trí nhớ về nhà máy may Miên Phưởng này.

Nhà máy may Miên Phưởng là một xí nghiệp lớn trong thành phố Đông Bộ, có hơn một ngàn công nhân. Vào thời điểm huy hoàng thì giám đốc nhà máy đều được trực tiếp đề bạt làm phó chủ tịch thành phố, dù là công nhân bình thường thì thu nhập cũng cao hơn cả cán bộ đơn vị nhà nước.

Cũng vì thực lực kinh tế mạnh mẽ như vậy mà công nhân của nhà máy may Miên Phưởng thường tìm đối tượng là cán bộ công tác trong đơn vị hành chính, chỉ có những người thật sự không tìm được đối tượng mới phải chạy ra ngoài. Nghe nói vào thập niên tám mươi, chỉ cần nghe nói đó là người của nhà máy may Miên Phưởng thì các mối giới thiệu đều thành công.

Chỉ là cái gì cũng có một thời, khi nhà nước thay đổi chính sách, hơn nữa kinh tế lại chuyển hướng sang kinh tế thị trường thì nhà máy quốc doanh này dần suy sụp. Hàng hóa ế ẩm, điều này càng làm cho công ty rơi vào tình huống cực kỳ khó khăn.

- Tôi biết rồi.

Vương Tử Quân cúp điện thoại, vài phút sau xe chạy vào khu văn phòng khối chính quyền thành phố, Thái Nguyên Thương đã chờ sẵn ở bên dưới.

- Đã khống chế được thế cục chưa?

Khi Thái Nguyên Thương tiến đến thì Vương Tử Quân đã trầm giọng hỏi.

Lúc này thời tiết nóng bức, trên đầu Thái Nguyên Thương vã đầy mồ hôi. Hắn đang định báo cáo với Vương Tử Quân về chuyện này, bây giờ nghe thấy Vương Tử Quân hỏi như thế thì chặn lại:

- Chủ tịch Vương, đám công nhân kia luôn mồm nói muốn gặp bí thư Đổng, không được gặp bí thư Đổng thì bọn họ sẽ không đi.

Thái Nguyên Thương nói đến đây thì nhìn thoáng qua bốn phía rồi nói tiếp:

- Hai tháng trước bí thư Đổng đến khảo sát nhà máy may Miên Phưởng để đẩy mạnh công tác học tập lý luận thì đã mở một buổi tọa đàm, khi đó bí thư Đổng đã yêu cầu ông nhân hợp mưu hợp sức cứu sống nhà máy. Nhưng bây giờ nhà máy càng ngày càng lụn bại, vì thế công nhân mới tìm đến đây.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn cũng từng xem thời sự và biết tin Đổng Quốc Khánh đi đến nhà máy may Miên Phưởng. Hắn bước hai bước lên cầu thang rồi quay đầu hỏi Thái Nguyên Thương:

- Công nhân có yêu cầu gì?

- Chủ tịch Vương, họ cũng không có nhiều yêu cầu, chỉ là muốn phát lương và cứu sống nhà máy.

Thái Nguyên Thương xem như đã tìm hiểu kỹ càng, vì vậy Vương Tử Quân hỏi thì trả lời ngay.

Thái Nguyên Thương đã là thư ký trưởng văn phòng khối chính quyền thành phố, hắn có biểu hiện cực kỳ cẩn thận, rất nhiều chuyện đều cố gắng tự suy xét cho rõ, để đến khi tiếp xúc thì hắn hoàn toàn có thể thỏa mãn tất cả yêu cầu và câu hỏi của Vương Tử Quân.

- Chủ tịch Vương, bây giờ phòng văn thư đang ở bên kia giải thích với bọn họ, nhưng chiêu này cũng không giải quyết được vấn đề. Nếu hôm nay lãnh đạo thành phố không xuất hiện, chỉ sợ công nhân sẽ không chịu bỏ đi.

- Ừ!

Vương Tử Quân khẽ gật đầu rồi đi vào trong phòng làm việc, đúng lúc này điện thoại vang lên, vừa nghe máy thì bên trong vang lên giọng nói sốt ruột của thư ký trưởng Đảng Hằng:

- Chủ tịch Vương, tôi là Đảng Hằng, bí thư Đổng yêu cầu mười giờ họp hội nghị thường ủy để nghiên cứu vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng.

- Tôi biết rồi, thư ký trưởng Đảng, bí thư Đổng có sắp xếp gì với sự kiện công nhân nhà máy may Miên Phưởng đang kêu oan ngoài kia không?

Vương Tử Quân đồng ý một tiếng rồi hỏi Đảng Hằng.

Đảng Hằng cười khổ một tiếng trong điện thoại:

- Còn có thể cho ra sắp xếp gì nữa, trước tiên để cho nhân viên phòng văn thư và ủy ban cải cách giải thích với công nhân, sau đó chờ hội nghị thường ủy cho ra quyết sách rồi nói sau.

Đảng Hằng nói hai câu thì cúp điện thoại, Vương Tử Quân trở nên trầm ngâm, hắn để cho Thái Nguyên Thương chuẩn bị tư liệu của nhà máy may Miên Phưởng, sau đó lẳng lặng xem xét.

Hai mươi phút sau Trương Thông đi vào phòng làm việc của Vương Tử Quân. Lúc này Trương Thông không khác gì trước kia, thế nhưng cơ thể đầy mồ hôi làm cho hắn bừng bừng hơi nóng.

- Chủ tịch Vương, nhà máy may Miên Phưởng xảy ra chuyện, ngài cũng đừng để tôi quản, vì bí thư Đổng hứa hẹn thì đơn giản nhưng thao tác thực tế thì khó còn hơn lên trời. Lát nữa mở hội nghị thường ủy, mong anh giúp đỡ tôi một chút.

Trương Thông ngồi xuống chiếc ghế sa lông cách Vương Tử Quân không xa, sau đó nói với Triệu Quốc Lương đang chuẩn bị rót trà:

- Quốc Lương, cậu đừng vội rót nước cho tôi, trước tiên mở điều hòa cái đã.

Vương Tử Quân thấy Trương Thông đang cầm một quyển sách để quạt, hắn khẽ cười nói:

- Chủ tịch Trương, sự việc giải quyết thế nào rồi?

- Còn thế nào nữa? Thật sự là khuyên không được. Thư ký trưởng Đảng đã tự mình gọi điện thoại cho ngân hàng, muốn dàn xếp vay chút tiền cho nhà máy may Miên Phưởng, tuy không nhiều lắm nhưng cũng đủ cho mỗi người một tháng lương.

Trương Thông tiếp tục nói:

- Hôm nay chủ tịch Vương không thấy đó thôi, thư ký trưởng Đảng thật sự là cực kỳ khí phách. Khi anh ấy liên hệ với ngân hàng để vay tiền, phía bên kia có nói này nọ, thế là thư ký trưởng Đảng nổi giận mắng cho một chặp, bên kia cuối cùng cũng đồng ý.

Vương Tử Quân cười cười, hắn cũng không quan tâm đến ý nghĩa ẩn giấu trong lời nói của Trương Thông. Hắn chỉ hỏi:

- Chủ tịch Trương, anh nói xem nếu chúng ta thay đổi chế độ xã hội ở nhà máy may Miên Phưởng, như vậy sẽ có bao nhiêu hy vọng bừng bừng sức sống?

- Điều này...Điều này thật sự khó nói, nhưng chủ tịch Vương, muốn thay đổi chế độ của nhà máy may Miên Phưởng thì ít nhất cũng cần vài chục triệu. Hơn nữa vào thời của bí thư Tiết thì cũng đã thay đổi một lần, tài chính cũng đã cho qua, cũng đã mua thiết bị mới, nhưng cuối cùng vẫn là có vào mà không có ra, bây giờ đã ngừng sản xuất.

Trương Thông tuy nói khó khăn nhưng thực tế lại chứng minh với Vương Tử Quân rằng con đường này căn bản là khó thể đi được.

Vương Tử Quân cau mày, hắn hỏi Trương Thông về vấn đề thay đổi chế độ ở nhà máy Miên Phưởng, nhưng đáng tiếc trước kia Trương Thông căn bản không phải người quản lý công nghiệp, cũng không thể nào trả lời rõ ràng.

- Chủ tịch Vương, đã đến giờ họp.

Triệu Quốc Lương khẽ đi đến gõ cửa rồi trầm giọng báo cáo với Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân nhìn đồng hồ trên tường, còn vài phút nữa là vào họp. Hắn cầm lấy sổ tay của mình, lại cầm một ly trà, sau đó đi về phái phòng họp thị ủy.

Lúc này trong phòng họp thị ủy đã có không ít người, đại đa số các vị thường ủy đã ngồi xuống vị trí của mình. Khi nhìn thấy Vương Tử Quân đi đến, các vị thường ủy đang nói chuyện đều phải quay sang chào hỏi.

Một phút sau Đổng Quốc Khánh chậm rãi đi đến, lúc này bí thư Đổng đang nhíu mày, sau khi ngồi xuống thì dùng giọng trầm thấp nói:

- Các đồng chí, sự việc hôm nay làm tôi rất đau lòng. Công nhân nhà máy may Miên Phưởng đến đây kêu oan, điều này làm tôi không rõ, vì sao hai tháng trước tôi đã sắp xếp công tác, sao đến bây giờ cục diện còn chưa được mở ra, ai nói cho tôi biết xem có chuyện gì đang xảy ra không?

Trương Thông tiến lên làm phó chủ tịch thường ủy, hắn tiếp nhận công tác của Chúc Vu Bình, khối công nghiệp nằm trong tay hắn. Bây giờ bí thư Đổng hỏi như vậy thì vẻ mặt hắn thật sự không trở nên tốt đẹp gì. Hắn tiếp nhận khối công tác này chưa được một tháng, nếu nói hắn phải là người phụ trách sự kiện nhà máy may Miên Phưởng, như vậy rõ ràng là quá oan uổng.

- Bí thư Đổng, ai ngồi đây cũng biết tình huống của nhà máy may Miên Phưởng, nếu muốn nhà máy may Miên Phưởng khởi tử hồi sinh chỉ trong thời gian hai tháng, đây căn bản là việc không dễ dàng gì.

Chúc Vu Bình ngồi dưới tay Vương Tử Quân khẽ cười nói.

Sau khi trở thành phó bí thư thì Chúc Vu Bình thật sự có địa vị khá cao, Trương Thông tuy không nói lời nào, nhưng trước kia đó là khối công tác của hắn, thế nên hắn không thể không mở miệng.

Đổng Quốc Khánh vốn cũng không muốn nói đến ai, trong lòng hắn biết rõ vấn đề của một xí nghiệp như thế này cũng không phải nói một hai câu là xong. Hắn sở dĩ dùng chiêu này chủ yếu là muốn khống chế tiết tấu của hội nghị thường ủy hôm nay.

- Bí thư Chúc nói rất đúng, tôi hôm nay tập hợp mọi người một cách gấp gáp, chủ yếu là vì tôi cũng rất nóng lòng. Thưa các đồng chí, chúng ta luôn hô vang khẩu hiệu phục vụ nhân dân, nhưng công nhân nhà máy may Miên Phưởng không có cơm ăn, nếu như chúng ta không giải quyết được vấn đề này, không phải là một châm chọc lớn sao?

Đổng Quốc Khánh nói rồi thay đổi chủ đề:

- Bây giờ các vị có biện pháp gì với vấn đề của nhà máy may Miên Phưởng thì cứ việc nói ra, chúng ta hôm nay cùng nhau thảo luận, để xem có thể tìm được đường ra cho nhà máy may Miên Phưởng hay không.

Vương Tử Quân nhìn gương mặt với nụ cười nhàn nhạt của Đổng Quốc Khánh, hắn thật sự khong đồng ý với chút quyền mưu của đối phương, bây giờ là lúc nào rồi, anh cho rằng người ngồi đây đều là kẻ ngu sao?

- Bí thư Đổng, tôi xin nói hai câu.

Phùng Chí Trường thấy bầu không khí hội nghị tẻ ngắt thì chợt mở miệng nói:

- Với tìn hình hiện tại của nhà máy may Miên Phưởng, nếu muốn thông qua chính quyền giúp bọn họ vượt qua khỏi tình cảnh khó khăn thì căn bản không phải là chuyện dễ dàng gì. Tôi nói một câu không dễ nghe, các vị ngồi đây phần lớn đều là lãnh đạo cũ của thành phố Đông Bộ, năm ngoái bí thư Tiết Diệu Tiến đã cho ra chỉ thị giúp đỡ nhà máy may Miên Phưởng thay đổi chế độ xã hội, giúp đỡ nhà máy Miên Phưởng vay tiền ngân hàng tiến hành cải tiến kỹ thuật, nhưng kết quả thì thế nào? nhà máy may Miên Phưởng lại rơi vào tình cảnh như hiện tại.

- Vì vậy tôi cảm thấy vấn đề của xí nghiệp vẫn phải thông qua phương án giải quyết theo thị trường, chính quyền chúng ta khó thể can thiệp. Với tình hình của nhà máy may Miên Phưởng vào lúc này, tôi cảm thấy biện pháp tốt nhất chính là thông qua thủ đoạn thị trường để giải quyết vấn đề.

Dùng thủ đoạn thị trường để giải quyết vấn đề, Vương Tử Quân thật sự rất thừa nhận câu nói này của Phùng Chí Trường, thế là hắn đặt bút trong tay xuống nói:

- Chủ tịch Phùng, anh có thể nói cụ thể ý nghĩ của mình được không?

- Chủ tịch Vương, chỗ này của tôi có một phương án đề xuất mua nhà máy may Miên Phưởng của công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên, trong phương án này công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên tình nguyện mua nhà máy may Miên Phưởng, tôi cảm thấy phương án này có thể suy xét. Bây giờ không phải đang tiến hành thay đổi chế độ xí nghiệp sao? Tôi cảm thấy hoàn toàn có thể coi công tác thay đổi chế độ ở nhà máy may Miên Phưởng làm nơi thí điểm.

Phùng Chí Trường giống như đã có chuẩn bị, hắn lấy ra một phần văn kiện nói.

Văn kiện được đưa đến trước mặt Đổng Quốc Khánh, bí thư Đổng mở ra xem và nhíu mày, sau đó đưa văn kiện sang cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân mở ra nhìn, hai hàng chân mày nhíu lại. Trong văn kiện thu mua, công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên không những không gánh chịu nợ nần của nhà máy may Miên Phưởng, lại muốn chính quyền đảm bảo cho bọn họ vay hai trăm triệu để tiến hành tái sản xuất. Còn những phí tổn hợp đồng cũng không được nhắc đến, nhưng Vương Tử Quân có thể thấy được số tiền thu mua là khoảng hai trăm triệu kia.

- Chủ tịch Phùng, tôi cảm thấy phương án của công ty Đức Lương ở thành phố Sơn Viên giống như cầm tiền của chúng ta cướp đoạt công ty của chúng ta vậy.

Chúc Vu Bình tiếp nhận văn kiện trong tay của Bành Quang Binh, sau đó hắn xem xét và trầm giọng nói.