Sầm Vật Cương thở dài một hơi nói: - Tôi tuy giúp đỡ đồng chí Bản Tiến giải thích một chút ở phương diện này, thế nhưng lãnh đạo vẫn có vẻ không hiểu, cảm thấy chúng ta khi phân công công tác không nắm chắc, yêu cầu chúng ta làm tốt công tác phân công, không cần xuất hiện những trường hợp tương tự.
Sầm Vật Cương nói gì thì Vương Tử Quân đã hiểu, hắn nhìn vẻ mặt ngưng tụ của Sầm Vật Cương, sau khi trầm ngâm giây lát thì nói: - Bí thư Sầm, chủ tịch Bản Tiến xem như cũng đủ vất vả, anh xem anh Trần bên sở tài nguyên môi trường như thế nào? Anh ấy chính là một con bò già xưa nay cúi đầu chăm chỉ kéo xe, không bằng để anh ấy tiến nhận gánh nặng của đồng chí Bản Tiến.
Giám đốc Trần của sở tài nguyên môi trường? Sầm Vật Cương căn bản cũng không suy xét đến người này. Lão mặc dù có chút không thoải mái về lời nói của đề nghị của Vương Tử Quân, thế nhưng nó vẫn nằm trong dự đoán của mình, thế nên lão cười ha hả nói: - Chủ tịch Tử Quân đề cử người nào thì tất nhiên đều là rất tốt, nhưng chuyện này tốt nhất là chúng ta nên thương lượng cho kỹ càng, vì đây cũng không phải là công tác bình thường.
- Được, tôi quay về sẽ bàn bạc với chủ tịch Bản Tiến. Vương Tử Quân khẽ cười rồi dùng giọng không mấy biểu cảm nói.
sầm vật cương không lên tiếng, lão nâng ly trà lên uống một ngụm, vẻ mặt có vài phần lạnh nhạt. Sau khi đơn giản trao đổi vài chuyện, Vương Tử Quân rời khỏi phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt Vương Tử Quân rời đi mà khẽ nở nụ cười, khi hắn chuẩn bị đứng lên hoạt động gân cốt một chút thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Sầm Vật Cương nhìn qua màn hình điện thoại rồi cười nghe máy: - Giám đốc Sở, có chuyện gì vậy?
- Bí thư Sầm, tôi đã liên hệ với em trai, nó nói lần này cậu tôi quay về chủ yếu là muốn xem xét tình huống của quê hương, cũng muốn tảo mộ người thân. Một giọng nói cực kỳ cung kính xuyên thấu qua điện thoại truyền đến tai Sầm Vật Cương.
- À, giám đốc Sở, anh nên tăng cường liên lạc ở sự kiện này, có chuyện gì anh cứ trực tiếp báo cáo với tôi. Sầm Vật Cương nói đến đây thì dừng lại một chút: - Công tác của sở khoa học công nghệ của các anh là không tồi, cần phải báo cáo nhiều hơn với lãnh đạo, đặc biệt là báo cáo với lãnh đạo chủ quản là chủ tịch Vương, anh hiểu không?
Trên thế giới này không có tường nào chắn hết gió, Vương Tử Quân gọi Trương Tề Bảo đến, hắn nhanh chóng biết được lai lịch của Sở Hồng Đạo.
Sở Hồng Đạo năm năy năm mươi sáu tuổi, đầu tiên công tác trong văn phòng tỉnh ủy, tám năm trước trở thành giám đốc sở khoa học công nghệ, khi đó coi như là cán bộ trẻ tuổi.
Nhưng khi tiến lên vị trí giám đốc sở thì Sở Hồng Đạo này căn bản là không được đề bạt gì thêm, vẫn luôn là giám đốc sở khoa học công nghệ. Hơn nữa người này rất kiêu ngạo, làm cho nhiều lãnh đạo không hài lòng.
Không hài lòng thì không hài lòng, cũng không ai dám động vào người này. Cũng không phải là người này có năng lực quá mạnh, chủ yếu là vì mẹ hắn là chị của Chân lão, mặc dù chỉ là chị họ thế nhưng là người thân gần nhất của Chân lão ở Mật Đông.
Sau khi nghe Trương Tề Bảo nói về lai lịch của Sở Hồng Đạo, Vương Tử Quân lập tức hiểu rõ vì sao năm xưa người này được điều động làm giám đốc sở khoa học công nghệ. Sở khoa học công nghệ luôn là đơn vị yếu thế, vì nắm ít quyền hạn nên căn bản không được coi trọng.
Năm xưa có lẽ là lãnh đạo tỉnh Mật Đông vì suy xét vào phương diện này mà để cho Sở Hồng Đạo một vị trí như vậy, để cho người này không làm phát sinh vấn đề.
Khi thời gian dần trôi qua, tuy lực ảnh hưởng của Chân lão vẫn còn lớn, thế nhưng chúng ta lại có vẻ không mấy quan tâm đến Sở Hồng Đạo. Bây giờ Chân lão về thăm quê, Sầm Vật Cương căn bản đẩy Sở Hồng Đạo chạy ra.
Nếu để cho Sở Hồng Đạo tiến lên làm phó chủ tịch tỉnh thay cho Trương Bản Tiến, như vậy sau khi thành công Sở Hồng Đạo sẽ mang ơn Sầm Vật Cương, người tổn thất chỉ có thể là Vương Tử Quân. Chuyện này không thành thì Vương Tử Quân tin tưởng dù nhìn vào bất kỳ nguyên nhân nào, chỉ sợ người ta sẽ ném hết tất cả oán khí lên người mình.
Vương Tử Quân khẽ dùng tay gõ lên bàn, sau đó lẳng lặng suy tư. Đúng lúc này Cổ Dương đến báo cáo, nói là Trương Bản Tiến đã đến.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Trương Tề Bảo rồi nói: - Mời chủ tịch Bản Tiến vào đây.
- Chủ tịch Vương, ngài cứ bận rộn, tôi còn có chút việc cần phải đi xử lý. Trương Tề Bảo là người thông minh, hắn biết rõ Vương Tử Quân có chuyện cần bàn với Trương Bản Tiến, thế cho nên nói rồi cùng Cổ Dương rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân.
Gương mặt của Trương Bản Tiến căn bản không quá tốt, sau khi Cổ Dương đóng cửa lại thì trầm giong nói: - Chủ tịch, sáng hôm nay bí thư Sầm có gọi điện thoại đến, cho ra vài lời phê bình với công tác của mặt trận tổ quốc.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn đã biết chuyện này từ chỗ Sầm Vật Cương, hắn nhìn Trương Bản Tiến rồi nói: - Bí thư Sầm, có phải yêu cầu anh nên chuyển trọng tâm công tác đến mặt trận tổ quốc hay không?
- Đúng vậy, bí thư Sầm nói anh ấy cũng không muốn phê bình tôi, nói tôi nên cố gắng công tác, sở dĩ xuất hiện tình huống này cũng không phải là tôi không nắm chắc, chủ yếu là tôi khó thể nào quản rộng được như vậy.
Trương Bản Tiến cũng không ngốc, nào không biết Sầm Vật Cương có ý nghĩ gì. Nhưng hắn là người luôn đi theo chủ tịch Vương, chẳng qua đối mặt với Sầm Vật Cương thì sinh ra cảm giác cánh tay không lay được đùi.
Vương Tử Quân nhìn vẻ mặt của Trương Bản Tiến, sau đó dùng giọng thản nhiên nói: - Anh có ý kiến gì ở phương diện này không?
"Có ý kiến gì không?" Trương Bản Tiến tất nhiên không muốn ném ra vị trí của mình, bây giờ hắn đang xếp phía trên Cố Tắc Viêm, nếu như nhượng cho người khác vị trí phó chủ tịch tỉnh, chỉ sợ dù nhìn từ phương diện nào cũng yếu thế hơn Cố Tắc Viêm.
Hơn nữa có ai ngại trong tay có nhiều quyền lực?
- Chủ tịch Vương, tôi cảm thấy mình còn có thể gánh vác được trọng trách. Trương Bản Tiến lần này đến cũng là vì muốn có được sự giúp đỡ của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Chủ tịch Bản Tiến có năng lực công tác rất mạnh, tôi tin tưởng anh nhất định sẽ làm tốt tất cả công tác. Còn những chuyên liên quan đến ủy ban nhân dân tỉnh, nếu như anh làm không tốt có thể tìm thư ký trưởng Tề Bảo, nhưng anh nhất định phải đảm bảo công tác của mặt trận tổ quốc.
- Chủ tịch, tôi biết rồi. Trương Bản Tiến nở nụ cười rồi nói, đây căn bản là một tin tức tốt.
Trương Bản Tiến báo cáo vài hạng mục công tác rồi rời khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân. Vương Tử Quân nhìn Trương Bản Tiến rời đi mà không khỏi nở nụ cười.
Khi sắp tan tầm về nhà thì Cổ Dương đi đến báo cáo: - Chủ tịch, giám đốc Sở Hồng Đạo của sở khoa học công nghệ đến đây, nói là có chuyện cần báo cáo với ngài.
- Giám đốc Sở có hẹn trước không? Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Cổ Dương rồi trầm giọng nói.
Cổ Dương có chút sững sốt, hắn nói: - Giám đốc Sở không có hẹn trước, thế nhưng lại có chuyện rất khẩn cấp.
Vương Tử Quân định nói không gặp, thế nhưng ý nghĩ chợt biến đổi, hắn nhìn thoáng qua Cổ Dương rồi nói: - Cậu cho anh ấy vào.