Một phút sau giám đốc Lục đi vào trong phòng làm việc của Vương Tử Quân, hắn tươi cười nhìn Vương Tử Quân rồi nói: - Chủ tịch Vương, toàn thể cán bộ cao thấp trong sở nội vụ chúng tôi đều mong mỏi ngài đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
- Gần đây sở nội vụ làm rất tốt các công tác, tôi không đến là tỏ vẻ yên tâm với các anh. Gần đây tôi rất bận rộn, thế này nhé, anh liên lạc với thư ký trưởng Trương, nếu có thời gian sẽ đến thăm đơn vị các anh. Vương Tử Quân thấy giám đốc Lục có thái độ tốt như vậy thì cũng cười đồng ý, đối với hắn thì đi đến chỗ nào kiểm tra chỉ đạo công tác cũng giống nhau mà thôi.
Giám đốc Lục thấy Vương Tử Quân đồng ý thì nở nụ cười thêm vui vẻ. Hắn báo cáo vài hướng đi sắp tới của sở nội vụ, sau đó cười nói: - Chủ tịch Vương, tôi còn có chuyện xin chỉ thị của ngài.
Vương Tử Quân đã đoán được đó là chuyện gì, hắn thản nhiên nói: - Có gì anh cứ nói.
- Chủ tịch Vương, là thế này, hiện tại văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh đang tuyển chọn nhân viên công tác. Giám đốc Lục nói đến đây thì khẽ cười nói tiếp: - Công tác này bây giờ có chút phiền toái.
Những chuyện mà có thể vừa cười vừa nói ra thì căn bản không phải quá nghiêm trọng, Vương Tử Quân nhìn gương mặt tươi cười của giám đốc Lục, hắn chợt nhanh chóng cho ra phán đoán.
- Là thế này, đợt thị tuyển lần này chủ yếu là bổ sung nhân viên cho các đơn vị của cả đảng ủy và chính quyền tỉnh, thế cho nên người đến báo danh rất nhiều. Hiện tại có cả...Cả tiểu thư của bí thư Văn có tham gia ghi danh, khi tôi tiến hành thẩm tra chính trị thì mới phát hiện tình huống của gia đình cô ấy.
"Lại là chuyện của Văn Ngư Nhi, chẳng lẽ Văn Thành Đồ quyết tâm làm cho xong sao?"
- Chủ tịch Vương, khi đó tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, tôi cảm thấy Văn Ngư Nhi đã ghi danh, nhất định đã được bí thư Văn đồng ý. Mãi sau này bí thư Văn gọi điện thoại đến, tôi mới biết Văn Ngư Nhi không nói với bí thư Văn về điều này.
- Khi đó bí thư Văn yêu cầu tôi không cho Văn Ngư Nhi trúng cử, không muốn để người khác nói rằng mình thiên vị. Khi đó tôi cũng không suy nghĩ nhiều, cảm thấy lãnh đạo suy xét là hợp lý, thế nên thực hiện theo đúng lời phân phó của bí thư Văn.
Vương Tử Quân cũng không cảm thấy bất ngờ với lựa chọn của giám đốc Lục, tuy Văn Thành Đồ bây giờ giống như bị cho ra rìa, thế nhưng dù sao cũng là lãnh đạo đứng hàng thứ ba trong tỉnh, càng là lãnh đạo trực tiếp của giám đốc Lục. Văn Thành Đồ là phó bí thư chủ quản nhân sự, lãnh đạo sở nội vụ tất nhiên phải nển tình, hơn nữa sự việc cũng không có gì là khó khăn.
Giám đốc Lục cười khổ nói: - Chủ tịch Vương, không ngờ lúc này bắt đầu có di chứng, nha đầu Văn Ngư Nhi kia thật sự quật cường, khi chúng tôi cho ra kết quả thẩm tra lí lịch chính trị của cô ấy không hợp cách, cô ấy không những khiếu nại, còn khởi tố chúng tôi.
"Khởi tố lên tòa án? Văn Ngư Nhi không ngờ cũng nghĩ ra trò này!" Vương Tử Quân nghĩ đến bộ dạng quệt mồm của Văn Ngư Nhi, hắn không nhịn được cười nói: - Người ta tố cáo cũng không phải không đúng, rõ ràng là sở nội vụ các anh công tác không nghiêm.
Giám đốc Lục nhìn gương mặt tươi cười vui vẻ của Vương Tử Quân thì cười khổ nói: - Sự việc đến nước này thì tôi xem như cũng bị buộc đến mức bất đắc dĩ, đành phải báo cáo với bí thư Văn. Sau đó tôi còn đến bàn chuyện với Văn Ngư Nhi, nói rằng đây là ý của bí thư Văn, để cho cô ấy không nên tiếp tục truy tố lên tòa án.
- Không ngờ hành vi của tôi nhưt tưới dầu vào lửa, tiểu nha đầu kia không nghe tôi giải thích thì không có vấn đề, đằng này sau khi nghe xong thì giống như càng có thêm sức mạnh. Tôi nghe tin đồn đến từ phía tòa án tỉnh, nói là Văn Ngư Nhi đã chuẩn bị sẵn đơn kiện rồi.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng bị làm khó của giám đốc Lục, hắn không khỏi cười thầm. Người tố cáo là Văn Ngư Nhi, nếu như đổi lại là người khác, chỉ sợ anh đã ngồi không yên rồi.
Vương Tử Quân nghĩ đến đây thì cười nói với giám đốc Lục: - Cởi chuông phải tìm người buộc chuông, chuyện này xảy ra anh nên đi tìm bí thư Văn, anh tìm tôi thì có ý nghĩa gì?
- Chủ tịch Vương, điều này...Điều này...Chủ tịch Vương, tôi nghe nói Văn Ngư Nhi bên kia rất tôn trọng ý kiến của ngài, ngài xem có thể nói giúp tôi một câu được không, để cô ấy dừng tố cáo. Nếu như cô ấy tố cáo, sở nội vụ của chúng tôi sẽ rối lên mất. Giám đốc Lục nói đến đây thì cười khổ: - Chủ tịch, tôi thừa nhận sai lầm với ngài, trong quá trình này rõ ràng là tôi có vài phần công tác không tuân theo quy định, thế nên bây giờ muốn nhận kiểm điểm.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng rầu rĩ không vui của giám đốc Lục, hắn biết rõ giám đốc Lục căn bản rất kiêng kỵ ở sự kiện này. Chỉ cần không phải là kẻ ngốc, ai có thể nói thẩm tra chính trị Văn Ngư Nhi mà có vấn đề gì được?
Nếu như sở nội vụ phải ra tòa làm bị cáo, như vậy tin tức sẽ truyền ra bên ngoài, như vậy giám đốc Lục sẽ bị khắp nơi chú ý, sẽ ảnh hưởng đến tính mạng.
- Chủ tịch Vương, điều này...Tôi cũng định đi tìm bí thư Văn, thế nhưng nghe nói bây giờ Văn Ngư Nhi đang gây náo loạn trong nhà, bây giờ cũng không đi về nhà. Bí thư Văn bây giờ đang rất giận, tôi có đến cũng không phải là tìm phiền phức sao? Giám đốc Lục căn bản hiểu rõ vấn đề, hắn biết rõ tình hình trong tỉnh Mật Đông vào lúc hiện tại, người có thể chặn bí thư Văn chỉ có hai người, một là Sầm Vật Cương, người còn lại là chủ tịch Vương. Hắn tất nhiên không dám có ý nghĩ đến tìm gặp bí thư Sầm, thế nên chỉ có thể ký thác kỳ vọng lên người chủ tịch Vương.
Dù sao lần này đang tìm nhân viên công tác cho ủy ban nhân dân tỉnh, theo như lời nói của số đông mọi người, là chủ tịch tỉnh chọn thư ký riêng. Vấn đề này có liên quan đến Vương Tử Quân, thế nên sao ngài có thể tránh đi được?
Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát, tuy không muốn nhúng tay vào sự kiện này, thế nhưng hắn là chủ tịch tỉnh, hắn không hy vọng sở nội vụ bị truyền thông cả nước chú ý trong sự kiện nhiệm kỳ mới lần này.
Dù sao thì đây cũng là sự việc không vui vẻ gì.
- Tôi sẽ hỏi dùm anh xem thế nào.
- Chủ tịch Vương, cám ơn ngài. Giám đốc Lục thấy Vương Tử Quân nâng ly trà lên, hắn biết chủ tịch Vương muốn tiễn khách. Hắn tuy muốn ở bên cạnh lãnh đạo thêm một lúc, thế nhưng bây giờ không thể không đứng lên cáo từ.
Sau khi giám đốc Lục rời đi, Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi chuẩn bị gọi điện thoại cho văn phòng của Văn Thành Đồ. Mặc dù Văn Thành Đồ mặc kệ Văn Ngư Nhi có bực bội sao cũng được, thế nhưng Văn Ngư Nhi dù sao cũng là con gái bảo bối của Văn Thành Đồ, sao có thể khoanh tay đứng nhìn được?
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ vang lên, Vương Tử Quân chần chờ giây lát, sau đó lại đặt điện thoại xuống. Cửa phòng mở ra, thư ký Cổ Dương tạm thời tiếp nhận công tác nhanh chóng đi vào.
- Chủ tịch Vương, trưởng phòng Cảnh Tự Tiêu phòng tài chính đang chờ trong phòng làm việc của tôi, anh ấy nói muốn báo cáo công tác với ngài. Cổ Dương châm trà thêm cho Vương Tử Quân, sau đó khẽ mở miệng báo cáo.
Vương Tử Quân nghe nói Cảnh Tự Tiêu đến, hắn thầm hiểu lúc này Cảnh Tự Tiêu đến chủ yếu là báo cáo vì sao phòng tài chính không có tiền. Vương Tử Quân căn bản không có hứng thú nghe những lời thừa như vậy, thế nên mở miệng từ chối: - Cậu nói cho anh ấy biết, hôm nay tôi có chuyện, để anh ấy có công tác gì thì báo cáo cho chủ tịch chủ quản.
- Vâng. Cổ Dương trả lời cực kỳ gọn gàng dứt khoát. Tuy hắn có tư chất bình thường, thế nhưng căn bản lăn lộn nhiều năm trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, thế nên hiểu rõ nhiều chuyện. Chủ tịch Vương có thể trò chuyện vui vẻ với giám đốc Lục, lại căn bản không muốn gặp trưởng phòng Cảnh, điều này nói rõ điều gì? Cẩn thận suy xét thì thấy rõ hương vị: Đó là chủ tịch Vương có ý kiến với trưởng phòng Cảnh.
Cổ Dương biết rõ thái độ tiếp đãi thủ hạ của lãnh đạo căn bản có trí tuệ chính trị rất cao, cũng cực kỳ vi diệu. Sau khi trở thành thư ký tạm thời cho Vương Tử Quân, hắn trở nên chặt chẽ ở mọi phương diện, cố gắng quan sát, cố gắng học tập, mỗi lần làm việc gì đều phải suy nghĩ kỹ càng, có một số việc dù thế nào thì hắn cũng không chịu làm, có một vài lời dù đặt vào hoàn cảnh nào thì hắn cũng không nói.
Tuy Cảnh Tự Tiêu cũng có đối tượng mà mình thân quen, thế nhưng dù thế nào cũng là thư ký tạm thời của chủ tịch Vương, hắn cần phải làm tốt công tác gây ấn tượng cho chủ tịch Vương, còn Chủ tịch tỉnh thì phải xếp ra phía sau.
Cổ Dương rời đi, Vương Tử Quân bắt đầu suy tư về chuyện liên quan đến Cảnh Tự Tiêu. Hắn căn bản cảm thấy mình dùng Cảnh Tự Tiêu không thuận tay, Hà Kiến Chương lại càng dùng không thuận tay. Tuy Cảnh Tự Tiêu không dám cho ra hành vi gì không tốt với một phó chủ tịch thường vụ tỉnh có lý lịch và tư cách như Hà Kiến Chương, thế nhưng nhiều chuyện có thể kéo dãn được thì không bỏ qua.
Nhưng lấy danh nghĩa gì để đổi vị trí của Cảnh Tự Tiêu? Vương Tử Quân biết rõ chỉ cần mình đề xuất ý kiến thay đổi vị trí của Cảnh Tự Tiêu, Sầm Vật Cương nhất định sẽ phản đối, dù sao thì phòng tài chính cũng không phải đơn vị tầm thường.