Một cơn gió mang theo hơi mát của mùa thu, Vương Tử Quân ngồi bên cạnh bàn làm việc xem xét văn kiện.
- Chủ tịch Vương, tôi sẽ cùng thư ký trưởng đến thành phố Thanh Chuyên. Tiếng gõ cửa vang lên, Triệu Hiểu Bạch khẽ đi vào phòng.
Triệu Hiểu Bạch mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần sẫm màu, nhìn qua càng có vài phần trang trọng hơn xưa. Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nghiêm túc của Triệu Hiểu Bạch, thế là không khỏi vỗ vỗ vai của Triệu Hiểu Bạch rồi nói: - Đi thôi, tôi tin tưởng cậu có thể cho ra thành tích ở thành phố Thanh Chuyên.
- Tôi sẽ không để cho chủ tịch thất vọng. Triệu Hiểu Bạch đưa mắt nhìn Vương Tử Quân rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân nhìn Triệu Hiểu Bạch rời đi mà không khỏi thở dài một hơi. Tuy hắn rất muốn tiễn chân Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng hắn là chủ tịch tỉnh, nhiều chuyện cần hắn phải lo nghĩ.
Hơn nữa lần này có Trương Tề Bảo đi tiễn chân Triệu Hiểu Bạch, còn có cả phó phòng thường vụ phòng tổ chức tỉnh ủy, đây căn bản là đãi ngộ rất lớn với Triệu Hiểu Bạch. Rất nhiều tình huống phó chủ tịch thành phố xuống nhận chức căn bản không hơn tình huống của Triệu Hiểu Bạch, nếu như Vương Tử Quân lại đi tiễn chân, căn bản là có ý nghĩa quá sâu xa.
Con người luôn phải giương cánh bay lên, Vương Tử Quân khẽ gõ tay lên bàn rồi dùng giọng cảm khái thầm nói.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa vang lên, một gương mặt hơn bốn mươi tuổi hiện ra trước mắt Vương Tử Quân. Người này chính là phó trưởng ban Cổ Dương của ban tổng hợp số một, công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh nhiều năm, là trợ thủ của Triệu Hiểu Bạch. Bây giờ Triệu Hiểu Bạch đi đến thành phố Thanh Chuyên, còn chưa có thư ký nào bổ sung vị trí trống, thế nên Cổ Dương được sắp xếp phụ việc.
Không muốn làm tướng không phải là binh sĩ tốt, Cổ Dương là phó trưởng ban số một văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, là người rất có hào quang, thế nhưng so ra kém quá nhiều với thư ký của chủ tịch Vương. Trước kia hắn từng đảm nhiệm thay vị trí của Triệu Hiểu Bạch một thời gian, thế nhưng khi đó là Triệu Hiểu Bạch có việc đi ra ngoài, bây giờ là lúc Triệu Hiểu Bạch rời đi.
Một vị trí thư ký còn trống, sao hắn không động tâm cho được? Mặc dù Cổ Dương biết cơ hội của mình là không lớn, thế nhưng trước khi có một nhân tuyển chính thức thì hắn vẫn rất hy vọng.
- Chủ tịch Vương, đây là văn kiện sở nội vụ đưa đến. Cổ Dương nói rồi đặt văn kiện trên bàn làm việc của Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân nhìn Cổ Dương rồi cười cười nói: - Cứ đặt đó đi.
- Chủ tịch, nếu ngài không có sắp xếp gì khác, tôi sẽ đi trước. Sau khi châm thêm trà cho Vương Tử Quân, Cổ Dương khẽ mở miệng xin chỉ thị.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, khi hắn chuẩn bị cho Cổ Dương đi ra, lúc này Cổ Dương chợt dừng bước giống như nghĩ ra chuyện gì đó rồi nói: - Chủ tịch, vừa rồi phòng văn thư có gọi điện thoại đến, nói là có người phản ánh về công tác tuyển chọn nhân viên ủy ban nhân dân tỉnh lần này.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Cổ Dương, hắn có chút bất mãn. Mặc dù việc này là chuyện lớn trong mắt nhiều người, thế nhưng đối với hắn thì thật sự không có gì lớn. Hắn có nhiều việc cần phải làm, nếu như không rõ chi tiết, việc gì cũng phải làm, hắn sao có thời gian cho ra những quyết sách khác?
Cổ Dương thấy Vương Tử Quân giữ im lặng giống như có chút bất mãn, thế là không khỏi tranh thủ thời gian nói: - Đồng chí phòng văn thư nói người đến kêu oan nói là ngài yêu cầu cô ấy đến phản ánh vấn đề với phòng văn thư.
- Người kia có phải là Văn Ngư Nhi hay không? Vương Tử Quân trầm ngâm giây lát rồi hỏi.
- Đúng vậy, là Văn Ngư Nhi. Cổ Dương do dự giây lát rồi trầm giọng nói.
Vương Tử Quân có chút đau đầu, hắn suy nghĩ giây lát, sau đó sắp xếp với Cổ Dương: - Cậu gọi điện thoại cho phòng văn thư, yêu cầu bọn họ thực hiện theo đúng quy củ.
Dựa theo quy củ thì nên chuyển giao cho ai sẽ đưa đến cho người đó.
Cổ Dương rời đi không bao lâu thì Văn Thành Đồ bên kia gọi điện thoại đến, sau khi nói hai câu khách sáo thì cười: - Chủ tịch Vương, tôi nghe nói nha đầu nhà tôi chạy đến chỗ ngài phản ánh tình huống có phải không?
Vương Tử Quân cười cười nói: - Bí thư Văn, bảo bối nhà anh không những tìm tôi, còn tìm đến phòng văn thư, tôi thấy cô gái này không dễ trêu vào.
- Chủ tịch Vương, đã làm phiền ngài rồi, tôi không muốn cho nó làm công tác hành chính, thế nhưng nó lại không hiểu nổi khổ tâm của tôi. Văn Thành Đồ dùng giọng chỉ hận rèn sắt không thành thép nói: - Nha đầu kia nếu còn dám làm loạn, tôi quay về sẽ mắng cho một trận.
Thanh quan khó thể quản chuyện nhà, Vương Tử Quân chỉ có thể cười nói: - Bí thư Văn, chuyện này anh cứ từ từ nói, anh không phải không hiểu tính cách của Ngư Nhi, cứng quá cũng không tốt.
Văn Thành Đồ căn bản có chút không thoải mái, thầm nghĩ sao tôi không hiểu rõ tính cách của con tôi? Nếu như không phải anh đang ngồi ở vị trí chủ tịch ủy ban nhân dân tỉnh, tôi cần gì phải ngăn cản con gái đi thi tuyển vào làm nhân viên ủy ban nhân dân tỉnh?
Tuy Văn Thành Đồ thầm nghĩ như vậy nhưng lại không nói ra như thế, hơn nữa hắn chỉ có thể nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch, tôi hiểu rồi, ngài cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không để cho nha đầu kia làm loạn.
Vương Tử Quân dặn dò một câu rồi bỏ qua chuyện này. Dù sao cũng là con gái người ta, cũng không nên quan tâm. Hơn nữa với quan hệ giữa hắn và Văn Thành Đồ, còn chưa đến mức không có gì giấu nhau.
Vương Tử Quân cúp điện thoại, hắn tiếp tục công tác của mình, hắn cũng không có tâm tư nghĩ xem vì sao Văn Thành Đồ lại ngăn cấm con gái công tác trong ủy ban nhân dân tỉnh.
Nhưng Vương Tử Quân không quan tâm cũng không có nghĩa là Văn Ngư Nhi không tìm đến. Khi hắn đang vùi đầu xem xét văn kiện, Văn Ngư Nhi đẩy cửa đi vào, bên cạnh chính là Cổ Dương.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng xấu hổ của Cổ Dương, hắn không khỏi khoát tay áo cho Cổ Dương rời đi, sau đó nói với Văn Ngư Nhi: - Tiểu Ngư Nhi, sao cô lại chạy đến đây, có gì cần nói sao?
- Chủ tịch Vương, tôi phản ánh vấn đề với ngài. Gương mặt của Văn Ngư Nhi rất căng cứng, nàng dùng giọng cực kỳ trịnh trọng nói.
Vương Tử Quân thấy sự việc của Văn Ngư Nhi không có vấn đề gì khó khăn cả, một cô gái thì có vấn đề gì với hắn, nhưng nói đến phương diện nhức đầu phải liên quan đến Văn Thành Đồ.
Nếu không có gì liên quan đến mình thì Vương Tử Quân sẽ không quá quan tâm, mỗi ngày hắn có quá nhiều công tác, cần gì phải quan tâm đến những thứ này?
- Tút tút tút. Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên phá vỡ bầu không khí bình tĩnh trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Hắn nhìn thoáng qua điện thoại, thấy người gọi đến là phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương. Hắn có chút trầm ngâm, sau đó nghe máy: - Chào chủ tịch Hà.
- Chào chủ tịch Vương, bây giờ ngài có bận rộn gì không? Tôi có vài hạng mục công tác cần báo cáo với ngài.
Vương Tử Quân có hợp tác không tệ với Hà Kiến Chương, bây giờ Hà Kiến Chương muốn đến thì hắn căn bản không thể chối từ, thế là cười nói: - Anh đến đi, chỗ tôi cũng không có ai.
Hà Kiến Chương đến rất nhanh, chỉ sau hai phút đã xuất hiện trong phòng làm việc của Vương Tử Quân. Cổ Dương đi vào phòng rót nước rồi rời đi, Hà Kiến Chương khẽ nói: - Chủ tịch, Hiểu Bạch đi rồi, ngài cũng không nên buông lỏng chuyện thư ký, Tiểu Cổ tuy có năng lực khá tốt, thế nhưng chỉ là nhất thời mà thôi.
Vương Tử Quân gật đầu nói: - Tìm người rất dễ nhưng muốn tìm người phù hợp thì không đơn giản, không gạt anh, bây giờ có không ít người giới thiệu cho tôi, thế nhưng tôi còn chưa tìm được người nào thỏa mãn.
- Người được chủ tịch Vương bồi dưỡng tất nhiên phải là trang tuấn kiệt. Hà Kiến Chương xoa xoa bàn tay rồi nói: - Có lẽ bây giờ Hiểu Bạch đã đến Thanh Chuyên rồi!