Lúc này thư ký của Kim Chính Thiện đang đứng bên cạnh nói: - Bí thư, tôi đi xem bọn họ chuẩn bị thế nào rồi.
Khi nhóm thư ký rời đi, một phút sau bên cạnh bàn lớn chỉ còn lại Vương Tử Quân và Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện uống một hớp nước rồi cười nói: - Chủ tịch, ngài có biết không, có người chuẩn bị điều tôi đi.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu, hắn biết chuyện này, vì cảm thấy mở miệng là không trưởng thành chính trị thế nên gác lại.
- Chủ tịch Vương, nói thật với ngài thì Kim Chính Thiện tôi cũng có ý muốn đi, tuy công tác cùng ngài thật sự rất sung sướng, thế nhưng có nhiều chuyện làm cho người ta thật sự rất tức giận. Ví dụ như nhiệm kỳ mới lần này, bây giờ người đến nhà tôi căn bản là quá nhiều. Kim Chính Thiện nói đến đây thì lắc đầu nói: - Bây giờ tôi cảm thấy công tác của mình ở thành phố khó thể nào thúc đẩy được nữa, những người có khả năng không được tiến lên; những người bình thường công tác không tích cực, có vấn đề thì trốn tránh lại được đi lên, ngài nói mà xem, đây là phương hướng phát triển gì vậy? Những người còn lại sao có thể tình nguyện công tác?
Kim Chính Thiện rất bực tức, Vương Tử Quân cũng không bất ngờ vì điều này. Hắn nhìn gương mặt có vài phần tức giận của Kim Chính Thiện, thế là nói: - Bí thư Kim, bây giờ mới cho ra bản thảo, còn chưa xác định phương án chính thức, anh đã cảm thấy ngồi không yên rồi sao?
- Chủ tịch Vương, lần này tôi tìm ngài là muốn báo cáo ý kiến của tôi. Tôi đã nghĩ kỹ ở sự kiện này, bọn họ sắp xếp tôi thế nào cũng được, nhưng dù thế nào thì tôi cũng muốn phản ánh ý kiến của thị ủy Rừng Mật lên trên. Kim Chính Thiện nói đến đây thì vỗ bàn nói tiếp: - Nếu thượng cấp tín nhiệm tôi, tiếp tục để tôi làm bí thư thị ủy Rừng Mật, tôi cần phải phản ánh tình huống chân thật của cán bộ Rừng Mật lên trên, tôi còn phải phụ trách với các đồng chí của mình.
Kim Chính Thiện nói như vậy là rõ ràng tỏ thái độ, Vương Tử Quân chợt lóe lên một ý nghĩ, hắn nói: - Tôi cũng sẽ tranh thủ cho thành phố Rừng Mật, ở phương diện điều động cán bộ thì chúng ta nên có phương hướng chính xác, nếu không sẽ làm ảnh hưởng lớn đến những đồng chí vùi đầu công tác.
- Chủ tịch Vương, hai năm qua ngài cũng đã thấy rõ những biến đổi của thành phố Rừng Mật. Phương diện xây dựng đô thị không những khó làm, còn có trách nhiệm lớn, thế nhưng chúng tôi đã cho ra khẩu hiệu: Cẩu thả lợi ích quốc gia sẽ giống như sinh tử, sao có thể vì họa tránh phúc? Ngài cũng có thể tìm hiểu từ chủ tịch Hải Bác, chúng tôi công tác như thế nào, các cán bộ bên dưới công tác thế nào, chúng tôi báo cáo lên nhưng thượng cấp lại không có thái độ công chính, điều này làm cho người ta rất thương tâm.
Vương Tử Quân nghe Kim Chính Thiện nói về tình huống của thành phố Rừng Mật mà liên tục gật đầu, hắn có thể cảm nhận được nguy cơ nếu như Kim Chính Thiện không thê quán triệt ý chỉ của mình trong nhiệm kỳ mới lần này. Mặc dù Kim Chính Thiện là bí thư thị ủy thế nhưng lại có nhiều phương diện làm cho chính mình bị gò bó.
- Được rồi, bí thư Kim, công tác của nhiệm kỳ mới rất quan trọng, khi mà công tác nhân sự ngày càng được mở ra và trong sáng hóa, tôi tin tưởng những đồng chí có tư tưởng, chịu khó công tác, lại có khả năng chắc chắn được tổ chức khẳng định. Vương Tử Quân nói bằng giọng điệu cực kỳ tin tưởng, lòng tin của hắn giống như cũng lây nhiễm sang Kim Chính Thiện. Kim Chính Thiện nâng ly trà lên uống một ngụm rồi cười nói: - Chủ tịch Vương, chỉ cần ngài có lòng tin ở sự kiện này thì tôi an tâm hơn nhiều.
Uông Thanh Minh là thường ủy tỉnh ủy, trưởng phòng tổ chức tỉnh ủy, hắn căn bản là người quyền cao chức trọng, là người có vị trí cao vời trong tỉnh, thậm chí có nhiều người cảm thấy địa vị của hắn còn vượt qua phó chủ tịch thường vụ Hà Kiến Chương.
Uông Thanh Minh rất mất hứng với những thông tin này, cũng không phải là hắn khiêm tốn, mà hắn thật lòng cảm nhận được tầm quan trọng của mình trong tỉnh Mật Đông. Hắn cảm thấy mình cao hơn so với Văn Thành Đồ, tuy Văn Thành Đồ là phó bí thư tỉnh ủy, thế nhưng dưới sự cường thế của Sầm Vật Cương, lực ảnh hưởng của phó bí thư Văn Thành Đồ chỉ là có hạn mà thôi.
Nếu như không phải Sầm Vật Cương phải đối phó với một người quá mạnh là Vương Tử Quân, chỉ sợ Mật Đông này không có chỗ cho Văn Thành Đồ nói ra nói vào. Nhưng Uông Thanh Minh thầm nghĩ như vậy mà biểu hiện lại cực kỳ an phận.
Uông Thanh Minh đi vào phòng họp và lập qua lật lại phương án nhiệm kỳ mới trên bàn của mình. Hắn đã sớm ghi nhớ rõ ràng vài trăm cái tên trong phương án, hắn sở dĩ còn lật qua lật lại xem xét cũng là vì muốn ứng đối với những vấn đề phát sinh ở hội nghị nhỏ trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương.
Hôm nay Sầm Vật Cương mở hội nghị, nó là một cuộc họp nhỏ cũng không có gì là quá phận, nhưng hội nghị này lại có địa vị cao cấp nhất trong tỉnh. Những người tham gia hội nghị có Uông Thanh Minh, Sầm Vật Cương, Vương Tử Quân và Văn Thành Đồ, hơn nữa hội nghị lần này lại quyết định một vấn đề làm cho người ta thật sự kinh hãi và chờ mong.
Hội nghị này nghiên cứu vấn đề gì? Tất nhiên là nghiên cứu những việc cần làm trong nhiệm kỳ mới.
Nhiệm kỳ mới là cái gì? Nói trắng ra chính là điều chỉnh vị trí cán bộ, ai có thể lên có thể xuống trong nhiệm kỳ mới lần này được quyết định trong hội nghị hôm nay.
Uông Thanh Minh nghĩ đến những gì mình cần phải nói, còn phải giúp đỡ bí thư Sầm ngăn cản lửa đạn công kích của Vương Tử Quân, thế là hắn không khỏi có chút không thoải mái. Mặc dù hắn cực kỳ tin tưởng vào chính mình và bí thư Sầm Vật Cương ở sự kiện này, thế nhưng hắn cũng biết rõ Vương Tử Quân không phải là người dễ trêu vào.
Đặc biệt là vào thời điểm mấu chốt này Vương Tử Quân sẽ ra tay, làm sao có thể nương tay được?
Hai vị lãnh đạo đứng đầu tỉnh ủy đối phó với nhau, làm cho những người thủ hạ như mình căn bản rất khó xử.
- Cốc cốc cốc. Tiếng gõ cửa khẽ truyền đến, Uông Thanh Minh đang suy nghĩ xem nên ứng phó với những câu hỏi của Vương Tử Quân như thế nào, hắn có chút không thoải mái, hắn trầm giọng nói" - Vào đi.
- Trưởng phòng Uông. Người đi vào chính là chủ nhiệm văn phòng Thân Trường Hỉ. Chủ nhiệm Thân có dáng người thấp hơn Uông Thanh Minh, là một người mạnh mẽ nổi tiếng không phải chỉ ở phòng tổ chức tỉnh ủy mà còn ở khắp Mật Đông. Tuy cấp bậc của Thân Trường Hỉ không quá cao thế nhưng vẫn là người có tiếng nói trước mặt các vị lãnh đạo cấp phó tỉnh.
Người này làm việc gì cũng đều là tám mặt lung linh, nhưng điều làm cho Uông Thanh Minh cảm thấy thỏa mãn nhất chính là người này luôn đi theo tâm tư của mình, thậm chí có chuyện gì mình chỉ cần suy nghĩ một chút và cho ra sắp xếp, người này sẽ làm tốt tất cả. Có một thủ hạ như vậy, mình có gì mà không hài lòng?
Uông Thanh Minh thấy người đi vào trong là Thân Trường Hỉ, thế là cố gắng áp chế cơn giận của mình, hắn nhìn thoáng qua Thân Trường Hỉ rồi không nói gì. Hắn là lãnh đạo, đôi khi không nói lời nào cũng biểu hiện ý nghĩa rõ ràng, tất nhiên thái độ này là thế nào thì chỉ những người thân cận mới có thể hiểu được.