Lý Chinh Siêu căn bản nhìn rất chuẩn sinh thái chính trị trong quan trường Mật Đông hiện tại, hắn biết rõ quyết tâm của bí thư Sầm khi lập lại quyền uy trong tỉnh là rất lớn. Lý Chinh Siêu thậm chí cảm thấy Sầm Vật Cương giống như đang chuẩn bị ném ra ngoài mâu thuẫn với Vương Tử Quân.
Lúc này ở phương diện nhân sự thì trưởng phòng Uông Thanh Minh theo sát tiến độ của bí thư Sầm, dù là phó bí thư Văn Thành Đồ cũng đi rất gần với bí thư Sầm. Lúc này ba vị lãnh đạo nhân sự trong tỉnh đều ở trên một xe, thế cho nên quyền uy ở phương diện nhân sự là rất lớn.
Dưới quyền uy tuyệt đối này, Vương Tử Quân còn có thể làm gì được sao? Lý Chinh Siêu thầm nghĩ như vậy, thế nhưng hắn không cho ra bất kỳ lý do nào khác.
Chính mình có nên tiếp tục đi theo chủ tịch Vương hay không? Ý nghĩ này xuất hiện trong lòng Lý Chinh Siêu, ngay sau đó đã bị hắn áp chế. Khi hắn đang nghĩ như vậy thì có tiếng gõ cửa vang lên.
Lý Chinh Siêu không muốn lên tiếng, thế nhưng hắn biết rõ mình không lên tiếng là không thể. Dù sao lúc này đèn đuốc cũng sáng trưng, nếu như đụng phải người khó chơi, hôm nay người ta không tìm được mình, nhưng mình có thể tránh được ngày mai ngày mốt hay không? Hơn nữa người ta cũng thấy rõ hành tung của mình.
Sau khi phu nhân ra mở cửa, Lý Chinh Siêu chợt thấy người năm xưa từng hợp tác khi mình còn là bí thư huyện ủy đi đến. Vừa nhìn thấy hắn thì gương mặt người kia tràn đầy nụ cười.
Lý Chinh Siêu nhìn nụ cười này mà thật sự không cười nổi, hắn hiểu người này đến là vì cái gì, nhưng rơi vào đường cùng thì hắn cũng vẫn phải nghênh đón.
- Cốc cốc cốc. Vương Tử Quân đang ở trong phòng làm việc xem tài liệu, tiếng gõ cửa chợt vang lên, hắn nói một câu mời vào.
Triệu Hiểu Bạch vẫn nhẹ nhàng đi vào như cũ, thế nhưng lúc này vẻ mặt lại có hương vị bối rối. Sau khi giúp đỡ Vương Tử Quân châm đầy trà thì hắn mới khẽ nói: - Chủ tịch Vương, vừa rồi có vài vị phó thư ký trưởng đi đến phòng làm việc của tôi, nói là có công tác cần báo cáo với ngài.
Vài vị phó thư ký trưởng? Vương Tử Quân ngừng đọc văn kiện, hắn nhìn Triệu Hiểu Bạch mà không nói lời nào.
Triệu Hiểu Bạch thấy Vương Tử Quân nhìn mình mà không nói lời nào, hắn biết vừa rồi mình báo cáo không rõ ràng, thế là tranh thủ thời gian nói: - Là nhóm thư ký trưởng Mã Ngọc Hải.
Mã Ngọc Hải là một trong những vị phó thư ký trưởng có tư cách râu rộng trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, năm xưa khi Trương Tề Bảo còn là phó thư ký trưởng thì Mã Ngọc Hải cũng là phó thư ký trưởng. Nhưng người này bây giờ có vài phần cậy già lên mặt, dù cũng là phó thư ký trưởng phục vụ lãnh đạo thế nhưng vì nể mặt người này công tác nhiều năm, vì vậy có nhiều chuyện Vương Tử Quân không quá so đo.
Lúc này Mã Ngọc Hải cũng là một nhân tuyển mà Vương Tử Quân xác định di dời, bây gời Mã Ngọc Hải đến là vì cái gì thì Vương Tử Quân hiểu rõ ràng.
Triệu Hiểu Bạch nhìn Vương Tử Quân trầm mặc không nói, hắn tiếp tục đề nghị: - Chủ tịch, nếu không thì nói ngài có chuyện để bọn họ đi tìm thư ký trưởng Trương.
Vương Tử Quân khoát tay áo nói: - Thôi khỏi, nếu bọn họ đã đến thì cứ cho vào.
Triệu Hiểu Bạch nhìn thoáng qua Vương Tử Quân rồi cúi đầu đi ra. Chỉ một bước sau thì tiếng bước chân vang lên, Mã Ngọc Hải có dáng người không quá cao là người đầu tiên đi vào.
Mã Ngọc Hải chưa đến năm mươi nhưng đã là một người có tuổi trong khu văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, người này từ một thư ký bình thường tiến lên vị trí hiện tại thế nên có rất nhiều kinh nghiệm. Lần này nghe nói mình sẽ được điều động làm phó bí thư ủy ban tư pháp thế là không muốn làm gì, hắn hùng hổ kéo vài vị phó thư ký trưởng cũng bị điều động đến gặp Vương Tử Quân.
Trước khi đến thì Mã Ngọc Hải tương đối có khí thế, nhưng khi Vương Tử Quân nhìn về phía hắn, điều này làm cho hắn có vài phần run rẩy. Hắn nhìn Vương Tử Quân bằng ánh mắt có vài phần kiêng kỵ.
- Ngồi đi. Vương Tử Quân khoát tay với mọi người, sau đó đưa mắt nhìn bọn họ rồi nói: - Mã Ngọc Hải, tôi nghe Hiểu Bạch nói nhóm các anh có công tác gì cần báo cáo sao?
Lúc này Mã Ngọc Hải dù có chút lo lắng không đủ thế nhưng trước khi đến đã thuyết phục chính mình, thế nên hắn tranh thủ thời gian nói: - Chủ tịch Vương, những người chúng tôi đến chủ yếu là muốn báo cáo tư tưởng với ngài.
- À, các anh nói đi. Vương Tử Quân nhìn thoáng qua Mã Ngọc Hải rồi thản nhiên nói.
Mã Ngọc Hải khi đến còn cảm thấy không phục, cảm thấy chủ tịch tỉnh cũn không thể ngăn cản mình phản ánh vấn đề, thế nhưng lúc này nhìn gương mặt không chút biểu cảm của Vương Tử Quân, hắn căn bản không còn cảm giác như trước.
- Chủ tịch Vương, chúng tôi nghe nói quá trình điều chỉnh nhân sự lần này, chúng tôi sẽ được điều động, thế nhưng...Nhưng chúng tôi công tác nhiều năm trong văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh, rất quen thuộc công tác của mình, hơn nữa còn có cảm tình, thế nên...Thế nên chúng tôi muốn ở lại tiếp tục cùng công tác với ngài. Mã Ngọc Hải nói xong thì thở dài một hơi, thầm nghĩ đừng nhìn chủ tịch Vương ngày thường hay cười tủm tỉm mà lầm, một khi chủ tịch Vương trở nên nghiêm túc thì cực kỳ dọa người.
Vương Tử Quân nào không hiểu rõ ý nghĩ của nhóm người Mã Ngọc Hải, hắn nói muốn đi theo mình công tác có phải là thật hay không thì còn chưa rõ, thế nhưng không muốn rời khỏi văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh là quá rõ ràng.
Dù sao thì ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh làm một người thư ký trưởng cấp phó có danh tiếng còn hơn sang làm cấp phó không có thực quyền ở ủy ban tư pháp.
Vương Tử Quân nhìn thoáng qua nhóm người Mã Ngọc Hải, thấy vài vị thư ký trưởng khác đang tỏ ra lắng nghe, hắn nâng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: - Mã Ngọc Hải, anh thật sự muốn ở lại văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh?
- Đúng vậy, chủ tịch Vương, tôi công tác ở văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh lâu năm, căn bản có cảm tình với nơi này, thế nên tôi không muốn rời đi. Mã Ngọc Hải lúc này tuy không hiểu Vương Tử Quân muốn làm gì, thế nhưng khi cần chống đỡ thì vẫn phải chống đỡ.
Vương Tử Quân cũng không tiếp tục hỏi Mã Ngọc Hải, hắn nhìn vài vị phó thư ký trưởng khác rồi nói: - Các vị cũng nghĩ như vậy sao?
Nhóm phó thư ký trưởng đi theo cũng không được to gan như Mã Ngọc Hải, lần này bọn họ tuy cùng đi theo thế nhưng phần nhiều là muốn nhìn hướng gió, vì thế khi Vương Tử Quân hỏi thì không ai chịu làm chim đầu đàn.
Khi Vương Tử Quân đưa mắt nhìn về phía đám người này, cửa phòng bị đẩy ra, Trương Tề Bảo đi vào với gương mặt nghiêm túc. Hắn nhìn nhóm người Mã Ngọc Hải đang ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó đi đến nói với Vương Tử Quân: - Chủ tịch Vương, tôi không làm tốt công tác...
Vương Tử Quân khoát tay áo cản Trương Tề Bảo tiếp tục lên tiếng, ánh mắt của hắn vẫn nhìn về phía nhóm phó thư ký trưởng, căn bản là chờ bọn họ trả lời.
Mã Ngọc Hải nhìn đám đồng sự của mình mà cảm thấy rất căm hận. Trước khi đến thì bọn họ đã thương lượng rất rõ ràng, vì sao bây giờ đến gặp chủ tịch Vương thì không ai dám nói gì cả vậy?