Nhưng Sầm Vật Cương làm như vậy cũng không phải là tán thưởng mình, sau đó nhất định phải đẩy mình lên. Ngược lại hành vi của người này càng giống như dùng Triệu Hiểu Bạch làm một lá bài, ý nghĩa rất sâu xa. Nếu như chủ tịch Vương đồng ý lời đề nghị của Sầm Vật Cương, như vậy Sầm Vật Cương có thể mượn lá bài tẩy của mình để tiến hành trao đổi quyền lực với chủ tịch Vương. Chỉ cần suy nghĩ giây lát thì thấy rõ mục đích của Sầm Vật Cương: - Bí thư Sầm muốn dùng phương thức đánh bài như vậy để đổi lấy sự gật đầu cho phép của chủ tịch Vương, sau đó thuận lợi thông qua kiến nghị điều chỉnh lần này.
Nếu như Vương Tử Quân đồng ý như vậy, Sầm Vật Cương sẽ là người thắng. Lùi một bước thì thấy Vương Tử Quân nếu không đồng ý thì Sầm Vật Cương sẽ không tổn hao thứ gì, không những không mất mát, thậm chí còn có nhiều chỗ tốt, vì dù sao Triệu Hiểu Bạch cũng không thể được nhét vào thành phố Linh Long.
Triệu Hiểu Bạch là người tâm phúc của chủ tịch Vương, Sầm Vật Cương ném một người như hắn vào trong địa phương mà chính mình chú trọng, như vậy Triệu Hiểu Bạch còn có thể phát ra hào quang sao? Điều này là căn bản không thể được. Trong mắt nhiều người thì vị trí phó chủ tịch thành phố Linh Long căn bản là cực kỳ động tâm, nhưng Triệu Hiểu Bạch biết rõ Linh Long là thành phố được Sầm Vật Cương coi trọng cao độ, chính mình đến nơi này sẽ không có mấy cơ hội. Đối với hắn thì Linh Long chính là lò luyện đan của Thái Thượng lão quân, một khi hắn tiến vào nếu như không trải qua chín chín tám mươi một cửa ải, chỉ sợ khó thể nào đắc đạo thành tiên. Không, cho dù hắn có gian khổ rèn luyện và cố gắng phát triển, chỉ sợ cũng chưa hẳn đã thành tiên.
- Cám ơn chủ tịch Vương, tôi sẽ cố gắng đi theo ý nghĩ của ngài, tôi cảm thấy mình rèn luyện ở cơ sở sẽ tốt hơn, khởi điểm thấp thì sẽ khó vấp ngã hơn. Triệu Hiểu Bạch nói lời này cũng không phải không thật lòng, hắn biết rõ càng xuống cơ sở gian khổ càng dễ làm ra thành tích làm cho người ta lau mắt nhìn. Hơn nữa chỉ cần Vương Tử Quân còn ở lại Mật Đông, chính mình muốn tiến lên không phải điều gì khó khăn.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu mà không nói gì thêm.
Trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, Uông Thanh Minh nghiêm túc ngồi trên ghế. Hắn đã biết chuyện Vương Tử Quân gặp mặt trò chuyện cùng Sầm Vật Cương, đồng thời còn biết hai người trao đổi về phương diện thay đổi nhân sự.
Uông Thanh Minh biết rõ dựa theo phương án mà chính mình đề ra thì Vương Tử Quân và Sầm Vật Cương gặp mặt nhau sẽ tan rã không vui.
- Vừa rồi tôi vừa gặp mặt chủ tịch Vương. Sầm Vật Cương nhìn thoáng qua Uông Thanh Minh rồi thản nhiên nói.
Uông Thanh Minh không lên tiếng, hắn biết Sầm Vật Cương cố gắng nói rồi dừng cũng không phải chờ nghe ý kiến của mình, thế nên chỉ có thể chờ mà thôi.
- Chủ tịch Vương căn bản cho ra vài nghi vấn làm cho tôi không dễ nói chuyện. Anh ấy cho rằng có vài điểm trong phương án mà phòng tổ chức các anh cần sửa đổi.
"Sửa đổi phương án?" Uông Thanh Minh nhìn biểu hiện gương mặt của Sầm Vật Cương giống như đã đồng ý với yêu cầu của Vương Tử Quân. Đây là có chuyện gì? Uông Thanh Minh thầm cảm thấy hoài nghi, hắn không khỏ lên tiếng: - Bí thư Sầm, phương án này cần sửa đổi chỗ nào?
- Chúng ta nên xem xét lại phương diện nhận chức của đồng chí Triệu Hiểu Bạch. Theo lời của chủ tịch Vương, không nên cho cậu ấy đi quá nhanh, nên rèn luyện thêm ở cơ sở. Sầm Vật Cương nói đến đây thì vỗ đầu mình nói: - Khi đó vì anh ấy lên tiếng như vậy, tôi cũng không thể lấy cớ gì khác.
Mặc dù Sầm Vật Cương vỗ đầu thế nhưng Uông Thanh Minh cũng nhìn ra chút ão nảo của lãnh đạo. Hắn hiểu Sầm Vật Cương căn bản cũng không quá tức giận, thế nên mới khẽ cười nói: - Bí thư Sầm, tất cả đều theo sóng tiến về phía trước, mặc dù quá trình có vài phần phập phồng lên xuống, thế nhưng dù là ai cũng không thể ngăn cản được.
Sầm Vật Cương rất quen thuộc những lời nói theo kiểu này của Uông Thanh Minh, bây giờ Uông Thanh Minh tiếp tục nói như vậy làm cho lão không khỏi có chút buồn cười. Lão vốn cảm thấy có chút bực mình, thế nhưng lúc này chợt nhanh chóng tiêu tán.
Sầm Vật Cương cười ha hả nói: - Trưởng phòng Uông, anh làm trưởng phòng tổ chức lại quá quen thuộc nghiệp vụ của trường đảng, tôi thấy anh thích hợp làm hiệu trưởng trường đảng.
Hiệu trưởng trường đảng trước nay đều là do phó bí thư chuyên trách kiêm nhiệm, bây giờ hiệu trưởng trường đảng chính là phó bí thư tỉnh ủy Văn Thành Đồ. Sầm Vật Cương nói những lời này có ý đùa giỡn, thế nhưng Uông Thanh Minh nghe vào tai mà hai mắt không khỏi lóe lên vài phần hy vọng.
- Cám ơn bí thư Sầm đã coi trọng tôi, tôi nhất định sẽ làm tốt công tác của bản thân, căn bản không phụ lòng kỳ vọng của bí thư Sầm. Tuy Uông Thanh Minh không biết rõ bí thư Sầm có phải là vui sướng nhất thời hay không, thế nhưng nhìn từ vẻ bề ngoài thì Uông Thanh Minh không dám ăn nói hàm hồ, càng có thêm vài phần chém đinh chặt sắt.
Sầm Vật Cương nhìn Uông Thanh Minh rồi khoát tay áo nói: - Được rồi, chuyện này tôi biết rõ, điều quan trọng nhất của chúng ta bây giờ làm làm tốt công tác của nhiệm kỳ mới.
Vương Tử Quân ngồi trong xe và nghĩ đến tình cảnh vừa gặp mặt Kim Chính Thiện. Lúc này Kim Chính Thiện đã hiểu quá rõ ràng về tình huống của nhiệm kỳ mới, thế cho nên vừa rồi có vài phần bực tức.
Kim Chính Thiện không bực tức mới là quá bất ngờ. Dù sao thì Kim Chính Thiện cũng là thường ủy tỉnh ủy, bí thư thị ủy Rừng Mật, nhưng lại không có quyền lên tiếng với việc điều động ban ngành trong nhiệm kỳ mới, điều này hầu như là một khiêu chiến quá lớn với uy tín của hắn.
Tuy điều này cũng không thể nào làm dao động vị trí của Kim Chính Thiện ở thành phố Rừng Mật, hơn nữa chủ tịch Hải Bác ở thành phố Rừng Mật lại cực kỳ phối hợp với công tác của hắn, thế nên phương diện công tác không xảy ra vấn đề. Thế nhưng những người được hắn đề cử lại không thể tiến lên, điều này sao có thể làm cho hắn bình tâm tĩnh khí cho được?
Thế cho nên Kim Chính Thiện tỏ ra cực kỳ căm tức, thậm chí không tiếc lời nói rằng sẽ lấy danh nghĩ thị ủy Rừng Mật để làm tốt công tác với các vị đồng chí có khả năng được điều động.