Vương Tử Quân nhìn bộ dạng quan tâm của người bạn học cũ, hắn chuẩn bị lên tiếng thì một nữ y tá trẻ tuổi đi đến nói: - Bệnh nhân giường năm mươi bốn, các người chuẩn bị thu dọn đi, chút nữa xuất viện.
Nữ y tá kia nói xong thì đám Vương Tử Quân chợt ngây ngẩn. Cô Mã bị bệnh gì? Đám người nơi đây đều hiểu rõ, bây giờ một ngày không thể không chữa trị, sao lại có thể xuất viện?
- Y tá, có phải lầm lẫn gì không? Cô Mã còn đang điều trị, sao có thể xuất viện được? Thẩm Thanh Nghiêm nhìn thoáng qua viên y tá rồi trầm giọng nói.
Nữ y tá nhếch miệng nói: - Điều này tôi không biết, bác sĩ để tôi đến thông báo, tôi đã thông báo cho các người. Trong thời gian nửa giờ thì các người phải rời khỏi nơi này, vì bệnh viện không phải là nơi để đánh nhau.
Y tá nói những lời này căn bản là lý do để đuổi người, Thẩm Thanh Nghiêm cũng không biết nói gì hơn, Chương Tiêu bên kia lại đứng lên nói: - Mẹ tôi còn chưa chữa trị xong, chúng tôi không thể xuất viện.
- Đây không phải là do ý các người, đây là quy định của bệnh viện, nếu các người không chịu dọn dẹp rời đi, lát nữa sẽ có bảo vệ đến đưa đi. Nữ y tá kia nói xong thì xoay người rời đi.
Triệu Binh vừa rồi rất mất mặt với Thẩm Thanh Nghiêm, hắn thấy có cơ hội thì lấy điện thoại di động ra nói: - Thanh Nghiêm, em không nên gấp gáp, để anh gọi điện thoại cho chủ nhiệm của bọn họ hỏi xem thế nào.
Triệu Binh nói xong thì bấm máy, Chương Tiêu và Thẩm Thanh Nghiêm càng dùng ánh mắt thực dụng nhìn Triệu Binh.
- Anh Trình, là tôi, Triệu Binh đây, là Triệu Binh của công ty Hằng Không. À, cô giáo của tôi đang ở trong bệnh viện, lúc này có chút phiền toái, y tá yêu cầu chúng tôi phải xuất viện, bệnh viện là nơi cứu người, ngài nghĩ mà xem, làm sao bọn họ lại có thể...
- Cái gì, đây là quyết định của giám đốc bệnh viện sao? Ngài cũng không biết à? Vụ việc này có thể dàn xếp được không? Chúng tôi sẽ bỏ thêm tiền...
Nhưng đầu đây bên kia không trả lời Triệu Binh, không chờ Triệu Binh nói xong thì cúp điện thoại.
Triệu Binh nhìn điện thoại bị người ta cúp máy mà nhìn dùng ánh mắt xấu hổ nhìn Thẩm Thanh Nghiêm và Chương Tiêu rồi nói: - Đây là quyết định của giám đốc bệnh viện, điều này....
- Vậy thì làm sao bây giờ? Sức khỏe của cô Mã cũng không thể nào chịu đựng được tình huống này... Thẩm Thanh Nghiêm cũng không còn cách nào khác, nàng chỉ là nhân viên công tác bình thường, nàng căn bản không có người quen trong bệnh viện.
- Tôi sẽ suy nghĩ biện pháp. Vương Tử Quân mặc dù rời khỏi Giang Thị từ khá lâu, thế nhưng hắn tin tưởng mình muốn giải quyết chuyện này thì không phải là vấn đề.
Thẩm Thanh Nghiêm nhìn vẻ mặt trầm ổn của Vương Tử Quân, hắn chợt sinh ra những hương vị khác thường. Chương Tiêu lúc này cực kỳ nghi hoặc và sợ hãi với Vương Tử Quân, dù sao thì hắn cũng hiểu rõ về nhóm người của anh Triệu, thế nhưng những người kia lại bị người này dọa cho bỏ chạy, đây tuyệt đối không phải là người có thể dễ đắc tội.
- Giường bốn mươi lăm, mơi xuất viện. Khi âm thanh này vang lên thì có vài người đàn ông mặc áo khoác trắng đi đến.
Thế nhưng đám người này vừa vào phòng thì hầu như đều phóng về phía Tiểu Hà. Tiểu Hà là người được Mạc Tiểu Bắc chọn lựa đặt biệt cho Vương Tử Quân, tất nhiên thân thủ căn bản là người thường khó thể so sánh được. Khi đám người kia xông lên, hắn cũng không lùi mà phóng lên, cơ thể giống như một con báo đi săn mồi.
Chỉ sau giây lát thì Tiểu Hà tách ra khỏi đám người kia, vài người đàn ông mặc áo trắng hầu như đều bị hắn đánh ngã lăn xuống đất.
- Không được nhúc nhích, chúng tôi là cảnh sát, ai còn cử động thì chúng tôi sẽ nổ súng. Khi âm thanh này vang lên thì có vài chục tên cảnh sát mặc đồng phục vọt đến.
Tình huống này làm cho bầu không khí trong phòng vốn đã cực kỳ đè nén càng thêm áp chế, Tiểu Hà nhìn đám người mặc đồng phục cảnh sát mà không khỏi đưa mắt nhìn sang Vương Tử Quân.
Vương Tử Quân không ngờ lại có nhiều cảnh sát xuất hiện như vậy, hắn khoát tay áo với Tiểu Hà.
Tiểu Hà nhìn thoáng qua viên cảnh sát đi đầu rồi trầm giọng nói: - Tôi là nhân viên công tác của ủy ban nhân dân tỉnh Mật Đông, các anh muốn làm gì?
- Anh còn dám giả mạo nhân viên công tác của chính quyền? Anh nên biết chúng tôi vì sao tìm đến anh, anh giơ tay lên, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí. Tên cảnh sát trung niên dù nói rất thoải mái nhưng gương mặt cực kỳ căng thẳng.
Tiểu Hà có chút do dự, khi hắn chuẩn bị lên tiếng thì chợt nghe có người nói: - Đầu thú sẽ nhận được khoan hồng, các anh đã bị...Tiểu Hà, sao lại là anh?
Khi âm thanh kia vang lên thì Vương Tử Quân không khỏi nhìn sang, chợt thấy một tên cảnh sát hơn ba mươi tuổi đi vào, nhìn thái độ của đám người chung quanh với người này, có thể thấy đây là một vị lãnh đạo.
Tiểu Hà nhìn người kia rồi cười nói: - Sao không thể là tôi, anh Lý chuyển nghề khi nào vậy?
- Tôi chuyển nghề cuối năm ngoái, anh không chuyển nghề sao? Bây giờ công tác thế nào? Ngày hôm qua tôi còn liên lạc với Nhị Đản, anh ấy đang làm công tác huấn luyện ở sa mạc. Người đàn ông kia đi đến bên cạnh Tiểu Hà rồi dùng giọng thân mật nói.
Tiểu Hà bây giờ không thể nói rõ thân phận của mình, nhưng hắn không thể làm cho Vương Tử Quân rơi vào tình huống nguy hiểm, thế là nhanh chóng nói: - Tôi bây giờ làm thư ký cho chủ tịch Vương ở Mật Đông.
Anh Lý bên kia có chút sững sốt, sau đó nhanh chóng có phản ứng. Bọn họ là những người bạn tốt của nhau, thế nên bây giờ anh Lý nhanh chóng cực kỳ vui vẻ vì công tác của Tiểu Hà, hắn vỗ vỗ lên vai Tiểu Hà rồi nói: - Cậu đúng là tìm được một công tác tốt.
Anh Lý nói xong những lời này thì nhìn khắp phòng bệnh, Tiểu Hà trầm ngâm giây lát rồi nói: - Chúng ta ra ngoài trò chuyện một chút.
Hai phút sau tất cả mọi người đều đã bỏ đi, Tiểu Hà và viên cảnh sát đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, viên cảnh sát lên tiếng: - Thật xin lỗi thủ trưởng, chúng tôi công tác không cẩn thận nên để xảy ra vấn đề.
- Chủ tịch Vương, bọn họ nhận được thông báo, nói là tôi có súng. Tiểu Hà đi đến bên cạnh Vương Tử Quân ròi khẽ nói.
Vương Tử Quân cười cười, hắn bắt tay viên cảnh sát họ Lý rồi nói: - Các anh không làm gì sai, hơn nữa còn có công, điều này nói rõ các anh có thái độ công tác rất nghiên túc cẩn mật.
Viên cảnh sát họ Lý không khỏi thở dài một hơi, tuy Tiểu Hà đã nói là không có việc gì, thế nhưng hắn nghĩ đến tình cảnh vừa rồi mà không khỏi không sợ hãi. Dù sao thì thân phận của Vương Tử Quân cũng bày biện ra quá rõ ràng.
Sự việc đã qua, viên cảnh sát họ Lý biết mình không nên tiếp tục ở lại chỗ này, vì vậy nhanh chóng cáo từ rời đi. Lúc này ánh mắt đám người Triệu Binh và Thẩm Thanh Nghiêm nhìn về Vương Tử Quân càng thêm khác thường.
- Vương Tử Quân...Bây giờ anh là... Thẩm Thanh Nghiêm vừa nói được một nửa thì có vài người mặc áo blue trắng đi đến, những người này đi đến không khỏi làm cho Tiểu Hà có chút đề phòng, vì tình huống vừa rồi làm cho hắn cảm thấy rất không thoải mái.