- Chủ tịch Vương, tôi xin kiểm điểm với ngài, đây là tôi không làm tốt công tác của mình, căn bản không làm tốt công tác kiểm tra đôn đốc đơn vị. Sau khi chuyện này xảy ra, tôi nhất định sẽ nắm chặt công tác đảm bảo xây dựng tác phong, kiên quyết ngăn chặn những tình huống như thế này tiếp tục phát sinh. Nghiêm Khâm Binh thấy Vương Tử Quân không nói gì thêm, thế là có chú do dự, sau đó dùng giọng chân thành nói.
Vương Tử Quân nhìn bộ dạng nhận kiểm điểm của Nghiêm Khâm Binh, hắn khoát tay áo nói: - Anh Nghiêm, cũng không cần phải làm kiểm điểm như vậy, trong đội ngũ không thiếu những con sâu làm rầu nồi canh, cứ xem như chuyện lần này là hồi chuông cảnh báo, cần nắm chặt công tác xây dựng đội ngũ, sau này tranh thủ không cho sự việc tương tự phát sinh là được.
Nghiêm Khâm Binh nghe Vương Tử Quân nói những lời như vậy thì giống như không tin vào lỗ tai của mình. Vương Tử Quân có thể nắm lấy chuyện này để nói về công tác của mình hay không? Điều này làm cho Vương Tử Quân suy nghĩ cả buổi tối. Đáp án chỉ có một, đó là Vương Tử Quân sẽ tuyệt đối không bỏ qua cơ hội gõ lên đầu mình vào lúc này.
Nên ứng phó thế nào? Đây chính là điều mà Nghiêm Khâm Binh phải chuẩn bị kỹ càng, cũng nắm chặt tâm lý, nhưng hắn lại không ngờ Vương Tử Quân căn bản giơ roi lên cao nhưng rơi xuống nhẹ như vậy.
Chỉ coi đây là hồi chuông cảnh báo để cố gắng làm tốt công tác xây dựng đội ngũ.
Như vậy là xong rồi sao?
Nghiêm Khâm Binh căn bản không tin, vì vậy hắn chờ Vương Tử Quân tiếp tục mở miệng, nhưng Vương Tử Quân lại di chuyển chủ đề lên phương diện xây dựng đội ngũ của cục công an.
Nghiêm Khâm Binh đi ra khỏi phòng làm việc của Vương Tử Quân mà không khỏi thở dài một hơi, hắn nghĩ đến những suy đoán của mình trước đó, không khỏi sinh ra cảm giác may mắn. Vương Tử Quân không mượn chuyện này để nói về mình, điều này nói rõ mình đã vượt qua được một tình huống đầy nguy cơ.
Tuy hắn cảm thấy sự kiện vừa rồi không ảnh hưởng trực tiếp đến địa vị của mình, thế nhưng cũng làm cho mình sứt đầu mẻ trán. Thậm chí vì chuyện này mà hắn không thể không làm bản kiểm điểm, bây giờ Vương Tử Quân lại nhẹ nhàng buông ra, vậy thì rõ ràng đã ném cho mình một khoản nhân tình.
Lúc này mây đen đả tản đi, tâm tình của Nghiêm Khâm Binh cực kỳ thoải mái, thế là không khỏi nhớ đến cuộc điện thoại của Lý Hanh Dư tối qua, hắn không khỏi lấy điện thoại ra.
Trước kia khi Lý Hanh Dư là thư ký trưởng văn phòng ủy ban nhân dân tỉnh thì có quan hệ cũng không tệ với Nghiêm Khâm Binh, bây giờ tuy Lý Hanh Dư không còn là thư ký trưởng, thế nhưng lại là bí thư thị ủy Kim Hà. Tuy vị trí của Lý Hanh Dư không còn quá quan trọng, thế nhưng duy trì mối quan hệ này cũng là điều kiện cần.
Tối qua Nghiêm Khâm Binh có chỗ khó không tiếp nhận điện thoại của Lý Hanh Dư, bây giờ sự việc được xử lý xong, mình nói vài câu biết thời thế cũng không là vấn đề. Sau khi bấm điện thoại thì hắn chuẩn bị nói ra những lời mà mình đã suy nghĩ sẵn.
Nhưng sau khi điện thoại đổ chuông hai tiếng, người bên kia không những không nghe máy, còn cắt điện thoại. Điều này làm cho Nghiêm Khâm Binh cảm thấy không vui, sau đó lại biến thành nghi hoặc.
Nghiêm Khâm Binh là người thông minh, với tính cách của Lý Hanh Dư thì tuyệt đối không thể không tiếp điện thoại của mình. Người ta cúp điện thoại chỉ có một nguyên nhân, đó là trường hợp này không thích hợp tiếp điện thoại.
Lý Hanh Dư đang ở trong phòng của ai?
Thật sự là Nghiêm Khâm Binh đã đoán đúng, Lý Hanh Dư bây giờ đang ở trong phòng làm việc của Sầm Vật Cương, đang kể khổ với bí thư Sầm. Lý Hanh Dư nói đến chuyện ngày hôm qua, thế nhưng hắn mở miện thì tính chất sự việc lại biến đổi.
Tối qua Lý Hanh Dư căn bản không thể ngủ ngon, con trai làm phát sinh đại họa, thậ sự làm cho hắn hận ngứa răng, thật sự không thể cho nó một gậy chết tươi. Thế nhưng hắn nghĩ thì dễ dàng nhưng nếu muốn thực hiện thì không cam lòng.
Lý Hanh Dư gọi điện thoại cho Nghiêm Khâm Binh, người ta không nghe máy, thế là hắn chuyển tâm tư lên người của Sầm Vật Cương. Chuyện này không phải điều gì lớn, nhưng hắn cần phải chạy đến chỗ Sầm Vật Cương để tố cáo. Tuy Sầm Vật Cương sẽ không làm gì Vương Tử Quân ở sự kiện này, thế nhưng cũng có thể thoa thuốc nhỏ mắt cho Vương Tử Quân bên kia.
Trước kia Lý Hanh Dư đi rất gần với Sầm Vật Cương, vì vậy bây giờ muốn gặp bí thư Sầm cũng cực kỳ thuận lợi. Sau khi báo cáo công tác của thành phố Kim Hà cho Sầm Vật Cương, Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng khó khăn nói: - Bí thư Sầm, tôi muốn được điều động công tác, nếu trong tỉnh không còn vị trí nào trống, tôi muốn làm trợ thủ cho thư ký trưởng Phương cũng được.
Từ vị trí bí thư thị ủy Kim Hà đến phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy căn bản là xuống chức, nếu như tuyến trên không hài lòng, nào có người nào tình nguyện di chuyển vị trí như vậy?
Có câu cán bộ chỉ có thể tiến lên mà không chịu đi xuống, Lý Hanh Dư nếu từ vị trí một bí thư thị ủy quay về tỉnh làm phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy, mặc dù nó không liên quan đến bí thư Sầm, thế nhưng dù sao cũng là sự việc diễn ra dưới sự lãnh đạo của bí thư Sầm, ít nhất cũng nói rõ quyền lực khống chế của lão có lỗ hổng. Vì vậy chỉ cần Sầm Vật Cương còn nắm quyền ở Mật Đông, căn bản không muốn sự việc như vậy phát sinh.
Sầm Vật Cương là người thông minh, nghe những lời của Lý Hanh Dư thì hiểu ngay. Lão nhìn chằm chằm vào Lý Hanh Dư, cũng không mở miệng, sau khi uống một ngụm trà thì mới trầm giọng nói: - Thế nào? Kim Hà có chuyện gì sao?
Sầm Vật Cương không tin Lý Hanh Dư không làm tốt công tác bí thư thị ủy Kim Hà, trước kia Lý Hanh Dư từng là bí thư thị ủy, tuy không phải là thành phố Kim Hà, thế nhưng vẫn công tác tương đối thành công.
- Bí thư Sầm, Kim Hà không có chuyện gì, thế nhưng có người không muốn tôi sống yên ở Kim Hà, tôi cảm thấy cũng không nên làm cho ngài tiếp tục khó xử. Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng khó xử nói với Sầm Vật Cương.
Sầm Vật Cương đứng lên đi ra khỏi bàn làm việc của mình, lão gõ bàn hai cái sau đó mới thản nhiên nói: - Có phải là hạng mục nhất thể hóa thành phố Rừng Mật không?
Hạng mục nhất thể hóa Rừng Mật chính là một trong những mục tiêu chiến lược được Đường Chấn Huy đề ra, Vương Tử Quân căn bản có thái độ giúp đỡ rất lớn, nhưng Sầm Vật Cương căn bản lại không ưa. Tuy hạng mục đã được quyết định nhưng khi Lý Hanh Dư xuống làm bí thư thị ủy Kim Hà thì căn bản luôn tìm cách ứng phó.
Sầm Vật Cương căn bản nhìn thấy rõ ràng điều này, lão biết Lý Hanh Dư đang dùng phương pháp như vậy để biểu đạt lòng trung thành với mình. Tuy lão không quá tán thưởng phương thức làm việc của Lý Hanh Dư, thế nhưng cũng không phản đối.
- Bí thư, tôi cảm thấy làm bí thư thị ủy Kim Hà có hơi mệt, không bằng đi theo bên cạnh ngài. Lý Hanh Dư là người có cảnh giới nhìn mặt nói chuyện cực kỳ cao, hắn nhìn vào ánh mắt của Sầm Vật Cương, cảm nhận được bí thư Sầm đang có chút tức giận.
Sầm Vật Cương nhìn vẻ mặt của Lý Hanh Dư, càng khẳng định suy đoán của mình. Lão có thể thấy tâm tư của Lý Hanh Dư đang rất loạn, tư thái không còn như trước, nói chuyện bừa bãi, có chút va vấp. Hơn nữa người này đang phạm vào điều tối kỵ: Trước mặt lãnh đạo có gì thì cứ nói, không chịu nói ra mà cứ che giấu như mèo giấu cứt, lãnh đạo sao có thời gian suy đoán tâm tư của anh?
Thế là Sầm Vật Cương trừng mắt nhìn Lý Hanh Dư: - Cho anh đi làm bí thư thị ủy Kim Hà chính là tỉnh ủy tín nhiệm anh, tôi tin tưởng anh có thể làm tốt công tác ở thành phố Kim Hà, anh không làm tôi thất vọng đấy chứ?
- Đồng thời anh cần can đảm triển khai mở rộng công tác, có chuyện gì thì cứ tìm tôi, nếu ai có ý kiến với công tác của anh, như vậy có thể nói người ta tìm nói với tôi. Sầm Vật Cương nói lời giúp đỡ như vậy làm cho Lý Hanh Dư cảm thấy rất vui, càng có không ít cảm động. Lão lãnh đạo chính là lão lãnh đạo, thái độ ủng hộ như vậy là quá tốt. Nhưng bây giờ hắn không thể không lợi dụng sự tín nhiệm của lãnh đạo với mình, nếu không hắn khó thể nào làm tốt công tác này được.
- Bí thư, tôi rất cảm kích sự tín nhiệm của ngài với tôi, nhưng chủ tịch Vương bên kia... Lý Hanh Dư bày ra bộ dạng muốn nói lại thôi.