Vì khoảng cách không xa thế nên Trương Tề Bảo đến rất nhanh, khi hắn vào cửa thì vì có chút sốt ruột nên động vào người Lý Cảnh Lôi.
- Chào chú Trương. Khi thấy Trương Tề Bảo thì Lý Cảnh Lôi có vài phần tỉnh táo hơn, hắn vội vàng chào hỏi Trương Tề Bảo.
Trương Tề Bảo thấy nhóm người đồn trưởng Tôn thì vẻ mặt chợt ngưng tụ lại. Hắn tuy không xa lạ gì Lý Cảnh Lôi, thế nhưng hắn lại không thèm quan tâm. Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Vương Tử Quân, sau đó trầm giọng nói: - Chủ tịch Vương.
Tuy ở Mật Đông có không ít người họ Vương thế nhưng người được xưng là chủ tịch Vương chỉ có một mình Vương Tử Quân. Lý Cảnh Lôi sau khi nghe Trương Tề Bảo nói ba chữ chủ tịch Vương thì chợt run lên. Hắn đã hiểu lần này mình đã vấp phải miếng sắt, hắn nghĩ đến tình huống bố của mình bị người này đuổi ra khỏi ủy ban nhân dân tỉnh, thế là không khỏi cảm thấy có vài phần run rẩy.
Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Trương Tề Bảo, sau đó hắn trầm giong nói: - Khi chủ tịch Nghiêm đến thì báo cáo với anh ấy, để cho anh ấy xử lý vụ này thật công chính, tôi muốn có được kết quả.
Tuy không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra thế nhưng Trương Tề Bảo hiểu nơi này không phải chỗ để hỏi Vương Tử Quân. Hắn đưa mắt nhìn qua nhóm người đồn trưởng Tôn, sau đó khua tay nói với đồn trưởng Tôn: - Có chuyện gì, các anh nói tôi nghe xem.
Đồn trưởng nhìn thấy Trương Tề Bảo đi ra khỏi phòng, thế là nhanh chóng đi theo. Vài người đi theo đồn trưởng Tôn bây giờ càng choáng váng, bọn họ vốn cho rằng đây là một công tác dễ dàng, không ngờ lại xảy ra chuyện như vậy.
Đám người Khương Tuyết Bách nhìn uy thế của Vương Tử Quân, thế là không khỏi sinh ra vài phần kính sợ. Vừa rồi bọn họ bàn chuyện với chủ tịch Vương và khá thả lỏng, bây giờ nhin biểu hiện của nhóm người Trương Tề Bảo, bọn họ càng nhớ đến thân phận của Vương Tử Quân.
Sau khi nói chuyện thêm ai mươi phút nữa thì Vương Tử Quân được mọi người túm tụm vây quanh đưa ra ngoài. Khi hắn lên xe, một người đàn ông trung niên nhanh chóng chạy đến giúp hắn mở cửa xe.
Vương Tử Quân căn bản không quen người đàn ông trung niên này, hắn có chút sững sốt, người đàn ông kia nhanh chóng nói: - chủ tịch vương, thật sự không ngờ ngài có thể đại giá quang lâm đến khu vui chơi giải trí của chúng tôi, tôi là Ô Vân Triêu, hoan nghênh chủ tịch Vương.
Vương Tử Quân không biết Ô Vân Triêu này là ai, hắn chỉ khẽ gật đầu rồi ngồi vào trong xe. Lái xe Tiểu Lý thấy Vương Tử Quân lên xe, hắn nhanh chóng nhấn chân ga, xe lao đi như một mũi tên, nhanh chóng biến mất trong dòng xe cộ.
- Chú Trương, lần này ngài phải giúp cháu. Tên Khương Tuyết Bách kia trước đó có dùng thủ đoạn đối phó với cháu, cháu chỉ muốn cho hắn ta xấu mặt, cũng không ngờ lại có mặt chủ tịch Vương. Lý Cảnh Lôi theo sát sau lưng Trương Tề Bảo giống như đang cố gắng giải thích.
Trương Tề Bảo đưa mắt nhìn Lý Cảnh Lôi rồi dùng giọng đau đớn nói: - Tiểu Lôi, cậu không còn nhỏ nữa, cậu để tôi phải nói thế nào đây? Cậu nói mình đang đùa, nhưng có người đùa giỡn như cậu sao? Cậu xem cậu đã phạm phải cái gì rồi.
Tuy Trương Tề Bảo phê bình khá lớn tiếng nhưng lại cảm thấy rất vui mừng. Lý Cảnh Lôi là con trai của Lý Hanh Dư, tuy Vương Tử Quân đã điều Lý Hanh Dư rời đi, thế nhưng Lý Hanh Dư là bí thư thị ủy Kim Hà nên không bị ảnh hưởng gì quá lớn. Trước đó chủ tịch Vương không có ý ra tay với Lý Hanh Dư, điều này làm cho Trương Tề Bảo cảm thấy có chút không cam lòng. Nhưng Trương Tề Bảo không có cách nào, bây giờ thì quá tốt, khi mình muốn tìm cớ gây khó xử với Lý Hanh Dư, con trai bảo bối của người kia dám làm ra chuyện này trước mặt chủ tịch Vương.
Thật sự đúng với câu nói "Trời muốn diệt ai thì kẻ ấy phải điên cuồng!", tiểu tử này dám làm như vậy, như vậy xem như còn chưa sống đủ rồi.
- Chú, cháu không biết có chủ tịch Vương ở bên trong, khi đó cháu nghe nói Khương Tuyết Bách đang cùng nói chuyện với thư ký Triệu Hiểu Bạch, thế nên không quan tâm. Nhưng khi cháu quay về thì nghe một người bạn nói thấy Triệu Hiểu Bạch đang đưa bạn gái đi dạo ở Phố Tây, thế nên mới có tâm tư đùa giỡn với đám người Khương Tuyết Bách này. Lý Cảnh Lôi sờ lên đầu mình rồi khẽ giải thích.
Lý Cảnh Lôi đang nói sự thật, nếu như Triệu Hiểu Bạch ở bên trong, hắn cũng không dám đến làm bậy. Hôm nay đám bạn của bọn họ tụ tập lại với nhau, có vài vị thương nhân mang theo một nữ ngôi sao, cô gái kia rất thoải mái hào phóng, thế nên đám người bọn họ căn bản rất vui vẻ.
Khi cô gái kia bắt đầu cất tiếng hát bản tình ca thì tiếng vỗ tay bên phòng Vương Tử Quân vang lên quá lớn làm rối loạn tiết tấu. Lý Cảnh Lôi có chút mất hứng, hắn muốn biểu hiện sự oai hùng của mình trước mặt người đẹp, thế nên mới chạy sang làm loạn.
Lộ Chiêu Thông không ngờ lại gặp mặt Khang Tắc Chính, nhưng lại bị Khương Tuyết Bách nói ra một câu mà xám xịt quay về. Tuy hắn chán nản quay về, thế nhưng cảm thấy với cái tên của Triệu Hiểu Bạch thì cũng không ai dám chê cười mình.
Tuy những người ngồi đây đều có danh tiếng ở thành phố Rừng Mật, thế nhưng dù sao vẫn còn cách khá xa với Triệu Hiểu Bạch. Chưa nói đến phương diện dượng của Triệu Hiểu Bạch là bí thư thị ủy Rừng Mật, bản thân Triệu Hiểu Bạch lại là thư ký của chủ tịch Vương, là một tồn tại mà bọn họ không dám chọc vào.
Nhưng sau khi Lý Cảnh Lôi nói ra như vậy thì bị bạn bèn cười nhạo, người bạn kia nói vừa rồi còn thấy Triệu Hiểu Bạch đưa bạn gái đi dạo phố, nếu sự thật là như vậy thì thật sự vừa rồi đã gặp quỷ. Người bạn kia lên tiếng và sợ Lý Cảnh Lôi không tin, thế là gọi điện thoại cho Triệu Hiểu Bạch.
Lý Cảnh Lôi thấy cô gái ngôi sao kia dùng ánh mắt khinh thường nhìn mình, hơn nữa mọi người còn cười vang dội vì hành vi vừa rồi của mình, hắn càng cảm thấy mình đang lấy đá đập chân mình.
Người bạn kia nói không sai, trong phòng bên kia không có Triệu Hiểu Bạch, thế nhưng lại có chủ tịch Vương, đây là người đắc tội vào còn khó chịu hơn cả với Triệu Hiểu Bạch. Trước mắt hắn chỉ nhận biết được Trương Tề Bảo, hắn mong sao Trương Tề Bảo có thể cho mình một cơ hội trong sự kiện này.
Trương Tề Bảo nhìn gươn mặt cực kỳ hối hận của Lý Cảnh Lôi, hắn thầm nghĩ nếu như sớm biết kết quả thế này thì anh còn gắng gượng làm gì? Nếu không phải những năm qua anh làm loạn ở thành phố Rừng Mật, căn bản không ai dám chọc anh, chỉ sợ anh cũng không dám làm ra chuyện hôm nay. Trong đầu Trương Tề Bảo chợt lóe lên những ý nghĩ như vậy, hắn nói với Lý Cảnh Lôi: - Đây không phải là chuyện gì lớn, đến khi sự việc được bày tỏ rõ ràng, tôi tin chủ tịch Vương sẽ không chấp nhất với cậu.
Khi hai người trò chuyện với nhau thì Nghiêm Khâm Binh chạy đến. Nghiêm Khâm Binh là phó chủ tịch nắm công tác của cục công an, người này tuy không cao nhưng lại mang theo vài phần sát khí. Người này mặc trang phục bình thường, có hai vị cảnh sát đi theo sau lưng, nhìn qua cũng biết là lãnh đạo cấp cao của cục công an tỉnh.
- Thư ký trưởng Tề Bảo, chủ tịch Vương đâu rồi? Khi Trương Tề Bảo nhìn về phía người đang đi đến, Nghiêm Khâm Binh chợt trầm giọng hỏi Trương Tề Bảo.
- Chủ tịch Nghiêm, chủ tịch Vương vừa đi về, anh ấy nhắn ngài xử lý xong chuyện này thì nhanh chóng báo cáo. Trương Tề Bảo nói rồi vẫy tay với đồn trưởng Tôn và Lý Cảnh Lôi - Hai các anh đến đây một chút.
Khi Nghiêm Khâm Binh đi đến thì có chút giật mình, cũng không hiểu chủ tịch Vương tìm mình làm gì. Nhưng mặc kệ hắn có ý nghĩ gì, chỉ cần chủ tịch Vương mở lời thì hắn phải nhanh chóng chạy đến.
Nghiêm Khâm Binh vội vàng chạy đến mà không gặp mặt Vương Tử Quân, điều này làm cho hắn thở dài một hơi. Dù sao nếu bây giờ còn có mặt Vương Tử Quân, sự việc sẽ thêm nghiêm trọng hơn. Vương Tử Quân rời đi cho hắn quyền xử lý, điều này làm cho hắn càng có được tính tự chủ hơn.
Khi Nghiêm Khâm Binh thấy Lý Cảnh Lôi thì gương mặt chợt ngưng tụ, hắn biết Lý Cảnh Lôi, khi nhìn thấy Lý Cảnh Lôi thì hắn chợt cảm thấy sự việc lần này không đơn giản.