Việc Bao tự động cầm bản dự thảo về quản lí lao động của tỉnh ủy Phước Vĩnh về báo cáo với ông Trung Chính không hề nói với mình một tiếng khiến ông Ẩn phẫn nộ. Ông Sắc cũng tỏ ra bất bình với việc làm của Bao. Trước khi về Hà Nội gặp ông Trung Chính để giải trình những việc do Bao báo cáo, ông Ẩn triệu tập tổ phái viên họp để làm rõ động cơ của Bao vì sao lại dám vượt mặt ông một cách vô nguyên tắc như vậy. Không khí căn phòng họp nặng nề. Đầu tiên là cuộc đối chọi giữa ba đôi mắt. Sau đó là những câu đối đáp căng như những mũi tên bật ra khỏi dây cung.
- Tôi muốn hỏi anh, anh làm việc ấy với động cơ gì hả anh Bao? - Ông Ẩn nói gằn từng tiếng - Anh muốn lập công hay là anh coi thường tôi và anh Sắc trình độ thấp kém, quan điểm lập trường không vững vàng?
Bao vớt vát:
- Tôi làm vậy là vì trách nhiệm của một phái viên được Ban bí thư trao nhiệm vụ và cao hơn là trách nhiệm của một đảng viên đối với sự nghiệp tập thể hóa Xã hội Chủ nghĩa của Đảng.
Ông Ẩn hỏi:
- Nhưng chắc anh hiểu đây chỉ là bản dự thảo?
- Thực chất đó là một dự thảo cho một Nghị quyết của tỉnh ủy Phước Vĩnh về lãnh đạo sản xuất nông nghiệp trong các Hợp tác xã nay mai.
Ông Ẩn nhíu mày:
- Ai nói với anh đây là bản dự thảo Nghị quyết? Có phải anh Đình không?
- Đúng là anh Đình nói.
Ông Ẩn nhìn Bao với đôi mắt khinh bỉ:
- Tôi không hiểu vì sao anh lại đi đánh bạn với một kẻ thiếu nhân cách như vậy?
- Tôi lại nghĩ đó là một con người trung thực, dám đấu tranh với những việc làm sai trái với đường lối.
Từ đầu cuộc họp đến giờ cuộc đối đáp giữa ông Ẩn và Bao không dành một khoảng nào cho ông Sắc nói. Đến khi nghe Bao nói vậy, ông Sắc chen ngang:
- Một con người trung thực không khi nào chịu làm những việc lén lút.
Bao tưởng ông Sắc nói cạnh nói khóe mình nên vặc lại:
- Anh bảo ai làm việc lén lút. Việc tôi về báo cáo với đồng chí Trung Chính là một việc làm hoàn toàn chính đáng, việc gì tôi phải lén lút.
Ông Sắc cười phá lên:
- Tôi nói một đàng ông quàng một nẻo. Đúng là ông có tật giật mình rồi.
Bao thấy mình bị hớ nên chữa ngượng bằng cách nghiêng đầu dùng ngón tay út ngoáy lấy ngoáy để vào lỗ tai làm như tai bị ngứa nên tập trung gãi, vờ như không hề quan tâm đến câu nói của ông Sắc.