Từ chỗ trận địa bắn máy bay của các cô dân quân về, Ngô ghé vào nhà làm việc của Ban quản trị. Lịch, Doanh, Ngọ, Lấu đang ngồi uống rượu và lạc rang. Thấy Ngô vào Lịch chào giọng châm biếm:
- Chào đồng chí bí thư chi bộ. Ngồi nhấm với anh em chúng tôi ly rượu với lạc rang cho vui mồm. Nếu sợ mang tiếng chè chén thì thôi.
Ngô sà luôn vào bàn rượu:
- Cho xin một chén.
Lịch cười hô hố:
- Ông bí thư chi bộ dạo này có vẻ tác phong quần chúng quá nhỉ.
Ngô nối giọng bốp chát:
- Tôi ngồi uống rượu với các quan chức Hợp tác xã chứ có quần chúng nào ở đây. Các ông định bao giờ cho tổ chức Đại hội đại biểu xã viên để bầu Ban quản trị mới?
Lịch đáp:
- Chúng tôi đang họp bàn đây.
- Các ông đã bàn xong chưa?
- Xong rồi.
- Các ông định ngày nào thì tổ chức Đại hội?
Lịch nói lạnh lùng:
- Ngày nào mà chả được. Ông muốn tổ chức ngay ngày mai cũng được.
Ngô bắt đầu nóng mặt:
- Ông ăn nói hay nhỉ? Sao ông bảo tôi muốn. Còn một ngày ở cương vị Chủ nhiệm Hợp tác xã, ông phải làm hết trách nhiệm của mình chứ.
Lịch nói trong hơi rượu:
- Thì tôi đang làm đấy thôi. Ông còn đòi gì ở tôi nữa nào?
- Tôi chẳng có đòi hỏi gì ở ông cả. Tôi chỉ muốn ông làm đúng chức trách của mình mà thôi. Còn việc này nữa. Các cháu nữ dân quân phản ánh những ngày đến phiên Hợp tác xã của chúng ta chịu trách nhiệm nấu cơm cho các cháu gần đây ăn uống rất kém. Nhiều hôm chỉ có canh rau ngót với cà. Vì sao các anh tự động cắt bớt khẩu phần thức ăn của các cháu?
Ngọ thanh minh:
- Cô Phấn có phản ánh với tôi chuyện đó. Nhưng dạo này tổ cá ốm gần hết nên không còn người đánh.
Ngô hỏi:
- Tổ cá ốm sao các anh không điều xã viên?
- Chi công đánh cá của xã viên vào mục nào, bởi đánh cá không phải là công việc của họ.
Ngô hỏi:
- Ngay chiều hôm nay tôi sẽ nói với một số đảng viên xuống ao đánh cá để cung cấp cho các cháu nhưng không tính công điểm của Hợp tác, các anh có đồng ý không?
Ngọ cười hề hề:
- Đồng chí bí thư chi bộ làm gì mà nóng nảy thế. Việc này để sáng mai tôi giải quyết. Như vậy đã được chưa?
- Tôi mong anh giữ lời hứa của mình. Bây giờ quay lại chuyện tổ chức Đại hội. Các anh định khi nào?
Lịch nói luôn:
- Tuần sau, ngày mười sáu.
- Biết thế. Tôi về đây.
Chờ Ngô đi xa, Lịch bảo Ngọ và Lấu:
- Ông Ngọ và ông Lấu ngồi rà soát lại sổ sách thu chi tài chính một lần nữa cho kỹ nhé. Chỗ nào chưa khớp phải sửa lại ngay. Đừng để đến khi bàn giao sổ sách chúng nó phát hiện ra thì chẳng còn đất mà chui xuống đâu.
Lấu sực nhớ ra chuyện hai con chó nhà mình chưa được thanh toán liền hỏi:
- Hai con chó nhà tôi các ông tính sao đây?
Doanh hỏi:
- Chó nào?
Lấu đáp:
- Hai con chó mổ thịt tại nhà tôi chứ chó nào nữa?
Lịch bảo:
- Hai con chó ấy đã bảo tính vào lợn nghĩa vụ của nhà cậu rồi còn đòi gì nữa.
Lấu cằn nhằn:
- Hai con chó to như hai con bò mộng mà tính cho tôi ba mươi cân hơi lợn thì thiệt cho nhà tôi quá.
Ngọ xì một tiếng:
- Hai con chó như hai con mèo hen, tính cho ba mươi cân lợn hơi còn kêu gì nữa.
Lấu dọa:
- Tôi thì thế nào cũng xong. Thậm chí mổ ra mời các ông ăn cũng không hề tính toán. Nhưng khổ nỗi con vợ tôi thuộc loại rán sành ra mỡ. Nó thấy mình bị thiệt quá làm toáng lên là nguy đấy.
Nghe Lấu dọa, Lịch bảo Ngọ:
- Ông Ngọ xem điều chỉnh lại tính cho nhà nó bốn chục cân lợn hơi cho yên chuyện đi.
Ngọ cằn nhằn:
- Nuôi chó như vậy ai chẳng muốn nuôi. Đã què một tay mà còn vơ của thiên hạ như vậy, nếu còn cả hai tay không biết nó còn vơ đến đâu.
Lấu bĩu môi:
- Dễ ông chẳng vơ của thiên hạ tí nào cả đấy nhỉ. Sao trên đời này có một người tốt thế không biết.
Ngọ cười khì khì:
- Tốt hay không tốt thì cũng chỉ còn mấy hôm nữa chịu khó cho chúng nó đè đầu cưỡi cổ. Tôi có ý kiến này các ông nghe xem có được không nhé.
Lịch hỏi:
- Ý kiến gì. Định tìm cách đảo ngược tình thế à?
Ngọ nói bộ hăng hái:
- Chúng nó đã cho một đòn chết tươi, đảo thế chó nào được. Đường nào cũng chết rồi chẳng lẽ ôm bụng mà chết thèm. Chiều nay ông Lịch ký cái phiếu ra trại lợn trói mấy con bảo là mổ thịt chia cho bà con ăn liên hoan mừng bầu ban quản trị mới. Các ông thấy thế nào? Có chết cũng làm một bữa tiết canh trào tận họng mới rửa được cái nhục này.
Lấu đập cánh tay còn cử động được vào đùi kêu bèn bẹt:
- Không ngờ ông Ngọ lại nghĩ ra chuyện tuyệt diệu như vậy.
Doanh can:
- Đừng làm cái trò không ăn được thì đạp đổ ấy rồi mang tiếng suốt đời.
- Không làm cũng đã mang tiếng rồi. Lợn của công chứ lợn chó gì ai mà phải giữ. Ông Lịch thấy thế nào?
Lịch nói giọng uể oải:
- Muốn ăn thì tớ viết phiếu. Chiều ông điều người đi bắt. Tội chó gì mà nhịn. Đã đạp ông ra thì ông cho đạp luôn.
Ngọ hưởng ứng:
- Ông Lịch nói đúng. Đã đạp, cho đạp luôn. Uống rượu ở đây xong, tôi sẽ đi điều người bắt lợn. Cứ ghi vào khoản chia cho bà con ăn liên hoan mừng bầu Ban quản trị là chẳng thằng nào nói được gì.
Nói xong Ngọ cầm ly rượu lên tu một hơi rồi khà một tiếng khoái trá.