Bí Thư Tiên Kiếm

Hồi 16

Docsach24.com
hắc lại Phù Dung Nương sau ngày bị Đạt Phong Tử đoạt mất đôi Ngọc Kiếm Xà Vương, nàng như chim ưng gãy cánh, rồng xanh bị chặt vi kỳ.

Mấy lần nàng mạo hiểm về Vạn Hoa trang tìm Đạt Phong Tử những mong đoạt lại đôi Ngọc Kiếm quý nhất trần đời kia.

Nàng hoài công tốn sức đi khắp sông hồ mà bóng kẻ kia vẫn như hạc nội mây ngàn, bặt tâm vô âm tín tuyệt mù xa.

Dù vậy nàng vẫn băng mình vào đường gió bụi giang hồ, đem chút bản lãnh tàn sót ra giúp đời, làm việc nghĩa cứu độ sanh linh bá tánh.

Mấy lần Phù Dung Nương toan giục Đại Bàng Điểu về tiên đảo bái yết đức Thái Hư sư nữ ngõ hầu được ngài mở lượng hải hà điểm hóa thêm cho.

Tuy trí đã nghĩ thế nhưng nàng vẫn không đủ can đảm thực hành.

Trước lúc giáng trần, đức sư nữ dặn nàng phải làm đủ một nghìn điều thiện và đúng kỳ hạn ba năm nàng mới về Phù Dung tiên đảo đặt chân vào sơn môn được.

Ngày nay, lời chỉ giáo ấy nàng đã chẳng hoàn thành còn để mất đôi Ngọc Kiếm nữa.

Hành động sơ xuất bất cẩn của nàng vô tình đã gây nên tội tầy đình.

Đã thế nàng làm sao dám về Phù Dung tiên đảo ra mắt sư phụ nàng.

Chẳng được hồi san để luyện rèn thêm đạo pháp, nàng dành ở lại trần gian với mớ tài lực không còn oanh liệt như độ nào.

Thật khổ cho nàng biết mấy.

Phù Dung Nương tiến thối lưỡng nan.

Thế rồi, trái bước phải theo đường lỡ bước, nàng đánh liều nhắm mắt đưa chân thử xem con tạo xoay vần đến đâu.

Và nàng vẫn đi, đi mãi theo con đường đã vạch của con nhà hiệp khách.

Ngày kìa nàng lê bước đến núi Tây Tạng vào một buổi chiều thu ảm đạm.

Gió thu khẽ lướt nhẹ đưa cành.

Lá vàng lả tả rơi như trăm ngàn lữ thứ ngập ngừng trên muôn dặm đường xa.

Ánh tà dương cứ mãi nhạt dần.

Hoàng hôn chầm chậm đổ mà bức màn đen tối u uất kéo lê thê.

Giữa lưng trời vài cánh chim bạt gió ríu rít gọi đoàn kêu sương, điểm cho khung trời thu giữa lúc đêm gần về thêm phần áo não lạnh lùng.

Cảnh buồn như gợi lòng xào úa.

Xứ lạ quê người một thân một bóng trên quãng đường dài xa, Phù Dung Nương đành tạm dừng bước phong trần nghỉ chân nơi quán vắng bên đường.

Đấy là một tửu điếm nhỏ nhưng trân thiết khá trang hoàng.

An vị xong, nàng gọi tửu bảo đem đồ ăn thức uống cho mỉnh. Chỉ trong một nhoáng hầu sáng mang đến đủ các thức nàng gọi.

Nàng đang xơi vừa ngon miệng bỗng nghe tiếng động ở bàn bên cạnh.

Phù Dung Nương sẽ liếc mắt nhìn. Nàng vô cùng kinh ngạc nhận ra một lão tăng kỳ quái vừa kéo ghế ngồi xuống chiếc bàn đối diện với nàng.

Ngay lúc ấy lão tăng kia chừng như đã nhận ra nàng.

Lão nhìn nàng chăm chủ. Đôi mắt sáng quắc của lão như tia ra những luồng tựa điện căm hờn phẫn nộ chẳng cùng.

Lão nhìn nàng chòng chọc.

Lão cau mày trợn mắt, môi mím chặt lại như toan tính một điều gì.

Phù Dung Nương lúc bấy giờ bỗng sực nhớ ra.

Nàng lẩm bẩm: “Thảo nào lão chẳng nhìn ra một cách quái gở và hằn học đến thế”.

Thì ra lão quái tăng kia không ai khác Khốc Tiểu Quái Sư, một kẻ đã bị nàng đánh cho xửng vửng giữa một đêm trăng năm nào.

Lão thù ghét nàng là phải.

Thấy cử chỉ của Khốc Tiểu Quái Sư như thế, Phù Dung Nương tự lượng sức mình nàng hơi gớm lão.

Dù vậy nàng cũng tảng lờ như không thấy Khốc Tiểu Quái Sư.

Nàng vẫn thản nhiên ăn uống như thường.

Thấy nàng ngoảnh mặt đi nơi khác ung dung dùng bữa như người vô sự, Khốc Tiểu đạo nhân căm giận sôi gan.

Lão toan đứng lên đến gần nàng gây sự. Nhưng lão lại dằn cơn nóng giận kêu gọi tửu bảo mang thức ăn cùng đồ nhắm đến.

Lão làm ra vẻ thản nhiên nhưng đôi mắt sáng quắc như điện của lão luôn luôn không rời Phù Dung Nương.

Lão lườm lườm nhìn nàng như muốn ăn tươi nuốt sống con người mảnh khảnh yếu đuối, xinh đẹp tuyệt trần kia.

Giữa lúc ấy bỗng từ bên ngoài đi vào một nữ lang đẹp như hoa tươi như mộng, khác nào Hằng Nga nơi Cung Quảng hay tiên nữ chốn Diêu Trì cung xuống phàm.

Nữ lang vừa trông thấy Khốc Tiểu Quái Sư đã mừng rỡ kều lên:

- Ồ! Khốc Tiểu đạo huynh.

Lão quái tăng cũng tươi cười chào lại:

- Chào Bách Hoa muội!

Xem đến đây hẳn quý bạn đọc cũng đoán ra được nữ lang kia là ai rồi chứ?

Chính làng là Bách Hoa Nương vậy.

Có lẽ bạn đọc chưa quên con người ấy, một trang tuyệt thế giai nhân tính tình vô cùng dâm đãng nhưng bản lãnh quá ư cao cường xuất chúng.

Con người lang dâm trắc nết đã hai phen bị Công Tôn đại sư đánh cho thất điên bát đảo, nhưng chứng nào tật ấy vẫn không chừa thói cũ.

Hồi này nàng đang sấn bước giang hồ tìm trang tài tuấn tao nhân cưỡng ép chung mộng Dương Đài, hầu thỏa mãn lòng dục vọng bỗng gặp phải trời tối nên vào quán tạm nghỉ, không ngờ tương ngộ cùng Khốc Tiểu Quái Sư. Bách Hoa Nương vừa kéo ghế ngồi xuống toan thốt lời hàn huyên thì Khốc Tiểu Quái Sư liền ra hiệu nàng im lặng.

Lão hất hàm đưa mắt nhìn về phía Phù Dung Nương.

Bách Hoa Nương chợt hiểu ra.

Nàng căm giận sôi gan nhìn Khốc Tiểu Quái Sư bảo nhỏ:

- Khốc đạo huynh còn đợi gì mà chẳng gây sự, diệt con khốn ấy một trận nên thân cho rồi.

Khốc Tiểu Quái Sư liền đưa tay ngăn lại, bảo khẽ:

- Hãy khoan! Bách Hoa muội chớ nóng nảy. Chuyện đâu còn có đó. Nó chạy đàng trời cũng chẳng thoát khỏi tay ta. Hiện giờ bọn ta gây sự với nó trong quán này chắng tiện.

Khốc Tiểu Quái Sư như tự tin ở tài lực mình, lão mỉm cười tiếp:

- Nó đã đem thân vào hang hùm miệng rắn dùng tài trời cũng khó toàn thân. Bách muội hãy bình tâm. Ta sẽ có cách đối phó với con tiện tỳ ấy.

Phù Dung Nương từ nãy giờ ngồi im lặng ăn uống như thường, nhưng kỳ thật nàng cố lắng tai nghe những lời bàn bạc của bọn Bách Hoa Nương.

Chẳng muốn gây sự trong lúc mình đơn thân chiếc bóng nơi đất lạ trời xa, Phù Dung Nương liền gọi tửu bảo tính tiền rồi bước nhanh ra ngoài.

Khi nào chịu bỏ, Khốc Tiểu Quái Sư, Bách Hoa Nương cũng gọi tửu bảo trả tiền rồi theo ra bén gót.

Vừa ra đến đường cái quan, Phù Dung vội nhảy vụt lên mây dùng thuật Ngự Phong chạy như bay biến.

Khốc Tiểu Quái Sư, Bách Hoa Nương cũng dùng kiếm độn đuổi theo Phù Dung Nương bén gót.

Phù Dung Nương đang trổ hết tài nghệ tuyệt kỹ lướt mây đi nhanh như chớp bỗng nghe phía sau lưng gió lộng ào ào dường như bảo cuốn.

Nàng kinh hãi quay lại trông chừng.

Cách nàng ngoài trăm trượng, hào quang chiếu sáng lòe cả một vùng trời đất..

Một đạo thanh quang màu xanh biêng biếc và một luồng bạch quang chuyển động ầm ầm như muốn phá vỡ từng không, đang hùng hổ nhắm hướng nàng vụt đến nhanh như sao xẹt tên bắn.

Cả kinh Phù Dung Nương liền vận dụng hết tuyệt điểm công phu chạy thục mạng.

Đây là lần đầu tiên sau ngày hạ phàm, Phù Dung Nương kiêng mặt một người thù địch.

Giá nàng còn đủ đôi Ngọc kiếm Xà Vương trong tay thì hiện giờ nàng làm gì phải như gà chạy mặt, trốn tránh lão quái tăng kia một cách nhục nhã như vầy.

Đừng nói chi một mình lão mà cả chúng anh hùng thiên hạ đĩ nữa, với đôi Ngọc Kiếm nàng sẽ ngang nhiên tung hoành thị đối phương như không.

Gặp những lâm nguy cùng khốn, Phù Dung Nương mới cảm thấy thấm thía đau buồn tức giận.

Nàng đau buồn cho số phận hẩm hiu, lại giận tức mình có bảo vật quí nhất trần đời mà chẳng biết cẩn trọng giữ gìn.

Phù Dung Nương còn đang lo ra, ngổn ngang trăm mối bên lòng bỗng một liếng quát như sấm dậy lưng trời vang lên:

- Còn tiện tỳ kia. Mi chạy đâu cho khỏi. Dù mi có đi tận gổc bể chân trời ta cũng theo đuổi đến kỳ cùng. Khôn hồn hãy đừng lại nạp mình cho rồi.

Nhắm chừng khó tránh thoát Phù Dung Nương liền sa xuống đất.

Nàng cũng cả tiếng mắng lại:

- Đồ trọc thất phu kia. Ta đã hai phen dung chết cho ngươi mà chẳng biết thân. Quả thật ngươi đã đến trần mạt kiếp nên ma xui khiến ngươi đeo đuổi theo ta sanh sự.

Giận sùi bọt mép, Khốc Tiểu Quái Sư quát lớn:

- Nữ tặc chớ nhiều lời vô ích. Hãy mở mắt xem lão lấy đầu mi.

Dứt tiếng, Khốc Tiểu Quái Sư liền xua luồng kiếm màu xanh biêng biếc ngân lên như chuông rền nhạc đánh xoắn tít trên  đầu Phù Dung Nương dữ dội, tưởng chừng trong chớp mắt tấm thân ngọc ngà kia sẽ nát nhừ như tương.

Chẳng dám xem thường, Phù Dung Nương liền hé miệng phun ra một luồng thanh quang cự lại.

Đây là đạo tâm kiếm độc nhất mà nàng gia công khổ luyện thành sau ngày mất cả đôi Ngọc Kiếm Xà Vương.

Quả không hổ là một luồng tâm kiếm của bậc kiếm tiên đại khách.

Đạo thanh quang vừa bay vọt lên không đã bật lên một tiếng kêu như lụa xé sấm nổ rền vang cả đất trời.

Vầng thanh quang như một con giao long xanh cực lớn ngoài bể cả rởn sóng, luôn luôn xoắn tít vào luồng kiếm màu xanh biếc.

Hai sức mạnh gặp nhau vang lên những tiếng khua động ầm ầm chẳng khác nào đất lở trời long.

Bách Hoa Nương cũng tùng phong tiếp dẫn đưa luồng bạch quang đánh thật dữ.

Phù Dung Nương chẳng dám khinh xuất liền thò tay vào túi lấy ra một vật vuông bằng bạc sáng lòa vụt lên khơng.

Ghê gớm thay Ngân Quang kiếm.

Phải. Đó là Ngân Quang kiếm.

Nguyên Phù Dung Nương từ lúc mất Ngọc Kiếm, nàng vội theo tiên gia bí pháp luyện nên đạo nội tâm kiếm ra luồng Ngân Quang kiếm ấy.

Cách luyện kiếm quang bằng bạc tinh vi nguyên chất đốt bằng lửa âm dương nơi lò bát quái đủ ba trăm ngày.

Và mỗi đêm cứ vào giờ Tý canh ba, kẻ luyện kiếm phải vận hết ý chí nguyên thần đưa vào bảo kiếm và giữ quyết Ngũ Lôi thu linh khí của sao Thái Bạch chuyển vào kiếm ngân.

Công trình tuyệt kỹ này cứ như thế kéo dài đủ bốn trăm ngày mới hoàn thành.

Tuy so với Ngọc Kiếm Xà Vương, Ngân Quang kiếm không sao bì được nhưng nó cũng là một bảo kiếm lợi hại phi thường.

Ngân Quang kiếm vừa bay vụt lên không đã biến ra hàng trăm ngàn khối bạc sáng lòe trời đất, khua động kim hồn.

Ngân Quang kiếm càng lúc càng lan rộng ra, trong nháy mắt như một vầng mây trắng khổng lồ che phủ cả một luồng trời bao la.

Luồng kiếm ngân vừa xoắn tít, đạo bạch quang kia đã phát lên những tiếng nổ kinh thiên động địa.

Rồi tiếp đó hai tiếng nổ xé trời chuyển đất lại dậy lên muôn phần khủng khiếp hơn trước.

Đạo bạch quang của Bách Hoa Nương đang ráo riết cầm cự cùng kiếm ngân bỗng bay vọt ra ngoài gần sa xuống đất.

Kinh hồn tán đởm, Bách Hoa Nương vội giữ chặt kiếm quyết. Nàng thu hết tâm lực bình sanh vận thêm khí Thiên Cương thôi thúc vầng bạch quang quật khởi trở lại.

Khốc Tiểu Quái Sư không ngờ Phù Dung Nương mất cả bảo kiếm mà còn hung dữ đến thế. Hắn cả giận gầm hét vang rền.

Lão thượng tăng liền đấm nhẹ vào rún mọi cái, tức thì từ trong rún lão bay ra một luồng hoàng quang như một chiếc cầu vồng lo lớn, kêu sang sảng lên như chuông đánh nhạc rền dữ dội.

Vầng hoàng quang vừa vụt vào đạo Ngân Kiếm liền vang lên những tiếng nổ kinh hồn khiếp vía rung chuyển cả đất trời.

Hại đạo kiếm quang gặp nhau không ngừng quẫy lộn, xoắn tít nhau ghê gớm.

Quyết tận diệt kẻ thù, Khốc Tiểu Quái Sư liền chuyển mình một vòng tức thì từ thất khiếu lão bay ra muôn vạn luồng nhiệt khí, tiếng nổ vang ầm cả càn khôn vũ trụ.

Đất trời như nghiêng ngửa trước cơn chuyển động mãnh liệt ghê hồn kia.

Luồng nhiệt khí vô hình càng lan rộng bốc hơi nóng cháy người dữ dội.

Thoáng thấy luồng nhiệt khí, Phù Dung Nương kinh hồn hoảng vía rú khẽ lên:

- Trời, Độc Đan kiếm khí.

Tiếng rú vừa dứt, Phù Dung Nương chẳng còn lòng nào giao đấu.

Nàng vội hiển lộng hết tuyệt kỹ thần thông thúc hai luồng kiếm quang vùng lên đánh luồng bạch quang của Bách Hoa Nương bay tản về một phía.

Nhân cơ hội ấy Phù Dung Nương lẹ làng nhảy vụt ra ngoài thu kiếm quang nhảy vút lên mây chạy như bay biến.

Cả giận, Khốc Tiểu Quái Sư liền xua vầng khí vàng như một quả núi khổng lồ đuổi theo Phù Dung Nương như tên bắn.

Chỉ trong nháy đạo hoàng quang bắt kịp Phù Dung Nương rồi một tiếng nổ kinh hồn táng đởm vang lên. Luồng hoàng khí như một chiếc lưới khổng lồ sa vút xuống đầu Phù Dung Nương, khí thế dữ dội tưởng chừng có thể chém nàng tan tành ra muôn vạn mảnh...

Kinh hồn khiếp vía, Phù Dung Nương liền buông rơi mình từ không trung xuống đất lẩn tránh đạo hoàng quang kia.

Vầng khí vàng quả thật lợi hại.

Nó như có một động lực vô hình sai khiến đuổi theo Phù Dung Nương ráo riết.

Vừa sa xuống đất, Phù Dung Nương lẹ làng nhào lộn người đi hơn mấy chục vòng. Đạo hoàng khí đánh trượt nàng va vào đất vang động ầm ềm ghê rợn.

Kiếm quang chém phạt đất gây thành một lỗ trũng sâu thăm thẳm như cái giếng.

Thoát chết, Phù Dung Nương toan nhảy vụt lên mây lướt gió bại tẩu, nhưng Khốc Tiểu Quái Sư khi nào để nàng lẩn trốn dễ dàng.

Lão cả giận xua Độc Đan kiếm khí bay ồ tới vang rền như muốn xô tan cả đất trời, vũ trụ càn khôn.

Sa vào tình thế khốn hãm thái quá, Phù Dung Nương thất thần kinh sợ không kịp ngăn đỡ, đành nhắm mắt chờ chết.

Đứa trò yêu của đức Thái Hư sư nữ sẽ bị hại về tay lão thượng tăng kỳ quái xứ Tây Tạng?

Không! Hoàng Thiên bất phụ hảo tâm nhân.

Giữa cơn nguy hiểm vạn tử nhất sinh ấy bỗng từ đâu bay vụt đến một luồng hoàng quang cực kỳ ghê gớm, xô giạt Độc Đan kiếm khí và vầng khí vàng kia bay tản đi nơi khác.

Đạo hoàng quang thật muôn phần hung hãn mãnh liệt.

Nó chuyển động ầm ầm kinh khiếp cả đất trời. Hoàng khí bay đến đâu tỏa hơi nóng ran người đến đấy.

Như được một hấp lực vô biên thần kỳ biến ảo trợ giúp, vầng hoàng quang càng lúc càng tỏa rộng ra, chớp mắt như một biển vàng bao phủ cả khung trời mênh mông bát ngát.

Sấm sét liên tiếp nổ ầm lên tưởng chừng muốn phá vỡ từng không vũ trụ.

Đạo kiếm quang màu vàng càng vũ lộng kinh hồn tung hoành sởn vía dữ dội, gió bão càng dậy lên nhiều hơn trước, cuốn xô cây cối nhà cửa đổ sập ầm ầm ghê khiếp.

Từ phút ấy trên không trung bỗng xuất hiện ra một chàng thanh niên vận y phục xanh, mặt bao kín bằng một mảnh lụa màu xanh sẫm.

Thanh niên áo xanh ấy oai nghiêm ngồi trên lưng một con rắn khổng lồ đang lù lù bay đến.

Quái xà trông cực lớn, lớn tưởng chừng thế gian ngàn đời chẳng có được một con rắn thứ hai nào khổng lồ như thế.

Hai mắt rắn to bằng hai chiếc bát lớn chiếu lòa như điện tỏa.

Quái xà thè lưỡi dài thườn thượt để lộ chiếc miệng khổng lồ rộng hoác đỏ lòm như chậu huyết.

Rắn càng đến gần, gió càng dậy lên kinh hồn hơn cả bão tố.

Cây cối nhà cửa lại một phen nữa gãy đổ ngã sập vang ầm, chuyển động cả đất trời.

Tưởng đâu sẽ kết quả lấy tính mệnh kẻ thù dễ như trở bàn tay chẳng dè có người đến ngăn trở, tung kiếm quang cứu Phù Dung Nương, Khốc Tiểu Quái Sư căm giận sôi gan.

Lao thượng tăng nghiến chặt răng ken két. Lão gầm hét lên như sét dậy sấm rền:

- Thằng quỷ vô danh kia. Mi từ đâu đến đây phá hại. Quả thật mi đã đến tuần vong mạng mới cả gan trêu thọc vào tay Khốc Tiểu Quái Sư này.

Cả cười khanh khách, chàng thanh niên áo xanh cũng quát lại.

- Bớ lão trọc thất phu kia. Ngươi từ lâu ỷ mình pháp thuật cao cường coi rẻ các phái võ Trung Quốc, phen này gặp ta mi chớ trông thị hùng. Nào, ngươi có bản lãnh gì hãy giở hết ra xem.

Khốc Tiếu Quái Sư đâu phải là hạng người để cho kẻ khác khinh khi hạ nhục mình.

Lão giận sùi bọt mép hét to:

- Tiểu tặc thất phu, mi chớ nhiều lời lớn lối. Hãy mở mắt xem lão phu hạ thủ mi.

Chưa dứt lời Khốc Tiểu Quái Sư đã đưa Độc Đan kiếm khí, đạo kiếm quang màu xanh biêng biếc và vầng hoàng quang đánh thật dữ.

Kiếm khí Độc Đan như có một sức mạnh vô hình thần tốc thúc đẩy phát ra một luồng gió vô hình dữ dội vù vù bay đến như muốn xô tan cả đất trời.

Đạo thanh quang lúc ấy như một chiếc cầu vồng xanh vô cùng to lớn nằm vắt cả khung trời, không ngớt kêu lên những tiếng sang sảng ngân dài như chuông vàng khua khánh ngọc chạm.

Vầng hoàng khí cũng hoạt động muôn phần lợi hại độc dữ.

Nó như muôn vạn con rồng vàng to lớn quẫy khúc chuyển động rung rinh cả đất trời.

Vầng hoàng khí càng lan rộng thêm ra, liên tiếp nổ lên những tiếng ghê hồn khiếp vía kinh động cả càn khôn vũ trụ bao la.

Trước tình thế ấy, thanh niên áo xanh không ai khác là Thanh Y hiệp sĩ cả cười lên như nắc nẻ.

Tỏ dáng xem thường, Thanh Y trỏ luồng hoàng quang thét lớn:

- Thần kiếm chẳng tung hoành còn đợi chừng nào?

Ghê gớm thay đạo pháp vô biên của chàng hiệp sĩ áo xanh.

Tiếng thét của chàng như có một động lực vô hình ghê gớm, thúc đẩy luồng kiếm màu vàng vẫy vùng quá ư mãnh liệt.

Sấm sét nổ lên rầm trời vang đất.

Luồng hoàng quang càng lan rộng thêm ra, tỏa hơi nóng cháy người ghê gớm, chỉ trong chớp mắt nó như một đại hải vàng át cả đất trời.

Gió bão càng cơn càng nổi dậy đầy trời.

Vũ trụ bao la như không chịu nổi sức chuyển động ghê hồn thần khiếp quỷ kinh như sắp tan tành đổ vỡ.

Kiếm quang và kiếm khí vừa gặp nhau bỗng vang lên những tiêng nổ xé trời tan đất.

Độc Đan kiếm khí của Khốc Tiểu Quái Sư đã hoàn toàn tinh luyện, nguy hiểm và lợi hại biết ngần nào, thế mà nó vẫn không cự nổi thanh Liên Hoa Thất Tinh kiếm.

Kiếm khí vừa va vào đạo hoàng quang bỗng bị xoắn tít lấy phát lên một tiếng nổ kinh hồn rồi bay giạt lên cao hàng chục uượng.

Luồng kiếm quang màu xanh biêng biếc của Khốc Tiểu đạo nhân cùng chịu chung một số phận không may như Độc Đan kiếm khí.

Vầng thanh quang vừa chạm nhằm đạo hoàng quang bỗng nổ lên mấy tiếng long trời lở đất, tan ra hàng muôn ngàn tia xanh con con bay tứ tung rồi sau cùng tắt phụt mất.

Đạo hoàng khí cũng bị thiệt hại chẳng nhỏ.

Vầng Liên Hoa Thất Tính vừa vụt vào luồng khí vàng liền quấn chặt lấy không phương gì vùng vẫy nổi.

Luồng hoàng quang như như một chiếc cầu vồng cực to quật sà vào vầng hoàng khí vang lên những tiếng nổ rung trời chuyển đất.

Không chịu nổi sức đàn áp kinh hồn mãnh liệt, luồng khí vàng nhỏ dần như sắp bẹp mất.

Khốc Tiểu Quái Sư kinh sợ thất thần.

Lão lạnh toát mồ hôi, khiếp hãi nói thầm:

- Trời! Thằng nhãi ranh kia là ai mà bản lãnh ghê gớm thế. Ta suốt đời ngang dọc xem trời bằng vung không ngờ gặp nó quá dữ. Nếu ta không hiển lộng hết tuyệt kỹ thần thông e mang khốn với nó.

Nghĩ vậy, Khốc Tiểu Quái Sư liền quay mình đi một vòng.

Lão thượng tăng bấm chắc ngón cái vào cung Thìn cung Tuất, điểm chặt thêm kiếm quyết rồi vận hết khí công trong người thổi một hơi vào luồng hoàng khí.

Khiếp thay đạo pháp tuyệt điệu vô song của lão kỳ nhân Tây Tạng!

Độc Đan kiếm khí vừa bay tung lên cao bỗng như được một sức mạnh vô hình thần tốc ngầm trợ quật khởi trở lại mãnh liệt

Kiếm Khỉ không ngừng dậy lên một luồng gió bão dữ dội, chuyển động ầm ầm như sóng vỗ ngoài khơi, thác đổ trên ngàn.

Đạo hoàng khí bị đè bẹp nhỏ còn bằng sợi chỉ bỗng như được tăng thêm cường lực vẫy vùng kịch liệt.

Nhưng Thanh Y hiệp sĩ nào phải tay vừa.

Thanh Liên Hoa Thất Tinh kiếm của chàng quả là một bảo kiếm độc nhất vô nhị của thế gian, có một sức mạnh thần kiêng quỷ sợ.

Thấy Khốc Tiểu đạo nhân trỏ ngón nghề tuyệt kỹ cầm cự lại mình, Thanh Y cả giận chỉ tay vào luồng hoàng quang quát lớn:

- Thần kiếm mau biến!

Liên Hoa Thất Tinh kiếm như được muôn ngàn mãnh lực tiếp vào tung hoành quá dữ.

Luồng hoàng quang rền trời chuyển động như vỡ mười phương tám cõi vũ trụ càn khôn.

Đạo hoàng khí của Khốc Tiểu Quái Sư vừa chạm vào vầng Liên Hoa Thất Tinh kiếm bỗng vang lên một tiếng nổ kinh hồn khiếp vía rồi bay giạt ra ngoài nhỏ còn bằng sợi chỉ.

Lão thượng tăng hồn bất phụ thể. Ông rụng rời kinh hãi toan vận thêm khí Thiên Cương thôì thúc đạo hoàng quang quật khởi cầm cự bỗng một tiếng nổ chuyển trời lay đất bùng lên.

Luồng kiếm màu vàng của lão thượng tăng liền sa ngay xuống đất tan tành như tro bụi.

Lão Khốc Tiểu Quái Sư lúc bấy giờ mặt mày hơ hải, tái mét không còn hột máu.

Ông không ngờ địch thủ của mình quá ư tài tình và lợi hại dường ấy.

Vừa sợ vừa giận lão thượng tăng liền hét lên một tiếng to như sấm dậy lưng trời.

Tiếng hét chưa dứt Khốc Tiểu đạo nhân liền nhảy ra hai luồng bạch kiếm cực kỳ hùng hậu để chống lại vầng hoàng quang lúc ấy như một quả núi vàng to lớn sa vụt xuống đầu lão.

Quả thật chắng hổ là một nhân vật thượng đẳng kỳ quái của xứ Tây Tạng.

Hai luồng bạch khí của lão như hai con giao long to lớn ngoài bể biếc chiều hôm rỡn sóng. Vừa vụt vào đạo hoàng quang, hai luồng bạch kiếm tức thì xoắn tít kinh hồn sởn vía.

Độc Đan kiếm khí của lão cũng vũ lộng rền trời sập đất.

Gió lạnh không dứt bay ra ào ào như bão dậy.

Độc Đan biến ra hằng muôn vạn viên nho nhỏ vụt ra tua tủa, va vào đạo họàng quang vang lên những tiếng nổ choáng óc inh tai, kinh khiếp cả đất trời.

Bách Hoa Nương từ sớm đến giờ đứng ngoài vòng chiến thấy Khốc Tiểu Quái Sư qua cơn núng thế, quật khởi mãnh liệt trở lại nhưng vẫn không áp đảo nổi kẻ lạ, nàng vội xua vầng bạch quang vào trợ chiến.

Đạo bạch quang của nàng nào phải tầm thường.

Nó như một vầng mây trắng khổng lồ bay vút đến hiệp cùng hai luồng kiếm quang của Khốc Tiểu lão tăng tung hoành quá dữ.

Trước tình thế ấy Thanh Y vẫn xem thường.

Chàng sẽ vỗ nhẹ vào đầu quái xà một cái.

Ghê gớm thay cho loài rắn linh dữ ấy.

Quái xà như được lệnh điều khiển, tức thì phun ra một luồng khí đen như mực cuộn tràn chẳng khác gì khói tỏa mây tuôn.

Luồng khí đen quả thật muôn phần lợi hại.

Vừa bay vụt ra khỏi miệng độc xà, nó đã quấn chặt lấy đạo bạch quang kia cơ hồ như một chiếc thắt lưng dài to lớn ghì siết chặt lại.

Cả kinh Bách Hoa Nương giữ vững kiếm pháp, nàng vận thêm khí Thiên Cương thôi thúc luồng bạch kiếm vẫy vùng trở lại.

Khốn thay, luồng hắc khí càng lúc càng siết mạnh như cố ép lại khiến vầng bạch quang nhỏ tròn.

Bỗng một tiếng nổ như sấm rền chớp dậy vang lên, luồng bạch quang của Bách Hoa Nương không chịu nổi sức tấn công tơi bời của vầng hắc khí tức thì bay giạt ra ngoài tắt phụt mất.

Không gặp sức mạnh tung cản, vầng hắc khí như một con rồng đen khổng lồ quẫy khúc sa xuống đầu Bách Hoa Nương tưởng chừng trong phút chốc có thể nghiền nát thân ra từng mảnh vụn.

Kinh sợ thất thần, Bách Hoa Nương vội rú lên một tiếng thất thanh.

Nàng liều mạng vung tay dùng phép phản phong nhuyễn khí xô bật luồng khí đen kia bay vụt lên.

Rồi nhanh như cắt Bách Hoa Nương lẹ chân nhảy vụt ra ngoài toan trốn chạy nhưng nàng bỗng dừng hẳn lại vì Phù Dung Nương lúc ấy đã đứng chắn ngang trước mặt như một bức tường thành kiên cố.

Thì ra Phù Dung Nương đang cơn nguy khốn tưởng phải chết về tay Khốc Tiểu Quái Sư bỗng được người đến trợ giúp.

Thoát chết nàng dần dần định tĩnh tinh thần.

Nhận ra kẻ cứu mình dù bao mặt nhưng dáng dấp rất giống Thanh Y, Phù Dung Nương vô cùng ngạc nhiên.

Nàng mải nhìn chàng quên cả cuộc giao tranh.

Đến lúc Bách Hoa Nương toan tháo thân trốn chạy, Phù Dung Nương mới như người đang giấc chiêm bao sực tỉnh.

Chiếu đôi mát sáng rực nhìn kẻ thù, Phù Dung Nương quát lớn:

- Nữ tặc kia. Mi chạy đâu cho khỏi?

Dứt tiếng Phù Dung Nương liền tung kiếm ngân ra đánh dữ dội.

Vầng bạch quang dưới sự điều khiển của nàng như một chiếc cầu vồng trắng hùng vĩ vắt ngang cả khung trời chiếu ngay đầu Bách Hoa Nương vụt xuống.

Cả kinh, Bách Hoa Nương liền nhả ra một luồng thanh quang cự lại.

Haii đạo kiếm quang xanh trắng vừa gặp nhau bỗng vang lên những tiếng kinh thiên động địa.

Thấy Khốc Tiểu Quái Sư cầm cự được với mình khá lâu, Thanh Y cả giận bảo thầm:

- Liên Hoa Thất Tinh kiếm của ta không áp nổi lão thượng tăng này thì làm sao ta chiếm được địa vị tột cùng về môn kiếm thuật. Ta phải hiển lộng thần thông làm khiếp đảm lão một phen cho rõ nhân vật Trung Hoa là lợi hại.

Nghĩ vậy Thanh Y liền nhắm ngay luồng kiếm màu vàng của mình thổi một hơi dài.

Ghê gớm thay đạo thuật vô biên tột chúng của chàng.

Đạo hoàng quang đang ngang ngửa chống cự cùng Độc Đan kiếm khí và hai luồng bạch kiếm kia bỗng như được thêm muôn triệu mãnh lực tăng cường trở nên hùng hậu phi thường.

Vầng hoàng quang như một đại dương màu vàng đang cơn bão lố ba đào chuyển động, lan rộng mãi ra như muôn nghìn quả tinh cầu vàng kết lại.

Hơi nóng càng lúc càng bốc ra cháy người, sấm sét dậy ầm ầm như muốn phá vỡ cả khung trời.

Gió bão tư bề nổi lên cuốn cây cối ngã đổ kinh hồn.

Nhà cửa bách tính nhân dân ngoài xa hàng nghìn dặm không chịu nổi sức gió mãnh liệt thần tốc lần lượt đổ tường sập mái khiến nhiều người khiếp hãi quá kêu khóc vang rền.

Ltén Hoa Thất Tinh kiếm mỗi lúc thêm lộng hành vùng vẫy kinh hồn.

Các sức mạnh gặp nhau liên tiếp vang lên những tiếng nổ xé trời tan đất.

Rồi tiếp theo đó một tiếng nổ dường địa chấn thiên long nổi dậy muôn lần khủng khiếp hơn trước.

Hai đạo bạch kiếm như hai chiếc cầu vòng quật xả vào luồng hoàng quang, sau tiếng nổ kinh hồn ấy bỗng bay tung lên cao tản ra thành muôn triệu ánh bạch con con tắt mất

Được trớn, luồng hoàng quang càng chuyển động như chuyển đất xô trời luôn luôn xoắn tít vào Độc Đan kiếm khí vang lên những tiếng nổ kinh thiên động địa.

Khốc Tiểu Quái Sư lúc bấy giờ chẳng còn hồn vía nào. Lão sợ mướt mồ hôi trán.

Đây là lần thứ nhất trong đời giang hồ ngang dọc của lão.

Cầm đầu cả phái võ xứ Tây Tạng, lão chẳng những là tay chọc trời khuấy nước ở quê nhà, mang chuông đi đánh xứ người Khốc Tiểu đạo nhân có khi nào nhường bước một ai.

Các bậc sư tổ Trung Quốc, Mông Cổ gặp lão còn phải kinh hồn tán đởm lùi bước trốn đi như gà chạy mặt.

Thế mà ngày nay lão bỗng gặp một kẻ vô danh tài tình quá ư xuất chúng đàn áp lão tơi bời.

Ba phen bị phá mất kiếm quang, Khốc Tiểu Quái Sư gần rụng rời cả tâm chí.

Lão vừa sợ vừa giận, giận quá hóa liều, lão quái tăng cắn chặt môi nhủ thầm: “Ta dù gì cũng là một tay thượng khách bốn biển danh vang. Mới bị đánh mất đạo kiếm quang mà đã toan trốn chạy thì còn gỉ là danh tiếng bấy lâu nay. Kẻ trượng phu thà chết chứ chẳng chịu nhục. Âu là ta mang hết tài nghệ sở trường ra sử dụng rồi có ra sao thì ra”.

Nghĩ vậy Khốc Tiểu lão tăng như hứng chí lên.

Lão vội quay mình đi một vòng.

Quả thật chẳng hổ là một đấng kiếm tiên thượng khách đạo thuật vô biên.

Mấy cái chuyển mình thần kỳ biến ảo kia vừa dứt, tức thì từ thất khiếu lão quái tăng lãnh khí bốc ra ào ào hơn cả bão tố.

Lãnh phong vừa phát lên đã chuyển động kinh hồn.

Càn khôn vũ trụ lại một phen nữa sắp tan tành đổ nát vì không chịu nổi sức bạo động kinh hồn kia.

Nhác thấy luồng lãnh phong, Thanh Y cả cười lên khanh khách.

Chàng bảo lớn:

- Chà! Kiếm khí Lãnh Phong. Đùa nhau một tí thôi dùng chi thứ độc ấy hở lão trọc kia.

Giận sùi bọt mép, Khốc Tiểu Quái Sư hét vang như sấm nổ lưng trời.

- Thằng khốn kia. Phen này ngươi liệu mà giữ hồn. Lão sẽ quyết lấy đầu ngươi mới đã hờn.

Dứt tiếng lão quái tăng liền vỗ nhẹ vào trán một cái.

Từ tam tinh Khốc Tiểu đạo nhân bay ra một luồng lực quang vô cùng hùng hậu.

Đạo lục quang vừa bay vọt lên không bỗng nổ lên mấy tiếng rung trời sụp đất, chớp mắt nó lan rộng ra gần che kín cả khoảng không.

Biết lão thượng tăng đã đem toàn lực ra đối phó, Thanh Y chẳng dám xem thường như trước.

Chàng vội quay mình đi hơn mấy vòng.

Lãnh khí tức thì bay ra ào ào như muôn ngàn động lực vô hình trợ giúp luồng hoàng quang tung hoành mãnh liệt.

Hơi nóng lại bốc thêm ra thiêu người.

Gió sấm dậy lên đùng đùng như cuốn xô cả từng không vũ trụ.

Đạo hoàng quang như muôn vạn con rồng vàng quẫy khúc xoắn tít lấy hai đạo kiếm khí và luồng lục quang vang lên hàng trăm tiếng nổ chẳng khác nào nhạc đánh chuông rền.

Ngay lúc ấy cuộc so tài giữa Bách Hoa Nương và Phù Dung Nương lại diễn ra vô cùng hào hứng kinh hồn.

Bách Hoa Nương điều khiển luồng thanh quang cầm cự với đạo Kiếm Ngân vô cùng dữ dội.

Biết mình chẳng phải là tay đối thủ của Phù Dung Nương, Bách Hoa dâm nữ liền đem hết tâm lực bình sinh ra giao đấu.

Nàng luôn vận thêm khí Thiêng Cương thôi thúc kiếm quang chống trả ráo riết.

Thấy giao đấu đã lâu mà chẳng làm gì nổi địch thủ, Phù Dung Nương cả giận, nàng hét lên một tiếng to như lụa xé sấm nổ, đoạn đưa luôn luồng thanh quang ra đánh thật dữ.

Đạo tâm kiếm màu xanh ấy quả vô cùng hung hiểm.

Nó vừa bay vút lên không đã xoắn tít lấy luồng thanh quan của Bách Hoa Nương rồi quấn chặt lấy.

Cả kinh Bách Hoa Nương liều chết vận thêm khí Thiên Cương điều khiển luồng thanh quang quật khởi trở lại, nhưng đã trễ lắm rồi.

Nàng chưa thi hành theo ý định thì một tiếng nổ như phá vỡ đất trời dậy lên, đạo kiếm quang màu xanh của nàng bay giạt ra ngoài tan ra muôn ngàn tia xanh bé nhỏ rồi tắt mất.

Bách Hoa Nương hồn phi phách tán, nàng cả sợ toan nhảy vụt ra ngoài chuồn chạy thì luồng thanh quang và đạo kiếm ngân như hai con rắn xanh trắng khổng lồ sa vụt xuống đầu nàng, khí thế dữ dội khác nào đất chuyển trời xô.

Khốc Tiểu Quái Sư thấy đồng đạo bị hãm khốn, ông toan tung kiếm quang ngăn đỡ giúp, nhưng Thanh Y quá lợi hại, điều khiển luồng hoàng quang kềm chặt chẳng để lão hở một giây.

Trước tình thế ấy Bách Hoa Nương đành nhắm mắt chờ chết. May sao từ hướng Tây Bắc bỗng bay vụt đến một luồng hồng quang chuyển động ầm ầm như một con rồng lửa đỏ rực cản bật hay vầng kiếm quang kia lại.

Từ phút ấy trên không trung xuất hiện ra một đại hán râu xồm, tướng mạo uy nghi vô cùng hung ác.

Nhác thấy đại hán, Bách Hoa Nương đang chờ chết bỗng reo to lên:

- Ồ Ma Phong Tử đạo huynh. Lão huynh hãy ra sức diệt con khốn này cho rồi.

Phải. Người ấy là Ma Phong Tử, tên cầm đầu bọn Vạn Hoa thất quái.

Sau ngày mất đôi Ngọc Kiếm quý giá vô song, hắn như người thất chí, đi cùng khắp tam sơn ngũ nhạc mong tìm lại của đã mất.

Trải bao năm dài nguyệt vắn hắn mỏi mắt dò trông mà chẳng được hiệp phố châu hoàn.

Thất vọng Ma Phong Tử đành ẩn nhẫn về non luyện thêm đạo pháp phòng thân.

Hắn đang vân du qua đây, bỗng thấy đồng đạo bị nguy khốn nên phóng kiếm quang giải cứu.

Gặp Phù Dung Nương, Ma Phong Tử bừng nhớ lại thù xưa. Hắn cả giận quát vang như sấm nổ ngang mày:

- Cừu nhân đã gặp mặt. Mi chạy đàn trời cũng chẳng thoát khỏi tay lão sư phen này.

Dứt tiếng Ma Phong Tử liền xua kiếm quang đánh thật dữ.

Khi nào chịu kém, Phù Dung Nương vội điều khiển hai luồng kiếm của mình vùng vẫy kinh hồn.

Ba sức mạnh vừa gặp nhau bỗg vang lên những tiếng nổ kinh khiếp đất trời.

Đạo thanh quang và vầng Kiếm Ngân càng lúc càng tỏa rộng ra, chớp mắt như lấn át mất luồng hồng quang kia.

Cả kinh Ma Phong Tử vội vận khí Thiên Cương thôi thúc vầng kiếm màu đỏ quật khởi trở lại.

Hắn lại hé miệng phun thêm một luồng lực quang bay vọt lên trời ngân ra những kêu như lụa xé chuông vang hiệp sức cùng đạo hồng quang tung hoành mãnh liệt.

Lại nói về cuộc chiến đấu của Khốc Tiểu đạo nhân và Thanh Y hiệp sĩ càng diễn ra gay go kinh hồn tưởng chừng hi hữu nhất thế gian xưa nay.

Dường như chẳng muốn kéo dài cuộc đua tranh, Thanh Y bỗng quát tán:

- Khốc Tiểu Quái Sư. Ngươi liệu mà giữ hồn. Ta không còn thì giờ đùa cợt với ngươi nữa.

Dứt lời chàng hiệp sĩ áo xanh liền bấm chặt quyết Thất Tinh vận thêm khí Đan Điền quát lớn:

- Thần kiếm, biến!

Đạo hoàng quang như tăng thêm sức lực ghê hồn vũ lộng thần kinh quỷ khiếp. Nó luôn luôn quật xả vào hai đạo kiếm khí và luồng lục quang của Khốc Tiểu đạo nhân.

Kiếm quang kiếm khí xoắn tít nhau không ngừng bỗng vang lên mấy tiếng nổ xé trời đất, Độc Đan kiếm khí bay giạt ra ngoài rồi tắt mất.

Khốc Tiểu lão tăng hồn bắt phụ thể. Lão chưa kịp vận khí Thiên Cương thôi thúc kiếm quang của mình cầm cự thì một tiếng nổ dường địa thiên long lại nổi dậy...

Đạo lục quang của lão bị luồng kiếm Liên Hoa Thất Tinh đánh tung lên cao hàng mấy trượng, nhỏ bằng sợi chỉ rồi tan tành như tro bụi.

Khốc Tiểu Quái Sư lúc bấy giờ mặt cắt không còn hột máu. Lão sợ gần rụng rời cả tâm chí.

Lão không ngờ kẻ lạ mặt bản lãnh siêu việt tột trần đến thế.

Tài nghệ lão so với hai lần lúc gặp Phù Dung Nương ngày nọ hơn hẳn một trời một vực, vậy mà lão không cầm cự được với kẻ lạ đủ biết đạo thuật kẻ vô danh kia lợi hại biết ngần nào.

Một điều mà lão không ngờ và tưởng tượng được là kẻ kia không hiểu nhờ ai chỉ dẫn luyện nổi một thanh bảo kiếm quá hùng hậu và nguy hiểm đã phá mất của hắn đến mấy đạo kiếm quang.

Thật là một chuyện độc nhất vô nhị thế gian. Tài như lão mà còn bị người ta đàn áp.

Kiếm quang kiếm khí của lão đã từng dọc ngang thao túng như vào chốn không người, chẳng một ai đương cự nổi bỗng chốc bị đánh tan mất hơn mấy luồng, bảo sao lão thượng tăng chẳng rã rời tâm chí.

Dù kinh sợ nhưng lòng tự ái bao giờ cũng lấn át cả.

Phẫn uất quá Khốc Tiểu đạo nhân thét lớn.

- Cẩu tạc kia! Tao quyết liều mạng cùng mày.

Chưa dứt lời lão đã hiển lộng hết tuyệt kỹ thần thông điều khiển kiếm khí Lãnh Phong bùng dậy quá dữ.

Lời tục thường nói: “Một người liều mạng muôn kẻ không đương”; huống chi kẻ liều lĩnh lại là môt bậc kỳ nhân quái khách tài trùm thiện hạ thì sự liều lĩnh trí mạng ấy hung hiểm lợi hại biết sao mà lường.

Khốc Tiểu Quái Sư trong bước cùng đồ bỗng trở nên hung dữ lạ thường. Lão luôn gầm thét, điên cuồng như hổ dữ bị thương.

Đạo Lãnh Phong kiếm khí của lão lúc bấy giờ tung hoành quá sức tưởng tượng.

Luồng gió vô hình thần tốc thấu xương phát ra càng lúc càng dữ dội, chuyển động ầm ầm kinh khiếp tưởng chừng có thể thổi tan tất cả đất trời bao la.

Kiếm khí luôn luôn va vào đạo hoàng quang vang lên những tiếng nổ kinh hoàng thất vía.

Quyết cùng kẻ thù một phen trống mái, Khốc Tiểu lão tăng đem hết toàn lực ra hỗn đấu.

Lão lấy trong người ra một viên tròn nhỏ bằng nửa hột tiêu lóng lánh hào quang thảy vút lên không.

Sa đạn vừa vọt ra khỏi tay lão đã hóa thành một vùng mây vàng cuồn cuộn như khói tỏa, ào ào như gió vụt

Thì ra đó là Sa Đạn Hoàng Phi.

Khốc Tiểu đạo nhân quả là tuy đạo thuật vô biên tột chúng.

Bản lãnh lão tột trần siêu việt, thần kỳ biến ảo.

Một mình lão luyện nên nào kiếm khí, kiếm quang, giờ đến Sa Đạn.

Nguyên lão thượng tăng muốn giữ vững địa vị cao siêu của mình được trường cửu cùng thời gian, lão không nài khổ nhọc tìm đến chùa Lôi Âm tức là chỗ ngự của đức Phật Thích Ca Như Lai lấy cho kỳ được mấy nắm hoàng sa để luyện ra thứ khí giới tối độc kia.

Lão đem cát vàng hàng muôn triệu hạt nhỏ kết lại thành viên đem nung vào lửa âm dương trong lò bát quái, lại thu hút khí của đất trời chuyển vào, vì vậy Sa Đạn Hoàng Phi vô cùng mãnh liệt độc dữ.

Nó hung hiểm gấp trăm ngàn lần hơn Ác Sa kiếm khí, Khốc Tiểu Quái Sư quyết hạ kẻ thù nên đem ngay thứ khí giới tối độc dữ ấy ra sử dụng chẳng chút chần chờ do dự.

Hoàng khí vụt đến đâu, hoàng sa bay ào ra đến đấy.

Hoàng sa chạm vào luồng hoàng quang không ngớt bật lên những tiếng nổ vang rền sấm dậy gió bão lùa từng không.

Chẳng dám khinh địch như mấy lần trước, Thanh Y liền chuyển mình một lượt, đoạn chàng còn ngửa mặt lên trời thổi một hơi dài vào luồng kiếm màu vàng của mình.

Đạo hoàng quang như được thêm sức mạnh vô cùng hùng hậu tung hoành ghê gớm.

Đạo Liên Hoa Thất Tinh kiếm luôn xoắn tít vào Sa Đạn Hoàng Khí và luồng Lãnh Phong kiếm khí vang lên muôn vàn tiếng nổ kinh hồn chẳng khác nào sóng ngầm ngoài khơi xa, nước đổ trên ngàn.

Thanh Y dù bận công hãm Khốc Tiểu đạo nhân nhưng chàng vẫn luôn luôn theo dõi cuộc giao tranh giữa Ma Phong Tử và Phù Dung Nương.

Chàng thấy Tố Hoa đem gần hết tâm lực bình sanh ra hỗn chiến mà vẫn không hơn được đối thủ, Thanh Y liền quát lên một tiếng to như sấm dậy lưng trời, đoạn vẫy tay áo thụng đưa ra một luồng kiếm phong quá dữ.

Kiếm quang thoạt bay lên ào ào như bão tố quấn chặt luồng hoàng quang của Ma Phong Tử cơ hồ không phương gì vùng vẫy nổi.

Cả kinh Ma Phong Tử liền vận khí Thiên Cương thôi thúc đạo hồng quang cầm cự ráo riết. Cùng lúc ấy hắn lại bung ra ba luồng đạn quang như một đám mây đen khổng lồ hiệp sức với luồng kiếm quang kia quật khởi mãnh liệt.

Thấy cuộc giao đấu đã quá đằng dai, Thanh Y nghĩ thầm: “Bọn Ma Phong Tử và Khốc Tiểu Quái Sư còn cầm cự được với ta như vầy thì thanh Liên Hoa Thất Tinh kiếm chưa phải là vô địch được. Ta không hiển lộng hết tuyệt kỹ thần thông hãm khốn bọn chúng còn đợi chừng nào”.

Nghĩ vậy Thanh Y liền hét lên rõ to như lụa xé sấm nổ. Tiếng hét chưa dứt chàng hiệp sĩ áo xanh đã bước lui đủ hai mươi bốn bước, tay giữ chắc quyết Thất Tinh, chàng vận khí Đan Điền thôi thúc luồng hoàng quang vũ lộng ghê hồn.

Sấm chớp liên hồi dậy lên như rung rinh cả đất trời.

Đạo hoàng quang như muôn vạn quả núi khổng lồ chia nhau đàn áp Sa Đạn Hoàng Khí, Lãnh Phong kiếm khí tơi bời.

Bách Hoa Nương từ sớm giờ tay bị phá hết kiếm quang nhưng ỷ có hai bạn đồng đạo không lo thoát thân, thấy thế nhắm chừng không êm liền nhảy ra ngoài dùng thuật phi đằng chạy trối chết.

Khi nào chịu bỏ, Thanh Y liền xòe tay nhắm đúng người nàng đánh tới.

Ầm... Ầm...

Năm luồng hắc quang như năm con rồng đen cực lớn bay vù đến lùa không khí ào ào chuyển động. Đang chạy thục mạng bỗng nghe phía sau gió vụt rền trời như bão táp, Bách Hoa Nương kinh hồn tán đởm quay lại nhìn.

Nèng kinh hãi kêu rú lên.

- Trời! Ngũ Tâm Lôi!

Hoảng vía, Bách Hoa Nương liều mạng vung tay dùng phép phản phong nhuyễn khí cản Ngũ Tâm Lôi nhưng đã hỏng.

Ngũ Tâm Lôi quá dữ xô giạt luồng gió kia vả bay vù tới đánh ập vào mình Bách Hoa Nương.

Bất ngờ chẳng sao tránh đỡ kịp, Bách Hoa Nương rú lên một tiếng thất thanh.

Từ miệng nàng máu trào ra ghê khiếp.

Bay hồn vỡ mật, Bách Hoa Nương liền sa ngay xuống đất, dùng thuật phi hành chạy trối chết.

Cũng may nàng là tay bản lãnh tuyệt luân, nội ngoại thần công đã đến hàng nhập diệu mới chịu nổi Ngũ Tầm Lôi, nếu gặp phải kẻ khác dù thịt sắt xương đồng cũng nát tan thành tro bụi.

Không nỡ sát hại kẻ thù đang lúc sa cơ, Thanh Y liền vẫy tay thu Ngũ Tâm Lôi trở lại.

Chàng đem hết nguyên thần khí lực ra điều dụng luồng hoàng quang và đạo kiếm không khác nào khói tỏa mây tuông lan tràn dữ dội.

Đạo hoàng quang của Ma Phong Tử chẳng chịu nổi sức đàn áp tơi bời kia bay giạt ra ngoài.

Rồi một tiếng nổ xé trời vỡ đất nổi lên, luồng hồng quang bỗng nhỏ dần sau cùng tan thành muôn nghìn đốm lửa cỏn con rồi tắt mất.

Ma Phong Tử hồn siêu phách tán. Hắn toan thâu đạn quang chuồn chạy bỗng một tiếng nổ kinh hồn hoảng vía nữa lại vang lên.

Ba luồng đạn quang đang giảm lần tốc độ hung hãn bỗng bay tung lên cao nhỏ còn bằng sợi chỉ rồi tan thành tro mạt tiêu mất hết hai luồng.

Sợ toát mồ hôi trán, Ma Phong Tử mặt như gà bị cắt hết tiết. Rồi tam thập lục kế tẩu đào vi thượng, Ma Phong Tử liều mạng vẫy tay thúc nhanh luồng đạn quang còn sót lại đoạn nhảy trái ra ngoài chạy trối chết.

Thấy đồng đạo chuồn mất cả, Khốc Tiểu Quái Sư càng hoảng vía, lão cũng toan hát bài tẩu mã nhưng Thanh Y quái ác, chàng như đoán được ý định của lão nên thúc luồng hoàng quang và đạo kiếm phong đánh quá dữ.

Phù Dung Nương lúc ấy cũng muốn tùng phong tiếp dẫn Ngân Quang kiếm vào trợ sức, nhưng Thanh Y đã vội đưa tay ngăn lại:

- Cô nương bất tất phải động thủ. Hãy để mặc ta đối phó với lão tăng này.

Dứt tiếng Thanh Y liền trỏ tay vào luồng hoàng quang quát to:

- Mau!

Đạo hoàng quang đang vùng vẫy bỗng nổ lên mấy tiếng nổ kinh thiên động địa tỏa hơi nóng cháy người ra hàng muôn dặm.

Sấm sét dậy ầm ầm như sắp phá vỡ từng không.

Liên Hoa Thất Tinh kiếm lúc bấy giờ hung hãn mãnh liệt phi thường. Nó lan rộng mãi ra gần áng mất cả vũ trụ bao la.

Luồng hoàng quang không ngừng xoắn tít, như muôn vạn con giao long quẫy khúc ngoài bể biếc chiều hôm, luôn luôn vút mạnh vào đạo Đạn Sa Hoàng Khí và luồng kiếm khí Lãnh Phong dữ dội!

Sức phi vũ của kiếm quang kiếm khí càng lúc càng ghê hồn thần tốc, gây thành một luồng quái phong cực kỳ to lớn mãnh liệt tưởng chừng hy hữu thế gian.

Luồng quái phong như bão tố dậy lên khắp trời, cuốn xô cây cối nhà cửa dân gian bách tính ngoài muôn dặm ngã đổ liên hồi.

Khốc Tiểu Quái Sư liều chết điều khiển Sa Đạn Hoàng Khí và luồng Lãnh Phong kiếm khí cự hơn nửa giờ đến đây xem chừng đã núng thế.

Mấy lần Khốc Tiểu lão tăng thâu kiếm khí và sa đạn trốn chạy nhưng ông luôn luôn bị Thanh Y đàn áp tơi bời chẳng hở một giây.

Hoàng Sa không còn bay ra tua tủa như trước, Lãnh Phong kiếm khí như giảm lần tốc độ hung hãn mãnh liệt.

Trái lại luồng hoàng quang và kiếm phong như tăng thêm sức mạnh vũ lộng kinh khiếp đất trời.

Luồng hoàng quang như một biển vàng cháy bao bọc lấy Sa Đạn Hoàng Khí chặt cứng.

Kiếm phong lại hiệp với vầng khí vàng mà một nửa Thanh Y điều dụng áp đảo Lãnh Phong kiếm khí tơi bời khiến Khốc Tiểu thượng tăng hoảng hồn mất vía sợ toát mồ hồi.

Bỗng một tiếng nổ ầm vang lên như chuyển động cả đất trời, luồng hoàng quang đánh bật vầng Sa Đạn lên cao nhỏ còn bằng sợi tóc.

Ngay lúc ấy nửa luồng kiếm Thất Tinh Liên Hoa và kiếm phong cũng quấn chặt Lãnh Phong kiếm khí, rồi một tiếng nổ như tan trời xé đất bùng lên muôn lần khủng khiếp hơn mấy lúc trước.

Lãnh Phong Kiếm Khi đang chậm dần tốc lực bỗng nhiên tắt mất.

Khốc Tiểu Quái Sư chẳng còn hồn vía nào.

Lão gần rụng rời cả tay chân, liều mạng thâu Sa Đạn chuồn chạy.

Sợ Thanh Y giục rắn đuổi theo, Khốc Tiểu đạo nhân vừa nhảy vụt ra ngoài đã nhanh nhẹn phẩy tay áo thụng một cái.

Lạ lùng thay! Từ tay áo lão tăng bỗng bay ra một luồng khí đen như mực lan tràn cực nhanh chớp mắt gần che kín cả đất trời.

Vừa nom thấy luồng khí ấy, Phù Dung Nương cả cười bảo:

- Chà! Thoát Thân Hắc Khí!

Thanh Y cũng gật đầu nói:

- Phải. Đó là Thoát Thân Hắc Khí, một trò ngoại thuật nào có lạ gì bọn ta.

Rồi chàng lại mỉm cười tiếp:

- Lão Khốc Tiểu sợ bọn ta đuổi theo nên tung nó ra cản đường quyết làm bọn ta không trông thấy. Giặc cùng chớ đuổi, bọn ta hãy tạm tha lão phen này. Chứ hắc khí kia làm gì cản nổi ta.

Dứt tiếng Thanh Y giục quái xà hạ lần xuống đất.

Phù Dung Nương cũng theo thế Hoàng Ưng Thám Huyệt buông mình rơi nhẹ nhàng như lá rụng theo chàng bén gót.

Thanh Y vừa rời quái xà đặt chân xuống đất thì nàng cũng vừa đến nơi.

Chàng tráng sĩ áo xanh bịt mặt lúc này chẳng còn xa lạ với nàng nữa.

Phù Dung Nương biết chắc mười mươi chàng là Thanh Y hiệp sĩ, người đã cứu mạng nàng hai lượt rồi.

Thoạt nghe tiếng nói chàng, nàng đã nhận ra được vị ân nhân của mình, nhưng lúc ấy nàng không làm sao mở lời được.

Lòng nàng đang rạt rào cơn sóng mừng vui.

Tim nàng rộn rịp khác thường.

Cho đến bây giờ, sau khi đã rõ ra chàng, nàng cũng không nói một lời.

Tại sao thế?

Thì ra một trang liệt nữ anh thư, kỳ nhân đại khách như nàng cũng vẫn là một người, một người có một tâm hồn, một quả tim biết rung cảm một cách tế nhị, say sưa trước những mối cảm tình vô cùng thiêng liêng, thắm thiết

Nàng đã thế, còn Thanh Y?

Chàng cũng chằng hơn gì nàng.

Nhị thứ cứu mạng nàng, trong cuộc gặp gỡ bất ngờ này chàng mừng vui vô hạn.

Xưa kia lòng khát khao cao vọng, vương vấn tình yêu nhưng tự xét lại phận mình hèn kém chàng đâm ra tủi sầu buồn nản làm sao!

Chàng tưởng đâu đời mình sẽ như dòng nước lặng lờ trôi qua chuỗi tháng ngày mà thân thế sự nghiệp của nhà hiệp khách cùng duyên tình chỉ là hư ảnh, sẽ lạnh lùng chìm sâu vào hố thẳm của thời gian.

Nào ngờ chàng bỗng nhờ tập Bí Thư Tiên Kiếm nên luyện được bản lãnh hơn người, lại cứu mạng nàng một phen nữa.

Với một bản lãnh xuất thân nhập quỷ, tài cao lệch đất nghiêng trời, trùm cả thiên hạ chàng biết rồi đây nguyện vọng sẽ đạt thành, nhưng chàng không ngờ nó lại đến với mình quá bất ngờ và mau chóng thế.

Vì vậy khi đứng trước mặt nàng với biết bao nỗi mừng vui chan chứa dập dồn con tim, chàng cũng im lặng như nàng, im lặng để tận hưởng những phút say sưa kỳ thú bởi quá chờ mong khát vọng trong bao nhiêu năm, tháng này.

Chao ôi! Đã là người thì ai cũng như ai, cũng bâng khuâng thấy lòng rung động nhịp nhàng theo hứng cảm.

Gặp nhau cả hai vẫn im lặng.

Bốn mắt nhìn nhau chẳng nói một câu!

Tuy nhiên cái nhìn đắm đuối thiết tha ấy cũng đã nói nhiều, như tự thú cùng nhau những nỗi tình chan chứa ở lòng mình, như đã nói với nhau biết bao lời âu yếm thoát trần. Cho hay là giống hữu tình, chàng và nàng đâu dễ lơi nhau, tuy nhiên cái tình là cái chi chi của con nhà hiệp khách, có khác hơn người thường xa lắc xa lơ.

Hai người tuy yêu thương cảm mến nhau nhưng họ không vì một phút yếu lòng trở thành phàm nhân tục tử, tầm thường như ai.

Thật là:

“Tình trong như đã mặt ngoài còn e”

Nhưng họ e là phải.

Bổn phận con nhà hiệp khách anh thư hãy còn đè trĩu trên đôi vai họ, tâm hồn họ còn nhiều ám ảnh vì trách nhiệm nặng nề đối trước bách tính sanh linh. Họ đâu có thể vì đôi phút đắm đuối tâm hồn vui chuyện vị kỷ.

Họ có khi nào để đôi lòng cùng quyện nhau, đôi môi cùng dính nhau trong khoảng khắc, đôi tim non cùng hòa kinh ân ái khi xung quanh mình bọn ma lăng quái đạo vẫn còn ngang nhiên lộng hành.

Sóng tình tràn ngập, biển ái mênh mông, phận sự hai người cũng bát ngát khiến những phút thoát tục không thể ở lâu trong lòng cả hai.

Họ cùng lặng nhìn nhau để cùng nhau thông cảm và cũng để cùng trở về với thực tế.

Thanh Y trước tiên phá tan giấc mộng mê hồn, chàng thong thả nói:

- Cô nương may mắn được đức Thái Hư sư nữ truyền dạy đạo pháp. Người lại ban cho viên Ngọc Kiếm báu nhất trần đời tưởng chừng vô địch thế gian, chẳng hay vì sao cô nương phải chịu sút kiếm trước Khốc Tiểu Quái Sư?

Phù Dung Nương buồn rầu đem chuyện mình được cả đôi Ngọc Kiếm nhưng chẳng may bị Đạt Phong Tử giả hình Thái Quang Chân Quân đoạt mất. Và từ ấy nàng chẳng về Phù Dung tiên đảo nên bản lãnh không còn cao siêu tột thế như ngày nào.

Kể dứt chuyện nàng lại nhìn chàng lộ vẻ thán phục hỏi:

- Đại huynh ngày nay bản lãnh quán chúng siêu phàm, hơn tiểu muội cả một vực một trời. Vừa rồi nếu không nhờ đại huynh hiển lộng thần thông trợ giúp, tiểu muội tài nào thoát khỏi tay Khốc Tiểu đạo nhân. Chẳng hay đại huynh nhờ ai truyền dạy mà tài tình đến thế?

Nghe nàng hỏi Thanh Y giấu bặt chuyện mình giữ chặt tập Bí Thư Tiên Kiếm. Chàng chỉ thuật việc mình về Song Long sơn theo tiên gia bí pháp luyện thanh Liên Hoa Thất Tinh kiếm.

Chàng cũng nói luôn mình được Hoàng Phong Thánh Giáo tổ sư thương tình điểm hóa thêm cho. Người lại ban tặng cho chàng hai bảo vật: Ngũ Quang y và hai ngọc Uyên Ương tức Định Phong châu và Tị Hỏa Thủy châu.

Nghe Thanh Y kể đến đây, Phù Dung Nương kinh ngạc hỏi:

- Đại huynh nói Hoàng Phong Thánh Giáo tổ sư nào? Có phải Hoàng Phong Thánh Giáo tổ sư là người làm ra tập Bí Thư Tiên Kiếm?

- Chính thế!

- Thật đại huynh may mắn biết chừng nào. Hoàng Phong Thánh Giáo tổ sư là bậc kiếm tiên đại khách tối thượng, đến sư phụ sư bá tiểu muội còn kiêng nể nữa là chúng anh hùng thiên hạ.

Không muốn kéo dài câu chuyện của mình e Phù Dung Nương xót phận đâm ra buồn nản, Thanh Y vội tìm lời an ủi nàng:

- Cô nương chẳng may mất cả đôi Ngọc Kiếm, chuyện đáng tiếc thật nhưng muôn sự đều do thiên định cả. Chúng ta làm sao cưỡng nổi số mạng. Chẳng qua lòng trời còn để bọn ma tăng quái đạo hoành hành một ít lâu. Cô nương là đồ đệ tâm đắc của đức Thái Hư sư nữ, một bực địa tiên như người lẽ nào không thấu rõ chuyện rủi này.

Nghe Thanh Y nói đến đây Phù Dung Nương vội cưđp lời:

- Đại huynh bàn chí phải. Sư phụ tiểu muội lẽ nào chẳng biết việc đã xảy ra, vì vậy tiểu muội hãy còn ngần ngại chưa dám về Phù Dung tiên đảo.

Rồi nàng thành thật kể lại nhũng lời sư nữ ủy thác cho mình lúc hạ san cùng những câu dặn dò của Thái Hư Chân Quân.

Sau cùng nàng kết luận:

- Đại huynh nghĩ xem, những lời chỉ giáo của sư phụ và sư bá tiểu muội chẳng làm xong lại còn gây họa tầy đình. Bổn phận không xong tiểu muội về tiên đảo mà sơn môn vẫn đóng chặt nào ích gì.

Thanh Y vội phân trần hơn thiệt. Chàng nói:

- Cô nương chớ quá thất vọng. Đức sư nữ cũng không cưỡng nổi số trời, người sẽ thấu đoái tình cảnh mà tha thứ cho cô nương.

Thanh Y lại quả quyết nối lời:

- Cô nương hạ san đã ngoài ba năm rồi. Hạn kỳ đã quá, cô nương nên về bái yết đức sư nữ. Hừm dữ mà chắng ăn thịt con thay. Huống gì tình sư đệ rất nên trìu mến, sư nữ nỡ nào quở phạt đứa trò yêu mình. Và người sẽ điểm hóa thêm cho cô nương. Đi! Cô nương kíp về đi!

Thanh Y vừa dứt lời bỗng từ chánh Nam gió lùa đến ào ào như bão dậy.

Giông tố càng lúc càng nổi lên đùng đùng kinh khiếp đất trời, rồi một tiếng quát như sấm rền chớp dậy vang lên

Từ trên không trung bỗng xuất hiện đại bàng cực kỳ to lớn quạt đuôi cánh không ngừng, phát gió giông ầm ầm.

Nhác thấy Đại Bàng Điểu xuất hiện, Phù Dung Nương sẽ nhìn Thanh Y dịu dàng bảo:

- Nước non còn dài, chúng ta còn cơn hội ngộ. Giờ xin tạm biệt đại huynh.

Giọng cảm xúc bồi hồi của nàng càng làm Thanh Y thấy lòng vô cùng bâng khuâng rào rạt.

Rôi bốn mắt lại nhìn nhau yên lặng, yên lặng để chia sớt nỗi sầu ly biệt, yên lặng để hứa hẹn với lòng ngày tươi sáng huy hoàng.

Qua cơn rung động ngất ngây và tê tái, Phù Dung Nương bỗng trở về với thực tại. Nàng sẽ rùng mình, toàn thân đã bay vọt lên không nghiễm nhiên ngồi trên lưng Đại Bàng Điểu.

Chim thần vụt cánh chớp mắt bóng người thiếu nữ diễm kiều khuất mất trong ngàn mây mù mịt...

Trong khi ấy Thanh Y cũng giục quái xà lướt gió biệt dạng...

*

Nhắc lại bọn Vạn Hoa thất quái từ lúc Ma Phong Tử mất Ngọc Kiếm liền rời mật trang dấn mình vào đường gió bụi giang hồ mong tìm lại của báu, tòa Vạn Hoa trang bỗng trở nên tiêu điều buồn bã vô cùng.

Đạt Phong Tử được cả đôi Ngọc Kiếm như người toại chí, hắn lê bước khắp sông hồ chạm trán cùng khắp anh hùng thiên hạ chẳng mấy khi về sum hiệp anh em.

Cả bọn chỉ còn lại năm người do Linh Quang Tử lượng sức mình yếu kém, Linh Quang Tử luôn luôn ngăn cấm lũ sư đệ không được ra ngoài.

Quanh năm suốt tháng cả bọn phải ở luôn nơi Vạn Hoa trang rèn luyện đạo pháp.

Ngày kia nhân lúc Linh Quang Tử đi vắng, Xích Linh Tử liền hội họp các sư đệ bàn bạc.

Cả bọn vừa an tọa, Xích Linh Tử lên tiếng oang oang như lệnh vỡ nói.

- Này các sư đệ. Bọn ta lâu nay quen vui thú giang hồ mà phải bó gối ngồi nhà tức thật. Nhân tam sư huynh vắng mặt bọn ta nên chia nhau dạo chơi giây lát cho bõ những ngày giam hãm tù túng.

Hồng Phong Tử vui vẻ tán thành:

- Sư huynh bảo chí phải.

Rồi kẻ đồng ý người ngăn trở sợ Linh Quang Tử về quở trách. Lời qua tiếng lại cãi vả om sòm.

Cả bọn đang làm om tỏi bỗng nghe bên ngoài sét nổ ầm ầm dường địa chấn thiên long, gió bão không ngừng dậy lên đùng đùng như sắp cuốn cả đất trời...

Thất kinh, Xích Linh Tử liền lẹ làng chuyển mình bay vụt ra ngoài.

Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử, Lục Yêu Tử cũng nhảy theo bén gót.

Tòa Vạn Hoa trang sau ngày bị Ngọc Kiếm của Phù Dung Nương tàn phá được sửa sang lại kiên cố vô cùng mà cũng rung rinh như chực đổ.

Khiếp vía hồn kinh, Xích Linh Tử liền ra hiệu cho ba vị sư đệ hắn dùng phản phong nhuyễn khí cản bật luồng quái phong kia che cho tòa Vạn Hoa trang.

Lãnh khí từ tay áo bốn người bay ra ào ào chống cự mãnh liệt với luồng quái phong kia.

Đà gió đi nhanh ghê hồn thần tốc, vụt vào nhau quay cuộn tròn như gió trốt, xoáy đất sâu thành lõm to ghê gớm.

Cầm cự một lúc xem chừng đã núng thế, phản phong nhuyễn khí dường như yếu dần không cản nổi luồng quái phong kia.

Sấm chớp lại dậy lên từng hồi vang trời động đất.

Gió càng vụt tới vù vù kinh rợn.

Cây cối ngã đổ ầm ầm dội vang cả một vùng trời đất.

Giữa cơn thanh thiên bạch nhật, hào quang bỗng chiếu sáng lòe trời.

Gió bão càng thổi tới ghê hồn mãnh liệt.

Từ xa lơ lửng giữa từng không, hai vầng kiếm quang màu vàng nhạt bay lù lù đến.

Hai vầng kiếm quang ấy đi tới đâu sấm sét nổ rền trời tối đất, quái phong cũng không ngừng dậy lên gần xô tan cả vũ trụ từng không.

Hai đạo hoàng quang càng lúc càng vũ động vẫy vùng quá dữ, luôn luôn túa ra muôn triệu tia điện chớp sét lòe.

Rồi liên tiếp ba bốn tiếng nổ kinh hồn vang lên gần rung rinh cả đất trời. Hai luồng hoàng quang tỏa rộng ra hàng mấy nghìn dặm chớp mắt như che kín cả khoảng không gian vô tận.

Ngay lúc ấy trên khung trung bỗng xuất hiện ra một người tuổi ngoài bốn mươi, tướng mạo đường đường, oai phong lẫm lẫm.

Thoạt thấy kẻ ấy, Xích Linh Tử và ba sư đệ hắn đồng reo to lên:

- Ồ Linh Quang Tử tam sư huynh, sư huynh ác thật, làm chúng đệ một phen khiếp vía.

Phải. Người ấy là Linh Quang Tử, tên thứ ba trong hàng Vạn Hoa thất quái.

Linh Quang Tử liền vẫy tay thu hai luồng hoàng quang rồi sa lần xuống đất.

Trời đang cơn giông tố bỗng ngừng bật.

Bốn bề im lặng như tờ.

Lũ sư đệ của Linh Quang Tử liền xúm xít vây quanh hắn.

Trấn Ma Tử vụt hỏi:

- Linh sư huynh luyện được luồng kiếm gì mà ghê gớm thế?

Linh Quang Tử chưa kịp đáp lời thì Hồng Phong Tử đã nói hớt:

- Luồng kiếm ấy dữ thiệt.

Rồi hắn lại chép miệng cười:

- Trong bảy anh em ta chỉ có tam sư huynh là bí mật hơn cả. Sư huynh hành động việc gì cũng ít chịu cho ai biết. Ngay đến việc luyện kiếm này sư huynh vẫn giữ kín đến giờ phút này mới lộ ra. Vậy chắng hay sư huynh luyện thứ kiếm gì đây?

Nghe các sư đệ hỏi, Linh Quang Tử liền thong thả đáp:

- Đó là Dương Quang kiếm, sư đệ chẳng nhận ra ư?

Linh Quang Tử vừa thốt xong, Xích Linh Tử và cả bọn kia đồng kinh ngạc kêu lên:

- Trời! Linh sư huynh luyện được Dương Quang kiếm?

Thấy cử chỉ của lũ sư đệ mình nom rõ buồn cười, Linh Quang Tử tiếp lời:

- Ta luyện được Dương Quang kiếm các sư đệ ngạc nhiên lắm à?

Hắn lại cười lên khanh khách:

- Chuyện đời có gì là lạ hoặc bí hiểm đâu. Chí công mài sắt chầy ngày nên kim mà.

Quả Linh Quang Tử nói đúng.

Chuyện đời nào có gì lạ, hay nói một cách khác nữa là muốn thì được vậy.

Con người trên dương thế muốn làm nên chuyện phi thường trước nhất phải có tài và có chí.

Và chính cái chí con người mới là yếu tố quyết định sự thành bại vậy.

Cái chí đẻ ra dũng cảm, lòng nhẫn nại vô biên.

Cứ xem bọn Vạn Hoa thất quái đủ rõ cái chí cương quyết và lòng nhẫn nại vô cùng của con người sẽ đi đến thành công như thế nào.

Bọn chúng sau ngày bị đức Thái Hư sư nữ hạ phàm đánh cho thất điên bát đảo, phá mất kiếm quang của Đạt Phong Tử, Xích Linh Tử; kế đến Phù Dung Nương giáng lâm đánh tan kiếm của Linh Quang Tử, Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử và Lục Yêu Tử, bọn chúng kẻ về non luyện đạo pháp, người thì tập họp anh em đóng cửa dạy nhau, cố tâm rèn bản lãnh tài nghệ.

Và bây giờ so với ngày thất bại trước, bọn chúng tiến bộ hơn xưa cả một trời một vực.

Bắt đầu từ Xích Linh Tử, tên thứ tư trong hàng Vạn Hoa thất quái, cứ như tài nghệ hắn hiện giờ cũng đủ làm kinh hồn tán đỏm chúng anh hùng thiên hạ.

Hơn ba năm trời gia công khổ luyện, hắn tạo được luồng Kim Quang kiếm vô cùng lợi hại.

Hắn dùng chiếc đai lưng bằng vàng của mình, căn cứ theo phép Ngũ Hành, Âm Dương thu hút linh khí của đất trời và sao Kim Tinh chế ra độc kiếm ẩy.

.. Báu kiếm luyện ra bằng vàng nguyên chất nên mệnh danh là Kim Quang kiếm.

Kim Quang kiếm quả muôn phần lợi hại.

Nó trăm vạn lần hung hãn, mãnh liệt hơn kiếm quang kiếm khí thường.

Sức tàn phá kinh hồn của Kim Quang kiếm chẳng biết sao mà lường.

Nó có thể gây tan tành sụp đổ thiệt hại ngoài xa mấy nghìn dặm.

Thứ đến Trấn Ma Tử. Hắn vừa luyện được thanh Đào Mộc kiếm chẳng phải tầm thường. Trấn Ma Tử mất ngoài ba năm ròng rã mới tạo nên báu vật ấy.

Thoạt tiên hắn phải đến tận Đào Nguyên quần đảo, một nơi xa xôi diệu viễn cách bờ biển Ngoại Mông hằng mấy nghìn dặm.

Trấn Ma Tử dùng cành Đào Mộc đẽo thành kiếm nhỏ như lá liễu đoạn theo phép Ngũ Hành Âm Dương hun vào lò bát quái hòa trộn hương nhụy hoa đào và một trăm lẻ tám thần đơn.

Đúng một nghìn ngày linh kiếm thành hình, biến hóa kỳ diệu vô song.

Khi tung lên không Đào Mộc kiếm hóa thành một vầng thanh quang to rộng chẳng cùng, tàn phá ghê hồn, phạt núi chém rừng tan trong nháy mắt

Thật là một báu kiếm hiếm có trên thế gian vậy.

Hồng Phong Tử cũng luyện được thanh Hỏa Lôi thần kiếm hung hãn vô chừng.

Theo tiên gia bí truyền, Hồng Phong Tử hấp thụ khí âm dương dùng lửa và sấm luyện nên kiếm dữ.

Kỳ công khổ nhọc này kéo dài ngót ba năm.

Mỗi ngày cứ vào giờ Ngọ, Hồng Phong Tử ngồi trên Thất Tinh đàn, thu hết nguyên thần khí lực ý chí nhìn ngọn lửa âm dương nơi lò bát quái, lấy linh khí của lửa chuyền qua thanh kiếm sắt bé nhỏ như lá liễu trước mặt.

Hắn cũng y theo thế mà làm khí trời nổi cơn mưa sấm dậy chớp lòe.

Vì hắn dùng lửa và sấm luyện kiếm nên bảo kiếm mang tên Hỏa Lôi thần kiếm.

Sau rốt Lục Yêu Tử cũng luyện ra hai luồng đạn sa ghê gớm.

Nguyên Lục Yêu Tử sang tận xứ Tây Tạng lấy hắc sa ở dưới đáy suối Bạch Tuyền đem về chế ra đạn sa.

Đạn sa của Lục Yêu Tử tuy không hung hãn mãnh liệt bằng Đạn Sa Hoàng Khí của Khốc Tiểu đạo nhân, nhưng nó cũng tàn phá ghê hồn.

Đạn sa thoạt trông chỉ như hai hạt tiêu đen lóng lánh hào quang, khi vụt lên không trung nó tức thì hóa ra hai luồng khí đen như hai cụm mây khổng lồ.

Từ Xích Linh Tử đến Lục Yêu Tử người nào cũng luyện được khí giới tối độc dữ tuy vậy Kim Quang kiếm, Đào Mộc kiếm, Hoả Lôi thần kiếm và Đạn Sa hãy còn thua kém Dương Quang kiếm rất xa.

Dương Quang kiếm!

Ba tiếng ấy cũng đủ chứng tỏ cái uy dũng liệt hùng của một thanh kiếm hun đúc bằng ánh thái đương.

Linh Quang Tử sau mấy phen thất bại, quyết tâm rửa nhục nên hắn cố công bền chí luyện ra một thứ kiếm quang cực kỳ ghê gớm, mãnh liệt phi thường.

Thế rồi theo Thần Pháp Kiếm Truyền, hắn nghĩ cách luyện ra luồng Dương Quang kiếm.

Và đấy là một công trình vĩ đại của tên thứ ba trong hàng Vạn Hoa thất quái.

Hắn quả thật xứng đáng là người thay mặt Ma Phong Tử và Đạt Phong Tử cai quản anh em nơi Vạn Hoa trang, xứng đáng cả tài lẫn đức.

Cầm đầu một số anh em để đối chọi cùng chúng anh hùng thiên hạ, trách nhiệm hắn vô cùng nặng nề khó nhọc, đòi hỏi ở hắn một bản lãnh tột hơn người.

Cho nên luồng Dương Quang kiếm vừa khai sanh cũng vì lẽ ấy.

Thật ra Dương Quang kiếm không lạ gì đối với các bậc kiếm tiên hiệp khách. Ai cũng thừa biết nó luyện thành bằng sự kết hợp linh khí của ánh mặt trời.

Tuy biết vậy nhưng ít kẻ đạt thành như ý nguyện.

Bởi lẽ rất giản dị, Dương Quang kiếm chỉ có thể khó ở trong uy người có chí khí cùng đạo hạnh cao siêu.

Linh Quang Tử tuy về bè với Vạn Hoa thất quái cùng lũ ma tăng ác tặc, nhưng hắn vốn là người có căn bản đạo cốt tiên phong mới luyện nổi Dương Quang kiếm.

Cứ theo phép Bát Quái Càn Khôn và Ngũ Hành, ngày ngày Linh Quang Tử lên gò cao theo địa lý tức là gò Thái Cực ngồi tĩnh tọa, vận hết ý chí nguyên thần rồi nhân buổi mặt trời lên hắn giữ chặt quyết Thất Tinh Thái Ất và Thái Dương thu hết nhãn lực nhìn bóng mặt trời.

Rồi cứ thế Linh Quang Tử nhìn ánh mặt trời từ tháng này đến năm nọ.

Thoạt tiên hắn nhìn ánh thái đương suốt cả ngày trong một thời gian hai năm.

Dần dần về sau hắn chỉ làm theo lệ cũ khi bình minh lên, tức trời đứng bóng và buổi hoàng hôn về.

Linh Quang Tử gia công khổ luyện Dương Quang kiếm đúng ba năm mới hoàn thành.

Dương Quang kiếm khác hơn kiếm quang thường một trời một vực nên cách phóng ra nó cũng kỳ lạ vô song.

Hai luồng kiếm thoạt tiên từ trong khóe mắt bay ra nhỏ như sợi tóc nhưng lên đến không trung bỗng to lớn và lan rộng ra vô cùng.

Luyện được Dương Quang kiếm, Linh Quang Tử đã ghi dấu một kỳ công bất hủ trong làng kiếm thuật.

Vốn người cẩn trọng và dè dặt, suốt thời kỳ luyện kiếm báu Linh Quang Tử giấu biệt các sư đệ.

Cho đến lúc thành công Linh Quang Tử cũng chẳng thốt nửa lời nói đến kết quả hoàn toàn như ý của mình.

Hai hôm qua hắn bỗng rời Vạn Hoa trang mục đích để đến tận miền hoang đảo ngoài duyên hải thử xem sức tàn phá của luồng Dương Quang kiếm khốc liệt đến dường nào.

Rồi cuộc thử thách xong xuôi Linh Quang Tử nương theo hai luồng kiếm quang bay về mới phát ra trận cuồng phong quá dữ làm khiếp đảm bọn Xích Linh Tử như đã nói vừa rồi.

Linh Quang Tử toan bảo các sư đệ vào mật động bàn luận, bỗng Hồng Phong Tử vui mừng nói:

- Tam sư huynh luyện được Dương Quang kiếm, bọn ta còn lo gì chúng anh hùng trong thiên hạ nữa.

Trấn Ma Tử thích chí vỗ đùi bảo lớn:

- Linh sư huynh có luồng Dương Quang kiếm thì dầu đại sư huynh ta có mất Ngọc Kiếm Xà Vương cũng không đáng ngại.

Lục Yêu Tử cũng phụ họa theo:

- Phải đấy. Tam sư huynh ta thành công phen này bọn Vạn Hoa thất quái chúng ta hết sợ người bắt nạt lúc Ma, Đạt nhị đại sư huynh vắng mặt.

Hắn lại cười lớn:

- Ha ha! Linh sư huynh sẽ là vô địch về môn kiếm thuật, nêu cao tên tuổi nhân vật Vạn Hoa trang chẳng phải tầm thường.

Nghe các sư đệ mình bàn bạc toàn những lời lán dương tự đắc, Linh Quang Tử có vẻ không bàng lòng.

Người nghiêm sắc mặt bảo:

- Ta thành công trong việc luyện nên Dương Quang kiếm kể ra đáng mừng cho ta thật, nhưng các ngươi chớ vội lạc quan mà lên mặt tự đắc tự phụ. Chúng anh hùng trong thiên hạ còn nhiều bậc kỳ tài bản lãnh còn hơn bọn ta gấp bội. Các sư đệ nên biết người mới phải là kẻ thông thời vụ, chớ ỷ tài cậy sức gây sự mà khốn.

Xích Linh Tử từ sớm giờ yên lặng bỗng lên tiếng:

- Linh sư huynh dạy thế rất phải, tuy nhiên người cứ tự hạ mình thì còn gì là nhuệ khí chúng ta.

Lục Yêu Tử tính nóng nảy và háo chiến, nghe Linh Quang Tử thốt lời trách hắn có vẻ không bàng lòng nói lớn:

- Tam sư huynh cứ rầy chúng đệ mãi. Mình có tài cứ nhận là mình tài. Việc gì phải khiêm nhượng đến gần như mất cả phong độ nhuệ khí.

Hồng Phong Tử cũng xen vào:

- Lục đệ bàn chí lý lắm. Sẵn anh em đông đủ, tam sư huynh cũng nên đưa luồng Dương Quang kiếm ra thi sức với chúng đệ.

Lạc Yêu Tí thích chí vỗ tay rôm rốp:

- Hoan nghinh hảo ý ấy. Bọn chúng ta hiệp lại chống cự với tam sư huynh xem sao. Linh sư huynh mà đàn áp được chúng ta thì còn lo gì bọn anh hùng trong thiên hạ.

Lục Yêu Tử vừa dứt tiếng, cả bọn trừ Linh Quang Tử đều nhôn nhao nhiệt liệt tán thành.

Biết không làm sao từ chối được, Linh Quang Tử liền bước ra đứng ngoài khoảng trống.

Xích Linh Tử, Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử và Lục Yêu Tử cũng ồ ạt theo ra.

Linh Quang Tử nhìn lũ đệ bảo:

- Ta vì nể các ngươi bày cuộc thử sức này. Thật là một điều cực bằng chẳng đã ngoài ý muốn ta. Tuy vậy trong cuộc giao đấu ta cho phép các ngươi thi thố hết tài năng, bản lãnh mình.

Dứt tiếng Linh Quang Tử liền ngửa mặt lên trời.

Từ trong hai khóe mắt hắn bỗng bay ra hai luồng hoàng khí nhỏ như sợi tóc, nhưng vừa bay vụt lên không nó tức thì lan rộng và to lớn vô cùng.

Hai đạo kiếm quang màu vàng nhạt như có muôn ngàn mãnh lực vô hình giúp sức càng lúc càng tăng thêm tốc độ hung hãn mãnh liệt phi thường.

Gió bão bỗng tư bề nổi dậy.

Chớp lòe trời đất, sấm không ngớt nổ rền cả không gian vũ trụ.

Hai đạo hoàng quang như hai con thần long uốn khúc không ngừng quẫy lộn, mãi lan ra gần che kín cả đất trời.

Chẳng chần chờ một giây, Xích Linh Tử tay trái bấm vào cung Tuất cung Thìn tung luồng Kim Quang kiếm lên không.

Một tiếng kêu như lụa xé tức thì nổi dậy, luồng kiếm quang màu vàng rực rỡ vừa bay ra khua động vang vầy, lan ra hàng nghìn dặm, phút chốc như một biển vàng chảy bao trùm cả khoảng không.

Trấn Ma Tử cũng giữ chặt kiếm quyết phóng thanh Đào Mộc kiếm lên không biến thành một đạo thanh quang, tiếng ngân dài sang sảng như khánh động chuông vang inh ỏi đất trời.

Hồng Phong Tử cũng nhảy trái ra ngoài vụt thanh Hỏa Lôi thần kiếm lên không vang trời chuyển động. Tức thì một đạo hồng quang xông lên lòe sáng cả một vâng trời đất bao la.

Hơi nóng bốc cháy người, đạo hoàng quang càng lan ra như một con rồng lửa khổng lồ bay lộn sắp đốt cháy cả từng không.

Trong khi ấy Lục Yêu Tử cũng đưa nốt hai luồng Đạn Sa như hai vầng mây đen to tướng bay vù vù giữa trận mưa quang gió kiếm.

Trên không trung giữa trời quang đãng ấy thật không bút mực nào tả xiết nổi kinh hồn thần tốc vì sức chuyển động quá hùng vĩ mãnh liệt của bảy đạo kiếm quang.

Hào quang ngũ sắc không ngớt chiếu sáng lòe cả đất trời.

Sức phi vũ của đạn sa và kiếm quang càng cơn càng tăng thêm tốc độ hung hãn mãnh liệt, vây thành một luồng gió bão gớm ghê, thổi ầm ầm như muốn xô tan cả vũ trụ từng không.

Sấm chớp liên hồi dậy lên kinh hồn hoảng vía.

Các sức mạnh vừa gặp nhau bỗng vang lên những tiếng nổ rền vang cả mười phương tám cõi đất trời.

Hai luồng kiếm quang màu vàng nhạt của Linh Quang Tử xem chừng quả hung hãn mãnh liệt.

Nó lấn áp các đạo kiếm quang kia dễ dàng như bỡn.

Hai luồng Đạn Sa vừa chạm vào nó bỗng vang lên mấy tiếng nổ kinh khiếp cả một vùng trời đất, rồi bay giạt ra ngoài nhỏ dần, lảo đảo như thuyền mất hướng giữa bể khơi tròng trành sắp đắm

Luồng hồng quang của Hồng Phong Tử cũng chịu chung một số phận như hai đạo đạn sa kia

Đạo hồng quang vừa va vào hai vầng hoàng quang bỗng bị xoắn tít dữ dội phút chốc như bẹp dí gần sa xuống đất.

Thanh Đào Mộc kiếm của Trấn Ma Tử cũng bị đàn áp tơi bời.

Vầng thanh quang trước sức phản động quá hùng hậu của hai đạo hoàng quang như chậm dần tốc độ hung hãn mãnh liệt.

Bỗng một tiếng nổ xé trời tan đất bùng lên, đạo thanh quang đang ráo riết cầm cự bỗng bay tung lên cao hàng mươi trượng rồi nhỏ dần còn bằng sợi chỉ.

Trong khi ấy Xích Linh Tử đem hết tâm lực bình sanh điều khiển đạo Kim Quang kiếm chống trả mãnh liệt.

Xích Linh Tử cố gắng cầm cự được đôi phút xem chừng đã núng thế.

Hai luồng Dương Quang kiếm quả muôn phần lợi hại độc dữ.

Nó như muôn triệu quả linh cầu màu vàng chụm lại quẫy lộn rung chuyển đất trời.

Đạo Kim Quang kiếm dường như không chịu nổi sức tấn công tới tấp quá mãnh liệt của luồng Dương Quang kiếm, bỗng nổ lên mấy tiếng kinh hồn hoảng vía choáng óc bưng tai, rồi như bị quấn chặt lấy cơ hồ không phương gì vùng vẫy nổi.

Thấy thế Linh Quang Tử cả cười bảo lớn:

- Các sư đệ ráng lên xem nào! Ta vẫn nương tay mà các ngươi vẫn tỏ ra bất lực.

Lời bông đùa trêu chọc ấy như có một mãnh lực vô hình thúc đẩy bọn Xích Linh Tử hừng chí lên.

Cả bọn như kích thích lòng tự ái liền đem hết nguyên thần khí lực ra điều khiển kiếm quang quật khởi trở lại.

Bốn người như hăng hái say sưa gầm hét lớn như sấm nổ lưng trời. Cả bọn chẳng ai bảo ai đồng loạt vận thêm khí Thiên Cương thôi thúc kiếm quang và đạn sa tung hoành dữ dội.

Ầm... Ầm... Ầm...

Muôn ngàn tiếng nổ như muốn phá vỡ từng không dậy lên liên tiếp.

Năm đạo kiếm quang và đạn sa của bốn sư đệ Linh Quang Tử vẫy vùng như muôn vạn rồng thiêng quẫy khúc ngoài bể thẳm, khác nào muôn triệu hổ đấu chốn cao sơn, ầm ầm chuyển động như muốn đẩy bật cả vũ trụ càn khôn, nghiêng ngửa đất trời.

Biết các sư đệ mình đem hết tâm lực bình sanh ra giao đấu, Linh Quang Tử chẳng dám khinh thường như trước.

Người liền bước lui hơn bảy bước, tay trái giữ chặt quyết Thái Dương vận thêm khí Thiên Cương thôi thúc hai đạo hoàng quang tung hoành dữ dội.

Như có thêm muôn ngàn mãnh lực vô biên hướng dẫn, hai luồng Dương Quang kiếm lòe ra hàng trăm triệu tia vàng chói lọi bay lên kinh hồn.

Các tia vàng như điện tỏa chớp tòe vừa phát ra đã thấy tỏ ra vô cùng hùng hậu ghê gớm.

Sự hơn kém đã rõ rệt nhưng bọn Xích Linh Tử, Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử và Lục Yêu Tử vẫn chưa chịu hàng phục.

Cả bọn còn liều mạng vận thêm khí Đan Điền điều khiển kiếm quang và đạn sa của mình chống ngăn ráo riết.

Không muốn dằng dai cuộc giao tranh, Linh Quang Tử liền thét to lên như lụa xé sấm nổ đoạn bắt thêm quyết Thái Ất, Thái Tinh thôi thúc luồng Dương Quang kiếm đánh dữ dội.

Hai đạo hoàng quang như hai đại hải vàng cuồn cuộn chảy bao kín cả đất trời đè bẹp hết cả năm đạo kiếm quang và đạn sa của bọn Xích Linh Tử.

Cả bốn người chưa kịp thôi thúc kiếm quang quật khởi bỗng liên tiếp mấy tiếng nổ kinh hồn tán đởm vang lên, hai luồng Dương Quang kiếm đánh mạnh vào đạo kiếm quang và đạn sa làm bọn Xích Linh Tử thối lui hơn mấy bước gần xửng vửng.

Thanh Đào Mộc kiếm và luồng kiếm Hỏa Lôi bị đánh bật tung lên cao tít mù lao đao như chim chích cánh.

Hai đạo đạn sa và vầng Kim Quang kiếm cũng bay giạt ra ngoài hàng chục trượng nhỏ còn bằng sợi tóc sắp tắt phụt.

Cả kinh Xích Linh Tử nhảy vụt ra ngoài kêu lớn:

- Xin tam sư huynh dừng tay. Lũ đệ xin chịu hàng.

Xích Linh Tử chưa dứt lời, Linh Quang Tử đã lẹ làng thâu hai đạo Dương Quang kiếm về, cả bọn Trấn Ma Tử, Hồng Phong Tử, Lục Yêu Tử và Xích Linh Tử cũng vẫy tay thu kiếm quang đạn sa trở lại.

Trời đang cơn bão tố bỗng ngừng bật.

Năm người vừa vào mật trang, Xích Linh Tử đã lớn tiếng gọi gia đinh bày tiệc rượu ăn mừng.

Chỉ trong chớp mắt gia nhân sắp cỗ bàn la liệt đủ cả sơn hào hải vị, rượu quý mấy vò, cả bọn đồng ngồi vây quanh nhắp chén tạc chén thù, vui say hỉ hạ.

Lục Yêu Tử lúc ấy chếnh choáng hơi men, hắn luôn mồm nói vang vang như lệnh vỡ.

Cả Hồng Phong Tử, Trấn Ma Tử cũng say túy lúy càn khổn, hoa chân múa tay liên hồi.