‘Em gái’ bại lộ là chuyện sớm hay muộn mà thôi, dù sao anh cũng là tuyển thủ bán chuyên nghiệp của giới Human Flesh.
Anh trên baidu tìm hai chữ ‘Khang Kiều’, tìm ra được một ca sĩ, hai hoạt náo viên, ba công ty tư nhân, bốn quyển tiểu thuyết, cùng 5 ID trò chơi.
Anh tỉ mỉ sàng lọc một ngày, rốt cuộc cũng tìm được tài khoản cùng họ tên có dấu vết manh mối.
Anh mừng rỡ như điên định dùng chút thời gian tìm kiếm,
Sau đó anh đột nhiên nghĩ tới một chuyện — Cô ấy sao lại biết địa chỉ công ty của anh chứ?
Cái loại cam giác bị người theo dõi này thật lạnh sống lưng mà.
Tâm tình mừng rỡ như điên cùng đắc chí vừa nãy lập tức bốc hơi biến mất.
Bởi vì anh phát hiện, là một người chuyên Human Flesh, thế mà ngay tại sân nhà của mình lại thua ngay cả vốn cũng không thể lấy lại.
Vì vậy mấy ngày kết tiếp, anh đột nhiên lâm vào tình trạng khủng hoảng nghi hoặc mọi thứ.
Anh phát hiện rất nhiều người không hiểu sao đôi khi vô tình nhìn vào mình, như trên đường đi làm, bên trong chợ hoặc là cửa hàng bán đồ ăn sáng, hoặc như khách hàng mới tới công ty…
Anh phát hiện mấy cô gái bên người rất đáng nghi ngờ, anh phát hiện các cô thường hay lén lút nhìn, sau khi bị bắt gặp thì lại tránh né.
Kế hoạch tìm ID của anh lần thứ hai rơi vào đường cùng, cho dù đã xác định được dãy số QQ kia, nhưng thông tin bên trong lại rất rối loạn.
Anh kinh ngạc thật đấy, không ngờ trên mạng lại có người ở trên mạng âm thầm bảo mật tài khoản nghiêm khắc như vậy, lại không thể không thừa nhận — anh căn bản không phải đối thủ của cô ấy.
Trên bàn là kính mắt VR xa hoa kia, nó đang chiếu lên thân hình tiều tụy hoảng hốt mấy ngày nay.
Mặt cong của kính bị anh bị kéo thành hình dạng quái dị.
Mà anh chợt phát hiện, anh thật sự giống như cô ấy nói, lông mày thật khí khái.
Rồi lại đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Còn mang theo chút chua xót không thể làm gì.
Trên đời này chỉ có hai loại người không biết sợ, một là cái gì cũng không biết, hai là cái gì cũng biết cả.
Anh lại như một con nghé mới sinh muốn xông khỏi nơi nhỏ bé, cưỡi ngựa bệ vệ đạp lên bầu trời. Có thể đến lúc đậy nắp quan tài mới có thể biết rằng, anh kỳ thực thấp kém ngay cả tư cách để cảm thán non nước cũng không có.
Vì vậy anh quyết định điều chỉnh tâm tình không chống cự nữa.
Anh tự thuyết phục mình bản thân đang được người theo đuổi, cho dù là dùng phương thức phá rối riêng tư của người khác.
Có nên xóa tin nhắn của ‘Em gái’, có hay không đây.
Anh nhớ tới Lí Tra Đức – Clyde (1) đã nói.
Người kia muốn bạn biết thì nói cái gì cũng vô dụng. Cho nên hãy ngậm chặt miệng, không nói lời nào.
Người kia bảo bạn ở đường đi không có cây, hãy ngẩng đầu nhìn trời sao lóe lên trên bầu trời đêm kia.
Bạn nghe người kia hỏi, có hay không một lần — dù chỉ một lần — bạn có thể học được cách để tiếc nuối chăng?
Sau đó anh phát hiện, anh dần dần không chán ghét cảm giác được người ái mộ thế này.
Dù sao tất cả những thứ này đều bắt đầu từ yêu, anh nghĩ rằng mình vẫn còn rất chờ mong.
Anh đem tin nhắn trong hòm thư sắp xếp lại, sau đó từ đầu tới đuôi nhìn lại nhiều lần.
Anh thấy trong đó tổng cộng đề ra ba lần ‘Trường học’ cùng hai lần ‘Nhà ăn’, còn có ‘Xe buýt số 2’ được nhắc tới nhiều lần.
Anh đoán rằng ‘Em gái’ có lẽ là học sinh — xe buýt số 2 lại đi qua nơi cô ấy đang học đại học.
Suy đoán của anh đương nhiên có chứng cứ để nghe theo.
Mà khó ở chỗ, đại học trong thành phố, tổng cộng có 16 cái.
Anh kỳ thực vốn tin tưởng, đời người không có cố định, đa số chuyện xảy ra đều là chuỗi trùng hợp liên tiếp.
Nhưng mà nhớ tới một nhà văn nổi tiếng ở Thổ Nhĩ Kỳ đã nói — Cho dù người giữ vững niềm tin thế nào cũng sẽ có kết luận : Trong sinh mệnh sẽ xuất hiện một đoạn thời kỳ, khi bạn quay đầu lại nhìn kỹ, phát hiện những năm được coi là sự trùng hợp, kỳ thực đều không thể tránh khỏi.’
Vì vậy anh quyết định mở từng tin nhắn ra đọc. Sau đó anh dần phát hiện, tin nhắn gửi tới ngoài ý muốn vừa đáng yêu vừa chân thực.
Anh thấy cô ấy oán giận với mình ăn cơm mà nhai phải cát ;
Cũng thấy cô ấy vì những việc nhỏ mà nhảy cẫng hoan hô ;
Anh có thể thấy cô ấy đối với mình có sự tín nhiệm không muốn buông xuống, mà anh cũng không muốn phụ lòng cô ấy.