Bỉ Ngạn Yên Hoa

Chương 17

Chiều tối chủ nhật, An Thế Duy tới. Tôi có chút bất ngờ, bởi vì hắn rất ít khi đến thăm tôi vào cuối tuần. Trong giới thượng lưu, hắn được người ta công nhận là một người đàn ông mẫu mực, là đại diện tiêu biểu cho hình mẫu người đàn ông thành công trong cả sự nghiệp và cuộc sống gia đình. Cho nên hai ngày nghỉ cuối tuần, hắn thường sẽ ở bên cạnh vợ và gia đình, tuyệt đối không thể để người ta nhìn thấy hắn đi gặp tình nhân, đương nhiên càng không thể để người ta biết tình nhân của hắn lại là một người đàn ông.

“Tiểu Phi, gần đây em đối với tôi rất lãnh đạm, ngay cả lúc làm tình cũng thường hay thất thần.”

An Thế Duy một tay nắm lấy cằm tôi, bắt tôi phải nhìn thẳng vào hắn.

Hai tay của tôi bị dây lưng áo tắm trói vào đầu giường, không thể động đậy, còn nơi hạ thân cương cứng lại bị An Thế Duy nắm trong tay, thống khổ không được phóng thích khiến tôi kịch liệt thở dốc.

“Nói cho tôi biết, em vừa mới suy nghĩ cái gì?”

Phân thân to lớn trong thân thể tôi chậm rãi rút ra, rồi lại hung hăng đâm vào.

Tôi ngửa cổ kêu lên một tiếng, thân thể trần truồng trong không khí lạnh lẽo không ngừng run rẩy.

“Trả lời tôi, em đang nghĩ cái gì? Hay là đang tơ tưởng đến một thằng đàn ông khác?”

Cằm bị nắm đến phát đau, nước bọt ven theo khóe môi chảy xuống. Tôi thở dốc lắc đầu.

“… Không có.”

“Thật sự không có? ” An Thế Duy dán môi vào tai tôi, thanh âm trầm khàn uy nghiêm.


“… Thật sự không có. ” nước mắt tôi trào ra, lăn dài trên khuôn mặt.

“Em chỉ yêu một mình tôi thôi, phải không?”

Hắn cúi xuống ngậm lấy điểm mẫn cảm trên ngực tôi, thân thể theo bản năng liền run rẩy.

“… Phải “

“Mạc Phi, đời này kiếp này em chỉ là của tôi, đúng không?”

Hàm răng hung hăng cắn lấy đầu v* đã sưng đỏ, tôi đau đớn hét lên thất thanh.

“… Đúng.”

Ngón tay thô ráp liên tục dày vò phân thân sớm đã rỉ ra dịch thể, còn nơi gốc phân thân lại bị khóa chặt không thể phóng thích, xúc cảm như một ngọn lửa nóng hừng hực không ngừng thiêu đốt nơi bụng dưới, tôi đau đớn khôn cùng vặn vẹo thân thể mà kêu khóc, nước mắt không ngừng trào ra, miệng liên tục cầu xin tha thứ.

“Thế Duy… Thế Duy… Em thực sự… không thể chịu nổi nữa… xin anh hãy buông tha cho em…”

“Mạc Phi, em hãy thề rằng thân thể của em chỉ thuộc về một mình tôi.”

Tôi gần như đã tan thành từng mảnh, cố gắng níu lấy drap giường, sự hành hạ giày vò này khiến tôi sống không bằng chết.


“… Em thề… Em xin thề. “

Nước mắt lại không thể khống chế được mà chảy xuống.

“Mạc Phi, tôi yêu em.”

An Thế Duy cuồng loạn hôn lên đôi môi đang rên rỉ trong thống khổ của tôi, phân thân liên tục đâm mạnh vào thân thể, tôi liều mạng giãy dụa, lúc từng dòng dịch thể nóng rực bắn vào, tôi gần như ngất lịm.

Lúc An Thế Duy rút ra khỏi cơ thể, tôi đã hoàn toàn không thể nhúc nhích, hai tay bị trói đã được cởi ra, trên cổ tay còn hằn lên những vết đỏ ứ máu, trên giường cũng bị nhiễm những vết máu tươi.

Tôi mệt mỏi thở dốc, nhìn người đàn ông mà tôi đã cực khổ yêu thương bao năm nay, trong ngực đau đớn như bị xé nát, nước mắt lại từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Thế Duy… Đêm nay ở lại với em đi, được không? ” tôi buông bỏ tôn nghiêm thấp giọng cầu xin.

Nam nhân cao to anh tuấn sửng sốt một chút, quần áo trên người đã mặc xong, hắn cười cười cúi người xuống xoa đầu tôi.

“Ngoan, làn sau tôi lại tới thăm em.”

“Thế Duy. ” tôi níu ống tay áo nhìn hắn, bi thương hỏi, “Lẽ nào mấy năm nay, đối với anh em chỉ là một công cụ để tiết dục thôi sao?”

An Thế Duy cười, giãy khỏi bàn tay tôi.

“Nói bậy cái gì vậy, ngoan, đừng có nghĩ lung tung nữa.”

Ánh mắt tôi rũ xuống ảm đạm, cảm giác trống rỗng bi thương.

An Thế Duy trước khi đi vẫn như thường lệ đặt lên môi tôi một nụ hôn thật sâu.

Thân thể trần truồng nhớp nhúa rải đầy những dấu hôn xanh tím, toàn thân mệt mỏi rã rời, tôi buồn bã cười, đối diện với căn phòng trống trải hiu quạnh, mùi vị lúc làm tình vẫn còn đọng lại trong không khí, tôi nằm ở trên giường vô thức cuộn người lại, cúi thấp đầu ôm chặt lấy đôi vai đang không ngừng run rẩy, không thể kiềm chế được mà bật khóc nức nở.