Mộ Kỳ Hoàng từ trong mộng tỉnh lại, Mộ Thánh Huân đã không còn ở bên cạnh. Mộ Kỳ Hoàng nhu nhu đầu, âm thanh ồn ào huyên náo bên ngoài truyền vào, nghe có vẻ mờ ảo không chân thật.
Mộ Kỳ Hoàng cảm thấy có chút kì quái mà đứng dậy, chỉ lấy một kiện ngoại y, đi đến nơi phát ra tiếng ồn.
Mộ Kỳ Hoàng sửng sờ đứng trước cửa hoa viên. Một đám nữ tử oanh oanh yến yến đang ngồi hoặc đứng, cười nói với nhau, còn chưa chờ cho Mộ Kỳ Hoàng hiểu được chuyện gì đang diễn ra, đám nữ tử đã thấy Mộ Kỳ Hoàng, ánh mắt tỏa sáng, “A, là Nhụ Thanh công tử!”
Nữ tử che mặt, “Nhụ Thanh công tử cư nhiên … liền như vậy y quan không chỉnh tề, nhưng là … cũng rất tuấn tú a.” Đám nữ tử trong hoa viên cũng không dám quang minh chính đại nhìn về phía Mộ Kỳ Hoàng, nhưng lại lén lút nhìn dáng người Mộ Kỳ Hoàng lộ ra ngoài, sắc mặt liền ửng đỏ.
Mộ Kỳ Hoàng nhíu mày, rốt cuộc thấy được Mộ Thánh Huân đang ngồi giữa đám nữ tử, khiêu khích hướng hắn nhíu mày. Cầm chén rượu lên, mỉm cười ý bảo Mộ Kỳ Hoàng tiến đến đình.
Mộ Kỳ Hoàng thiêu mi, cất bước đi vào đình.
Mấy nữ tử trong đình thấy Mộ Kỳ Hoàng tiến vào, sắc mặt lập tức trở nên đỏ bừng, đều nhu thuận lui ra ngoài.
Mộ Kỳ Hoàng nhíu mày, “Huân nhi, ngươi đây là ý tứ gì?” Mộ Thánh Huân cười khẽ, “Phụ hoàng không phải đã nói cả đời này chỉ cần một mình Huân nhi sao? Huân nhi cảm động không thôi, lại không đành lòng cho phụ hoàng độc thân vô thê, cho nên, Huân nhi đặc biệt vì phụ hoàng tìm chút nữ tử, hy vọng phụ hoàng tài cán vì Huân nhi tìm một hậu nương (mẹ kế).”
Mộ Kỳ Hoàng bật cười, “Huân nhi không ghen tị?” Mộ Thánh Huân cười nhạt, “Như thế nào có thể a … Huân nhi là thật tâm vì phụ hoàng suy nghĩ a, phụ hoàng không phải Nhụ Thanh công tử sao? Huân nhi từ nhỏ chỉ biết, Nhụ Thanh công tử chính là mẫu hôn phu lí tưởng của các vị cô nương thôi.”
Mộ Kỳ Hoàng ôm lấy Mộ Thánh Huân, “Hôn phu lí tưởng? Ân? Huân nhi vẫn không hiểu phụ hoàng sao?” Mộ Thánh Huân sắc mặt không đổi, “Ngươi chú ý một chút, các nữ tử kia sẽ nhìn thấy ngươi, Nhụ Thanh công tử!”
Mộ Kỳ Hoàng nhìn thoáng qua những nữ tử chung quanh đang như ‘hổ rình mồi’, nho nhã gật đầu kèm theo cái mỉm cười, “Phiền toái các ngươi, nhi tử của ta không quá nghe lời.”
Đám nữ tử vội vàng xua tay, “Như thế nào lại vậy, công tử của Nhụ Thanh công tử cũng là nhân trung long phượng.” Nhưng là trong lòng bọn họ cũng có nghi hoặc, không biết Nhụ Thanh công tử đã kết hôn khi nào? Bất quá nghe tiểu công tử nói mẫu thân của hắn đã chết sớm, nghĩ rằng tiểu công tử lo lắng cho phụ thân, chắc là muốn giúp Nhụ Thanh công tử tìm một người tái giá đi? Nghĩ đến đây, các nữ tử đều đỏ cả mặt.
Nhụ Thanh công tử thái độ làm người thanh nhã, liền ngay cả nhi tử của hắn cũng tuấn tú như vậy, quả thật là hài tử không thuộc nhân gian, như tiên đồng bên cạnh Quan Âm. Nếu là … có thể vào trong gia đình này, thật có bao nhiêu tốt a …
Huống chi, nhìn hai phụ tử này, tựa hồ tình cảm rất tốt. Lại vừa nãy khi tiểu công tử cùng mình trò chuyện, cũng là người nho nhã hữu lễ như Nhụ Thanh công tử, nghĩ nghĩ có lẽ ở cùng hắn sẽ không khó.
Mộ Thánh Huân từ trong lòng Mộ Kỳ Hoàng đi ra, mỉm cười đối các nữ tử, “Chư vị nữ quyến, phụ thân y phục đơn bạc, thỉnh các vị quan tâm nhiều hơn, Huân nhi xin cáo lui.”
Còn không chờ Mộ Kỳ Hoàng bắt được góc áo hắn, Mộ Thánh Huân đã đi ra hoa viện.
Vừa ra khỏi đại môn hoa viện, Mộ Thánh Huân liền trông thấy A Phúc đứng bên ngoài hoa viên, cau mày không biết đang suy nghĩ cái gì. Mộ Thánh Huân đi đến, dù sao A Phúc cũng là mình mang đến.
“A Phúc, ngươi đang suy nghĩ cái gì?” A Phúc như bị dọa, kinh hoảng ngẩng đầu nhìn Mộ Thánh Huân, “Không … không có gì.”
Mộ Thánh Huân mặt nhăn mày nhíu, người này ngay cả nói dối cũng không biết. Nhưng dù sao suy nghĩ của A Phúc cũng không quan hệ đến mình, không cần phải nhất quyết hỏi cho ra. A Phúc thấy Mộ Thánh Huân không có ý tiếp tục truy cứu liền nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhìn Mộ Thánh Huân, có chút thẹn thùng, “Minh Lam công tử … vì sao … lại ở đây?”
Khóe miệng Mộ Thánh Huân giơ lên một mạt tươi cười, có chút nham hiểm, “Không có gì, bất quá là đến xem náo nhiệt.” A Phúc gật gật đầu, cũng không nói gì.