Bí Mật Tội Lỗi

Chương 18

“Tạ ơn Chúa! Anh đã trở về”, Juliette thở nhẹ, kéo lại tấm chăn. Lúc đó vào khoảng một giờ trước bình minh và Paul vừa mới quay lại. Anh đã đi hai ngày.

Anh cùng Sinclair đưa tên bá tước đi xa về phía bắc, cách xa các bộ tộc hàng trăm dặm. Họ đã đánh thuốc mê Strathland với liều lượng cồn thuốc phiện cực cao để hắn bất tỉnh suốt hành trình.

“Mọi thứ đã xong xuôi. Sinclair đưa hắn ta đi xa hơn một chút và bảo anh quay về trước.” Anh cởi quần áo, chui vào giường bên cạnh cô.

“Em không tin ông ta sẽ sống sót”, cô thừa nhận. “Ông ta đã quen sống sung túc rồi. Em nghi ngờ liệu ông ta có biết cách tìm ra thức ăn ở vùng hẻo lánh đó không.”

“Có lẽ là không.” Hai tay anh vòng qua người cô, cô nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu từ cơ thể cứng rắn của anh sát bên cạnh. Cô mặc bộ váy ngủ, nhưng hơi ấm từ anh khiến da cô trở nên nhạy cảm. Tay anh di chuyển lên ngực rồi hạ dần xuống bụng cô. “Bao lâu rồi kể từ lần cuối cùng em đến tháng?”

“Sáu tuần”, cô thì thầm. “Như em nhớ được”. Cô nắm tay anh, lật người đối diện với anh. “Có lẽ chưa chắc đã đúng sự thật.”

Tay anh trượt xuống thấp hơn, tới đường viền chiếc váy ngủ. Anh kéo lên, luồn vào da thịt trần của cô. “Anh nghĩ anh có thể kiểm tra. Như là bác sĩ của em.”

Cô mỉm cười như thể không lo lắng về sự thật. “Nếu em có thai, chắc hẳn là cái lần chúng ta…”

“Suỵt…” Anh kéo chăn ra, giúp cô cởi chiếc váy ngủ. Cô khỏa thân, nằm bên dưới anh, da thịt áp vào da thịt. Tay anh di chuyển xuống cánh tay, rồi lên ngực cô. Nhẹ nhàng, anh chạm vào chúng, day day ngón trỏ trên đầu ngực nhăn nheo của cô.

“Cảm giác chúng khác hơn”, anh nói. “Dày hơn và hơi to một chút.” Anh cúi xuống một bên ngực, dùng lưỡi lướt vòng quanh nhũ hoa của cô. Cô rùng mình, cau mày vì sự mơn trớn đó. “Và nhạy cảm hơn, đúng không?”

“Vâng.”

Pau cũng làm tương tự với bên ngực kia, cắn vào nhũ hoa căng cứng và xoáy tròn quanh phần đầu. “Anh có thể nhấm nháp em hàng giờ, Juliette. Nhưng anh biết lúc này em rất nhạy cảm.”

Anh lướt tay xuống thấp hơn, đến phần xương sườn rồi tới cái bụng bằng phẳng của cô. Anh tiếp tục trượt môi trên da cô và đặt một nụ hôn lên phần bụng dưới. “Anh nghĩ là em đã có thai. Và nếu em đang mang con của chúng ta bên trong, anh thề sẽ làm mọi thứ để giữ em an toàn.”

Cô muốn điều đó hơn bất kì thứ gì. Nhưng cô cũng không muốn mất anh. Hiện tại họ đã được ở cùng nhau, tên bá tước đó đã ra khỏi cuộc sống của họ, và cô muốn tận hưởng cuộc hôn nhân của mình.

“Em sợ”, cô thú nhận. “Nhưng ngược lại, em cũng rất muốn đứa trẻ này. Em luôn nghĩ anh sẽ là người cha tốt.”

“Em đã là một người mẹ tốt, Juliette.” Anh ôm cô, cô cố xua đi nỗi sợ hãi, đắm chìm trong niềm vui có đứa con thứ hai. Đứa trẻ mà cô có thể giữ lại mãi mãi. Và có thể mang lại nụ cười cho cha nó.

Nỗi sợ hãi vẫn còn đó, đang rình rập. Nhưng cô buộc mình phải sống vui vẻ thay vì sự không chắc chắn. Đã quá muộn để lo lắng. Từ bây giờ, cô muốn tận hưởng từng giây phút với Paul.

“Nếu em đã có thai, tức là chẳng còn nguy hiểm gì khi làm tình với em nữa”, cô thì thầm với Paul, cố kéo anh lên.

“Được”, anh hứa hẹn. Anh tách hai chân cô, tay anh di chuyển giữa chúng. Khoảnh khắc anh chạm vào, cô đã ẩm ướt, cái vuốt ve của anh khiến cô nín thở.

“Ở đây cũng rất nhạy cảm, phải không?” Lần này, cô không thể ngừng rên rỉ khi anh khám phá da thịt mình. Anh luồn sâu vào bên trong, cô rùng mình bởi sự thâm nhập đó.

“Vâng.” Cô run rẩy khi ngón tay cái của anh quét qua phần nhạy cảm của mình và đón lấy một cảm giác thích thú đến ngọt ngào choán lấy toàn cơ thể.

Anh tiếp tục vuốt ve cô, tay anh mơn trớn và dỗ dành, đẩy cô lên cao hơn. Nhẹ nhàng, anh cúi đầu ngậm một bên nhũ hoa của cô, hơi thở ấm áp của anh khiến nó săn cứng. Cô không thể chịu được lâu hơn và nhấc chân lên hông anh, hướng phần căng cứng của anh vào trong mình.

Khoảnh khắc anh lấp đầy trong cô, chuyển động khiến cô mất kiểm soát, giải thoát đau đớn mà cô khao khát. Chỉ mất vài nhịp trước khi cô uốn cong lưng, móng tay bấm vào vai anh. Cô siết chặt anh bên trong, chào đón từng cú đẩy dễ dàng khi cơ thể run lên với niềm sung sướng đến không ngờ.

“Không mất nhiều thời gian”, anh trêu chọc, nhẹ nhàng rút ra rồi lại đâm vào. “Nhưng anh vẫn chưa đạt đỉnh cùng em.”

Cô vẫn đang run rẩy bên dưới anh, cơ thể cô chào đón sự xâm chiếm của anh. “Anh có thể làm bất cứ điều gì mình muốn với em.”

Bởi vì lúc này nó không còn quan trọng nữa. Điều đáng lo ngại đã xảy ra và cô hoàn toàn có ý định thưởng thức khía cạnh này của hôn nhân.

Hết lần này đến lần khác, anh xâm nhập vào, hai tay nắm chặt hông cô lúc anh đẩy vào. Cô không thể ngừng run rẩy trong niềm khoái cảm dâng trào.

“Nữa, thêm nữa đi”, cô cầu xin và anh đẩy nhanh nhịp điệu, xô đẩy đến khi mồ hôi túa ra khắp người.

Cô giữ anh bằng cả hai chân quắp chặt trên hông anh, anh nhìn thẳng vào mắt cô và vừa thúc thật sâu vừa thủ thỉ, “Anh yêu em, Juliette. Và sẽ luôn luôn như thế.”

“Em yêu anh, Paul.” Cô nâng hông áp sát vào anh, cảm nhận cơ thể anh hòa vào da thịt mình. Cô chứng kiến giây phút anh bật ra tiếng kêu và giải phóng hạt giống ào ạt vào trong mình.

Cô mỉm cười, yêu thích cảm giác anh ở trong mình. Đúng thế, đó chính là định mệnh.

Cô chỉ có thể cầu nguyện rằng vài tháng tiếp theo sẽ không phải là khoảng thời gian cuối cùng của họ.

* * *

Bảy tháng sau.

“Anh đã nói em xinh đẹp thế nào chưa? Đặc biệt với những ngón tay sơn hồng?” Paul đóng cửa phòng làm việc, ngưỡng mộ nhìn vợ.

Juliette tặng anh nụ cười nửa miệng lúc cô ngước lên từ mặt bàn. “Em đã kiểm tra các tài khoản và mọi thứ đều theo đúng trật tự. Tất cả hóa đơn đã được thanh toán, thuế cũng vậy. Em cũng có một bảng liệt kê lợi nhuận, và nếu anh nhìn…”

“Anh thực sự không quan tâm, tình yêu của anh”, anh vừa bước tới gần vừa nói. “Tài khoản là của em, cứ làm gì em muốn.”

Bụng cô đã nổi rõ lên vì mang thai, mái tóc được búi gọn gàng. Lúc quỳ xuống bên cạnh cô, anh thấy giày của cô đã bị tháo ra và ngón chân sưng phồng.

“Anh nên nhìn vào sổ sách”, cô kiên quyết. “Em đã làm những gì có thể để đảm bảo những bất động sản này đều sinh lời.”

Anh quỳ dưới chân, đặt một nụ hôn lên bụng cô. Ở đó đã không còn đường cong mượt mà của thai kỳ; lúc này nó có chỗ lồi lõm do khủy tay hoặc đầu gối của đứa trẻ nhô lên. Sẽ không còn lâu nữa và anh không thích dự đoán tồi tệ nhất của cô.

“Em thấy thế nào?”, anh thì thầm, nhẹ nhàng xoa bóp mắt cá chân cho cô.

“Em sợ.” Cô chạm vào mặt anh, kéo lại gần để hôn anh. “Em muốn ôm con chúng ta trong tay. Em muốn ở đó chứng kiến mọi khoảnh khắc đứa trẻ lớn lên.”

“Em sẽ ổn”, anh hứa hẹn. Không chỉ anh đã được đào tạo để đỡ đứa bé, mà còn gửi thư mời mẹ anh đến đây hai tuần trước. Là một bà đỡ, Bridget đã đỡ cho rất nhiều người và kinh nghiệm thực tế của bà rất phong phú. Rồi anh còn trao đổi với các đồng nghiệp ở trường y tại Edinburgh, xem xét mọi trường hợp sinh nở khó khăn. Anh đã dành hàng đêm nghiên cứu sách vở, học mọi thứ có thể.

“Em rất mừng chúng ta có thời gian dành cho nhau”, cô thừa nhận. “Và em cầu nguyện mọi thứ sẽ tốt đẹp với con chúng ta.” Cô nắm tay anh. “Em đã nhận được một lá thư từ Charlotte. Bây giờ Matthew đã đi được và bắt đầu nói chuyện.”

Tuy cô nói bằng chất giọng bình thản như đang trao đổi tin tức về thời tiết, Paul biết điều đó có ý nghĩa với cô nhiều thế nào. “Sau khi con chúng ta ra đời, anh sẽ đưa em về London. Chắc em cũng muốn gặp Matthew.”

Rất may mắn là sẽ không có bất kì mối đe dọa nào khi thỉnh thoảng Juliette đi thăm Matthew. Dù Strathland cuối cùng cũng được tìm thấy ở cao nguyên Scotland, nhưng hắn ta đã hấp hối. Trong lúc đó, bất động sản không được thừa kế ở Scotland và toàn bộ cừu ở đó đã bị bán để chi trả các khoản nợ khổng lồ của hắn. Lần cuối cùng họ nghe được tin tức của Strathland khi hắn đã sống ẩn dật, có vài lời đồn là hắn đã bị điên sau chuyện xảy ra. Nhiều tháng trôi qua, Paul mãn nguyện khi biết gã bá tước sẽ không bao giờ có thể làm phiền họ nữa.

“Vâng, em rất muốn được gặp Matthew”, cô nói, nhưng Paul có thể nhận ra cô đang bị xao lãng. Khuôn mặt cô căng thẳng với đôi môi mím chặt.

“Có chuyện gì à?”, anh hỏi, chú ý tới sự thay đổi nét mặt cô.

“Lưng em bị đau cả ngày. Em nghĩ mình muốn đi nằm.”

Cô đề cập đến chuyện đau lưng làm anh lo lắng, nhưng anh sẽ không nói gì khiến cô sợ hãi. “Anh sẽ giúp em.”

Anh đỡ cô lên, cô nhìn anh cười rầu rĩ. “Em tự hỏi liệu mình còn nhìn xuống chân được nữa không?”

“Tất nhiên là có chứ!” Nhưng lúc giúp cô đứng dậy, anh thấy cô khó chịu rõ rệt. Cô không nói gì, nhưng ngập ngừng khi bước đi.

Các cơn co thắt đã bắt đầu, anh chắc chắn thế. Và cô không định nói cho anh biết, ít nhất là chưa. Từng bước lên cầu thang là cả một sự nỗ lực của cô, nhưng anh đưa cô đi qua phòng ngủ của họ, đến căn phòng anh đã chuẩn bị.

“Em tưởng anh muốn em nằm xuống”, cô phản đối lúc anh mở cửa phòng.

“Tất nhiên em sẽ nằm. Nhưng là ở đây, thay vì trong phòng chúng ta.”

Chiếc giường anh chuẩn bị đã để sẵn những tấm ga sạch. Anh đặt gối xuống cho cô, và trên bàn trang điểm, anh bày hết những dụng cụ có thể cần đến. Dù chúng đã được rửa sạch sẽ trước đó, anh vẫn luộc lại một lần nữa để đề phòng.

Cô ngồi lên mép giường. “Em vẫn chưa nói cho anh mà.”

“Anh là bác sĩ, Juliette. Dĩ nhiên anh nhận ra khi nào một phụ nữ chuẩn bị sinh con.” Anh bước tới ngồi bên cạnh, nới lỏng váy cho cô. Tay anh lướt qua bụng cô và cảm nhận làn da cô co cứng trong một cơn co thắt nữa. Juliette nhắm mắt, khuôn mặt tái nhợt.

“Các cơn co thắt mới bắt đầu vào sáng nay. Nó chỉ xảy ra trong vài phút.”

“Chúng ta sẽ ở lại đây”, anh nói. “Đây là lần sinh thứ hai của em và thời gian sẽ không kéo dài như lần đầu.”

“Anh đã đỡ cho bao nhiêu đứa trẻ rồi?”, cô hỏi, nửa đùa giỡn.

“Mười bảy”. Hầu hết đều bình thường, nhưng có hai trường hợp bị ngược đầu và một sinh non. Anh biết rõ nguy hiểm mà họ phải cùng nhau đối mặt. Nhưng nỗi lo sợ lớn nhất của anh là phải phẫu thuật để lấy đứa bé ra. Anh không muốn đặt con dao này lên người Juliette, đặc biệt là có rất nhiều rủi ro.

Tay cô nắm chặt tấm ga, nhắm chặt mắt khi làn sóng đau đớn ùa đến. Chúa ơi, anh cảm thấy thật bất lực. Anh muốn chịu hết đau đớn thay cô, nếu được. Tuy nhiên chỉ có các loại thuốc giúp giảm đau đồng thời cũng gây nguy hiểm cho quá trình sinh nở.

Anh rung chuông gọi quản gia và yêu cầu bà đun nước sôi. Nhưng cơn đau đã bắt đầu dồn dập hơn, Juliette đang cố chống chọi.

Paul bắt đầu nói chuyện với cô, kể chuyện để giúp cô làm dịu đau đớn. Chuyện con mèo tên Dragon của họ đã tha một con chuột sống vào bếp và khiến người đầy tớ đang rửa bát đĩa sợ hết hồn. Anh nói không ngừng, nhưng đến khi cơn co thắt dữ dội hơn, anh nhận thấy cuộc nói chuyện khiến cô bực bội hơn là dễ chịu.

“Anh cần kiểm tra xem em đã tiến triển đến đâu”, anh bảo cô. Rồi giúp cô cởi quần áo và đi rửa tay.

Có lẽ như vậy là hơi mê tín, nhưng có vẻ đúng khi làm thế.

Bùng Juliette cứng ngắc, anh cảm giác được vị trí của đứa trẻ, chú ý nơi góc nhọn nhô lên. Cô đang chống chọi lại với một cơn co thắt nữa, và anh biết chỉ còn vài giờ nữa thôi.

Tiếng gõ cửa vang lên, sau khi đắp tấm chăn cho vợ, anh ra lệnh cho bà quản gia đi vào. Nhưng thay vì người giúp việc, mẹ anh lại xuất hiện với cái giỏ trên tay.

“Con cừu nhỏ của mẹ.” Bà mỉm cười với Juliette và bước tới hôn cô. “Mẹ rất mừng được gặp lại con.”

“Con tưởng con mới là con cừu nhỏ của mẹ chứ”, Paul trêu đùa.

“Đã từng, con đã từng thế, phải. Nhưng lúc này, mẹ tới để chào đón đứa cháu đầu tiên của mẹ và giúp đỡ nếu cần.” Bridget đổ nước vào chậu và rửa tay. “Mẹ thấy con đã bắt đầu mà không có mẹ.”

Tuy mẹ anh đã làm chủ trong phòng, nhưng Paul không định rời đi. Anh cúi xuống hôn lên má bà tỏ ý chào mừng. “Con rất mừng là mẹ đã đến đây.”

Bà gật đầu rồi bước tới kiểm tra Juliette. Ngay khi tay bà lướt qua bụng vợ anh, anh đã nhìn thấy ánh mắt nhấp nháy của bà. Bà biết, giống như anh, rằng đứa bé quay ngược đầu.

“Juliette, con yêu, mẹ muốn con nằm xuống”, Bridget hối thúc. “Đứa trẻ ngọt ngào của con đang nằm ngược, Paul và mẹ sẽ xoay nó lại.”

Vợ anh ngoan ngoãn vâng lời, nhưng anh có thể thấy nỗi kinh hoàng hiện rõ trên mặt cô. “Con đã lo lắng chuyện này sẽ xảy ra.”

“Mỗi đứa trẻ đều có ý chí riêng của mình. Và chúng ta sẽ giúp đứa nhỏ này trở về đúng vị trí, đừng băn khoăn. Có lẽ sẽ không dễ chịu nhưng có thể làm được. Paul, tới đây giúp mẹ nào.”

“Sẽ ổn thôi”, anh an ủi Juliette. “Cố gắng thư giãn và chúng ta sẽ làm những gì có thể.”

“Con sẽ ôm vợ con và giúp cô ấy trong khi mẹ xoay lại đứa bé”, Bridget hướng dẫn.

Tuy Paul có thể làm được, nhưng mẹ anh làm chuyện này thường xuyên hơn và anh không muốn can thiệp vào chuyên môn của bà. Juliette cố chiến đấu để thở, mồ hôi túa ra trên trán trong khi cô nắm chặt hai tay anh.

“Đau quá”, cô rên rỉ. Và khi Bridget ấn lên bụng, cô bật khóc, rùng mình vì cơn đau nhói xé rách người cô. Mẹ anh tiếp tục nỗ lực xoay lại đứa trẻ, nhưng anh nghi ngờ nó không hiệu quả.

Lúc này các cơn co thắt diễn ra liên tục, cơn nọ tiếp nối cơn kia. Bridget bắt gặp ánh mắt anh, vẻ mặt nghiêm túc của bà xác nhận những gì anh đã biết. Không thể xoay được đứa bé.

Ánh mắt anh liếc về phía hòm thuốc gần dó trong câu hỏi không lời. Mẹ anh lắc đầu, như đang nói, quá mạo hiểm.

Anh biết thế. Nhưng nếu để giữ lại tính mạng cho Juliette, anh sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết.

“Con phải ngừng rặn, Juliette”, mẹ anh cảnh cáo. “Vẫn còn quá sớm cho việc đó.”

“Đó là… cách duy nhất giúp con chịu được đau đớn”, cô run run trả lời. Một tiếng kêu bật ra khỏi miệng cô mỗi lúc một cơn co thắt khác ập đến. Paul chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy trong cuộc đời. Bridget tiếp tục thao tác trên bụng vợ anh, cố gắng xoay đứa bé một lần nữa.

“P…Paul”, Juliette thì thào, nắm chặt tay anh, thật ngạc nhiên là cô không buông lỏng tay anh. “Em yêu anh. Em luôn yêu anh.”

“Anh biết, tình yêu của anh. Vì anh yêu em.” Anh vuốt ve tóc cô, nhìn thẳng vào mắt cô. “Hãy tiếp tục và em sẽ sớm được bế con của chúng ta trong tay.”

Đôi mắt xanh tươi sáng của cô ảm đạm hẳn đi. “Em đã lo sợ chuyện này sẽ xảy ra. Nhưng em không hối tiếc vì đã ở cùng anh.” Nước mắt sợ hãi, giọng cô khàn khàn, “Nếu em chết, hãy hứa với em, anh sẽ chăm sóc con của chúng ta. Và nói với Matthew một ngày nào đó… rằng em yêu nó”.

“Em sẽ tự mình nói với thằng bé”, anh kiên quyết. Nhưng biểu hiện đầu hàng của cô làm anh hoảng sợ. Cô không tin mình sẽ sống để chứng kiến đứa bé ra đời. Và nếu họ không sớm lấy đứa bé ra, cả hai sẽ chết.

“Cô ấy đã sẵn sàng”, Bridget thông báo. “Con gái, đã đến lúc rặn rồi.”

“Đ…Đứa bé đã xoay lại chưa mẹ?”

“Chưa. Nhưng chúng ta sẽ làm tốt nhất có thể,” Bridget cam kết.

Paul cầu Chúa cho anh không phải phẫu thuật. Một ca sinh ngược là nguy hiểm, nhưng phẫu thuật có thể lấy tính mạng của Juliette bất cứ lúc nào.

Từng phút kéo dài thành hơn một tiếng, nhưng anh để vợ anh tựa vào người anh, giữ hai chân cô trong khi cô cố rặn. Bridget cũng rất nỗ lực, vẻ mặt bà nghiêm trang lúc cố lấy đứa bé ra.

“Giữ cô ấy”, Paul ra lệnh. Tuy mẹ anh đã đỡ hàng ngàn đứa bé, nhưng đây là Juliette của anh. Anh cần phải tự kiểm tra xem có gì sai sót, nếu không anh sẽ không bao giờ sống được với chính mình.

Bridget thay thế vị trí của anh, giữ chặt Juliette trong lúc Paul kiểm tra vợ anh. Chỉ có một cái chân đứa trẻ xuất hiện từ cửa mình cô, và anh không nghi ngờ giây phút này đứa bé cũng đang đấu tranh cho sự sống của mình.

“Chúa sẽ giúp chúng ta”, anh cầu nguyện, ném một cái nhìn về phía hòm thuốc. Anh lùi lại, cảm nhận cái chân còn lại, cố gắng điều chỉnh đứa trẻ. Bộ não anh đang gào thét, trong khi anh nhớ lại có bao nhiêu đứa bé đã chết trong những trường hợp anh đã đọc được.

Anh phải đưa ra quyết định ngay lập tức. Bây giờ, hoặc anh sẽ mất cả hai.