Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 85

BÍ MẬT - CHƯƠNG 85
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Giết người, nhưng bị bắt rồi vẫn không hề hối cải, nghĩa là cô ta cũng không cảm thấy mình đã làm sai.
Đối với người nhà của nạn nhân mà nói, hung thủ bị bắt rồi vẫn kiêu căng ngạo mạn, không hề tỉnh ngộ, hẳn là chuyện khó chấp nhận nhất. Trong vụ việc này, Thẩm Quyến cũng chỉ là một người nhà nạn nhân bình thường.
Cố Thụ Ca không thấy bất bình, cô thật sự không nhớ rõ. Nhưng khi nhìn đến góc nghiêng gương mặt đang cúi đầu của Thẩm Quyến, cô lại cảm nhận được sự cáu giận, bực tức rục rịch nảy sinh từ đáy lòng. Cơn giận này không phải vì Chúc Vũ giết cô còn không biết hối cải, mà là vì thông qua hình ảnh Thẩm Quyến trước mắt, cô nghĩ đến lúc hay tin mình chết, chị đã phải tuyệt vọng, sụp đổ đến cỡ nào.
“Đừng buồn.” Giọng Cố Thụ Ca cũng trở nên rầu rĩ.
Thẩm Quyến quay đầu nhìn tiểu quỷ, thấy hồn thể của cô nàng vì cảm xúc dao động mà trong suốt hơn một chút, song ánh mắt nhìn cô vẫn ngập tràn quan tâm.
“Đừng buồn. Giờ cô ta đã bị bắt, sẽ chịu trừng phạt.” Cố Thụ Ca thấy Thẩm Quyến nhìn qua, lại an ủi một câu.
Thẩm Quyến cười, cười thật sự miễn cưỡng.

Chúc Vũ là không sống được. Không chỉ giết hại Cố Thụ Ca, trộm và hủy hoại di thể của em mà còn cả vô số chuyện ác cô ta đã làm trong tổ chức tội phạm kia. Tất cả cộng lại cũng đủ để phán tử hình. Dùng tính mạng để đền bù cho những tội ác cuộc đời cô ta đã phạm phải. Mà tử hình, hẳn là cách trừng phạt duy nhất dành cho loại tội phạm không biết hối cải này, cũng là niềm an ủi lớn nhất đối với nạn nhân và người nhà.
Trước khi tuyên án, nghi phạm bị giam giữ trong trại tạm giam. Chúc Vũ được xếp vào thành phần nguy hiểm, thân mặc áo tù, tay đeo còng sắt, bị hai nhân viên cảnh sát mặc đồng phục áp giải đến.
Trong phòng chỉ có một chiếc bàn dài khá rộng, mỗi bên bàn là một chiếc ghế dựa. Chúc Vũ được dẫn đến một bên bàn, ấn ngồi xuống. Cặp còng trên tay cô ta cũng không được cởi bỏ mà bị móc ngược vào ghế.
Chúc Vũ vừa đến, ánh mắt đã lập tức dừng trên người Thẩm Quyến. Ánh mắt cô ta như sói, âm trầm mà tàn nhẫn. Bất luận là áp cô ta đi, ấn ngồi lên ghế, hay bẻ quặc đôi tay ra móc ngược phía sau, ánh mắt cô ta vẫn không hề rời khỏi Thẩm Quyến, khóe môi còn treo ý cười, cười đến rợn người.
Thẩm Quyến phát hiện Chúc Vũ giống như một con sói khoác bộ da người. Trước kia còn học bộ dáng của con người, học biểu hiện hoặc yếu đuối, hoặc chính trực. Nhưng hiện tại, cô ta đã cởi bỏ lớp da người ấy, không hề che dấu bản tính dã thú nữa.
“Tới thật đấy à.” Chúc Vũ cười nói.
Cố Thụ Ca cảm giác khó chịu cả người, không tự chủ được mà nhích đến gần Thẩm Quyến hơn một chút.
Nhân viên áp giải Chúc Vũ đến vẫn không rời đi mà đứng hai bên cô ta. Chúc Vũ cũng không ngại, chỉ nhìn Thẩm Quyến hết sức chăm chú, quan sát từ trên xuống dưới, cuối cùng bắt bẻ đánh giá: “Vẫn y hệt một khối băng giữa mùa đông.”
Thẩm Quyến đã điều chỉnh tâm thái. Nghe thấy lời Chúc Vũ nói có ẩn ý, cô bèn hỏi nương theo: “Cô theo dõi tôi?”
Chúc Vũ lắc đầu, ý cười che kín khóe mắt lẫn đuôi mày, có vẻ vô cùng vui sướng: “Không thể nói là theo dõi. Chỉ là tò mò, quan sát thôi.”
“Tò mò cái gì?”
“Tò mò chị là người như thế nào.” Chúc Vũ nói, rồi toan dựa vào lưng ghế nhưng vì tay bị quặc ngược ra sau nên không tiện. Cô ta thoáng vẻ mất kiên nhẫn, cuối cùng đành bỏ cuộc, nhìn chằm chằm vào Thẩm Quyến, rồi nói như bắt bẻ một thứ phế phẩm trên dây chuyền sản xuất, “Tò mò chị làm sao mà lại khiến Tiểu Ca khăng khăng một mực.”
Nghe miệng cô ta thốt ra hai chữ Tiểu Ca, Thẩm Quyến rất không vui. Mà Cố Thụ Ca cũng thấy không quen.
Nhưng Chúc Vũ hoàn toàn không để ý đến phản ứng của Thẩm Quyến mà tiếp tục nói: “Cậu ấy vừa đến Anh là tôi giúp đỡ. Bên kia tuy đã chuẩn bị sẵn chỗ ở, các loại thủ tục cũng có người xử lý thay nhưng vẫn còn rất nhiều chuyện cần cậu ấy đích thân thích ứng. Mới đầu, Tiểu Ca thoạt trông rất cô đơn, giống một chú mèo con đi lạc, vô cùng đáng thương. Ba bảo tôi tiếp cận cậu ấy, tạo mối quan hệ tốt. Tôi vẫn luôn rất vâng lời, lần này đương nhiên cũng không trái ý ông ta mà thử tiếp cận, làm bạn với Tiểu Ca.”
Chúc Vũ nói. Từ khi bắt đầu nhắc đến Cố Thụ Ca, cô ta dường như dần khoác lại tấm da, giống một con người.
“Tôi cho rằng cô chủ nhà họ Cố sẽ rất khó tiếp cận, nào ngờ tính tình cậu ta lại mềm quá sức. Nói chuyện với Tiểu Ca, cậu ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe, sẽ cười, sẽ gật đầu, bằng lòng giúp đỡ người khác, cũng không từ chối người khác giúp đỡ mình. Tôi tưởng lần này có thể hoàn thành yêu cầu của ba rất nhanh, kết quả, tôi lại phát hiện cậu ta không cần bạn bè, tôi không thể tiếp cận. Nhưng mà làm sao đây, tôi cần phải hoàn thành nhiệm vụ. Tôi không dám nghĩ nếu không đạt đến yêu cầu của ba thì sẽ có hậu quả gì.”
Chúc Vũ nghĩ đến điều gì đó, lại cười tủm tỉm bổ sung: “Khi đó, tay tôi còn chưa dính mạng người, chỉ là một học sinh hết sức bình thường. Phải một năm nữa thì mới đến lúc tôi lừa gạt cô gái đầu tiên, hơn nữa còn tự tay giết chết sau khi cô ta bị các ông lớn sử dụng.”
Nhắc đến mạng người đầu tiên mình hại chết, Chúc Vũ không hề để ý mà ngược lại còn bị trật chủ đề, nói sang cô gái kia.
“Cô gái ấy tên Mạc Doanh, cũng là người Hoa, đặc biệt cố gắng muốn sống cho ra hình ra dáng. Công việc gì cô ta cũng làm. Một ngày hai mươi bốn tiếng thì hết mười hai tiếng là làm việc, bốn tiếng học tập, thời gian còn lại dùng cho ăn ngủ và chờ tàu xe công cộng. Mạc Doanh sống như vậy suốt một năm. Lại nói, cô ta cười lên đặc biệt vui vẻ, bởi vì cuộc sống thế đã tốt hơn trước kia rất nhiều. Mạc Doanh nói mình định sẽ thi đại học, lấy được học vị. Khi đó, cô ta có thể tìm được công việc tốt hơn, cuộc sống cũng sẽ ngày một cải thiện.”
“À, tại sao Mạc Doanh lại nói với tôi những điều đó? Bởi vì tôi là giáo viên của cô ta. Chúng tôi bằng tuổi, nhưng tôi có đi dạy tiếng Pháp ở lớp học bổ túc. Cô ta rất thích tôi, vì tôi đã cho cô ta quá giang một đoạn đường khi cô ta bị lỡ xe buýt, suýt chút nữa đến muộn ca đêm. Nói chuyện với Mạc Doanh một chút, cô ta liền nhận định tôi là người tốt.”
“Ban đầu tôi cũng muốn nói chuyện với cô ta, thi thoảng lại nghe xem mấy người nghèo khổ phải vất vả phấn đấu thế nào, nghe cô ta không hề phòng bị mà nói về tương lai mong ước hệt một chú dê con. Vậy cũng xem như thú vị.”
“Tiếc là đời người không phải lúc nào cũng ổn định. Tôi bị theo dõi. Tổ chức tội phạm kia bắt được tôi dễ như trở bàn tay, còn nhân tiện bắt luôn cả Mạc Doanh lúc đó đang đi cùng. Chúng tôi bị nhốt trong một căn phòng hôi hám. Trong phòng còn có rất nhiều cô gái khác, tất cả đều trẻ tuổi, nhát gan, không ngừng kêu khóc.”
“Trong khoảng thời gian đó, rất nhiều lần cửa mở ra, mang đi vài cô gái. Những cô nàng bị mang đi không bao giờ trở lại. Tuy không biết chính xác họ đi đâu nhưng tôi có thể lờ mờ đoán được. Tôi cho rằng mình xong rồi, nhưng không ngờ Mạc Doanh lại lớn gan như vậy. Cô ta kéo tôi, gắng thu mình vào góc, giúp tôi làm dơ quần áo, mặt cũng bôi để trông thật bẩn thỉu.”
“Mạc Doanh vẫn không chịu bỏ cuộc mà kiên trì quan sát, rốt cuộc cũng phát hiện ra quy luật. Thời gian đưa thức ăn mỗi ngày là không cố định, số lượng người đến cũng không cố định. Nhưng riêng bữa cơm chiều là chỉ có một người đưa. Cô ta nấp trong kẹt cửa, nhìn ra bên ngoài không có ai, mà ngoài cửa là một khoảng sân, xa nữa là rừng cây. Thời gian đưa bữa chiều thường là lúc sẩm tối, chỉ cần khống chế được gã đó là có cơ hội chạy trốn.”
“Mạc Doanh lớn gan đến phát sợ. Sau khi phát hiện chuyện ấy, cô ta lặng lẽ nói với tôi, rồi bảo rằng mình định sẽ chạy trốn, hơn nữa còn mang theo tất cả mọi người. Phản ứng đầu tiên của tôi lúc đó chính là sao cô ta lại có thể bình tĩnh như vậy, lạc quan như vậy cho được? Đã đến nông nỗi này rồi mà vẫn còn nỗ lực sống sót. Tôi không đồng ý dẫn mọi người cùng đi, bởi vì muốn cùng đi thì cần phải có tổ chức. Nhưng những cô gái ấy không nhất định có thể giữ kín miệng được. Chỉ cần một người để lộ bí mật, tất cả sẽ chấm hết.”
Thẩm Quyến biết Mạc Doanh. Lưu Quốc Hoa từng điều tra đến người này. Cố Thụ Ca lắng nghe hết sức chăm chú, rất lo lắng cho Mạc Doanh và những cô gái đó. Thấy Chúc Vũ dừng lại, cô nàng nhịn không được mà hỏi một câu: “Rồi sao nữa?”
Ngoại trừ Thẩm Quyến, không ai nghe được tiếng tiểu quỷ.
Chúc Vũ dừng lại, như đang hồi tưởng. Vẻ mặt cô ta dần trở nên sung sướng, nói: “Mạc Doanh cảm thấy tôi nói đúng. Tôi nghĩ cô ta thật ra không lợi hại đến vậy, vẫn sẽ cam chịu, không thể làm Chúa cứu thế, cũng sẽ nghĩ cho bản thân. Nhưng không ngờ chẳng bao lâu, cô ta đã đưa ra một phương án khác. Không cần tổ chức, chỉ cần dặn dò trước khi hành động rằng lát nữa dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng. Điều này, những cô gái có thể làm. Chờ đến khi khống chế được gã kia rồi, bọn họ nhất định sẽ khiếp sợ trong một khoảng thời gian ngắn, Mạc Doanh sẽ nhân lúc đó để bảo họ im lặng chạy trốn. Dưới sự sợ hãi và hy vọng sống sót, những người đó nhất định sẽ bắt lấy cơ hội. Chỉ cần lưu loát một chút lúc ra tay là được.”
“Tôi không phản đối nữa, bởi vì những cô gái kia là tránh không khỏi, đành phải vậy. Thế là, làm sao khống chế gã kia một cách lưu loát trở thành vấn đề mấu chốt. Trong phòng chỉ có một chiếc giường bỏ, làm bằng sắt. Mạc Doanh muốn bẻ chân giường ra. Chân giường rất thô, bẻ ra rồi có thể xem như vũ khí.”
“Cô ta rất cẩn thận, đến đêm khuya, khi tất cả mọi người đã ngủ thì mới đi động chân giường. Nhưng chân giường quá chắc, Mạc Doanh mất hai buổi tối cũng chỉ nới lỏng được một chút. Nhưng cô ta rất vui vẻ, còn xem nó như hy vọng mà nói với tôi, cổ vũ tôi, bảo tôi đừng sợ, cô ta nhất định có thể mang tôi chạy thoát. Chuyện bất ngờ xảy ra vào buổi tối hôm thứ ba. Có hai gã đàn ông đột nhiên xông vào.”
Tim Cố Thụ Ca lập tức căng chặt.
Chúc Vũ cười, nhìn về phía Thẩm Quyến: “Hai gã đó uống say, cô hẳn là biết sẽ xảy ra chuyện gì. Khi một cô gái bị bọn chúng đè dưới thân, tôi cảm nhận được Mạc Doanh đang run rẩy. Tôi sợ hãi tột độ, sợ cô ta sẽ không khống chế được bản thân. Nhưng Mạc Doanh làm được. Nước mắt cô ta ướt đẫm vai tôi, nhưng không hề phát ra một tiếng động nào. Hai gã kia phát tiết thú dục xong rồi, còn chưa tỉnh rượu đã dùng dao trực tiếp giết cô gái. Cô gái kêu thảm thiết. Tất cả mọi người trong phòng hoảng sợ la hét, tôi cũng vậy. Chỉ có Mạc Doanh không lên tiếng.”
“Hai gã kia đi rồi, thi thể cô gái bị vứt lại trong phòng, không ai dám đến gần. Mạc Doanh giúp cô ta sửa sang lại quần áo, sau đó nói với tôi rằng cô ta nhất định phải mang hết những người còn lại ra ngoài. Nghe được câu đó, tôi rất sợ hãi. Bởi vì Mạc Doanh đã xem những cô gái kia như trách nhiệm, mà tôi lại sợ họ sẽ kéo chân chúng tôi. Tâm thái tôi đã biến đổi. Tôi nghĩ, tôi nhất định phải sống sót.”
“Khi Mạc Doanh trắng đêm không ngủ, tôi nghĩ đến một cách dù mạo hiểm nhưng lại đảm bảo hơn nhiều. Đến ngày thứ bảy, chân giường bị bẻ gãy, rất chắc, rất nặng, đập vào đầu người thì hiệu quả ắt hẳn không tồi. Kế hoạch hôm đó chính là để cho một người giỏi giao tiếp đi bắt chuyện với gã kia, thu hút sự chú ý của gã. Mạc Doanh nấp sau cửa, đập mạnh vào ót người nọ. Để không quá đột ngột, tôi bắt đầu nói chuyện với gã trước ba hôm. Hôm đầu tiên, gã rất kinh ngạc, không ngờ còn có đứa dám bắt chuyện với mình, sau đó lạnh mặt quát lớn, còn đá tôi mấy đá. Hôm thứ hai, gã không kinh ngạc nữa, nhưng vẫn đánh tôi. Hôm thứ ba, dường như gã đã sinh ra hứng thú, hỏi tôi là người Nhật Bản hay người Trung Quốc. Lần nào Mạc Doanh cũng hết sức đau lòng, còn khóc. Cô ta khóc như một đứa trẻ, có vẻ lúng túng không biết làm sao nhưng vẫn giữ một lòng bền bỉ như cỏ dại. Cô ta giúp tôi xoa chỗ bầm tím, hôn lên mặt tôi, nói nhất định sẽ bảo vệ tôi. Cô ta cũng xem tôi như trách nhiệm, lại không chỉ là trách nhiệm. Rồi, đêm đó cuối cùng cũng đến.”

Cố Thụ Ca siết chặt nắm tay, lắng nghe hết sức chăm chú.
Ánh nhìn của Chúc Vũ trước sau vẫn dừng trên người Thẩm Quyến. Mắt cô ta như sung huyết, kết hợp với nụ cười trên khóe môi lại trông vô cùng đẹp đẽ.
“Trước khi bữa chiều được đưa đến, Mạc Doanh lạnh mặt, bảo mọi người sắp tới dù có xảy ra chuyện gì cũng không được lên tiếng. Cô ta hung hãn như vậy, rõ ràng là gắng phô trương khí thế nhưng hiệu quả vẫn rất tốt. Không một cô gái nào lên tiếng, tất cả đều rúc vào một góc. Cửa mở, gã kia mang một thùng bánh mì bước vào. Mạc Doanh nấp sau cửa, tôi cười chào hỏi gã đưa thức ăn. Đôi mắt gã đảo trên người tôi, như muốn chui qua lớp quần áo. Mạc Doanh lặng lẽ bước ra khỏi cửa. Tôi cũng cất lời bắt chuyện như ba lần trước. Lần này, câu tôi nói chính là: Coi chừng đằng sau.”
Cố Thụ Ca hít mạnh một hơi.
Thẩm Quyến đã đoán được kết quả, không bất ngờ.
Chúc Vũ cúi người về phía trước. Còng tay va chạm với ghế dựa phát ra tiếng vang chói tai. Chúc Vũ không cười nữa, chỉ nói: “Tôi còn nhớ như in ánh mắt không dám tin của Mạc Doanh khi đó. Cô ta chết rất thảm. Tôi tận mắt nhìn thấy, còn cầm sẵn dao. Chờ bọn chúng phát tiết xong rồi, lưỡi dao của tôi mới đâm vào tim Mạc Doanh. Cô ta lúc đó đã mất ý thức. Cũng không rõ cô ta có biết là bị tôi kết thúc sinh mệnh hay không. Chuyện đó rất đáng giá, bởi vì tôi sống sót, hơn nữa còn được phía trên coi trọng, thu làm đồng bọn.”
“Tôi không thấy giết Mạc Doanh có gì sai, cũng không hối hận. Nhưng khi trở lại trường học, nhìn đến Tiểu Ca, chẳng hiểu vì sao tôi lại cảm thấy Tiểu Ca rất giống cô ta.”
Nói đến đây, Chúc Vũ lại mỉm cười.
Cố Thụ Ca rùng mình.
_____________
Thay vì làm chương 85 thì con não cá là toi đi làm chương 86 🙂. Làm được phân nửa mới thấy sai sai.