BÍ MẬT - CHƯƠNG 75
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Trên giấy nhớ viết: "Tĩnh dưỡng lâu trong Phật dưỡng hồn, sẽ được thực thể."
Chữ là nét chữ của Cố Thụ Ca, có điều lại mềm oặt, như thể khi viết ra những lời này thì đã không còn sức lực. Thẩm Quyến cầm giấy, ngồi dậy, nhìn vị trí trống rỗng bên cạnh. Cô xuống giường, tìm khắp phòng, không thấy được bóng dáng ác niệm. Vì thế, Thẩm Quyến xác định ác niệm thật sự đã đi rồi.
Cô đứng bên cửa sổ, cửa sổ trông ra sông. Trên con đường hai bên bờ sông, người qua lại hết sức thong thả. Có một ông lão đội mũ beret, ăn mặc quần áo đậm phong cách Anh quốc đang dẫn chú chó lông vàng. Thẩm Quyến đẩy mở cửa sổ, gió sớm mang theo cái lạnh phả vào mặt. Tay cô cầm tờ giấy ghi chú, trên giấy chỉ có một câu, cô đã thuộc lòng.
Ác niệm không giống Tiểu Ca, không có sự thấu cảm. Nhìn thấy người khác đau khổ, nó không cách nào đồng cảm thương người như thể thương thân. Nó càng chấp nhất, cũng càng để ý sự hồi báo, muốn được cô đáp lại tình yêu. Một ác niệm như vậy, Thẩm Quyến ngỡ mình phải trầy trật một phen mới có thể đuổi đi. Cô chưa bao giờ nghĩ nó sẽ tự mình rút lui. Kết quả khiến cô thật sự bất ngờ.
Mấy hôm nay, những gì Thẩm Quyến quan tâm chỉ có làm thế nào mang Tiểu Ca trở về, làm thế nào cưỡng chế ác niệm rời đi, chưa từng nghĩ đến việc tìm hiểu ác niệm. Mãi đến giờ phút này, cô mới đột nhiên nhớ ra Tiểu Ca từng nói ác niệm cũng thích cô, ác niệm không dám chọc cô giận, ác niệm cũng sợ bị cô chán ghét. Cho nên Tiểu Chanh rốt cuộc đã để ý cô đến độ nào, yêu thương cô đến độ nào, để ngay cả phần thuần ác trong em cũng băn khoăn đến cảm thụ của cô, sợ chọc cô giận, nguyện ý vì cô mà thoái nhượng?
Thẩm Quyến lại càng nhớ Cố Thụ Ca.
Không khí đầu xuân lạnh đến tận xương nhưng lại rất thoải mái, như thể được tuyết tẩm qua, hít thở đều là một màu trắng xóa. Thẩm Quyến nhìn ra cửa sổ, ông cụ dắt chó đã đi xa. Chú chó lông vàng của ông hết sức hoạt bát, chốc chốc lại nhảy bật lên nhưng vẫn rất ngoan, thi thoảng sẽ dừng lại, quan tâm chân cẳng không tiện của cụ ông.
Thẩm Quyến dõi theo một người một chó đi xa, lòng thầm nghĩ khi nào Tiểu Ca trở về, cô phải ôm em một cái, nói với em rằng chị cũng thích em rất nhiều, hơn nữa còn không có giới hạn.
Cô giờ đã bình tĩnh, không còn nôn nóng, sợ hãi như linh hồn bị treo giữa không trung giống mấy ngày trước nữa. Bởi vì cô biết Tiểu Ca nhất định sẽ trở về.
Thẩm Quyến rời khỏi cửa sổ. Khi bước ngang sọt rác, lại quẳng tờ giấy ghi chú vào.
Cô thay quần áo, định sẽ ăn chút gì lót dạ, sau đó đi xem tiến triển điều tra vụ án. Từ khi đặt chân đến Anh thì những nhân viên phá án đã thay phiên nhau làm việc. Một ngày hai bốn giờ, không một phút nào ngưng nghỉ.
Thẩm Quyến thay quần áo, lúc lướt ngang sọt rác giấy, không biết vì sao cô lại dừng bước, ngẫm nghĩ rồi nhặt tờ giấy nhớ về, kẹp vào quyển sổ ghi chép luôn mang theo bên người.
Lưu Quốc Hoa đang cầm một cái sandwich mà gặm. Anh ta thức đêm đến độ hốc mắt thụt sâu, thâm quầng, thoạt trông có vẻ tiều tụy, chật vật như dân chạy nạn vùng gặp thiên tai. Thấy Thẩm Quyến đến, anh ta nói: "Hiện tại phương hướng điều tra chia làm hai đường. Một là điều tra những người mất tích mấy năm gần đây. Hai là tìm kiếm thân phận những kẻ trong video."
Vế sau là để tìm ra hung thủ. Người trong video cho dù không phải hung thủ thì cũng là đồng lõa. Còn vế trước là nhằm thu thập chứng cứ, xâu chuỗi vụ án, để sau này dễ làm căn cứ định tội.
Thật ra vụ án đã rất rõ ràng. Kẻ xuống tay với Cố Thụ Ca chính là tổ chức này. Kế hoạch giết người giả thành tai nạn ngoài ý muốn vốn cũng là của bọn chúng, Chúc Vũ chỉ là một người giúp đỡ mà thôi. Như vậy đã có thể giải thích vì sao lại có hai lần mưu sát, vì sao vụ giết người giả thành tai nạn giao thông đã hết sức thành công, kín kẽ nhưng sau đó lại xuất hiện thêm chuyện làm lộ ý đồ mưu sát như trộm đi thi thể. Bởi vì sau này là hành động vì ân oán cá nhân của Chúc Vũ.
Chúc Vũ là một thành viên trong tổ chức kia. Căn cứ vào sự trịnh trọng, nghi thức mà cô ta biểu hiện qua một loạt chuyện, bao gồm trộm thi thể thì Mạc Doanh rất có thể chính là nạn nhân đầu tiên qua tay cô ta. Thế nên cô ta mới chiếm cứ thân phận của Mạc Doanh, khiến bóng hình người nọ vẫn tồn tại trong xã hội.
Còn vì sao tổ chức lại để Chúc Vũ tham dự vào sự kiện mưu sát Cố Thụ Ca, ắt là có dính líu đến mối quan hệ của hai người. Bản thân cô ta là bạn học với Cố Thụ Ca, gia đình lại có liên quan sâu sắc đến tập đoàn Cố thị. Lấy sự hiểu biết của cô ta về Cố Thụ Ca thì khi được mời ra làm chứng sẽ có rất nhiều chỗ tốt, chỉ không ngờ cô ta lại có lòng riêng.
"Tôi rất hứng thú với cô gái trong lần mưu sát đầu tiên mà cô Cố gặp phải." Lưu Quốc Hoa lược lại vụ án một lần, rất nhiều chi tiết cũng trở nên rất có ý tứ. Nếu nói Chúc Vũ là vì có tình cảm yêu hận riêng nên mới trộm đi thi thể, từ đó làm lộ vụ giết người tưởng chừng như không chút sơ hở thì ở lần đầu tiên mưu sát, cô gái kia lại xuất phát từ nguyên nhân gì mà tự phơi bày bản thân?
"Chờ điều tra ra sẽ biết." Thẩm Quyến nói.
Vụ án này đã không còn là nỗi bất công của một mình Cố Thụ Ca nữa. Lần đầu tiên mưu sát bất thành cũng chẳng cần phải tiếp tục tra rõ. Mấu chốt hiện tại chính là làm sao để phơi bày tổ chức kia ra ánh sáng, làm sao để chế tài những kẻ súc sinh mặt người dạ thú ấy.
Lưu Quốc Hoa lấy ra một tấm ảnh, đưa cho Thẩm Quyến. Gã đàn ông trong ảnh tóc vuốt keo, mặc tây trang cao cấp thiết kế riêng, đang mỉm cười bắt tay với người khác. Đó đúng là người cầm dao trong video.
"Chưa đến hai mươi phút đã điều tra ra." Lưu Quốc Hoa nói.
Cố Thụ Ca mang danh người thừa kế của tập đoàn Cố thị nhưng thật ra sau khi Cố Dịch An mất, cô đã là cổ đông lớn khống chế tuyệt đối cổ phần của tập đoàn. Cô qua đời, chắc chắn sẽ gây nên sóng to gió lớn. Bọn chúng mạo hiểm như vậy cũng muốn dồn Cố Thụ Ca vào chỗ chết, chỉ có thể thuyết minh video này đối với chúng mà nói là hết sức quan trọng, người trong video nhất định có địa vị phi phàm.
Thẩm Quyến nhìn đến ảnh chụp, nói ra một cái tên. Bộ dáng trần truồng cầm thú của hắn trong video thật sự khác quá xa vẻ chỉn chu, đạo mạo trong bức ảnh. Thế nên lúc xem video, Thẩm Quyến mới không lập tức nhận ra hắn là ai.
"Là một đại gia rất có tiếng. Hắn có thể là người đứng sau tổ chức này, cũng có thể chỉ là khách hàng đi mua vui. Nhưng căn cứ vào mức độ lo lắng của chúng, tôi có khuynh hướng nghiêng về kết luận hắn là người đứng sau, hoặc là một trong số những người đứng sau hơn." Lưu Quốc Hoa phỏng đoán.
Tất cả phỏng đoán cuối cùng đều cần có chứng cứ củng cố. Con đường sắp tới vẫn còn dài.
"Tôi sẽ tăng số lượng vệ sĩ, đảm bảo sự an toàn cho tất cả nhân viên phá án." Thẩm Quyến hứa hẹn.
Lưu Quốc Hoa cười cười, nói: "Chuyện sau này đều trông cậy hết vào cô."
Phá án xuyên quốc gia sẽ gặp phải cản trở rất lớn, còn khó khăn hơn bản thân vụ án nhiều. Những cản trở ấy đều phải nhờ Thẩm Quyến ra tay xử lý.
Thẩm Quyến không nói gì thêm. Cô bất giác đưa tay vào túi, nắm lấy túi bùa, cảm thụ sự bóng loáng của Phật dưỡng hồn, lòng thầm mặc niệm, em về trễ một chút nhé, chờ chị báo thù cho em xong, chờ đến khi chúng ta có thể bình tĩnh mà sinh sống.
Cô rất nhớ em, nhưng cô không muốn làm Tiểu Ca đặt mình giữa rối ren, hỗn loạn. Cô muốn em được bình bình an an.
Đáng tiếc, tâm nguyện ấy lại không được như mong muốn. Một sáng sớm bảy ngày sau, Cố Thụ Ca trở lại.
Vì sự an toàn, Thẩm Quyến chuyển tất cả mọi người đến một căn biệt thự. Hệ số an toàn của căn biệt thự này thuộc hàng cao nhất, tất cả cửa kính đều là kính chống đạn, mỗi tầng đều có phòng tị nạn bằng thép nguyên chất, lúc nào cũng có nhân viên an ninh được trang bị súng tuần tra.
Điều tra ngày một tiến sâu thì chân tướng được khai quật cũng càng lúc càng ghê rợn. Hành vi man rợ video ghi lại hóa ra vẫn chưa phải tàn nhẫn nhất. Bọn chúng còn có nhiều thủ đoạn hơn để tra tấn những cô gái, trẻ em dù đều là con người như nhau. Thẩm Quyến vận dụng hết những mối quan hệ của Cố thị để đột phá cản trở, kiên định tiến về phía trước.
Sau mấy ngày liên tục mưa dầm thì ánh mặt trời cuối cùng cũng chiếu rọi qua màn sương. Nhưng tia nắng vàng kia vẫn lạnh âm âm, chiếu đến người ta rợn cả sống lưng.
Hôm nay, cô bước ra từ nhà một nhân vật có máu mặt, tiện đường quẹo vào một cửa hàng nhỏ lấy bút. Chiếc bút máy đã rơi hỏng, cô cho rằng sẽ không sửa được, nào ngờ lại nghe nói nơi này có một thợ bút tay nghề rất cao. Việc sửa bút thủ công hiện nay ngày càng mai một, tay nghề ấy đã sắp thất truyền, nhưng không ngờ nơi đây vẫn còn một cụ ông vẫn làm hết sức tỉ mỉ. Thẩm Quyến lấy bút. Ngòi bút đã được sửa xong, có thể viết. Chỉ tiếc là vết lõm và trầy xước trên thân bút màu lam lại không cách nào xóa mờ.
Thẩm Quyến trở lại biệt thự, vào phòng. Nhìn những bộ phận hư hỏng trên thân bút, lại hết sức đau lòng. Cô nghĩ, chờ Tiểu Ca trở về, thấy bút hỏng, nhất định sẽ rất tức giận. Thẩm Quyến ưu sầu suy tư, nếu giờ tìm một xưởng bút máy đặt làm chiếc khác giống hệt không biết có kịp hay không, liệu Tiểu Ca có phát hiện?
Thẩm Quyến ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi bỏ qua ý định ấy. Mỗi món đồ đưa cho cô, Tiểu Ca đều ghi nhớ hết sức rõ ràng. Đổi một chiếc khác, có lẽ em chỉ cần nhìn vài lần là tìm ra manh mối.
Thẩm Quyến nghĩ vậy, vừa bất đắc dĩ lại cảm thấy rất ấm lòng. Cô lấy Phật dưỡng hồn ra, nói với nó: "Thân thể chị hồi phục rất tốt. Qua một tuần nữa là có thể lấy máu." Nói xong, như sợ Cố Thụ Ca lo lắng, cô lại bổ sung một câu, "Bác sĩ cũng cho phép rồi. Em yên tâm."
Cô sẽ không xem nhẹ thân thể của mình, đặc biệt là sau khi tin tưởng vững chắc Tiểu Ca nhất định sẽ quay về, tình trạng sức khỏe bản thân lại càng được cô chú trọng.
Thẩm Quyến nói chuyện với Phật dưỡng hồn, ngày nào cũng sẽ nói mấy câu. Ý định ban đầu là để tránh cho Cố Thụ Ca ở bên trong nhàm chán, nhưng dần dà cô lại cảm thấy như vậy rất giống một người mẹ đang nói chuyện với bé con trong bụng. Nghĩ đến sự so sánh ấy, Thẩm Quyến không khỏi mỉm cười, còn chia sẻ với Cố Thụ Ca. Cô nghĩ nếu Tiểu Ca có mặt, nhất định sẽ phản bác. Không chừng em sẽ nói mới không phải vậy đâu, người yêu sâu đậm bị thương, hôn mê bất tỉnh thì người ta cũng sẽ nói chuyện như thế, hy vọng người yêu có thể mau mau tỉnh lại.
Thẩm Quyến nghĩ, rồi lại không kiềm được ý cười mà nói với Phật ngọc: "Tiểu Ca, chị yêu em." Nói xong, ý cười của cô liền trở nên dịu dàng, mang theo sự ngượng ngùng không cách nào che giấu.
Chờ đến khi mọi chuyện kết thúc, cô nhất định phải cùng Tiểu Ca đến một nơi không ai biết, bắt đầu lại từ đầu, sống những ngày bình đạm, ấm áp. Thẩm Quyến nghĩ, rồi thiếp đi lúc nào không hay. Mấy ngày nay vất vả bôn ba khiến cô thấy hơi mệt. Cô nằm trên giường, ngủ khá yên ổn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy thì trong phòng đã được ánh mặt trời rọi sáng. Thẩm Quyến mở to mắt, tỉnh táo ước chừng nửa phút lại bất chợt cảm thấy không đúng. Cô xoay người, rồi thấy được Cố Thụ Ca đứng ở nơi cách giường chừng bốn năm bước, đang tò mò quan sát gian phòng.
Đại não Thẩm Quyến nháy mắt trống rỗng. Cô ngồi dậy, song động tác lại có phần đơ cứng. Cố Thụ Ca nhìn sang. Đầu óc Thẩm Quyến chợt như pháo hoa nổ tung, nỗi mừng rỡ vô bờ thổi quét toàn bộ tâm trí.
"Tiểu Ca." Cô cố gắng giữ cho giọng nói mình được bình tĩnh, ôn hòa, bên môi là ý cười hiền dịu.
Cố Thụ Ca nhìn sang, mím môi hỏi: "Tiểu Ca là em sao?"
Nụ cười Thẩm Quyến nháy mắt đọng lại. Cô nhìn Cố Thụ Ca. Cố Thụ Ca bất an nuốt nước bọt, nhưng vẫn không né tránh mà để mặc cho cô quan sát. Thẩm Quyến đứng dậy, bước đến trước mặt cô nàng. Cố Thụ Ca lập tức lui về sau, rồi như sực nhớ ra điều gì, em lại dừng, hỏi thêm lần nữa: "Tiểu Ca là em sao?"
Niềm vui trong mắt Thẩm Quyến dần bị thay thế bởi nỗi chua xót. Cô khắc chế sự khó chịu và khổ sở trong lòng, sợ sẽ dọa đến Tiểu Chanh nên giọng điệu vẫn bình tĩnh mà nhu hòa, nói: "Là em. Em họ Cố, tên Cố Thụ Ca."
Cố Thụ Ca nghe xong, lặp lại một lần tên mình. Rồi cô mỉm cười, nụ cười chân thành, ánh mắt sáng rỡ nhìn Thẩm Quyến, nói: "Cảm ơn chị. Vừa rồi tự nhiên em xuất hiện ở đây. Nhưng em không biết vốn dĩ em ở đâu, cũng không biết vì sao lại đến nơi này. Đây là đâu, em là ai, em đều không nhớ." Cô nói, vẻ mặt hoảng loạn.
"Vậy em nhớ chị không?" Thẩm Quyến hỏi. Cô đã gắng hết sức che giấu nỗi đau lòng nhưng vẫn không tránh được mà để lộ một chút qua giọng nói.
Cố Thụ Ca lắc lắc đầu, áy náy nói: "Em không nhớ rõ."
Thẩm Quyến hé miệng, lại không lên tiếng. Cô không ngờ Tiểu Chanh yêu quý của cô trở về, nhưng lại quên mất cô. Thẩm Quyến cúi đầu, cảm xúc cuồn cuộn trào dâng. Không biết bao lâu trôi qua, cô lại ngẩng mặt. Cố Thụ Ca vẫn đứng ngay trước mắt, lo lắng nhìn cô. Ánh mắt em ngập tràn sự mới lạ, lại bao hàm vẻ quan tâm, là kiểu quan tâm dành cho một người xa lạ.
Lòng Thẩm Quyến đau nhói. Cô chỉ nói: "Em đừng sợ. Chúng ta có thể từ từ ngẫm lại, rồi sẽ nhớ ra thôi." Một người không biết mình là ai, từ đâu tới, cũng không biết mình muốn đi nơi nào, tựa một đám lục bình lênh đênh, trôi nổi, nhất định sẽ rất lo lắng, rất nghi hoặc, rất bất an. Cô không thể ép em quá.
"Em... giờ em thấy sao? Có khó chịu chỗ nào không?" Thẩm Quyến hỏi.
Cố Thụ Ca lắc đầu, thành thật trả lời: "Không khó chịu." Cô tạm dừng một chút, như không biết mình có nên nói hay không. Nhưng khi nhìn đến đôi mắt nhu hòa của chị này, cô vẫn quyết định tin tưởng chị mà cất lời, "Không biết tại sao mà em không thể chạm vào đồ vật. Những thứ ở đây, em đều không chạm được."
Cô nói, rồi gương mặt lại hiện rõ vẻ hoảng loạn. Những đồ đạc ở nơi này, cô đã thử chạm vào rất nhiều, nhưng tất cả đều không thành công. Cô không biết mình làm sao, chỉ cảm thấy rất kì quái, tựa như bị tách biệt.
Thẩm Quyến không biết cô nàng có hiểu được khái niệm quỷ hay không, lại sợ làm em hoảng hốt, vì thế cô ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trạng thái hiện tại của em không được tốt lắm, cho nên mới không thể chạm vào."
Cố Thụ Ca nghe vậy cũng chẳng mảy may nghi ngờ, vô cùng tin tưởng mà gật gật đầu. Thì ra là trạng thái không tốt nên mới không chạm đến đồ đạc. Cô lại nhìn ngó chung quanh, thầm nghĩ vậy khi nào trạng thái của cô mới có thể tốt đây?
Cố Thụ Ca chỉ lo tự mình ngẫm nghĩ, im lặng. Thẩm Quyến nhất thời cũng không biết nên nói gì. Lòng cô vẫn rối loạn, thậm chí còn suy nghĩ có khi nào đây chỉ là một giấc mộng, nếu không thì sao Tiểu Ca lại quên mất cô cho được?
"Chị ơi." Tiểu quỷ lại sợ hãi cất tiếng gọi.
Thẩm Quyến ngẩng đầu, khẽ mỉm cười, dịu giọng hỏi: "Sao vậy em?"
Tiểu quỷ nhìn cô trong chốc lát, rồi như hạ quyết tâm mà đưa ra thỉnh cầu: "Chị ơi, chị giúp em tìm một người có được không?"
"Người nào?"
"Chỉ tên Thẩm Quyến, là bạn gái của em." Tiểu quỷ nói đến đây lại thẹn thùng mím môi, sau đó mới tiếp lời, "Em không nhớ được gì hết, chỉ nhớ mỗi chị ấy. Chị giúp em tìm xem được không? Em có hơi sợ."
Chỉ trong nháy mắt, sự hoảng loạn cùng đau lòng đã như tuyết ngày xuân, tan rã thành hư không dưới ánh nắng mặt trời. Thẩm Quyến lại cảm thấy an tâm. Cô nhìn Cố Thụ Ca. Ánh mắt cô nàng lúc ngày ngập tràn sợ hãi, như một con non lạc mất gia đình.
"Chị chính là Thẩm Quyến." Thẩm Quyến nói.
_____________
Xong chục chương ngược sòi 🙆♀️🙆♀️