Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 67

BÍ MẬT - CHƯƠNG 77
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Một quãng thời gian rất dài sau đó, Thẩm Quyến vẫn chú ý gắt gao vụ án.
Tội phạm này hết sức giảo hoạt, rất khó đối phó. Đây là nguyên văn lời của một cảnh sát kì cựu có tuổi nghề đã mấy chục năm thuộc Sở Công an tỉnh nói. Bất kể có tra khảo thế nào, thậm chí dùng đến một số thủ đoạn ngầm, Chúc Vũ trước sau vẫn không chịu hé răng lấy một chữ.
"Cô ta định sẽ ôm hết mọi tội danh. Tử hình là chắc rồi. Chết còn không sợ thì sợ gì nữa?" Đội trưởng Lý thầm càu nhàu với Thẩm Quyến một câu.
Cảnh sát chia làm hai nhóm, một bên thẩm vấn, một bên tìm đến những người bên cạnh Chúc Vũ. Hồ sơ của Chúc Vũ từ nhỏ đến lớn đều không ghi lại tiền án tiền sự gì, những bạn bè từng tiếp xúc cũng nói cô ta không có chỗ nào khác người, là một cô gái bình thường, an phận, chỉ có không được hòa đồng lắm, rất ít khi chủ động hẹn bạn ra ngoài chơi, phần lớn thời gian đều thui thủi một mình. Còn người nhà, thân thích, sau khi Chúc Vũ bị bắt, Chúc Thụy Trung đã lập tức vạch rõ giới hạn với con gái. Bất luận là vấn đề gì liên quan đến Chúc Vũ, ông ta đều lựa chọn ngậm miệng im lìm. Thẩm Quyến đã từng nói chuyện với ông ta một lần, sau ông ta mới đến cục cảnh sát, khai hết những gì mình biết.
Khác với Cố Thụ Ca lên đại học mới xuất ngoại, Chúc Vũ từ sơ trung đã học ở Anh. Đó cũng là lí do vì sao bốn năm trước, khi Cố Thụ Ca lần đầu xa nhà, Chúc Vũ có thể giúp cô thích ứng hoàn cảnh lạ lẫm. Cô ta có kinh nghiệm, hơn nữa đã sớm dung nhập hoàn toàn vào cách sống ở Anh.
Nhưng dù rất hiếm khi đi đâu thì đến kỳ nghỉ Giáng sinh mỗi năm, Chúc Vũ vẫn sẽ về nước, ở bên gia đình. Trước kia Chúc Thụy Trung vẫn rất hài lòng với việc ấy, giờ nhắc lại chỉ còn là trần thuật một cách cứng nhắc.
Còn về biểu hiện và tình huống sinh hoạt của con gái ở trường học, Chúc Thụy Trung biết rất ít. Ông ta gắng đè nén sự bực dọc, lạnh giọng nói: "Mỗi năm tôi đều cho nó tiền, cũng chẳng để nó thiếu ăn thiếu mặc, còn muốn sao nữa? Về phần sinh hoạt, bọn trẻ đứa nào cũng có sự riêng tư, tôi phải quan tâm thế nào? Về nhà hàng năm, nhìn thấy nó vẫn khỏe mạnh, vậy còn chưa đủ à?"

Không biết liệu trong lòng ông ta có hối hận hay không, nhưng ngoài miệng vẫn nói hết sức đúng lí hợp tình.
Kết hợp đủ loại tình huống, e là mấu chốt không nằm trong nước mà ở ngoại quốc. Phá án xuyên quốc gia, tiếp sau sẽ phiền toái hơn nhiều.
Thẩm Quyến ngày nào cũng đeo theo vụ án, nhưng cô vẫn không hề lơ là phía Cố Thụ Ca. Hơn nửa tháng trôi qua, Thẩm Quyến không nhận được một lời hồi đáp nào, cũng không tìm thấy dấu hiệu gì chứng tỏ Cố Thụ Ca vẫn còn tồn tại. Em đã hoàn toàn biến mất, hệt như chưa từng xuất hiện.
Đôi lúc Thẩm Quyến cũng sẽ nghĩ, có lẽ nào mọi chuyện thật sự chỉ là do cô ảo tưởng ra? Tiểu Ca đã đi từ vụ tai nạn giao thông rồi, tiểu quỷ theo cô hơn nửa tháng chỉ là ảo giác cô hoang tưởng thôi?
Mỗi lần như vậy, cô liền điên cuồng tìm kiếm những dấu vết mà tiểu quỷ lưu lại trong nhà. May mà tiểu quỷ tuy yếu sức, cảm giác tồn tại mong manh, nhưng em thật sự đã từng có thật. Thẩm Quyến tìm được một đĩa thủy tinh máu còn sót lại trên bàn trong phòng ngủ Cố Thụ Ca. Cô nhìn đến tòa nhà đang giam lỏng lão hòa thượng trong sân sau, lão hòa thượng cũng biết Tiểu Ca từng tồn tại. Cô còn thấy được bút lông vũ trong phòng em. Lúc mới vừa chạm được máu, sức em yếu, ngay cả bút ký tên bình thường cũng cầm không nổi, thế nên cô mới tìm chiếc bút lông vũ này cho em. Cô còn nhìn đến máy tính bảng mình đặt làm, đó là để cho Tiểu Ca gõ chữ. Cô đến công ty, nhìn thấy Bắc Thư, thầm nghĩ đây là người Tiểu Chanh từng ghen tuông. Cô đi qua chùa Bạch Long, không tự chủ được mà dừng xe, vào Tàng Kinh Các. Đây là nơi cô cùng Tiểu Ca ở lại năm ngày.
Nơi nơi đều là minh chứng em đã từng tồn tại. Sao có thể là do cô hoang tưởng ra? Em ở ngay bên cạnh cô kia mà.
Thẩm Quyến nói với không khí: "Tụi mình xem lại phim lần trước chưa xem được đi."
Không khí không hề đáp lại. Thẩm Quyến xem như Cố Thụ Ca đồng ý. Dù sao Tiểu Ca cũng chưa bao giờ phản đối cô, em nhất định đã tán đồng. Cô tưởng tượng một chút cảnh Tiểu Ca mắt sáng rỡ nhìn mình, gật đầu như đảo tỏi, nói: "Được đó, chúng ta đi xem phim!" Rồi lại nhịn không được mà cười khẽ.
Thẩm Quyến đến rạp chiếu phim, mua hai vé. Lần này không có Chúc Vũ đột nhiên xuất hiện quấy rầy. Lúc ngồi ở khu chờ, Thẩm Quyến nhỏ giọng nói với chiếc ghế trống bên cạnh về những tác phẩm khác của đạo diễn này. Cô cảm thấy Tiểu Ca đang ở ngay đó. Nếu các cô chỉ ngồi không, chẳng hề giao tiếp, Tiểu Ca nói không chừng sẽ cảm thấy bị vắng vẻ mà tức giận. Thẩm Quyến rất lo ngộ nhỡ mình không đối xử với Cố Thụ Ca đủ tốt, em không chịu ở lại thì phải làm sao? Suy cho cùng thì nếu em rời đi lúc này, cô sẽ không hay biết.
Cô chỉ có thể dốc hết sức mà tốt với Cố Thụ Ca. Cô nghĩ, Tiểu Ca vốn dĩ đã thích cô, luyến tiếc cô. Nếu cô lại tốt với em, em nhất định sẽ càng không nỡ rời đi.
Phim đúng là rất tuyệt, kết thúc hết sức ngọt ngào. Khi bài hát cuối phim vang lên, Thẩm Quyến nghiêng người cười khích lệ với chỗ trống bên cạnh: "Phim Tiểu Ca chọn hay quá."
Chiếc ghế trống không hề đáp lại.
Nhưng Thẩm Quyến tưởng tượng ra được, Tiểu Ca nhất định vừa đắc ý vừa vui vẻ, không chừng còn phấn chấn mà nói: "Phim sau cũng để em chọn cho, em lợi hại lắm đó!"
Cô liền nhịn không được mà cười cười, dịu giọng nói: "Được, cho em chọn."
Lúc này, phim hết, có một người lúc đi ngang qua đã nhìn cô bằng ánh mắt quái dị, lại liếc sang chiếc ghế trống bên cạnh một cái, rồi lặng lẽ nhích về phía đối diện, né xa khỏi cô. Thẩm Quyến không hề nhìn thấy, chỉ nghĩ lần trước hẹn hò, cô đã cho Tiểu Ca uống máu dự phòng, cả những đĩa thủy tinh máu cũng sắp hết rồi, phải nhanh chóng bổ sung, còn cần tích góp nhiều một chút. Như vậy, chờ hồn thể Tiểu Ca rắn chắc hơn, chạm được vào máu, em có thể trực tiếp uống ngay.
Thẩm Quyến về đến nhà, rút 200ml máu, thêm chất kháng đông rồi trữ lại. Khi đặt máu vào tủ lạnh, cô còn thầm cầu nguyện Tiểu Ca cần phải mau mau khỏe lên, thời gian bảo quản máu chỉ có một tháng.
Nhưng cô đã quên trong nhà giờ đây có rất nhiều người. Vì tổ chức tội phạm đứng sau Chúc Vũ còn chưa bị moi ra nên vệ sĩ và cảnh sát vẫn còn ở lại, những người giúp việc cũng thế. Chỉ là bọn họ đều đã được huấn luyện nên rất ít khi phát ra tiếng động, cảm giác tồn tại cũng không quá mạnh mẽ thôi.
Hôm sau, người làm nấu cơm, nhìn đến túi máu trong tủ lạnh lập tức hoảng sợ, vội đi tìm quản gia Quý hỏi sao trong tủ lạnh lại có máu? Quản gia Quý cũng không rõ.
Vì tình huống có phần đặc thù nên quản gia sợ là có người trong tổ chức tội phạm ẩn vào, vội đi báo cho Thẩm Quyến. Thẩm Quyến lúc này đang thảo luận vụ án với chi đội trưởng, cô sợ máu bị ném đi, liền nói: "Là cháu để. Mọi người đừng đụng, Tiểu Ca muốn uống."
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lộ vẻ mặt quái dị. Thẩm Quyến cũng phát hiện mình nói lỡ, nhưng chẳng hiểu vì sao, cô lại không muốn giải thích, không muốn che giấu. Như thể giải thích, che giấu chính là phủ nhận sự tồn tại của Cố Thụ Ca. Cô không muốn làm vậy.
Quản gia Quý lộ vẻ không đành lòng: "Chủ tịch, cháu mệt mỏi quá rồi, nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói đoạn, ông ta liền lấy lí do chủ tịch quá mức thương tâm, ngày đêm trằn trọc, hậm hực không yên mà đi liên hệ một bác sĩ tâm lý.
Chi đội trưởng chỉ vờ như không nghe thấy mà tiếp tục thảo luận vụ án. Lúc kết thúc, anh ta nói một câu: "Cô yên tâm. Chuyện mới rồi, tôi sẽ giữ bí mật."
Thẩm Quyến cau mày. Bọn họ rõ ràng không tin Tiểu Ca vẫn còn đây.
Cơ mà không sao, vốn dĩ cũng chỉ có cô thấy được hồn thể của Tiểu Ca.
Thẩm Quyến vô cùng tỉnh táo, cũng hiểu rất rõ mình không điên. Cô chỉ là quá tưởng niệm Tiểu Ca mà thôi.
Tối đến, nằm trên giường, Thẩm Quyến vẫn trằn trọc mãi. Cô mở to mắt, nhìn chỗ trống bên cạnh trong đêm tối, lòng thầm niệm: "Mau trở lại, mau trở lại."
Nhưng Cố Thụ Ca trước sau vẫn không hề xuất hiện.
Thoáng cái đã đến năm mới. Chúc Vũ cái gì cũng không chịu nói, nhưng cảnh sát căn cứ vào hoạt động của cô ta trong khoảng thời gian gần đây mà tìm được thi thể Cố Thụ Ca. Thi thể bị giấu trong phòng đông lạnh của một nhà xưởng bỏ hoang, được bảo quản rất tốt, chỉ thiếu một ngón tay.
Thẩm Quyến đích thân đi đón thi thể về nhà. Thân thể ấy bị hung thủ trộm đi lâu như vậy, chính bản thân Cố Thụ Ca còn ghét bỏ. Thẩm Quyến vốn tưởng rằng mình nhìn đến sẽ không có cảm xúc gì quá mức kích động, dù sao thì linh hồn Tiểu Ca đã ở ngay bên cạnh cô. Nhưng đến khi thật sự nhìn thấy, cảm xúc của cô vẫn mất khống chế. Cô đột nhiên đau khóc thành tiếng, ôm lấy xác chết bị đông cứng đờ, kề má lên gương mặt lạnh băng ấy, không ngừng gọi: "Tiểu Ca!"
Tất cả mọi người cùng theo đến đều rơi lệ. Quản gia Quý nước mắt giàn giụa, tiến lên đỡ lấy Thẩm Quyến. Nhưng không một ai khuyên được cô. Cuối cùng phải tìm bác sĩ đến, tiêm một mũi thuốc an thần mới có thể đưa được cô ra ngoài, mang thi thể về nhà họ Cố.
Đến khi tác dụng của thuốc trôi qua, Thẩm Quyến vẫn vô cùng tĩnh lặng. Nói đúng hơn thì dường như cả ba hồn sáu phách của cô đều tĩnh lặng, lặng đến đáng sợ.
Di thể Cố Thụ Ca không để lại quá lâu. Lễ tang được sắp xếp vào ngày trước giao thừa, rất đông người đến tham dự. Những công ty có máu mặt đều tới, cánh báo chí bị bảo vệ chặn bên ngoài, chỉ có thể chụp đến vài bóng lưng.
Hôm nay đổ tuyết, trời âm u. Thẩm Quyến mặc cả bộ màu đen tuyền, ôm hủ tro cốt. Quản gia Quý đi theo sau, giúp cô che ô.
Mộ Cố Thụ Ca ở ngay bên cạnh cha mẹ. Thẩm Quyến bước qua, hệt như người vô hồn. Cô máy móc đặt hủ tro cốt vào huyệt mộ. Nhưng khi nhân viên khu mộ đến lấp đất, cô đột nhiên ý thức được gì đó mà cảm xúc bùng nổ, gọi tên Cố Thụ Ca, đẩy nhân viên ra, muốn giật hủ tro về tay.
Tình hình nháy mắt trở nên rối loạn. Quản gia Quý lập tức sắp xếp bảo vệ nhà họ Cố hành động, mời hết khách khứa ra khỏi khu mộ, cũng chặn kín toàn bộ lối vào để tránh cho cánh báo chí trà trộn.
Thẩm Quyến lấy lại hủ tro cốt, ôm chặt vào lòng. Cô nhận thức được một điều, Tiểu Ca thật sự không còn nữa. Vào lúc bị đạn bắn trúng, em cũng đã biến mất hoàn toàn. Cô không bao giờ tốt với em được nữa. Cô nói yêu em một vạn lần, em cũng chẳng thể nghe. Cô có làm gì cũng đều vô dụng.

Quản gia Quý không quấy rầy Thẩm Quyến mà dẫn người lui ra bên ngoài, để lại cho cô thời gian từ biệt lần cuối.
Thẩm Quyến ôm hủ tro cốt tựa vào bia mộ, từ ngày sang đêm.
Cô không điên. Cô biết mình tỉnh táo. Nhưng chính vì tỉnh táo nên mới càng đớn đau.
Vì sao phải cho cô hy vọng? Vì sao chính khi cô cho rằng mình và Tiểu Ca có thể vĩnh viễn bên nhau thì lại tàn nhẫn cướp nó đi?
Chữ trên bia mộ đã lên sơn, ba chữ Cố Thụ Ca vô cùng chói mắt. Thẩm Quyến ôm thật chặt hủ tro cốt, trong đầu ngập tràn hình ảnh Cố Thụ Ca cười với cô, gọi cô là chị.
Cô sẽ không còn gặp lại em, cũng không nghe được tiếng em nữa. Quãng đời còn lại dài đằng đẵng, cô không có Tiểu Ca, phải gắng gượng thế nào đây?
Mãi khi đêm đến, nhiệt độ không khí xuống thấp, quản gia Quý bước tới. Ông nói một câu: "Để Tiểu Ca an giấc ngàn thu đi." Thẩm Quyến mới luống cuống, vội đặt hủ tro cốt vào mộ huyệt.
Cô nghĩ vốn dĩ Tiểu Ca có cơ hội đầu thai. Em sẽ đầu thai rất tốt. Uống canh Mạnh Bà, qua cầu Nại Hà rồi, em sẽ không nhớ rõ cô nữa. Không tưởng niệm, cũng không đau khổ. Em sẽ được vui sướng, an nhàn. Là do cô cố chấp, tự đại, không chịu nghe lời hòa thượng nói, giữ em lại, nên mới khiến em hồn phi phách tán, ngay cả cơ hội được chuyển sinh kiếp khác cũng không còn.
Là cô hại chết Tiểu Ca.
Cô không nên chiếm giữ em nữa, không nên tiếp tục cố chấp khăng khăng.
_____________
Nói toi toàn ngược nửa chương, bộ này quất một chục chương cho mấy người dừa lòng. Hụ hụ 😭😭