BÍ MẬT - CHƯƠNG 63
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Dứt khoát cắn rách môi, phải đau đến độ nào, nhẫn tâm đến độ nào?
Cố Thụ Ca lập tức tắt hết những suy nghĩ mập mờ. Đầu lưỡi Thẩm Quyến liếm một cái thật khẽ, như đang trách cứ cô nàng không tập trung.
Bờ môi mềm ngấm hương vị máu tươi nhanh chóng tràn ngập giữa răng môi Cố Thụ Ca. Máu từ miệng vết thương túa ra, phiếm mùi tanh, mang theo vị rỉ sét khiến người ta kháng cự. Thẩm Quyến cảm thấy hơi ghê. Cô không nhịn được mà nghĩ lúc Tiểu Ca uống máu cô sẽ là cảm giác gì? Cảm giác tinh tế quá thì không rõ, nhưng cô biết được đại khái em thấy thế nào. Bởi vì mỗi lần Tiểu Ca ngửi được máu cô đều sẽ xuất hiện những cảm xúc như "muốn uống", "khát vọng" các kiểu.
Là ngọt sao? Thẩm Quyến nghĩ. Chẳng hiểu sao vừa nghĩ vậy, mùi tanh của máu dường như cũng phai nhạt đi. Cô thậm chí cảm thấy khẩu vị của Tiểu Ca có phần đáng yêu.
Trong khi gắn bó môi răng, Cố Thụ Ca cẩn thận vươn lưỡi, lướt dọc theo bờ môi Thẩm Quyến.
Hơi thở của âm quỷ là âm lãnh, đầu lưỡi em cũng lành lạnh. Thẩm Quyến cảm giác được Cố Thụ Ca đang tìm kiếm thật tỉ mỉ. Tìm được miệng vết thương của cô rồi lại càng nhẹ nhàng, càng cẩn thận mà liếm láp, sau đó dừng lại như để cảm thụ phản ứng của cô. Xác định không làm cô đau, em lại liếm thêm chút nữa, lần này đã thả lỏng hơn một tí, lấy đi số máu vừa rỉ ra.
Trong lòng Thẩm Quyến ấm áp. Tần suất và lực của Cố Thụ Ca khi liếm miệng vết thương làm cô biết em vốn dĩ không phải đang "uống thuốc", em là muốn cầm máu cho cô. Chỉ là miệng vết thương khá sâu, cô nàng vẫn chưa thành công, máu còn không ngừng trào ra.
Khóe môi Thẩm Quyến cong lên, để mặc tiểu quỷ liếm láp.
Cố Thụ Ca làm sao cũng không sạch được, đã hơi nóng ruột. Miệng vết thương này rốt cuộc sâu tới cỡ nào? Cô vừa đau lòng vừa chua xót, môi lại dán càng chặt. Trong bụng vì uống máu mà trở nên ấm áp. Hồn thể như được rót vào một dòng nước ấm, khiến cô cảm thấy rất thoải mái. Nhưng vẫn nóng ruột!
Xúc cảm mềm mại trên môi cùng hương vị máu tươi thơm ngọt khiến Cố Thụ Ca trầm mê đến hỗn loạn, dường như muốn môi lưỡi giao hòa với Thẩm Quyến đến chết mới thôi. Nhưng lí trí lại khiến cô hốt hoảng muốn giúp chị cầm máu.
Cố Thụ Ca lúng túng thật lâu mới phát hiện Thẩm Quyến không hề cử động. Chị dung túng cô, để mặc cô muốn làm gì thì làm. Cố Thụ Ca mở mắt, lập tức đối diện với đôi con ngươi gần trong gang tấc của Thẩm Quyến. Trong mắt chị có ý cười nhàn nhạt, không biết đã nhìn cô bao lâu.
Xúc cảm mềm mại trên môi đột nhiên được phóng đại. Cố Thụ Ca không biết bị kích thích chỗ nào mà ngậm lấy môi dưới Thẩm Quyến, khẽ cắn. Thẩm Quyến chau mày. Nhưng Cố Thụ Ca lại không chút nể tình, vẫn liếm mút hăng say.
Cơn nóng âm ỉ trên người khiến tiểu quỷ muốn được an ủi, nhưng thân thể không chạm được, cơn nóng cũng chẳng có chỗ nào để mà thư giải. Cố Thụ Ca lại càng bỏng cháy mà quấn quít cùng Thẩm Quyến, như thật sự xem đối phương là thuốc, muốn nuốt hết vào bụng.
Thẩm Quyến không quá có thể chịu được sự nhiệt tình ấy. Cô muốn đẩy Cố Thụ Ca ra, nhưng căn bản không thể chạm đến. Đầu lưỡi cô bị em cố chấp dây dưa. Cô nàng tính tình mềm mại, một khi trở nên bá đạo lại khiến người ta khó có thể ngăn cản. Xúc cảm triền miên, mềm mại trên môi dần châm lên dục vọng trong cơ thể. Thẩm Quyến chau mày, lòng càng lúc càng thấp thỏm. Từ ban đầu cảm thấy Cố Thụ Ca quấn quá chặt đến hy vọng mình có thể cho em càng nhiều hơn nữa.
Tiếng còi xe cảnh sát hú từ xa đến gần. Vừa rồi Thẩm Quyến báo cảnh sát, giờ họ đã đến.
Cố Thụ Ca vẫn không chịu tách ra, Thẩm Quyến cũng không muốn dừng lại. Xe cảnh sát dừng bên ngoài. Ánh đèn lập lòe nhấp nháy đỏ tươi rọi lên cửa sổ nhưng các cô lại chẳng mảy may bị ảnh hưởng.
Mãi đến khi miệng vết thương bị kéo đau, Thẩm Quyết xuýt xoa một tiếng, Cố Thụ Ca mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà kinh hoảng thối lui.
Trong mắt cô là hơi nước mù mịt, nhìn Thẩm Quyến bằng ánh mắt hồi hộp. Trên môi Thẩm Quyến dính máu, lại nhiễm sắc đỏ, hệt một dòng nước suối trong vắt, thanh lãnh, bất chợt hứng lấy một đóa hoa đào diễm lệ rơi vào.
Cố Thụ Ca nhìn đến mê mẩn. Cô bất giác kề sát một lần nữa, liếm đi vết máu trên khóe môi Thẩm Quyến, ngơ ngác nói: "Ngọt."
Thẩm Quyến vội thối lui, bối rối không thôi. Cô gắng bình tĩnh mà chuyển mắt, nhìn ra cửa sổ, rồi đanh giọng nói: "Uống thuốc thì lo uống đi, đừng có nói bậy."
Cố Thụ Ca mếu máo, em chỉ nói thật thôi mà.
Thẩm Quyến lúc này đã đứng dậy. Cô bước đến phòng chứa quần áo, thay đồ rồi lại trở ra. Cố Thụ Ca đứng cạnh cửa. Trông cô giờ đã tốt hơn vừa rồi một chút, nhưng hồn thể vẫn có vẻ suy yếu.
Vẻ mặt Thẩm Quyến lại lạnh đi. Cô nói với Cố Thụ Ca: "Không được ra ngoài nữa."
"Không ra. Em nghe lời." Cố Thụ Ca vội gật đầu.
Thẩm Quyến vẫn chưa tỏ vẻ vừa lòng mà chỉ nhìn cô nàng một cái thật sâu rồi mở cửa bước ra ngoài.
Đội trưởng Lý đã chờ ngoài cửa. Mấy cảnh sát khác cầm đèn pin xem xét chung quanh.
Trời đã gần sáng. Thẩm Quyến đưa mắt nhìn nền đất. Vừa rồi tuyết không rơi nên dấu chân hung thủ để lại vẫn còn. Cô bước qua, chỉ cho đội trưởng Lý: "Đây là dấu chân của hung thủ."
Đội trưởng Lý lập tức phái người đi xem.
Ngoài cửa nhà họ Cố có camera. Thẩm Quyến dẫn theo cảnh sát đi lục lại video theo dõi tối qua xem. Trên video cho thấy hung thủ xuất hiện lúc gần ba giờ sáng. Ả đi một vòng quanh nhà họ Cố, sau đó dừng lại dưới chiếc đèn đường kia. Vị trí ấy rất có ý tứ. Trong đêm tối, dưới đèn là nơi dễ thấy nhất. Một kẻ giết người âm u, lại để bản thân mình đứng ở nơi dễ thấy nhất.
"Quá to gan. Tôi theo nghề cảnh sát đến giờ đã gần hai mươi năm, tội phạm gặp qua không tới một ngàn thì cũng tám trăm, chưa từng thấy hung thủ nào thích xuất đầu lộ diện như vậy." Đội trưởng Lý nhìn chằm chằm vào video theo dõi, bình tĩnh nói, "Rốt cuộc là hắn không biết sợ hay quá mức tự tin vào thủ pháp phạm tội của bản thân đến mức không lo sẽ bị điều tra ra?"
Cấp trên rất quan tâm đến vụ án này, đã đưa ra thời hạn. Nếu tra không tỏ, cái ghế đội trưởng đội cảnh sát hình sự này của cảnh sát Lý cũng ngồi không yên. Anh ta vì điều tra nơi gửi ngón tay kia mà đã hai đêm không ngủ. Vừa nghe Thẩm Quyến báo cảnh sát, đội trưởng Lý đã lập tức chạy đến, hy vọng có thể bắt được hung thủ ngay hiện trường. Cho dù không thể, cũng phải tìm ra manh mối hữu dụng. Nhưng sau khi xem hung thủ trong video theo dõi, anh ta chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.
Hung thủ đứng dưới đèn đường, ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào một chỗ. Đứng hơn hai tiếng đồng hồ, mãi đến chừng năm giờ mới có động tác. Động tác ấy rất khẽ, chỉ là hơi rướn người về phía trước, như nhìn thấy thứ gì đó rất hứng thú.
Hung thủ có thể đứng giữa trời tuyết rét căm lâu như vậy, đó rốt cuộc là tâm tính cùng ý chí kiểu gì?
"Ăn no rững mỡ!" Đội trưởng Lý mắng một câu. Sau đó anh ta nhìn đến hung thủ bước từng bước thật ưu nhã.
Cố Thụ Ca lúc ấy đã đi theo sát, nhưng camera chỉ ghi lại mỗi hình ảnh của hung thủ. Nhìn từ góc độ này, bước chân ả trông như đang diễn kịch trên sân khấu, uyển chuyển mà nhẹ nhàng. Động tác hơi phiếm vẻ phù hoa, tựa những quý tộc thời Trung cổ nhẹ nhàng xoay tròn trong vũ hội.
Cảnh tượng đó khiến hai cảnh sát bên cạnh nhìn mà rét run cả người. Đội trưởng Lý đã gặp nhiều hành vi biến thái của kẻ này, nên là rét thì rét, ngoài miệng anh ta vẫn mắng một câu: "Tìm kiếm chung quanh. Tôi cũng không tin hắn chẳng để lại một chút dấu vết gì!"
Thẩm Quyến đang suy ngẫm xem nên nói cho đội trưởng Lý hung thủ là nữ kiểu gì, nghe anh ta nói vậy liền mỉm cười. Vừa nãy cô ra ngoài tìm Tiểu Ca chính là đi theo bước chân của hung thủ. Cảnh sát đi điều tra dấu chân ấy chắc chắn cũng phát hiện dấu chân cô.
"Hung thủ là nữ." Thẩm Quyến nói.
Đội trưởng Lý lập tức hỏi lại: "Tại sao?" Bọn họ tra xét hơn nửa tháng cũng chưa xác định được giới tính, tuổi tác của hung thủ. Đột nhiên nghe được phán đoán chắc nịch như vậy, đội trưởng Lý giật nảy.
Thẩm Quyến âm thầm suy đoán một chút. Hung thủ chọn dừng xe ở chỗ đó, nghĩa là nơi đó chắc chắn không bắt mắt, quá nửa là camera theo dõi chỗ ấy có vấn đề. Vì thế, cô đáp: "Tôi theo dõi ả ta, thấy ả tháo kính râm. Đó không phải một cặp mắt mà nam sẽ có."
"Cô thấy được mắt ả ta?" Đội trưởng Lý truy vấn.
Thẩm Quyến gật đầu.
"Nữ..." Đội trưởng Lý tự nói thầm. Anh ta bảo cấp dưới trích xuất video theo dõi, mang về cục để bộ phận kỹ thuật phân tích hình ảnh. Những người xem xét hiện trường bên ngoài cũng đã đo đạc, chụp lại các dấu vết, tỉ như dấu chân này nọ, xong hết. Sau, cả đội rút đi.
Lúc này đã là tám giờ, trời sáng. Mặt trời treo cao giữa không trung. Gió hãy còn rít. Cái rét vẫn hoành hành. Các tán cây trong sân rũ băng trắng xóa, như cánh đồng tuyết tĩnh mịch. Thẩm Quyến cho người làm nghỉ một ngày. Hôm nay cô ở nhà.
Cố Thụ Ca đi theo sau Thẩm Quyến, nói chuyện với chị. Thẩm Quyến không để ý, Cố Thụ Ca sợ hãi không thôi.
Rạng sáng, cô tỉnh ngủ, phát hiện bên cạnh không ai, nghĩ chắc tiểu quỷ đã tự chạy đi chơi. Cô đứng dậy tìm em, dễ dàng phát hiện phòng ngủ em sáng đèn. Nhưng bước vào rồi, bên trong lại không một bóng người.
Thẩm Quyến vào phòng, thấy ngay lớp kính cửa sổ có một vùng trong rõ, vì thế cô bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, sau đó thấy được bóng đen kia, và cả tiểu quỷ đứng cạnh bên.
Tim cô đột nhiên thít chặt. Vừa gọi điện báo cảnh sát, cô vừa đẩy mở cửa sổ, muốn khiến Tiểu Ca chú ý, để em trở về. Người phát hiện cô trước nhất là hung thủ. Cô có cảm giác như một con rắn độc nhìn chằm chằm vào mình, hướng về phía cô mà khè lưỡi đỏ tươi. Sau đó Cố Thụ Ca mới quay đầu.
Nhưng em chẳng những không trở về mà còn đuổi theo hung thủ bay đi mất.
Thẩm Quyến vừa giận vừa lo, vội chạy theo ra ngoài, thậm chí không kịp thay bộ đồ khác mà chỉ tùy tiện kéo chiếc áo khoác quấn quanh người. Trời rét buốt, cô thấy lạnh, nhưng lại không rảnh quan tâm mà tiếp tục đuổi theo bước chân hung thủ, không dám trì hoãn dù chỉ một giây.
Cô sợ bóng đêm âm lãnh khiến âm sát trên người tiểu quỷ trở nên gay gắt, sợ em đi xa, ác niệm sẽ toát ra bắt nạt, sợ ngộ nhỡ em gặp chuyện gì, hồn thể sẽ bị thương tổn.
Nhìn đến tiểu quỷ quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có thể chật vật bò từng chút một, lòng Thẩm Quyến như vỡ vụn, cổ họng tựa bị thứ gì đó chặn ngang, không nói nên lời, chỉ có thể gọi tên em. Cô thậm chí không rảnh bận tâm liệu hung thủ có ở gần đấy hay không, liệu mình có đang gặp nguy hiểm mà chỉ muốn biết Tiểu Ca làm sao. Cô chạy đến nơi, lại cảm thấy quá bất lực. Cô không thể đỡ em, không thể an ủi, cũng không cách nào xem xét tình huống em lúc này thế nào.
Cô muốn hỏi thêm vài câu, nhưng hàm răng lại va vào nhau lập cập, không biết là do hốt hoảng hay rét lạnh. Cơn giận ngập tràn hoàn toàn biến thành nỗi sợ hãi, sợ sẽ mất đi Tiểu Ca của cô.
Cố Thụ Ca ngồi xổm dưới đất, chọc chiếc gạt tàn đặt trên bàn trà. Cô đang kiểm nghiệm thử xem sức lực của mình có yếu đi chút nào hay không, từ đó xác định tình trạng của hồn thể.
Thẩm Quyến ngồi ngay phía sau, tinh thần không quá trấn định.
"Chọc được. Sức em không có yếu đi." Cố Thụ Ca thử một phen, lại quay đầu nói với Thẩm Quyến, "Tình huống của em cũng không tệ lắm."
Tiểu quỷ còn cười, hẳn là đã quên mất chuyện mạo hiểm ban sáng. Thẩm Quyến giận cô nàng mau quên, nhưng nhìn thấy nụ cười vui sướng của em, cô lại không trách cứ được câu gì, đành phải nói: "Vậy là tốt rồi."
Phát hiện sự lạnh nhạt của Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca rụt tay về, bước đến bên cạnh, do dự một lúc lâu mới ngồi xuống, hỏi: "Chị còn giận sao?"
Thẩm Quyến nhìn cô nàng, không nói.
Cố Thụ Ca bối rối không biết phải làm sao. Qua cả buổi mới áy náy xin lỗi: "Xin lỗi chị, sau này em không chạy lung tung nữa. Chị đừng giận."
Cô nàng xin lỗi chân thành như vậy, Thẩm Quyến cũng giận không nổi nữa. Thật ra thứ cô muốn chỉ là một câu hứa hẹn ấy thôi. Đang định đáp lời thì điện thoại bất chợt đổ chuông. Thẩm Quyến liếc nhìn màn hình, là đội trưởng Lý gọi đến.
Đội trưởng Lý đi còn chưa được hai tiếng. Lúc này gọi đến chắc chắn là có tiến triển.
Thẩm Quyến bắt máy.
Giọng nói hưng phấn của đội trưởng Lý vang vọng bên kia đầu dây: "Tìm được nguồn gốc của nét chữ trên ảnh chụp rồi! Là do một đứa trẻ bảy tuổi viết!"
_____________
Ai có nón bảo hiểm xin hãy đội vào.