Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 57

BÍ MẬT - CHƯƠNG 57
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Thẩm Quyến giật mình, vội ngẩng lên nhìn, lại thấy trên đầu Tiểu Ca trống trơn, cái gì cũng không có. Nhưng cẩn thận cảm nhận một lần nữa, quả chanh vẫn lắc lư không ngừng, rõ là có xu thế lớn dần lên.
Thẩm Quyến còn chưa hiểu vì sao Tiểu Ca chỉ có thể chạm vào máu cô, chỉ cô mới cảm giác được sự tồn tại của em, còn nhận ra được cảm xúc. Trong này chắc chắn là có duyên cớ gì đó, chỉ là giờ vẫn chưa rõ. Nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến việc cô tìm hiểu Cố Thụ Ca thông qua những cảm xúc mình nhận ra được. Chỉ những cảm xúc thật sự mãnh liệt mới có thể cảm đến. Thí dụ như Tiểu Ca khi ngửi được máu cô sẽ xuất hiện "khát vọng" rất mạnh mẽ, chỉ là em vẫn luôn che giấu nên cô cũng không vạch trần.
Lần này lại xuất hiện chanh.
Chanh, đây là có ý gì? Thẩm Quyến bắt đầu suy ngẫm. Vừa nghĩ, tay cô lại rời khỏi chiếc ly. Quả chanh vừa rồi còn đang to dần lúc này lại rút nhỏ.
Thẩm Quyến sửng sốt, rồi lại nhịn không được mà cười khẽ. Chanh, chua, thì ra là vậy.
Thấy Thẩm Quyến không chạm vào ly trà kia nữa, Cố Thụ Ca liền xoay người tránh ra. Phía khu tiếp khách bên kia, Thẩm Quyến đã chuẩn bị sẵn cho cô một quyển sách để cô tiêu khiển giết thời gian. Nào ngờ mới đi được hai bước, Thẩm Quyến đằng sau đã cười gọi: "Tiểu Chanh."
Cố Thụ Ca cho rằng Thẩm Quyến đang trêu mình ghen tuông, vừa ấm ức nhưng vẫn quyết tâm giữ vững lãnh địa, lầu bầu nói: "Chanh cũng có thể pha nước cho chị uống. Nước chanh chua chua ngọt ngọt, thanh nhiệt giải nóng, uống ngon chớ bộ."
Tiểu Chanh giận dỗi, còn không chịu thua mà tỏ vẻ mình uống ngon hơn trà người khác pha. Thẩm Quyến mềm lòng, không nỡ trêu cô nàng nữa, bèn tán đồng: "Đúng vậy, nước chanh uống ngon nhất."
Cố Thụ Ca nghiêm túc gật gật đầu rồi bước qua đọc sách. Thẩm Quyến tự rót cho mình ly nước, sau đó cũng tập trung vào công việc.
Cố Thụ Ca lật được mấy trang lại bắt đầu thất thần. Cô trợ lý kia rõ ràng là có ý với Thẩm Quyến. Cô ta không muốn tiếp tục giữ mối quan hệ cấp trên cấp dưới đơn thuần. Trong đầu Cố Thụ Ca lập tức xuất hiện một loạt tiểu thuyết, phim điện ảnh lẫn truyền hình mang tên "Cô vợ nhỏ yêu kiều của chủ tịch bá đạo", "Mộng cô dâu bạc triệu của nàng trợ lý". Vì thế, Cố Thụ Ca càng nghĩ lại càng giận. Trước kia, lúc chưa ra nước ngoài, trong công ty không có mấy chuyện này, cũng không tồn tại cái gọi là tình yêu công sở. Mỗi nhân viên đều làm việc hết sức chuyên chú. Mỗi lãnh đạo cũng là tấm gương tốt để dẫn dắt công ty đến một tương lại ngày càng xán lạn hơn.

Không có ai tơ tưởng Thẩm Quyến.
Cố Chanh đứng dậy, nói: "Hơi bí, em ra ngoài dạo một chút."
Thẩm Quyến không hề nghi ngờ, chỉ dặn dò một câu: "Đừng đi xa quá. Ác niệm có ra thì em lập tức chạy về."
Tâm trạng vốn u sầu của Cố Thụ Ca vừa được Thẩm Quyến quan tâm đã lập tức thay đổi. Cô nghiêm túc gật đầu đồng ý: "Vâng." Nói đoạn liền xuyên qua cửa, đi ra ngoài.
Tầng này ngoại trừ văn phòng chủ tịch thì còn có văn phòng phó chủ tịch và một ít đổng sự. Ngoài ra còn một phòng họp loại nhỏ và một phòng khách trang hoàng thật sự xa hoa. Người lui tới cũng không nhiều.
Cố Thụ Ca bước ra văn phòng, đi vài bước đã nghe được tiếng mấy cô gái vang lên từ quầy nước uống. Cô bước qua, thấy ngay ba cô nàng đang ngồi đó nói chuyện phiếm.
Cố Thụ Ca nhận ra ba người này đều là trợ lý cấp thấp, bình thường làm một số việc như bưng trà đưa nước, chạy chân sai vặt, xử lý những văn kiện, bảng biểu đơn giản. Hơn nửa tháng nay Thẩm Quyến đến công ty không mấy lần, Lâm Mặc cũng bị sai đi làm đủ thứ chuyện, không rảnh bận tâm đến họ, họ liền chểnh mảng.
Cố Thụ Ca chợt nhớ ra thân phận người thừa kế của mình, bèn xụ mặt đi vào.
"Hôm qua hẹn hò thật sao?" Cô vừa bước đến đã nghe được câu ấy, lập tức hoảng sợ. Chuyện cô và Thẩm Quyến hẹn hò bị phát hiện sao?
"Ừ, ảnh dẫn mình đi ngắm cảnh đêm." Cô nàng có vóc người nhỏ nhắn cười đáp.
Cố Thụ Ca thở phào nhẹ nhõm, thì ra không phải nói các cô.
Hai người còn lại lập tức lộ vẻ mặt hâm mộ, nói: "Lãng mạn quá đi. Ngắm ở bờ sông sao?"
Người nọ lắc đầu, mặt hơi ửng đỏ nhưng sự thỏa mãn và tự hào lại càng chiếm phần nhiều: "Là ngắm trên du thuyền. Tụi mình lênh đênh trên sông hết nửa buổi, ăn tối dưới ánh nến, ảnh còn mời mình nhảy một điệu."
Hai người kia lập tức kinh ngạc trầm trồ càng lớn tiếng: "Này cũng quá lãng mạn rồi. Đàn ông hiểu tình thú như vậy không dễ tìm đâu, nhất định phải nắm cho chắc."
Cố Thụ Ca nghĩ thầm cô và Thẩm Quyến cũng rất tốt. Các cô đến công viên hứa nguyện, nơi đó rất linh. Hai người còn đi ăn mấy món rất ngon, đi dạo trung tâm thương mại, mua cho Thẩm Quyến nhiều quần áo đẹp, còn mém xem được một bộ phim có đánh giá tốt, rất thích hợp với những đôi đang yêu nhau nồng nhiệt. Cô một chút cũng không thấy du thuyền, cảnh đêm, bữa tối ánh nến thì hay hơn các cô chỗ nào.
"Rồi sao nữa, rồi sao nữa?" Một trợ lý cười xấu xa truy vấn.
Cô nàng kia đỏ mặt cúi đầu. Hai người còn lại liền bắt đầu ồn ào: "Có dùng biện pháp an toàn không đó? Cảm giác thế nào? Eo mỏi sao? Đừng xấu hổ mà, hẹn hò rồi vốn nên..."
Cố Thụ Ca: "!" Giận quá nha, bị vượt mặt.
Cô rời khỏi quầy nước, đầu óc ngập tràn câu "Hẹn hò rồi vốn nên..." kia. Vậy tối qua các cô bỏ lỡ, có phải nên bù lại hay không?
Nhưng Cố Thụ Ca lại rất khó mường tượng ra Thẩm Quyến trong tình huống đó sẽ như thế nào. Hẳn là chị sẽ rất thẹn thùng, còn nhắm mắt. Cô mới tưởng tượng một chút đã tự mình đỏ mặt, sau đó lại bắt đầu rầu rĩ. Phải đến bao giờ cô mới có được thực thể thật lâu đây?
Cố Thụ Ca dạo quanh một vòng, không dám đi xa, sợ rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của Thẩm Quyến thì ác niệm sẽ lại toát ra. Chờ đến khi quay lại văn phòng thì Lâm Mặc bên trong đang báo cáo.
Hôm ngón tay được đưa đến, Thẩm Quyến đã phỏng đoán sở dĩ hung thủ gửi ngón tay là bởi vì cho rằng cô không đủ thương tâm. Mà nguyên nhân vì sao lại gửi đến công ty thay vì nhà riêng, đoán là vì công ty đông người, sẽ tiện cho hung thủ quan sát phản ứng của cô từ khoảng cách gần. Thế nên Thẩm Quyến bảo Lâm Mặc tra thử xem trong số bốn người tình nghi thì có những ai đang ở công ty lúc ấy. Lâm Mặc đến chính là để báo cáo chuyện này.
"Ngày ấy, Chu Thác và Chúc Vũ ở công ty, đều là đến cùng cha. Chu Thác còn đi qua tầng này, đùa giỡn với mấy trợ lý." Lâm Mặc ngẩng đầu, lại nói với vẻ như ảo não, "Tôi đi tra mới biết Chu Thác đang trong mối quan hệ yêu đương với một trợ lý bên ngoài."
Cố Thụ Ca sửng sốt. Chẳng lẽ nam chính trong câu chuyện cô vừa nghe ngóng được ở quầy nước chính là Chu Thác?
Thẩm Quyến đã thấy Cố Thụ Ca vào từ lâu, chỉ là có Lâm Mặc nên không tiện nói chuyện. Lúc này, phát hiện vẻ mặt cô nàng có phần khác lạ, bèn nhìn thoáng qua. Cố Thụ Ca lập tức cười cười. Thẩm Quyến cũng cong khóe môi thật khẽ, nhìn sang Lâm Mặc: "Điều trợ lý đó đi chỗ khác, đừng để cô ta tiếp cận văn phòng tôi."
"Vâng." Lâm Mặc ứng.
Thời điểm nhạy cảm, nếu Chu Thác thật sự có vấn đề, cậu ta lợi dụng trợ lý động tay động chân gì trong văn phòng này là hết sức dễ dàng.
Nhưng trực giác Cố Thụ Ca lại cảm thấy Chu Thác hẳn không có lợi dụng trợ lý kia làm gì. Bởi vì hộp chuyển phát có chứa ngón tay không phải do cô trợ lý ấy đưa vào. Nếu Chu Thác là hung thủ, không tiện đến hiện trường để tận mắt chứng kiến phản ứng của Thẩm Quyến, như vậy hẳn sẽ sắp xếp cho bạn gái tới để đến lúc hẹn hò lại thích thú nghe người nọ kể.
Có điều đó cũng chỉ là phỏng đoán của cô mà thôi. Cố Thụ Ca đứng bên cạnh Thẩm Quyến, nói ra suy đoán ấy. Thẩm Quyến gật đầu, ý bảo mình cũng nghĩ vậy.
"Chúc Vũ đến làm gì?" Thẩm Quyến hỏi.
"Nhận lời mời làm thực tập sinh." Lâm Mặc đáp, "Sang năm cô ta sẽ tốt nghiệp, chuẩn bị vào Cố thị làm việc. Hồ sơ lí lịch đã nộp lên từ hai tuần trước. Nhưng hôm ấy, cô ta đến không phải để phỏng vấn mà là Chúc Thụy Trung dẫn đến làm quen với giai cấp quản lý trong công ty."
Nói vậy thì cũng có lí. Xã hội là các mối quan hệ, có đôi khi bằng cấp, kinh nghiệm cũng không hữu dụng bằng quan hệ. Thẩm Quyến ngẫm nghĩ rồi nói: "Tôi nhớ cậu của Chúc Vũ cũng làm việc trong công ty?"
"Đúng vậy. Năng lực của ông ta rất xuất sắc, mấy năm nay đã được công ty giao trọng trách."
Lâm Mặc vừa đáp xong đã lập tức cảm thấy chủ tịch hẳn sẽ không vui khi thấy chuyện này. Chúc Thụy Trung đã nhét cả nhà vào Cố thị. Có điều trong công ty cũng không ít người làm tương tự.
Thẩm Quyến không nêu ý kiến gì, chỉ làm dấu bảo Lâm Mặc có thể ra ngoài. Lâm Mặc vừa đi, Thẩm Quyến liền nhìn sang Cố Thụ Ca: "Đi đâu đó?"
Cô nhóc đi một lúc lâu, cô có hơi tò mò liệu em có gặp phải chuyện gì không.
Cố Thụ Ca vội sà xuống ngồi bên cạnh. Cũng may ghế làm việc đủ to rộng, Thẩm Quyến lại rất mảnh khảnh, vừa thấy cô nàng muốn ngồi liền nhường ra một nửa. Cố Thụ Ca thoải mái đặt mông gần Thẩm Quyến, sau đó mới thuật lại những lời mình nghe được tại quầy nước uống.
Thẩm Quyến nói như suy tư: "Chị nhớ rõ Lưu Quốc Hoa từng nói nguyên nhân Chu Thác về nước chính là vì cô gái cậu ta phải lòng về, Chu Thác là đi theo người ta."
Mới mấy ngày, sao đã mập mờ với trợ lý công ty rồi?
"Hẳn là tình yêu kỳ nghỉ." Cố Thụ Ca ảo não nói. Chỉ là giữ mối quan hệ nam nữ trong thời gian nghỉ lễ này, chờ kỳ nghỉ kết thúc, Chu Thác chắc chắn cũng đá bay cô trợ lý kia đi.
Thẩm Quyến mới nghe cách nói tình yêu kỳ nghỉ lần đầu tiên, có vẻ rất mới lạ.
Cố Thụ Ca nhớ lại vẻ mặt cô nàng trợ lý kia. Có thể cô ta rõ tâm tư Chu Thác, đã chuẩn bị sẵn sàng để chia tay hòa bình, cũng có thể hoàn toàn ngây thơ không biết gì, chỉ một lòng đắm chìm trong sự ngọt ngào của tình yêu cuồng nhiệt.
"Tiểu Chanh đang nghĩ gì đó?" Thẩm Quyến hỏi.

Lại gọi mình là Tiểu Chanh. Cố Thụ Ca hừ một tiếng, nhỏ giọng lầu bầu: "Tình yêu kỳ nghỉ còn nhanh hơn tụi mình."
Cô nàng nói chẳng có đầu có đuôi, Thẩm Quyến phải ngẫm một lúc lâu mới ngộ ra.
Cố Thụ Ca vừa nói dứt câu đã lập tức hối hận. Lần này Thẩm Quyến hẳn không chỉ nghĩ cô là quả chanh mà chắc chắn còn cảm thấy cô quá háo sắc, không đứng đắn. Cố Thụ Ca chợt hoảng hốt. Cô sợ sẽ phá hư hình tượng của mình trong lòng Thẩm Quyến, nhưng lúng túng lên rồi lại không biết phải nói gì để cứu vãn tình hình.
"Tụi mình..." Thẩm Quyến nhẹ giọng nói.
Cố Thụ Ca lo lắng nhìn chăm chăm. Bị nhìn, Thẩm Quyến có vẻ rất khó mở miệng, nhưng chần chờ một lúc vẫn dịu giọng nói: "Tụi mình cũng không chậm mà."
Các cô xác định quan hệ mới mấy ngày đã ngủ cùng một giường, thậm chí còn hẹn hò, hôn nhau.
Thẩm Quyến nói xong, mặt đã đỏ lựng, cũng không dám nhìn sang Cố Thụ Ca. Cô vốn dĩ là một người chậm rãi trong chuyện tình cảm. Tiến triển mấy hôm nay đối với cô mà nói đã là rất nhanh.
Cố Thụ Ca lập tức cảm thấy vô cùng áy náy. Vì sao phải so bì với người khác cơ chứ? Vốn dĩ các cô cũng đã có tiết tấu của riêng mình.
"Chị..." Cố Thụ Ca thấp giọng nhận sai.
Nhưng Thẩm Quyến không hề trách móc, cũng không cảm thấy Cố Thụ Ca có sai chỗ nào. Cô chỉ cố gắng đè nén sự ngượng ngùng, rồi nói thật khẽ: "Em muốn, chị đều nguyện ý cho em."
Cố Thụ Ca lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, ánh mắt cũng sáng đến kinh người.
Thẩm Quyến thấy được, vừa ngượng ngùng lại có phần bất đắc dĩ. Cô thầm thở dài trong lòng, cô ngốc này, trước tiên em phải có thân thể cái đã.
_____________
Năm mới dui dẻ nha quý dị!
Tới giờ mới được thở 🤦‍♀️🤦‍♀️