Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 17

BÍ MẬT - CHƯƠNG 17
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Miệng Cố Thụ Ca thành thật hơn đầu óc, lập tức bật ra câu đáp lại: "Em cũng thích chị!"
Vừa nói xong, cô như con tôm bị luộc chín, đỏ bừng từ đầu đến đuôi, thậm chí còn có cảm giác nóng ran trên gương mặt tái nhợt, trong suốt. Cô vội che miệng, hoảng hốt nhìn Thẩm Quyến, chỉ sợ chị nghe được.
Thẩm Quyến cái gì cũng chưa nghe thấy. Cô không chờ được bất luận một lời đáp lại nào. Trong phòng sách trống trải chỉ có một mình cô. Nếu có ai khác thấy được cảnh này thì chính là cô tựa lưng vào cửa, lầm bầm nói chuyện với không khí.
Cố Thụ Ca tưởng tượng cảnh ấy, tay cũng chậm rãi buông xuống.
Thẩm Quyến như đã điều chỉnh xong cảm xúc của bản thân. Cô bước đến trước máy tính, tìm mở một bộ phim rồi nói với hư không: "Chị đi nghỉ ngơi một lúc. Em ở đây xem phim đi."
Cố Thụ Ca ứng tiếng: "Vâng." Sau đó ngồi xuống ghế.
Tay Thẩm Quyến rời khỏi chuột máy tính. Cô chuyển mắt sang chiếc ghế, hơi dừng một chút nhưng không nói thêm gì, lát sau rời đi, còn đóng cửa.
Dưới ánh nhìn chăm chú của Thẩm Quyến, Cố Thụ Ca hồi hộp đến mức cứng đờ cả hư thể trong suốt. Mãi đến khi cửa đóng lại, cô mới hơi thở phào rồi chuyển qua xem phim. Xem được chừng ba phút, Cố Thụ Ca lại rầu rĩ xoa xoa mặt. Mặt cô đến giờ vẫn còn nóng bừng, chỉ vì câu "Nhưng mà chị, không có không thích em" kia của Thẩm Quyến.

Không có không thích vậy chính là thích rồi. Cố Thụ Ca hiểu rất rõ cách vận dụng phủ định của phủ định.
Đây là cái thích của một người chị đối với em gái thôi. Cố Thụ Ca vừa xoa mặt vừa nghiêm túc cảnh cáo bản thân đừng nghĩ quá nhiều. Thẩm Quyến đương nhiên là thích cô rồi, nếu không thì giờ chị đang làm gì đây? Bỏ mặc số di sản vừa được thừa kế không thèm quan tâm, bỏ mặc cả sản nghiệp lớn không thèm quản lý, mỗi ngày tất bật chạy đến nhà đại thể, cục cảnh sát, và cả đủ loại chùa miếu bất kể linh nghiệm hay không.
Chắc chắn là chị thích cô.
Trong lòng Cố Thụ Ca ngọt ngào lại thoáng chút chua xót. Hơn nữa mặt cô càng lúc càng nóng. Dù đã tự thuyết phục mình cái thích của Thẩm Quyến chính là cái thích của một người chị gái nhưng cô vẫn không tài nào khống chế được nhiệt độ cứ liên tục tăng cao trên mặt.
Đây là lí do vì sao cô quyết lòng phải rời đi, phải tránh việc gặp mặt trò chuyện với Thẩm Quyến. Bởi vì trước mặt chị, cô không cách nào khống chế được bản thân. Đừng nói bốn năm, không chừng mới bốn ngày đã lộ hết tâm tư trong lòng.
Cố Thụ Ca không làm sao khiến nhiệt độ trên mặt hạ xuống được, đành lôi đòn sát thủ mà mình cực kì không muốn dùng đến ra, mặc niệm mày là quỷ rồi, không có nhiều tình cảm phong phú như con người nữa.
Niệm ba lần, vẫn vô dụng.
Không ngờ cái chiêu thử lần nào cũng linh lại mất hiệu lực vào thời điểm cần đến nhất.
Cố Thụ Ca đành phải cam chịu, mang gương mặt nóng như sắp chín, ngồi ngay ngắn xem bộ phim Thẩm Quyến mở cho. Xem hai tiếng, không biết bối cảnh phim diễn ra ở thời đại nào, không biết cốt truyện là gì, không biết ai là vai chính, cũng không biết phim kết thúc tự bao giờ. Tất cả những cảnh tượng hiện ra trước mắt đều bị cô tự động đổi thành bộ dáng Thẩm Quyến.
Cố Thụ Ca bắt đầu rục rịch, xao động. Chỉ vì câu "Không có không thích em" kia của Thẩm Quyến, cô làm sao cũng không bình tĩnh lại được. Ngực cô như bị moi rỗng rồi thả vào một con nai sống sờ sờ, để nó nhảy nhót lung tung.
Nhất định là do thời gian trước các cô đã chia lìa quá lâu, vậy nên mấy ngày nay, đi theo bên cạnh Thẩm Quyến gần như mỗi phút giây cũng không đủ để bù đắp lại sự xa cách suốt bốn năm qua.
Cô muốn gặp chị.
Cố Thụ Ca đứng dậy, phiêu ra khỏi phòng sách.
Hai người giúp việc đang quét dọn phòng khách. Cố Thụ Ca lướt qua họ, không ai phát hiện sự tồn tại của cô. Đến cửa phòng ngủ Thẩm Quyến, cô do dự một lúc, cuối cùng vẫn không dám vào.
Nếu không có ý đồ gì với Thẩm Quyến thì đi vào cũng bình thường thôi. Dù sao đều là nữ, có lỡ nhìn thấy gì cũng chẳng sao. Nhưng một khi đã có ý đồ thì lại khác.
Sẽ chột dạ.
Cố Thụ Ca nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn né ra, chui vào căn phòng bên cạnh. Đó là phòng ngủ của cô.
Trong phòng ngủ sạch sẽ hệt như dự kiến, không hề đóng bụi. Màn được kéo lên, ngoài trời tuyết vẫn đang rơi. Bông tuyết đáp trên cửa sổ rồi tan đi khiến lớp kính cửa sổ trở nên mờ ảo, không nhìn rõ cảnh vật bên ngoài.
Cố Thụ Ca quay lưng lại cửa sổ, quan sát căn phòng ngủ rộng rãi trước mắt, cảm thấy rất xa lạ. Cô đứng yên trong chốc lát, sau đó bước đến trước kệ sách, thấy một đám sách liên quan đến trinh thám hình sự kia được bày biện rất ngay ngắn. Còn có những đầu sách khác, thể loại hết sức đa dạng, tiểu thuyết, truyện kí, lịch sử, văn xuôi, thậm chí là các loại sách tham khảo.
Cố Thụ Ca nhớ rõ lúc cô đi là tùy ý gác trên kệ, nhưng hiện tại, số sách ấy đã được sắp xếp đâu vào đấy theo thể loại. Nếu là trước kia nhìn đến, quá nửa là cô sẽ cho rằng người giúp việc quét dọn đã thuận tay phân loại. Nhưng giờ đây, cô nghĩ hẳn chính là Thẩm Quyến.
Kệ sách ở một đầu cửa sổ, phía trước đặt một chiếc ghế nằm. Đầu bên kia cửa sổ là một bộ bàn ghế tròn. Bố trí hết sức đơn giản. Cố Thụ Ca ngồi lên chiếc ghế tròn, nhìn thấy trên bàn có một lọ mực, một chiếc bút máy và một xấp giấy. Thời gian đã quá lâu, cô cũng không nhớ rõ vốn dĩ ở đây bày thứ gì, chỉ cho rằng những thứ này hẳn là của cô để năm xưa nên cũng không quá để ý. Mãi đến khi mắt cô đảo qua xấp giấy ấy, nhìn đến nét chữ Thẩm Quyến thì mới sực nhận ra, mấy món đồ này hẳn là của chị.
Vì sao Thẩm Quyến lại đến phòng ngủ của cô mà viết?
Là vì lười xuống phòng sách dưới lầu nên xem phòng ngủ của cô như một nơi làm việc, viết lách tạm thời sao?
Cố Thụ Ca tò mò, bèn nhón người xem trên giấy viết gì. Cô khom lưng, hơn nửa thân thể nhập vào chiếc bàn, sau đó thấy được nội dung trên giấy.
Đó là một bài phân tích nhân vật. Nhân vật này Cố Thụ Ca biết, thuộc về một quyển tiểu thuyết. Quyển tiểu thuyết ấy, cô đã xem qua. Không chỉ xem thôi mà cô còn từng phàn nàn với Thẩm Quyến về một nhân vật trong truyện, chính là đối tượng được nhắc đến trong bài phân tích này.
Lúc ấy, Thẩm Quyến nghiêm túc lắng nghe cô lải nhải xong, suy nghĩ một lúc rồi nói truyện này chị chưa đọc, chờ đọc rồi lại trao đổi với em quan điểm của chị.
Chị vẫn luôn lí trí như vậy. Những điều không am hiểu tường tận thì sẽ không dễ dàng biểu đạt ý kiến. Tiếc là chưa được mấy ngày, cô đã nghe lén được anh trai cầu hôn Thẩm Quyến. Vì thế các cô không còn bàn về quyển tiểu thuyết ấy thêm lần nào nữa.
Nét chữ của Thẩm Quyến cũng hệt như con người chị, mang theo sự quyết đoán, lạnh nhạt. Cố Thụ Ca chậm rãi đọc như nuốt từng chữ, tập trung vào nét chữ còn nhiều hơn cả nội dung bài phân tích. Mãi đến khi đã xem hết thật tỉ mỉ từng con chữ, cô mới chuyển sự chú ý sang nội dung, xem Thẩm Quyến nghĩ thế nào về nhân vật này.
Xấp giấy này dày gần bằng một quyển sổ ghi chép. Cố Thụ Ca đọc đi đọc lại cả trang đầu tiên những bốn năm lần mới cảm thấy thật quá tiếc nuối. Vì không chạm được vào đồ vật nên cô không thể lật trang nhìn xem tờ dưới viết gì.
Những con chữ luôn có khả năng khiến người ta tò mò, suy ngẫm, vì nó có thể truyền đạt lại suy nghĩ và tình cảm của người viết ra chúng. Cố Thụ Ca nhìn chằm chằm xấp giấy, nhìn rất lâu.
Đột nhiên, phòng bên vang lên tiếng mở cửa rất khẽ. Là Thẩm Quyến dậy.
Cố Thụ Ca lập tức quẳng hết chuyện xấp giấy ra sau đầu. Cô xuyên qua cửa phòng ngủ ra ngoài. Thẩm Quyến cũng vừa lúc bước đến cầu thang. Cô bèn lẽo đẽo theo sau.
Thẩm Quyến ngủ một giấc, sắc mặt trông đã khá hơn nhiều. Chị xuống lầu, đi thẳng đến phòng sách. Máy tính trong phòng còn đang mở, phim đương nhiên đã sớm phát xong. Thẩm Quyến nhìn về chiếc ghế đặt trước máy tính, hẳn là cho rằng cô còn ngoan ngoãn ngồi trên đó chờ chị quay lại.
Cố Thụ Ca liền bước đến ghế, ngồi xuống, để ánh nhìn của chị vừa vặn đặt thẳng vào mình.
"Có hay không?" Thẩm Quyến nhìn chiếc ghế tựa, hỏi.
"Lần sau xem lại đi. Lần này em không tập trung." Cố Thụ Ca đáp.
Thẩm Quyến ngồi xuống chiếc ghế mình đã ngồi hôm qua, lại tiếp: "Tối chút nữa chúng lại thử xem có tìm được cách nào để nói chuyện không."

Mấy hôm nay, các cô đã thử không ít phương pháp. Ngoại trừ viết chữ lên tàn nhang lúc đầu thì còn có viết lên chu sa, lên gương,... rất nhiều. Tất cả đều không thành công.
Cố Thụ Ca thất bại nhiều đến mức gần như đã chết lặng, nhưng cô vẫn đáp: "Được."
"Chị muốn thử để em nhập vào chị." Thẩm Quyến lại nói.
Cố Thụ Ca lập tức biến sắc. Tuy các cô đã thử qua rất nhiều cách nhưng đó đều là những phương pháp tương đối ôn hòa. Thành công thì đương nhiên là tốt nhưng thất bại cũng sẽ không có hậu quả gì đáng sợ. Nhập vào người thì khác. Nếu làm không khéo sẽ ảnh hưởng đến thân thể!
Cố Thụ Ca phản đối: "Không được! Em không đồng ý! Chị mau bỏ suy nghĩ đó đi!"
"Được, nếu em đồng ý thì quyết định như vậy. Mình chờ trời tối." Thẩm Quyến nói với vẻ mặt trấn định.
Chị cưỡng chế quyết định thay cô, làm gì có ai độc tài như vậy! Cố Thụ Ca chỉ có thể lặp lại: "Em không có đồng ý. Em sẽ không phối hợp!" Ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung, "Chị mau quẳng cuốn sách đó đi."
Phương pháp nhập vào người này cũng là đọc trong quyển sách được mang về từ chùa Quảng Bình kia. Dùng cách này, nếu thành công thì hai linh hồn có thể cùng tồn tại trong một thân thể. Có quỷ vì muốn cướp đoạt thân thể mới sẽ cưỡng chế nhập vào người tương đối nhẹ vía, sau đó cắn nuốt linh hồn vốn có, hoàn toàn chiếm cứ thân thể ấy. Thẩm Quyến để cô nhập vào, đương nhiên không phải muốn đút bản thân cho cô ăn mà là để các cô có thể giao tiếp khi cùng ở trong một cơ thể. Hơn nữa, nhập vào người còn có một điểm tốt chính là có thể che giấu âm khí, tránh bị âm sai bắt giữ.
Hẳn là tối qua, âm sát của cô lên đến mức cao nhất làm Thẩm Quyến sợ hãi. Chị sợ sẽ thu hút âm sai đến dẫn cô đi.
Hai người các cô trông như một hỏi một đáp, nhưng thật ra Thẩm Quyến chỉ đang nói chuyện với không khí. Cố Thụ Ca vốn không có ý kiến gì với quyển sách, nhưng giờ đây, khi Thẩm Quyến muốn thử phương pháp nguy hiểm, cô liền cảm thấy nó hoàn toàn chính là mê tín dị đoan, không đáng giữ lại.
Cô đột nhiên thấy mình hệt như người chủ gia đình có thành viên bị mê tín dị đoan làm mụ mị đầu óc, nhất thời quên mất Thẩm Quyến không nghe được mà tuôn một tràng dài.
"Quyển sách kia chắc chắn là lừa đảo. Chị xem hai đứa mình thử nhiều cách như vậy cũng chẳng thấy hiệu quả gì. Hơn nữa, em làm quỷ bảy tám ngày rồi, cũng không thấy ngoài em ra còn con quỷ nào khác. Ngay cả nơi giữ thi thể như nhà xác cũng chẳng có. Cái gì mà âm sai, âm sát, nói không chừng toàn là bịa ra gạt người thôi. Em chính là con quỷ duy nhất trên đời. Những cách thức trong sách này đều không có tác dụng với em. Chị đừng có tin nó."
_____________