Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 15

BÍ MẬT - CHƯƠNG 15
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Sáng sớm ở cục cảnh sát, những người vừa làm việc trắng đêm đã mệt mỏi gật gù, gần như chỉ dựa vào bản năng và quán tính mà tiếp tục những công việc dang dở. Trong phòng nhỏ chỉ cách văn phòng chung bên ngoài một mặt tường kính, cả ba người đồng loạt giật mình thoát khỏi tưởng tượng.
Khóe miệng râu ria xồm xoàm của đội trưởng Lý giật giật. Dù sao cũng đã làm cảnh sát hình sự mấy chục năm, có kiểu biến thái nào chưa thấy qua? Kinh ngạc thì kinh ngạc, nhưng vẫn chưa đến mức bị dọa sợ.
Áo blouse trắng lại giải thích thêm về đặc điểm của kình lạc lan: "Loại hương này còn có một điểm đặc thù, chính là bay mùi rất nhanh. Từ khi châm lên đến lúc mùi hương biến mất chỉ cần khoảng mười phút."
Cho nên dù nhà đại thể có hoàn toàn kín mít thì một đống người bọn họ vọt vào truy tìm chứng cứ cùng dấu vết thủ phạm để lại cũng không ai ngửi được mùi hương thoảng trong không khí.
Thẩm Quyến nhích người ra sau, tựa lưng vào ghế, vẻ mặt trầm tư. Cố Thụ Ca nhìn hai người còn lại, sau đó kề sát Thẩm Quyến thêm mấy phân. Cô cảm thấy sống lưng lạnh toát, cả người cũng sởn tóc gáy, hơi sợ. Sợ được một lúc, cô lại chợt nhận ra, mình đã là quỷ rồi, sao còn có loại cảm thụ thuộc về con người như lạnh sống lưng cho được? Vì thế, sự lạnh lẽo nháy mắt rút đi sạch sẽ, cô lại là một linh hồn mịt mờ không cảm giác.
Cố Thụ Ca có hơi hối hận vì việc nhắc nhở bản thân sự thật mình đã chết, chỉ để thoát khỏi nỗi sợ hãi. Cho dù những cảm giác ấy chỉ là thói quen còn giữ lại khi là người thì nó cũng đỡ hơn sự mịt mờ, trống rỗng bây giờ nhiều.
Cô lại nhịn không được mà nhích đến gần Thẩm Quyến hơn một chút.

Đúng lúc này, cửa văn phòng lại bị đẩy mở. Lưu Quốc Hoa bước vào, trong tay xách theo một mớ đồ ăn sáng, nhìn thấy Thẩm Quyến còn sửng sốt trong giây lát.
Đội trưởng Lý vội cất giọng giải thích: "Cô Thẩm, anh Lưu đây rất có kinh nghiệm ở phương diện trinh thám hình sự. Tôi đã báo cáo với cấp trên, để anh Lưu dùng thân phận chuyên gia giúp đỡ chúng tôi phá án. Cấp trên cũng đã chấp nhận."
Những lời này ý chính là tập đoàn Cố thị mấy người muốn nhúng tay, vậy cho nhúng. Vụ án này có độ khó cao, người của mấy người đã tận mắt chứng kiến, thậm chí gia nhập vào quá trình điều tra. Nếu cuối cùng vẫn không tra ra được hung phạm, như vậy cũng nên thông cảm cho cảnh sát chúng tôi một chút, dù sao cũng đã cố gắng hết sức rồi.
Thật ra chủ ý này không phải của đội trưởng Lý mà là mệnh lệnh cấp trên đưa xuống. Nhưng từ người phụ trách trực tiếp của vụ án là anh ta đề ra yêu cầu sẽ dễ coi hơn một chút. Vì thế, anh ta cứ vậy mà nhận luôn chuyện này.
Ý ngầm trong lời ấy, ngay cả Cố Thụ Ca cũng nghe ra, Thẩm Quyến không lí nào lại không hiểu. Cô nói: "Cũng tốt."
Lưu Quốc Hoa không phải một mình mà có cả một đội đứng sau. Anh ta nhận tin tức từ phía cảnh sát, lại kết hợp với những dấu vết đội mình điều tra được, có thể tự tìm kiếm phương hướng phá án. Nói đơn giản chính là anh ta ở đây chỉ để thu hoạch trực tiếp tư liệu từ cảnh sát, không hề gây cản trở tiến độ điều tra của bản thân.
Lưu Quốc Hoa cũng hiểu rõ điểm ấy. Anh ta đặt đồ ăn sáng xuống, chỉ là chút bánh nướng, bánh quẩy, màn thầu, sữa đậu nành linh tinh, rút khăn giấy lau tay rồi nói: "Phá án cùng cảnh sát tiện hơn. Tôi đã muốn hợp tác với đội trưởng Lý từ lâu rồi."
Đội trưởng Lý thoáng xấu hổ. Dù sao đây cũng là đường lui bọn họ chuẩn bị trước trong trường hợp phá án không được. Vụ án này quá lớn, ảnh hưởng thật sự nghiêm trọng. Nếu cuối cùng vẫn không điều tra ra, bọn họ sẽ rơi vào hoàn cảnh hết sức phiền toái. Từ trên xuống dưới có một đống người đang chực chờ dòm ngó. Nhưng nếu có được sự thông cảm từ người nhà nạn nhân thì ít nhất về dư luận sẽ dễ nghe hơn một chút. Anh ta vươn tay mời: "Cô ăn sáng chưa? Ăn chung luôn không?"
Vừa dứt lời, anh ta lại cảm thấy mất tự nhiên. Vừa nhìn Thẩm Quyến đã biết là kiểu người chạy xe sang, thường đến những bữa tiệc rượu, quán cơm Tây của xã hội thượng lưu, sao lại ăn những món ăn sáng lề đường bình dân này cho được?
"Không cần đâu." Thẩm Quyến đáp.
Đội trưởng Lý cũng không miễn cưỡng. Anh ta cầm lấy một cái màn thầu, đưa lên miệng cắn một ngụm rồi nói: "Vậy cô chờ một chút. Tụi tôi lót bụng xong lại đi thảo luận vụ án."
Thẩm Quyến đương nhiên không ác liệt đến nỗi ép người đã tăng ca cả đêm phải bụng đói mà điều tra vụ án. Qua lớp tường kính, cô thấy các cảnh sát ngoài đại sảnh còn đang bận rộn nhìn máy tính, nhìn văn kiện, có người còn nước miếng tung bay lấy lời khai từ nhân chứng, tất cả hẳn đều chưa kịp ăn sáng. Cô lấy điện thoại ra. Cố Thụ Ca đứng ngay bên cạnh, không nhịn được mà ghé đầu nhìn vào màn hình.
Quả đúng là ảnh chụp khi còn bé của mình. Hẳn là lúc vừa mới chập chững biết đi, mặc váy, nghiêng ngả bước trên quảng trường. Hình như là nghe có người gọi nên cô quay đầu lại, gương mặt bé nhỏ lọt vào ống kính. Cô nhoẻn miệng cười, đằng sau là một bầy bồ câu trắng tinh vỗ cánh bay cao.
Tâm trạng Cố Thụ Ca lập tức sáng sủa như vườn hoa rực rỡ sắc màu nở bừng giữa mùa xuân.
Thẩm Quyến mở khóa điện thoại, nhìn thấy hình nền thì đầu ngón tay cũng tạm dừng trong khoảnh khắc. Nhưng khoảnh khắc ấy rất ngắn ngủi, ngắn đến mức Cố Thụ Ca đứng ngay bên cạnh cũng chưa phát hiện một thoáng thất thần ấy. Thẩm Quyến soạn tin nhắn, dặn Lâm Mặc mua đồ ăn sáng đưa đến đội cảnh sát.
Bên kia, đội trưởng Lý cùng Lưu Quốc Hoa đồng thời giải quyết hết chiếc màn thầu chỉ trong vài ngụm, lại uống thêm ly sữa đậu nành, vậy là xem như xong bữa sáng. Áo blouse trắng còn chưa đi, thấy có đồ ăn bèn nán lại ăn chực.
Đội trưởng Lý xoa miệng, nuốt hết thức ăn rồi nói: "Vụ án này rất khó giải quyết. Hung thủ có ý thức phản trinh sát rất mạnh, thoạt nhìn còn khá quen tay. Những hình ảnh camera quay được không một cái nào có thể sử dụng... Bộ phận kỹ thuật còn đang tiến hành phân tích hình thể. Giờ chúng ta sơ lược về quá trình tâm lý của hung thủ trước."
Anh ta nói xong liền nhìn về phía Thẩm Quyến. Thẩm Quyến không hề có ý lảng tránh.
Đội trưởng Lý cũng không miễn cưỡng.
Trên thực tế, dựa theo góc độ động cơ gây án mà nói thì Thẩm Quyến là người có động cơ nhất ở thời điểm hiện tại. Bởi vì toàn bộ tài sản của Cố Thụ Ca đều để lại hết cho cô, mà tờ di chúc bí mật kia, ngoại trừ chính bản thân Cố Thụ Ca ra thì cũng chỉ có Thẩm Quyến và các nhân viên từng qua tay biết.
Dựa theo hướng phát triển của những cốt truyện bình thường thì Thẩm Quyết rất có khả năng giết người vì tài sản. Nhưng mà gần như tất cả mọi người, không một ai hoài nghi cô.
Một mặt là do cảnh sát đã điều tra Thẩm Quyến từ rất sớm, bắt đầu từ một tháng trước khi Cố Thụ Ca về nước. Hành trình của cô đã trình hết cho cảnh sát, không phát hiện bất kì chỗ nào khả nghi. Mặt khác, tất cả mọi người đều biết hai năm trước, Thẩm Quyến đã chuyển hết những di sản được thừa kế từ chồng sang danh nghĩa Cố Thụ Ca. Chuyện này khi ấy đã tạo nên một đợt sóng gió rất lớn. So với Cố Thụ Ca thì tài sản thuộc danh nghĩa Cố Dịch An chỉ có càng nhiều. Thẩm Quyến thừa kế số tài sản ấy, lại thêm ảnh hưởng của mình trong tập đoàn Cố thị, muốn đày một người thừa kế chỉ có tiếng mà không chút thực quyền đi đến tận chân trời cũng không phải chuyện gì khó. Nhưng cô không làm vậy mà vẫn tiếp tục cam tâm tình nguyện làm công cho nhà họ Cố. Tổng hợp hai phương diện ấy, khả năng gây án của cô cũng tuột xuống mức thấp nhất.
"Hung thủ có sự chấp nhất rất lớn với việc hoàn thành nghi thức." Lưu Quốc Hoa khi ăn sáng đã kịp hiểu về kình lạc lan từ miệng áo blouse trắng. Anh ta lên tiếng trước tiên: "Đầu tiên, người xuất hiện trong video theo dõi chắc chắn là chính hắn. Hắn muốn đích thân hoàn thành nghi thức khiêu vũ bên cạnh thi thể nên sẽ không mượn tay người khác. Tiếp theo, hành vi của hắn mang đậm sắc thái cá nhân, cho nên là chính hắn có gút mắc sâu đậm với nạn nhân chứ không phải sát thủ được thuê."
Anh ta đề ra hai điểm. Hai điểm này không ai phản bác.
"Chắc chắn là có xuất thân khá tốt. Đầu tiên là sắp xếp một vụ tai nạn giao thông vô cùng hoàn mỹ, đến khi cảnh sát chuẩn bị kết án lại đột nhiên trộm đi thi thể. Hắn có tâm lý vui đùa mãnh liệt. Trong hoàn cảnh ấy, hương liệu được lựa chọn khi tiến hành "nghi thức" chắc chắn là thứ ngày thường hắn hay dùng, hơn nữa còn rất ưa thích." Đội trưởng Lý tiếp lời.
Lưu Quốc Hoa cũng đồng ý.
Nhưng Thẩm Quyến lại nói: "Chưa hẳn."
Ba người còn lại không ngờ cô sẽ lên tiếng, lập tức quay sang nhìn. Áo blouse trắng rất ngạc nhiên. Cậu ta cảm thấy đội trưởng phân tích rất có lí, bèn dùng giọng điệu cà rỡn nói: "Cô Thẩm, chuyện kiếm tiền, kinh doanh, phát triển công ty, cống hiến cho nền kinh tế nước nhà thì chúng tôi thua cô. Nhưng phá án thì cô không bằng tụi tôi đâu."
Thẩm Quyến cũng không tức giận, cảm xúc cô thậm chí còn chẳng hề dao động, chỉ dùng giọng điệu hết sức bình tĩnh diễn đạt suy nghĩ của bản thân:
"Xuất thân không nhất định là tốt. Có thể là người gầy dựng sự nghiệp xuất thân gian khổ, giãy dụa bò từ tầng dưới chót lên. Cũng có thể là một thành viên không mấy gì được quan tâm trong nhà giàu mới phất."
Đội trưởng Lý ngây ngẩn cả người. Lưu Quốc Hoa vội đỡ lời cho chị sếp thuê mình: "Lí giải thế nào?"
"Kình lạc lan ngoại trừ bay mùi nhanh thì còn có một đặc điểm vô cùng quan trọng. Sau khi nó bay mùi, những tàn tro vừa bị thiêu đốt sẽ bay lên rồi chậm rãi lắng xuống mặt đất. Loại hương liệu này quá mức kì lạ, mùi lại rất thơm, không biết ai đã ví quá trình lắng xuống của nó như kình lạc*. Đây cũng là ý nghĩa của cái tên kình lạc lan. Thế nên trên bó cúc bách nhật mới có thể vương lại thành phần hương liệu."
*Kình lạc hay Whale fall: hiện tượng cá voi sau khi chết, xác sẽ từ từ chìm xuống đáy biển, hình thành cả một hệ sinh thái cho các sinh vật biển.
Áo blouse trắng hỏi: "Vậy thì lại liên quan gì đến xuất thân của hắn?"
Thẩm Quyến sắp xếp lại suy nghĩ rồi tiếp: "Tôi đồng ý với suy đoán đây là loại hương hung thủ ưa thích, nhưng không nhất định là thường dùng. Bởi vì loại hương liệu này rất hiếm, cũng vô cùng đắt đỏ. Đôi khi có tiền cũng chưa chắc mua được. Mà mùi hương của nó mê hoặc, để lại cho người ta ấn tượng quá sâu, vì vậy, nguồn gốc tên gọi của nó dần dần bị người ta quên lãng, chỉ một số ít những gia tộc lâu đời mới có thể nhớ mang máng. Cho nên thời gian hung thủ giàu có chắc chắn không dài, hoặc là tuy có tiếp xúc nhưng không đủ tiền để tiếp xúc thường xuyên, đi sâu tìm hiểu. Cho nên tôi suy đoán hắn là một trong hai loại người ấy."
Áo blouse trắng thoáng xấu hổ. Loại hương này cậu ta vừa tra tư liệu tìm được, trong đó quả thật không hề đề cập đến nguồn gốc tên gọi.
"Tôi cho rằng một trong những nguyên nhân hắn lựa chọn kình lạc lan là do đặc tính bay mùi trong mười phút của nó. Hắn không muốn ai biết hắn đã tiến hành một nghi thức trong phòng. Cho nên hắn không biết đặc điểm kình lạc của kình lạc lan."

"Vì sao hắn lại không muốn ai biết mình đã từng tiến hành nghi thức ở đó? Nhỡ đâu là hắn cố ý để lại dấu vết, muốn khiêu khích thì sao?" Áo blouse trắng lại một lần nữa ngắt lời.
Cố Thụ Ca đang nghe ngóng hết sức chăm chú, bất thình lình bị xen ngang, lại chậm rãi thở dài. Cô biết nguyên nhân vì sao.
Bởi vì kiểu tội phạm này thường rất tự cao, cực kì coi trọng sự riêng tư cá nhân. Nghi thức là thứ tư mật, xem như một loại dấu hiệu, dấu hiệu do chính bọn chúng ấn lên. Sao chúng lại để người khác thấy dấu hiệu độc đáo của mình cho được?
Quan điểm này xuất phát từ một quyển sách chuyên về tâm lý học tội phạm, người biên soạn là chuyên gia tâm lý học tội phạm nổi tiếng thế giới, đã từng tham gia vô số vụ án. Quyển ấy giờ còn nằm ngay trên kệ sách trong phòng cô.
Hình như là lúc học sơ trung, cô đột nhiên u mê mấy thứ hình sự trinh thám tội phạm. Nói đột nhiên cũng không đúng, bởi vì ngay từ khi còn bé, cô đã cảm thấy mấy chú trinh thám rất ngầu.
Đợt ấy, cô mua rất nhiều sách chuyên môn về xem. Thẩm Quyến phát hiện sở thích đó của cô, không nói gì. Nhưng mấy ngày sau, trên kệ xuất hiện thêm rất nhiều những đầu sách về lĩnh vực ấy, thậm chí còn có cả tư liệu nội bộ của viện nghiên cứu.
Sau nữa, việc học trở nên bận rộn, cô cũng dần bỏ qua, không động đến nữa. Số sách ấy đều được lưu giữ trên kệ, bị cô lãng quên.
Thẩm Quyến lại nói ra nguyên nhân, giống như đúc những gì cô đọc được trong sách.
Cố Thụ Ca thoáng thất thần. Thẩm Quyến đã đọc hết một loạt sách trên kệ của cô sao? Có lẽ không chỉ vậy. Xem một lần thì sao có thể vận dụng thành thạo đến thế được?
Như vậy, chị đã nghiêm túc nghiên cứu qua?
Chị bận rộn như vậy, hội nghị họp hoài chẳng xong, công việc làm mãi chẳng hết, cả những buổi tiệc không cách nào từ chối. Chị lấy đâu ra thời gian đi nghiên cứu một thứ nhỏ nhoi cô đã từng yêu thích? Huống hồ sở thích ấy, ngay cả cô cũng đã sớm lãng quên.
_____________