Bí Mật - Nhược Hoa Từ Thụ

Chương 12

BÍ MẬT - CHƯƠNG 12
Tác giả: Nhược Hoa Từ Thụ
Edit: Alex
_____________
Ác niệm phát hiện ý đồ của cô, tức tối cất tiếng chửi mắng: "Mày cái đồ nhát gan, đụng tới là trốn ra sau lưng Thẩm Quyến."
"Mày có làm được gì? Cái gì cũng không biết. Thật đúng là ăn hại."
"Mày ở lại dương gian cũng chỉ là trì hoãn thời gian đầu thai thôi!"
Lời chửi mắng của nó vang vọng cùng với cơn đau đầu kịch liệt. Cố Thụ Ca cố gắng chịu đựng, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài. Quỷ một khi đã cố thì có thể nhanh hơn người nhiều. Chẳng mấy chốc, cô đã thấy được cổng chính của cục cảnh sát.
Ác niệm vẫn còn đang mắng: "Mày sống chỉ lãng phí tiền của. Tên hung thủ kia làm tốt lắm!"
Cố Thụ Ca giận. Cô bay ra cửa, thấy xe Thẩm Quyến mới yên lòng, nghiêm mặt nói: "Mấy người còn mắng nữa là tôi mách chị đó."
Ác niệm cũng cảm nhận được Thẩm Quyến ở gần, đành cam chịu câm miệng.
Cố Thụ Ca thừa thắng xông lên: "Tôi không phải không biết gì hết. Tôi học rất giỏi."
Cô xuyên qua cửa xe, ngồi xuống bên cạnh Thẩm Quyến thì cảm giác đau đầu cũng chấm dứt hẳn. Ác niệm đã lặn mất.
Cục cảnh sát ở khá xa bệnh viện. Cố Thụ Ca ngồi trên băng ghế, ngẫm nghĩ rồi lại thấy buồn rầu. Cô nhớ đến những lời vừa rồi của ác niệm. Nói mình học rất giỏi thật sự không phải lừa nó, năng lực học tập của cô rất mạnh, gần như thi cử lần nào cũng có thể đứng hạng nhất. Lúc còn tiểu học, có một lần cô sinh bệnh, không thi được hạng nhất, đã buồn tủi mà khóc rất lâu. Thẩm Quyến cũng an ủi cô suốt ngần ấy thời gian, có bao nhiêu lời hay đều nói ra sạch sẽ.

"Tiểu Ca của chúng ta là giỏi nhất. Lần này chỉ là ngoài ý muốn thôi, lần sau mình lại giành hạng nhất về."
"Đừng khóc. Hôm nay cho em xem phim hoạt hình thêm một giờ chịu không?"
"Tiểu Ca cười một cái. Còn khóc là không xinh nữa."
Cô vừa khóc đến ấm ức, vừa sụt sịt nói: "Cười... xinh. Khóc cũng... xinh."
Thẩm Quyến mười bảy tuổi muốn phì cười nhưng vẫn phải cố giữ vẻ nghiêm túc mà phụ họa: "Đúng vậy. Tiểu Ca dù có làm sao cũng là xinh đẹp nhất."
Bất kể lúc nào, hễ nhớ đến đoạn hồi ức ấy, Cố Thụ Ca đều có thể bật cười, xấu hổ nhưng vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Lần này cũng vậy, chỉ là ý cười còn chưa kịp đong đầy đáy mắt, cô đã không vui nổi nữa.
Học giỏi thì có ích lợi gì?! Cô vẫn là một đứa vô dụng không biết làm gì, cũng không giúp được cho Thẩm Quyến. Thẩm Quyến và anh trai đều bắt đầu tiếp xúc chuyện trong nhà từ khi còn học cao trung, trong khi cô hai mươi hai tuổi vẫn còn đi học. Bởi vì ngoại trừ học, cô không biết làm gì cả.
Cố Thụ Ca cảm thấy ác niệm nói không sai, cô thật sự rất vô dụng. Còn ông cục trưởng kia nữa, điều tra vụ án không tới nơi tới chốn, vừa gặp chuyện đã muốn đùn đẩy trách nhiệm. Lại còn thi thể mất thì mất đi? Nói vậy mà nghe được sao? Thật không tôn trọng người chết.
Một nỗi oán khí dần dần bốc lên từ đáy lòng Cố Thụ Ca. Cô càng nghĩ càng giận. Mấy người trong cục cảnh sát này thật quá kì cục, hoàn toàn không hiểu cái gì là vì dân phục vụ, chỉ muốn qua loa cho xong, qua loa kết thúc vụ án!
Ngay cả vụ án của cô mà cũng dám hời hợt. Cô lúc sinh thời là người thừa kế của tập đoàn Cố thị. Cố thị quanh năm suốt tháng cố gắng kéo GDP trong nước, cố gắng tạo ra công ăn việc làm, cố gắng làm từ thiện giúp đỡ cho xã hội. Tập đoàn Cố thị các cô đã cố gắng như vậy, cục trưởng Hoàng dựa vào cái gì mà hời hợt với vụ án của cô?!?
Cố Thụ Ca càng nghĩ càng giận, đầu cũng bừng hắc khí, tròng trắng giăng đầy tơ máu tối tăm, ngực như có một ngọn lửa phẫn nộ đang hừng hực thiêu đốt. Nhưng mới đốt được một nửa, cô lại đột nhiên sửng sốt. Những ý niệm này chẳng phải chính là thứ ác niệm đã gieo rắc vào đầu cô sao?
Cố Thụ Ca mím môi, lặng lẽ nhích người sát vào Thẩm Quyến, kéo gần khoảng cách một chút. Hắc khí dần biến mất, tơ máu trong mắt cũng từ từ rút đi, ngọn lửa phẫn nộ trong ngực như bị dội nước lạnh, tắt ngúm.
Cố Thụ Ca vô cùng ảo não. Lần trước ác niệm toát ra vẫn luôn chửi mắng Thẩm Quyến, cho nên cô không sợ. Bởi vì trong lòng cô, hình tượng của Thẩm Quyến là không cách nào lay chuyển. Nào ngờ ác niệm không chỉ nhằm vào mỗi mình Thẩm Quyến mà ai nó cũng có thể mắng đôi câu. Hơn nữa, nó lại cắm rễ ngay trong ý thức của cô nên rất dễ gây ảnh hưởng.
Bỗng dưng Cố Thụ Ca cảm thấy thật hoang mang, không biết mình nên làm gì. Trên đời này, cô chỉ tuyệt đối tin tưởng hai người, niềm tin không thể nào lay chuyển. Một là Thẩm Quyến, một là Cố Dịch An. Cố Dịch An đã qua đời, cho nên hiện giờ cô chỉ tin mỗi mình Thẩm Quyến. Ngoài ra, ngay cả bản thân mình cô cũng sẽ sinh lòng hoài nghi, cảm thấy mình không đủ giỏi giang, vẫn luôn liên lụy Thẩm Quyến. Nếu ác niệm xuống tay với người khác ngoài chị, rất có thể nó sẽ thành công.
Cố Thụ Ca không muốn biến thành ác quỷ, không muốn hại người, cũng không muốn đi đầu thai, không muốn rời khỏi thế giới này. Nếu phải vĩnh viễn làm một con quỷ, không bao giờ được trở lại cuộc sống con người thì cô cũng chỉ muốn được như bây giờ, mãi đi theo bên cạnh Thẩm Quyến.
Đến bệnh viện, ngoài cửa chính đã có một nhóm người chờ sẵn. Người đứng giữa chừng bốn năm mươi tuổi, mặc tây trang phẳng phiu, có một loại khí thế của người ngồi ở địa vị cao đã lâu. Vị phó viện trưởng lần trước gặp ngoài cửa nhà đại thể đứng ngay bên cạnh. Cố Thụ Ca đoán người này chính là viện trưởng của bệnh viện.
Quả nhiên, viện trưởng vừa nhìn đến xe Thẩm Quyến đã bày tỏ sự khách khí hết sức rõ ràng. Ông ta bước lên, giới thiệu ngắn gọn về bản thân.
Ngoại trừ những bác sĩ của bệnh viện ra thì Cố Thụ Ca còn thấy được Lưu Quốc Hoa. Hẳn là Lâm Mặc báo cho anh ta đến đây.
Vẻ mặt Thẩm Quyến âm trầm đến dọa người. Viện trưởng cũng kiêng kị đôi phần, nói sơ lược về tình huống vừa xảy ra: "Ngoài nhà đại thể vẫn luôn có hai bác sĩ canh chừng. Những người ra vào cũng không có vấn đề, đều là nhân viên của bệnh viện. Một giờ trước, bệnh viện có một bệnh nhân phẫu thuật thất bại. Anh ta không có người nhà nên chúng tôi tạm đưa anh ta đến nhà đại thể theo lệ thường. Lúc vào mới phát hiện di thể của cô Cố đã biến mất."
Ngoài cửa rõ ràng có người canh nhưng thi thể lại biến mất một cách bí ẩn. Cho dù đang giữa ban ngày, viện trưởng vẫn phải rùng mình một cái.
"Hiện trường... hiện trường chúng tôi không dám động vào nên đã để lại người gác, chờ cô cùng cảnh sát đến. Dù sao chuyện điều tra là chuyện của cảnh sát, chúng tôi làm bác sĩ đều không rành chuyên môn." Lời nói còn thoáng ý thoái thác trách nhiệm.
Thẩm Quyến không để ý đến ông ta, chỉ hỏi một câu: "Anh thấy sao?"
Mắt cô nhìn thẳng, bước chân vừa dài vừa gấp. Tuy không gọi ra xưng hô nhưng tất cả mọi người đều biết cô đang hỏi ai.
Lưu Quốc Hoa nghe báo cáo tình huống xong lại phân tích: "Theo tôi biết thì cảnh sát đã quyết định kết luận vụ án là tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Di thể biến mất, tương đương với việc nói cho mọi người vụ án này là có người sắp đặt, phải điều tra lại. Hung thủ tự đặt bản thân mình vào vòng nguy hiểm. Chỉ là không biết động cơ của hắn ta là gì. Bước đầu suy đoán có ba loại tình huống: thứ nhất là khiêu khích cảnh sát, thứ hai là di thể có thứ gì đó khiến hung thủ cảm thấy hứng thú, cần phải mang đi, còn thứ ba..." Lưu Quốc Hoa tạm dừng một lúc, cố ý quan sát vẻ mặt Thẩm Quyến rồi mới nói ra những lời còn lại, "Hắn đang tra tấn người nhà."
Tất cả mọi người cứng đờ. Nhà họ Cố giàu có, quyền thế. Mà chuyện trong những nhà giàu có, quyền thế thì luôn là đề tài khiến công chúng cảm thấy hứng thú. Cha mẹ nhà họ đột nhiên qua đời, để lại một đôi trai gái còn vị thành niên cùng một cô con gái nuôi xem như con ruột. Ba người này tình cảm rất sâu đậm. Đó là chuyện ai cũng lờ mờ biết được ít nhiều. Giờ di thể biến mất, người sẽ bị tra tấn là ai, cả thế giới cũng chỉ còn lại một mình Thẩm Quyến.
Trái tim Cố Thụ Ca như chìm xuống vực thẳm.
Nhà đại thể đã hiện ra trước mắt. Ngoài cửa vẫn là hai người canh gác, nhưng lần này không phải bác sĩ mà là cảnh sát. Vẻ mặt Thẩm Quyến âm trầm, ai cũng nhìn không ra cô đang nghĩ gì.
"Vào xem." Cô nói.
Đội cảnh sát hình sự ở gần, vừa nhận được thông báo của Trần Hành Phong đã lập tức xuất phát, cho nên bọn họ tới trước mười phút. Khi Thẩm Quyến đến thì bên trong đã có mấy cảnh sát đang chụp ảnh thu thập bằng chứng và xem xét dấu vết ở hiện trường. Nhà đại thể không lớn, có mấy cảnh sát đứng bên trong đã chật chội thấy rõ. Thẩm Quyến bảo người của bệnh viện ở lại hết bên ngoài, còn mình dẫn Lâm Mặc cùng Lưu Quốc Hoa đi vào. Cố Thụ Ca không chiếm chỗ, cũng chen chúc đi theo.
Người đứng đầu vừa thấy bọn họ tiến vào đã đoán được thân phận. Lâm Mặc bước lên giao thiệp, cảnh sát chần chờ một lúc nhưng cuối cùng cũng không ngăn cản. Lưu Quốc Hoa nhìn chung quanh một vòng, còn bắt chuyện với vài cảnh sát đang làm việc.
Nhà đại thể được quét tước mỗi ngày, vô cùng sạch sẽ, trên mặt đất chỉ có một thứ đúng ra không nên có là bó cúc bách nhật.
Thẩm Quyến bước qua. Cô không nhặt hoa mà chỉ im lặng đứng nhìn. Hoa là hôm qua cô tự tay cắt từ nhà ấm, vì được đặt trong tủ đông cùng thi thể nên chẳng những không khô héo mà vẫn còn rất tươi. Lúc này, bó hoa ấy nằm bẹp dưới đất, bị người ta dẫm đạp trông vô cùng xơ xác, thê lương.
Cố Thụ Ca sa sầm mặt. Cô vừa nhìn bó hoa đã biết chuyện này ngày càng phức tạp.
Lưu Quốc Hoa tỉ mỉ tra xét hết hiện trường một lượt, ngay cả những góc nhỏ cũng không bỏ qua, lại tìm hiểu thêm tình huống từ phía cảnh sát. Lúc này, anh ta bước đến đứng sau Thẩm Quyến, báo cáo tin tức mình có được: "Bên ngoài nhà đại thể vẫn luôn có người gác. Mới đầu là bác sĩ, nhưng bệnh viện vốn đã thiếu bác sĩ nên họ lại đổi thành bảo vệ, vẫn là hai người, đều chọn những quân nhân xuất ngũ thân thể cường tráng, khỏe mạnh. Một ngày hai mươi bốn tiếng tuyệt đối lúc nào cũng có người ngoài cửa."
Bệnh viện tận tâm cũng không phải vì lo sẽ xảy ra chuyện. Dù sao có ai lại rảnh đến nỗi đi phá di thể cơ chứ? Chỉ là e ngại lời dặn dò của Thẩm Quyến hôm ấy, lại thêm gần như mỗi ngày sau đó cô đều đích thân đến một chuyến thôi.
Vụ án thi thể biến mất trong phòng kín, Cố Thụ Ca thầm nghĩ.
Lưu Quốc Hoa do dự đưa ra một phỏng đoán: "Tôi đã giao lưu với các cảnh sát rồi. Hiện trường không để lại dấu vết gì hữu dụng. Có khi nào kẻ giết hại cô Cố và kẻ trộm di thể không phải cùng một người không?"
Cố Thụ Ca lập tức phủ định: "Không đâu."
"Không đâu." Ánh mắt Thẩm Quyến vẫn chưa rời khỏi bó hoa. Cô ngồi xuống, duỗi tay nhặt lấy nó, "Anh nói đúng, là nhắm vào tôi."
Hoa đã nát hết rồi. Không phải kiểu nát vì bị người ta vô tình dẫm trúng mà là có người đạp lên rồi hung hăng giày xéo thật thô bạo. Hung thủ là cố ý. Hắn biết bó hoa này do ai đưa đến.
Lưu Quốc Hoa cũng trầm ngâm.
"Xem camera theo dõi chưa?" Thẩm Quyến hỏi.
"Có vài cảnh sát đang kiểm tra. Tôi đã xin một bản từ bọn họ rồi. Tiếc là bên trong nhà xác không có gắn camera." Xuất phát từ sự sợ hãi và mê tín nào đó mà trong nhà đại thể không gắn máy quay.
Thẩm Quyến gật đầu.
Cảnh sát còn đang điều tra, cho cô vào đây đã xem như phá lệ. Chỉ lát sau, có một người cảnh sát bước đến, lên tiếng xin lỗi mời cô rời đi. Chuyện này không cần phải nói, nếu có tiến triển nhất định sẽ báo ngay. Mà Thẩm Quyến không am hiểu chuyện tra án, ở lại cũng chỉ quấy rầy cảnh sát.
Cô rời khỏi hiện trường. Lưu Quốc Hoa lại nói: "Nếu tiện thì cô có thể soạn ra một danh sách những nhân vật khả nghi cho tôi không?"

Nếu hung thủ là nhằm vào Thẩm Quyến, như vậy cô hẳn cũng có chút ý tưởng.
Thẩm Quyến vừa về đến nhà đã vào ngay phòng sách. Cô cầm một tờ giấy trắng, định liệt kê những người đáng nghi. Nhưng suy nghĩ mãi, trong đầu xuất hiện rất nhiều những cái tên nhưng không cái nào cô có thể xác định.
Thân làm kinh doanh nơi thương trường, đắc tội người khác là điều khó tránh khỏi. Nhưng thương nhân chỉ vì lợi ích, cũng không phải tội phạm điên cuồng. Mưu sát Tiểu Ca, khiến Cố thị rung chuyển từ bên trong, qua đó thu lợi thì còn hiểu được. Nhưng vì tra tấn cô mà trộm đi di thể Tiểu Ca, chuyện này kiểu gì cũng giải thích không thông. Bởi vì làm vậy chẳng được gì, chỉ đơn thuần là phát tiết cảm xúc.
Thẩm Quyến một tay đỡ trán, tay còn lại buông bút. Ngoại trừ đối thủ cạnh tranh trên thương trường thì cô không nghĩ ra được người nào khác. Bởi vì cô ngoại trừ làm việc, căn bản không có thú vui giải trí gì, ngay cả bạn bè còn chẳng có lấy một người. Nếu là nhằm vào cô, như vậy rất có thể Tiểu Ca là bị liên lụy, nhưng cô một chút manh mối cũng không có. Cô ngay cả di thể của Tiểu Ca cũng không bảo vệ được, khiến vong linh của em không thể an nghỉ.
Cố Thụ Ca chỉ có thể nhìn đến Thẩm Quyến từ khi cầm bút, đến buông bút, sau đó là nhắm mắt lại, vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Cô không biết chị đang nghĩ gì.
Mấy tiếng trôi qua, trời đã tối mịt nhưng Thẩm Quyến vẫn không có một động tác nào. Cố Thụ Ca nhìn mà lo lắng không thôi. Cô bước qua, chạm vào vai chị: "Chị." Đương nhiên tay vẫn xuyên qua.
"Chị nghĩ gì vậy? Là không viết ra được tên ai sao?" Cố Thụ Ca hỏi. Cô biết những lúc không làm việc thì Thẩm Quyến là một người rất nhún nhường. Chỉ cần đừng chạm vào điểm mấu chốt thì chị đều không so đo. Có điều cũng không ai dám đi chạm vào mấu chốt ấy.
Thẩm Quyến không nghe được nên không đáp. Cố Thụ Ca im lặng một lúc, lại cười nói: "Chị suy nghĩ thân thể em đi đâu đúng không?" Tuy không ai nói ra nhưng tất cả mọi người đều biết dù có tìm được thi thể thì e rằng cũng không còn được nguyên vẹn. Một là vì thi thể phân hủy, hai là nếu đã muốn tra tấn người nhà thì tuyệt đối không thể nào tôn trọng di thể được.
"Chỉ là một cái xác thôi. Không sao, dù gì em cũng không xài được." Cố Thụ Ca nói với Thẩm Quyến bằng vẻ thoải mái.
Một giọt nước mắt lăn khỏi khóe mi Thẩm Quyến, rơi trên trang giấy trắng.
Cố Thụ Ca chợt khựng lại. Cô nhẹ giọng, cúi đầu, không dám nhìn đến giọt lệ kia: "Không sao thật mà..."
Cô vừa dứt lời, Thẩm Quyến đã bất chợt ngẩng đầu. Đôi mắt vẫn còn rưng rưng, lập lòe ánh nước của chị đâm thẳng về phía cô. Cố Thụ Ca hoảng sợ, ngơ ngác nhìn lại.
"Tiểu Ca..." Thẩm Quyến gọi. Trước mắt cô lúc này đã không còn là một khoảng không khí mà có một bóng người hết sức mơ hồ. Vì không bật đèn, chỉ có ánh sáng leo lét ngoài đường hắt vào nên bóng người ấy rất nhạt, trong suốt, thậm chí còn khẽ lung lay, mang theo sự âm trầm, đáng sợ, không nhìn rõ gương mặt.
Nhưng Thẩm Quyến vẫn nhận ra. Cô nằm mơ cũng nghĩ đến em.
_____________
Lại ngủ quên khi đang check lỗi QAQ.