Bí Mật Ngôi Nhà Cuối Huyện

Chương 34

Hai ngày trôi qua.

 

Ban chỉ huy Sở cảnh sát Long Hà mới lập có kết luận chắc chắn nghi phạm Long hiện đang bị tạm giam trong nhà tù mắc triệu chứng điên, tâm thần do bị tấn công, sau vài đợt hỏi cung tra khảo vượt quá mức độ nhân tính, đi gần đến tội ác … theo họ, về nguyên tắc và pháp luật cho tù nhân tạm giam, Sở đã vi phạm quyền về con người, đã cho giải Long vào ngục tối biệt giam chờ ngày chuyển tù nhân. Long ở trong phòng biệt giam, tối tăm ẩm thấp, chỉ có chấn song và một lỗ thông hơi nhỏ trên cao, anh vẫn tỉnh táo, nhận khẩu phần ăn ít ỏi hằng ngày. Trong buồng giam này, khi không ai có thể quan sát anh, Long tranh thủ ngồi luyện công và thiền suốt ngày, như vậy anh sẽ duy trì được công lực và tiêu tốn ít sức lực nhất.

 

Đêm trước và đêm qua, Đào có quay lại, liền sau cái chết của tay họa sỹ, Đào vì vừa đau vừa sợ thuộc hạ của lão ta quay lại tấn công, nên sơ sót không dọn hiện trường, tống cái xác đó xuống hầm nhà, nơi đây những cương thi khác sẽ tấn công lão ta tiếp và một hai ngày sau cái xác đó sẽ sống lại và gia nhập đám cương thi dưới hầm nhà như bọn chúng. Xác tay họa sỹ có dấu hiệu trương phình và bắt đầu bốc mùi quanh đó, tình cờ vài người hàng xóm gần đó phát hiện đã báo cho cảnh sát biết. Tin tức có thêm một vụ án trực tiếp tại căn nhà ông Trương Thế Tuyệt đã đẩy vụ án tại nhà này sang mức độ công khai. Cảnh sát Long Hà đã xuống hiện trường thu dọn xác, lấy dấu vết. Xác được chuyển xuống ngay Bệnh viện Sở cảnh sát Long Hà giám định pháp y. Sau nửa ngày, kết quả đã trả lại cho Sở, nhưng lần này, linh cảm thấy liên tiếp nhiều vụ giết người có dấu vết để lại gần giống nhau, ban chỉ huy Sở gồm bốn người đã hỏi cung Long và vài cảnh sát viên khác đi tàu phi thuyền ngay sang Bệnh viện.

 

Tại khu giám định pháp y Bệnh viện, chỉ còn mỗi Tony Lương sau cái chết của Mathiew Trần, hai nhân viên pháp y vừa tốt nghiệp được bổ sung là David Lê và Quách Văn Hải Jackson đã giám định xác tay họa sỹ cho biết:

- Thưa sếp, nạn nhân chết do bị tấn công vào cổ, nhằm động mạch chủ ở cổ, trên vết thương, có dấu vết 4 chiếc răng nanh, nạn nhân chết do mất máu nhiều và hiện trường cho biết trước chi chết nạn nhân đã quan hệ tình dục. – Tony nói

 

Mọi người nhìn kỹ xác nạn nhân. Cho thấy một người đàn ông tuổi ngũ tuần, da ngăm ngăm đen, người tầm thước khoảng 1m65, lực lưỡng. Phía cổ bị một hai vết cắn, hình như là hung thủ đã phải cắn hai lần vào cùng một chỗ nên để lại nhiều vết răng nham nhở, động mạch chủ bị chọc thủng, răng cắm sâu vào trong cổ trên cơ vai. Giở xác nạn nhân ra sau, thấy có mười vết móng tay quặp vào lưng nạn nhân gây trầy xước. Dương vật nạn nhân bị tấy đỏ phần đầu và có biểu hiện rách da phần đầu. Điều này tái hiện lại ngay hiện trường vụ án, nạn nhân đã quan hệ tình dục với ai, người này hẳn có móng tay sắc nhọn ôm vào lưng nạn nhân. Còn vết cắn, thì chưa thể xác định được ngay lúc quan hệ hay sau đó.

Tay sỹ quan Mỹ William hỏi:

- Theo anh, nạn nhân quan hệ rồi bị chết hay hai quá trình này đồng thời xảy ra.

Văn Bình nói:

- Có đúng nạn nhân chết do mất máu không?

Tony nói:

- Kết quả đã chắc chắn, nạn nhân bị tấn công và chết do mất máu. Đây là một vụ án có lý do giết người khá đơn giản …

William hỏi:

- Hiện trường có thêm gì không?

Minh Hoàng (Max) nói nhớ lại hồ sơ vụ án vừa báo:

Cái chết xảy ra cách đây khoảng hai ngày, trên bàn vẫn còn thuốc lá, rượu vang, và một bình trà, hình như nạn nhân đã mời trà hung thủ, cách đây hai hôm trời mưa lớn vào buổi tối. Trong nhà tắm nơi xảy ra vụ án cho thấy có một người đàn bà đã tắm. Sau đó, có thể cho rằng hai người đã nói chuyện với nhau khá lâu, rồi quan hệ tình dục. Còn tìm thấy một bộ quần áo ngủ đen, bằng chứng là hung thủ đã thay một bộ áo ngủ sau đó thì cởi ra và lại vứt lại trong nhà tắm. Có thể gây án xong, hung thủ thay quần áo và bỏ đi. Ngoài ra, căn nhà này tay họa sỹ thuê để ở tạm. Hiện đã thông báo cho chủ nhà, nhưng chủ nhà không xuất hiện, người nhà được xác định là còn hai người là anh chị em nhưng họ đã vắng nhà từ khá lâu, đó là cô Trương Mộng Đào mất tích, và người anh kế là anh Trương Thế Tạ lưu lạc nơi khác …

 

Văn Bình xua tay nói:

- Thôi được, đến đây tôi đã nắm rõ về ngôi nhà này…

Hà Huy nói thêm:

- Ngoài ra, gần nơi thi thể nạn nhân, các nhân viên cảnh sát còn nhặt được một khẩu súng Laser như vầy. – Anh nói và tay nhấc lên một bao nylon đựng một khẩu súng, chuyển cho William. Văn Bình và một số người khác quay sang nhìn khẩu súng khá hiện đại.

William cầm săm soi bằng con mắt của một chuyên gia vũ khí, ông nói:

Wow! Đây là loại súng laser công nghệ bí mật chỉ được sản xuất riêng trong lực lượng an ninh hoàng gia, và ở một số nước trên thế giới. Tôi tự hỏi, liệu hung thủ nào có thể nào mà vứt một thứ vũ khí tối tân nhỏ gọn trong bàn tay như vậy?

Hay là họ vô tình đánh rơi. – Văn Bình xen ngang – Nếu vậy giả thiết lật lại là hung thủ là một nhóm ít nhất hai người, trong đó có một nam một nữ hoặc nhiều hơn … - Anh lại trầm ngâm

Hà Huy (Leon) nói:

- Chính xác, thưa sếp, ngôi nhà này bỏ trống đã lâu, và để cho thuê, mặc dù khách thuê nhà thưa thớt, chủ nhà ít khi nào xuất hiện. Ngôi nhà còn khá khang trang, tiện nghi, rộng rãi, nhưng hình như quanh vùng này, không có người nào dám vãng lai lại gần hay vào nhà trú. Xem xét các bill tiền điện và nước, do một người hàng xóm ở cách xa đó trả tiền hàng tháng, một chi tiết đáng chú ý nhà này không hề mắc điện thoại hay Tivi, nói chung, chúng tôi có nhìn qua, không hề thấy một thiết bị liên lạc, phương tiện nào trong nhà này, nhà bài trí theo kiểu cổ điển kiểu Villa trên khoảng đất rộng có vườn cây …

William ngạc nhiên hỏi:

- Quái lạ, ở một tỉnh lạc hầu yếu kém này, dân cư hỗn tạp, một ngôi nhà biệt thự xinh đẹp như vậy bỏ không, đầy đủ tiện nghi, mà không có người nào dám vào ở…Có lẽ ở đây họ không cần tiền chăng, trong khi mức sống của dân vùng này khá nghèo?

Văn Bình nói:

- Điều này chúng tôi cũng lấy làm ngạc nhiên!

Hà Huy lại nói:

- Thưa sếp, điều này thật ngạc nhiên nhưng không có gì lạ! Quả thật, dân vùng này có khi nhiều thành phần đầu trộm đuôi cướp, nhưng không ai dám lại gần nhà này vào ban đêm, hay cả gan dám chui vào nhà ngủ tạm qua đêm. Tôi có hỏi một số người quanh vùng, họ nói người vào đấy, khi ngủ thường gặp ác mộng, một là mất tích luôn, hai là sau này trở về đi nơi khác sinh sống thì cũng chết bất đắc kỳ tử, hay bị tâm thần …

Văn Bình chú ý chi tiết này nói:

- Có lý, như vụ án này ta thấy rõ một tình tiết khả nghi. Tay họa sỹ đã pha trà mời nước vị khách nữ đó, nhất định họ phải hẹn với nhau hay tình cờ gặp … Có điều là nếu cô ta có móng tay và 4 chiếc răng nanh thì ông ta không thể bình thường mà ngồi tiếp đãi, có thể lúc gặp nạn nhân, hung thủ trông như người thường … và còn khá thu hút. Tình tiết lần dở cho ta thấy người đàn bà này đã ngồi gặp ông ta, cùng ngồi uống nước nói chuyện, chiếc áo ngủ tháo ra cởi vào cho biết có thể cô ta đã dùng sắc đẹp để dụ hắn ta. Trong khi quan hệ, thì ả ta cào cấu … rồi sao nữa. Tình tiết lại trở nên tối ở đoạn này. Ả đi cùng một tên đồng bọn, hắn đứng ngoài vườn chờ cho ả ở trong ra tay, vì nóng lòng nên có thể hắn đi qua lại, loay hoay và đánh rớt súng. Sự việc từ nguồn gốc của loại súng này, ta có thể tạm kết luận hắn từng làm trong lực lượng an ninh, và chở một cô gái đi gây án… Mà cũng có thể là hắn từng tấn công một ai đó trong ngành cảnh sát, khống chế và lấy được súng, vì thấy khẩu súng quá hiện đại, lại tiện dụng nữa hắn mang theo. Theo tôi, không thể có trường hợp một cô gái bình thường đi một mình, lại mang theo súng laser, giết nạn nhân không phải bằng súng mà bằng việc cắn chết nạn nhân. Nếu cô ta bình thường, thì tại sao cô ta không bắn chết nạn nhân cho mọi chuyện đơn giản.

William thêm vào:

- Có lý! Loại súng hiện đại này, sử dụng màn hình điện tử để điều khiển năng lượng và kiểu bắn, một kẻ với 4 chiếc răng nanh như thú như người rừng làm gì biết đến loại vũ khí tối tân này mà dùng. Tôi cũng cho rằng, bọn này gồm hai tên trở lên, một nam một nữ.

Minh Hoàng (Max) nói:

- Thưa sếp, gần đúng rồi. Theo tôi, khi quan hệ, ả ta có móng tay cào cấu thì hắn chẳng đau, có kẻ còn vừa tự hành xác vừa quan hệ thì sao. Chi tiết ở đây theo tôi, là tay họa sỹ sau khi quan hệ lăn ra ngủ mê mệt, thì ả mới tấn công. Hoặc ả bỏ đi, và một ai đó với 4 chiếc răng nanh như thú lại tấn công lão.

William hỏi:

- Thế còn vết thương trên cổ, nhìn vết thương này, người không chuyên nghiệp cũng biết là bị tấn công hai ba lần. Here, see! Vết thương nham nhở vết răng!

Văn Bình nói:

- Thôi, tôi hiểu rồi, hoặc ả ta là một người rừng như nạn nhân Lê Thị Vân đã giết chết anh Matthiew Trần, hoặc ả ta bỏ đi và một con khác đêm hôm đến cắn cổ lão ta.

- Vấn đề là sao? Báo động tỉnh chúng ta đã xuất hiện bọn người rừng!

Văn Bình bất ngờ vỗ tay xuống bàn cái “thịch”, mắt anh sáng lên như hiểu ra ẩn ý:

- Mọi chuyện đã rõ, vụ án này có thể là một sự trả thù. Đơn giản hơn, đây chỉ là một trong những chuyến săn mồi của bọn này. Hãy hình dung xem! Bọn chúng trong đó có một tên là người rừng, khi đói, nó sẽ đi tìm mồi, và chọn nơi vắng vẻ để ra tay, còn tên kia là người thường, hắn đứng ngoài cầm súng đợi, nhưng vì sốt ruột nên đánh rơi súng. Còn ả ở trong sau khi chén no nê, rồi bỏ đi.

William nói:

- Tôi chưa rõ ông nói người rừng là ai, một hay nhiều người.

- Một toán, thưa ông! Không những một toán, mà theo tôi linh cảm là cả một làng bọn này, yes, đang ở quanh tỉnh này, những khu rừng, nối sang biên giới Miến Điện.

Tony nói thêm:

- Đúng thưa sếp, vụ án này giống hệt vụ nạn nhân Lê Thị Vân đã sống lại và sát hại nhân viên Mathiew của Bệnh viện. Lúc đó, tôi nhớ là đã thấy cô Vân như một người trông rất hoang dại, gần giống như người rừng. Điều đáng chú ý, cô ta là nữ nhưng có khỏe hơn một người đàn ông. Bằng cớ là cô ta đã xô bật cửa làm tôi ngã ra sau cả 2m…

Văn Bình nghiến răng, nhíu mắt nói:

Đúng là bọn này đã xuất hiện, chúng dần dần tiến ra thị trấn để săn mồi …

Hà Huy nói:

Thưa sếp, ta phải trả thù cho anh Mathiew!

Minh Hoàng quay sang hỏi Tony:

Anh có nhớ rõ cô Vân khi bỏ đi, có răng nanh không?

Sure! Tôi nhớ đinh ninh, còn có cả móng vuốt nữa!

Đích thực là chúng! – Minh Hoàng nói nhỏ

 

Cuộc gặp mặt tại Bệnh viện Sở giữa nhóm người ban chỉ huy nổ ra tranh cãi sôi nổi quanh nhân vật người đàn bà này là ai, theo họ có khả nghi nhiều người đàn bà, cô Trương Mộng Đào đã mất tích, nạn nhân Lê Thị Vân sống lại và bỏ trốn …

 

William tỏ ra nóng giận:

- Tôi muốn bắt một con như vậy, xem chơi, xem nó là loài nào! Từ ngày phục viên đến nay, tôi chưa từng gặp một loại tội phạm nào như vậy…

 

Văn Bình cũng nói, sau một hồi suy nghĩ, tình tiết vụ án càng đi vào khó hiểu, anh giờ mới ngẫm lại “Thảo nào, cách đây hai hôm, tên Long đã nói với mình rằng hắn gặp ma. Lúc đó mình không tin, nhưng nhìn bộ mặt hắn có điều gì đó hơi thật. Còn tay trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt, trước đây, cứ vụ giết người nào mạ nạn nhân bị chết kiểu này, hắn đều cho qua vụ án, và ra lệnh cho Bệnh viện Sở nhanh chóng giải quyết thiêu hủy hết xác nạn nhân. Còn hắn, thường hay bỏ công việc không một lý do cụ thể … Phải chăng, mình đang lần ra đầu mối vụ này là một mắt xích chăng. Tên Trần Khắc Kiệt, những con người rừng, lời đồn đại về ngôi nhà quỷ quái này …Và tên thanh niên trong tù kia? Tất cả trò này là gì? Sao mình làm việc trong Sở trên mười năm mình không hay biết điều này? ”. Trong khi mọi người bàn tán, Văn Bình bằng sự phán đoán và móc nối các tình tiết, anh đang từ từ xuất hiện một ý nghĩ trong đầu về tên Trần Khắc Kiệt, có thể hắn có một loại súng như vầy nhưng của người khác, và đi cùng hắn là một con yêu tinh nào đó. Bọn chúng đã ra tay. Nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua chưa đủ cơ sở kết luận, anh im lặng không nói vội, mà chỉ quả quyết:

 

- Tôi cũng đồng tình. Nếu không ra tay lần này, bắt một con, dù chỉ một con thôi, thì Sở ta sẽ còn chứng kiến nhiều vụ giết người tương tự như vầy.

Có tiếng vỗ tay hoan hô:

- Bravo, bravo, hoan hô trung sỹ!

Ban chỉ huy rời Bệnh viện Sở về lại trụ sở chính trong ngày. Họ lập tức báo cáo kế hoạch mật cho Ban giám đốc Sở. Một lệnh khống chế quyền hạn của trưởng thanh tra Trần Khắc Kiệt được ban hành, mà hắn ta cũng chẳng hay biết, một tuần nay hắn lấy cớ đi khám chữa bệnh rồi không đến Sở làm việc. Một lệnh mật nữa được ban ra cho thành lập “Biệt đội bắt quái thú” gồm 50 cảnh sát viên tinh nhuệ đang đóng trực tiếp tại Sở, trong đó có Ban chỉ huy 4 người trên. Thiết bị và quân dụng dành cho lực lượng này, gồm hai tàu bay hạng trung, hai thiết giáp xa, hai xe tải chở quân dụng. Tỉnh Long Hà đã nghèo, tung ra lực lượng như vậy, làm Sở hụt mất phân nửa số phương tiện. Biệt đội được bí mật bố trí một khu vực khác bên trung tâm huấn luyện của Sở tại huyện Sơn Đông. Bên ngoài khu chỉ đạo có treo biển “Không phận sự miễn vào, khu vực ban chỉ đạo đặc biệt”. Ngày hôm đó, rục rịch, Sở cảnh sát âm thầm điều động phương tiện, quân dụng và lực lượng sang khu vực mới.

 

Ngày hôm nay, lệnh cho chuyển tù nhân Long cũng xong. Anh được đưa ra xe, sau 3 ngày giam trong ngục tối. Anh mất khá nhiều sức lực, lấy tay che mắt khi vừa bước ra khỏi trại, da dẻ sạm đi nhiều, những vết thương trên cơ thể sau lần tra khảo hôm nọ đã lành lại. Tuy nhiên, anh vẫn đau khắp người. Vì nhân lực đã được thuyên chuyển cho kế hoạch “Biệt đội bắt quái thú” nên anh để ý, hôm nay Sở cảnh sát yếu hẳn lực lượng cảnh vệ, ít cảnh sát viên hơn, nhìn sang bên nhà để phương tiện và quân dụng cũng thưa thớt còn hai chiếc tàu bay phi thuyền, và một vài chiến sa khác. Anh nhìn thấy chiếc ô tô chở tù nhỏ màu đen đang đỗ sẵn bên sân. Long mừng thầm, kế hoạch của anh đã đi được nửa đường. Anh nhìn kỹ lại, chiếc xe đó gần giống một xe cứu thương, thế là họ đã tin.

 

Lát sau anh được đưa vào xe, chỉ có 3 cảnh sát viên theo áp giải anh. Họ vẫn còng tay anh, cho nằm trên giường, chung quanh có đầy đủ thiết bị cấp cứu và hồi sức, hai cảnh sát viên ngồi chung với anh trong khoang xe, người còn lại ngồi trên chỗ buồng lái. Lúc 9g sáng, xe chuyển anh sang bệnh viện. Trên cả đoạn đường đi, anh cứ thầm mong sao cho lúc này Đào biết được chuyện này mà chuẩn bị ra tay cứu anh …

 

Thời điểm này bên Trung tâm huấn luyện của Sở, Văn Bình cùng William, phía sau Huy Hoàng (Leon) và Minh Hoàng (Max) đứng trên sân trung tâm, trước toàn thể 50 cảnh binh tinh nhuệ, bên góc trái sân hai tàu bay “phi thuyền” đỗ thẳng hàng nhóm thiết giáp xa và xe tải chở thiết bị. Văn Bình phát biểu trịnh trọng:

 

- Thưa anh em cảnh binh, hôm nay, đợt họp mặt chính thức đầu tiên của Biệt đội ta diễn ra tại đây là một dịp quan trọng và mang ý nghĩa sinh tử mà Sở đã giao trọng trách cho chúng ta. Tôi và sỹ quan William là chỉ huy chính của toàn biệt đội. Bên cạnh tôi, là hai phụ tá anh Huy Hoàng (Leon) và Minh Hoàng (Max).

 

Có tiếng vỗ tay rào rào từ 5 hàng cảnh binh ngay ngắn, mỗi hàng 10 người đứng nghiêm. Văn Bình đợi tiếng vỗ tay vừa dứt nói tiếp:

 

- Trước hết, tôi nói lý do tại sao có đợt triệu tập cảnh binh bí mật như hôm nay. Khác với những chiến dịch dân sự, hình sự thỉnh thoảng diễn ra trên địa phận tỉnh, những vụ giết người mang tính dân sự, hình sự… những vụ ẩu đả giữa tội phạm, xã hội đen với lực lượng cảnh sát. Tất cả chúng ta đã biết. Tuy nhiên, biệt đội chúng ta lần này được triệu tập gấp và mật, tất cả mọi cảnh binh đều không dính dáng đến bất kỳ vụ án hình sự thường gặp nào khác, tất cả các bạn đều chịu sự chỉ đạo duy nhất của tôi và ông William. Sự xuất hiện của một toán người lạ, mà gần đây cảnh sát Long Hà đã đối mặt không phải là người thường, tội phạm, xã hội đen … mà là những quái thú nửa người nửa yêu tinh. Bọn chúng đã xuất hiện và hạ sát một số cảnh sát viên tại Sở, cũng như rất nhiều người dân thường khác. Sở ta đang gặp phải một toán người mới xuất hiện, có gốc gác bí ẩn, lẩn tránh và ẩn náu trong những cánh rừng phía biên giới … chúng có mặt khắp nơi, quanh biên giới, khu vực đồi núi, trong những cánh rừng, khuôn viên … thậm chí đằng sau bức tường rào của trung tâm đi về phía rừng. Điều nguy hiểm, bọn người này có thể thay đổi hình thù khá nhanh để ẩn thành thường dân mà trốn tránh … đợi dịp chúng lại tấn công. Mục tiêu của chúng săn người để làm thức ăn, rút máu người …

 

Nghỉ một lát, Văn Bình nói:

- Nhiệm vụ mà Sở đã giao cho ta, là bắt sống một số trong bọn họ, mật giải về trung tâm tiến hành thí nghiệm giám định xem bọn chúng là loài yêu quái nào. Như các bạn đã biết, sự sinh tồn của con người qua nhiều giai đoạn đã giúp cho một bộ phận tiến hóa thành những loại người kỳ quái, chúng sẽ không già đi, không chết, mà trở thành những con thú, yêu tinh có tuổi thọ gấp trăm lần người thường, bọn này không ăn thức ăn bình thường như con người, mà có sức mạnh và khả năng biến hóa, chúng tiến hóa để trở thành con thú săn người … Không may thay, tỉnh Long Hà, một tỉnh được quy hoạch cho phát triển theo kiểu tự nhiên, và có hệ sinh thái rừng, núi, sông hồ phong phú quay lại thời hậu tiền sử … vô tình đã hứng trọn hậu quả này. Chúng ta gìn giữ để tự nhiên phát triển, song hệ sinh thái đã cho xuất hiện loại quái thú mới … đích nhắm của chúng là con người. Các bạn hãy hình dung xem, nếu không ra tay diệt sạch bọn này, nhiều năm sau, số lượng bọn chúng sẽ sinh sôi phát triển lên hàng trăm, hàng ngàn, thậm chí hàng vạn con … chiếm lĩnh hết khu vực sinh thái thiên nhiên mà chúng ta duy trì, và chúng sẽ tấn công chúng ta, trong số họ, chẳng may gia đình, người thân, bạn bè hay những người yêu quý của các bạn … rồi sẽ làm mồi cho bọn chúng.

- Hôm nay, Biệt đội nhận nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho người dân tỉnh Long Hà, và trên hết cho sự an toàn vĩnh viễn cho Vương quốc hùng mạnh này. Tôi xin thề dưới quốc kỳ của Vương quốc này, sẽ chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với bọn chúng.

- Dù cho lời thề ngày hôm nay của tôi có qua đi, hay tôi và một trong số những cảnh binh quả cảm ở đây phải chết dưới nanh hút máu của bọn yêu tinh này … tôi biết rằng cuộc chiến này vẫn còn tiếp diễn. Do phạm vi của bọn chúng còn hoạt động trong địa phận Long Hà, chúng ta nhất quyết thề chiến đấu để tiêu diệt và không cho bọn này mở rộng sang nơi khác. Chúng ta hôm nay sẽ là đơn vị đầu tiên lùng bắt bọn yêu tinh này. Mở màn cho một đợt chiến đấu mới đầy vinh quang bảo vệ cho sự an toàn và yên bình của Vương quốc này!

- Quyết chiến! Quyết chiến! – tiếng 50 cảnh binh vang lên.

William lúc này mới nói to:

- Tôi là người nước ngoài, nghề nghiệp và trách nhiệm của tôi thuộc lực lượng cảnh sát, các bạn đã biết, tôi đến Long Hà này theo sự biệt phái của Chính phủ Hoàng Gia. Tôi đã chứng kiến một hai nạn nhân bị chết tức tưởi … do bọn yêu quái này hạ sát hút máu. Vì niềm tự hào là một cảnh sát viên, tôi đã quyết định gia nhập Biệt đội này, và được tin tưởng nhận vị trí chỉ huy. Tôi hứa sẽ cùng các bạn sát cánh chiến đấu.

- Now, chuẩn bị! Duyệt đội hình, tấn công!

Năm mươi cảnh binh lập tức hét lên “Yes! Sir!” chạy về góc nhà để quân dụng, mang vác áo giáp, ba lô và vũ khí ra. Họ lại xếp thành hàng như cũ, quân dụng để dưới chân, đưa tay chào chỉ huy, và lập tức mặc áo giáp, đeo dao, đội mũ bảo vệ, cắp súng. Họ chạy vòng quanh thành vòng tròn, sau đó tản ra thành hàng tập trận tấn công. Tất cả tập những động tác bò trườn, uốn người, bay qua chướng ngại vật … chĩa súng lazer tất cả bắn trúng mục tiêu cách xa treo trên giá. Sau đó đội hình lại chia đôi thành hai bên đối lập nhau, nhảy vào biểu diễn cận chiến, dùng dao, hoặc tay đánh … Sau cùng cả nhóm lại tập hợp thành một nhóm khoảng 20 người dàn hàng ngang tấn công hình sợi dây bủa vây mục tiêu, hay sắp đội hình kiểu mũi tên tấn công, người trước đánh bằng vũ khí cận chiến, người sau dùng súng yểm trợ, hoặc ngồi vây thành vòng tròn người ở trong đứng cầm súng bắn, người vòng ngoài trụ khiên giáp dao múa tít, một kỹ thuật tác chiến kiểu người La Mã xưa khi bị quân thù bao vây, co cụm tạo thành sức mạnh có thể cầm cự chiến đấu với cả trăm tên địch. Đây là bài tập Chiến binh cấp 2, chưa lên Siêu chiến binh của Long được đào tạo tại Phúc An. Một người như Long có thể làm đội trưởng của nhóm 50 cảnh binh này…

Chiếc xe tù gần giống kiểu xe cứu thương đã rời Sở cảnh sát Long Hà sang hướng Bệnh viện Sở. Đi được hơn nửa đường, Long cứ nằm yên trên ghế, vẫn đóng kịch giả điên. Anh mong ngóng sao cho Đào nghĩ đến anh. Đào đã hai đêm trông chừng xem tình hình Long ra sao. Sáng nay, cô chú ý thấy có một chiếc xe cứu thương chạy sang hướng Bệnh viện, đứng từ xa cô nhìn thấy tù nhân là một thanh niên cao cao, to lớn. Cô biết ngay là Long. Cô đã về chuẩn bị ít đồ và bay theo đường chim bay đến Sơn Hải, đột nhập vào khuôn viên của Bệnh viện. 

 

Chừng một giờ sau, xe đến cổng Bệnh viện, họ đưa anh vào tòa nhà Bệnh viện, tại đây những cảnh sát xuất trình giấy cho nhập vào nhà tù nhà thương điên của Bệnh viện. Khoảng mười phút sau, chiếc xe lại đi thẳng trong khuôn viên về hướng nhà tù. Từ tòa nhà Bệnh viện đến nhà tù nhà thương điên phải đi qua một con đường nội trong khu vực Bệnh viện là 2km. Khoảng rừng cây khuôn viên rộng rãi lại thưa thớt người, vì ở đây ngoài nhân viên Bệnh viện cảnh sát, và vài cảnh vệ làm việc còn lại không có ai. Bệnh viện Sở cảnh sát thực chất là trung tâm khám chữa bệnh cho cảnh sát viên, và là nơi có trung tâm giám định pháp y, nhà thương điên nhà tù cho tù nhân bị điên, nhà xác để lưu giữ xác nạn nhân, và nhà hỏa thiêu xác tội phạm, nạn nhân vv.

 

Xe đi qua một ngã ba, bất ngờ trước xe có một cô gái mặc trang phục y tá chạy sầm ra phía trước đầu xe. Chiếc xe phải phanh gấp lại làm toàn bộ người trong xe bị hất về phía trước, chiếc cáng của Long nằm cũng đổ ụp về phía trước. Mọi người đang loay hoay ở trong khoang. Trên buồng lái, tài xế và một cảnh sát viên chạy ra đỡ cô y tá dậy. Họ thảng thốt trước một nữ y tá vừa ngã, chiếc mũ rơi ra ngoài. Chiếc áo blouse của cô bị tung hết 3 chiếc nút áo để lộ ra phần thân bên trong. Hai anh chàng nhìn kỹ thấy cô quá đẹp, áo ngực màu đen bó sát nâng cả hai ngực căng phồng bên trong. Tài xế đỡ cô dậy, cô đứng lên mà vẫn không hề lấy tay kéo áo lại. Tài xế hỏi:

- E, đi đâu mà gấp thế, suýt nữa xe đâm phải cô rồi!

Tên cảnh sát kia nói:

- Đúng, nơi Bệnh viện an ninh như vầy, cô làm gì mà chạy như ma đuổi, quần áo rách tả tơi thế?

Cô gái nói:

- Em đi ra vườn đổ rác, thì gặp tên lưu manh nào đó rình mò ngoài tường kia, hắn thấy em giữ lại định giở trò … may quá em xô hắn ra chạy thoát được.

Tên cảnh sát lăm lăm súng nói:

À, tên nào, tên nào dám hù dọa cô em xinh đẹp thế này?

Thôi, anh, chắc hắn lại trèo tường ra ngoài rồi, ở đây rộng rãi, thưa người làm sao bắt được hắn

Tài xế bảo:

- Em vào làm y tá ở phòng nào? Anh thỉnh thoảng đưa xe đến đây sao không biết?

- Em mới vào làm hộ lý cho phòng khám pháp y.

Tên cảnh sát nói:

- Hả, khám nghiệm tử thi? Thế em hằng ngày có được xem người chết không?

- Công việc hằng ngày!

Tài xế hỏi:

Nhìn người chết quen, em thấy gì không?

Thấy gì, thấy họ chết rồi!

Không, ý anh nói, nhìn cái đó của người chết có thú vị không.

Cô nói:

Không, nhìn kỹ thì vô cảm, xấu xí, nhìn quen thì chán, ức chế lắm!

Vậy hả!

 

Đứng đối đáp nãy giờ, cô mới giả vờ như sơ ý, và bây giờ mới đưa tay kéo áo lại. Lúc nãy, ở nhà cô đã thoa chút nước tinh dầu mùi bay nhẹ như đứng gần một bó hoa tươi.

Nhờ có hai anh, đã cứu em, chứ không em đã bị tên kia làm hại rồi! Biết lấy gì cảm ơn!

Tên cảnh sát viên nói:

Chà, em xinh quá! Anh nhìn đã muốn cưới em rồi, sao em không làm vợ anh nhỉ!

Em không thể làm vợ anh, em còn hoàn cảnh, gia đình, thuế thân, thuế nghĩa vụ, không dám làm vướng bận ai …

Vậy thì làm người tình…

Lúc này thì được, nhưng đừng đến tìm em nhiều ảnh hưởng công việc…

 

Hai tên liếc nhìn nhau tính chuyện. Trong khoang xe, có tiếng đập cửa, hai cảnh sát viên trong kia thấy xe dừng lại, mà cửa ngoài không mở, chúng đỡ Long dậy đưa lên cáng, mới đập cửa hỏi phía trước.

 

Cô gái nói:

Ở đây vắng nhưng thỉnh thoảng có người qua lại, lỡ ai thấy thì sao …

Tên tài xế liếc nhìn thùng xe, vội nói:

- Á, anh có cách rồi, có cách rồi … Ta sẽ có chỗ rất kín đáo, lại an toàn, chỉ vui vẻ chút thôi.

Tên cảnh sát kia nhìn theo gã tài xế cũng vội cười nói:

Á, đúng rồi, rất kín đáo, lại an toàn, chỉ có thanh tra huyện xuống mới có lệnh mở cái này ra …

Bọn anh sẽ thay thế những người chết kia … em nhìn thấy hằng ngày. Đây là người sống hẳn hoi nhé! Sinh động, khỏe mạnh!

 

Thế là hai tên đi mở thùng xe, kéo hai tên kia ra nói rỉ rả vào tai, chỉ một phút sau cả bọn đồng ý ngay. Chúng kéo cáng Long đang nằm đẩy vào một góc lùm cây cho ngồi trong một góc lại mang cáng vào xe, và hai tên đứng trông, tên tài xế và cảnh sát viên lúc nãy đưa cô gái vào trong khoang xe, tên ở ngoài đóng cửa khóa lại. Cả ba vào trong đó hành lạc.

 

Lúc cáng đưa ra, Long hiểu ngay, cô y tá kia là Đào, nàng đã đóng giả làm người trong bệnh viện dụ dỗ nhân viên cảnh sát, để anh được rảnh tay trốn thoát. Ngồi một lúc, ngoài sân dưới lùm cây, hai tên cảnh sát viên kia vẫn cầm súng đứng xa Long cảnh giác mà không lại gần. Họ rất đề phòng sợ Long bỏ chạy.

 

Thời gian trôi qua đến gần mười phút. Càng lâu, Long càng đau buồn vì Đào đã thí thân xác để Long có cơ hội. Anh ngẫm “Đã gần mười phút rồi, không biết bọn kia đã giở trò quan hệ với nàng chưa? Trời! Sao một tên nó không bỏ đi nhỉ?” Trong xe, tên tài xế và tay cảnh sát viên đặt nàng lên chiếc cáng xe, cởi hết quần áo Đào ra, bọn chúng đang hôn hít nàng, đứa sàm sỡ ở trên, đứa hôn ở dưới thân nàng. Đào đành nằm uốn éo, đợi xem Long ngoài kia sẽ ứng biến ra sao.

Dịp may đã đến, trong hai tên đang gác anh, một tên nói “Mày đứng đây trông thằng điên này, tao ra kia, giục bọn nó, làm nhanh lên! Còn đến lượt tao và mày chứ? Hôm nay may thật, tự dưng gặp con ả y tá dâm đãng nào vác mặt đến đây!”. Tên kia gật gù, tên vừa nói đi ra khỏi. Hắn đứng đốt thuốc hút. Đột nhiên, Long giả vờ ôm ngực kêu “Ơ, ơ, ngạt thở quá, ngạt thở quá, xin giúp tôi!” Anh đã giả vờ nín hơi cho mặt xanh tái mét, tên kia thấy tưởng thật vừa đi lại gần cúi đầu hỏi “Anh bị ngạt thở ra sao?” Bất thình lình, Long co hai chân đạp một phát cực mạnh, tên cảnh sát bị trúng đòn vào ức đau quá, không thể thốt một tiếng, hắn bị văng bay ra 3 mét ngã dúi vào lùm cây. Nằm trong này, hắn co giật nấc từng tiếng lấy hơi. Long đứng dậy, đi lại gần chưởng cho một phát vào đầu, hắn bất tỉnh, nghĩ thương tình, anh điểm huyệt giải huyệt cho hắn thở hổn hển. Thò tay lấy chìa khóa trong túi hắn, anh mở còng trên tay. Anh rón rén đi lại phía xe, chặt cổ tên kia lôi vào bụi. Sau đó, anh mở khóa xe chạy lùi vào ngã ba đi sâu vào lùm cây. Tiếc thay, hai tên trên kia đã đè cô gái ra và đang quan hệ nên không để ý xe chạy, chúng cứ đinh ninh là bọn ngoài đang thu xếp tìm cho xe chỗ đậu. Anh lùi xe vào một góc, từ từ mở hé cửa. Anh đã leo lên nóc xe núp từ lúc nào. Thấy động, một tên kéo quần lên ra ngoài, hắn đi quanh xe, bị Long nhảy xuống quắp cổ, anh tung cú chưởng vào đầu hắn bất tỉnh. Tên kia cũng đang mải làm tình, gập người trên chiếc cáng, Đào nằm trên cáng, liếc thấy Long ra hiệu, cô liền bảo co chân lên, bảo hắn đổi tư thế, khi cô đã co chân tựa lên ngực hắn, cô đạp hắn ngã văng ra khỏi xe. Long lao đến phạt luôn vào gáy.

Long chạy đến cửa xe, thấy nàng nằm trần truồng, rất đẹp. Anh buột miệng một câu “Xin lỗi. Cảm ơn em. Ta phải đi ngay thôi!”. Đào kéo áo lên cùng Long lôi hai tên kia vào góc, cô y tá nãy bị Đào trói nằm trong góc, quần áo bị lột sạch, cô y tá kinh hoàng khi thấy Đào và Long lại lôi hai tên nữa vào. Họ lấy quần áo và vật dụng của tay tài xế và tên cảnh sát viên. Long đóng giả làm tài xế, còn Đào mặc quân phục cảnh sát, tóc quấn lên cho vào sau mũ. Cả hai lên xe chạy từ từ ra cổng Bệnh viện.

Ra cổng, Long trình giấy nhập tù nhân cho cảnh vệ xem, anh để sẵn súng dưới đống đồ trên ghế. Trường hợp bại lộ, anh sẽ bắn trả và tử chiến ngay tại đây. May thay, cảnh vệ chủ quan cho xe ra, Long và Đào mừng quá lái xe bay ra khỏi cửa. Đào quay sang hôn anh, Long cũng hưởng ứng anh nói “Chúc mừng ngày ta tái ngộ!”. Đào nói “Anh bị đánh ở nhà ngục bên kia nặng không?” “Không … cũng như em phải chịu đựng để cứu anh thôi”. “Ta sẽ làm gì sắp tới?”. “Em chưa biết!”. “Em có cho phép anh cứu một người khác? Nhưng chắc chắn, anh sẽ đâm một con yêu tinh xiên thịt nó nướng để ăn thôi! Ha, ha, ha”. “Em đồng ý!”