Ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi lên lớp tuyết đọng trên mái ngói đen, khiến tuyết tan chảy mất một nửa, để lại những vệt dài giống như những dòng nước mắt. Tiểu Thực cưỡi “con ngựa sắt” của mình, băng qua con đường trước mặt trường thi Giang Nam đầy văn bia. Cậu đeo tai nghe, gật gù lắc lư theo giai điệu của bài Long văn, miệng lẩm nhẩm “Trường Thành một dãy xa vời/Chữ Số mộtnét ngất trời ngân vang”. Bờ sông Tần Hoài buổi sáng sớm không có vẻ phồn hoa, tấp nập như ngày thường. Chỉ có ánh mặt trời lặng lẽ chiếu lên miếu thờ Thiên Hạ Văn Xu lấp lánh ánh vàng.
Lúc hát đến đoạn “Cung, thương, giốc, chủy, vũ”, Tiểu Thực bỗng nhớ lại chuyến phiêu lưu mấy ngày trước. Phương Hồng Khanh nói hắn không thể nhớ được cầm phổ cổ đại, thế mà vẫn có thể ung dung mở được cơ quan trong hầm mộ, thật quá sức lợi hại! Nghĩ đến đây, Tiểu Thực như được tiếp thêm sức lực, chân đạp càng lúc càng nhanh, vừa bóp còi vừa rẽ vào một con hẻm nhỏ ở bờ Bắc sông Tần Hoài. Xe đạp dừng lại trước một tiệm đồ cổ không có biển hiệu.
Cửa mở he hé, nhưng tiệm chưa mở hàng. Tiểu Thực bước qua ngưỡng cửa, lại ngửi thấy mùi hương thoang thoảng kì lạ kia. “Ông chủ?” Cậu gọi vài tiếng nhưng không có ai đáp lời. Cậu bước thêm mấy bước, lại gọi: “Phương Hồng Khanh?”
Cửa tiệm im ắng lạ thường, thời gian như ngưng đọng. Chỉ có ánh mặt trời chiếu qua ô cửa sổ, soi sáng những hạt bụi li ti đang bay mông lung trong không khí, cho thấy thời gian vẫn đang trôi qua. Làn khói xanh trong chiếc lư hương nhè nhẹ tản mát. Tiểu Thực nhìn quanh bốn phía, cảm giác có chút gì đó khang khác so với lần đầu tiên cậu đến đây, nhưng lại không thể nói rõ là khác ở chỗ nào. Cậu định đi về phía cánh cửa nhỏ dẫn vào buồng trong, bỗng có một luồng không khí lạnh thổi tới sau lưng. Tiểu Thực ngoái đầu lại, liền nhìn thấy một cặp mắt đen hung ác.
Tiểu Thực sợ hãi kêu “Á” một tiếng, lập tức nhảy vọt về phía sau. Đến lúc đó, cậu mới nhìn ra vấn đề. Cặp mắt to đen lấy ấy không rõ là làm bằng vật liệu gì, được khảm trong hốc mắt của một con sư tử đá. Con sư tử này không giống với những con sư tử giữ cổng bình thường khác. Nó không giẫm chân lên quả cầu hay có những con sư tử nhỏ ngồi bên cạnh, mà chỉ hung dữ đứng yên một chỗ, bộ dạng nanh ác giống như hung thần vậy. Vì con sư tử đá này được đặt ngay trước cái tủ gỗ, chiều cao vừa hay ngang bằng với Tiểu Thực, cho nên khi cậu vừa quay đầu nhìn lại, liền thấy ngay bộ mặt canh lè cùng đôi mắt đen to đùng của nó, khiến cậu sợ chết khiếp.
Tiểu Thực thở phào một hơi, vỗ vỗ ngực để làm giảm bớt sự sợ hãi lúc nãy. Vừa mới bình tĩnh được một chút, cậu liền nghĩ, lúc trước rõ ràng cậu đã men theo cái tủ gỗ này mà đi vào, làm gì thấy con sư tử nào, tại sao vừa quay đầu lại, nó đã lù lù xuất hiện?
Sống lưng Tiểu Thực lạnh toát, toàn thân nổi da gà. Cậu thử đi vòng qua con sư tử, nhưng cho dù cậu vòng qua bên trái hay bên phải, đôi đồng tử đen thui nanh ấy vẫn luôn trừng trừng nhìn thẳng vào mắt cậu.
Trong phòng vô cùng tĩnh lặng, Tiểu Thực có thể nghe thấy rất rõ tiếng tim mình đập thình thịch, dường như càng lúc càng mạnh. Cậu thử lùi lại mấy bước, nhưng lại đôi đồng tử đen tuyền kia khóa chặt lại. Không biết có phải do tác động tâm lí hay không, cậu bỗng cảm thấy vị trí của con sư tử luôn rất gần mình.
Càng nghĩ, tóc tai cậu càng dựng đứng ngược lên. Tiểu Thực cố ra lệnh cho bản thân không được nghĩ ngợi linh tinh, lấy hết can đảm xông lên phía trước. Trong phút chốc, cậu đã vượt qua con sư tử để tới chỗ chiếc tủ. Tiểu Thực xoa xoa ngực, đứng là mình tự dọa mình mà, con sư tử đó vốn là vật vô tri, chẳng lẽ có thể đuổi theo người khác sao?
Tiểu Thực vừa tự cười giễu mình vừa quay đầu lại xem, chỉ thấy một cặp mắt to thô lố đang nhìn mình chằm chằm, cách cậu không đến mười centimete.
Tiểu Thực hét toáng lên, bất giác lùi lại, đâm sầm và chiếc tủ gỗ. Đúng lúc đó, cậu đột nhiên cảm thấy hoa mắt. Đến khi nhìn rõ lại, cậu phát hiện mình đã đứng ở bên ngoài cửa tiệm, quay lưng về phía cửa, bộ dạng giống như vừa bước ra vậy.
Tiểu Thực hoang mang xoay người về phái cửa tiệm. Tiệm đồ cổ nho nhỏ với cánh cửa chính và khung cửa sổ bằng gỗ cũ kỹ vẫn lặng lẽ nằm ở trước mặt cậu, hoàn toàn không có điểm gì khác thường.
Chẳng lẽ cậu đã nằm mơ giữa ban ngày? Phải chăng cậu chưa hề bước chân vào cửa tiệm ấy? Tiểu Thực bắt đầu nghi ngờ trí nhớ của mình. Sau khi định thần lại, câu một lần nữa nhẹ nhàng, thận trọng bước vào tiệm đồ cổ. Vị trí của các đồ vật không hề khác biệt so với ngày thường, cậu chậm rãi đến gần chiếc tủ gỗ. Thế nhưng, đúng lúc ấy, cậu đột nhiên thấy mắt mình hoa lên. Đến khi nhìn rõ trở lại, cậu thấy bản thân vẫn đang đứng ngoài cửa tiệm, tư thế giống như vừa mới từ bên trong bước ra vậy.
Đến lúc này, Tiểu Thực mới bắt đầu hoảng loạn. Chẳng… chẳng lẽ đúng như trong truyền thuyết nói… Chuyện này là do “Ma chặn tường” gây ra sao?
Nghĩ đến đây, Tiểu Thực lại dựng tóc gáy. Cậu lập tức nhảy vọt lên xe đạp, phóng thật nhanh rời đi. Đúng lúc ấy, cậu bỗng nhìn thấy bóng một chiếc xe Jeep quẹo vào con hẻm.
Đó chính là xe của Tần Thu. Tiểu Thực hoảng hốt đạp tới, không đợi Tần Thu dừng lại đã bám lấy cửa kính. “Ông chủ! Trong tiệm của anh có ma!”
Tần Thư nhướng mày, dừng xe, tắt máy, xách theo một chiếc túi giấy xuống. Thấy y đi vào cửa tiệm, Tiểu Thực hoảng hốt ngăn cản. “Đừng vào! Có ma thật đấy, tôi vừa gặp phải ma chặn tường.”
Tần Thu không chút sợ hãi, bước nhanh vào trong tiệm. Tiểu Thực thấy thế thì cuống lên, vội đi theo để giúp đỡ. Chỉ thấy khi Tần Thu bước vào trong phòng, việc đầu tiên y làm chính là dập tắt lư hương. Sau đó, y hướng về phía phòng trong, hét lên: “Phương Hồng Khanh, còn đùa giỡn nữa à?”
Cửa phòng trong được mở ra, một người đàn ông mi thanh mục tú có mái tóc màu trắng bạc xuất hiện, cười híp mắt bước tới. “Ai da, bạn tốt, đừng có giận dữ như thế chứ!”
“Là tên khốn nào sáng bảnh mắt đã đòi uống nước cam? Chưa cho cậu ăn phát đạn là may mắn lắm rồi đầy!” Tần Thu giống như ăn phải thuốc súng, hoàn toàn khác biệt với hình tượng mặt sắt lạnh lùng, nghiêm túc thường ngày. Y vừa mắng vừa móc từ trong túi giấy ra một chai nước cam, ném tới. Sau đó, y giơ chân đá bay mấy chiếc ghế trong phòng rồi dịch kệ hoa sang một bên.
Thấy hai người kia nhàn rỗi đối đáp qua lại, Tiểu Thực phải lên tiếng nhắc nhở: “Nghe tôi nói đây, chỗ này thật sự có ma đấy!”
“Ma cái con khỉ!” Tần Thu quắc mắt nhìn cậu, rồi lại trừng mắt nhìn sang người thanh niên đang hí hửng uống nước cam. “Là tên quỷ kia bày trận dọa cậu đấy.”
“Hả? Bày trận?” Tiểu Thực trợn tròn mắt, nghĩ một lúc lâu mới hỏi với vẻ khó tin: “Ý anh là trận pháp ư? Ngay trong cửa tiệm này? Có thể bày trận sao?”
Phương Hồng Khanh ung dung dựa vào kệ hoa, cười nói: “Ai da, cậu đừng khinh thường tri thức ngàn vạn năm của chúng ta. Chỉ cần vài viên đá sỏi bên sông, Gia Cát Lượng cũng có thể bày ra kì trận chế ngự quân địch. Nên biết rằng, thuật phong thủy và kì môn độn giáp trong truyền thuyết, lớn thì có thể giết giặc lập công, hưng quốc an bang, nhỏ thì có thể…” Phương Hồng Khanh lại cười trêu: “Nhỏ t hì có thể dọa cho Tiểu Thực bé nhỏ của chúng ta sợ đến mức tè ra quần đấy!”
“Ai… ai tè ra quần cơ?” Tiểu Thực đỏ mặt, lên tiếng phản bác. Nghĩ đến việc bộ dạng la hét hoảng hốt của mình lúc nãy đã lọt vào mắt của kẻ chết tiệt này, Tiểu Thực chỉ giận không thể cào rách cái miệng đang cười xấu xa của hắn. Thế nhưng sự bực bội của cậu không kéo dài lâu, chẳng mấy chốc nó đã bị lòng hiếu kì chiếm chỗ. Cậu không kiềm được, sáp lại gần hỏi: “Hồng Khanh, sao anh có thể làm được như vậy?”
Phương Hồng Khanh không trả lời, chỉ tay về phía mấy chiếc ghế và kệ hoa bị Tần Thu đá bay lúc nãy. Tiểu Thực bán tín bán nghi. “Chỉ dựa vào mấy cái này à? Tôi không tin đâu. Lúc nãy tôi nhìn thấy nhiều thứ quỷ quái hơn cơ!”
“Có phải là cái này không?” Tần Thu lấy từ trên tủ gỗ ra một con sư tử đá to bằng nắm tay đưa cho cậu. Tiểu Thực trợn mắt nhìn kĩ, đôi mắt đen tuyền, khuôn mặt nanh ác, bộ dạng quả nhiên giống hệt thứ kì quái lúc nãy cậu nhìn thấy, chỉ khác nhau ở kích cỡ mà thôi.
Nhìn ra sự ngỡ vực của cậu, Tần Thu liên trừng mắt nhìn Phương Hồng Khanh một cái, rồi mới quay người giải đáp thắc mắc của Tiểu Thực: “Mùi hương này có thể tác động đến hệ thần kin của con người, tạo nên ảo giác.”
Tiểu Thực chớp mắt, đến giờ đã hoàn toàn hiểu rõ. Thì ra ngay từ lúc bước chân vào cửa tiệm, cậu đã bị lừa rồi. Bởi vì ngửi thấy mùi hương này, lại nhìn qua đồ vật trên tủ gỗ, cho nên cậu mới sinh ra ảo giác là nhìn thấy một con sư tử đá to lớn đáng sợ. Còn chuyện tại sao cậu lại bị đẩy ra ngoài tiệm đến hai lần là do trúng phải trận pháp của Phương Hồng Khanh. Nghĩ đến việc bị kẻ chết tiệt này đùa giỡn, đáng lẽ Tiểu Thực phải cảm thấy tức giận, nhưng trong lòng cậu lại dâng lên một sự ngưỡng mộ không thể diễn tả bằng lời. Cậu hướng về phía kẻ chết tiệt đang nhàn rỗi tựa lưng vào kệ hoa uống nước cam ấy, bật thốt: “Hồng Khanh, anh rốt cuộc là người thế nào vậy?”
“Ây dà!” Gã thanh niên tóc trắng lại cười híp mắt, trả lời. “Tôi á, lúc trước chỉ là một tên tội phạm bị truy nã thông thường mà thôi.”
Tội phạm bị truy nã? Lúc trước? Lại còn “thông thường” ? Nghe xong câu nói của Phương Hồng Khanh, Tiểu Thực bỗng cảm thấy trời đất như sụp đổ. Sống trên đời đã mười bảy năm, Tiểu Thực luôn là một người nghiêm túc, tuân thủ pháp luật, ngũ giảng tứ mỹ[7*], tôn trọng nội quy của nhà trường, thậm chí còn chưa bao giờ gian lận hay quay cóp. Hạng người xấu nhất mà cậu từng gặp cũng chỉ là những nam sinh hư hỏng, đầu tóc quái đản, hay trống trong nhà vệ sinh nam hút thuốc mà thôi. Thế mà bây giờ cậu lại dám đứng đây tán gẫu với tội phạm bị truy nã.
Tiểu Thực kinh ngạc, không kìm được lại quan sát Phương Hồng Khanh từ đầu đến chân, đánh giá một lượt. Chỉ thấy hắn có ngũ quan tuấn tú, nụ cười ôn hòa, ngoại trừ mái tóc bạch kim và làn da trắng đến nhợt nhạt mới nhìn qua sẽ thấy không giống với người bình thường lắm thì không có gì đáng để nói đến cả. Phong thái này, cộng với sự hiểu biết, trải nghiệm phong phú, tri thức sâu rộng cùng thuật kì môn độn giáp, nhìn kiểu gì cũng thấy hắn là một kẻ trí thức.
“Chuyện đó…” Tiểu Thực lắp bắp hỏi. “Phương Hồng Khanh, anh đã phạm phải tội gì vậy?”
Phương Hồng Khanh vẫn điềm tĩnh, thong dong, nở nụ cười như trêu ngươi. “Cậu đoán xem!”
Tần Thu đứng ở một bên liếc mắt khinh khỉnh, hiển nhiên đang rất coi thường hai người họ. Tiểu Thực lại rất thật thà, vắt óc suy nghĩ một lúc lâu. Cậu vẫn còn nhớ hôm đó, lúc ở trong cổ mộ, Phương Hồng Khanh ôm lấy cái xác nữ ấy, còn chai tóc cho ả rồi bảo “Nàng vẫn rất xinh đẹp”. Rõ ràng đây là chuyện không hề liên quan đến hắn, nhưng hắn vẫn cố vơ vào mình, lại còn đối xử dịu dàng với cái xác nữ đó. Tiểu Thực lại nhớ lúc cả ba chui ra khỏi hầm mộ, nụ cười cùng đôi mắt sáng long lanh của Phương Hồng Khanh dưới bầu trời tuyết rơi lả tả đã khiến cậu cảm nhận được thế nào gọi là “sự ấm áp giữa ngày xuân”. Một Phương Hồng Khanh như thế, tuyệt đối không thể là người xấu, tuyệt đối không phải là kẻ có thể gây ra những tội ác như giết người phóng hỏa được.
“Nhất định là có hiểu lầm!” Tiểu Thực nghiêm túc nói, sau đó lớn tiếng khẳng định: “Hồng Khanh anh nhất định không phải là kẻ xấu, nhất định không làm ra những chuyện xấu xa!”
Phương Hồng Khanh ngẩn người một lúc, sau đó cười phá lên, xoa xoa đầu Tiểu Thực, làm mái tóc ngắn của cậu rối bù như tổ quạ. Trước sự tin tưởng của cậu thiếu niên trước mặt, hắn cười nói: “Tôi đúng là đã từng phạm tội. Đồ vật của ai đó nếu không giữ cẩn thận, tôi sẽ không hỏi mà lấy đi luôn.”
Tiểu Thực ngây người. Không hỏi mà lấy, chẳng phải chính là “trộm cắp” sao? Phương Hồng Khanh thật sự là kẻ đã làm chuyện xấu, trở thành tội phạm bị truy nã ư? Trong lòng cậu thiếu niên bỗng rối như tơ vò, hai trạng thái “tin tưởng” và “hoài nghi” liên tục tranh đấu. Nhưng điều khiến cậu cảm thấy hoang mang nhất không phải là cái kết luận Phương Hồng Khanh là kẻ xấu, mà là nỗi lo lắng liệu sau này Hồng Khanh có bị cảnh sát bắt đi không? Nếu cảnh sát ập tới thì biết làm thế nào? Nếu mọi người có thể gom góp tiền để đền bù thì có thể miễn truy cứu hay không?
Nhìn thấy bộ mặt lo lắng khổ sở của Tiểu Thực, Phương Hồng Khanh ung dung cười nói: “Yên tâm đi, không có chuyện gì lớn đâu!”
“Không có chuyện gì lớn?” Tần Thu hừ lạnh một tiếng, giật lấy chai nước cam của Phương Hồng Khanh, vứt ra phía sau. “Trộm cả bảo vật số một của quốc gia mà còn dám bảo là không phải chuyện lớn? Tội đáng bị xử bắn mà còn dám bảo là không phải chuyện lớn?”
“Cái gì? Xử bắn?” Tiểu Thực hét lên kinh hãi. Nhìn thấy bộ dạng trợn trừng mắt như bị Thiên Lôi đánh trúng đầu của cậu, Phương Hồng Khanh cười mãi không dứt, gí ngón tay vào đầu cậu, nói: “Tiểu quỷ, không nghe thấy tôi nói là “lúc trước” à? Tất cả đều là chuyện quá khứ rồi.”
Thật ra cái gọi là “chuyện quá khứ” ấy mới xảy ra cách đây hai năm. Lúc đó, Phương Hồng Khanh còng đang học cao học tại một trường đại học nổi tiếng ở Nam Kinh, chuyên ngành bảo tồn văn vật. Học đến năm thứ ba, hắn bắt đầu đau đầu nhức óc với chuyện nên học tiếp lên tiến sĩ hay ra trường đi làm. Qua sự giới thiệu của thầy giáo hướng dẫn, hắn đên thực tập ở Viện bảo tàng Kim Lăng. Đối với một kẻ luôn si mê nền văn hóa lịch sử Trung Quốc cổ đại như hắn thì việc này giống như chuột sa hũ gạo vậy. Đến kí túc xá hắn cũng chẳng thèm về, cả ngày chỉ trốn trong viện bảo tàng, đam mê đến quên cả trời đất. Vốn dĩ lãnh đạo sắp xếp cho hắn một chân việc vặt trong văn phòng, nhưng khi nhìn thấy hắn đứng ngắm các bảo vật được trưng bày đến si mê bất động, cả ngày đi tới đi lui trong phòng triển lãm, họ bèn giao luôn cả công việc bảo vệ cho hắn.
Đúng như ý nguyện, cuối cùng Phương Hồng Khanh cũng danh chính ngôn thuận trở thành bảo vệ của viện bảo tàng, thỉnh thoảng còn kiêm luôn vai trò hướng dẫn viên. Nếu có du khách nào hứng thú với các vật triển lãm đúng vào lúc hắn đang rảnh rỗi, hắn sẽ đến giới thiệu cho họ nghe về lịch sử và những điển cổ liên quan đến bảo vật ấy. Vốn là một thanh niên tuổi đời còn trẻ, ngoại hình tuấn tú, cả ngày luôn nở nụ cười, cách kể chuyện cũng rất thú vị chứ không dông dài và nhàm chán như mấy nhà nghiên cứu già nua, vậy nên hắn rất được du khách yêu thích. Nhiều du khách nước ngoài còn kéo hắn lại bên ngoài cổng viện bảo tàng để chụp ảnh lưu niệm. Lúc đó, mái tóc của Phương Hồng Khanh vẫn chưa bạc trắng, hắn đích xác vẫn là một thanh niên ưu tú tóc đen, mắt đen của Trung Quốc. Còn lí do tại sao tóc hắn lại trở nên như thế, đó là chuyện của sau này…
Hắn thực tập chưa được bao lâu, viện bảo tàng tổ chức một cuộc triển lãm chuyên đề quy mô lớn: Xác ướp nữ giới nghìn năm tuổi trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán được đưa đến thành Kim Lăng. Cái tên gọi “Xác ướp nữ giới nghìn năm tuổi” này không hề khoa trương, đây cũng có thể coi là một trong những kì tích số một trên thế giới. Cái xác đã trải qua hai nghìn một trăm năm lịch sử những vẫn được bào toàn nguyên vẹn, thân thể hồng hào, mái tóc dài thẳng, thậm chí làn da vẫn giữ nguyên được tính đàn hồi vốn có, rất giống với thi thể mới được chôn cất. Nếu so với cái xác ướp này thì các thể loại như xác ướp Ai Cập gì gì đấy đều không thể sánh bằng. Thế nhưng, thành thaatk mà nói, một bảo vật cấp quốc gia quý báu như vậy, chẳng may trong quá trình vận chuyển phát sinh rắc rối nào đó thì sẽ phiền phức to, có muốn đền cũng chẳng đền nổi, cho nên xác ướp trong cuộc triển lãm lần này chỉ là đồ phục chế mà thôi. Nhưng tất cả những bảo vật còn lại, bao gồm đồ sơn mài, to lụa, tượng gỗ, nông sản, thảo dược, binh khí, đồ quân dụng, nhạc khí, đồ trang điểm, tiền âm phủ, sách lụa, tranh lụa, vân vân… đều là đồ thật do người ta sưu tầm được, thứ nào cũng là kì trân dị bảo hiếm có trên thế giới.
Cuộc triển lãm lần này trưng bày những cổ vật nghìn năm quý giá của quốc gia, vì vậy tình thần của mọi người trong viện bảo tàng đều tập trung hơn gấp mấy lần, nhân lực cũng được tăng thêm để bảo đảm an toàn. Phương Hồng Khanh đương nhiên cũng được giao thêm nhiệm vụ, cách mấy ngày lại phải đi trực đêm một lần.
Khi màn đêm buông xuống, khách tham quan đã ra về hết, viện bảo tàng dần rơi vào tĩnh lặng, trong sảnh chính rộng lớn chỉ còn lại vài nhân viên bảo vệ. Nhưng mấy nhân viên bảo vệ này lại bị phân tán đến mười hai khu vực trưng bày khác nhau trong viện bảo tàng như khu đồ đồng xanh, khu đồ ngọc, khu đồ mỹ nghệ, khu đồ gốm sứ, khu đồ quý báu, khu đồ sứ thời Minh - Thanh, vân vân… Gần như cả đêm không ai có thể chạm mặt nhau. Phương Hồng Khanh được phái đi tuần tra ở ba khu vực lớn, đó là khu đồ đồng xanh, khu đồ ngọc và khu triển lãm chuyên đề mới, nơi trưng bày xác ướp trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán.
Khác hẳn với cảnh người người đi lại tấp nập lúc ban ngày, vào ban đêm, viện bảo tàng rơi vào sự yên tĩnh chết chóc. Phương Hồng Khanh có thể nghe rõ nhịp điệu bước chân mình trên nền đá cẩm thạch. Trong đêm tối, chỉ thấy thứ ánh sáng màu xanh lục nhợt nhạt hắt ra từ mấy tấm biển “lối thoát hiểm”. Phương Hồng Khanh giơ đèn pin lên, quét qua những báu vật đang được trưng bày trong tủ kính.
Mỗi món đồ nhỏ bé này mang trong mình cả một giai đoạn thăng trầm của lịch sử. Tất cả những thành bại thịnh suy, bi hoan ly hợp, phồn hoa tịch mịch của các thời kì lịch sử đều được quy tụ lại trong những đồ vật bé nhỏ nằm sau lớp kính này. Mỗi khi nhìn thấy những đồ vật ấy, trong lòng Phương Hồng Khanh lại dấy lên một sự trầm mặc không thể diễn tả thành lời. Hắn say mê nghiên cứu và bảo tồn văn vật, nhưng lại cảm thấy những món đồ ở đây hình như thiếu sót một điều gì đó. Những món đồ được trưng bày sau tấm kính ở nhiệt độ tiêu chuẩn, mặc dù được khai quật lên từ dưới lòng đất sâu, sau ngàn bạn năm mới có thể nhìn thấy ánh sáng mặt trời, nhưng nhìn chúng cứ như vẫn đang say sưa ngủ. Một giấc ngủ dài, tiếp tục chìm đắm trong giấc mơ ngàn vạn năm.
Ánh sáng màu vàng ấm áp của cây đèn pin lần lượt rọi qua những bảo vật quý giá đang say giấc nồng ấy. Từ những phiến ngọc được gọt đẽo thô sơ, những vòng ngọc quý chạm khắc hình Thao Thiết[8*], những chiếc xuyến ngọc lung linh trong suốt đến những “kim chi ngọc thiền[9*]” được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ. Năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa đang hiển hiện trên con đường tối đen dài hơn trăm mét này. Từ thời viễn cổ cho đến cận đại, từ thuở hồng hoang cho đến những thời đại phồn hoa thịnh vượng nhất…
Đúng lúc Phương Hồng Khanh đang thầm cảm khái, hắn bỗng nghe thấy một âm thanh kì quái. Từng tiếng, từng tiếng một, chậm rãi nhưng đều đặn, giống như tiếng từng giọt nước đang nhỏ xuống mặt đất vậy. Hắn nghĩ bụng, có chỗ nào bị dột chăng, rồi đi về hướng phát ra âm thanh. Hắn vừa bước được mấy bước, chiếu đèn pin xuống, quả nhiên nhìn thấy trên sàn nhà có một vũng nước đọng.
Thông thường, sau khi viện bảo tàng đóng cửa, nhân viên vệ sinh phải đi quét dọn một lượt, không thể nào có nước đọng như thế này được. Phương Hồng Khanh sinh lòng nghi hoặc. Sau đó, tiếng nước nhỏ giọt lại vang lên, nghe rất rõ ràng trong màn đêm tĩnh mịch.
“Tí tách… Tí tách…”
Trong bóng tối vô biên chỉ nổi lên duy nhất âm thanh ấy. Phương Hồng Khanh bước về phía phát ra tiếng động. Điều khiến hắn không thể tưởng tượng được là trên sàn nhà, cứ cách vài bước lại xuất hiện một vũng nước, giống như có vật gì đó đang đi về phía trước vậy…
Phương Hồng Khanh lần theo những vũng nước đọng, không bao lâu đã bước vào khu vực trưng bày đồ ngọc. Hắn ngẩng đầu lên, chiếu đèn phin về phía cánh cửa khu triển lãm ở đằng trước, nhìn thấy mấy chữ “Xác ướp nữ giới trong mộ Mã Vương Đôi đời Hán”. Trong lòng hắn bắt đầu xuất hiện những dự cảm không lành…
Phương Hồng Khanh chiếu đèn pin về phía trước, chỉ thấy những vũng nước đọng liên tục nối tiếp nhau, kéo dài tới tận bên trong khu triển lãm. Hắn cứ thế lần theo những vũng nước, ánh đèn pin luôn soi xuống mặt sàn cẩm thạch, cuối cùng rọi lên một vật thể màu xám đen. Phương Hồng Khanh khẽ nhích cây đèn pin lên, lập tức nhận ra trước mắt hắn là một cỗ quan tài.
Hắn bỗng cảm thấy sống lưng lạnh buốt, toàn thân nổi da gà. Cần phải biết rằng, xác ướp nữ giới trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán này chính là xác ướp nghìn năm có một không hai trên thế giới. Ngày cỗ quan tài được khai quật, trong quan tài ngập đầy nước, nữ chủ nhân Tân Truy của nó nằm yên trong làn nước trong vắt, vẫn giữ nguyên dung nhan xinh đẹp lúc mới qua đời, giống như đang ngủ một giấc ngủ say kéo dài hơn hai nghìn năm vậy. Nhưng khi mở nắp quan tài ra, vừa mới tiếp xúc với không khí được mấy giây, nước trong cỗ quan tài nhanh chóng bị vẩn đục, biến thành màu vàng, thi thể của nàng Tân Truy cũng phát sinh biến hóa, không thể phục hồi lại bộ dạng xinh đẹp khiến người ta phải trầm trồ như lúc đầu nữa. Tuy tính đàn hồi của làn da, sự linh động của cơ khớp cùng mái tóc được bảo tồn hoàn hảo vẫn khiến cho mọi người phải kinh ngạc, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nếu nói một cách hơi thô thiển, chỉ trong vòng mấy giây ngắn ngủi đó, Tân Truy đã trở nên xấu xí rồi.
Trong phòng triển lãm tuyệt đối không thể có nước đọng được. Nghĩ đến cái xác ướp hơn hai nghìn năm tuổi, lại còn một đoạn đường đầy những vệt nước kéo dài đến tận bên trong quan tài, Phương Hồng Khanh liền nảy sinh một sự liên tưởng, không khoa học lắm. Hắn ngập ngừng giơ đèn pin lên, chiếu vào cỗ quan tài, trong lòng rất sợ hãi. Lỡ như không thấy cái xác ướp trong cỗ quan tài nữa, hắn phải làm gì đây…
Cũng may, tình huống kinh khủng như thế không xảy ra. Khi ánh đèn pin rọi xuống, hắn nhìn thấy một cái xác ướp đã ngả vàng. Mái tóc đen tuyền chỉ còn thưa thớt, hàm răng hơi lộ ra, làn da ngả vàng không còn săn chắc nữa, khi bị ánh sáng chiếu vào, cả khuôn mặt với ngũ quan dèn dẹt, không rõ đường nét ấy bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.
Thế nhưng Phương Hồng Khanh vẫn thở phào nhẹ nhõm vì cái xác đang nằm yên trong quan tài. Hắn không kìm được bèn phì cười, tự giễu bản thân đã xem quá nhiều phim và đọc quá nhiều tiểu thuyết kinh dị. Trong giây phút vừa rồi, hắn quả thật đã nảy ra một ý nghĩ quái đản: “Chẳng lẽ Tân Truy đã bò ra ngoài sao?”
Nhìn cái xác ướp toàn thân lõa lồ, chỉ có một mảnh vải trắng che phủ những bộ phận quan trọng, đang nhắm mắt ngủ say cả nghìn năm qua ấy, Phương Hồng Khanh không khỏi có chút thương xót. Thân là một nhà nghiên cứu lịch sử và cũng là nhân viên bảo tồn văn vật, hắn biết rằng khảo cổ là một lĩnh vực cần thiết. Tuy rằng việc khai quật được cái xác ướp nữ giới trong khu mộ Mã Vương Đôi đời Hán này là một phát hiện lớn của lịch sử Trung Quốc, nhưng ở nơi sâu thẳm nhất trong đáy lòng mình, Phương Hồng Khanh vẫn cảm thấy có lỗi. Nếu như các nhà khảo cổ không phát hiện ra cỗ quan tài này rồi khai quật nó lên để tìm thi thể thì có lẽ nàng Tân Truy vẫn sẽ bảo toàn được dung mạo xinh đẹp của mình, vĩnh viễn ngủ say dưới lòng đất, chứ không bị biến thành bộ dạng đáng sợ như bây giờ. Quấy rối giấc ngủ của người chết, đào người ta từ dưới mộ lên, sau đó mổ xẻ thi thể để phân tích rồi đem trưng bày trước mắt tất cả mọi người trong thiên hạ, điều này đối với họ mà nói chẳng khác gì sự xúc phạm.
“Xin lỗi!” Phương Hồng Khanh khẽ nói với cái xác ướp đã không còn xinh đẹp, trong lời nói còn có chút nuối tiếc. “Có lẽ nàng nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được rằng, phí bao tâm sức để xây dựng mộ phần như vậy, cuối cùng lại rơi vào nông nổi này. Haiz, thôi thì coi như nàng đã cống hiến cho việc nghiên cứu lịch sử Trung Hoa đi vậy.”
Câu nói mang tính biện bạch này vừa dứt, Phương Hồng Khanh bỗng nghe thấy một âm thanh kì quái. Đó là những tiếng “hu hu” trầm đục, vừa chậm rãi vừa kéo dài, giống như có người đang thút thít khóc. Âm thanh ấy vang lên trong màn đêm tĩnh mịch ngay sau khi Phương Hồng Khanh vừa nói những lời như vậy với Tân Truy khiến hắn cảm thấy tóc gáy dựng đứng, toàn thân lạnh buốt.
“Hu hu!”
Tí tách… Tí tách…
Tiếng nước nhỏ giọt bí ẩn lúc trước cũng vang lên cùng lúc với tiếng nức nở, hai thứ tiếng hòa quyện vào nhau, dội đi dội lại trong đại sảnh trống trơn. Âm thanh ấy thực sự rất giống tiếng một người con gái đang khóc…
Phương Hồng Khanh lấy hết can đảm lia đèn pin về hướng phát ra tiếng khóc. Ánh đèn pin giống như bị nuốt chửng, biến mất trong màn đêm thăm thẳm. Kèm theo tiếng nức nở ấy, trong khoảng không gian tối đen phía trước hình như có vật gì đó đang chậm chạp chuyển động…
Phương Hồng Khanh đang căng mắt để nhìn cho rõ bóng đen trước mặt, bỗng từ phía sau gáy có một luồng gió thổi tới. Hắn còn chưa kịp quay đầu lại thì một đôi tay ẩm ướt lạnh giá đã chộp lấy cổ hắn.
Đôi tay ấy ra sức bóp thật chặt. Phương Hồng Khanh cố sống cố chết quơ tay lên giằng tay của kẻ tấn công ra, liền chạm phải một làn da nhăn nheo, ướt sũng nước. Trong lúc khó thở, hắn bỗng ngửi thấy một mùi vừa quái lạ vừa kích thích, giống như mùi cồn vậy. Đó chính là mùi của thứ dung dịch dùng để bảo quản cái xác trong cỗ quan tài.
Là Tân Truy!
Đây chính là phán đoán cuối cùng và duy nhất của Phương Hồng Khanh trước khi não bộ hắn trở nên trống rỗng. Tiếp đó, hai lá phổi không được cung cấp đủ khí khiến hắn hoàn toàn mất đi ý thức.
Đêm hôm ấy, lúc đang nửa tỉnh nửa mơ, Phương Hồng Khanh mơ hồ nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng kì quái. Nam thanh nữ tú mặc trang phục thời nhà Hán đi qua đi lại tấp nập trong đình viện tú lệ. Trong đó có một vị phu nhân ăn mặc rất lộng lẫy đang ngồi nghe hát. Phương Hồng Khanh biết đó chính là Tân Truy, bởi vì ngoài lớp trang phục bên trong, nàng còn khoác thêm một chiếc áo chẽn ngắn mỏng như cánh ve. Chiếc áo này chính là bảo vật “tố sa đơn y” nổi tiếng của quốc gia, vân áo rực rỡ, nhẹ như sương khói, nặng chưa đến một lạng, là vật đại diện cao cấp nhất cho trình độ dệt may thời Tây Hán.
Trong cảnh xuân tươi đẹp, giữa đình viện phồn hoa, Tân Truy đang ngồi ngắm hoa nghe nhạc. Tiếng tiêu nhè nhẹ vang lên, xa xăm da diết. Một khúc trường ca du dương trầm bổng, như nỉ non, như thì thầm.
Chính là tiếng tiêu! Phương Hồng Khanh bừng tỉnh. Hóa ra âm thanh nỉ non mà hắn nghe thấy trong đêm tối chính là tiếng tiêu. Chỉ vì nó không có giai điệu nên hắn mới nghe thành tiếng “hu hu” như ma quỷ đang khóc. Cây tiêu sáu lỗ này cũng được trưng bày trong triển lãm giống như những vật bồi táng khác được khai quật dưới ngôi mộ của Tân Truy. Ngoài ra còn có một cây đàn thất huyền. Đây đều là những vật chứng giúp ích cho việc nghiên cứu về âm nhạc thời kì sơ khai của Trung Quốc.
Lúc Phương Hồng Khanh đang mải suy nghĩ, cảnh tượng trước mắt chợt xao động. Hắn định thần nhìn lại, chỉ thấy hình bóng Tân Truy đột nhiên biến mất, cảnh vật trước mắt cũng không phải là đình viện phồn hoa mỹ lệ nữa mà là một bờ sông.
Gió nhè nhẹ thổi qua hàng dương liễu, tạo nên những con sóng gợn trên mặt hồ. Làn nước trong vắt phản chiếu ánh mặt trời ấm áp, hai bên bờ phủ rạp cỏ xanh. Dưới góc liễu có một đôi nam nữ đang cười rạng rỡ. Người con trai ăn vận theo lối văn sinh nho sĩ, tay cầm cây tiêu sáu lỗ, thổi một khúc ca vừa du dương uyển chuyển vừa bịn rịn lưu luyến. Tiếng tiêu quyện vào trong nhành liễu, phiêu đãng qua mặt nước trong veo rồi bay vút lên bầu trời xanh vô tận.
Phương Hồng Khanh hơi ngơ ngẩn. Cách ăn mặc của đôi nam nữ này hình như có chút khác biệt so với trang phục thời Tây Hán. Tay áo may hẹp, ở vùng eo của người con trai có đeo thắt lưng da, ở đầu thắt lưng có lưỡi móc, còn vùng eo của người con gái lại quấn một cái thắt lưng bằng tơ, màu sắc của trang phục tương đối bình dị…
Ở bên này, Phương Hồng Khanh còn chưa kịp suy nghĩ hay phân tích rõ ràng thì phía bên kia, người con gái bỗng mở miệng hát:
“Mộc qua người tặng ném sang,
Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người.
Phải đâu báo đáp ai ơi
Để mà giao hảo đời đời cùng nhau.
Mộc đào người tặng ném sang,
Quỳnh dao ngọc đẹp mang ra đáp người.
Phải đâu báo đáp vậy thôi
Để cùng tốt đẹp đời đời kết giao.
Ném sang mộc lý tặng ta,
Ngọc lành quỳnh cửu đưa qua đáp người.
Phải đâu báo đáp ai ơi,
Để mà giao hảo đời đời cũng nhau.”[10*]
Tiếng ca uyển chuyển như oanh hót, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách, quyện với tiếng tiêu du dương trầm bổng, ngân nga vang vọng giữa mặt hồ xanh biếc, trong veo. Phương Hồng Khanh nhận ra đây chính là chùm thơ kinh điển Mộc qua nổi tiếng thuộc phần Vệ phong trong Kinh thi, viết về tình cảm yêu đương sâu nặng giữa nam nữ, ý nghĩa tương tự như câu thành ngữ “Cho đào báo lý” [11*] mà chúng ta thường sử dụng ngày nay. Nhìn đôi trai gái kia vui vẻ cười đùa, Phương Hồng Khanh cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Cảnh vật trước mắt nên thơ đẹp đẽ, liễu rủ cỏ xanh, sóng nước dập dềnh, nhưng cũng không thể sánh được với nụ cười an nhiên của đôi uyên ương ấy.
Sau đó, chỉ trong nháy mắt, trước mặt Phương Hồng Khanh bỗng bùng lên một ngọn lửa. Ngọn lửa này nhanh chóng biến thành cả một biển lửa bao quanh hắn. Lửa liếm vào áo của hắn, bén cả vào da thịt. Cảm giác đau đớn, bỏng rát khiến hắn không hét nổi thành lời, nhưng hắn vẫn quyết tâm dấn thân vào nơi lửa cháy dữ dội nhất, giống như đang muốn giành lấy vật nào đó, mặc dù lí trí của hắn hoàn toàn không biết tại sao mình lại làm vậy hay thứ hắn muốn tìm kiếm rốt cuộc là vật gì. Hắn cố căng mắt lên nhưng những làn khói đen bắt đầu bốc lên rât cao, che khuất tầm nhìn của hắn.
Đúng lúc đó, trước mắt Phương Hồng Khanh bỗng lóe lên một ánh sáng trắng chói lòa, khiến hắn không mở mắt nổi. Tiếng lửa cháy bên tai đột ngột im bặt, cũng không còn ngửi thấy mùi khói nữa. Nhưng ngực hắn càng lúc càng nặng nề, giống như có áp lực gì đó đè chặt khiến hắn không thể hít thở. Hắn vừa định mở mắt đã thấy một đống gì đó đen thui đổ ập xuống đầu, rơi cả vào mắt, vào mũi, thậm chí chui cả vào miệng hắn. Hắn nhận thấy đó là mùi vị của cát, bèn “phì” một tiếng, định nhổ hết chỗ cát trong miệng ra ngoài. Nào ngờ lại có thêm một đám đất cát khác từ đâu rơi tiếp xuống đầu hắn. Hắn định giơ tay lên che, chợt phát hiện hai tay mình đã bị trói quặt ra đằng sau tự lúc nào. Cát bây giờ đã ngập đến ngực hắn, khiến hắn càng lúc càng khó thở.
Chôn sống! Trong đầu Phương Hồng Khanh bỗng nảy ra hai từ này, một ý nghĩ chợt lóe lên, càng lúc càng rõ rệt. Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp suy nghĩ thông suốt thì từng đống đất cát đã không ngừng trút xuống đầu hắn. Ý thức dần mơ hồ, đang trong lúc nửa mê nửa tỉnh, hắn cố gắng giương mắt lên, lờ mờ nhìn thấy bên cạnh còn có một người đã bị đát cát vùi lấp đến đỉnh đầu, trông rất giống chàng văn sĩ trong cảnh tượng lúc trước, chỉ có điều hai mắt y nhắm chặt, môi tím tái, có lẽ đã tắt thở rồi…
Đột nhiên, tiếng đất cát rơi rào rào bỗng biến thành tiếng nước chảy. Phương Hồng Khanh chợt phát hiện mình đang đứng bên bờ sông, mưa to như trút nước, quất thẳng xuống đầu đau rát. Cả đất trời chìm trong màn mưa ảm đảm, không gian tối tăm mịt mờ, thấp thoáng nhìn thấy hình bóng một người đang đi về hướng bờ sông. Phương Hồng Khanh liền hét lên “Cẩn thận!” , nhưng tiếng hét của hắn đã bị màn mưa xối xả nuốt chửng. Hắn khó nhọc lết tới phía trước, định ngăn cản người kia đến quá gần bờ sông. Đúng lúc ấy, người kia chợt dừng bước, cầm một vật gì đó lên, đưa đến bên môi…
Tiếng tiêu yếu ớt ngắt quãng bị gió dập mưa vùi, chỉ có vài âm thành vỡ vụn truyền lại, chẳng thành ca khúc, cũng không thể ngân lên thành giai điệu, như bày tỏ sự đau đớn, bi thương, như tiếng than khóc, nức nở. Phương Hồng Khanh cuối cùng cũng nhì rõ, đối phương chính là người con gái từng cười vui vẻ cất tiếng hát “Mộc qua người tặng ném sang/Quỳnh cư ngọc đẹp ta mang đáp người”. Phương Hồng Khanh cố hét thật to, nhưng cô gái ấy không hề nghe thấy. Hắn bất chấp mưa gió chạy tới, nhưng hình như càng chạy càng xa, mãi mãi không thể đến được bờ sông. Hắn đành trơ mắt nhìn cô gái đó ôm chặt cây tiêu sáu lỗ trước ngực, chậm rãi bước xuống, trầm mình trong làn nước sông đang cuồn cuộn chảy.
Khoảnh khắc ấy, mọi âm thanh đều ngưng bặt. Tiếng tiêu nỉ non cùng tiếng mưa bão gào rú đột nhiên biến mất không còn dấu vết. Vạn vật xung quanh bỗng rơi vào sự trầm lặng chết chóc. Phương Hồng Khanh phát hiện mình lại đang ở trong một đường hầm tối om, chỉ thấy trước mặt có một đốm lửa đang lay động, trông giống như ánh đuốc. Đột nhiên, một tiếng kêu thảm thiết vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, tiếp đó là tiếng bước chân chạy rầm rập gấp gáp. Có người hét lên thất thanh, có người không ngừng gào rú, lại có người cắm đầu chạy loạn. Dưới ánh lửa chiếu rọi, có thể nhìn thấy hình dáng của một người đang chạy trối chết. Tay gã cầm một cái túi vải, đồ đạc trong túi rơi ra gần hết, rải rác khắp đường hầm. Tất cả đều là đồ trang sức của con gái được làm bằng vàng, ngọc hoặc đồng. Phương Hồng Khanh đang định ngăn gã lại, nhưng gã đã đi xuyên qua cơ thể hắn, chạy về phía trước. Phương Hồng Khanh chỉ có thể trơ mắt nhìn theo bóng dáng gã, chợt thấy đằng sau cái túi vải lộ ra nửa cây tiêu…
Đúng lúc đó, lại có một người gào thét chạy tới. Mặt mũi của người này biến dạng, không còn nhìn ra hình thù gì, khiến Phương Hồng Thu kinh hãi đến mức không thốt nên lời. Người đó cứ chạy điên loạn, trong lúc chạy, gã há cái miệng rộng ngoác, la hét thê thảm, nhưng tiếng hét càng lúc càng yếu dần rồi tắt hẳn.
Người đó nặng nề ngã xuống đất, không còn bò dậy được nữa. Đường hầm lại rơi vào yên tĩnh. Nhưng ngay sau đó, tiếng nước tí tách kì quái đột ngột vang lên, dường như từ phía đốm lửa cuối đường hầm truyền lại. Dưới ánh sáng lay lắt của đốm lửa, trên mặt đất bỗng xuất hiện một vũng nước.
Phương Hồng Khanh nín thở, nhìn chằm chằm vào vũng nước. Ánh lửa lúc sáng lúc tối, soi tỏ một góc váy màu trắng. Nước đang nhỏ xuống từ trên góc váy trắng đó. Thế rồi một khuôn mặt trắng bệch đột ngột hiện ra. Trái tim Phương Hồng Khanh như bị bóp chặt. Cái xác chết nữ toàn thân ướt sũng ấy chính là người con gái vừa thổi tiêu vừa trầm mình xuống sông lúc nãy. Hắn nhìn theo bóng dáng người con gái ấy chầm chậm bước lên từ dưới hầm mộ, qua mỗi bậc thang đều để lại một vệt nước. Bỗng nhiên, trong khoảnh khắc ấy, hắn nghe thấy một tiếng nổ rất lớn, giống như ở đoạn đầu đường hầm đã bị phá sập xuống vậy.
Xác chết máy móc đánh vào tảng đá đang bít kín đường hầm, từng cú từng cú một. Phương Hồng Khanh quan sát hành động cứng nhắc của ả, trái tim như thắt lại. Ánh lửa lịm dần đi, trong bóng tối vô biên tĩnh mịch, tiếng gõ dập hòa lẫn với tiếng nước nhỏ giọt tí tách vang lên trong đường hầm chật hẹp, từng nhịp từng nhịp, liên miên không dứt…
Lúc Phương Hồng Khanh tỉnh lại, hắn phát hiện mình vẫn đang nằm ngửa trên sàn nhà lát cẩm thạch trong khu triển lãm của viện bảo tàng. Ánh mặt trời buổi sáng sớm xuyên qua ô kính cửa sổ, chiếu vào trong phòng, thổi bay không khí âm u tĩnh lặng khiến người ta sợ hãi lúc nửa đêm. Trên sàn nhà không hề có vệt nước khả nghi nào, Tân Truy vẫn đang yên vị trong quan tài, hàng trăm cổ vật khác vẫn đang nằm ngay ngắn trong tủ kính. Dường như tất cả mọi chuyện diễn ra tối qua chỉ là một cơn ác mộng.
Phương Hồng Khanh đứng dậy, nhặt chiếc đèn pin đang rơi ở bên cạnh lên. Hắn nhìn vào một góc của khu triển lãm, trong chiếc tủ kính đằng ấy đang trưng bày nhạc cụ bồi táng được khai quật lên từ khu mộ Mã Vương Đôi nhà Hán: đàn thất huyền và cây tiêu sáu lỗ.
Nếu như vừa rồi chỉ là một giấc mơ thì tính logic của nó có phần chặt chẽ quá. Cuối cùng hắn đã nghĩ ra tại sao trang phục của đôi nam nữ kia lại không giống với trang phục thời nhà Hán của thi thể trong mộ. Bởi vì đó là trang phục của thời nhà Tần, được kế thừa từ phong cách phục sức của thời kì Chiến Quốc. Năm thứ hai sau khi Tần Thủy Hoàng thực hiện chính sách “Đốt sách” , cũng chính là năm 212 trước Công nguyên, Tần Thủy Hoàng hạ lệnh giết chết hơn bốn trăm sáu mươi thuật sĩ ở kinh đô Hàm Dương của nhà Tần lúc bấy giờ. Đây chính là màn “chôn học trò” tàn bạo nổi tiếng trong lịch sử. Trong đám người bị chôn sống năm đó, ngoài thuật sĩ ra còn cod không ít nho sinh. Người con gái mất đi tình lang, đành ôm theo cây tiêu sáu lỗ của chàng mà trầm mình xuống sông tự vẫn. Sau đó, bọn trộm mộ lẻn vào hầm mộ của nàng, cuỗm mất cây tiêu sáu lỗ ấy, khiến nàng sống dậy. Có lẽ tên trộm bỏ lại đồng bọn của mình để tháo chạy thoát thân kia đã đem bán cây tiêu sáu lỗ này đi, sau đó nó rơi vào tay Tân Truy, trở thành thứ nhạc cụ mà nàng yêu thích nhất, cuối cùng trở thành vật bồi táng cho nàng sau khi nàng chết.
Phương Hồng Khanh lặng lẽ siết chặt nắm đấm. Nhìn bảo vật đang say ngủ sau lớp kính, hắn thầm nảy ra một quyết định mạo hiểm.
Lấy trộm cây tiêu sáu lỗ này, đem trả lại cho người con gái ấy!
Tiểu Thực trợn mắt há miệng, cứ như đang nghe một câu chuyện truyền kì vậy. Cậu chăm chú đến mức không dám thở mạnh. Có điều, khi nghe đến đoạn này, cậu không kìm được liền xen lời: “Nhưng mà, Hồng Khanh, đó chỉ là giấc mơ thôi. Chỉ vì một giấc mơ mà anh quyết định trộm cắp thật sao? Đó còn là bảo vật số một của quốc gia nữa chứ! Ông chủ nói đúng, tội đó đáng bị xử bắn đấy!”
Phương Hồng Khanh mỉm cười, đôi lông mày khẽ nhướng cong lên, giống như một vầng trăng khuyết. “Có một số chuyện, không thể dùng lí trí để đánh giá được. Tôi cũng biết đó là trọng tội, nhưng lúc đó quả thật không thể không làm.”
Nghe hắn trả lời như thế, Tiểu Thực không còn gì để nói. Thật ra cậu cũng cảm thấy nữ quỷ đó rất đáng thương, song dù sao đây cũng là chuyện lớn. Tuy Phương Hồng Khanh có lòng tốt nhưng chẳng phải hắn đã quá bốc đồng sao?
“Không thể không làm?” Tần Thu hừ một tiếng vẻ khinh thường. “Đồ ngốc họ Phương kia, nhìn cậu, tôi chỉ thấy đúng hai chữ: Ngu ngốc! Cứ cho rằng giấc mơ đó là thật thì cũng có liên quan gì đến cậu chứ? Cậu không giết người đàn ông của cô ta, cũng không đào quan tài của cô ta lên, cô ta cũng không thể bò ra khỏi hầm mộ để đến bóp chết cậu. Vậy cậu quản chuyện này làm gì?”
Nghe Tần Thu chửi mắng, Phương Hồng Khanh chỉ xoa xoa đầu mũi, không dám cãi lời, miệng cười hì hì mấy tiếng coi như đáp lại. Tiểu Thực không nín nhịn được, vội vàng bào chữa cho hắn: “Ông chủ, không thể nói như thế được! Tôi từng nghe một câu: Chỉ cầm làm việc đúng đắn thì chính là người vĩ đại. Mặc dù Hồng Khanh hơi bốc đồng nhưng việc làm của anh ấy là đúng đắn. Hồng Khanh là một người vĩ đại!”
Tần Thu trừng mắt nhìn Tiểu Thực, hung dữ đến mức khiến cậu phát hoảng. Im lặng một lúc, cuối cùng y cũng mở miệng kết luận: “Coi như tôi đã hiểu thế nào gọi là đúng đắn, rõ là hai tên ngốc!”
Tần Thu lại mắng thêm một tràng nữa. Đối diện với Tần Thu, Tiểu Thực chỉ dám oán thầm chứ không dám nói ra, lúng túng hồi lâu rồi cố chuyển chủ đề: “Có một điều tôi không hiểu rõ lắm. Hồng Khanh, chẳng phải anh bảo cái xác nữ bóp cổ anh trong viện bảo tàng có mùi cồn sao? Anh còn nói đó là Tân Truy mà. Thế nhưng giấc mơ sau đó của anh lại không liên quan gì đến Tân Truy mà chỉ liên quan đến cái xác chết bị lấy trộm cây tiêu sáu lỗ, cũng chính là cô nương thời nhà Tần kia.”
Phương Hồng Khanh cười phì một tiếng. “Cậu vẫn cho rằng đấy là do nữ quỷ làm loạn sao?”
Nghe thấy ngữ khí của hắn, Tiểu Thực bỗng ngẩn người. “Chẳng lẽ không phải ư?”
Phương Hồng Khanh giải thích: “Nếu như có thể tác oai tác quái ở viện bảo tàng Kim Lăng cách đấy cả ngàn vạn dặm thì cô ấy không phải cương thi mà là thần tiên mất rồi. Thật ra tình huống mà tôi gặp phải cí thể nói là do ảo giác gây nên. Dựa theo kiến thức sinh học mà nói, có lẽ do thần kinh ở não bộ bị tác động nên mới sinh ra ảo giác.”
Tiểu Thực không hiểu lắm, chỉ có thể thốt ra một tiếng “À” vô nghĩa. Phương Hồng Khanh tiếp tục giải thích: “Cậu còn nhớ sau khi mua chiếc lược ngọc về, suốt mấy đêm liền cậu đều mơ thấy một giấc mơ kì quái không? Bây giờ nghĩ lại, có phải đã nhận ra điểm bất hợp lí? Ví dụ như cái xác nữ đó dùng bộ tóc đen để tấn công người khác, nhưng trong mơ cậu lại nhìn thấy mái tóc trắng của tôi? Việc này đương nhiên không phải do nữ quỷ làm loạn, mà là do linh lực còn sót lại trong chiếc lược ngọc, hay còn gọi là “từ trường”. Loại từ trường này gây ảnh hưởng đến não bộ của cậu, khiến cậu nằm mơ đến những cảnh tượng có liên quan đến nó. Nhưng không phải là không có chút sai lệch nào, mà sẽ có một số điểm khác biệt. Xác chết nữ giới trong hầm mộ, mái tóc tấn công người và kẻ tóc trắng cầm chiếc lược ngọc còn lại là tôi, những chi tiết này trộn lẫn với nhau khiến cho giấc mơ của cậu trở nên nửa thật nửa giả.”
Uống thêm một ngụm nước cam, Phương Hồng Khanh lại nói tiếp: “Chuyện kì quái mà tôi gặp phải lúc ở viện bảo tàng cũng có nguyên lí tương tự như vậy. Theo suy đoán của tôi, có lẽ từ trường của cây tiêu sáu lỗ kia cũng đã làm ảnh hưởng đến tôi. Nó từng trải qua khoảnh khắc sinh ly tử biệt của đôi nam nữ thời nhà Tần, cũng từng bị bọn trộm mộ lấy cắp dẫn đến việc xác chết của người con gái ấy sống dậy, sau đó thì biến thành vật bồi táng của Tân Truy dưới lòng đất sâu. Những sự việc này trộn lẫn với nhau, khiến tôi nảy sinh ảm giác Tân Truy muốn giết mình. Còn về những vệt nước và tiếng nước nhỏ giọt tí tách, đó là do cô gái đã trầm mình xuống sông mà chết chứ không phải Tân Truy sống dậy làm loạn.”
Tiểu Thực nghe mà ngơ ngẩn cả người, tuy còn chưa rõ “từ trường” là cái gì, “linh lực” là cái gì nhưng lúc này, điều cậu quan tâm hơn cả là chuyện gì xảy ra tiếp theo. “Sau đó thì sao? Trời cao đất rộng như vậy, Hồng Khanh anh làm thế nào mà biết được xác của người con gái đó được chôn ở chỗ nào chứ?”
Phương Hồng Khanh mỉm cười, tiếp tục kể.
Năm đó, hắn như bị ma quỷ xui khiến, quyết định lấy cắp cây tiêu sáu lỗ kia để đem trả về mộ phần của người con gái ấy, và bắt đầu tìm kiếm những tài liệu có liên quan. Nếu lấy giấc mơ đó làm đầu mối, thực ra cũng có thể tra được một số tung tích.
Đầu tiên là việc Tần Thủy Hoàng chôn học trò vào năm 212 trước Công nguyên. Việc này là do hai phương sĩ Lư sinh Và Hầu sinh gây nên. Bọn họ tuyên bố rằng mình có thể tìm ra phương thuốc đem lại sự trường sinh bất tử nên rất được Tần Thủy Hoàng trọng dụng và được hưởng thụ một cuộc sống vinh hoa phú quý không ai bằng. Nhưng sau một thời gian, những lời hứa hẹn cùng những chiêu trò của cả hai không còn tác dụng gì nữa. Thấy trò bịp bợm của mình sắp sửa bị vạch trần, hai người bèn lập mưu bỏ trốn. Trong Sử ký chép rằng, hai người này từng phê phán Tần Thủy Hoàng “dùng cực hình giết hại người khác để thể hiện sự uy nghiêm” , rõ ràng đã dùng giọng điệu của Nho giáo để phê phán một người rất coi trọng Pháp gia như Tần Thủy Hoàng. Điều này khiến Tần Thủy Hoàng vô cùng giận dữ, hạ lệnh tra xét hơn bốn trăm thư sinh khắp kinh đô Hàm Dương để tìm cho ra hai người Lư sinh và Hầu sinh. Sau đó, hơn bốn trăm sáu mươi người học trò có liên quan đều bị khép vào tội chết. Người nho sinh trong giấc mơ của Phương Hồng Khanh đã bị chôn sống đến chết, chứng tỏ anh ta chính là một trong những học trò ở thành Hàm Dương hoặc ở khu vực xung quanh đấy.
Thứ hai, khi đã xác định rõ mục tiêu là thành Hàm Dương, Phương Hồng Khanh lại liên tưởng đến nơi có sông nước dập dềnh như trong giấc mộng. Con sông đó đương nhiên chính là sông Vị, cũng là con đường huyết mạch quan trọng của thành Hàm Dương.
Thứ ba, cảnh bờ sông liễu rũ bay bay trong giấc mộng có liên quan đền thành Hàm Dương và sông Vị, không khó để liên tưởng đến hai câu thơ: “Gió mát thổi qua hàng liễu rũ/Ngày mộng yên bình Tế Liễu doanh[12*]. Theo truyền thuyết mô tả: “Hằng năm, cảnh xuân tươi đẹp, gió mát nhè nhẹ thổi. Hàng liễu rũ như sóng lúa dập dềnh, hoa liễu trắng nõn như hoa lê. Chim oanh líu lo khắp nơi, bướm trắng dập dờn bay lượn.” Đây chính là một cảnh đẹp nổi tiếng của thành Hàm Dương. Dựa theo vị trí của Tế Liễu doanh, đại khái có thể đoán được nó nằm ở vùng phụ cận cách thành phố Hàm Dương bây giờ khoảng ba mươi dặm về phía tây.
Cuối cùng, thành phố Hàm Dương thuộc tỉnh Thiểm Tây là một thành phố văn hóa nổi tiếng, danh lam thắng cảnh nhiều không đếm xuể. Hơn một nghìn không trăm ba mươi bảy di chỉ cổ, một nghìn một trăm ba mươi lăm ngôi mộ cổ, trong đó có Càn Lăng nổi danh khắp thế giới, là mộ phần hợp táng duy nhất của Đường Cao Tông Lý Trị và Nữ hoàng đế Võ Tắc Thiên khét tiếng trong lịch sử Trung Quốc. Ngoài ra còn có Chiêu Lăng (Mộ của Đường Thái Tông) , Mậu Lăng (mộ của Hán Vũ Đế) , Dương Lăng (mộ của Hán Cảnh Đế) , vân vân… Hơn hai mươi bảy lăng mộ đế vương và hai trăm năm mươi sáu ngôi mộ hợp táng khác kéo dài cả trăm dặm, tạo thành một quầng thể lăng mộ đế vương hùng tráng, nguy nga. Mà việc xây dựng lăng mộ cho đế vương lại rất coi trọng phong thủy ngũ hành, đặc biệt là thuật “Tầm long vọng thế” [13*].
(13)Dựa vào phương hướng của các mạch núi để xây lăng mộ. Phải tìm cho được thế núi “cường long” , “thuận long” , tuyệt đối tránh thế núi “hung long”.
Đồng thời, khi nghiên cứu xây dựng lăng mộ cho đế vương, hầu hết không được xây ở các vị trí đã có lăng mộ người khác chiếm giữ, như vậy sẽ bị coi là mạo phạm. Nếu gặp vùng đất có địa thế rất đẹp thì sẽ khai quật phần mộ của người đã chiếm giữ lên. Nhìn cách phục sức của người con gái trong giấc mơ, nàng ta tuyệt đối không thể là người trong hoàng tộc, có lẽ chỉ là thiên kim tiểu thu của một gia đình giàu có nào đó, vậy thì mộ phần của nàng ta không thể nằm ở những mạch núi có nhiều lăng mộ đế vương được.
Sau khi phân tích kỹ càng, Phương Hồng Khanh đã có thể ước lượng phạm vi mộ phần của người con gái ấy. Sau đó, nhân cơ hội đang còn thực tập ở viện bảo tàng, hắn xem xét độ dài và những đặc điểm của cây tiêu sáu lỗ, cẩn thận ghi chép lại từng điểm một rồi dựa vào đấy làm ra một cây tiêu giả. Tuy nhiên, hắn không thể hành động ngay trong lúc cuộc triển lãm đang diễn ra. Một ngày trước khi cuộc triển lãm chuyên đề xác ướp trong khu mộ Mã Vương Đôi thời nhà Hán kết thúc, hắn đã chuẩn bị vé máy bay sẵn sàng. Hôm sau, khi đang cùng các nhân viên khác niêm phong những bảo vật quý giá để cất giữ, hắn đã “thay xà đổi cột” , lấy cây tiêu thật rồi nhét cây tiêu giả vào trong thùng. Có thể lừa dối được ngày nào hay ngày ấy, dù sau này sự việc có bị bại lộ thì lúc đó hắn cũng đã có đủ thời gian để chạy trốn rồi.
Tiếp theo, Phương Hồng Khanh nhanh chóng mang cây tiêu sáu lỗ thật đến Hàm Dương.