Khi Annabelle ngước lên, nàng thấy lão Hodgeham đang đứng trước mặt nàng. Nàng vội vã chuyển sang tư thế ngồi và lần lần thụt lui, nhận thức rõ ràng lần này không phải là ảo giác mà là người thật. Hoàn toàn câm lặng vì kinh ngạc, nàng co rúm khi lão với bàn tay mập mạp và chạm vào dải đăng ten ở mặt trước váy nàng.
“Ta có nghe về bệnh tình của cô” Hodgeham nói, cái nhìn của lão trĩu nặng với điệu bộ nửa ưỡn ra của nàng. “Ta cảm thấy thương xót cô vì đã phải chịu đựng nỗi đau như thế. Nhưng không có cơn đau nào là mãi mãi. Cô có vẻ…” Lão ngừng lại và liếm đôi môi phúng phính, “…đẹp hơn bao giờ hết…dù có hơi xanh xao”
“Làm …làm thế nào mà ông tìm được tôi ở đây?” Annabelle hỏi. “Đây là phòng riêng của dòng họ Marsden. Chắc chắn không ai cho phép ông – ”
“Ta buộc một tên hầu báo cho ta biết” Hodgeham tự mãn đáp
“Đi ra” Annabelle cáu kỉnh “Hoặc tôi sẽ hét lên là ông quấy rối tôi”
Hodgeham cười nắc nẻ “Cô không chịu nổi một vụ tai tiếng đâu, cô gái của tôi. Mối quan tâm cô dành cho Kendall thì ai cũng biết. Và cả hai ta đều biết là một dấu hiệu nhục nhã đi kèm với tên cô sẽ hủy hoại hoàn toàn cơ hội của cô với anh ta” Hắn cười khùng khục trước vẻ im lặng của nàng và để lộ hàm răng ố vàng. “Tốt hơn rồi đó. Annabelle xinh đẹp đáng thương của ta…Ta biết cách đem lại sắc hồng cho một khuôn mặt tái nhợt mà” Thọc tay vào túi áo choàng, hắn chìa ra một đồng vàng lớn và vẫy vẫy nó trước mặt nàng một cách trêu ngươi “Một kỉ vật thể hiện lòng cảm thông của ta đối với sự vất vả của cô”
Hơi thở của Annabelle trở thành tiếng rít nhức tai khi Hodgeham cúi người rất gần, đồng xu kẹp giữa ngón tay béo ú của lão khi lão cố móc nó vào vạt trước váy nàng. Bất thình lình nàng dịch chuyển thật nhanh và gạt tay hắn ra. Mặc dù nàng vẫn còn yếu nhưng động tác đó vẫn đủ sức hất đồng xu khỏi tay lão. Nó rơi uỵch xuống nền thảm đỏ.
“Để tôi yên” nàng hùng hổ nói
“Con chó cái kiêu kì. Cô không cần giả vờ là cô tốt hơn mẹ cô”
“Đồ con lợn – ” Rủa thầm sức khỏe giảm sút của bản thân, Annabelle yếu ớt đẩy lão ra khi lão cúi xuống, cả người nàng rung lên khiếp sợ. “Không” nàng nói xuyên qua hàm răng lập cập, cánh tay nàng che lấy mặt. Nàng kháng cự mãnh liệt khi hắn túm lấy cổ tay nàng “Không – ”
Tiếng loảng xoảng từ cửa ra vào khiến Hodgeham kinh ngạc đứng thẳng lên. Run rẩy từ đầu đến chân, Annabelle nhìn theo hướng phát ra tiếng động và thấy mẹ nàng đứng đó với khay thức ăn cho bữa trưa. Đồ ăn bằng bạc rơi tung tóe từ mép khay khi Philippa nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.
Philippa lắc đầu ra chiều không tin được Hodgeham lại ở đây. “Ông dám tiếp cận con gái tôi…” giọng bà nặng nề. Tím tái vì giận, bà đặt khay lên bàn, rồi phẫn nộ nói với Hodgeham “Con gái tôi bị bệnh, thưa ngài. Tôi sẽ không cho phép ai đó tổn hại đến sức khỏe của nó – ông sẽ đi với tôi ngay bây giờ, và chúng ta sẽ thảo luận chuyện này ở nơi khác”
“Thảo luận không phải là cái ta muốn” Hodgeham nói
Annabelle thấy một chuỗi phản ứng xuất hiện trên mặt mẹ nàng: ghê tởm, oán giận, căm ghét, sợ hãi. Và cuối cùng…cam chịu. “Tránh xa khỏi con gái tôi” bà lạnh lẽo nói
“Không” Annabelle rên rỉ phản đối, nhận ra Philippa định đi đâu đó với lão ta. “Mama, ở lại với con”
“Mọi chuyện sẽ ổn thôi” Philippa không nhìn nàng, những giữ khuôn mặt vô cảm với vẻ mặt bóng bẩy của Hodgeham “Mẹ đã mang bữa trưa cho con đó con yêu. Cố ăn chút gì – ”
“Không” Hoài nghi, tuyệt vọng, Annabelle trơ mắt nhìn mẹ nàng theo sau Hodgeham ra khỏi phòng “Mama, đừng đi với hắn!” Nhưng Philippa vẫn đi như thể bà không nghe thấy nàng nói
Annabelle thẩn thờ nhìn trừng trừng lối ra một khoảng thời gian dài. Nàng không định cầm khay thức ăn. Mùi rau và nước thịt lan tỏa trong không khí làm nàng muốn ói. Annabelle chán chường tự hỏi làm thế nào mối quan hệ vụng trộm quỷ tha ma bắt này lại có thể bắt đầu, là Hodgeham đã ép uổng mẹ nàng hay có sự đồng thuận của đôi bên. Bất kể nó bắt đầu ra sao thì giờ đây cũng thành một trò bôi bác. Hodgeham là một con quái vật, và Philippa đang cố làm yên lòng hắn để hắn không hủy hoại mẹ con nàng.
Mệt mỏi và khổ sở, cố không nghĩ đến chuyện gì đã diễn ra giữa mẹ nàng và Hodgeham lúc này, Annabelle ngả người ra trường kỷ. Nàng nhăn nhó vì cơn đau từ những bắp thịt. Đầu nàng đau, và nàng choáng váng, nàng muốn về phòng nàng. Đi lom khom như cụ già, nàng đến sợi dây chuông và rung nó. Sau một khoảng thời gian có vẻ như dài vô tận, vẫn không có tiếng trả lời. Với việc hầu hết khách khứa đã đi thì gần như toàn bộ người hầu đều được phép nghỉ, và thế là khi cần có rất ít phục vụ.
Lơ đễnh cọ tay xuyên qua những lọn tóc mềm rũ, Annabelle ước lượng tình huống. Mặc dù chân nàng còn yếu, thì chúng vẫn có thể đi được. Sáng nay mẹ nàng đã giúp nàng đi hết hai hành lang từ phòng họ đến phòng khách nhà Marsden. Tuy nhiên, bây giờ nàng khá chắc chắn là nàng có thể xoay xở cắt ngắn hành trình cho chính nàng.
Phớt lờ những tia sáng lập lòe trước mắt nàng như đom đóm, Annabelle rời phòng với những bước ngắn, cẩn thận. Nàng áp sát tường trong trường hợp cần nâng đỡ. Kì quặc làm sao, nàng chua xót nghĩ, chỉ nội việc này cũng làm nàng thở hổn hển như vừa chạy cả dặm. Giận dữ vì tình trạng yếu đuối của bản thân, nàng buồn bã tự hỏi liệu nàng có nên uống tách trà thảo mộc cuối cùng không. Tập trung vào từng bước đi phía trước, nàng dần dần đi dọc hành lang thứ nhất, cho đến khi nàng gần như đến góc đường rẽ sang phía đông trang viên, nơi phòng nàng. Nàng dừng lại khi nghe thấy một giọng trầm ấm vang lên từ một hướng khác
Chết tiệt. Bị ai đó bắt gặp trong tình trạng này là hết sức mất thể diện. Cầu mong giọng đó xuất phát từ những người hầu, Annabelle dựa người vào tường và đứng yên không động đậy. Một vài cọng tóc dính trên vòm trán ẩm ướt và hai má nàng.
Hai người đàn ông băng ngang lối đi trước mặt nàng, quá nhập tâm vào cuộc nói chuyện đến mức không nhận thấy nàng. Nhẹ nhõm, Annabelle nghĩ rằng nàng đã xoay xở tìm được đường thoát
Nhưng nàng không may đến vậy. Một trong hai người bất chợt liếc về hướng nàng, và sự tập trung của người đó ngay lập tức thắt chặt lấy nàng. Khi người đó đến gần nàng, Annabelle nhận ra vẻ uyển chuyển nam tính trong những sải chân dài trước khi nàng nhìn rõ mặt người đó
Có vẻ số mệnh của nàng là phải mãi mãi hành xử dại dột trước mặt Simon Hunt. Thở dài, Annabelle bật lưng khỏi tường và cố chỉnh sửa tư thế, cho dù hai chân nàng đang lẩy bẩy bên dưới
“Chào buổi chiều, Ông Hunt – ”
“Em đang làm gì vậy?” Hunt cắt lời khi tiến đến cạnh nàng. Nghe có vẻ chàng đang bực bội, nhưng khi Annabelle ngẩng lên nhìn chàng thì nàng chỉ thấy trong mắt chàng sự quan tâm “Tại sao em lại đứng một mình giữa hành lang?”
“Tôi đang về phòng tôi” Annabelle bắt đầu nói khi tay chàng vòng qua nàng, một cánh tay trên vai, cái còn lại qua thắt lưng. “Ông Hunt, không cần đâu – ”
“Em yếu như một con mèo” chàng thẳng thừng “Em biết không nên đi đâu trong tình trạng này sao”
“Không có ai giúp tôi cả” Annabelle cáu gắt. Đầu nàng ngụp lặn và nàng thấy bản thân dựa vào chàng, để mặc chàng nâng đỡ trọng lượng cơ thể nàng. Ngực chàng vạm vỡ và rắn rỏi, một phần vải lụa mát lạnh hằn lên má nàng.
“Mẹ em đâu?” Hunt cố chấp, vén một lọn tóc của nàng ra sau “Nói tôi biết đi, tôi sẽ - ”
“Không!” Annabelle cảnh giác liếc chàng, những ngón tay thon thả của nàng bấu vào tay áo choàng của chàng. Lạy Chúa, việc cuối cùng nàng làm với Simon Hunt là tìm Philippa lúc mà bà có thể đang ở trong một tình trạng khó xử với lão Hodgeham. “Đừng tìm bà ấy” nàng nói rành mạch “Tôi…Tôi không cần ai cả. Tôi có thể tự về phòng, nếu anh bỏ tôi ra. Tôi không muốn – ”
“Được thôi” Hunt thì thầm, tay chàng vẫn còn vòng quanh nàng “Im đi, tôi sẽ không tìm mẹ em. Im đi nhé” tay chàng tiếp tục vuốt ve tóc nàng một cách dịu dàng và kiên trì.
Nàng xoay người khỏi chàng, cố tìm lại hơi thở. “Simon” nàng thì thầm, hơi bất ngờ vì nàng đã dùng tên chàng, và nàng chưa từng nghĩ đến sẽ kêu tên chàng dù là trong suy nghĩ thầm kín. Liếm môi, nàng thử một lần nữa, và nàng kêu một lần nữa trước sự ngỡ ngàng của chính nàng. “Simon”
“Sao?” Một sự căng thẳng mới xâm nhập cơ thể cao lớn cứng rắn của chàng và cùng lúc đó, tay chàng di chuyển quanh đầu nàng với một vẻ dịu dàng nhất có thể
“Vui lòng…đưa tôi về phòng”
Hunt nhẹ nhàng giật đầu nàng lại và nghiên cứu nàng với một nụ cười phảng phất trên môi “Bé cưng, ta sẽ đưa nàng đến tận Timbuktu nếu nàng muốn”
Ngay lúc đó, người đàn ông còn lại ngoài hành lang cũng đến gần họ, và Annabelle thật sự mất hết tinh thần dù không bất ngờ gì, khi thấy người đó là Ngài Westcliff.
Bá tước liếc nàng khó chịu, như thể anh đang nghi ngờ tình huống này đã được nàng sắp đặt.
“Cô Peyton” Westcliff quả quyết nói “Tôi cam đoan với cô là không cần thiết phải đi hết hành lang mà không có ai tháp tùng. Nếu không có ai giúp cô thì cô chỉ cần rung chuông cho người hầu”
“Tôi đã làm vậy rồi thưa ngài” Annabelle tự vệ, cố thoát khỏi Simon, nhưng chàng không bỏ nàng ra “Tôi đã rung chuông và đợi ít nhất 15 phút mà không ai đến cả”
Westcliff săm soi nàng kĩ lưỡng “Không thể như thế. Người hầu của tôi luôn chạy đến mỗi khi được gọi”
“À, vậy hôm nay là ngoại lệ” Annabelle cáu kỉnh “Có lẽ chuông bị hỏng. Hoặc có lẽ người hầu của ngài – ”
“Dễ thôi” Hunt lẩm bẩm, ấn đầu nàng vào ngực chàng. Bất chấp Annabelle không thể thấy mặt chàng thì nàng vẫn nghe một dấu hiệu cảnh báo lặng lẽ trong giọng chàng lúc nói chuyện với Westcliff “Chúng ta sẽ bàn luận chuyện này sau. Bây giờ tôi sẽ tháp tùng cô Peyton về phòng”
“Theo ý kiến cá nhân tôi thì đó không phải là một ý hay” bá tước nói
“Hên là tôi không hỏi xin lời khuyên đó” Simon êm ái nói
Có tiếng bá tước thở dài, và Annabelle ngờ ngợ nhận ra tiếng chân trên thảm của Westcliff đang xa dần
Hunt cúi đầu, hơi thở ấm áp của chàng vờn trên tai nàng, khi chàng hỏi thăm “Bây giờ…em có thể giải thích chuyện gì đang diễn ra được không?”
Huyết quản của nàng có vẻ giãn ra, và mang lại một luồng khoan khoái bên dưới làn da mát mẻ của nàng. Sự gần gũi của Hunt lấp đầy trong nàng niềm vui và mong mỏi. Khi chàng ôm nàng, nàng không thể không nhớ lại giấc mơ, những ảo tưởng gợi tình về cơ thể chàng bên trên người nàng. Chuyện này hết sức sai lầm, rằng nàng đang say sưa được chàng ôm ấp…dù biết nàng không thể có được bất cứ điều gì từ chàng ngoại trừ cảm giác dễ chịu tức thời theo sau sự nhục nhã mãi mãi. Nàng xoay xở lắc đầu để trả lời câu hỏi, má nàng cọ cọ vào ve áo của chàng.
“Tôi không nghĩ thế” Hunt nhăn nhó đáp. Chàng thả nàng ra để kiểm tra, ước lượng khả năng giữ thăng bằng của nàng với cái liếc mắt hớ hênh, và cúi xuống nâng nàng bằng cánh tay. Annabelle chịu thua với một tiếng lẩm bẩm không rõ ràng và quàng tay qua cổ chàng. Khi Hunt bế nàng suốt hành lang, chàng cất giọng lẳng lặng. “Nếu em kể cho tôi nghe có chuyện gì thì tôi có thể giúp”
Annabelle đắn đo một lúc. Việc duy nhất có thể đến sau khi thổ lộ cho Simon Hunt nghe về những khó khăn của nàng gần như chắc chắn sẽ là đề nghị trở thành tình nhân. Và nàng ghét bản thân cảm thấy cám dỗ bởi ý tưởng đó “Tại sao anh cứ muốn dính vào những rắc rối của tôi vậy? nàng hỏi
“Liệu tôi nhất định phải có một động cơ thầm kín nào đó thì mới được giúp em sao?”
“Đúng” nàng thảm não đáp, khiến chàng phì cười
Chàng cẩn thận đặt nàng xuống ngưỡng cửa phòng ngủ. “Em có thể tự đến giường được không, hay là tôi phải công kênh em vào?”
Dù giọng chàng thấp thoáng chọc ghẹo nhưng Annabelle ngờ rằng chỉ cần cho chút khích lệ thì chàng sẽ thi hành ngay lập tức. Nàng vội vã lắc đầu “Không, tôi ổn rồi, làm ơn đừng vào” Nàng đặt lòng bàn tay lên ngực chàng để ngăn chàng đừng vào phòng. Bàn tay nàng yếu ớt, nhưng cũng đủ ngăn chàng lại
“Được rồi” Hunt nhìn xuống nàng, mắt chàng dò hỏi “Tôi thấy là một người hầu đang được kêu đến phục vụ em. Và ta nghi ngờ Westcliff đã làm chuyện đó rồi”
“Tôi có rung chuông cho người hầu” Annabelle khăng khăng, xấu hổ vì giọng điệu gắt gỏng của mình “Rõ ràng là, bá tước không tin tôi, nhưng – ”
“Tôi tin em”Thận trọng tuyệt đối, Hunt dời tay nàng khỏi ngực chàng, giữ những ngón tay thanh mảnh của nàng trong chốc lát trước khi thả ra “Westcliff không xấu như vậy đâu. Em phải quen dần với anh ta trước khi em biết ơn những phẩm chất đáng quý của anh ấy”
“Nếu anh nói vậy thì thôi” Annabelle hoài nghi nói, ngực nàng căng phồng hơi thở khi nàng quay lại căn phòng buồn chán, bệnh tật “Cảm ơn anh” Tự hỏi bao giờ Philippa mới quay lại, nàng liếc qua căn phòng trống vắng rồi quay lại nhìn Hunt
Tia nhìn xuyên suốt của chàng có vẻ đọc được từng phản ứng bên dưới vẻ ngoài căng thẳng của nàng, và nàng đánh hơi được vô số câu hỏi đang lượn lờ trên môi chàng. Tuy nhiên, chàng chỉ nói đơn giản “Em cần nghỉ ngơi”
“Nhưng tôi không làm gì ngoài nghỉ ngơi cả. Tôi sẽ điên mất vì buồn chán…nhưng chỉ nghĩ phải làm việc gì khác cũng khiến tôi mệt lả” Cúi đầu, Annabelle nhìn xuống sàn nhà dưới chân họ với vẻ âu sầu, trước khi thận trọng hỏi “Tôi cho là tối nay anh không muốn tiếp tục ván cờ?”
Im lặng một lát, và rồi Hunt lè nhè trêu chọc “Tại sao vậy, cô Peyton…tôi đang nghĩ là em muốn có tôi ở cùng”
Annabelle không thể nhìn chàng, mặt nàng bị màu đỏ xấu hổ che khuất khi nàng thì thầm “Tôi có thể ở cùng quỷ dữ nếu được làm một chuyện gì khác ngoại trừ nằm trên giường”
Cười lặng lẽ, chàng với tay vén một lọn tóc sau tai nàng “Chúng ta sẽ xem xét” chàng lẩm bẩm “Có lẽ tôi sẽ đến phòng em sau”
Và chàng khẽ cúi chào nàng và rảo bước mạnh mẽ dọc hành lang.
Annabelle muộn màng nhớ lại có một buổi hòa nhạc được tổ chức cho khách đang thưởng thức tiệc buffet. Rõ ràng Simon Hunt thích vui cùng đám tiệc hơn là ngồi chơi vớ vẩn với một cô gái bệnh tật, nhếch nhác, tính khí thất thường. Nàng rùng mình, ước rằng nàng có thể thu hồi lời mời bộc phát…ồ, nàng đã tỏ ra tuyệt vọng đáng thương biết bao. Vỗ tay lên trán, Annabelle quay vào phòng và để mặc bản thân nằm ườn trên giường giống một thân cây bị đốn ngã.
Trong vòng năm phút, có một tiếng gõ cửa, và hai cô hầu có vẻ được huấn luyện kĩ liền bước vào phòng. “Chúng tôi đến dọn dẹp thưa cô” một trong số họ mạo muội nói “Đức ngài đã kêu chúng tôi đến – và ra lệnh cho chúng tôi thực hiện mọi yêu cầu của cô”
“Cảm ơn” Annabelle nói, hy vọng Ngài Westcliff đã không quá gay gắt với mấy người hầu. Ngồi xuống ghế, nàng quan sát cơn gió lốc đang diễn ra. Với tốc độ đáng kinh ngạc, người hầu trẻ tuổi thay khăn trải giường, mở cửa sổ cho không khí tràn vào, phủi sạch bụi trên đồ gỗ, đem vào một cái bồn chuẩn bị được đổ đầy nước ấm. Một trong hai cô gái giúp Annabelle cởi quần áo, trong lúc người còn lại mang đến một khăn tắm lớn và nước ấm xả tóc cho nàng. Run rẩy dễ chịu, Annabelle bước vào chậu rửa gấp có vành cẩm thạch.
“Giữ tay tôi thưa cô” cô gái trẻ hơn nói, chìa cánh tay cho Annabelle níu vào “Cô có vẻ đứng không vững lắm”
Annabelle làm theo và ngồi xuống nước, và buông cánh tay khỏe khoắn của cô gái “Tên cô là gì?” nàng hỏi, hạ vai cho đến khi chúng hoàn toàn chìm dưới làn nước bốc hơi
“Meggie, thưa cô”
“Meggie, tôi tin là tôi đã đánh rơi một đồng vàng trên sàn phòng khách riêng – cô có thể tìm nó cho tôi không?”
Cô gái lúng túng liếc nàng, rõ ràng đang thắc mắc tại sao Annabelle đã để lại một đồng tiền giá trị trên sàn và tiết lộ chuyện nàng không thể tìm ra nó “Vâng, thưa cô” cô gái khó chịu nhún gối và ra khỏi phòng. Nhúng đầu dưới làn nước, Annabelle ngồi thẳng, để ngửa khuôn mặt và mái tóc và dụi mắt khi cô hầu còn lại xoa xà phòng khắp da đầu. “Cảm giác sạch sẽ thật tuyệt” Annabelle thì thầm, ngồi yên cho cô gái chăm sóc
“Mẹ tôi luôn nói tắm khi còn yếu là không tốt” cô hầu ngờ vực nói
“Tôi có cách riêng” Annabelle đáp, uyển chuyển nhích đầu cho cô hầu đổ nước xả lên mái tóc đầy xà phòng. Lau mắt một lần nữa, Annabelle thấy Meggie đã quay lại.
“Tôi tìm thấy rồi thưa cô” Meggie hổn hển kêu lên, đồng tiền nằm lọt trong bàn tay cô gái. Có thể cô ta chưa từng được cầm một đồng vàng trước đây, vì trung bình một người hầu kiếm được khoảng 8 si-linh mỗi tháng. “Tôi sẽ đặt nó ở đâu?”
“Hai cô cứ chia nhau” Annabelle nói
Người hầu nhìn nàng chằm chằm, điếng người. “Ồ, cảm ơn cô!” cả hai kêu lên, mắt mở to và miệng thì há hốc vì kinh ngạc.
Dứt khoát nhìn nhận hành động ném tiền đạo đức giả của lão Hodgeham, trong khi nhà Peyton đã chịu sự bảo trợ đáng ngờ của hắn khoảng hơn một năm này, Annabelle cúi đầu, xấu hổ trước thái độ biết ơn của họ. Thấy được vẻ khó xử của nàng, hai người vội vã giúp nàng rời khỏi chậu tắm, lau khô tóc và cơ thể run rẩy của nàng, và giúp nàng mặc vào một bộ váy mới.
Tươi tỉnh nhưng mệt mỏi sau khi tắm, Annabelle nằm lên giường và cuộn mình trong tấm khăn trải giường mềm mại. Nàng lơ mơ ngủ trong lúc người hầu di dời chậu tắm, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng chân rời phòng của họ. Lúc nàng thức giấc thì đã là chạng vạng, nàng hấp háy mắt khi mẹ nàng thắp sáng đèn bàn.
“Mama” nàng chuếnh choáng nói trong lúc ngái ngủ. Nhớ lại cuộc chạm trán mới vừa xảy ra với Hodgeham, nàng lắc đầu tỉnh táo “Mẹ có sao không? Ông ta có – ”
“Ta không muốn thảo luận chuyện đó” Philippa ôn tồn nói, nét mặt mỏng manh của bà phảng phất bởi ánh đèn. Mặt bà tê liệt, trống rỗng, trán bà hằn nhẹ nếp nhăn. “Ừ, mẹ khỏe mà con yêu”
Annabelle gật đầu cụt lủn, bối rối và chán nản, và cảm thấy cơn xấu hổ đang lan tỏa. Nàng ngồi lên, lưng nàng có cảm giác đã bị thay thế bởi một thanh sắt nung. Dẹp qua một bên cảm giác cơ bắp căng cứng, tuy nhiên, nàng cảm thấy khỏe hơn, và lần đầu tiên trong vòng hai ngày dạ dày nàng quặn lên vì đói. Tuột khỏi giường, nàng đi về phía chiếc bàn trang điểm và cầm lược chải tóc. “Mama” nàng ngập ngừng “Con cần thay đổi không khí một chút. Có lẽ con sẽ quay lại phòng khách nhà Marsden và rung chuông kêu bữa tối và ăn ở đó”
Philippa hình như chỉ nghe được nửa câu “Ừ” bà lơ đãng nói “Ý kiến đó cũng hay. Mẹ sẽ đi cùng con nhé?”
“Không, cảm ơn mẹ…con thấy khỏe hơn rồi, và cũng không xa lắm. Con tự đi được mà. Có lẽ mẹ cũng muốn có chút riêng tư sau khi…” Annabelle khó khăn ngưng bặt và đặt lược xuống “Con sẽ quay lại ngay”
Với một tiếng thì thào, Philippa ngồi xuống ghế cạnh lò sưởi, và Annabelle đánh hơi được bà đang nhẹ nhõm vì được ở một mình. Sau khi tết tóc thành bím dài ngang vai, Annabelle rời phòng, lẵng lặng đóng cửa lại sau lưng.
Khi đi dọc hành lang, nàng nghe thấy tiếng rì rào nói chuyện của những vị khách đang dùng tiệc buffet tối trong phòng khách. Âm nhạc át mất tiếng cười nói chuyện trò – nhóm tứ ca với đàn dương cầm. Ngừng lại lắng nghe, Annabelle kinh ngạc nhận ra đó chính là giai điệu buồn tuyệt đẹp trong giấc mơ của nàng. Nàng nhắm mắt và chăm chú nghe, trong lúc cổ họng nàng buốt rát. Âm nhạc lấp đầy trong nàng một cảm giác nàng không cho phép nàng cảm thấy. Chúa nhân từ, nàng thầm nghĩ, con đang trở nên ủy mị vì bệnh – con phải kiểm soát bản thân con chứ. Mở mắt ra, nàng tiếp tục đi, chỉ vừa vặn chắn ngang lối của ai đó vừa đi đến theo hướng ngược lại.
Tim nàng có vẻ phồng lên đau đớn khi nàng ngẩng đầu lên nhìn Simon Hunt, chàng mặc lễ phục trắng đen với nụ cười uể oải cong cong trên môi. Giọng nói trầm đục của chàng làm nàng rợn xương sống “Em đang đi đâu vậy?”
Vì chàng đã đến với nàng thay vì đám đông tao nhã kia. Biết rằng hai bên đầu gối đột ngột như không có sức không phải do cơn bệnh, Annabelle đành đùa nghịch với bím tóc “Đi lấy khay thức ăn khuya ở phòng khách”
Vịn khuỷu tay nàng, Hunt quay đầu và dẫn nàng đi hết hành lang, giữ những bước đi ngắn cho phù hợp với nàng. “Em không muốn một khay thức ăn trong phòng khách đâu” chàng thông báo
“Tôi không muốn?”
Chàng lắc đầu. “Tôi có một bất ngờ cho em. Đến đây, không xa lắm đâu” Khi thấy nàng tự nguyện đi cùng, Hunt lướt mắt khắp người nàng “Khả năng giữ thăng bằng của em đã cải thiện hơn nhiều so với chiều nay rồi đấy. Em cảm thấy thế nào?”
“Khỏe hơn nhiều” Annabelle đáp, và đỏ mặt khi dạ dày nàng kêu rõ to “Và hơi đói, thật đấy”
Hunt cười lớn và dẫn nàng đến một cánh cửa để mở. Dẫn nàng qua ngưỡng cửa, là vào một căn phòng nhỏ, xinh xắn với khung tường làm từ gỗ hồng sắc có treo thảm thêu, và đồ nội thất được bọc lớp nhung màu hổ phách. Tuy nhiên, nét đặc trưng nhất của căn phòng chính là cánh cửa sổ âm tường, nhìn ra phòng khách hai gian bên dưới. Nơi này hoàn toàn khuất khỏi tầm nhìn của những vị khách bên dưới, trong khi âm nhạc vẫn luân chuyển vào đây thông qua cửa sổ. Annabelle tròn mắt nhìn những đĩa bạc trên chiếc bàn nhỏ.
“Tôi có một khoảng thời gian khó khăn để tìm ra món ăn kích thích khẩu vị của em” Hunt nói “Vì thế tôi bảo với nhà bếp lấy mỗi thứ một ít”
Choáng ngợp và không thể nghĩ gì về khoảng thời gian một người nào đó đã bỏ ra vì sự hứng khởi của nàng, Annabelle bất thình lình không biết nói sao. Nàng nuốt khó nhọc và nhìn đâu đó ngoại trừ mặt chàng “Tôi…tôi không biết có một căn phòng đáng yêu như thế này ở đây”
“Ít người biết lắm. Nữ bá tước thỉnh thoảng ngồi ở đây khi bà cảm thấy mệt mỏi” Hunt nhích lại gần nàng và trượt ngón tay dưới cằm nàng, ép nàng phải nhìn chàng “Em sẽ ăn tối với tôi chứ?”
Tim nàng đập nhanh đến mức nàng chắc chắn chàng có thể cảm nhận được nó thông qua ngón tay. “Tôi không có người đi cùng” nàng thì thào
Hunt mỉm cười, tay chàng rời bỏ cằm nàng. “Nàng không thể an toàn hơn. Tôi khó mà quyến rũ em trong lúc em không đủ sức tự vệ”
“Anh quả thật là quân tử”
“Tôi sẽ quyến rũ em khi nàng khỏe hơn”
Nén cười, Annabelle nhướng mày nói “Anh rất chắc chắn với bản thân. Có lẽ nên nói là anh sẽ cố quyến rũ tôi chăng?”
“‘Không bao giờ đoán trước thất bại’ – cha tôi luôn nói như thế” Trượt tay ra sau lưng nàng, Hunt dẫn nàng ngồi xuống một cái ghế “Em uống chút rượu chứ?”
“Tôi không thể” Annabelle buồn bã nói, ngồi lọt thỏm giữa cái ghế bọc nhung “Nó sẽ đi thẳng vào đầu tôi”
Hunt rót ra một ly và đưa cho nàng, cười ranh mãnh theo cách quỷ Lucifer cũng muốn cạnh tranh “Uống đi” chàng thì thầm “Tôi sẽ chăm sóc em nếu hơi chuếnh choáng”
Hớp một ngụm rượu nho ngọt nhẹ, Annabelle nhăn nhó liếc chàng. “Tôi tự hỏi việc một quý cô gặp cảnh say xỉn và nhận được lời hứa như thế từ anh có thường xảy ra không…”
“Tôi chưa từng để cho một quý cô nào đó say xỉn” Hunt nói, mở lớp bọc thức ăn và đặt chúng qua một bên “Tôi thường đeo đuổi họ sau khi họ đã say”
“Có bao nhiêu quý cô từng say như thế trong quá khứ của anh?” Annabelle không thể ngừng hỏi
“Tôi có sức hút riêng” Hunt đáp, nhìn không hối tiếc hay khoác lác khi chàng bắt gặp tia nhìn trực tiếp của nàng “Mặc dù gần đây năng lượng của tôi bị một chuyện khác thu hút”
“Chuyện gì vậy?”
“Tôi quá bận rộn vào vụ đầu tư đầu máy xe lửa của tôi và Westcliff”
“Thật sao?” Annabelle thật lòng nhìn chàng thích thú “Tôi chưa từng được đi tàu. Nó như thế nào?”
Hunt toét miệng cười, đột ngột cảm thấy trẻ con vì hào hứng “Nhanh. Thú vị. Vận tốc trung bình của một toa tàu là khoảng 50 dặm một giờ, nhưng người ta đang chế tạo động cơ 6 cặp có thể tăng tốc lên 70 dặm”
“70 dặm 1 giờ” Annabelle lặp lại, không thể hình dung một vật chạy về trước với một vận tốc như thế “Vậy hành khách không thấy khó chịu sao?”
Câu hỏi làm chàng bật cười. “Một khi tàu đã vào quỹ đạo thì nàng không cảm nhận được vận tốc đâu”
“Bên trong toa hành khách thì thế nào?”
“Không đặc biệt sang trọng đâu” Hunt thừa nhận, rót thêm rượu vào ly chàng “Tôi sẽ không khuyến khích đi du lịch trên một phương tiện nào khác ngoài xe riêng – nhất là một người nào đó giống em”
“Ai đó giống tôi?” Annabelle ném cho chàng nụ cười mắng mỏ “Nếu anh đang ngụ ý là tôi khó chiều thì tôi cam đoan là tôi không phải”
“Em phải” Tia nhìn ấm áp của chàng lướt qua gương mặt đỏ hồng và cơ thế manh mai của nàng, rồi nhìn vào mắt nàng. Có một dấu nhấn trong giọng chàng cướp đi hơi thở của nàng “Em chỉ cần chút ít khó chiều thôi là được”
Annabelle thở sâu, cố tìm lại nhịp thở đều đặn. Tuyệt vọng, nàng hy vọng chàng không chạm vào nàng, rằng chàng sẽ giữ lời hứa không quyến rũ nàng. Bởi vì nếu chàng làm vậy…có Chúa giúp nàng…nàng không chắc nàng có thể kháng cự lại chàng.
“Consolidated là tên công ty của anh ư?” nàng run rẩy hỏi, có thay đổi đề tài
Hunt gật đầu. “Là chi nhánh ở Anh của công ty đúc Shaw”
“Thuộc sở hữu của Ông Shaw, hôn phu của tiểu thư Olivia?”
“Chính xác. Shaw giúp chúng tôi thích ứng với hệ thống máy móc Mĩ, cái mà hiệu quả và có năng suất nhiều hơn cách của người Anh”
“Tôi luôn nghe nói máy móc của nước Anh là tốt nhất thế giới” Annabelle nhận xét
“Đáng tranh cãi. Nhưng ngay cả như vậy thì đó là đánh giá chủ quan. Không có hai đầu máy xe lửa nào ở Anh giống hệt nhau, chính việc đó khiến công đoạn sản xuất bị trì trệ và gặp khó khăn nếu cần sửa chữa. Tuy nhiên, nếu chúng ta làm theo mẫu Mĩ và sản xuất hàng loạt thành phẩm theo tiêu chuẩn và mẫu mã chung thì chúng ta có thể chế tạo một đầu máy chỉ trong vài tuần thay vì vài tháng, và đạt vận tốc ánh sáng”
Khi họ trao đổi, Annabelle thích thú quan sát Hunt, nàng chưa từng thấy một người đàn ông nào lại nói về nghề nghiệp của anh ta theo cách của chàng. Theo kinh nghiệm của nàng thì công việc không phải là một phần đàn ông thích thảo luận tới, và mọi định nghĩa về lao động kiếm sống đều hạ thấp phẩm giá. Nếu một quý ngài thượng lưu bị buộc phải có một nghề thì anh ta cố gắng che dấu nó và giả vờ phần lớn thời gian của anh ta dành cho hoạt động giải trí. Nhưng Simon Hunt không làm gì để che dấu niềm vui chàng dành cho công việc – và không hiểu sao Annabelle lại thấy chuyện đó hấp dẫn lạ thường.
Dưới sự thúc giục của nàng, Hunt mô tả chi tiết công việc của chàng, kể nàng nghe những thảo luận mua bán của chàng với xưởng đúc đường ray, đang được chuyển đổi theo hệ thống Mĩ. Hai trong số chín tòa nhà trên diện tích 5 acre đã được xây thành nhà xưởng chuyên sản xuất bu-lông, pittong, thanh kéo, và van điều khiển tiêu chuẩn. Những cái đó, cùng với vài bộ phận được nhập khẩu từ công ty đúc Shaw ở New York, được lắp ráp thành động cơ 4 cặp và 6 cặp và sẽ bán khắp châu Âu.
“Anh có thường đi thăm nhà máy không?” Annabelle hỏi, cắn một miếng cốt lết gà lôi có quết sốt kem.
“Mỗi ngày, khi tôi ở trong thành phố” Hunt nhấp nháp ly rượu với chút ít sửng sốt “Thật ra mà nói, tôi đã đi quá lâu – tôi phải sớm trở về Luân Đôn và kiểm tra tiến độ”
Ý tưởng về việc chàng rời Hampshire lẽ ra phải khiến Annabelle vui mừng. Simon Hunt là dạng gây xao lãng nàng khó tránh né, và như vậy sẽ dễ dàng cho nàng tập trung vào Ngài Kendall khi Hunt đã bỏ đi. Tuy nhiên, nàng cảm thấy trống rỗng lạ kì, nhận ra nàng thích có chàng ở cùng biết bao và Stony Cross sẽ vô vị đến mức nào nếu chàng bỏ đi.
“Anh sẽ trở lại trước khi ngày hội kết thúc chứ?” nàng hỏi, tập trung hết sức vào việc băm nhỏ miếng gà lôi bằng dao
“Cũng còn tùy”
“Tùy cái gì?”
Giọng chàng vô cùng êm ái “Còn tùy lý do tôi nên trở lại”
Annabelle không nhìn chàng. Nàng đành mơ màng chìm vào im lặng và hướng tia nhìn không chủ đích qua khe hở cửa sổ, giai điệu hoa mĩ của bài Rosamunde rót vào tai nàng.
Cuối cùng có tiếng chân ngay cửa và một người hầu đến mang đĩa đi. Giữ mặt ngoảnh đi, Annabelle tự hỏi liệu cái tin nàng đã ăn riêng với Simon Hunt có lan truyền trong đám người hầu không. Tuy nhiên, khi người hầu bỏ đi, Hunt dường như đọc được suy nghĩ đó nên trấn an nàng “Anh ta sẽ không nói gì cả. Westcliff đã giới thiệu anh ta vì khả năng giữ kín miệng trong những vấn đề nhạy cảm”
Annabelle lo lắng nhìn chàng “Vậy…bá tước biết tôi và anh…nhưng tôi chắc chắn ngài ấy không ủng hộ!”
“Tôi đã làm rất nhiều việc không được Westcliff ủng hộ” Simon nói ngay “Và tôi cũng không phải luôn luôn ủng hộ những quyết định của anh ta. Tuy nhiên, vì lợi ích duy trì mối quan hệ sinh lợi, nói chung chúng tôi không ngáng chân nhau” Đứng yên, chàng đặt tay lên và rướn người về trước, bóng chàng phủ lên nàng “Còn ván cờ thì sao? Tôi có mang theo bàn …phòng hờ thôi”
Annabelle gật đầu. Khi nàng nhìn vào đôi mắt đen ấp áp của chàng, nàng tự hỏi đây có phải buổi tối đầu tiên trong cuộc đời trưởng thành nàng thật sự cảm thấy hoàn toàn hạnh phúc được ở chính xác nơi của nàng. Với người đàn ông này. Nàng cảm thấy tò mò cực độ về chàng, một nhu cầu thực sự muốn khám phá suy nghĩ và cảm nhận chôn dưới vẻ ngoài của chàng
“Anh học chơi cờ ở đâu vậy?” nàng hỏi, quan sát bàn tay chuyển động đặt lại quân cờ theo thứ tự cũ
“Từ cha tôi”
“Cha anh?”
Miệng chàng nhếch lên mỉa mai “Người bán thịt không thể chơi cờ sao?”
“Tất nhiên, tôi…” Annabelle cảm thấy mặt mình đỏ lựng. Nàng xấu hổ vì sự thiếu tế nhị của bản thân. “Tôi xin lỗi”
Hunt vừa nhoẻn miệng cười vừa quan sát nàng “Em hình như có chút hiểu lầm về gia đình tôi. Dòng họ Hunt thuộc tầng lớp trung lưu. Anh chị em chúng tôi đều được đi học. Bây giờ cha tôi thuê lại anh trai tôi và sống dựa vào cửa hàng. Những buổi tối chúng tôi thường chơi cờ”
Nhẹ nhõm vì giọng chàng không có tính công kích, Annabelle nhặt lên một quân tốt và lăn nó giữa mấy ngón tay “Tại sao anh không chọn cách làm việc cho cha như mấy anh trai?”
“Hồi trẻ tôi rất bướng bỉnh” Hunt cười rạng rỡ và thú nhận “Mỗi khi cha tôi bảo phải làm cái này thì tôi cứ cố đi làm cái khác”
“Và ông ấy phản ứng ra sao?” Annabelle hỏi, mắt nàng lấp lánh
“Lúc đầu ông ấy thử tỏ ra kiên nhẫn với tôi. Nhưng khi chuyện đó không có hiệu quả, ông quay sang công kích trực diện” Hunt nhăn mặt nhớ lại, cười phiền muộn “Tin tôi đi, em không bao giờ muốn bị một ông bán thịt đánh đâu – cánh tay họ cứ như là thân cây ấy”
“Tôi có thể hình dung được” Annabelle thì thầm, liếc trộm bờ vai mạnh mẽ và nhớ lại những phần cơ bắp cuồn cuộn của chàng “Gia đình anh chắc hẳn phải rất tự hào vì thành công của anh”
“Có lẽ” Hunt khoa trương nhún vai “Rủi thay, hình như tham vọng của tôi đã tạo nên một khoảng cách nhất định. Cha mẹ tôi không cho phép tôi mua nhà cho họ ở West End; cũng không hiểu tại sao tôi chọn sống ở đó. Những vụ đầu tư của tôi không được họ xem là nghề. Họ sẽ vui vẻ hơn nếu ta trở thành một người nào đó …dễ nắm bắt”
Annabelle chăm chú quan sát chàng, hiểu rằng vẫn còn gì đó chưa được giải thích thành lời. Nàng đã luôn biết Simon Hunt không thuộc tầng lớp qúy tộc dù chàng hay đi cùng họ. Tuy nhiên, cho đến lúc này nàng không hề biết là chàng cũng xa cách với thế giới chàng đã bỏ lại sau lưng. Nàng tự hỏi liệu đôi lúc chàng có cảm thấy cô đơn, hoặc chàng luôn giữ bản thân bận rộn để tránh nghĩ đến chuyện đó. “Tôi có thể nghĩ ra vài thứ dễ cầm nắm hơn là đầu máy xe lửa nặng 5 tấn” nàng nhận xét câu nói cuối cùng của chàng
Chàng cười, và cầm lấy quân tốt trong tay nàng. Nhưng không hiểu sao Annabelle không thể buông quân cờ ngà ra, và những ngón tay của họ chạm vào và xoắn lại với nhau, trong lúc tia nhìn của họ khóa chặt đầy mật thiết. Nàng bị sốc bởi hơi ấm cuồng nhiệt lan tỏa từ tay sang vai nàng, rồi truyền khắp cơ thể nàng. Cảm giác giống như uống lấy ánh nắng mặt trời, từng dòng cảm xúc tuôn trào, và theo cùng là khoái cảm đột ngột, áp lực căng đầy trên những giọt nước mắt báo trước.
Bối rối vô cùng, Annabelle giật tay khỏi tay chàng, để mặc con tốt rơi xuống sàn. “Tôi xin lỗi” nàng nói với nụ cười lảo đảo, đột ngột e sợ chuyện sắp xảy ra nếu nàng tiếp tục ở đây cùng chàng. Nàng vụng về đứng lên và rời khỏi bàn. “Tôi-tôi vừa nhận ra là tôi mệt quá…chắc do tác dụng của rượu. Tôi phải về phòng thôi. Tôi nghĩ vẫn còn dư dả thời gian cho anh tụ họp của mọi người dưới lầu, vậy buổi tối của anh cũng không hoàn toàn lãng phí. Cảm ơn anh vì bữa tối, và âm nhạc, và – ”
“Annabelle” Hunt di chuyển cực nhanh và đứng áng trước nàng với bàn tay nơi thắt lưng. Chàng nhìn nàng, chân mày chàng se lại vì sửng sốt “Em sợ tôi sao?” chàng lẩm bẩm
Nàng lặng thinh lắc đầu
“Vậy thì tại sao lại bỏ đi gấp như thế”
Có vô số cách cho nàng trả lời, nhưng vào thời điểm này nàng không còn khéo léo, nhanh nhạy, hoặc nói chuyện duyên dáng. Nàng chỉ có thể trả lời thẳng thắn “Tôi…không muốn thế này”
“Thế này?”
“Tôi sẽ không trở thành nhân tình của anh” nàng ngập ngừng rồi thì thầm “Tôi có thể làm tốt hơn”
Hunt thận trọng cân nhắc lời tuyên bố trần trụi, tay chàng vẫn đặt trên eo nàng “Ý em là em có thể tìm được một ai đó muốn kết hôn” cuối cùng chàng nói “hoặc em dự định trở thành nhân tình của một quý tộc nào đó?”
“Đó không phải là vấn đế” Annabelle lẩm bẩm, nhích người khỏi tay chàng. “Hai trường hợp đó đều không liên quan gì với anh”
Mặc dù nàng từ chối nhìn chàng nhưng nàng vẫn cảm nhận được tia nhìn của chàng, và nàng run rẩy khi luồng hơi ấm biến mất hoàn toàn khỏi cơ thể nàng “Tôi sẽ đưa em về phòng” Hunt nói không chút cảm xúc, và chàng giúp nàng ra cửa