Bí Mật Của Jane

Chương 9

Đầu Đất chuyển động: Một bước chuyển động ngu ngốc

Jane lau khô tay bằng khăn giấy rồi vứt nó vào thùng rác. Cô nhìn vào tấm gương phía trên bồn rửa và gần như không nhận ra chính mình. Cô không chắc đấy có phải điều tốt hay không nữa.

Cô mở cái ví nhỏ mà cô đã mượn Caroline và rút một thỏi son bóng màu đỏ ra. Marie đến bồn rửa cùng với cô, và Jane nhìn kĩ em gái Luc khi cô bé rửa tay. Anh trai và em gái trông chả có gì giống nhau, trừ rằng đôi mắt họ cùng ánh xanh dương.

Vừa mới trước, khi cô quay sang và nhìn thấy Luc đi cùng với một cô gái trẻ như vậy, cô đã rất sốc. Ý nghĩ đầu tiên của cô đó là anh ta đáng bị tống giam, nhưng rồi một giây sau anh càng làm cô choáng hơn khi anh giới thiệu đây là em gái anh.

"Chị không giỏi việc này," Jane thú nhận khi cúi người tới trước và tô son lên môi. Trước buổi tiệc, Caroline đã đánh một loại màu son không trôi nào đó trên môi cô, và tất vả những gì Jane phải làm là tô lại son bóng. Cô nghĩ mình đã làm rất tốt, nhưng cô không có kinh nghiệm và không chắc lắm. "Hãy nói cho chị sự thật. Môi chị trông có bẩn không?"

"Không ạ."

"Dày lắm không?" Cô phải thú nhận rằng trang điểm cũng khá thú vị. Dù vậy cũng không phải một chuyện mà cô muốn làm suốt mọi ngày. Hay dù chỉ là thường xuyên đi nữa.

"Không ạ." Marie thả khăn giấy vào thùng rác. "Em thích bộ váy của chị."

"Chị mua nó ở Nordstrom."

"Em cũng vậy!"

Cô đưa Marie thỏi son bóng. "Bạn chị đã giúp chị chọn nó đấy. Chị không giỏi giang gì với màu sắc."

"Em tự chọn váy của em, nhưng Luc mua nó."

Nếu thật vậy, cô tự hỏi sao Luc lại để em gái anh mua một bộ váy quá nhỏ như vậy. Jane có thể không phải là một nô lệ thời trang, nhưng thậm chí cả cô cũng nhận thấy được điều đó. "Anh ấy thật tử tế." Qua gương, cô quan sát Marie tô lên môi hơi quá nhiều son. "Em có sống ở Seattle không?"

"Có, em sống với Luc."

Cú sốc thứ ba trong tối nay. "Thực à? Hẳn phải là địa ngục ấy nhỉ. Em có đang bị phạt hay gì đó không?"

"Không ạ, mẹ em đã mất cách đây một tháng rưỡi."

"Ô, không." Ngực Jane siết lại. "Chị xin lỗi. Chị đang cố tỏ ra vui nhộn và lại nói một thứ vô duyên. Chị cảm thấy mình như con điên ấy."

"Không sao đâu ạ." Marie cười rầu rĩ với Jane. "Và sống với Luc cũng không phải luôn là địa ngục đâu ạ."

Jane cầm lại thỏi son bóng của cô và quay sang nhìn thẳng vào Marie. Có gì để nói đây? Chẳng gì cả. Dẫu sao cô cũng cố thử. "Mẹ chị đã mất khi chị lên sáu. Đã hai mươi tư năm rồi, nhưng chị biết ..." cô dừng lại, tìm kiếm một từ thích hợp. Chẳng có từ nào. "Chị biết lỗ hổng nó để lại nơi tim em."

Marie gật đầu và cô bé nhìn xuống giày. "Đôi khi em vẫn không thể tin là mẹ đã mất."

"Chị biết em cảm thấy thế nào." Jane thả lại thỏi son vào túi và vòng tay quanh vai Marie. "Nếu em có bao giờ muốn nói về điều đó với một ai đó, em có thể nói với chị."

"Vâng ạ."

Nước mắt đong đầy khóe mắt Marie và Jane hơi ôm siết lấy cô bé. Đã hai mươi tư năm rồi, nhưng Jane vẫn nhớ rất rõ những cảm xúc như sắp bùng nổ ấy. "Nhưng không phải tối nay. Tối nay chúng ta sẽ vui chơi. Lúc trước chị có gặp vài cậu cháu họ của Hugh Miner. Họ đến từ Minnesota và chị nghĩ họ cùng tuổi với em đấy."

Marie dùng ngón tay chấm nhẹ mắt. "Họ có nóng bỏng không ạ?"

Jane nghĩ về điều đó. Nếu cô ở tuổi Marie, cô có thể nghĩ vậy, nhưng mà cô không ở tuổi đó, và nghĩ rằng các cậu bé tuổi teen thật nóng bỏng khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô gần như có thể nghe thấy bài hát "Phu nhân Robinson" (1) vang lên trong tai. "Chà, họ sống trong một trang trại," cô bắt đầu nói khi họ rời phòng vệ sinh. "Chị nghĩ họ vắt sữa bò."

(1)Mrrs Robinson : Một bài hát nổi tiếng của Paul Simon, lần đầu tiên phát hành dưới dạng nhạc nền cho bộ phim The Graduate (1967), nói về chuyện tình cảm của một cậu thanh niên mới tốt nghiệp đại học Benjamin Bruddock với một phụ nữ lớn tuổi hơn, phu nhân Robinson

"Tởm quá."

"Không, thế có nghĩa là họ rất cường tráng, và theo những gì chị có thể nói, họ không có mùi súc vật."

"Thế là tốt."

"Rất tốt." Jane nhìn ngang sang Marie. "Chị thích màu phấn mắt của em. Nó rất lấp lánh."

"Cảm ơn chị. Thi thoảng chị có thể mượn nó."

"Chị nghĩ chị hơi già cho nhũ mắt rồi." Jane thả tay xuống khi họ luồn lách qua đám đông. Cô thấy các cậu cháu họ của Hugh Miner đang nhìn ra ngoài thành phố và giới thiệu Marie với hai cậu bé tuổi teen. Jack với Mac Miner là hai anh em sinh đôi mười bảy tuổi và đang đóng trong hai bộ tuxedo đồng bộ cùng nơ màu đỏ tươi. Họ có hai bộ đầu đinh cực ngắn và đôi mắt màu nâu to tròn. Jane cũng phải thú nhận rằng hai đứa khá là dễ thương.

"Em đang học lớp mấy?" Mac, hay có lẽ là Jack, hỏi Marie.

Má cô bé nhuộm màu ửng hồng, và cô bé gồng vai lên. Nhìn Marie khiến tất cả những cảm giác bấp bênh khủng khiếp của tuổi thiếu niên quay trở lại, và Jane tạ ơn Chúa rằng cô không bao giờ phải trải qua thời kỳ đó nữa.

"Lớp mười ạ." Marie trả lời.

"Bọn anh cũng ở lớp mười năm ngoái."

"Phải rồi, tất cả mọi người đều nhằm vào các học sinh lớp mười."

Marie gật đầu. "Họ ném các học sinh lớp mười vào các thùng rác."

"Bọn anh không làm thế đâu. Ít nhất là không phải với con gái."

"Nếu bọn anh ở trường em, bọn anh sẽ bảo vệ cho em," một người trong cặp sinh đôi nói, làm Jane ấn tượng với sự ga lăng của cậu ta. Họ thực sự là hai quý ông trẻ tuổi tử tế, cha mẹ họ đã nuôi dưỡng họ rất đúng đắn và nên thấy tự hào. "Lớp mười tởm lợm," cậu ta thêm vào.

Có lẽ không. Có lẽ ai đó nên nói cho cậu ta biết rằng cậu ta không nên nói như thế trước mặt con gái.

"Phải rồi, rất tởm lợm." Marie đồng ý. "Em không thể chờ đến năm sau."

Được rồi, có lẽ chỉ là Jane đang già đi rồi. Và cô cho rằng, đến tận cùng của vấn đề thì, nói gì đó tởm lợm cũng giống như bảo cái đó như hâm thôi.

Lũ nhóc càng nói chuyện, Marie càng có vẻ thả lỏng hơn. Chúng nói về nơi chúng đến trường, môn thể thao chúng chơi, và loại âm nhạc chúng thích. Tất cả đều đồng ý rằng ban nhạc jazz đang chơi ở bên kia căn phòng thật tẻ ngắt.

Trong khi Marie và cặp sinh đôi nói chuyện về những thứ ‘tởm lợm’ và ‘tẻ ngắt’, Jane liếc quanh căn phòng, tìm kiếm một cuộc trò chuyện người lớn hơn. Ánh mắt cô lướt qua Darby, người đang mải mê trò chuyện với Tổng giám đốc Clark Gamache, và đáp xuống Luc ở nơi anh đang dựa vào cuối quầy bar, nói chuyện với một phụ nữ tóc vàng cao ráo mặc váy trắng bó sát. Người phụ nữ đó đặt bàn tay lên cánh tay anh và đầu anh cúi xuống sát đầu cô ta khi cô ta mở miệng. anh đẩy vạt áo vét sang một bên và thọc một tay vào túi quần. Dây nịt quần màu ghi xám nằm sát vào nếp ly trên chiếc áo sơ mi trắng của anh ta. Và Jane biết dưới bộ cánh nghiêm túc người đàn ông đó có cơ thể của một vị thần và một hình móng ngựa được xăm trên phần bụng dưới phẳng lì. Luc cười trước điều gì đó mà người phụ nữ kia nói, và Jane ngoảnh đi. Có thứ gì đó rộ lên cảm giác rất giống vị ghen tuông thiêu đốt dạ dày cô và tay cô siết chặt lại trên chiếc ví nhỏ. Cô không thể nào ghen tuông được. Cô không có quyền gì với anh, và cô thậm chí còn không thích anh. Chà, không thích đến thế. Những gì cô cảm thấy là tức giận, cô lý giải. Trong khi cô chăm sóc cho em gái của Luc, anh ta lại đi câu kéo một cô nàng trông như Vanna White.

Rob Sutter mời cô nhảy và cô để Marie lại trong sự chăm sóc của cặp sinh đôi nhà Miner. Búa Tạ dẫn cô ra chính giữa sàn nhảy và làm cô ngạc nhiên vì cách anh nhảy rất tốt. Nếu không phải vì đôi mắt bầm đen, anh trông sẽ hoàn toàn đáng kính trọng trong bộ tuxedo màu đen.

Sau Rob, cô nhảy với Stromster, anh ta đã nhuộm mái tóc Mohawk thành màu xanh nhạt cho hợp với bộ vét. Lúc đầu trò chuyện với anh chàng Thụy Điển trẻ tuổi khá là khó khăn, nhưng càng nghe anh ta nói nhiều, cô càng hiểu rõ giọng nói nặng nề của anh ta hơn. Khi ban nhạc tạm dừng giữa các giai điệu, cô cảm ơn Daniel và đi tới chỗ Darby, anh ta đang đứng đợi cô ở rìa sàn khiêu vũ.

"Tôi xin lỗi, Jane," anh bắt đầu nói khi cô tiến đến gần anh, "nhưng tôi phải đưa cô về ngay. Một vụ mua bán chúng tôi đang theo đuổi cuối cùng cũng diễn ra vào tối nay. Clark đã đi đến văn phòng rồi. Tôi phải gặp ông ấy ở đó."

Space Needle cách sân Key Arena chỉ một đoạn ngắn và, tùy vào khoảng thời gian trong ngày, mà cách nhà cô khoảng nửa tiếng đi đường. "Cứ đi đi, tôi sẽ bắt taxi."

Anh lắc đầu. "Tôi muốn bảo đảm cô về đến nhà."

"Tôi sẽ bảo đảm cô ấy về đến nhà." Jane xoay người lại trước âm thanh giọng Luc. "Marie đã lên đài quan sát với cặp sinh đôi nhà Miner rồi. Khi con bé đi xuống, chúng tôi sẽ đưa cô ấy về nhà."

"Thế sẽ giúp tôi rất nhiều," Darby nói.

Jane nhìn ra phía sua Luc tìm cô nàng tóc vàng, nhưng anh đến một mình. "Anh có chắc không?"

"Chắc." Anh nhìn vào anh chàng trợ lý tổng giám đốc. "Ai dính vào vụ mua bán này vậy?"

"Đừng nói với ai cho tới sáng mai nhé."

"Tất nhiên rồi."

"Dion."

Luc mỉm cười. "Ồ, thật sao?"

"Đúng vậy." Darby quay sang Jane. "Cảm ơn vì đã đi cùng tôi tối nay."

"Cảm ơn vì đã mời tôi. Chuyến đi trong chiếc limo thật cuồng nhiệt."

"Gặp hai người ở sân bay sáng mai nhé." Darby nói và đi về phía thang máy.

Khi Jane nhìn anh chạy đi, cô hỏi, "Dion là ai thế?"

"Trời, cô thực sự không biết gì nhiều về môn thể thao này." Luc nắm lấy khuỷu tay cô và, không buồn hỏi, kéo cô vào sàn nhảy đông đúc. Luc lấy chiếc ví nhỏ của cô và nhét nó vào túi áo của anh. Anh nắm lấy một bàn tay cô trong tay anh và đặt lòng bàn tay ấm áp của anh vào eo cô.

Trong đôi giày cao gót mới, mắt cô ngang tầm với miệng anh, và cô đặt tay lên vai anh. Ánh sáng trên sàn nhảy dội những luồng sáng tối đan chéo lên mặt anh, và cô quan sát môi anh trong lúc anh nói. "Pierre Dion là một tay bắn tỉa kỳ cựu," anh nói. "Cậu ta biết rõ mặt băng. Khi cậu ta đánh bóng từ vị trí ưa thích của cậu ta, quả bóng châm rát như điên vậy."

Quan sát miệng anh gây ra những chuyện nực cười với các đầu dây thần kinh của Jane, và cô nâng mắt lên nhìn mắt anh. Chắc tốt nhất là không nên nó về vị trí ưa thích. "Em gái anh có vẻ là một cô bé rất đáng yêu."

"Thật sao?"

"Anh nghe có vẻ ngạc nhiên."

"Không." Anh nhìn xuống đầu cô. "Chỉ là con bé ủ rũ và thất thường, và tối nay phải là một buổi tối thực sự tuyệt vời dành cho nó. Con bé đã được mời tới một vuổi khiêu vũ ở trường trung học, nhưng thằng nhóc kia quyết định đưa một người khác vào phút cuối."

"Thật khủng khiếp. Một thằng nhóc hư đốn."

Ánh mắt anh đáp lại mắt cô. "Tôi đã đề nghị đi đá đít thằng oắt đó, nhưng Marie nghĩ điều đó sẽ làm con bé xấu hổ."

Vì vài nguyên do kỳ quái, Jane cảm thấy mình càng mê đắm anh ta sâu hơn. Cô không thể dừng lại, và tất cả chỉ vì anh đề nghị đi đá đít một ai đó hộ em gái anh. "Anh là một ông anh tốt."

"Thực ra thì, tôi không phải đâu." Ngón tay cái của anh lướt qua mu bàn tay cô và anh kéo cô lại gần hơn một chút. "Con bé khóc rất nhiều, và tôi không biết phải làm gì với điều đó hết."

"Cô bé chỉ vừa mất mẹ. Chẳng có gì anh có thể làm được hết."

Đầu gối anh húc vào đầu gối cô. "Con bé đã kể với cô chuyện đó à?"

"Phải, và tôi biết cô bé cảm thấy thế nào. Tôi cũng đã mất mẹ. Tôi đã bảo cô bé rằng nếu cô bé có cần nói chuyện với ai đó, hãy gọi cho tôi. Tôi hy vọng anh không phiền."

"Tôi không phiền đâu. Tôi nghĩ con bé thực sự cần một người phụ nữ để nói chuyện cùng. Tôi đã thuê một người đến ở cùng Marie trong lúc tôi đi xa, nhưng con bé có vẻ không thích bà ấy." Anh nghĩ một lúc, rồi nói, "Điều con bé thực sự cần là có người đưa nó đi mua sắm quần áo. Mỗi lần tôi đưa con bé thẻ tín dụng của tôi, nó lại quay về với một túi đầy kẹo và thứ gì đó nhỏ hơn đến hai cỡ."

Điều đó giải thích cho cái váy chật căng. "Tôi có thể hẹn cô bé cùng cô bạn Caroline của tôi. Cô ấy thực sự giỏi làm người ta thay đổi."

"Thế sẽ rất tuyệt, Jane. Tôi chẳng biết gì về con gái hết."

Kể cả nếu cô không tìm hiểu kỹ về anh, cô cũng vẫn sẽ biết được sau năm giây gặp gỡ anh rằng Luc biết rất nhiều về con gái. Nó toát lên từ ánh mắt và nụ cười tự tin của anh. "Ý anh là là anh chẳng biết gì về chuyện chị em gái hết."

"Tôi không biết gì về em gái của tôi hết," anh nói với một nụ cười nham nhở. "Nhưng tôi đã một lần hẹn hò một cặp sinh đôi."

"Phải rồi," Cô cau mày. "Anh và Hef."

Anh bật cười, cực kỳ thích thú với bản thân. "Cô thật quá dễ bị lừa," anh nói khi điệu nhạc kết thúc và cô lùi lại. Thay vì thả cô ra, anh kéo cô dán vào ngực anh. Ban nhạc lại tấu lên một điệu khác. "Cô và Hogue đã làm gì trong xe limo vậy?" anh hỏi bên tóc cô.

"Gì cơ?"

"Cô đã cảm ơn Darby vì một chuyến đi cuồng nhiệt trong chiếc limo."

Cô và Darby đã uống champagne và chơi đùa với cái ti vi khi người lái xe đưa họ vòng quanh thành phố như thể họ là Bill và Melinda Gates. Nhưng cô đoán đó không phải là những gì Luc thực sự muốn biết. Đầu óc anh nghĩ tới những thứ thối nát cơ, và cô quyết định cho anh vài thứ để ngẫm nghĩ. "Chúng tôi quậy tưng."

Anh dừng lại. "Cô quậy tưng cùng Hogue á?"

Cô gần như bật cười, và ngước lên khuôn mặt anh. Thứ duy nhất quậy tưng ở cô chỉ là trí tưởng tượng mà thôi. "Bên dưới cái đầu đầy gel đó, anh ấy là một người đàn ông cuồng nhiệt."

Anh lại bắt đầu di chuyển. "Kể cho tôi nghe về điều đó đi." Hơi thở của anh thì thầm bên thái dương và các ngón tay cô bấu vào vai anh.

"Anh muốn chi tiết à?"

"Phải, làm ơn đi."

Lúc này cô thực sự bật cười. Anh hẳn đã từng làm những chyện mà cả Honey Pie cũng chẳng nghĩ đến ấy chứ. Cô nghi ngờ chuyện mình có thể làm anh sốc dù cô có cố gắng đi nữa đấy. "Trừ phi tôi dựng nên chuyện gì đó, tôi sợ rằng anh sẽ chịu số phận phải thất vọng thôi."

"Vậy hãy dựng lên điều gì đó đi."

Cô có thể không? Ngay đây trên sàn khiêu vũ sao? Nếu cô nhắm mắt lại, cô có thể trở thành Honey Pie được không? Người phụ nữ khiến những người đàn ông thèm muốn chỉ bằng một nụ cười. Những người đàn ông như Luc.

"Thứ gì đó hay ho vào," anh thêm vào. "Dù vậy đừng có roi nhé. Tôi không thích đau đớn đâu."

Thật đáng thèm muốn. Thèm muốn được chìm vào ngực anh và giả vờ rằng cô là loại phụ nữ thỏa mãn một người đàn ông như Luc. Loại phụ nữ thì thào những gợi ý hư hòng và khiến đàn ông phải van xin. Cho bài báo tới trong Him của cô, cô đang nghĩ sẽ viết về Honey trong một giấc mơ nam nữ lẫn lộn. Đàn ông thích những giấc mơ nam nữ lẫn lộn. "Anh có thích nhìn không?"

"Tôi theo chủ nghĩa hành động hơn," anh nói sát bên tai cô. "Như thế thú vị hơn."

Nhưng cô không thể làm thế. Lẻ loi trong căn hộ của riêng cô là một chuyện, nhưng đứng trong vòng tay lúc ở Lkyline lại hoàn toàn khác. Cô không thể chịu được thêm nữa những thứ khá nhất mà cô có thể thốt ra là, "Darby là loài thú. Chẳng ai trong chúng tôi có thể phục hồi lại được. Thực ra thì, tôi nên đi tìm chỗ ngồi đây. Tôi mệt lả rồi."

Luc lùi lại và nhìn vào mặt cô. "Đừng có nói với tôi đó là những thứ khá nhất cô có thể làm. Cô đã giỏi nói xạo hơn rồi. Và những gì cô vừa nói thật tệ."

"Hãy nói về chuyện khác đi." Chuyện gì đó an toàn ấy.

Anh im lặng một lát, rồi nói, "Tối nay trông cô rất tuyệt."

"Cảm ơn anh. Anh trông cũng rất tuyệt." Anh lại kéo cô lại gần hơn, và cô lướt nhẹ các ngón tay trên vai anh, cảm nhận lớp vải áo vét của anh. Nếu cô cúi sát chỉ một phân nữa thôi, mùi hương nước hoa và mùi hồ áo anh sẽ lấp đầy mũi cô. "Rất đẹp."

"Tôi thích tóc cô."

"Tôi đã cắt nó sáng nay. Giờ thì trông nó đẹp hơn đấy. Nhưng thử thách thực sự sẽ đến vào sáng mai khi tôi phải gội đầu."

Khi anh lại lên tiếng, giọng anh mượt mà trầm đục kế bên tai cô. "Tôi chỉ gội đầu không thôi rồi đi."

Cô nhắm mắt lại. Tốt đấy, một chủ đề nhàm chán an toàn. Chăm sóc tóc.

"Tôi thích váy của cô."

Một chủ đề an toàn khác. "Cảm ơn. Nó không phải màu đen."

"Tôi đã chú ý thấy rồi." Anh lướt tay từ lườn tới eo lưng cô, bàn tay ấm áp của anh áp vào làn da trần của cô. "Cô nghĩ cô có thể mặc nó ngược lại không?"

Sự động chạm của anh dường như làm cô ấm lên từ trong ra ngoài, và tràng cười sửng sốt thoát khỏi môi cô. "Không. Tôi không nghĩ thế đâu."

"Tệ quá. Tôi không ngại nhìn nó ngược lại đâu."

Âm nhạc dập dềnh quanh Jane khi mọi thứ trong cô đều cứng đờ. Luc Martineau, với nụ cười tội lỗi và hình xăm móng ngựa, muốn nhìn cô trần truồng. Không thể nào. Ngay dưới bề mặt, da cô ngứa ran, nóng rẫy và sống động tràn đầy cảm xúc. Thèm muốn và khao khát trĩu nặng ở bụng cô và cô tự hỏi liệu anh có để ý nếu cô dựa vào anh không. Chỉ vừa đủ để ngửi mùi cổ anh. Ngay trên dải băng cà vạt màu đen và cái cổ áo hồ là của anh.

"Jane."

"Hmm?"

"Marie quay lại rồi. Chúng ta có một chuyến bay sớm và tốt hơn hết là nên đi thôi."

Jane nhìn lên những vùng sáng tối đang vỗ về mặt anh. Trong khi những ý nghĩ đen tối làm ô uế đầu óc cô, anh lại có vẻ chẳng sao hết. Tôi không ngại nhìn nó ngược lại đâu, anh đã nói vậy. Không nghi ngờ là anh lại đang trêu cô lần nữa. "Tôi sẽ đi lấy áo khoác."

Anh rời tay ra khỏi lưng cô, và không khí lạnh thế chỗ sự đụng chạm ấm áp của anh. Anh nắm lấy cánh tay cô, và khi họ đi khỏi sàn nhảy, anh đưa lại cho cô cái túi nhỏ của Caroline. "Đưa vé của cô cho tôi. Tôi sẽ lấy áo cho cô khi tôi đi lấy áo của Marie."

Jane mò mẫm cái túi nhỏ và rút ra một mẩu giấy. Khi anh đi lấy áo, cô trò chuyện với Marie, nhưng tâm trí cô lại tập trung vào Luc, và chẳng thể chối cãi. Cô thèm khát anh. Rất nhiều. Cô tự hỏi anh có chú ý thấy hay không. Cô chân thành hy vọng là không. Cô hy vọng anh sẽ không bao giờ phát hiện. Cô có thể sống hạnh phúc cả cuộc đời mà chẳng cần ai biết rằng Jane Alcott muốn nhảy bổ vào anh chàng cầu thủ khúc côn cầu hư hỏng Luc Martineau. Nếu anh nghi ngờ, chắc chắn anh sẽ bỏ chạy thục mạng.

Khi anh quay lại, anh giúp cô mặc vào chiếc áo khoác đen đi mưa. Ngón tay anh lướt nhẹ qua gáy cô khi anh chỉnh cổ áo lại cho cô. Và cô tự hỏi cảm giác sẽ thế nào nếu cánh tay anh ôm lấy cô khi cô dựa vào anh. Nhưng dù cho cô có đủ can đảm để thực hiện suy nghĩ bốc đồng của mình, thì cũng quá trễ, anh đã quay đi và giữ áo khoác giúp em gái.

Trong khi họ đứng ở chân Space Needle chờ người phục vụ mang chiếc Land Cruiser trắng của Luc đến, anh lại cởi bốn khuy áo vét và nhét cả hai tay vào túi quần, bờ vai rộng lớn của anh khuỳnh lên chống lại giá lạnh. Họ nói chuyện về thời tiết và chuyển bay sớm sáng mai. Chẳng có gì quan trọng. Marie kể cho họ nghe về khung cảnh từ đài quan sát, và Jane liếc trộm vóc dáng nhìn nghiêng của Luc. Ánh sáng từ Needle chiếu rọi một bên mặt và bờ vai rộng lớn của anh rồi đổ bóng dài xuống mặt bê tông.

Khi người phục vụ quay lại, Luc mở ghế hành khách cửa trước cho Jane và cửa sau cho em gái. Anh trèo vào bên ghế lái xe và họ hướng về Bellevue. Qua một vài khu nhà, Luc phá vỡ sự im lặng.

"Bà Jackson biết rằng ngày mai bà ấy sẽ phải đến trước khi em từ trường về nhà," anh bảo em gái. "Em có cần tiền mua gì không?"

Jane nhìn anh từ khóe mắt. Khuôn mặt nhìn nghiêng của anh chỉ là một nét phác thảo màu đen trong lãnh địa tối tăm. Ánh sáng vàng từ bảng điều khiển xe chiếu sáng lên chiếc đồng hồ đeo tay và mang những mảng vàng tới thân áo vét phía trước của anh. Jane quay người và nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Em cần tiền ăn trưa và em vẫn còn chưa trả học phí lớp làm gốm."

"Em cần bao nhiêu?"

Jane lắng nghe cuộc trò chuyện của họ, cảm thấy như kẻ xâm phạm, ngồi đây trong lãnh địa bằng da giàu có trong chiếc SUV của Luc trong khi anh trò chuyện với em gái anh về cuộc sống thường ngày của họ. Một cuộc sống không bao gồm cả cô. Đó là cuộc sống của anh. Không phải của cô. Cô có cuộc sống của riêng mình. Một cuộc sống cô tạo dựng cho riêng cô, và cô không thuộc về nơi của anh.

Khi chiếc xe dừng lại ở lề đường trước cửa nhà cô. Jane với tay ra mở cửa. "Cảm ơn rất nhiều vì đã đưa tôi về nhà," cô nói.

Luc với tay qua khoảng cách giữa hai người và nắm lấy cánh tay cô trong chiếc áo khoác mỏng. "Đừng di chuyển." Anh nhìn vào ghế sau. "Anh sẽ quay lại ngay, Marie," anh nói khi ra khỏi xe.

Đèn pha rọi qua anh khi anh đi qua đầu chiếc Land Cruiser, rồi mở cửa cho cô. Anh giúp cô đi ra và đi theo cô lên lối đi ngắn. Dưới hàng hiên sáng trưng, cô mở ví và rút chìa khóa ra, nhưng cũng như cái đêm anh đưa cô về phòng khách sạn của cô ở San Jose, anh lấy chìa khóa từ tay cô và tra vào ổ khóa.

Bên trong, cô vẫn để đèn nhà sáng, và ánh sáng tràn khắp tấm thảm rồi hắt lên cửa trước. "Cảm ơn lần nữa," cô nói khi bước vào căn hộ. Cô giơ tay ra xin lại chìa khóa và anh túm lấy cổ tay cô rồi đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay cô. Thay vì thả ra, anh theo cô vào trong.

"Đây không phải là một ý hay," anh nói và vuốt nhẹ ngón tay cái trên mạch cổ tay cô.

"Ý gì? Đưa tôi về nhà ấy à?"

"Không." Anh kéo cô ép vào người anh và cúi xuống gần mặt cô. "Em cứ làm anh phát điên. Với mái tóc khiến anh băn khoăn tự hỏi cảm giác thế nào khi nó quấn quanh ngón tay anh. "Bàn tay anh ôm lấy lưng áo khoác của cô, xoắn chặt lớp vải trong nắm tay và xiết chặt lại. "Đôi môi đỏ mọng và cái váy đỏ xinh xắn của em trao cho anh đủ loại ý nghĩ điên rồ. Những thứ mà anh không nên nghĩ về em, nhưng anh có. Những câu hỏi tốt hơn hết là không nên hỏi." Đôi mắt xanh dương của anh nhìn sâu vào mắt cô, nóng bỏng và mãnh liệt. "Nhưng anh lại không thể," anh thầm thì bên miệng cô. "Vậy nên hãy nói cho anh biết, Jane, em lạnh sao?" Môi anh mơn man môi cô và anh nói qua hơi thở nóng hổi, "Hay hứng tình?" Rồi anh hôn cô, và cảm giác choáng váng làm cô sững sờ mất vài giây. Cô chẳng thể làm gì ngoài đứng đờ ra đó khi anh đặt nụ hôn dịu dàng lên môi cô.

Ý anh là gì, cô lạnh hay hứng tình ư? Cô rõ ràng là không hề lạnh.

Anh ấn khuôn miệng ấm áp vào miệng cô và đưa bàn tay tự do còn lại lên mặt cô, ôm ấp má cô và luồn tay vào lọn tóc ở thái dương cô. Một tiếng rên bé xíu nghẹt lại trong cổ họng, chìa khóa rơi xuống từ tay cô, và cô không còn quan tâm anh có ý gì khi nói cô thấy lạnh nữa. Cô rê bàn tay trên ngực áo khoác tới bên cổ anh. Chuyện này không thể xảy ra. Không phải với cô. Không phải cùng anh.

Môi anh trêu chọc và ấn mạnh hơn cho đến khi cô mở miệng. Lưỡi anh lẻn vào trong và chạm đến lưỡi cô, ướt át và ôi, thật mời gọi.

Đối với một người đàn ông dành thời gian để đánh người và đánh bóng bằng một cây gậy khúc côn cầu, sự vuốt ve của anh dịu dàng đến ngạc nhiên. Tiếng rên nhỏ xíu được giải phóng, thoát ra trong miệng anh, và cô buông mình. Cô để mình trượt vào đam mê bỏng cháy đang lan rộng khắp da cô, đập mạnh trong lồng ngực, và nhức nhối giữa hai đùi cô. Cô để mình lần đầu tiên gục ngã đối mặt với dục vọng mà cô vẫn cố giữ cách xa. Bàn tay to lớn của anh ôm lấy bầu ngực cô qua các lớp vải của chiếc áo đầm và áo khoác, và cô tựa vào anh. Ngón tay cái của anh vuốt nhẹ bầu ngực cô và cô kiễng chân lên. Không còn ý nghĩ buông mình nữa, chỉ còn hành động. Chỉ hôn anh như thể cô muốn nuốt gọn anh. Lưỡi cô quyện vào anh như thể cô muốn say sưa ngốn ngấu Luc Martineau.

Anh lùi lại và nhìn vào mặt cô, mắt anh đờ đẫn, giọng anh khàn khàn bối rối. "Em khiến anh muốn hôn em thật say đắm."

Jane liếm đôi môi mọng đỏ và gật đầu. Cô cũng muốn thế.

"Chết tiệt," anh nói qua hơi thở thô ráp. Rồi anh quay gót và bước đi. Bỏ lại Jane sững sờ và hoang mang. Choáng váng lần thứ tư đêm đó.