Bí Mật Của Jane

Chương 12

Đặt vào hàng thứ ba: Đập mạnh

"Rất kỳ cục khi không có một khoảnh sân," Marie nói, đang trò chuyện về sự khác biệt trong cuộc sống của cô bé bây giờ khi sống ở căn hộ tại Bell Town của Luc. "Và em không còn phải giặt ủi nữa," cô bé thêm vào khi họ bước ra khỏi thang máy ở tầng mười chín. "Điều đó thì khá thích."

"Luc giặt ủi hộ em à?"

Marie bật cười. "Không ạ." Họ đi dọc hành lang tới cánh cửa cuối cùng bên tay trái. "Bọn em gửi nó đi và nó quay lại hoàn toàn sạch sẽ và gọn ghẽ."

"Cả đồ lót của em sao?"

"Vâng."

"Chị không nghĩ chị muốn có ai đó chạm vào quần lót của chị," Jane nói trong khi Marie mở cửa. Ít nhất cũng không phải người lạ, cô nghĩ khi bước vào trong và đứng khựng lại. Ảnh hưởng của những ô cửa sổ làm Jane dừng bước giữa chừng và thế chỗ những ý nghĩ về việc người lạ gấp quần lót lọt khe của cô. Những ô cửa sổ trải dài từ sàn lên tới trần nhà và choán hết toàn bộ bức tường. Ngoài các nóc nhà chọc trời, cô có thể thấy những con thuyền trên vịnh Elliott. Căn phòng được trang trí bằng một tràng kỷ màu xanh dương đậm, ghế, bàn cà phê và bàn nhỏ cạnh tràng kỷ toàn bằng kính. Các góc của ngôi nhà dường như lẫn vào nhau và các bụi cây cảnh tươi tốt trong chậu i-nốc sáng bóng. Bên trái cô, đội Devils đang chiến đấu với Long Island trên ti vi màn hình lớn, trong khi Dave Matthews rộn ràng qua dàn âm thanh nổi có thể xứng tầm với cả một trung tâm giải trí lớn.

Luc đứng trong căn bếp mở được ngăn với phòng khách bằng một quầy bar bằng đá granit. Tủ bát đằng sau anh có cửa kính với tay cầm màu bạc. Các dụng cụ đều làm bằng i-nốc và trông có hơi hướng viễn tưởng. Luc cầm điều khiển lên và tắt tiếng dàn âm thanh. Một nụ cười làm cong khóe môi và tạo nếp nhăn trên mắt anh. "Trông em rất tuyệt, Marie."

Marie vứt hết túi xuống sàn nhà và ném áo khoác lên tràng kỷ. Cô bé quay một vòng cho anh trai xem. "Em nghĩ mình trông giống hai mươi mốt tuổi," cô bé nói.

"Không đến thể." Anh chuyển nụ cười qua Jane, và một lần nữa cô lại cảm thấy như nam châm, bị hút bởi một lực mạnh hơn chính bản thân cô. "Muốn uống bia không, Jane?"

"Không, cảm ơn. Tôi không uống bia." Cô đặt cặp táp và áo khoác lên tràng kỷ.

"Vậy em uống gì?"

"Nước lọc là được."

"Em sẽ lấy phần bia của chị Jane," Marie tình nguyện, bằng cả trái tim.

"Chừng nào em đủ hai mươi mốt tuổi đã," anh nói khi lấy một chai nước ra khỏi cái tủ lạnh không rỉ.

"Em cá anh uống bia trước khi được hai mươi mốt tuổi."

"Đúng vậy, và hãy nhìn xem anh trở nên như thế nào đây." Anh đóng cửa lại bằng chân và chỉ cái chai về hướng Jane. "Đừng nói điều đó ra."

"Tôi đâu có định nói gì." Cô băng qua phòng và bước vào giữa hai cái ghế đẩu da xám chân crôm.

"Tốt hơn là không." Anh thả vài cục đá vào một cái cốc và vặn nắp chai nước. Anh đã xắn tay áo của chiếc áo len ôm người màu trắng ngà, và viền chiếc áo phông trắng lộ ra bên dưới cái cổ tròn. Anh đeo đồng hồ Rolex vàng và mặc một cái quần hộp màu xanh oliu. "Bởi vì anh biết vài chuyện có thể tống tiền em được đấy."

Anh biết rằng cô tan chảy khi anh hôn cô và cô không thích mặc áo con. "Anh vẫn chưa biết những chuyện thực sự hay ho đâu."

Một nụ cười giần giật khóe miệng anh. "Hay ho đến mức nào cơ?"

Những chuyện sẽ thổi tung trí óc anh và cô chỉ cầu Chúa anh sẽ không bao giờ đoán ra. Anh sẽ không bao giờ biết được cô là Honey Pie.

"Chuyện nào cơ?" Marie muốn biết khi cô bé ngồi xuống một cái ghế cạnh Jane.

"Rằng chị là một nữ hướng đạo sinh," Jane trả lời.

Luc nhướng lông mày hoài nghi và đặt cốc xuống quầy bar.

"Chà, đúng thế đấy," cô cam đoan với anh.

"Cả em cũng thế," Marie thêm vào. "Em vẫn còn giữ tất cả huy hiệu của em."

"Anh chưa bao giờ là một hướng đạo sinh cả."

Marie đảo tròn mắt. "Ai mà không biết chứ."

Luc nhìn em gái anh như thể anh định bình luận gì đó, nhưng vào giây cuối cùng lại quyết định dừng lại. Thay vào đó, anh bỏ nước lọc vào lại trong tủ lạnh và đặt một bát ức gà ướp lên mặt quầy bếp.

"Tôi có thể giúp gì không?" Jane hỏi.

Mở một ngăn kéo, anh lôi ra một cái nĩa và quay về với thịt gà. "Chỉ cần ngồi yên đó và thư giãn."

"Em sẽ giúp anh," em gái anh tình nguyện và trượt xuống khỏi cái ghế đẩu.

Luc ngước lên và mỉm cười, đôi mắt xanh ấm áp khi anh nhìn Marie, và tim Jane thắt lại theo một cách chẳng liên quan gì tới dục vọng của cô đối với anh. Cũng chẳng liên quan gì tới mê mẩn, mà chỉ liên quan tới việc nhìn thấy con người tử tế, dịu dàng này của Luc Martineau. "Thế thì tuyệt. Cảm ơn em. Cầm lấy gói pasta và đun sôi nó đi."

Marie đi vòng quanh quầy bar và đến với Luc trong bếp. Cô bé cầm một cái hộp màu đỏ từ tủ mặt kính xuống rồi với tay lấy cốc đo. "Hai cốc nước," cô bé đọc to. "Và một thìa bơ."

"Khi Marie còn nhỏ," Luc nói khi cô bé mở vòi nước, "con bé nói ‘nức’ thay vì nước."

"Sao anh biết?" Marie hỏi khi cô bé đo lượng nước trong cốc.

"Anh nghe thấy vào những lần anh đến thăm khi cha vẫn còn sống. Lúc đó chắc em mới hai tuổi."

"Em rất dễ thương khi còn bé."

"Em trụi lủi."

Cô bé tắt vòi và rót nước vào một cái nồi. "Vậy thì sao?"

Anh với tay ra và xoa tóc cô bé rối tung lên. "Em trông như một con khỉ ấy."

"Luc!" Marie đặt cái nồi lên bếp và dùng tay vuốt lại tóc.

Anh bật cười, những tiếng cười ha-ha-ha trầm sâu tỏ vẻ rất hài lòng với chính mình. "Em là một con khỉ con dễ thương mà."

"Được rồi. Thế có khá hơn." Cô bé vặn ga và thêm bơ vào. "Anh ghen tị vì anh trông như một Teletubby vậy."

"Teletubby là cái gì?"

"Ôi, trời ơi! Anh không biết Teletubby là cái gì sao?" Cô bé lắc đầu quầy quậy trước ông anh trai ngơ ngác.

"Không." Lông mày anh nhăn lại vì bối rối khi anh quay ánh mắt xanh dương sang Jane. "Em có biết không?"

"Không may là có. Đó là một chương trình dành cho trẻ con. Và, theo những gì tôi có thể nói từ lần duy nhất tôi xem nó, tất cả các Teletubby chỉ làm mỗi việc là chạy vòng quanh công viên Teletubby rồi bập bẹ và nói chuyện kiểu trẻ con."

"Và chúng khoe ảnh ở bụng," Marie thêm vào.

Miệng anh hơi há ra, mắt đờ đẫn, và trông anh như thể vừa đột ngột bị đau đầu chỉ vì nghĩ đến cảnh đó. "Hai người đang đùa à?"

"Không." Jane lắc đầu. "Và để biện hộ cho chính mình, tôi chỉ biết chuyện đó bởi vài năm trước, Jerry Palwell giật tít trên báo khi ông ấy muốn cảnh báo các bậc phụ huynh rằng có sắc thái gay trong Teletubby. Rõ ràng là bởi vì nhân vật Tinky Winky có màu tím mà lại đeo một cái túi đỏ."

"Tinky Winky?" Anh chậm chạp xoay người và nhìn em gái anh. "Quỷ thật, thế mà em lại lấy anh làm trò cười vì xem khúc côn cầu."

"Không giống nhau. Anh xem khúc côn cầu cũng giống như em xem cảnh trường học vậy."

Cô bé đúng một điểm.

Anh hẳn cũng nghĩ thế vì anh thừa nhận bằng một cái nhún vai. "Anh không thể tin là em xem cái thứ Telebelly vớ vẩn đó," anh nói, nhưng anh cũng cầm điều khiển lên và tắt trận đấu khúc côn cầu đi.

"Teletubby," Marie chỉnh lại anh. "Khi em đến chỗ Hanna, cậu ấy bật đĩa lên cho thằng em trai hai tuổi của cậu ấy. Nó thôi miên thằng bé như thế bọn em mới có thể vẽ móng tay."

"Hanna nào?"

"Cô bạn sống ở tầng ba ấy. Em đã kể với anh về cậu ấy rồi mà."

"À, phải rồi. Anh quên mất tên em ấy." Khi Luc đã đặt rau lên hấp, anh bật lò nướng trên cùng và đặt gà vào.

"Em sẽ đi xem phim với cậu ấy sau bữa tối đấy."

"Em có cần đưa đi không?’

"Không ạ."

Luc có một vẻ duyên dáng bẩm sinh quanh người, dù là với tay chộp một quả bóng hay cho ức gà vào lò nướng, một kiểu chuyển động nhanh nhẹn và thành thạo lôi cuốn ánh mắt. Gần như lôi cuốn bằng cách cái mông anh căng đầy cái quần hộp kia. Gấu áo anh vừa chạm tới hông và ngay trên cái nhãn Nautica khâu trên túi quần sau.

Jane lắng nghe Luc và em gái anh trò chuyện về ngày hôm nay của cô bé. Tất tần tật những thứ Marie vừa mua, và kế hoạch của cô bé cho buổi tối. Từ những cuộc trò chuyện với Luc, Jane biết rằng anh không nghĩ mình xoay xở tốt với Marie. Nhìn thấy họ ở cạnh nhau, Jane không còn quá chắc rằng anh đúng nữa. Họ có vẻ ở cùng nhau khá tốt đấy chứ. Họ là một gia đình. Có lẽ không phải là một gia đình theo chuẩn mực thông thường, có lẽ không phải luôn luôn dễ dàng, nhưng gia đình cũng chỉ như vậy mà thôi. Họ đứng ở bếp, nấu ăn, trò chuyện, cố lôi cả Jane vào, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngoài lề. Marie trong chiếc quần bó chật mà cô bé mặc từ lúc Jane đến đón cô bé sáng nay, và Luc trong chiếc quần vừa vặn với anh.

Luc lật thịt gà và Marie kể cho anh về những nhà thiết kế khác nhau mà Caroline đã nói cho cô bé biết. "Anh hy vọng cuối cùng thì em cũng mua vài cái quần jean không quá chật," anh nói khi anh kiểm tra rau hấp.

Marie quay ngang nhìn anh trai và đôi mắt xanh dương hơi nheo lại.

Có lẽ nếu mà Luc liếc sang em gái anh một cái thì anh sẽ nhận ra rằng cô bé vừa bắt đầu tức giận với anh và anh hẳn sẽ không đế thêm, "Quần của em chật đến mức nó chưa bị bục chỉ cũng là đáng ngạc nhiên.

Úi chà.

"Thật nhỏ mọnnnnnnn! Em có bảo anh là quần jean của anh quá chật đâu."

"Đó là vì chúng không chật. Anh không thích thứ gì dính vào mông mình hết." Cuối cùng thì anh cũng liếc sang Marie. "Sao em lại tức giận đến thế?"

Marie mở miệng, nhưng Jane chặn trước. "Marie đã mua vài thứ rất xinh và cô bé trông thực sự dễ thương khi mặc chúng." Ừ thì, ngoại trừ cái thắt lưng nạm đinh đó. "Caroline đã giúp cô bé chọn đấy. Tôi chẳng giỏi giang gì về đồ thời trang hay chuyện phối màu. Đó là lý do tôi mặc rất nhiều đồ đen."

Luc chuyển mình tựa lưng vào mặt quầy. "Anh cứ nghĩ đó là vì em là nữ hoàng địa ngục cơ đấy."

Cô liếc sang đôi mắt lấp lánh ý cười của anh và cau mày. "Không, anh chàng khiếm nhã," cô nói và chuyển sự chú ý sang Marie. "Lần tới chị đi wax, em nên đi cùng. Hồi trước thì chị hay cạo, nhưng giờ thì chị cải đạo sang wax rồi. Nó đau phát rồ… à, ý chị là như điên… nhưng cũng đáng lắm."

"Đồng ý ạ." Marie mỉm cười với anh trai. "Em có thể giữ một thẻ Visa của anh không, Luc?"

"Trời ạ, không." Anh vắt chéo đôi bàn chân trần và khoanh tay trước bờ ngực rộng. "Em sẽ mua cả chục cân kẹo và đĩa CD Britney Spears dở tệ mất."

Marie quay lại với trừng mắt. "Điều đó chỉ xảy ra có một lần, và cũng chẳng đến chục mươi cân. Và em không mua đĩa nhạc dở tệ."

"Hai lần. Tất cả chỗ đường đó đều không tốt cho em và Britney Spears là đồ đần." Bầu không khí căng thẳng, dù vậy Luc có vẻ không chú ý thấy. Hoặc thế hoặc chỉ là anh giỏi trong việc lờ nó đi. Anh đứng thẳng người và kiểm tra bữa ăn của họ. "Một ngày nào đó, khi em vẫn còn đủ răng và não em chưa nhũn ra nhờ Britney, em sẽ cảm ơn anh đấy."

Dựa vào nét mặt Marie, cái ngày đó còn lâuuuuuu lắc mới xảy ra.

Đến khi họ ngồi cả xuống bàn ăn, Marie đã trở nên gần như lặng thinh. Dù Jane từng là một cô bé tuổi teen, cô cũng không nhớ mình từng ủ rũ đến thế. Nhưng rồi, cô cũng không có một ông anh trai bảo cô rằng quần cô quá chật còn âm nhạc của cô thì chán chết. Chỉ có một ông bố làm cô thêm cáu kỉnh và sợ hãi khi cứ đổ hết mọi tội lỗi lên "chu kỳ phụ nữ" của cô mà thôi.

Luc ngồi ở đầu bàn còn Jane và Marie ngồi hai bên. Ba cốc sữa đặt cạnh đĩa thức ăn của họ, dù Jane nhớ đã bảo anh rằng cô không uống sữa lúc anh hỏi. Chẳng có ai cho cô uống sữa kể từ thời học sinh, cô nghĩ thầm khi đặt khăn ăn lên đùi và bắt đầu ăn. Trước kia từng có đàn ông cố chuốc rượu cô, nhưng chưa bao giờ là sữa.

Luc không chỉ xoay sở để trông nấu ăn đẹp mắt, vị cũng rất ngon nữa. Một anh chàng trông ngon đến mức muốn ăn và có thể nấu ăn sao? Nếu không phải vì bộ sưu tập Barbie của anh, và cả việc buộc cô uống sữa nữa, thì anh sẽ quá tốt để là thực.

"Thịt gà rất tuyệt," Jane khen anh.

"Cảm ơn. Bí quyết nằm trong nước ép cam đấy."

"Anh tự làm nước ướp thịt à?"

"Chắc chắn rồi, mấy cái thứ…"

"Anh có biết không," Marie ngắt ngang, "cá heo là loài động vật có vú duy nhất ngoài con người trao đổi tình dục lấy khoái lạc đấy."

Nĩa của Luc khựng lại giữa không trung khi anh nhìn em gái anh. Marie đang cố tình khiêu khích anh và Jane hứng thú muốn nghe anh đáp lại, để xem anh có bùng nổ và phản ứng lại y như những gì cô bé muốn hay không.

"Em nghe điều đó ở đâu thế?" anh hỏi.

"Giáo viên sinh học của em nói cho em biết. Và một thằng nhóc trong lớp đã tới Disney World và bơi cùng lũ cá heo, cậu ta nói chúng thực sự bị hứng tình."

Chiếc nĩa lại tiếp tục đi tới miệng anh và anh trầm ngâm nhai. "Anh không nhớ đã được học về chuyện cá heo hứng tình ở trường. Bọn anh chỉ mổ ếch thôi." Anh chuyển sự chú ý sang Jane. "Anh cảm thấy như bị lừa ấy." Rồi anh làm Marie xụi hẳn. "Thế còn em, Jane? Em có được học về những chú cá heo hứng tình không?"

Cô lắc đầu và cố không mỉm cười. "Không, nhưng tôi đã từng thấy trên Discovery rằng họ đã tìm thấy vài con khỉ đồng tính ở châu Phi. Nên chúng rõ ràng là một loài khỉ giao phối vì khoái lạc."

Lông mày Luc nhướn lên tận đỉnh đầu. "Khỉ đồng tính ư? Sao mà họ xác định được điều đó thế?"

Cô bật cười và lắc đầu.

Một nụ cười đẩy hai khóe miệng anh lên và vài nếp nhăn xuất hiện ở đuôi mắt anh. "Kính gọng đen và pyjama bò hả?"

"Đừng có lại bắt đầu như thế nữa đi."

"Gì thế?" Marie muốn biết.

Jane cười đáp lại anh khi cô cắm nĩa vào dĩa pasta của mình. "Anh ấy nghĩ chị có cặp kính xấu xí."

"Cả bộ pyjama nữa."

"Làm sao anh biết bộ pyjama của chị Jane trông như thế nào?"

Luc nhìn em gái. "Anh bắt gặp cô ấy ở quầy bán hàng tự động ở khách sạn tại Phoenix đang mặc bộ pyjama hình con bò xấu xí nhất mà em có thể tưởng tượng ra."

"Chị đang lên cơn nghiện sô cô la," Jane giải thích. "Chị cứ nghĩ các cầu thủ đều đang ở trong phòng hết rồi."

"Luc không hiểu việc nghiện sô cô la đâu." Marie đảo mắt. "Anh ấy chỉ ăn đồ ăn có lợi cho sức khỏe thôi."

"Cơ thể anh là một đền thờ," anh nói với một miếng súp lơ trong mồm.

"Và bất kỳ ai có chân dài ngực nở đều được chào đón tới thờ phụng," Jane thêm vào và ngay lập tức ước gì cô có thể rút lại câu nói đó.

Marie bật cười.

Luc mỉm cười như một kẻ tội lỗi.

Jane đổi chủ đề trước khi anh kịp bình luận. "Bà Jackson là ai thế?"

"Người phụ nữ già ở với em khi Luc đi vắng," Marie trả lời.

"Gloria Jackson là một cô giáo nghỉ hưu và là một phụ nữ rất tử tế."

"Bà ấy già." Marie ăn một miếng pasta. "Bà ấy ăn cũng chậm nữa."

"Giờ thì có một lý do để ghét bà ấy rồi đây."

"Em không ghét Gloria. Em chỉ không nghĩ mình có cần bảo mẫu thôi."

Luc thở ra một hơi chán chường như thể họ đã từng trò chuyện về điều này rồi. Nhiều lần. Anh với tay lấy cốc sữa rồi uống một ngụm lớn. Khi anh hạ cốc xuống, một ria mép màu trắng mảnh đậu ở môi trên của anh và anh mút nó đi. "Sao em không uống sữa của mình đi nhỉ?" anh hỏi Jane.

"Tôi đã bảo anh là tôi không thích sữa mà."

"Anh biết, nhưng em cần canxi. Nó tốt cho xương của em."

"Đừng nói với tôi rằng anh lo lắng cho xương của tôi nhé."

"Không phải lo lắng." Một nụ cười nham nhở quyến rũ uốn cong môi anh. "Thế nhưng, tò mò."

Lời nói và ánh mắt anh luồn vào trong và làm cô ấm lên ở những nơi tốt hơn hết là nên bỏ lạnh.

"Tốt hơn là cứ uống đi chị Jane ạ," Marie cảnh báo, không nhận thấy bóng gió tình dục giữa hai người lớn. "Luc luôn luôn đạt được những gì anh ấy muốn."

"Luôn luôn sao?" Jane hỏi.

"Không." Anh lắc đầu. "Không phải luôn luôn."

"Đa số," Marie khăng khăng.

"Tôi ghét bị thua." Ánh mắt anh trôi đến miệng của Jane. "Tôi là người thuộc tuýp hành động hoặc cố đến chết."

Jane liếc nhìn Marie, cô bé đang bận bịu đẩy bông cải xanh ra rìa đĩa. "Bằng bất kể giá nào sao?" cô hỏi và lại chuyển sự chú ý về Luc.

"Đúng vậy."

"Thế còn mánh khóe thì sao?"

"Phụ thuộc vào lợi thế của tôi." Anh lại ngước lên nhìn vào mắt cô và nói, "Thỉnh thoảng tôi bị buộc phải chơi bẩn."

"Bị buộc á?"

Anh nhoẻn miệng cười toe toét xấu xa. "Thi thoảng tôi đơn giản là thích chơi bẩn."

Phải, Jane biết điều đó về anh. Cô đã thấy anh đẩy, móc giày trượt, và xô ngã đối thủ mạnh bạo trước khung thành của anh. Nhưng cô không nghĩ anh nói về khúc côn cầu.

"Khi nào thì em có thể lấy bằng lái xe?" Marie xen vào và may mắn thay chuyển chủ đề.

Cả hai người lớn đều nhìn cô bé, rồi Luc tựa lưng vào ghế và Jane hít thở dễ dàng hơn. "Em chưa đủ lớn."

"Có chứ. Em mười sáu rồi."

"Khi em mười tám đã."

"Không đời nào đâu, anh Luc." Cô bé tu hết cốc sữa rồi đặt cốc lên cái khay sạch trơn của cô. "Em muốn một chiếc Volkswagen Beetle mới. Em có thể tự mua nó bằng tiền của chính em."

"Em không thể có tiền của em cho đến khi hai mươi mốt tuổi."

"Em sẽ kiếm một công việc."

Anh nhìn cô bé cầm đĩa và bộ dao nĩa của cô rồi đi vào bếp. "Tối nay con bé rất là tâm trạng," anh nói qua khóe miệng.

"Cô bé tức giận vì anh bảo rằng quần jean của cô bé quá chật."

"Chúng thế mà."

Jane gom lấy khăn ăn của cô lại trong tay rồi đặt nó lên bàn. "Tôi không nghĩ giờ cô bé còn vướng vào rắc rối đó nữa. Caroline đã bảo cho cô bé mua quần áo vừa vặn rồi."

"Em và bạn em thật tử tế khi từ bỏ ngày thứ Bảy và đưa em gái anh đi mua sắm," anh nói khi cả hai người họ nhìn Marie rời khỏi bếp và đi dọc hành lang tới phòng ngủ của cô bé. "Anh không thể tưởng tượng ra điều gì có thể tệ hơn." Luc luồn lòng bàn tay anh xuống dưới bàn tay Jane khi anh chăm chú nhìn các ngón tay cô.

"Caroline đã làm hết mọi thứ mà." Tay cô có vẻ nhỏ bé và trắng nhợt trong hơi ấm từ bàn tay anh, và ngực cô đột nhiên cảm giác quá chặt. "Tôi hầu như còn không thể tự chọn đồ cho mình. Tôi mặc nhiều đồ đen vì tôi không biết màu nào thì hợp với tôi."

"Đỏ." Anh lật tay cô lại và nhìn vào lòng bàn tay cô. Từ tốn, ánh mắt anh lướt lên cổ tay rồi cánh tay cô, đi qua vai rồi lại một lần nữa tới miệng cô. Anh vươn người ra gần hơn, và giọng anh trở nên hơi chút trầm ấm và nóng bỏng hơn. "Em trông rất tuyệt khi mặc màu đỏ, nhưng anh tin là chúng ta cũng đã nói chuyện về cái bộ váy đỏ bé xinh của em rồi," anh nói. Giọng anh kéo những cơn run rẩy ấm áp từ ngoài da băng sâu vào tận dạ dày cô.

"Cái váy mà thôi miên anh đến hôn tôi ấy à?"

"Anh cho là không phải do cái váy. Mà là người phụ nữ trong bộ váy đó." Ngón tay cái của anh vuốt nhẹ tay cô. "Em có làn da con gái mềm mại."

Cô ấn bàn tay rảnh rang kia lên bụng như thể có khả năng làm dịu cơn nhộn nhạo xuống. "Tôi là con gái mà."

"Anh đã chú ý rồi. Thậm chí cả khi anh không muốn chú ý đến em. Ngồi ở đuôi máy bay hoặc xe buýt hay là đi vào phòng thay đồ sau một trận đấu, sẵn sàng đương đầu với một lũ đàn ông to gấp đôi em, anh luôn luôn chú ý đến em, Jane."

Tràng cười run rẩy tắc nghẹn ở họng cô. "Chắc bởi vì tôi là người phụ nữ duy nhất đi du đấu cùng ba mươi người đàn ông. Tôi khá là khó bỏ qua ấy chứ."

"Có lẽ lúc đầu là thế." Ánh mắt anh đắm chìm vào mái tóc và khuôn mặt cô. "Anh đã nhìn quanh quẩn và trông thấy em, và anh đã ngạc nhiên bởi vì em đáng lẽ không nên ở đó." Anh hạ ánh mắt nhìn vào mắt cô. "Giờ thì anh tìm kiếm em."

Dù ngôn từ của anh khiến tim cô đập mạnh hơn đôi chút, những gì anh nói vẫn khó tin đối với cô. "Tôi cứ nghĩ anh không muốn tôi đi du đấu cùng đội chứ."

Anh trả bàn tay cô lại khăn ăn của cô. "Anh đã không muốn." Anh đứng dậy và thu gom đĩa cùng dao nĩa. "Anh vẫn không muốn."

Jane cầm lấy hai cái cốc và theo anh vào trong bếp. "Vì sao? Tôi đã bảo anh là tôi không có hứng thú với một quyển sách moi chuyện rồi mà." Và cô không thật. Honey Pie là một chuyên mục hư cấu. Giấc mơ tình ái. Giấc mơ tình ái của cô.

Anh đặt mọi thứ vào chậu rửa, và thay vì trả lời, anh cầm lấy cốc sữa đầy của cô và uống cạn. Khi anh hạ cốc xuống, cô lặp lại câu hỏi. "Sao anh lại không muốn tôi đi du đấu cùng đội tuyển?"

Đôi mắt xanh dương của anh nhìn thẳng vào mắt cô và anh mút ria sữa khỏi môi trên, và cô có cảm giác rằng câu trả lời của anh vô cùng quan trọng. Đối với cô. Bởi vì, dù cô ước gì chuyện đó không xảy ra, và bất kể cô cố gắng mạnh mẽ thế nào để ngăn nó lại, cô vẫn đang rơi vào tình yêu với Luc. Cô càng kháng cự mạnh mẽ bao nhiêu thì sức mạnh của nó càng kéo cô sâu hơn bấy nhiêu.

"Em đi đây," Marie nói khi cô bé quay lại bếp.

Trong vài giây ngắn ngủi, Luc tiếp tục nhìn Jane trước khi kéo ánh mắt quay sang em gái. "Em có cần tiền không?" anh hỏi và đặt cốc sữa xuống bồn.

"Em có hai mươi đô. Thế là đủ rồi." Marie luồn tay vào một cái áo phao và kéo tóc ra khỏi cổ áo. "Em có thể sẽ dành cả đêm với Hanna. Dù vậy cậu ấy phải hỏi mẹ đã."

"Dẫu thế nào cũng báo cho anh biết nhé!"

"Em sẽ báo." Cô bé kéo khóa áo và vẫy tay chào tạm biệt Jane. Khi Jane nhìn Luc đưa em gái anh ra tận cửa, ánh mắt cô rơi xuống cặp táp của cô và cô nhớ lại lý do lúc đầu cô đi vào căn hộ này của anh. Họ có thể bị hút vào nhau, nhưng họ đều là dân chuyên nghiệp và cô ở đây để làm việc. Cô không phải tuýp phụ nữ của anh, và cô không muốn rơi vào tình yêu với một người đàn ông sẽ làm vỡ vụn trái tim cô.

Cô di chuyển từ bếp tới chỗ sofa trong phòng khách. Cô mở khóa cặp và rút ra một tập giấy và máy ghi âm. Jane không muốn tim cô vỡ vụn. Cô không muốn yêu Luc Martineau, nhưng mỗi nhịp đập của trái tim cô lại bảo cô rằng đã quá muộn rồi.

Khi Luc đóng cửa lại sau lưng Marie, Jane ngước lên nhìn anh. "Sẵn sàng bận rộn chưa nào?" cô hỏi.

"Chúng ta chính thức vào việc đấy à?"

"Phải." Cô lấy một cái bút ra khỏi ngăn cặp táp.

Anh đi về phía cô, sải chân dài thu gọn khoảng cách giữa họ. Có điều gì về cách anh đi về phía cô, nhìn cô qua đôi mắt xanh dương tuyệt đẹp của anh, mà lại khiến cô tan chảy dưới bùa chú của anh như thế?

"Anh muốn thực hiện cuộc phỏng vấn này ở đâu nào?" cô hỏi.

"Giờ thì đó là một câu hỏi." Anh nói qua một nụ cười ấm áp quyến rũ.