Bí Mật Của Cha

Chương 24

JEAN

Éric tiến về phía ô tô của mình với bước chân chậm chạp. Ngày đã kết thúc mà không có thêm một tin tức nào về vụ bắt cóc con tin. Bản tin đã mất đi chút ít thị phần khán giả và chắc chắn sẽ tiếp tục đi xuống trong những ngày sắp tới. Những lời chỉ trích đã bắt đầu sôi nổi lên. Một số lên tiếng chống lại sự bất lực của các lực lượng chức năng trong việc tìm ra một hướng đi thực tế, những điều Bộ Nội vụ cho biết, rất ngắn gọn, rằng “những khả năng nghiêm túc đã được xem xét và tiếp tục tìm kiếm”.

Cũng có những người phản đối việc quyên góp tiền, cho rằng công chúng và các phương tiện truyền thông đang vô tình làm lợi cho bọn khủng bố, tạo ra tiền tệ cho các băng nhóm thiếu tiền hoặc cả những bọn lưu manh vớ vẩn nhất. Cuối cùng, các tin đồn bắt đầu xuất hiện xung quanh việc biển thủ một phần số tiền được gửi tới các cơ quan truyền thông. Vụ việc đang sa lầy, công chúng suy đoán, còn ông, Éric Suma, ông thực sự thấy lo ngại. Vòng quay may mắn đã đổi chiều chăng?

Tất nhiên, đó là đặc thù trong nghề của ông: nó dành cho bạn cả những khoảnh khắc hạnh phúc tuyệt đỉnh và những khoảnh khắc đau buồn. Ông đã từng dễ dàng chấp nhận những sự đổi chiều tình huống, những sự quay ngoắt của thành công khi ông còn là một nhà báo trẻ và vẫn còn lạc quan.

Nhưng bây giờ, mỗi sự đổi chiều lại vang lên trong ông một dấu hiệu báo trước thời kỳ suy tàn sắp tới của mình. Ông có gì để phải đỏ mắt xấu hổ về những điều ông đã làm không? Có thể. Trong mọi trường hợp ông đều từ chối đề cập đến câu hỏi này một cách thẳng thắn. Tất cả cũng giống như việc ông từ chối xem xét quá trình làm việc của mình với sự sáng suốt.

Một hình ảnh ập đến trong tâm trí ông và khiến ông cười cay đắng. Trang nhất một tờ báo nào đó đang gây scandal trưng lên khuôn mặt ông cùng với câu hỏi: “Giá trị của người đàn ông này là gì?”

Ai có thể trả lời câu hỏi này?

Ông.

Nhưng ông không thích câu trả lời cho lắm.

--- ---------

Akim và Lagdar đi vào phòng không nói câu nào. Bọn chúng mang theo một chiếc máy thu hình nhỏ mà chúng đặt ở đầu căn phòng.

- Các ngươi làm gì nữa đây? Các người hành hạ tôi chưa đủ hay sao? Jean hét lên, gần như sung sướng vì được phá vỡ sự im lặng.

Bọn chúng lờ gã đi.

Chúng lắp đặt một đầu DVD, kết nối nó với các máy thu hình, đưa vào một cái đĩa rồi rút đi.

Jean nhìn chằm chằm vào màn hình, tò mò – và lo lắng – với ý nghĩ về điều gã sẽ khám phá ra.

Khi hình ảnh đầu tiên xuất hiện, gã có cảm giác như bị rơi vào trong chính bản thân mình.

Một cú ngã choáng váng đem gã tới những chỗ sâu kín nhất trong ký ức gã. Nhưng hình ảnh gọi gã lại và gã gượng dậy.

Trên màn hình, vợ hắn ngồi ở thềm một quán cà phê, đang uống một tách espresso, lơ đãng, ánh mắt nhìn mông lung.

Bọn chúng đã thực sự đến gần cô ấy, biết rõ nên tìm cô ấy ở đâu và muốn làm cho gã tin điều ấy hay sao? Với mục đích gì? Bọn chúng chờ đợi gì ở gã?

Tim đập mạnh, gã cố tiến về phía chiếc tivi trong chừng mực mà chiếc xích của gã cho phép.

Mười năm đã đi qua trên gương mặt người vợ của gã, làm tắt đi sự rạng rỡ trong ánh mắt cô, xóa đi những dấu vết hạnh phúc mà họ đã từng biết đến. Thế nhưng, cô vẫn còn rất đẹp.

Cô khuấy chiếc thìa trong tách một cách vô thức, như thể bị việc ngắm nhìn một chân trời tưởng tượng cuốn đi.

Chúng chuẩn bị làm gì, những tên này? Chúng sẽ làm gì với người phụ nữ gã đã từng rất yêu? Sự tra tấn tâm lý này sẽ dẫn tới đâu?

- Quân khốn kiếp, các người không có quyền! Cô ấy chẳng liên quan gì tới tất cả chuyện này! Cô ấy chẳng biết gì cả!

Những tiếng kêu gào của gã mất hút trong sự im lặng của căn hộ trống không.

Cảnh tượng dừng lại sau một vài phút. Rồi bắt đầu lại. Chiếc DVD đã được đặt chế độ lặp lại.

DANIEL

Chúng xích tôi vào lò sưởi trong một căn phòng tối nằm phía dưới căn nhà.

Một gã theo dõi tôi với vẻ tò mò. Tôi chịu đựng cái nhìn của hắn ta.

- Cụp mắt xuống đi, Kelb!

Tôi không vâng lời. Phẩm cách của tôi sẽ còn lại gì nếu tôi tuân lệnh?

Hắn lại gần và giáng cho tôi một cú đấm vào bụng.

Tôi ngã xuống.

Hắn cúi nghiêng xuống tôi và đặt ngón tay lên trán tôi.

- Tối nay, hắn vừa nói vừa làm động tác bóp cò súng.

Tôi đã hình dung ra cái chết thanh thản của mình trong suốt nhiều tuần nay, nhưng nó phải đi cùng với cái chết của tên thủ lĩnh. Và giờ đây, tôi sẽ chết không vì cái gì cả.

--- ---------

Tôi nằm dài được gần ba giờ thì nghe thấy những tiếng động khẽ.

Tên canh gác tôi đứng dậy, lo lắng.

Hắn đi ra phía cửa, thận trọng mở cửa. Một cú đánh mạnh đánh bật hắn ra đằng sau. Hắn cố túm lấy vũ khí của mình nhưng hai người đàn ông đã đè lên hắn và giữ hắn nằm yên.

- Cậu ấy đây rồi!

Một người đàn ông xuất hiện. Đôi mắt tinh anh quan sát qua hai lỗ thủng trên cái mũ trùm đầu. Những người ngay lập tức đã đến cứu tôi là ai đây? Một lần nữa, các sự kiện lại đi nhanh hơn tôi, câu chuyện của tôi đã tuột khỏi tôi và tôi không còn kiểm soát được gì nữa. Cũng không hiểu được gì nữa.

- Khốn thật, cậu ấy ở đây, các chàng trai! Anh ta nhắc lại, vẻ bị kích động.

Sau anh ta, một người bịt mặt nữa giáng một cú mạnh vào đầu tên gác cửa.

- Nào, nhanh lên! Người thứ nhất ra lệnh trong khi túm lấy tôi.

Tôi chống lại, giằng tay mình ra, không biết làm gì nữa. Tôi muốn hiểu chuyện này.

- Nào, mẹ kiếp, đi theo bọn tôi! Chúng ta không được lâu la nữa. Hiện giờ mọi chuyện đều ổn, nhưng nó sẽ không được lâu đâu!

- Nhưng các anh…?

Anh ta nhận ra sự ngạc nhiên của tôi. Anh ta dừng lại và ra hiệu cho người bạn đi cùng. Cả hai lột bỏ mũ trùm đầu của họ ra.

Salomon và Vitto.

Tôi không chút phản ứng, kinh ngạc khi nhìn thấy những khuôn mặt thân quen ở chốn địa ngục này.

- Khốn kiếp, bọn chúng để cậu ấy tồi tệ quá. Quân thối tha! Vitto gầm gừ trong lúc giúp tôi đứng dậy.

Rồi, nở nụ cười tươi nhất với tôi:

- Thế nào, Daniel, hài lòng khi gặp lại bạn bè cậu chứ?

Salomon lục túi tên gác cửa, lôi ra chìa khóa còng tay của tôi và mở khóa cho tôi.

- Nào, nhanh lên, người anh em. Chúng ta không quen với cái kiểu tình huống này lắm và tôi không biết chúng ta có thể cầm cự trong bao lâu. Chúng tôi sẽ giải thích tất cả cho cậu ở ngoài kia. Và nhất là đừng có gọi tên bọn tôi ra.

Tim tôi đập rộn lên. Tôi nghĩ mình đang mê sảng. Họ làm gì ở đây? Làm sao họ biết?

Nhưng họ đã nâng tôi dậy và đẩy tôi ra khỏi căn phòng.

- Mẹ kiếp, cậu béo ra rồi, Daniel, Vitto thì thầm.

Ở trên tầng, tôi thấy hai tên canh gác nữa, nằm dài trên nền nha.

- Việc vặt của Bartholo và Nabil đấy, Salomon nói vào tai tôi trong khi chỉ cho tôi những người còn lại trong nhóm giải cứu tôi.

- Chúng ta nhanh lên nào! Bartholo nói thêm. Chúng ta phải chuồn nhanh khỏi đây, các chàng trai.

Tên thủ lĩnh, hắn ta ngồi sau bàn làm việc của mình, hai tay bị trói. Người đang canh chừng hắn gí một khẩu súng lục vào gáy hắn, ra hiệu với tôi bằng tay. Tôi nhận ra đôi vai rộng của Rémi.

Dù tôi không thể tự lý giải được sự xuất hiện của họ, sự hân hoan của khoảnh khắc đó vẫn cuốn tôi đi. Tôi muốn ôm họ trong vòng tay, cho họ thấy sự biết ơn của tôi, gào lên với họ tình yêu của tôi. Nhưng những việc khẩn cấp khác đang đợi chúng tôi: biến đi mà không để lại dấu vết.

Tên thủ lĩnh đã mất đi vẻ bình thản. Những chuyển động nhanh của đôi mắt để cố nắm bắt tình hình cho thấy sự sợ hãi của hắn.

- Nào, chúng ta đi thôi! Salomon hét.

- Ta làm gì với hắn đây? Rémi hỏi và chỉ tên bị trói.

Salomon hỏi tôi bằng ánh mắt.

- Mang hắn theo.

Tôi đoán anh ấy nghi ngại.

- Nghe này, tôi hiểu cậu, nhưng nếu chúng ta dừng lại ở đây, mọi chuyện vẫn còn có thể quay lại bình thường.

- Chúng ta mang hắn theo!

- Chết tiệt, tôi chắc chắn rồi chuyện này sẽ không đơn giản đâu. Nào, mang hắn đi. Tất cả đã sẵn sàng chuồn chưa?

- Chưa, cậu em họ biến mất rồi, Nabil trả lời.

- Cậu ta vẫn còn ở đâu được chứ? Salomon cáu.

Vitto xuất hiện trở lại, một chiếc túi khoác trên vai.

- Ê! Chúng ta sẽ không ra đi tay không chứ? Đồ bằng vàng, vài tấm ngân phiến, máy ảnh, máy quay…Chúng ta có thể bù cho chi phí chuyến đi.

- Cho xe tiến lên đến bậc thềm đi, Salomon ra lệnh cho Rémi. Không được để người ta nhìn thấy chúng ta đi ra.

Mặt trời bắt đầu lặn. Chúng tôi chuồn lẹ vào trong xe. Vitto đẩy tên thủ lĩnh, im lặng, bắt hắn nằm dài ra trên sàn xe bằng kim loại và bịt mắt hắn lại. Bartholo và Nabil lột mũ trùm đầu của họ ra và cùng với hắn trèo ra phía sau.

Salomon, Vitto và tôi ngồi phía trước, bị ngăn cách với những người khác bằng một tấm vách bằng sát. Rémi ngồi vào tay lái.

- Nào, nào! Khởi hành!

--- ---------

Chiếc xe tải loại nhẹ chạy về hướng ngoại ô Luân Đôn. Chúng tôi vẫn im lặng một lúc, lấy lại hơi, để cho căng thẳng lắng xuống và những cảm xúc của chúng tôi rõ ràng hơn.

Rồi Vitto nhìn tôi, vui vẻ.

- Thế nào, anh bạn tư sản của tôi, cuộc tái ngộ đẹp đấy chứ?

Tôi đặt tay lên vai cậu ấy và siết chặt. Làm sao thể hiện được những điều tôi nghĩ về tất cả những chuyện này?

Bỗng dưng trong khoang lái ngự trị một cảm giác hưng phấn gần giống với những cảm giác mà chúng tôi đã từng biết khi thực hiện thành công một vụ trộm và ra đi với cốp xe đầy ắp.

- Sao các cậu biết? cuối cùng tôi cũng hỏi được.

- Khi cậu muốn có vũ khí, tôi đã hiểu cậu muốn làm gì, Salomon giải thích. Bời vì tôi cũng sẽ làm như thế. Tôi biết không thể bắt cậu nhận sự giúp đỡ của tôi, vì thế, tôi đã theo cậu đến tận đây. Cậu nghĩ tôi sẽ để cho cậu xoay xở một mình sao? Chúng ta đã luôn đi cùng nhau, Daniel. Một mình, đối mặt với bọn chuyên nghiệp này, cuộc chiến của cậu đã sớm thất bại. Một hôm, tôi nhìn thấy bọn chúng vào khách sạn cậu ở và nói chuyện với một tên phục vụ bàn. Tôi hiểu mọi chuyện bắt đầu không còn tốt đẹp nữa. Tôi đã gọi những người bạn đến. Chúng tôi ẩn nấp và không rời cậu một bước. Hẳn là chúng tôi đã làm tốt. Chúng tôi ở đây được một tuần rồi.

- Mẹ kiếp, một tuần đóng vai điệp viên và ăn uống ngấu nghiến những thứ kinh tởm trong một căn nhà tồi tàn bốc mùi ở ngoại ô Luân Đôn, Rémi thêm vào. Thực sự là chúng tôi phải yêu cậu lắm đấy.

- Và rồi, khi chúng tôi thấy cậu tới đây cùng với một tên làm ra vẻ dân chơi, bởi vì hắn đi ra không có cậu, chúng tôi bắt đầu lo sợ, Salomon tiếp tục. Sau vài giờ, chúng tôi hiểu đã có những chuyện không hay xảy ra. Do chúng tôi đã xác định qua các địa điểm, chúng tôi đã liều mạng. Bọn chúng tưởng cậu chỉ có một mình, vì thế chúng tôi có lợi thế khiến chúng bị bất ngờ. Ngay cả khi chúng được trang bị vũ khí, thì với năm người, chúng tôi đã nện chúng ra trò.

- Ta đi đâu đây? tôi hỏi, thở phào nhẹ nhõm.

- Đến một ngôi nhà nhỏ thuê ở vùng ngoại ô

--- ---------

Ngôi nhà cũ kỹ xây bằng đá lấp ló trong sương mù, giữa một cánh đồng mà người ta có thể đoán rằng rất rộng và sâu hun hút. Ngôi làng gần nhất cách đây một kilômét.

Chúng tôi kín đáo đi vào nhà. Bartholo và Nabil mang tên thủ lĩnh sang một căn phòng riêng biệt và trói hắn lại. Khi họ trở lại, tất cả chúng tôi vẫn đang đứng, trong phòng ăn, để cho nụ cười và ánh mắt của chúng tôi thể hiện những từ ngữ, mà vì quá phấn khích, đã không bật ra được. Rồi Vitto bật ra một tiếng hét sung sướng giải phóng áp lực đang tích tụ và tất cả bắt chước anh ta ngay lập tức. Những tiếng cười tuôn ra mà không cần một lời nào khơi gợi. Chúng tôi ôm siết nhau và tôi lần lượt lao vào vòng tay của từng người. Tất cả đều ôm hôn tôi, ghì chặt lấy tôi, nói cho tôi niềm vui sướng của họ khi gặp lại tôi.

Bartholo lấy vài chai bia ra. Các bạn tôi nâng cốc vì cuộc phiêu lưu không ngờ này, vì niềm vui thoát chết, vì đã tìm thấy, cứu thoát và được ôm tôi. Rồi mỗi người phát biểu ý kiến, giải thích những cảm giác được trải nghiệm trong cuộc mạo hiểm, điều họ lo lắng…

Không khí phấn khích cuốn tôi đi trong chốc lát và tôi cảm thấy gần như thỏa mãn với cái không khí siêu thực này, giữa cái gia đình thứ hai mà tôi đã quên mất.

Chúng tôi ngồi vào bàn, ăn vài chiếc bánh sandwich và uống thêm bia.