Tôi chấp nhận thái độ của hắn và đưa ánh mắt lướt ra phía sau hắn trong giây lát, để cho hắn nghĩ rằng tôi đang tìm một câu trả lời thú vị. Nhưng câu trả lời ấy đã được chuẩn bị trước. Thậm chí nó còn nằm trong kế hoạch của tôi. Và phản ứng của hắn sẽ cho tôi biết mình có đúng không khi đặt cược vào hắn.
- Tiền, tất nhiên rồi. Tôi công nhận điều đó. Tôi muốn thành lập công ty của riêng mình. Mà tôi biết rằng ông quen biết những người có ảnh hưởng và ông sẽ giới thiệu tôi với họ nếu như ông được hài lòng. Tôi muốn kiếm nhiều tiền. Mục đích và sự khó khăn không có gì quan trọng. Thậm chí trái lại, mục đích càng khó, nó lại càng hấp dẫn tôi.
Mắt hắn trở nên linh hoạt. Hắn thầm tính toán tên của những người mà hắn có thể giới thiệu cho tôi. Tôi chỉ còn phải gợi cho hắn dừng lại ở một vài người trên danh sách của hắn. Một người, đúng ra là thế.
Tôi nở một nụ cười huênh hoang.
- Nếu ông quen Bin Laden chẳng hạn, hãy nói với ông ta rằng tôi có khả năng đưa địa vị của ông ta trong dư luận Pháp từ chỗ là kẻ thù số một của dân chúng đến chỗ của một người anh hùng nổi dậy.
Đột nhiên, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm trọng. Có thể tôi đã đi quá xa chăng? Có thể hắn đã đoán ra những ý định của tôi? Không, không thể có điều hoang tưởng như vậy được. Hắn không thể hiểu được.
- Với vài triệu đô la, dĩ nhiên.
Và hắn phá lên cười lớn.
Tôi đã tiến thêm được một bước.
--- ---------
Cuộc gọi của Pierre làm tôi ngạc nhiên. Mất phương hướng nữa.
- Bố… khi nào bố về?
Ban đầu tôi tưởng đó chỉ là một câu hỏi đơn thuần. Câu hỏi của một cậu con trai đang mong mỏi chờ đợi bố đi công tác về. Như trước đây.
- Bố không biết, Pierre. Bố vẫn còn không ít việc con biết đấy, và…
- Con mặc kệ! Bố phải về!
Nó cố ngăn những tiếng nức nở có thể khiến giọng nó lạc đi.
- Có chuyện gì vậy? Có gì nghiêm trọng đã xảy ra à?
Nó không trả lời ngay.
- Vâng, anh con đã chết, mẹ con khóc suốt và bố con thì không bao giờ có ở đây! nó hét lên, cố nhấn chìm nổi đau của nó dưới cơn sóng giận dữ.
Trái tim tôi thắt lại và tôi thì thầm “tình yêu của bố”. Đột nhiên, tôi muốn lên máy bay ngay lập tức, muốn chạy về với thằng bé, ôm nó trong đôi cánh tay ghì chặt.
- Bố biết rằng rất khó khăn với con, con yêu.
Tôi nghe thấy nó sụt sịt.
Tôi có thể nói thêm gì đây? Sau này, nó sẽ có thêm thông tin giúp nó hiểu. Thực sự, tôi có chắc chắn về điều đó không? Có, tôi chắc chắn. Tôi cần phải như thế. Tôi không thể nghĩ khác đi được.
- Bố còn vài việc phải hoàn thành ở đây. Bố không thể bỏ được. Không phải bây giờ.
- Cái gì quan trọng hơn cả mẹ và con ư?
Lời trách cứ đó như quất mạnh vào tôi, tôi khó lòng mà chịu đựng được.
- Không. Nhưng điều này cũng liên quan tới hai mẹ con. Bố không thể nói gì thêm với con được. Bố xin con, đừng hỏi bố.
Nó không đáp gì.
Tôi biết thằng bé đã rất dũng cảm mới nhấc điện thoại gọi cho tôi, nó, một đứa quá dè dặt, quá ít khi vội vã để thể hiện cảm xúc của mình. Và nó đã phải đau khổ khi nghĩ về cuộc gọi này! Lưỡng lự trước khi gọi, tìm từ ngữ để diễn tả nỗi tuyệt vọng của nó và mẹ! Đứa con trai nhút nhát và dũng cảm của tôi…
Vì thế, một làn sóng tình cảm trìu mến và biết ơn đẩy tôi đến chỗ hé lộ thêm một chút nữa.
- Bố có thể nói chuyện với con như hai người đàn ông với nhau được không, Pierre? Nói với con một thứ mà chỉ bố với con biết thôi mà thôi? Một thứ không có ý nghĩa ngay bây giờ nhưng trong một thời gian nữa, sẽ trở nên rõ ràng đối với con và trả lời mọi nghi vấn của con?
- Câu hỏi của bố lạ quá, nó lẩm bẩm trong khi sụt sịt.
- Bố biết thế. Nhưng con phải hứa với bố là nghe những gì bố nói, nhớ lấy… và không nói lại với ai hết.
- Ừm…
- Không, bố muốn con nói rõ ràng với bố rằng bố có thể, bố có lời hứa danh dự của một người đàn ông. Nói với bố: “Bố có lời hứa danh dự của một người đàn ông.”
- Nhưng…
- Nói với bố đi, Pierre.
Nó ngần ngừ rồi buông lời hứa trong tiếng thở dài.
- Bố ở đây để tìm lại một ý nghĩa cho cuộc sống của chúng ta. Mẹ con con nghĩ rằng bố làm việc để kiếm tiền hay để quên, nhưng không phải thế. Bố không muốn quên. Bố ở đây để không bao giờ quên cả.
Thằng bé cố gắng giải nghĩa thông điệp của tôi.
- Điều đó chả có nghĩa gì cả, bố.
- Ừ, bây giờ, nó không có nghĩa gì cả. Nhưng ít lâu nữa thôi, con nghĩ lại những lời này và chúng sẽ có ý nghĩa. Bố hứa với con đấy. Và con sẽ biết bố yêu mẹ con con đến thế nào.
Có thể nó có cảm giác bị lừa gạt. Cũng có thể nó tin tôi. Làm sao biết được điều đó? Nhưng tôi phải để mặc nó. Nỗi đau của nó làm rạn nứt lớp vỏ bọc che chắn cho tôi.
- Giờ đây con đã là người đàn ông của gia đình. Con phải chăm sóc mẹ đấy, con yêu.
- Bố sẽ không trở về sao?
Nỗi tuyệt vọng chất chứa trong câu hỏi của nó. Như một cách để hét lên: “Không, không phải cả bố nữa chứ!” Tim tôi đập mạnh lên đến tận họng.
- Con hãy chăm sóc mẹ. Và hãy nhớ một điều rằng: những gì bố sẽ làm, là vì con, vì mẹ, vì bố và… vì Jérôme.
Nó khóc nức nở.
- Bố, con chẳng hiểu gì cả. Con chẳng hiểu bố nói gì hết. Con chẳng hiểu gì hết kể từ khi anh Jérôme… đi.
- Đừng khóc, con yêu của bố. Đừng khóc! Sau này con sẽ hiểu, bố hứa với con đấy. Đừng nói về cuộc nói chuyện của bố con ta. Không nói với ai hết, con nghe rõ chứ?
- Nhưng bố muốn con nói gì chứ? Con chẳng hiểu gì hết!
Giờ thì nó đã gào lên.
- Con chỉ muốn bố quay về thôi! Con muốn mẹ thôi khóc! Con muốn chúng ta lại trở về thành một gia đình như mọi gia đình khác! Như trước đây!
Một giọt nước mắt trượt xuống khóe miệng tôi mà tôi không hề biết nó đã chảy xuống.
- Không thể được nữa, con trai. Chúng ta không thể quay trở lại trước đây.
Tôi hối hận ngay lập tức vì những lời của mình, có thể tước đi của nó mọi hy vọng về một cuộc sống bình thường.
- Vì sao bố nói như vậy? Chúng ta có thể nếu chúng ta cố! Về đi bố.
- Bố đã có lời hứa danh dự của con rằng con sẽ không kể với ai vể cuộc nói chuyện giữa bố con mình, phải không tình yêu của bố? Hãy tha lỗi cho bố vì nỗi đau bố đã gây ra cho con, bố xin con, tha lỗi cho bố. Không phải hôm nay, không phải ngày mai, mà khi nào con hiểu ra những lời của bố. Lời hứa danh dự của một người đàn ông của con?
- CON KHÔNG PHẢI MỘT NGƯỜI ĐÀN ÔNG!
Tôi gác máy. Tôi không thể nghe thêm nữa. Nó đã chiến thắng được quyết tâm của tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh nó vẫn cầm điện thoại trong tay, thất vọng vì sự độc ác của cha nó. Bị tổn thương vì tôi lại có thể đẩy nó trở lại những vấn đề của nó, làm cho nó hối hận vì cuộc gọi. Chắc chắn nó sẽ giận tôi. Hận tôi hơn nữa.
- Khốn kiếp! Thối tha!
Tôi ném những tiếng hét lên trần căn phòng khách sạn để cho nỗi đau của mình một lối thoát. Không để cho nó cứ quanh quẩn, quanh quẩn mãi trong tôi, đốt cháy ruột gan tôi, tâm trí tôi khiến tôi kích động hơn nữa. Tôi gào lên nhưng không để mình cạn kiệt năng lượng cũng như sự quyết tâm.
Chỉ là một chút trong nỗi đau đớn của tôi.
--- ---------
Hôm nay, tôi có cảm giác như mình bị theo dõi. Tôi ra khỏi khách sạn. Lúc này là sáu giờ sáng. Tôi đi bộ một chút để xua đi hơi men làm lu mờ lý trí của tôi và để những ý nghĩ tối tăm tan đi trong ánh sáng ban ngày. Và dường như tôi nhận thấy có ai đó đằng sau mình. Sau vài chục mét, tôi đột ngột quay lại. Tôi tin rằng đã thấy một bóng đen biến mất dưới một cổng vòm. Tôi chạy nhưng không tìm thấy ai cả.
Cảm giác bị theo dõi không hề rời bỏ tôi trong suốt cả ngày. Liệu đó có phải chỉ là hệ quả của chứng nghiện rượu của tôi? Tôi hy vọng thế. Bởi chỉ mới nghĩ rằng bị quân của tên thủ lĩnh phát giác là tôi đã rùng mình vì sợ. Tôi là sát thủ! Hắn là con mồi! Và tôi không sẵn sàng cho bất cứ hình thức chiến tranh nào khác. Nếu bọn chúng phát hiện ra tôi, tôi sẽ quyết một trận sống còn với chúng. Vì chỉ có kết cuộc là quan trọng. Liệu có cách nào khiến chúng có thể nhận ra tôi không? Chúng nhìn thấy tôi quan sát chúng từ cửa sổ phòng tôi? Không thể, tôi đã thận trọng hết sức. Hay là… tôi đã lơ là, mất chút cảnh giác trong một lúc say xỉn nào đó.
Khả năng ấy làm tôi sợ hãi, nhưng tôi phải tính đến điều đó. Đã bao nhiêu lần tôi tỉnh dậy mà không nhớ gì về đêm hôm trước? Rượu, giải phóng cho nỗi hận thù của tôi, liệu có dẫn tôi đến chỗ thể hiện tình cảm của mình, phơi bày mình, phản bội chính mình? Tôi tưởng tượng ra những cảnh khủng khiếp trong đó tôi mở cửa sổ và gào thét lên nỗi ghê tởm của mình, để cho sự hung bạo trong tôi trú ngụ dưới hình thức những câu nói bẩn thỉu. Tôi tưởng tượng hay tôi đang nhớ lại? Tôi không biết. Cảnh tượng sống động đến nỗi hóa thành thật, giống như những cơn ác mộng của tôi trong đó tôi thấy Jérôme bị nổ tan xác và gọi tôi.
Các giác quan của tôi rối loạn tới mức tôi ngày càng gặp khó khăn trong việc phân biệt giữa thực tế và tưởng tượng. Nỗi đau và hận thù dệt nên những sợi dây kết dính giữa hai trạng thái đó, tạo ra những đợt đoản mạch có khả năng phá vỡ những vách ngăn mỏng manh vẫn còn chia cách giữa cảm giác và lý trí của tôi. Những buổi tối đó, não tôi là một khối nơ ron rỉ ra thứ chất lỏng đặc quánh nơi mà những mặt mâu thuẩn trong tôi lún sâu vào.
Lợi ích duy nhất mà sự thức tỉnh này mang lại: nỗi sợ bị phát hiện ra các kế hoạch của mình bơm cho tôi một nguồn năng lượng mới, sự khẩn trương.
JEAN
Jean nhận thấy một cảm giác bập bềnh nhẹ nhàng. Như thể một ngọn gió lành ùa vào trong gã và ve vuốt tâm hồn gã. Liệu đó có phải là cái chết?
Nhưng, một lát sau, một ngọn lửa dữ dội nung đốt phổi gã và gã bắt đầu ho. Bị ngạt, gã chồm lên, mở mắt và miệng để gọi sự sống. Dần dần, hơi thở trở lại với gã, xen giữa các cơn ho.
Ba kẻ đồng đảng vây quanh gã, thở phào một cách lộ liễu vì thấy gã sống lại.
Gã thấy bọn chúng gỡ dây cho mình rồi mang gã đi. Những âm thanh vang vọng đến với gã từ xa. Bọn chúng không đi lâu, rồi lại vứt gã xuống đất.
Các cơ của gã giản ra và gã buông mình vào trạng thái mất ý thức đang vẫy gọi gã. Mà không biết rằng mình ngất đi hay đơn giản chỉ là ngủ thiếp đi.
--- ---------
- Chúng ta đã nhận được hàng trăm cuộc gọi! Thậm chí là hàng nghìn!
Clara vừa bước vào văn phòng, làm gián đoạn buổi họp của ban biên tập.
- Cuộc gọi kiểu gì? Charles hỏi.
- Không ít kẻ hoang tưởng. Gã lang thang được nhìn thấy khắp nơi trên toàn nước Pháp.
- Thường thôi, Charles lẩm bẩm. Ai có thể giống một gã lang thang hơn là một gã lang thang khác chứ?
= Chết tiệt! Tôi chờ đợi cuộc gọi nhân chứng này để xác định danh tính gã con tin trước chương trình bản tin tiếp theo, Éric nổi giận. Chúng ta đã chiếm 30% thị trường ngày hôm qua. Chúng ta đã suýt vượt mặt được bản tin của kênh France 2. Nếu không đưa ra được thông tin mới, chúng ta có nguy cơ mất tất cả!
- Tôi không thích nghe anh nói như vậy, Charles vặn lại. Cạnh tranh chẳng có gì quan trọng. Nếu chúng ta làm tốt công việc của mình, nỗ lực của chúng ta sẽ được đền đáp. Chúng ta làm trong ngành thông tin, chứ không phải sân khấu.
- Ừ, tất nhiên rồi, Suma càu nhàu. Chúng ta phải khẩn trương. Phải là người đầu tiên.
- Chúng ta sẽ là người đầu tiên. Dù thế nào chăng nữa, nếu như bọn bắt cóc tiếp tục chỉ định anh là người duy nhất nhận thông điệp của chúng thì chúng ta vẫn sẽ có ưu thế là được nắm giữ các tin độc quyền. Mặt khác, anh có ý gì về lý do chúng chọn anh không?
- Hoàn toàn không. Và điều đó khiến tôi bối rối.
- Tôi nghĩ rằng chúng dựa vào chuyện chúng ta là một kênh bị gạt ra ngoài lề, Isabelle nêu ý kiến. Chúng cho rằng chúng ta sẽ phản ứng nhanh hơn.
- Trong trường hợp đó, chúng đã gửi đĩa DVD và thông điệp cho kênh chứ không phải đích danh Éric.
- Éric là người tiên phong trong nghề tại đây. Anh ấy không phải là có liên quan với tư cách cá nhân. Ngoài ra, quá khứ của anh ấy chống lại anh ấy, nữ tổng biên tập lập luận.
- Có nghĩa là sao? Suma bỗng gầm lên, cảm thấy bị công kích vì nhận xét đó.
- Anh đừng khó chịu vì việc ấy, cách đây vài năm anh đã xử lý một vụ bắt cóc con tin bằng cách thẳng thắn chia sẻ quan điểm chống lại người Hồi giáo của mình.
- Cô chẳng hiểu gì cả! Tôi truyền đạt thông tin đúng theo những gì mà tôi cảm thấy nó phải là. Tại sao cô lại lôi những vụ việc cũ ra?
- Éric, Isabelle càng thêm bực tức, đừng che giấu tôi! Anh biết rằng tôi nói đúng! Việc đó đã buộc anh phải trả giá bằng vị trí của mình.
- Từ từ, không phải vì một vài tờ báo trình bày vụ việc như vậy mà nó là đúng. Và chính tôi là người quyết định ra đi. Không gì hơn nữa. Quá nhiều áp lực và…
- Thôi những trò ngu ngốc của hai người đi! Charles thét lên và giáng nắm đấm xuống bàn. Mặc kệ những cái vì sao với như thế nào. Đó là chuyện xưa rồi. Hãy tập trung vào gã vô gia cư này.