Bí mật bị thời gian vùi lấp

Chương 2

“Thật em đã quyết định rồi, có thể kết quả cuối cùng em chỉ có hai bàn tay trắng, không có tình yêu, cũng chẳng có sự nghiệp, nhưng nếu không thử một chút, có lẽ cả đời em lại càng tiếc nuối”

Người giới thiệu dùng một ngữ điệu đầy khách sáo và nhún nhường nói với mẹ tôi rằng đối phương không dám trèo cao với tôi, tuy rằng mẹ tôi bị cự tuyệt, nhưng lại không nổi giận, ngược lại còn quay lại an ủi tôi : “Mạn Mạn, tuy nói rằng tuổi mẹ cũng đã hơi lớn, nhưng mẹ cũng không thể chịu nổi, cái tên Tống gì gì đó…”

“Tống Dực !”

“…Cái tên Tống Dực đó cũng không ra gì ! Hôn nhân không phải trò đùa, là chuyện cả đời, không thể quá chấp nhất, hơn nữa, hiện giờ con chỉ là tuổi hơi cao một chút, những cái khác thì không sao cả, con cũng không cần có áp lực tâm lý quá lớn, không nên quá vội vàng, từ từ rồi mẹ sẽ tìm cho con.”

Tôi nhìn mẹ ngơ ngẩn, rốt cuộc là Tống Dực đã nói gì với người giới thiệu ? Phải tự hạ mình tới mức nào, tự chà đạp mình tới mức nào, mới làm mẹ tôi sinh ra cái suy nghĩ rằng tôi khổ sở muốn được gả ra tới mức nào như thế chứ.

Mẹ cho rằng tôi cảm thấy khó chịu vì mình vẫn chưa có người lấy, nên ra sức dỗ dành tôi, cơm chiều còn làm thịt kho tầu, sườn sốt chua ngọt, rượu hoa quế, cha cùng tôi bàn luận về nghệ thuật uống trà, về bóng đá, về cờ vua. Lần đầu tiên trong suốt hai năm trời, nội dung nghị luận trên bàn ăn nhà tôi rời xa chủ đề chung thân đại sự của tôi, đây vốn là chuyện nằm mơ tôi cũng muốn thấy, có điều hiện tại tôi không biết mình nên cười hay nên khóc.

Không thể dựa vào cha mẹ, chỉ đành dựa vào bằng hữu, tôi bắt đầu phát động toàn bộ đầu mối thông tin khắp trên trời dưới đất, nói vòng vo mười tám đường, quanh co dối trá hai mươi bốn loại, đáp ứng vô số điều khoản nhục nhã mất chủ quyền đất nước xong, rốt cuộc, vào lúc mười hai giờ trưa cuối tuần, mới thu thập được chút tư liệu về Tống Dực.

Họ tên : Tống Dực.

Giới tính : Nam

Tuổi : 29 hoặc 30

Học vấn : Ngành tài chính đại học Berkely ở Mỹ

Học viện Quản lý Kinh tế Đại học Thanh Hoa của Trung Quốc.[1]

Trong lúc tôi suýt nghẹn ở cổ, nghiên cứu tờ giấy một cách chăm chú, điện thoại trên bàn đột nhiên reo vang lên một tiếng, làm tôi sợ tới mức suýt ngã nhào từ trên ghế xuống, vội vàng lấy lại bình tĩnh rồi mới dám nhận điện thoại …

“Xin chào, tôi là …”

Thanh âm của đại tỷ ngắt ngay sự khách sáo của tôi : “Tô Mạn ! Cô đang làm cái gì hả. Chị vừa tới cửa văn phòng đã nhận được ba cú điện thoại liên tiếp, nói công ty của chúng ta sắp có biến động về nhân sự, mấy công ty săn đầu người đều xắn tay áo chuẩn bị hành động. Chị ngạc nhiên quá, có sự thay đổi lớn như vậy, tại sao chị chẳng biết gì hết cả vậy ?”

Đại tỷ họ Lâm, tên là Thanh, là người lãnh đạo trực tiếp của tôi, cũng là chị khóa trên của tôi, trên tôi sáu khóa, từ lúc tôi bắt đầu vào công ty, đã được chị ấy quan tâm dạy dỗ, tôi có thể có được cái vị trí ngày hôm nay, phân nửa cũng là công lao của chị ấy.

Khó trách đại tỷ muốn gọi điện chất vấn tôi, một trong những quản lý cấp cao của công ty muốn thay đổi không chỉ tạo ra ảnh hưởng sâu xa đối với công ty này, mà còn tạo ra sự chấn động đối với cả giới tài chính. Tôi không nghĩ chỉ một hành vi mang tính cá nhân của mình lại có thể mang tới hậu quả lớn như vậy, hoặc nói đúng hơn nhất cử nhất động của Tống Dực lại chịu sự chú ý lớn như vậy, chỉ hỏi thăm một chút về anh đã nhấc lên sóng to gió lớn.

“Em rất xin lỗi. Em chỉ muốn tìm tư liệu về một người, chỉ thuần túy vì mục đích cá nhân, không ngờ lại khiến bên ngoài đồn đại thành thế này.” Xem ra mấy câu nói dối của tôi sớm đã bị người ta nhìn ra chân tướng, chẳng qua những phỏng đoán của họ so với mấy câu nói dối của tôi lại càng vớ vẩn hơn nhiều.

Mối quan hệ năm năm trời dù sao cũng không phải bình thường, đại tỷ chấp nhận sự giải thích chân thật lại đơn giản này của tôi, nói một cách quyết đoán : “Chị không biết cô xử lý ân oán cá nhân như thế nào, nhưng đừng làm ảnh hưởng tới công việc của cô, đặc biệt không được ảnh hưởng tới công ty.”

Tôi còn chưa kịp nói gì, trong điện thoại đã có tiếng chuông vọng lại, đại tỷ lập tức ngắt điện thoại.

Tôi ngồi im bên bàn, nhìn chằm chằm vào tờ giấy, ngẩn người ra, nửa giờ sau, ngạc nhiên phát hiện ra mình vẫn si ngốc nhìn chằm chằm tờ giấy thông tin kia.

“Đầu năm nay, nghe đồn rằng Tổng giám đốc MG ở Trung Quốc sắp về hưu, bên MG đang có tin nội bộ rằng Lục Lệ Thành bối cảnh trong nước sẽ được nhấc lên tiếp nhận chức vụ này, nhưng trong giới tài chính lại đồn rằng Tổng công ty tại Mỹ đang muốn phái một người có bối cảnh hỗn hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây về, nhưng vẫn không thấy động tĩnh gì, cho tới hai tháng trước, Tống Dực đột nhiên bị phái tới Bắc Kinh làm việc, nghe nói người này khôn khéo bình tĩnh, lúc còn ở Wall Street, được người ta coi là một con cá sấu tới từ Phương Đông.”

Tin mật nội bộ ! Tin đồn ! Nghe nói ! Trong cái giới tài chính mỗi thông tin đều được yêu cầu với độ chính xác cao, thì những từ ngữ này có nghĩa là gì ? Nếu không biết rõ về bối cảnh của người này, tất phải hoài nghi rằng thông tin trên tờ giấy này xuất phát từ đám phóng viên lá cải Hồng Kông

Tôi thở dài nặng nề, sự thay đổi nhân sự ở MG không phải nhỏ, chắc chắn trong giới đã sớm bị loan truyền huyên náo, thế mà tôi tuyệt chưa nghe thấy chút thông tin gì, chẳng trách Ma Lạt Năng vẫn mắng tôi ngực không to mà đầu óc cũng chẳng có.

Với trạng thái này của tôi, dù ngồi ở văn phòng cũng chẳng làm được gì cả, tốt nhất chuồn đi, vừa cầm lấy túi xách, vừa kiếm cớ rồi nhanh chóng lượn khỏi văn phòng.

2.

Tôi chậm rãi tản bộ trên đường, buổi sáng cuối tuần, mỗi người đều đang bận rộn trong sinh kế, mỗi người lướt qua tựa hồ đều biết rõ mình đang muốn cái gì, mỗi bước chân đều tràn đầy năng lượng và hy vọng, chỉ có tôi vẫn đang chìm đắm trong lo lắng bất an. Tôi biết anh ở chỗ nào, nhưng tôi lại không biết phải làm thế nào để tới trước mặt anh, để anh có thể thấy tôi.

Bốn mươi lăm phút sau, tôi đứng cạnh ngã tư đường, cách con đường cuồn cuộn người qua lại như nước chảy, nhìn sang tòa nhà MG ở phía xa xa.

Lúc vừa tốt nghiệp đại học, công ty này là nỗi ước ao trong ngành của tôi, có điều năm đó mới bắt đầu mở rộng nghiệp vụ ở Trung Hoa đại lục, toàn đại lục chỉ tuyển có ba người, lý lịch của tôi trượt ngay từ vòng sơ tuyển, ngay cả cơ hội ló mặt ra cũng không có nổi.

Cửa thang máy vừa mở ra, đám người vui vẻ náo nhiệt vội vàng xông ra ngoài, lúc này tôi mới nhận ra, đã tới giờ ăn trưa.

Nhìn quanh hai bên, tôi lập tức trốn vào tầng hai một quán café. Tuy là giờ cơm trưa, nhưng quán khá vắng, chắc là bởi nơi này chỉ bán café, bánh ngọt và mấy đồ ăn sáng linh tinh, mà giá cả lại cao quá.

Tôi thoáng liếc mắt một cái đã có thể tìm ra một vị trí tốt nhất nằm cạnh cửa sổ, có thể nhìn sang tòa nhà đối diện, tiếc thay chỗ đó đã có người ngồi mất rồi.

Tôi đứng ngơ ngẩn một chút, cuối cùng vác mặt dày xông lên : " Chào anh, tôi có thể cùng ngồi ở đây được không ?"

Người đàn ông đang vùi đầu vào tờ báo thoáng ngẩng đầu lên, trông mặt có vẻ không hoan nghênh lắm, ánh mắt quét về phía mấy cái bàn không chung quanh, ý tứ rất rõ ràng.

Tôi dùng thanh âm đáng thương nhất để năn nỉ : " Tôi chỉ ngồi một chỗ rất nhỏ thôi."

Anh ta vẫn không động đậy, vừa cúi đầu vừa lật báo : " Không được."

"Tôi sẽ không nói, tuyệt đối không phát ra một âm thanh nào, tôi chỉ muốn mượn ô cửa sổ này một chút, tôi xin cam đoan, tuyệt đối sẽ không quấy rầy anh !"

"Không được." Anh ta đầu cũng chẳng thèm ngẩng lên, toàn thân tỏa ra khí thế cự người ngoài ngàn dặm.

"Làm ơn ! Làm ơn ! Vừa nhìn đã biết anh là người tốt, xin anh làm ơn đáp ứng thỉnh cầu nho nhỏ này của tôi đi."

Mắt mở to tròn hết cỡ, hai tay chắp lại, cúi đầu liên tục. Chiêu này tôi học được từ mấy bộ anime Nhật Bản, là vũ khí cuối cùng của tôi xuất ra đối phó với mẹ tôi và Ma Lạt Năng, có thể nói trăm phát trăm trúng, làm Ma Lạt Năng thường châm chọc tôi : " Học cái gì không học, toàn học mấy trò nhục nhã ! Ngây thơ !" Buồn nôn thì buồn nôn đi, ngây thơ thì ngây thơ đi, chả mất mát gì cả.

Rốt cuộc người đàn ông kia cũng ngẩng đầu lên khỏi tờ báo, tuy rằng ánh mắt nhìn tôi vẫn còn rất lạnh lùng, nhưng khóe miệng cũng hơi nhếch lên. Chắc là cho tới bây giờ anh ta chưa gặp một người mặc đồng phục công sở nghiêm túc, búi tóc cao gọn gàng lại có thể làm ra những động tác ngây thơ tới mức buồn cười như thế. Tôi nhanh chóng chớp chớp mắt một chút, cố gắng rơm rớm lệ, chỉ sợ là anh ta bị hành động của tôi sét đánh qua, bị choáng đầu, cũng không biết là cố nhịn cười hay cố nhịn cơn buồn nôn, giơ tay chỉ chỉ bên đối diện ý bảo tôi ngồi xuống.

Tôi lập tức đổi từ mặt cười sang mặt khóc : "Cám ơn ! Cám ơn ! Anh đúng là người tốt. Nhất định anh sẽ có được công việc tốt nhất trên thế giới, tìm được một người bạn gái đáng yêu nhất trên thế giới, sinh được một đứa con đẹp nhất trên thế giới !"

Anh ta nghiêng đầu, vẻ từ không chút thay đổi gần chuyển sang sững sờ nhìn chăm chú vào tôi, có lẽ muốn nghiên cứu rõ xem một kẻ tâm thần như tôi kia làm thế nào có thể trốn được khỏi bệnh viện. Tôi cũng chẳng có thời gian nghiên cứu vẻ mặt của anh ta, tầm mắt tôi đang bận dán chặt vào tòa nhà nằm ở phía đối diện kia.

Nửa giờ sau, cho tới lúc nhân viên của tòa nhà đã tản đi gần hết, tôi mới thấy Tống Dực rời khỏi tòa nhà, bộ tây phục màu xám, đơn giản, có điều trông mặc lên người anh có vẻ rất thoải mái, nhìn qua, có phong thái nhẹ nhàng khoan khoái của một người thiếu niên, lại có sự bình tĩnh kín đáo của một người đàn ông trưởng thành, hai loại khí chất nằm ở hai đầu cực trái ngược nhau kia lại có thể cùng hòa hợp ở trên người anh, làm tản ra một loại cảm giác thực độc đáo.

Hai người đi cạnh anh luôn nói chuyện cùng anh, anh mỉm cười, thỉnh thoảng hơi gật đầu. Trong buổi xem mắt ngày hôm đó, anh không khác mấy so với người thiếu niên vẫn ẩn hiện trong trí nhớ của tôi, nhưng anh của ngày hôm nay, lại có vẻ hoàn toàn xa lạ.

Anh đã khuất bóng nơi góc đường, tôi vẫn ngồi ngẩn ra nhìn con đường tấp nập bóng người xe qua lại như nước chảy, có cảm giác hết thảy đều không thật. Bảy năm rồi. Tôi và anh đã xa nhau tất thảy bảy năm rồi. Vì sao mà bao nhiêu năm như vậy đã trôi qua, mà khoảng cách giữa anh và tôi vẫn thế, vẫn chỉ là đứng ngóng nhìn từ xa xa ?

3.

Lúc tôi hoàn hồn, ngạc nhiên phát hiện ra trước mặt mình đã có một ly café bốc khói nghi ngút.

Tôi không nhớ là tôi có gọi café nha ! Quét ánh mắt hồ nghi về phía người đàn ông ngồi đối diện, anh ta hơi nhướng mi, nói một cách thản nhiên rõ ràng : "Tôi sẽ không trả tiền café cho cô !"

Lúc này tôi mới phát hiện ra, anh ta có một đôi mày kiếm thực anh tuấn, lại có một ánh mắt rất thản nhiên lạnh nhạt. Tôi liếc mắt nhìn anh ta, tập trung suy nghĩ trong ba mươi giây. Đại khái, hình như là, có vẻ như, có thể, vừa rồi có thanh âm của một cô gái hỏi tôi : "Xin hỏi chị muốn uống gì ạ ?" Thanh âm đó lặp đi lặp lại rất nhiều lần, sau đó có thanh âm thực không kiên nhẫn của một người đàn ông trả lời : "Gì cũng được."

Mặt tôi hơi nóng lên, cái bộ dáng nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ vừa rồi của tôi rốt cuộc có bao nhiêu phần giống hoa si ? Hy vọng anh ta nghĩ rằng tôi đang ngồi ngẩn người suy nghĩ gì đó.

Tôi cười gượng hai tiếng, chuẩn bị đứng dậy đào tẩu : "Cám ơn anh rất nhiều, tạm biệt !" Đương nhiên thanh âm đang hò hét trong lòng tôi lại là, vĩnh viễn không cần phải gặp lại, chẳng ai muốn gặp lại một kẻ được chứng kiến một bộ mặt mà chính mình không muốn ai biết tới.

Tôi thò tay vào túi lấy tiền, lại không sờ thấy cái gì. Ví tiền đâu rồi ? Tôi vội vàng mở túi ra tìm thử, bên trong nằm lộn xộn một đống thứ, nhưng duy nhất không thấy đâu chính là ví tiền. Không thể nào, hôm nay, lúc tôi vào văn phòng còn dùng thẻ từ để mở cửa, mà thẻ từ cài trong ví tiền, nên nhất định là tôi có mang theo ví tiền mà. Tôi đặt cái túi lên bàn, bắt đầu tìm kiếm một cách cần thận, di động, đeo chìa khóa hình cô gái, giấy note bìa da giả cổ, bút lông xù giả lông ngỗng, mèo Kitty, Chocolate, thạch, còn có một quả cầu lông gà tôi hay dùng để tiêu thực giảm béo vào buổi nghỉ trưa.

Trong vòng mười lăm giây, tất thảy mọi thứ gì đó trong túi đều bị bày ra trên bàn, chiếm hết nửa cái bàn, nhìn qua đủ cầu vồng bảy sắc trông thật đẹp mắt.

Tôi, người phục vụ, anh ta, cả ba người cùng ngẩn người nhìn những thứ đang yên vị trên bàn, có điều nguyên nhân ngẩn người đều khác hẳn nhau. Trên mặt tôi là một dấu chấm hỏi, trên mặt người phục vụ là một dấu chấm than, còn trên mặt anh ta ... có lẽ là sự im lặng tuyệt đối !

Tôi cẩn thận hồi tưởng lại những chuyện sáng nay, lúc tôi tới chỗ làm, vai trái đeo túi xách, vai phải đeo túi laptop, lúc đó tôi lấy ví tiền từ trong túi xách ra, rút thẻ từ ra mở cửa, có lẽ sau đó, đại khái, cực kỳ có khả năng là tôi vừa vào cửa, vừa thả ví tiền vào trong túi đựng laptop ở bên tay phải.

Dấu chấm than trong mắt người phục vụ có vẻ như dần dần chuyển sang dấu chấm hỏi, càng lúc tôi càng xấu hổ, trong óc thầm duyệt qua vô số phương án. Gọi điện thoại gọi Ma Lạt Năng tới sao ? Đùa à ? Đợi nàng lái xe từ bên khu kinh tế mở ven Bắc Kinh tới nội thành, tôi đã muốn trở thành một cái tiêu bản của quán café này, được dựng ở trước cửa quán, nhằm cảnh báo cho mọi người rằng trước khi bước chân vào đây phải nhớ kiểm tra lại ví tiền. Mẹ ư ? Bạn học ư ? Bạn bè ư ... Phương án nào cũng chẳng khả thi, cuối cùng, cùng với sự miễn cưỡng bất đắc dĩ, tôi liếc nhìn về phía người đàn ông ngồi đối diện.

Lần này là những giọt nước mắt lã chã hàng thật giá thật đi kèm với vẻ vô cùng đáng thương : "Tiên sinh, tôi... tôi đã quên mang ví rồi.... tôi... nhất định tôi sẽ trả, ... tôi làm ở công ty W, tôi xin cam đoan..."

Tất cả căn cước giấy tờ có thể chứng minh thân phận của tôi một cách chính xác vẫn nằm trong ví tiền, ở đây chẳng có bất kỳ loại giấy tờ nào có thể chứng minh tính chân thật trong mấy câu nói của tôi, tôi liếc nhìn đống lộn xộn trên bàn, tự cốc cho mình một cái, khẽ thì thào : "Vì sao mình lại không chịu dùng giấy note và bút do công ty phát chứ."

Có lẽ anh ta sợ tôi vẫn còn chưa thông suốt, có khi lại tự đập đầu vào bàn tự hỏi, ngoài ra, cũng có khả năng là anh ta sợ một kẻ tâm thần như tôi sẽ lại có những hành động khác người, vì sự an toàn của con tim mình, rốt cuộc thực bất đắc dĩ làm trái cái tuyên ngôn vừa rồi của mình : " Đưa hóa đơn cho tôi!"

Ôi ôi ôi ! Đây là những lời tốt đẹp nhất trên đời mà tôi từng nghe qua, tôi lập tức nở một nụ cười nịnh nọt, lập tức túm lấy tập giấy note, đưa cái bút lông ngỗng (giả) và tập giấy note cho anh ta, dùng thanh âm cực kỳ thành khẩn nói : "Dạ, tiên sinh, phương thức liên hệ anh như thế nào ạ ? Tôi nhất định sẽ trả lại anh trong thời gian ngắn nhất, trưa mai có được không ạ ? Tôi sẽ tới đây, anh làm việc ở gần đây sao ?"

Tầm mắt anh ta liếc nhẹ qua cây bút lông ngỗng lòe xòe kia, hơi cau mày, thân mình hơi ngửa về phía sau một chút, tôi thoáng cười gượng vội vàng rút lại tập giấy note và cây bút lông ngỗng.

Tôi cầm lấy bút, định ghi lại : "Xin hỏi số điện thoại của anh là bao nhiêu ạ ?"

"Không cần ..." Anh ta hơi ngừng lại một chút, lại nhìn tôi, sau đó chỉ đơn giản đọc ra một chuỗi số.

Tôi vội vàng ghi nhớ số điện thoại của anh ta, đợi một lúc lâu sau, anh ta vẫn không nói tên mình, tôi khẽ nhún nhún vai với vẻ không sao cả, xé một tờ giấy note, viết tên tiếng Anh và số điện thoại của mình, sau đó đưa cho anh ta : "Tôi là Freya, đây là phương thức liên lạc của tôi, cám ơn !"

Sau khi cầm lấy, anh ta đặt tùy tiện vào đống báo chí bên cạnh. Tầm mắt của tôi thoáng liếc về phía trang giấy nhỏ kia, phát hiện ra vừa rồi anh ta đang xem chuyên mục Thông báo tuyển dụng, mấy chữ to đùng lập tức đập thẳng vào mắt tôi, đó là Thông báo tuyển dụng của MG. Tim tôi thoáng loạn nhịp.

Tôi tiếp tục cam đoan ngày mai nhất định tới trả tiền cho anh ta xong, mới cầm túi định bỏ đi, nhưng chưa được mấy bước, đột nhiên phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, không có tiền, thì tôi về bằng cách nào ? Do dự, đứng lại, xoay người, đồng thời tự cổ vũ mình : "Vô sỉ hai lần cũng chẳng khác gì so với vô sỉ một lần, dù sao mình cũng không quen biết gì anh ta, vô sỉ với một người xa lạ có thể tương đương với việc chưa bao giờ vô sỉ !"

Thật không ngờ là anh ta cũng chuẩn bị ra về, đang bước nhanh ra phía ngoài cửa, cái xoay người đột ngột của tôi làm cho hai người suýt nữa đụng mặt phải nhau, tôi không nói gì, chỉ cười gượng, lập tức lùi sang bên cạnh, cung kính xoay người, thái độ rất khiêm tốn, nhắm mắt nhắm mũi đi theo đuôi anh ta, anh ta cũng chẳng thèm để ý tới tôi.

Mãi cho tới cửa thang máy, anh ta mới hỏi tôi với vẻ bất đắc dĩ : "Cô từ tòa nhà W tới đây bằng cách nào vậy ?"

Xem ra người này cũng thật gian trá, tôi chưa nói cái gì, anh ta đã thấu suốt. Trong lòng tôi thầm ai oán, nhưng thanh âm lại lí nhí như muỗi kêu : "Tôi tới bằng ... ừm... tôi tản bộ tới."

"Thế giờ sao không tản bộ về ?"

"Phải bốn năm mươi phút chứ ít à !"

Thoáng liếc anh ta một cái, không có chút phản ứng, tôi chỉ đành ấp úng : "Bây giờ nắng to thế này, tôi đi cũng mệt rồi, còn chưa ăn trưa nữa, không còn sức mà đi rồi, lại còn bao nhiêu việc chờ tôi làm nữa.... tôi... lúc đó cứ thế mà đi thôi, cứ thế mà đi tới đây rồi, cũng không cảm thấy mệt, bây giờ lòng khát khao quay về giống như tên bắn.”

Tới ven đường, rốt cuộc anh ta dừng lại, rút ví tiền ra, lấy ra một tờ một trăm đưa cho tôi.

Tôi chỉ đành lặp lại câu nói "Nhất định tôi sẽ trả lại" lần thứ một trăm.

Anh ta từ chối cho ý kiến, thản nhiên rời đi.

4.

Bắt xe lại văn phòng, việc đầu tiên chính là lên mạng check thông tin tuyển dụng của MG. Những chức vụ quản lý trong mấy công ty lớn hoặc là bổ nhiệm nhân viên trong chính công ty mình, hoặc có công ty săn đầu người chuyên trách phục vụ, những chức vụ tuyển dụng công khai đều là mấy chức vị bình thường.

Tôi vừa ngồi gặm bánh mỳ, vừa ngồi lướt web, bánh mỳ còn chưa gặm sạch, một ý niệm điên cuồng đã hoàn toàn chiếm cứ đầu óc tôi. Nửa tiếng sau, tôi gõ cửa bước vào phòng làm việc của đại tỷ.

"Hôm nay cô hoàn toàn không có tinh thần làm việc." Đại tỷ liếc tôi một cái, rồi tiếp tục vùi đầu vào giấy tờ.

"Em... em.. em muốn xin thôi việc."

Sau khi tôi cố gắng thốt ra đủ mấy chữ này xong, hai chân hơi cứng lại, hai tay thoáng vươn lên, sẵn sàng ôm đầu chạy ra khỏi phòng bất kỳ lúc nào.

"Cô có biết hậu quả sẽ ra sao không ?" Đại tỷ vẫn không ngẩng đầu lên, tựa hồ như vẫn đang đọc giấy tờ, có điều bàn tay đang cầm bút kia đã ngừng lại.

Tôi biết, tôi biết tôi đã phá hỏng quy tắc trò chơi, có lẽ sự nghiệp của tôi tới đây đã kết thúc, có điều, đây là phương pháp duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến, là phương pháp duy nhất có thể khiến tôi xuất hiện trong tầm mắt của anh.

"Freya Su !" Đại tỷ ngẩng đầu, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tôi.

Tuy rằng trong công ty mọi người đều gọi nhau bằng tên tiếng Anh, có điều mỗi khi chỉ có mình đại tỷ với tôi, hai chúng tôi chưa bao giờ gọi nhau bằng tên tiếng Anh. Đây là lần đầu tiên trong năm năm, chị ấy gọi tên tiếng Anh của tôi. Giọng chị ấy vang lên rất chậm : " Bên kia đề ra cho cô điều kiện gì ? Cho cô chức vị gì ?"

Tôi ngạc nhiên ngây người, một lúc sau mới phản ứng lại được : "Đại tỷ, tuy rằng em có thể tìm ra được điểm mấu chốt của vấn đề, lại dám xông pha, về tính chuyên nghiệp cũng không có gì để phàn nàn, có điều em lại không chút giỏi giang trong việc đối xử nhân tình thế thái, trong cái giới này cũng chỉ ở một trình độ nhất định, chỉ số về tình cảm đều vượt xa so với chỉ số thông minh, em cũng không xuất sắc, đương nhiên không có công ty săn đầu người nào tới tìm em, cũng không có bất kỳ kẻ nào muốn tới chiêu mộ em."

Vẻ mặt của đại tỷ có dịu đi một chút, mỉm cười nói : "Cô tự coi thường mình quá rồi, chẳng qua cô chỉ thiếu chút hùng tâm, không đủ ..." Tựa hồ như đại tỷ không tìm thấy từ nào trong tiếng Trung thích hợp để biểu đạt, cuối cùng chuyển qua dùng tiếng anh : "Cô không đủ ambitious[2], nên mới thiếu động lực."

Tôi nhìn nụ cười của đại tỷ, sự do dự lướt qua trong chớp mắt, quyết định vì sự chiếu cố và bồi tài của chị ấy đối với tôi trong suốt năm năm trời, nói thẳng sự thật cho chị ấy. Nếu không, đương nhiên sự rời đi của tôi sẽ tổn hại tới thanh thế của chị ấy ở công ty, không chỉ thế sự thương tổn lớn hơn chính là niềm tin sụp đổ trước sự phản bội của tôi.

"Em muốn tới MG nộp hồ sơ làm nhân viên bình thường ... em ... em .." Ánh mắt của đại tỷ liếc tôi với đầy vẻ hồ nghi khó hiểu, tôi cắn môi, sau một lúc lâu, rốt cuộc đỏ bừng mặt lên, cố gắng phun ra một câu nói đầy đủ : "Em muốn theo đuổi một người con trai."

Có vẻ như đại tỷ không hiểu tôi muốn nói cái gì, ngơ ngác nhìn tôi, rồi đột nhiên phá lên cười, cười tới mức lăn lộn run rẩy cả người, cười tới mức rớt cả nước mắt. Tôi xấu hổ quá hóa giận, nhất thời tính tình thô lỗ lại phát ra, tỏ vẻ bất mãn nói : "Có gì mà buồn cười chứ ? Bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi, cọc đi tìm trâu thì có gì cơ chứ ?"

Đại tỷ vẫn cười không dứt : "Nữ theo đuổi nam thì cũng không có gì phải ngạc nhiên, bất quá có kẻ giống như cô từ bỏ công việc hiện tại của mình, cắm đầu cắm cổ không suy nghĩ lao thẳng về phía trước mới đáng ngạc nhiên, cũng bởi vì đã là thế kỷ 21 rồi, có một vị trí làm việc được người khác coi trọng càng tin cậy hơn nhiều so với một người đàn ông ! Cô đã bao nhiêu tuổi rồi ? Cũng không còn là một đứa con gái mới mười tám tuổi, còn thích chơi cái trò mê mệt vì yêu này ? Có biết bây giờ sự cạnh tranh kịch liệt biết bao nhiêu không ? Cả đống lớn sinh viên đang tìm kiếm chỗ làm việc, đợi tới khi cô hối hận quay đầu lại, thì đã trăm tuổi mất rồi. Chị cho cô nghỉ một tuần, cô đi du lịch chơi bời cho chán đi, tiền chị bỏ ra, sau đó quay về, sắp xếp tâm tình cho tốt tiếp tục cố gắng làm việc, nhá."

Nhưng tôi vẫn nói với vẻ rất thật : "Đại tỷ, cám ơn chị. Thật em đã quyết định rồi, có thể kết quả cuối cùng em chỉ có hai bàn tay trắng, không có tình yêu, cũng chẳng có sự nghiệp, nhưng nếu không thử một chút, có lẽ cả đời em lại càng tiếc nuối."

"Cô thật lòng sao ?"

Tôi cố gắng gật đầu, trong nháy mắt vẻ mặt của đại tỷ có phần thẫn thờ, chị ấy nói bằng giọng rất ôn hòa : "Tô Mạn, vì sao phải đi MG ? Chắc là phải có phương pháp khác chứ."

Tôi lắc đầu đau khổ : " Em đã thầm yêu anh ấy từ rất lâu rồi, nếu em không tới trước mặt anh ấy, chỉ sợ vĩnh viễn anh ấy không phát hiện ra em, còn có phương thức tiếp cận nào gần hơn mối quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau sao chị ?"

Cái xã hội bây giờ, đối tượng chân chính sớm chiều ở chung của mọi người chính là đồng nghiệp, chứ không phải bạn bè hay cha mẹ, cho nên những mối quan hệ chốn văn phòng mới liên tục phát sinh như thế.

Đại tỷ im lặng nhìn tôi chằm chằm, sau đó không thay đổi sắc mặt cúi đầu, dùng ngữ khí rất lãnh đạm nói với tôi : "Được, chị đồng ý cho cô đi, nhưng chị sẽ không viết thư giới thiệu cho cô, cô cũng đừng mong là chị sẽ nói tốt cho cô gì đó, mà vị trí của cô sẽ nhanh chóng có người thay vào."

Kẻ phụ tá đắc lực do một tay mình bồi dưỡng ra đột nhiên nói xin nghỉ là xin nghỉ, lúc này đại tỷ chưa giết tôi, đã là khai ân, tôi cúi đầu khẽ nói : "Cảm ơn chị", rồi rời khỏi phòng chị ấy.

Trở lại phòng mình, nhìn chậu hoa đặt trên bàn, không khỏi thầm thương cảm. Năm trước, lúc vừa có phòng làm việc riêng, tôi đã rất vui vẻ mua vô số thứ để trang trí phòng, không ngờ, chỉ một thời gian ngắn đã lại trở về làm việc trong mấy ô văn phòng chung.

Vừa dọn dẹp này nọ, tôi vừa gọi điện cho Ma Lạt Năng.

"Mình xin thôi việc rồi."

Đáp lại là một thoáng trầm mặc trong điện thoại, cũng không hỏi tôi nguyên nhân, chỉ khẽ cười nói : "Kia cũng là cái tốt. Về sau lúc hai chúng ta đi ăn, cậu có thể dùng thân phận giai cấp vô sản để yêu cầu mình trả tiền, bất quá nói trước có vẻ tốt hơn, không được gọi vây cá, tổ yến, bào ngư, nếu không nhất định mình sẽ coi cậu là bào ngư đem nấu luôn đấy."

Từ sau khi tôi thăng chức, Ma Lạt Năng lấy lý do tôi đã gia nhập hàng ngũ tư bản, luôn tiến hành bóc lột tài sản của tôi, lúc hai chúng tôi ra ngoài ăn uống hay chơi bời gì, nàng toàn kiếm cớ bắt tôi phải trả tiền. Bây giờ, thấy giọng nàng chẳng khác gì xưa, cái cảm giác lý do thôi việc của mình có một không hai trên thế giới kia, trong chốc lát đã tan thành mây khói.

"Cậu kiếm cớ lén chuồn về sớm, giúp mình dọn dẹp mấy thứ đi."

Buổi tối, Ma Lạt Năng dẫn tôi đi ăn tôm hùm cay, cả hai người bị cay xè đều đổ vội bia lạnh vào miệng, tới lúc bắt đầu say chuếnh choáng, tôi bắt đầu kể lể, kể cho nàng rằng tôi muốn tới MG, có điều trên lý lịch tôi không dám viết mình đã từng làm ở công ty W, bởi nếu mấy người tuyển dụng thuộc phòng nhân sự kia gọi điện thoại điều tra công việc cũ, phát hiện sơ yếu lý lịch của tôi hơn xa so với yêu cầu của một viên chức bình thường, rồi đại tỷ tuyệt nhiên sẽ cự tuyệt không phối hợp với đối phương, tất tôi sẽ bị MG từ chối, tôi sẽ không còn việc gì cả.

Ma Lạt Năng không chút đồng tình cười nhạo tôi, đây là kết cục của việc sau khi tốt nghiệp không chịu nhảy việc, tôi đã sớm mất đi kỹ xảo và năng lực sinh tồn trong cái thế giới rừng rậm hoang dã này.

"Nhưng mình muốn tới MG, muốn tới MG, muốn tới MG, muốn tới MG..."

Tôi bắt đầu lảm nhảm giống Lâm tẩu, Ma Lạt Năng nghe phát chán tới mức chỉ muốn lấy tôm hùm nhét cho tôi chết nghẹn, có điều đám tôm hùm đều bị tôi vừa ngồi lảm nhảm, vừa ăn ngấu nghiến mất tiêu rồi, cho nên nàng chỉ đành hứa hẹn rằng, nhất định sẽ giúp tôi chứng nhận một bản sơ yếu lý lịch mới, giúp tôi có thể tới MG làm việc.

Trong cuộc sống thực của tôi, không ai nguyện ý chứng minh năng lực làm việc của tôi, nhưng trong cuộc sống giả của tôi, lại có ít nhất ba người có thể chứng minh tính chuyên nghiệp cũng như sự cố gắng của tôi. Cuộc đời tôi chỉ sau vài ba câu nói giữa tôi và Ma Lạt Năng, đã hoàn toàn thay đổi.

[1] Đại Học Thanh Hoa : Trường Đại Học Thanh Hoa là trường đại học tổng hợp đứng đầu Trung Quốc, nằm tại phía Tây Bắc của Bắc Kinh. Trường có khuôn viên đẹp rộng và thường được mọi người gọi là “Vườn Thanh Hoa”. Trường có tên tiền thân là “Thanh Hoa Học đường” được thành lập từ năm 1911, đến năm 1928 trường đổi tên thành “Trường Đại học Dân lập Thanh Hoa”. Cho đến nay trường đã phát triển thành một trường đại học đẳng cấp với những chuyên ngành lợi thế sau: Kỹ thuật, Y khoa, Kinh tế, Quản lý, Văn học, Pháp luật, Nghệ thuật.

[2] ambitious : nhiều hoài bão, nhiều tham vọng (tiếng anh trong nguyên bản)