Bí mật bị thời gian vùi lấp

Chương 17

Trong đại sảnh ở sân bay, những người đang lui tới cùng liếc mắt nhìn về phía hai người mặt mày tái nhợt đang quỳ trên mặt đất là tôi và Lục Lệ Thành, anh ta chẳng thèm quan tâm, chỉ dùng bả vai ngăn lại tầm mắt tò mò chiếu thẳng về phía tôi của bọn họ

Tối hôm đó chúng tôi chơi tới tận hai giờ sáng rồi mới chịu đi ngủ.

Trong những tiếng pháo nổ thỉnh thoảng lại vang lên đì đẹt, cả đêm tôi ngủ chẳng yên. Sáng hôm sau, lúc tôi tỉnh giấc đi ra, khi Đào tử nhìn thấy mặt tôi, cậu ta cười nói : "Hai ngày nay cũng sẽ không ngủ yên đâu ạ, vẫn còn có người đốt pháo cho mà xem."

"Mọi người không cần ngủ hay sao chứ ?"

"Ngày Tết âm lịch là khoảng thời gian nhàn nhã nhất trong năm, hoạt động giải trí ở nông thôn cũng không nhiều lắm, nếu thân bằng cố hữu tụ tập thì cũng chỉ chơi mạt chược, thường chơi suốt đêm. Chơi gặp vận đỏ, chạy ra ngoài đốt mấy quả pháo chúc mừng, chơi gặp vận đen, cũng chạy ra ngoài đốt mấy quả pháo xả xui."

Tôi cười : "Phương thức chơi mạt chược thế này cũng hay ra phết."

"Dì biết chơi mạt chược sao ?"

"Biết một chút, nhưng hoàn toàn không cảm nhận được niềm vui của thú chơi mạt chược. Tôi thích chơi bài hơn, lúc tốt nghiệp đại học, đánh tới mức trời hôn đất ám, đi qua hành lang nhìn chỉ thấy toàn ổ bạc."

"Thế tối nay sau khi ăn tối xong chúng ta chuồn đi thôi, bà ngoại cháu thích xem chương trình tất niên, nên đêm qua mẹ cháu và các cậu sẽ không mở sòng mạt chược, tối nay chắc chắn sẽ đánh, nếu dì ở lại, bọn họ nhất định sẽ kêu dì chơi cùng."

Đang nói, đã thấy Miêu Miêu và Tinh Tinh đã dậy cả, cùng chạy tới chỗ tôi cúi đầu chúc Tết : "Chúc mừng năm mới dì."

Tôi lập tức rút ra hai bao lì xì đã chuẩn bị sẵn đưa cho mỗi đứa một cái : "Chúc hai cháu hay ăn chóng lớn, học tập tốt, mạnh khỏe."

Tinh Tinh bĩu môi : "Cháu chẳng thích lớn nhanh ! Làm trẻ con mới được chơi mãi, như mẹ cháu và cô cháu suốt ngày vất vả, vừa phải cơm nước, vừa phải làm việc đấy." Nói xong đã nhanh như chớp chạy đi tìm đám bạn, để so xem tiền mừng tuổi của ai nhiều hơn.

Tôi trợn mắt há mồm nhìn Đào tử : "Trẻ con bây giờ đều khôn sớm như thế sao ? Hồi trước tôi vẫn mong mình nhanh lớn lên, cứ nghĩ rằng lớn lên là một loại pháp bảo sẽ giải quyết được hết thảy những phiền muộn."

Đào tử cũng gãi đầu : " Cháu với nó còn có khoảng cách thế hệ mà, nó thường bảo cháu thực quê mùa, còn nói chắc chắn không có bạn học nào thích cháu."

"Không thể nào !" Tôi khó có thể tin được, sao có thể không có chứ ?

Cậu ta chỉ lắc lắc đầu, trong mắt có chút phiền muộn nhàn nhạt : "Không có ạ. Cháu không biết cách ăn mặc, suốt ngày chỉ ở trong thư viện hoặc làm thí nghiệm trên ruộng, những thứ mà con gái thích cháu chẳng biết gì cả."

Đúng trong thời kỳ thanh xuân, làm gì có người thiếu niên nào không mơ xuân mộng. Tôi thở dài : "Lại giống như chuyện ngọc bích nhà họ Hòa, có điều, cuối cùng sẽ có người biết được cậu là người ngọc, cô ấy sẽ kính cậu, trọng cậu, yêu cậu."

Mặt Đào tử đỏ bừng lên, một lúc lâu sau, cậu ta mới khẽ nói : "Cám ơn."

Tôi mỉm cười, cậu ta đột nhiên hỏi : "Dì kính cậu cháu, trọng cậu cháu, yêu cậu cháu không ?"

Tôi dịu dàng đáp : "Tôi đã nói rồi, bọn tôi chỉ là bạn bè bình thường thôi."

Cậu ta có vẻ cũng hiểu rõ được hàm ý thực sự của tôi, nhìn tôi đồng tình, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng sâu sắc. Tôi cười cười, cầm cái phong bao lì xì còn lại, khua khua trước mắt cậu ta : "Cháu trai ngoan, còn chưa chúc Tết dì đâu."

Cậu ta bật cười, liền cúi đầu : "Chúc dì Tô mạnh khỏe, sống lâu trăm tuổi."

Tôi cười to, đưa bao tiền mừng tuổi cho cậu ta : " Cậu phải chúc tôi thanh xuân vĩnh viễn, mãi mãi xinh đẹp mới đúng."

Đào tử liền hỏi : "Dì có muốn đi xem vườn dược liệu của cháu không ?"

"Có"

Cậu ta lôi ra một cái cuốc, xách theo một cái túi đầy thứ gì đó, tôi cũng ngoan ngoãn cầm một cái cuốc nhỏ đi theo sau lưng cậu ta. Đi tới cái ruộng bên triền núi, cậu ta bắt đầu làm việc, tôi đang nghĩ là cậu ta bón phân, tới lúc nhìn kỹ, lại phát hiện ra thứ mà cậu ta chôn xuống gốc cây đều là đường trắng.

Thấy tôi nhìn mình như nhìn một người điên, cậu ta liền phá lên cười : " Là một bí quyết nhỏ của cháu. Thiên Ma thích ngọt, chỉ cần chôn vào gốc nó một chút đường trắng, sau phát triển ra thiên ma vừa to vừa tốt."

Tôi không hiểu được nguyên nhân, nhưng cũng biết cậu ta là người thắng trong cái thị trường đầy cạnh tranh này. Cậu ta phụ trách đào hố, tôi gá bao đường trắng vào cán cuốc, giả làm Đại Ngọc chôn hoa, vừa hát bài "Táng hoa ngâm"[1], vừa ai oán ném đường trắng vào những "ngôi mộ hoa", sau đó lấp đất.

Cậu ta chống cuốc, cười lăn lộn không đứng thẳng lên được.

Lục Lệ Thành chân đi ủng, lưng đeo sọt, tay cầm cái liềm, đi từ trong rừng ra. Tôi vẫn đang cầm nắm đường trắng, giả trang làm thiên nữ tung hoa, vừa nhìn thấy anh ta, lập tức đứng thẳng lên đầy nghiêm túc, ném nắm đường vào trong hố, nhanh chóng lấp lại.

Đào tử nhìn thấy Lục Lệ Thành liền ôm bụng hỏi : "Cậu ơi, lúc dì Tô ở văn phòng cũng như vậy sao ?" Vừa mới buột miệng, đã nhận ra phản ứng của tôi lúc thấy Lục Lệ Thành xuất hiện, đã hiểu ngay ra đáp án. Cậu ta nhìn tôi rất đồng tình, sau đó lại thấy tôi nhìn cậu ta làm mặt quỷ, bắt chước dáng tiều phu của Lục Lệ Thành, lại lập tức phá lên cười. Lục Lệ Thành hoàn toàn không biết cậu ta cười cái gì, cũng không thèm để ý tới hai bọn tôi, lấy một túi chườm ấm từ trong sọt ra đưa cho tôi. Tôi ở bên ngoài cũng khá lâu, cũng cảm thấy hơi lạnh, lập tức nhận lấy ủ vào ngực : "Anh tính lên núi Chung Nam làm tiều phu sao ?"

Anh ta không đáp, mà lại hỏi lại : "Cô đi không ?"

Tôi nghĩ một lát, không có máy tính, không có internet, trong nhà mọi người lại đang chơi mạt chược, tôi không đi theo anh ta, thì còn biết làm gì chứ ?

"Được."

Đào tử chạy tới bên bờ ruộng, liếc vào trong cái sọt một cái, rồi cũng cười nói : "Cháu cũng đi nữa."

Ba người cùng lên núi, hai người bọn họ đều có chuẩn bị, chỉ có tôi là đi một đôi giày da không thích hợp leo núi chút nào, mới đầu còn không chịu cho Lục Lệ Thành hỗ trợ mình, sau vấp ngã hai lần, cuối cùng mới ngoan ngoãn nắm tay anh ta.

Trên đường lên núi, Đào tử vẫn còn thừa lực nhặt nhạnh củi, tôi lại chỉ có tinh lực chú ý làm sao cho mình khỏi vấp ngã. Bình thường trông Lục Lệ Thành cũng chẳng khác gì tôi, nhưng lúc vào núi, khía cạnh đứa con của rừng núi của anh ta lập tức lộ rõ, tôi đã thở hồng hộc, thế mà anh ta vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra.

"Chúng ta đi đâu đây ?"

Tựa hồ như Đào tử đã biết Lục Lệ Thành muốn đi đâu : "Tới nơi dì sẽ biết."

Tôi ngước nhìn trời, vẻ lo lắng nói : "Còn xa không ? Nhìn trời thế này, lúc mình xuống núi, chỉ sợ trời đã đen kịt rồi."

Đào tử cười nói : "Chắc chắn là trời tối rồi, bất quá dì không cần phải sợ, cùng lắm thì bảo cậu cõng dì xuống."

Lại leo hơn một tiếng, rốt cuộc mới tới đỉnh núi, tôi tìm một tảng đá bằng phẳng, lập tức ngồi phệt xuống, cổ họng khô khốc cả, không ôm hy vọng lắm hỏi : "Mọi người có nước không ?"

Lục Lệ Thành đi tới cạnh vách đá, gọi tôi : "Tô Mạn, lại đây"

Tôi chậm chạp lê chân ra chỗ anh ta, vô cùng ngạc nhiên phát hiện ra cạnh chân anh ta đúng là một cái miệng giếng thanh tuyền. Anh ta lấy ra nửa ống trúc, múc đầy một uống nước đưa cho tôi. Tôi lắc đầu, tuy nhìn có vẻ sạch sẽ thật, nhưng tôi cũng không có can đảm tùy tiện uống bất kỳ thứ gì, anh ta đã cầm lấy, uống một hơi cạn sạch. Đào tử cũng lại gần múc một ống, uống hết sạch luôn. Lục Lệ Thành lại múc thêm một ống nữa đưa cho tôi, thấy thấy hai người bọn họ đều đã uống cả, hơn nữa cũng khát không chịu nổi rồi, chỉ đành cầm uống. Vừa vào miệng đã thấy vừa ngọt ngào vừa mát lạnh, lại vừa leo núi xong toát hết cả mồ hôi, uống một hơi cạn sạch, đúng là vô cùng thống khoái.

Uống hết nước, tôi bắt đầu đánh giá nơi đây, cả vách núi giống như một chữ "Ao" (凹), hơn nữa lại đúng hướng cản gió, trông giống như một cái nhà do thiên nhiên xây nên, trong chữ "Ao" có một cái giếng thanh tuyền, ngoài chữ "Ao" là núi non trập trùng, đúng là nơi phong thủy hiếm có.

Đào tử kiếm mấy hòn đá, Lục Lệ Thành đốt lên một đống lửa, hai người phối hợp rất ăn ý, chắc chắn đây không phải lần đầu tiên.

"Chỗ này là cứ điểm bí mật của hai người sao ?"

Đào tử chỉ vào Lục Lệ Thành : "Đây là hậu hoa viên của cậu cháu."

Chỉ một lát sau, đống lửa đã cháy bùng lên. Tôi liếc đống lửa bên tay trái, lại ngó cái giếng thanh tuyền bên tay phải, lại nhìn núi non trùng điệp dưới chân, mây mù quấn quýt, chỉ cảm thấy nơi đây như một giấc mộng.

"Nếu trên đống lửa lại có một con gà rừng đang bị nướng, thì chắc chắn là tôi đã cho rằng chúng ta bị xuyên tới thời không khác rồi."

Lục Lệ Thành cười lôi ra một con gà từ cái sọt sau lưng : "Không có gà rừng, nhưng gà nhà thì có một con."

Tôi giật mình trừng mắt nhìn anh ta, anh ta lại giống như ảo thuật lập tức lôi từ trong sọt ra mấy củ khoai lang, khoai tây ném vào trong đống lửa, cuối cùng rút ra một bình rượu cao lương.

"Lục Lệ Thành, tôi vô cùng sùng bái anh !"

Đào tử thở dài : "Cậu cháu còn đầy thứ hay. Chỉ có chừng đó mà dì đã sùng bái rồi, nếu lộ thêm mấy chiêu nữa, thì dì phải làm thế nào bây giờ ?"

Lục Lệ Thành phụ trách nướng gà, Đào tử phụ trách nướng khoai tây và khoai lang, tôi phụ trách ... chờ ăn !

Ba người mỗi người cầm nửa ống trúc, cùng nâng chén trước lửa, sau khi rượu vào bụng, chỉ thấy khắp người đều nóng lên, tôi không kiềm nổi liền mỉm cười, giơ chén lên hô to : "Tôi cảm thấy chúng ta giống ba hiệp khách thời cổ đại, có lẽ chúng ta nên thề trước trời, cùng kết bái trước đống lửa này, gọi là " Đỉnh núi tam hiệp."

Đào tử mặt đen xì hỏi Lục Lệ Thành : "Dì ấy đã say rồi sao ?"

Lục Lệ Thành lắc đầu : " Phải thêm mấy chén nữa cơ."

Đào tử lại rót thêm cho tôi một chén rượu nữa, tôi đang muốn kêu rằng cậu ta cũng phải uống, tiếng ca của Lâm Ức Liên lại vang lên "Gió hoang vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người, phảng phất như muốn vét sạch hết thảy." Tôi thoáng ngạc nhiên, thế mà chỗ này cũng có tín hiệu, bất quá nghĩ lại một chút, chỗ này là đỉnh núi, có tín hiệu cũng là bình thường.

Lục Lệ Thành hơi nhíu mày, tôi đoán là anh ta không muốn nghe tới bài hát này, liền vội nói : "Lát nữa tôi sẽ đổi nhạc chuông."

"Alo ?"

"Mình đây, cậu đang làm gì đấy, bận không ?"

Tôi liếc Lục Lệ Thành và Đào tử một cái : "Không, đang chờ ăn cơm thôi."

Ma Lạt Năng do dự, một lúc sau cũng không thấy nói gì. Tôi im lặng chờ đợi, phải một lúc lâu sau mới thấy nàng hỏi một cách chần chừ : "Cậu và Lục Lệ Thành có cãi nhau không ?"

Tôi khẽ liếc Lục Lệ Thành một cái : "Sao thế ? Cậu và Tống Dực cãi nhau rồi sao ?"

"Không ! Không ! Có điều vì không cãi nhau, nên mình mới càng thấy lạ"

"Mình không hiểu"

"Mình cũng không thể hiểu được. Bây giờ mình cảm thấy mình như một người điên, mình không biết vì sao Tống Dực lại đối xử với mình tốt như thế."

"Ma Lạt Năng, cậu sao vậy ?"

"Lúc mình và Lục Lệ Thành hẹn hò cũng không thế, tuy anh ấy đối với mình tốt lắm, nhưng mình biết anh ấy cũng có điểm dừng. Ví dụ, nếu anh ấy cần phải gặp một khách hàng quan trọng, sẽ không bởi vì mình muốn gặp anh ấy, mà đột nhiên đổi lại ngày hẹn với khách hàng. Có điều Tống Dực sẽ không như thế, anh ấy đối với mình không có giới hạn, mình nói muốn ăn cơm tối với anh ấy, không cần biết anh ấy đã có bất kỳ lịch hẹn trước gì, đều hủy cả. Cậu cảm thấy Lục Lệ Thành bình thường, hay Tống Dực bình thường ?"

Điện thoại của tôi bị tiết âm, đỉnh núi lại rất yên lặng, cơ hồ như mấy lời của Ma Lạt Năng có thể nghe được rõ ràng. Lục Lệ Thành có vẻ hơi xấu hổ, Đào tử thì rõ là muốn nghe nhưng còn làm bộ ngại ngùng.

Tôi hỏi Ma Lạt Năng : "Cậu lại uống say hả ?"

"Đã uống, nhưng mình vẫn thực tỉnh táo. Cậu mau nói cho mình biết, rốt cuộc người nào mới là người bình thường ?"

Mấy người say rượu thường nói mình tỉnh táo, có điều nếu không say rượu, sao Ma Lạt Năng lại dám nói ra mấy câu này : "Khoan hãy nói ai bình thường, cậu hãy nói cho mình biết, chẳng lẽ cậu hy vọng Tống Dực đối xử với cậu không tốt sao ?"

"Mình không biết phải nói thế nào nữa, Tống Dực đối với mình tốt quá, ... quá tốt cậu hiểu không? Tốt tới mức mình không chịu được nổi. Từ lúc mới quen cho tới bây giờ, anh ấy chưa bao giờ nói với mình một chữ "không", cho dù yêu cầu của mình có vô lý tới đâu, anh ấy đều đáp ứng cả. Mấy ngày gần đây mình cứ như người điên, mình không ngừng thử tìm điểm tận cùng của anh ấy, kêu anh ấy mặc nguyên quần áo nhảy vào biển, bắt anh ấy đứng lên bề đường thốt ra câu "Anh yêu em", lúc ba giờ sáng lại bắt anh ấy ra ngoài mua bánh bao cho mình, đợi anh ấy đi khắp đầu đường cuối ngõ mua về cho mình, mình không thèm cắn lấy một miếng, lại nói rằng căn bản mình không đói bung. Hôm nay thậm chí mình còn như một người đàn bà đanh đá đứng cãi nhau ở lề đường với anh ấy, mà anh ấy chẳng nói lấy nửa câu, cũng không nổi giận chút nào."

"Cậu ... vì sao cậu phải làm như thế ?" Tôi hoàn toàn không hiểu, anh đối xử tốt với nàng, nàng thích anh, không phải cả hai người đều vô cùng vui vẻ hay sao ?

"Mình không biết, mình không biết nữa.... Mạn Mạn, cậu hiểu không ? Anh ấy đối xử với mình như thần tử đối với nữ vương, mình cảm thấy cho dù mình lấy dao đâm chết anh ấy, anh ấy cũng không phản đối. Mình chỉ hy vọng anh ấy có thể nổi giận, có thể thốt ra một chữ "không" đối với mình. Anh ấy đang hẹn hò với mình, chứ không phải làm nô lệ của mình. Anh ấy có quyền nổi giận và không vui, có quyền nói ra chữ "không" với mình. Yêu không phải chuộc lỗi, chúng mình ngang hàng với nhau, cậu hiểu không, cậu hiểu không ?"

"Mình hiểu, mình hiểu mà"

Ma Lạt Năng đột nhiên khóc ầm lên, vừa khóc vừa hét ầm ĩ : "Không, cậu không hiểu đâu ! Anh ấy vẫn là giấc mộng của mình, mình vẫn cầu xin ông trời cho mình gặp lại anh ấy, rốt cuộc ông trời đã cho mình toại nguyện, lại còn khiến anh ấy đối xử tốt với mình như thế. Thế mà rốt cuộc mình làm cái gì, cậu có biết không ? Lúc mình nghe thấy anh ấy thốt ra mấy chữ "Anh yêu em", mặc dù cũng hơi vui, nhưng phần khổ sở còn nhiều hơn, mình cảm thấy mình điên rồi. Chính mình cũng tự hận mình !"

Tôi nói một cách nghiêm khắc : "Ma Lạt Năng, cậu không phải người điên !"

Tiếng khóc nghẹn ngào của Ma Lạt Năng giảm bớt một chút, vừa nức nở vừa nói : "Mình không điên chứ ?"

"Đương nhiên không phải rồi"

"Ngay từ đầu, mình muốn đùa giỡn, mới thử làm một số chuyện quái dị, muốn chọc cho anh ấy nổi giận. Càng ngày, mình càng thấy khủng hoảng, càng ngày càng quá quắt, có điều mình làm bất kỳ điều gì, anh ấy cũng không hề nổi giận. Nếu mình kể cho người khác, chắc người ta sẽ mắng mình "đang có phúc mà không biết hưởng phúc", một người đàn ông vĩ đại như thế đối xử tốt với cô như thế, còn muốn thế nào nữa ? Mỗi khi chuyện đã qua, mình đều vô cùng đau khổ, mình không hề nghĩ tới việc gây thương tổn cho Tống Dực, cũng tự nhủ rằng mình tuyệt đối không thể làm như vậy, có điều mỗi khi nhìn thấy thái độ bao dung vô hạn của anh ấy đối với mình, mình lại không thể không phát điên, mình cảm thấy mình đúng là một kẻ điên, Mạn Mạn, mình phải làm gì bây giờ ?"

"Cậu nghe cho kỹ đây, cậu không điên, cậu cũng không phải người điên. Có điều cậu phải dừng ngay cái hành động "chọc giận" Tống Dực đi, đợi lúc nào cậu bình tĩnh hơn một chút, ngồi nói chuyện hẳn hoi một buổi với Tống Dực. Nếu bây giờ cậu không thể tự khống chế cảm xúc của mình, thì không cần ở chung một khách sạn với anh ấy nữa, hãy đi dạo một mình ngoài bãi biển, hoặc lặn biển, hoặc đi ra ngoài biển câu cá, biển khơi sẽ làm đầu óc cậu bình tĩnh trở lại."

Ma Lạt Năng lau nước mắt nước mũi : "Ừm, được !"

"Ngoan ! Không sao cả đâu, đi ăn một bữa ngon lành đi, tắm nước ấm, tìm một hàng ma xa, thả lỏng một chút, ngủ một giấc ngon lành, bất kỳ việc gì cũng đều có biện pháp giải quyết cả."

"Ừm" Ma Lạt Năng chần chừ trong giây lát, lại hỏi : "Mạn Mạn, cậu là đồng nghiệp với Tống Dực, cậu thấy anh ấy đúng là loại người tốt tới khờ khạo như thế chăng ?"

Anh cầm trái bóng rổ đập mạnh xuống đất, đôi mắt anh tím xanh, mặt mày sưng vù....

Tôi cố giữ sao cho giọng mình thật bình tĩnh : "Từ trước tời giờ ở văn phòng, anh ấy chưa bao giờ nổi giận, Lục Lệ Thành còn thường xuyên mắng mỏ cấp dưới, Tống Dực thì chưa thấy bao giờ."

"Thế à!" Tựa hồ như Ma Lạt Năng thoải mái hơn một chút : "Mấy ngày nữa mình sẽ không gặp anh ấy nữa, tạm thời im lặng một mình, sau đó tìm cơ hội nói chuyện thực sự với anh ấy một lần."

Sau khi Ma Lạt Năng ngắt điện thoại rồi, tôi lại càng thấy nhức đầu hơn trước. Tống Dực sẽ không như vậy, cho dù tình yêu của anh ấy có nồng nàn tới đâu, thì cũng đầy khí phách đàn ông. Người con gái mà anh yêu, là người con gái của anh, anh sẽ bảo hộ cô ấy, chiều chuộng cô ấy, nhưng vĩnh viễn cô ấy không phải là nữ hoàng của anh. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ?

"Dì Tô, dì Tô" Đào tử khua loạn tay trước mắt tôi.

"A, sao thế ?"

Đào tử thực tốt bụng nói : " Đừng vì chuyện của bạn mình mà bỏ qua buổi tối của mình"

Tôi ngẩn người ra, nói : "Cậu nói đúng."

Rất nhiều người đều hiểu rõ đạo lý, nhưng mấy ai có thể áp dụng cho được ?

Đào tử kể vài chuyện cười, định khôi phục không khí lúc trước, nhưng đều không thành công, cậu ta bỗng nhiên tự vỗ đầu một cái, rút từ trong cái sọt tre ra một cây sáo trúc cũ, cười nói : "Hình như cái này vẫn thổi được thì phải." Cậu ta áp lên môi, thổi thử mấy âm, rồi bắt đầu thổi. Làn điệu này tôi chưa nghe qua bao giờ, có vẻ như là khúc nhạc mà mấy đứa trẻ địa phương thường thổi lúc đi chăn trâu, đơn giản mà sinh động.

Cậu ta thổi xong rồi, tôi cố ý lớn tiếng khen, tỏ vẻ rằng mình nghe thực sự.

Đào tử cười nói với Lục Lệ Thành : "Cậu ơi, cậu thổi hộ cho cháu một bài với." Lục Lệ Thành nhận cây sáo và bắt đầu thổi, những âm thanh lan dần trong bóng đêm, ngay cả ánh lửa trông cũng như nhảy múa theo tiếng nhạc, Đào tử ho nhẹ một tiếng, rồi bắt đầu hát : “Sơn ca không hát uổng mùa thu, hạt vừng không ép không ra dầu, hạt vừng ép dầu đổi hạt cải, hạt cải ép dầu chị bôi đầu, chàng không phong lưu thiếp phong lưu. Làn điệu sơn ca một câu vang, thuận gió rơi vào Bắc Kinh thành, hoàng thượng nghe thấy bỏ ngai vàng, nương nương nghe thấy cũng động lòng, người hát tất không phải người phàm."

Đào tử hát sơn ca, cả âm và điệu đều tuyệt vời, tôi bị cậu ta chọc cười suýt ngã lăn cả ra đất, không trách được nam nữ cổ đại thường dùng sơn ca để biểu lộ tình cảm, một người thành thật như Đào tử kia, hát một khúc sơn ca trông đã khác hoàn toàn.

Tiếng sáo chợt chậm lại, Đào tử nhìn tôi, tiếng ca cũng chậm lại theo : "Ca hát cũng phải có hai người, đầu trâu thừng xỏ cũng phải đôi, dây thừng dẫu đứt tơ còn vương, đòn đập lúa gãy thì vào rừng, tiếng ca đứt đoạn khó giao tình."

Tôi vội vàng xua tay lắc đầu : "Tôi không biết hát sơn ca đâu, chưa bao giờ hát cả, cũng mới chỉ nghe chị Ba Lưu[2] hát thôi."

Đào tử liền đáp : "Cứ hát bừa đi, chẳng ai quy định phải hát sơn ca như thế nào, nghĩa gốc của ca hát chính là khiến cho mình vui người vui."

Tôi đang nhăn mày nhíu mặt, tiếng sáo của Lục Lệ Thành đã vang lên, làn điệu vô cùng quen thuộc, Đào tử lập tức vỗ tay kêu lên : "Chọn hát khúc này luôn !"

Tôi thầm nhẩm nhẩm qua giai điệu, rồi bắt đầu hát theo tiếng nhạc đệm của Lục Lệ Thành

Lá dừa khuấy toạc cả sóng trăng

Chiều tà khẽ lẩn trong mây

Chỉ thấy trên bờ cát vàng

Duy nhất một cô nương xinh đẹp

Ánh mắt sáng như sao

Mày cong cong như nguyệt

Mặc một chiếc xà rông màu đỏ

Đỏ như miệng phết trầu

Nàng đang khẽ than thở về anh chàng bạc bẽo kia

Nghĩ tới là lệ lại rưng rưng

Ướt hết cả chiếc xà rông màu đỏ cũng như chiếc áo trắng

Ôi, cô nương Nam Hải

Việc gì phải quá bi thương

Tuổi mới chỉ hơn mười sáu

Mộng cũ mất đi sẽ có bạn mới tìm.

Hát tới câu này, tôi mới hiểu được dụng ý của Lục Lệ Thành, thoáng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, anh ta đang khép hờ mắt nhìn vào ngọn lửa, chuyên tâm thổi sáo, hình như cảm thấy được tôi đang nhìn mình, đôi mắt anh ta hơi nhướng lên nhìn về phía tôi. Trong bóng lửa bập bùng, nhìn qua ánh lửa, chúng tôi đều không thấy rõ được cảm xúc nơi đáy mắt nhau, chỉ nhìn thấy bóng lửa bập bùng ánh lên trong từng con ngươi đen thẳm.

Ôi, cô nương Nam Hải

Việc gì phải quá bi thương

Tuổi mới chỉ hơn mười sáu

Mộng cũ mất đi sẽ có bạn mới tìm

Tiếng ca cứ khẽ dần, tiếng sáo cũng chậm rãi nhạt đi. Đào tử định vỗ tay, lại thấy cả hai bọn tôi không ai nói nửa câu, cũng không dám nói nữa. Tôi nhìn Lục Lệ Thành khẽ thốt một câu "Cảm ơn !"

Anh ta cười khẽ, hạ con gà xuống, đặt xuống một đống lá nếp ẩm, cắt một cái cánh gà ra : "Ai muốn ăn miếng đầu tiên nào ?"

Tôi vẫn luôn tin tưởng tay nghề bếp núc của anh ta, lập tức định giơ tay đón lấy, không ngờ Đào tử cũng giơ tay ra, hai người túm vào hai bên.

Đào tử lập tức giải thích "Cháu thích ăn cánh gà "

"Vô nghĩa ! Ai không thích ăn chứ ?"

"Cháu là trẻ con, dì phải nhường cháu chứ."

"Tôi là người trên, cậu phải hiếu kính tôi chứ"

Đào tử liền nhìn chằm chằm Lục Lệ Thành, tôi nhìn chằm chằm Lục Lệ Thành. Lục Lệ Thành thực bất đắc dĩ : "Hành vi ngây thơ của hai người làm tôi vô cùng vinh hạnh. Hai cái cánh gà, mỗi người một cái, ưu tiên phụ nữ."

Đào tử buông tay, tôi lấy được toàn thắng, vô cùng đắc ý cầm lấy cái cánh gà. Đây là một con gà nhà nuôi, lại dùng củi tùng củi bách để nướng, quả nhiên hương vị không làm người ta phải thất vọng, da vàng giòn, nhưng thịt bên trong vẫn còn mềm mại, cắn một miếng khắp mồm đều toàn mùi thơm của gỗ tùng (thông). Chỉ một loáng, tôi đã tiêu diệt xong một cái cánh gà, lại lập tức đoạt lấy thêm một cái đùi gà, vừa uống rượu vừa gặm.

Tác dụng chậm của rượu cao lương giờ đã bắt đầu có tác dụng, tôi cảm thấy người hơi nóng lên, liền đi ra ngoài sơn động, không ngờ là gió ngoài đó lại lớn như thế, khiến người lảo đảo muốn ngã. Một trời đầy sao, tay như có thể với tới, bảo sao Lý Bạch từng nảy ra ý tưởng : " Thủ khả trích tinh thần"[3] Tôi lập tức vươn tay về phía trời cao, tiếc là vẫn không thể hái xuống được.

Lục Lệ Thành đứng sau lưng tôi nói : "Đừng có đi sát vào vách núi, có những tảng đá nhìn qua có vẻ vững chắc, nhưng thực tế đã bị mưa gió ăn mòn ở dưới lung lay rồi đấy."

Tôi quay đầu lại nhìn anh ta, chỉ vào tim mình nói : "Giống như trái tim người ta, nhìn qua thì có vẻ vẫn còn tốt cả, thực tế đã vỡ vụn hết rồi."

Anh ta không nói lời nào, chỉ thấy đôi mắt còn sáng quắc hơn cả sao trên trời xanh kia.

Tôi lại chạy về đống lửa ngồi uống rượu với Đào tử, Đào tử hát một câu, uống một chén, lại bắt tôi cũng phải hát một bài, uống một chén, nếu không thì đừng nghĩ tới việc ăn uống gì cả. Thật ra tôi cũng biết cậu ta cố ý, cậu ta đang dùng phương thức riêng của mình để khiến tôi vui vẻ hơn.

Cậu ta hát sơn ca, tôi hát nhạc hiện đại, hai người trong ngoài lung tung, rượu uống tràn như nước lã.

Gió núi bên ngoài thổi vần vũ, tựa như muốn vét sạch con tim người ta, những chuyện đó, những người đó đều không còn nữa.

Chưa uống hết một vò rượu, tôi đã say tới mức nằm rạp trên đất, coi Lục Lệ Thành như gối dựa. Đào tử và Lục Lệ Thành vẫn vừa uống rượu vừa trò chuyện. Mỗi khi Lục Lệ Thành nói xong một câu, lại cúi đầu liếc một cái, điều chỉnh lại tư thế của mình cho khớp với tư thế của tôi. Tay tôi không ngoan chút nào, cứ muốn thò ra túm lấy mấy củ khoai lang trong đống lửa, tôi vừa động, đốm lửa đã bắn tóe ra, mấy lần ngăn lại không thành công, rốt cuộc anh ta liền nắm lấy tay tôi luôn.

Tôi chỉ đành ngoan ngoãn nằm nghe hai người bọn họ nói chuyện, mới đầu còn có thể hiểu bọn họ đang nói gì, đại khái là Đào tử đang kể cho Lục Lệ Thành nghe về kế hoạch sau khi tốt nghiệp của cậu ta, lại hỏi ý kiến của anh ta. Cậu ta muốn lợi dụng chính sách ưu đãi của chính phủ dành cho những sinh viên đại học mới tốt nghiệp muốn tự xây dựng sự nghiệp, đăng ký một nhãn hiệu, chuyên về bồn hoa, vốn ban đầu cậu ta tự bỏ ra một phần, một phần vay từ ngân sahcs chung của làng. Sau lời bọn họ cứ nhỏ dần, tôi chỉ còn thấy hai bóng người chập chờn trong ánh lửa hắt lên vách đá.

Trong lúc mơ mơ màng màng, hình như nghe thấy tiếng ca của Lâm Ức Liên

"Gió hoang vần vũ, không quan tâm tới những thống khổ của con người, phảng phất như muốn vét sạch hết thảy." Mới đầu tôi còn ngây ngô hát theo tiếng nhạc "Đợi một lần trái tim xoay chuyển, đợi một lần sóng tình cuồn cuộn, gặp lại nhau sau một đời người. Làm sao thờ ơ cho được, như trời cao vĩnh viễn không đổi thay"... rồi mới đột nhiên nhớ ra đây là tiếng nhạc chuông điện thoại của mình. Tôi bịt chặt lấy tai, tôi không muốn nghe ! Tôi không muốn nghe chuyện về Tống Dực nữa !

"Dì Tô, điện thoại của dì kìa."

Tôi càng bịt chặt lỗ tai hơn, tôi không nghe thấy, không nghe thấy gì cả !

Lục Lệ Thành liền lấy cái điện thoại từ trong túi áo của tôi ra, nghe thay tôi : "Vâng, đúng là cô ấy. Tô Mạn say rượu rồi, có chuyện gì cứ báo cho tôi cũng được...."

Lục Lệ Thành đi ra ngoài mép đá, một lát sau, anh ta ngắt điện thoại, quay lại nói với Đào tử : "Dập lửa đi, chúng ta xuống núi thôi"

Thấy Đào tử dập lửa, tôi buông tay đang bịt chặt lấy tai ra, không hiểu nổi liền la hét ầm ĩ : "Chưa uống hết rượu, sao hai người lại không uống nữa rồi ?"

Lục Lệ Thành hơi khom người cõng tôi lên, nhẹ nhàng nói : "Chúng ta đều mệt cả rồi, về ngủ đã, mai lại chơi tiếp"

Tôi cũng say lắm rồi, liền dựa vào lưng anh ta, nhắm mắt lại nói : "Ừm, mai lại chơi tiếp"

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, tôi cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy hình như Lục Lệ Thành cứ gọi điện thoại liên tục. Rốt cuộc cuối cùng anh ta cũng không gọi điện thoại nữa, chỉ ngồi bên giường tôi, nhìn tôi chăm chú. Lúc trời còn tối đen, anh ta đã gọi tôi dậy, tôi vẫn nhắm nghiền mắt, không khỏi bực bội nói : "Khó lắm anh mới dậy sớm được một ngày, vừa dậy đã phát điên rồi, bây giờ mới mấy giờ hả ?"

"Đã bốn giờ sáng rồi, mau dậy ăn sáng, chiều nay còn bay về Bắc Kinh."

"Gì chứ ?" Tôi trừng mắt nhìn anh ta : "Sao lại thế ?"

"Tôi có chuyện gấp phải về Bắc Kinh xử lý, nếu cô không muốn đi, thì tôi về một mình." Nói xong anh ta lập tức xoay người đi ra ngoài.

Tôi nhanh chóng mặc quần áo, vội vàng chạy xuống nhà, chị gái Lục Lệ Thành đã chuẩn bị đồ ăn sáng sẵn sàng. Tôi rửa mặt xong xuôi, cùng với Lục Lệ Thành và Đào tử, cả ba cùng ăn một bữa sáng đầy phong phú.

Tôi vừa ăn vừa oán hận : "Anh có lầm không đấy ? Tết Âm Lịch, thị trường chứng khoán cũng mở cửa đâu !"

Anh ta thản nhiên đáp : "New York và London đều làm việc bình thường, rất nhiều khách hàng của chúng ta cũng vẫn đang làm việc bình thường"

Chỉ một câu đã làm tôi nghẹn cứng, tôi chỉ đành cắm đầu vào ăn sáng.

Đợi ăn xong bữa sáng, Lục Lệ Thành nhìn tôi nói : " Đồ đạc chính tôi đã sắp xếp ổn rồi, cô mau nhặt nhanh nốt những vật dụng tùy thân của cô là được."

Tôi liền hỏi : "Mẹ anh đã dậy chưa ? Đi chào tạm biệt mẹ anh một câu được không ?"

"Sau này còn cơ hội, lần này thôi đành vậy."

Dọn dẹp xong, vừa xuống lầu, xe của Đào tử đã chạy vào trong sân, mẹ và anh trai của Lục Lệ Thành đã dậy cả. Tôi vô cùng ngượng ngùng, chỉ có thể nói đi nói lại với mẹ anh ta : "Tạm biệt ! Cám ơn"

Mẹ Lục Lệ Thành túm lấy tay tôi, lại còn gọi Lục Lệ Thành lại gần, bà ấy nói hết một câu, Lục Lệ Thành lại phiên dịch lại :

"Lần này không chiêu đãi cháu được tốt lắm, lần sau nhớ về chơi nữa nhé."

"Lệ Thành nhà bác cách cư xử bề ngoài hơi tệ một chút, nhưng trong bụng thực ra tốt lắm, chỉ cần mình nói một chút, là nó đã tự hiểu sai lầm của mình rồi."

"Nếu nó có bắt nạt cháu, thì cháu cứ nói với bác, bác sẽ mắng nó cho."

Nguyên lúc nghe tôi cũng không để bụng lắm, nhưng thấy sắc mặt lúc phiên dịch của Lục Lệ Thành, suy nữa thì phì cười, vô cùng vênh váo nhìn anh ta, lại nói với mẹ anh ta : "Cháu sẽ làm thế ạ."

Tới lúc lên xe cả rồi, mẹ anh ta còn tới bên cửa xe dặn dò : "Nhớ tới chơi nữa nhé", tôi chỉ đành gật đầu lia lịa : "Chắc ạ, chắc ạ"

Sau khi xe chuyển bánh, tôi lưu luyến nhìn căn nhà dần dần nhỏ lại, bực mình hỏi : "Rốt cuộc là chuyện quái gì của ông khách hàng quan trọng nào của anh vậy ?"

Lục Lệ Thành liền nói : "Khách hàng quan trọng của tôi thì không phải là khách hàng quan trọng của cô sao ? Tranh thủ đang đi đường nghỉ ngơi một chút, lúc về Bắc Kinh rồi, cô cũng chẳng có thời gian ngủ đâu."

Say rượu vẫn chưa tỉnh hẳn, tôi thấy đầu vẫn còn choáng váng, liền nhắm mắt lại, bắt đầu ngủ gật, miệng vẫn lẩm nhẩm than thở : "Hết năm nay tôi liền xin thôi việc, khách hàng quan trọng của anh không còn là khách hàng quan trọng của tôi rồi"

Bay thẳng một lèo về Bắc Kinh, đã là buổi tối. Tôi đang định kéo hành lý ra khỏi sân bay, Lục Lệ Thành đã nói : "Bây giờ Helen đang ở chỗ bảo vệ nhà cô, cô gọi điện cho bảo vệ, kêu mấy người đó dẫn cô ấy tới nhà cô, lấy hộ chiếu của cô."

"Để làm gì vậy ? Chẳng lẽ chúng ta cần phải bay tới New York, London sao ?"

"Cô cứ gọi điện trước đi đã, gọi xong tôi sẽ từ từ nói cho cô."

Tôi gọi điện thoại xong xuôi rồi mới nói : "Được rồi, giờ anh nói đi ! Rốt cuộc chúng ta cần bay đi đâu ?"

Anh ta nhìn tôi chăm chú, đáp : "Chúng ta tới Hà Nội, Việt Nam"

Tôi ngơ ngác nhìn sững anh ta trong ba giây, rồi như phát điên lập tức lục tung túi tìm di động, nhưng tay vẫn run lẩy bẩy, túi rơi bộp xuống đất, mọi thứ đổ tung tóe, tôi quỳ xuống đất tìm điện thoại, nhưng điện thoại cứ bị trơn tuồn tuột không túm lại được.

Lục Lệ Thành cũng ngồi xuống, túm chặt lấy vai tôi : "Đã xảy ra tai nạn xe cộ, cha mẹ cô còn trong bệnh viện, vẫn còn đang hôn mê. Cô không thể mất bình tĩnh được, nếu cô mất bình tĩnh, thì bọn họ phải dựa vào ai ?"

Người tôi bắt đầu run lên, chỉ đành gật đầu : "Tôi không thể mất bình tĩnh, tôi không thể mất bình tĩnh!" Nước mắt bắt đầu ứa ra, tôi ngẩng đầu nhìn anh ta : "Cha mẹ tôi tuyệt đối không sao cả, đúng không ?"

Anh ta ôm lấy tôi : "Không sao cả"

Đôi cánh tay anh ta rất mạnh mẽ, làm tôi cũng hơi an tâm được chút.

Trong đại sảnh ở sân bay, những người đang lui tới cùng liếc mắt nhìn về phía hai người mặt mày tái nhợt đang quỳ trên mặt đất là tôi và Lục Lệ Thành, anh ta chẳng thèm quan tâm, chỉ dùng bả vai ngăn lại tầm mắt tò mò chiếu thẳng về phía tôi của bọn họ.

[1] Táng hoa ngâm : bài hát chôn hoa của Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng.

Lâm Đại Ngọc đọc sách trong vườn, đột nhiên thấy hoa đào rụng đầy sách, lại sợ hoa bị dơ bẩn, liền vun hoa vào trong túi lụa mang đi chôn.

Hoa bay hoa rụng ngập trời,

Hồng phai hương lạt ai người thương hoa?

Đài xuân tơ rủ la đà,

Rèm thêu bông khẽ đập qua bên ngoài.

Kìa trong khuê các có người,

Tiếc xuân lòng những ngậm ngùi vẩn vơ.

Vác mai rảo bước bước ra,

Lòng nào nỡ giẫm lên hoa thế này?

Vỏ du tơ liễu đẹp thay

Mặc cho đào rụng, lý bay đó mà.

Sang năm đào lý trổ hoa,

Sang năm buồng gấm biết là còn ai ?

Tháng ba tổ đã xây rồi,

Trên xà hỏi én quen người hay không?

Sang năm hoa lại đâm bông,

Biết đâu người vắng, lầu hồng còn trơ?

Ba năm sáu chục thoi đưa,

Gươm sương dao gió những chờ đâu đây.

Tốt tươi xuân được mấy ngày,

Chốc đà phiêu dạt, bèo mây thêm sầu.

Nở rồi lại rụng đi đâu,

Người chôn hoa những rầu rầu đòi cơn.

Cầm mai lệ lại ngầm tuôn,

Dây trên cành trụi hãy còn máu rơi.

Chiều hôm quyên lặng tiếng rồi,

Vác mai về đóng cửa ngoài buồn tênh.

Ngả người trước ngọn đèn xanh,

Ngoài song mưa tạt, bên mình chăn đơn.

Mình sao vơ vẩn từng cơn?

Thương xuân chi nữa lại hờn xuân chi?

Thương khi đến, hờn khi đi,

Đến lừ lừ đến, đi lỳ lỳ đi.

Ngoài sân tiếng khóc rầm rì,

Chẳng hồn hoa đấy, cũng thì hồn chim.

Hồn kia lảng vảng khôn tìm,

Chim càng lặng lẽ, hoa thêm sượng sùng.

Thân này muốn vẫy vùng đôi cánh,

Nơi chân trời liệng cảnh hoa chơi!

Nào đâu là chỗ chân trời,

Nào đâu là chỗ có đồi chôn hoa?

Sẵn túi gấm đành ta nhặt lấy,

Chọn nơi cao che đậy hương tàn.

Thân kia trong sạch muôn vàn,

Đừng cho rơi xuống ngập tràn bùn nhơ.

Giờ hoa rụng có ta chôn cất,

Chôn thân ta chưa biết bao giờ.

Chôn hoa người bảo ngẩn ngơ,

Sau này ta chết, ai là người chôn?

Ngẫm khi xuân muộn hoa tàn,

Cũng là khi khách hồng nhan về già

Hồng nhan thấm thoắt xuân qua,

Hoa tàn người vắng ai mà biết ai!

[2] Chị Ba Lưu : là một kịch bản điện ảnh do ông Kiều Vũ, một nhà viết kịch nổi tiếng của Trung Quốc viết. Bộ phim được trình chiếu từ đầu thập niên 60 của thế kỷ trước và đã góp phần giúp hình ảnh dòng sông Li và Dương Sóc trở nên nổi tiếng. Chị Ba Lưu là một sơn nữ hát dân ca được lưu truyền trong những câu chuyện dân gian của dân tộc Choang (Zhuang) và được cho là đã sinh ra ở chính nơi ngày nay là Dương Sóc.

[3] Trích trong bài Dạ túc sơn tự của Lý Bạch

Nguy lâu cao bách xích

Thủ khả trích tinh thần

Bất cảm cao thanh ngữ

Khủng kinh thiên thượng nhân.

Đêm trú ở chùa trên núi - Người dịch: Điệp luyến hoa

Lầu cao dù trăm thước

Tay hái được trăng sao

Không dám lời to tiếng

Kinh động đến trời cao.