Bị Độc Thân

Chương 9 Cuộc đời mới

Tôi mun bay về phía bọn họ, bay đến với những loài chim cao quý kia. Bọn h sẽ rỉa tôi chết mất, bởi tôi xấu xí thế này mà lại dám đến gần bọn họ. Nhưng như vậy cũng chẳng sao hết! Trằng đ bọn họ rỉa chết còn hơn là bị lũ vịt quây quanh cắn , bị cô hầu giúp việc trong trang trại vịt quản thúc và chịu kh chịu sở khi mùa đông tới!” Thế là chú vịt nhảy vào hồ nước, bơi lại gần những chú thiên nga tuyệt đẹp kia. Những động vật kia vừa nhìn thấy chú vịt liền bơi về phía chú ta.

“Xin các người hãy giết chết tôi đi!” Chú vịt đáng thương hét n, cúi đầu là là trên mặt nước, ch còn biết đợi chờ cái chết. Nhưng trên mặt nước đó, chú đã nhìn thấy cái gì thế này? Chứ nhìn thy hình bóng của mình phản chiếu trên mặt nước, đó không còn là một con vịt ngớ ngẩn, hậu đậu với b lông màu xám vừa xấu xí vừa ngốc nghếch nữa mà đã tr thành... một chú thiên nga!"

- Vịt con xấu xí – Andersen

 

 

1.      Không yêu mới là con át chủ bài trong chuyện tình cảm

“Trong tình cảm, lúc nào mình cũng phải là người chiếm thế thượng phong, tất cả những điều được gọi là kĩ thuật gì đó đều chỉ là lừa gạt mà thôi. Chỉ có yêu ít hoặc thậm chí là không yêu thì mới mãi mãi ở vào vị trí bất khả chiến bại. Đây chính là quy tắc vạn năng trong tình yêu.

Có lẽ trong một đêm ti mát mẻ, yên tĩnh nào đó, cô mới bất giác nhớ ra đã từng có người nào đó tản mạn nơi nào đó trong dòng sông kí ức của mình. Tất cả những tiếng cười nói vui vẻ, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt đắm đuối nhìn nhau, những chiếc ôm quyến luyến, những lời mắng yêu, giận dỗi... tất cả cuối cùng cũng sẽ tan theo mây khói.

Với đàn ông, phụ nữ không cần phải yêu quá nhiều, chỉ cần hiểu họ là đủ. Với phụ nữ, đàn ông không cần phải hiểu họ quá nhiều, chỉ cần yêu họ là được.”

*

Gần đây trên MSN, Hiểu Khê nhận thấy có rất nhiều người đổi status của mình thành “Đời người nếu được như thuở ban đầu”, lên mạng Baidu, cô tìm thấy bài Nạp Lan Từ41[41]:

“Đời người nếu được như thuở ban đầu

Cớ chi gió thu thổi sầu bì

Chúng ta vẫn cứ nên yêu sau khi đã trưởng thành

Gi đây lòng người bỗng thay đổi

Biện hộ vốn dĩ dễ đổi thay

Ly Sơn hẹn ước đêm khuya ấy

Sinh tử biệt ly chẳng oán chi

Làm sao so được với người áo gấm

Mãi mãi nguyện sánh làm uyên ương.”

 

“Khi ở cùng ý trung nhân dáng lẽ phải luôn mặn nồng, thương yêu giống như lúc đầu mới gặp gỡ. Hai chúng ta đáng lẽ phải yêu thương, quấn quýt bên nhau, nhưng tại sao lúc này lại trở thành đôi ngả chia li, cách biệt hai phương trời? Chính chàng đã thay lòng đổi dạ, thế mà còn đổ tại chuyện thường tình chốn nhân gian. Em và anh cũng giống như Đường Minh Hoàng và Dương Ngọc Hoàn ở điện Trường Sinh đã từng thề non hẹn biển, sống chết không rời xa, nhưng cuối cùng vẫn phải sinh li tử biệt, dù vậy cũng chẳng sinh lòng oán thán. Nhưng anh sao có thể so được với Đường Minh Hoàng xưa kia, ít ra người ta luôn luôn có nguyện ước được làm chim liền cánh, cây liền cành với Dương Ngọc Hoàn.” Bài từ này viết quá xúc động lòng người, khiến cho Hiểu Khê vô cùng cảm thương. Cô cảm thấy bài từ này dường như được viết cho riêng mình vậy.

Sau đó, cô lại thấy trong Đời người nếu được như thuở ban đầu có viết: “Khi chúng ta gặp một người lần đầu rồi sinh lòng quý mến nhau, vốn dĩ tưởng rằng có thể cùng đi đến ngàn vạn dặm trường, nhưng cuối cùng lại chỉ là bèo dạt lướt qua nhau, dần dần cũng quên lãng mất nhau.” Trước kia, Hiểu Khê thực sự cho rằng, yêu một người là phải sống tới răng long đầu bạc, trăm năm hạnh phúc với người ấy. Nhưng cô với Nguyên Kiệt sau cùng vẫn cứ đi lướt qua nhau rồi dần dần quên lãng mất nhau. Có lẽ trong một đêm tôi mát mẻ, tĩnh lặng nào đó, cô mới bất giác nhớ ra đã từng có người nào đó tản mạn nơi nào đó trong dòng sông kí ức của mình. Tất cả những tiếng cười nói vui vẻ, đôi bàn tay nắm chặt, ánh mắt đắm đuối nhìn nhau, những chiếc ôm quyến luyến, những lời mắng yêu, giận dỗi... cuối cùng cũng sẽ tan theo mây khói.

“Quên lãng đi người ta yêu mến nhất, chung sống bạc đầu cùng người ít yêu thương hơn.” Đây phải chăng là quy luật của cuộc đời? Dần dần để người mình yêu thương nhất chìm vào trong dĩ vãng rồi cùng chung sống trọn đời trọn kiếp với người mà ta không mấy yêu thương? Hiểu Khê không ngừng ca thán trước sự tàn khốc của lẽ đời vô tình. Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, đây chưa chắc không phải là một hạnh phúc.

Tình yêu cũng chính là một cuộc chiến. Khi ta quá yêu một người, chúng ta sẽ đứng ở bậc thềm thấp kém hơn, bởi vì quá yêu một người cho nên ta không ngừng lui bước, nhượng bộ mãi cho tới khi bản thân đã đứng ở bậc dưới cùng mà vẫn chẳng hay. Nếu người kia rất yêu bạn thì bạn sẽ đứng ở bậc thềm bên trên, người đó lúc nào cũng giống như thuở ban đầu, vô cùng yêu thương bạn, không ngừng lui bước nhường nhịn chỉ để bạn được vui vẻ hơn, để không đánh mất bạn.

Hiểu Khê nhận ra rằng, trong chuyện tình cảm, lúc nào cũng phải là người chiếm thế thượng phong, tất cả những điều được gọi là kĩ thuật gì đó đều chỉ là lừa gạt mà thôi. Chỉ có yêu ít hoặc thậm chí là không yêu thì mới mãi mãi ở vào vị trí bất khả chiến bại. Đây chính là quy tắc vạn năng trong tình yêu.

Bởi vì bạn không yêu, cho nên dù có đánh mất cũng chẳng cảm thấy tiếc thương, đau xót, bi ai chút nào cả. Con người đó đến hay đi thì tòa thành trong tim bạn vẫn cứ vững chãi như núi, nếu ngược lại thì thành trì ấy rất có thể sẽ lung lay, vỡ nát. Với đàn ông, phụ nữ không cần phải yêu quá nhiều, chỉ cần hiểu họ là đủ. Với phụ nữ, đàn ông không cần phải hiểu họ quá nhiều, chỉ cần yêu họ là được.

Sau đó, Hiểu Khê đem những suy nghĩ này nói cho Trác Nhiên nghe, Trác Nhiên liền mở to đôi mắt đeo kính áp tròng màu lam tuyệt đẹp, nói: “Hiểu Khê, cô đã trưởng thành rồi đấy!”

Hiểu Khê mỉm cười đáp lại: “Cô biết rõ cái giá phải trả cho sự trưởng thành này mà!”

“Trác Nhiên, cô có yêu anh chàng nhà thiết kế thời trang đó không?” Hiểu Khê ngẩng đầu hỏi.

Trác Nhiên không ngần ngại trả lời ngay: “Dễ chịu, đó là những cảm giác những trẻ tuổi non nớt thường gọi là yêu. Khi ở cạnh anh ấy, tôi cảm thấy dễ chịu, thoải mái. Nhớ lấy, đây mới là cảnh giới cao nhất của tình cảm. Đi bộ dạo mát cùng anh ấy rất dễ chịu, nói chuyện tán gẫu cùng anh rất thoải mái, ân ái yêu đương cùng anh ấy rất nhẹ nhàng...”

Đời người nếu được như thuở ban đầu ư? Chỉ tiếc rằng đầy mãi mãi chỉ là nếu như. Hiểu Khê và Nguyên Kiệt về sau đã không còn được như thuở ban đầu nữa. Hai người cuối cùng đều đã đi theo con đường của riêng mình. Nguyên Kiệt có người phụ nữ mới, Hiểu Khê cũng có bạn trai khác, vết rạn nứt giữa họ càng ngày càng sâu. Lực bất tòng tâm cũng đành, tim đau như cắt cũng chịu, cuộc đời không bao giờ có thể đi theo ý muốn của con người. Chẳng phải nó vẫn luôn là vậy sao?

Vô sô đàn ông mong muốn se duyên cùng những cô gái còn trinh trắng, họ không ngừng gào thét, kêu than trên các diễn đàn. Hiểu Khê nở nụ cười méo mó. Không cho đi chắc chắn sẽ đánh mất, cho rồi vẫn cứ bị mất đi. Ta đã trao cả trái tim cho người, sao người lại vô tình quay đi? Hiểu Khê liền đổi status của mình trong MSN thành: “Anh có biết khoảng cách khi ta quay lưng lại với nhau là bao xa không? Đó là cả một vòng trái đất.”

“Anh rất muốn làm việc gì đó cho em đúng không? Vậy em phiền anh tìm hiểu giúp em về quá khứ của Nguyên Kiệt, anh y chưa bao giờ cho em biết về mối tình đầu của mình.” Hiểu Khê gọi điện thoại cho Lưu Hiên. Dù gì thì anh cũng rất thích lo chuyện bao đồng, vậy cứ nhờ anh giúp luôn.

Nhờ vậy, Hiểu Khê cuối cùng cũng biết câu chuyện của Nguyên Kiệt. Lưu Hiên thực sự đã đi tìm hiểu, xem ra anh rất thích hợp để làm thám tử tư.

“Lưu Hiên, bà xã anh nhất định sẽ không dám lăng nhăng bồ nhí bên ngoài đâu, anh xem, không có gì có thể giấu được đôi mắt tinh tường của anh.” Hiểu Khê nói đùa.

Mười năm trước, Nguyên Kiệt đã từng yêu một cô gái, đó là mối tình đầu của cả hai. Lúc đó, Nguyên Kiệt vừa nghèo khổ, vừa quê mùa, lúc nào trong đầu anh cũng suy nghĩ đến mọi cách để có thể làm giàu. Anh đã từng mở quán net, mở tiệm sách, còn bán cả băng đĩa lậu. Nguyên Kiệt là một sinh viên dù không chăm chỉ học hành nhưng thành tích lại tốt nhất trong trường đại học.

Lúc đó, anh đã làm tất cả mọi thứ để có thể thay đổi tình trạng khó khăn của bản thân và cho người con gái ở bên mình có một cuộc sống hạnh phúc hơn, tươi đẹp hơn. Cô gái ấy ôn hòa, nhu mì, xinh đẹp và là đồng hương của anh, có thể nói là một thục nữ. Cô ấy rất yêu Nguyên Kiệt, yêu ánh mắt u sầu mà kiên định của anh. Chính ánh mắt ấy đã thu hút trái tim cô, khơi dậy sự hiếu kì trong cô, cô toàn tâm toàn ý đi theo người đàn ông không có bất cứ thứ gì này. Cho dù lúc đó, có rất nhiều chàng trai xếp hàng theo đuổi cô ấy, người nào người nấy không phải đời thứ hai danh gia thì cũng là con nhà vọng tộc. Lúc đó, tình yêu của cô thật quá khổ sở và ngốc nghếch. Cô ấy bằng lòng làm mọi thứ vì Nguyên Kiệt, giặt quần áo, mua đồ ăn sáng... gần như là một người hầu đi theo anh vậy.

Nguyên Kiệt cũng biết người con gái này rất yêu và ủng hộ anh, cho nên anh lại càng nỗ lực phấn đấu không ngừng nghỉ. Sau khi tốt nghiệp, Nguyên Kiệt vào làm marketing cho một công ty nước ngoài danh tiếng, còn cô gái đó đi làm ở một công ty bình thường. Năng lực và chí tiến thủ của Nguyên Kiệt nhanh chóng được cấp trên khẳng định và đánh giá cao. Từ một nhân viên marketing bình thường, anh đã được thăng chức lên quản lí, sau đó trở thành Tổng Giám đốc công ty. Còn cô gái kia vẫn luôn ở bên cạnh, ủng hộ anh, cam nguyện làm người phụ nữ đằng sau lưng anh.

Khi người đàn ông đã đạt đến thành công nhất định nào đó thì anh ta sẽ phát hiện bản thân vẫn còn nhiều điểm chưa hoàn thiện, muốn mình tiến lên thêm bước nữa, ví dụ như trang bị cho mình thêm nhiều kiến thức. Lúc này, Nguyên Kiệt muốn đi Mĩ học MBA. Tham vọng trong sự nghiệp khiến anh buộc phải tạm thời gác chuyện tình cảm lại. Rồi anh sang Mĩ, ở đó hai năm trời, Nguyên Kiệt thường xuyên học tới tận đêm khuya, vất vả tới nỗi đôi khi anh quên bẵng mất ở Trung Quốc vẫn còn có một người con gái đang cô đơn, mòn mỏi chờ đợi anh trở về.

Một năm sau, Nguyên Kiệt nhận được điện thoại chia tay của người yêu. Đến lúc này, anh mới biết cô gái anh yêu cuối cùng cũng chấp nhận người đàn ông từ trước đến nay vẫn luôn đối xử tốt với mình, hơn nữa, cô ấy còn chuẩn bị cùng anh chàng kia đến Thượng Hải. Sau khi biết được chuyện này, Nguyên Kiệt cảm thấy vô cùng đau khổ. Anh vẫn cứ tưởng rằng người con gái đó nhất định sẽ chờ đợi mình quay về rồi cùng xây dựng một tương lai tươi đẹp hạnh phúc. Anh không thể chấp nhận, lại càng không dám tin vào sự thật phũ phàng ấy. Giây phút đó, anh nhận thấy tất cả mọi thứ đã làm đều chỉ là vô ích, trái tim trở nên nguội lạnh. Anh tuyệt vọng, uống rất nhiều thuốc an thần, chỉ muốn kết thúc cuộc đời tại đây. Có điều, anh không chết mà được bạn cùng phòng đưa đi cấp cứu kịp thời. Khi nghe được tin này, cô bạn gái cũng ngất lên ngất xuống, đòi tự sát theo, nhưng cuối cùng cũng không thành.

Một chuyện tình oanh oanh liệt liệt, đòi sống đòi chết cuối cùng cũng nhạt dần theo thời gian. Phụ nữ lúc nào cũng khao khát được yêu thương, lúc nào cũng dễ dàng bị làm cho cảm động. Cô gái đó vẫn đi theo người đàn ông luôn đối xử tốt với mình lên Thượng Hải. Cuối cùng, sau khi Nguyên Kiệt học xong MBA rồi quay về nước, việc đầu tiên anh làm chính là đi tìm cô gái đó, đồng thời tìm mọi cách giành cô về bên mình bằng được. Tất cả mọi thứ trước kia đều là màn dạo đầu, bây giờ mới là phần quan trọng nhất. Cả Nguyên Kiệt và cô gái đó đều cho là như vậy. Nguyên Kiệt nhanh chóng kéo được cô gái đó về phía mình. Nhưng rất nhanh sau đó, hai người cùng nhận ra rằng, thời gian trôi qua, có rất nhiều chuyện đều đã thay đổi, những chuyện phải xảy ra đều đã xảy ra rồi. Nguyên Kiệt và cô gái đó không thể nào yêu thương nhau như trước kia được nữa. Cho nên hai người đã chia tay trong hòa bình.

Tất cả mọi nhiệt huyết về tình yêu của Nguyên Kiệt từ đó đều chìm lắng xuống.

 

 

2.      Người tình trước kia tốt nhất nên làm người xa lạ

“Trên thế giới này có hai loại người, một loại là người tạo ra các quy tắc, loại còn lại là người tuân thủ theo quy tắc. Trong tình yêu và hôn nhân, muốn tìm được sự cân bằng thì tốt nhất cả hai người nên bổ sung cho nhau. Nếu hai người cùng thuộc loại tạo ra các quy tắc mà ở cùng nhau thì nhất định sẽ luôn tranh cãi.

Phụ nữ, hoặc là tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn bản thân rồi làm người phụ nữ bé nhỏ của anh ta, hoặc là tìm một người đàn ông tuy không mạnh mẽ bằng nhưng lại đối xử tốt với mình để làm người phụ nữ lớn của anh ta.”

*

Một cuộc tình thất bại nhất định có nguyên nhân từ hai phía. Hiểu Khê gần đây đã biết cách tự nhìn nhận lại bản thân. Cũng giống như tên cuốn sách Tình yêu không phải có được là đã học được của Ngô Đạm Như, Hiểu Khê không có được tình yêu, nhưng cô đã học được rất nhiều thứ.

Trong cuộc tình với Nguyên Kiệt, ngay từ lúc đầu, cô đã quá khinh địch, trong lúc giao chiến thì quá nhập tâm, khi địch đã rút lui thì lại lưu luyến mãi không rời. Tất cả những sự nhẫn nại, cho đi, mưu kế, hi sinh, cô đều không làm được. Nói cách khác, khi cô ý thức được thì tất cả đều đã quá muộn màng, nếu muốn níu kéo, chắc chắn sẽ phải trả một cái giá đắt hơn rất nhiều lần. Có điều, khi cô níu kéo, giành lại được, liệu bản thân có còn cảm thấy vui vẻ hạnh phúc nữa không? Có lẽ lúc ấy đã toàn thân thương tích, mệt nhoài cả người rồi.

Nguyên Kiệt nhận thức được tư duy của anh đã hoàn toàn thay đổi. Để thành công, anh không thể không thay đổi. Và lúc ấy, Nguyên Kiệt cảm thấy Hiểu Khê sẽ trở thành gánh nặng hoặc vật cản mang lại áp lực cho anh. Anh cần một người phụ nữ nấu cơm, giặt quần áo, đợi chờ anh về nhà, cho dù có muộn đến mức nào. Anh cần một người phụ nữ chờ đợi anh mà không chút oán thán, trách móc, cho dù anh có ở ngoài muộn đến đâu thì cũng không vặn hỏi gì hết. Chỉ cần anh nói phải làm tăng ca thì người phụ nữ ấy sẽ tin ngay, anh cần một người phụ nữ không đòi hỏi anh phải lãng mạn, phải yêu thương sâu đậm. Còn Hiểu Khê, cô không thể làm như thế được.

Sau lưng một người đàn ông thành công luôn luôn là một người phụ nữ chẳng có danh tiếng hay sắc đẹp gì. Rất hiếm khi đó là một người phụ nữ cũng mạnh mẽ, tài ba, lấp lánh hào quang như chồng. Một người đàn ông thành công phải luôn dành phần lớn thời gian và sức lực của anh ta ở bên ngoài, thông thường những thứ người phụ nữ đứng sau đạt được không phải tình yêu. Và những người đàn ông như vậy thường sẽ không chọn lựa người phụ nữ thành công giống như mình, bởi vì cho dù một tháng họ chỉ về nhà có một lần thì cũng hi vọng trong nhà sáng đèn, cơm ngon canh ngọt, có người phụ nữ đang âm thầm, lặng lẽ ngồi chờ anh ta. Đây chính là sự chua xót của những người phụ nữ đứng sau người đàn ông thành đạt, họ đạt được danh phận và ánh hào quang trong mắt người khác nhưng lại chẳng bao giờ nhận được sự ân cần, ấm áp mà người phụ nữ mong muốn nhất từ đàn ông.

Hiểu Khê và Nguyên Kiệt thực sự không thích hợp để đến với nhau. Hiểu Khê muốn có tình yêu và sự quan tâm, muốn có lời hứa “duy nhất” từ anh, còn Nguyên Kiệt lại không thể cho cô điều đó. Cho dù thực sự muốn cho thì cũng chẳng có thời gian. Nguyên Kiệt muốn một người phụ nữ âm thầm đứng sau lưng, hi sinh vì anh mà không một lời oán trách, luôn sùng bái, chờ đợi anh, cho dù anh có người phụ nữ khác cũng vẫn tha thứ cho anh, nhưng Hiểu Khê lại không làm được. Nếu lúc xưa, Hiểu Khê từ bỏ tất cả mọi thứ ở Bắc Kinh mà đi theo Nguyên Kiệt, anh sẽ cảm thấy áp lực. Nếu sau cùng không đến được với nhau thì anh sẽ cảm thấy rất có lỗi, rất day dứt. Cho nên Nguyên Kiệt vẫn mong muốn Hiểu Khê sẽ không vì anh mà từ bỏ mọi thứ ở Bắc Kinh. Nhưng khi anh cảm thấy Hiểu Khê đã quên anh, khi anh biết Hiểu Khê đã có bạn trai mới, anh lại cảm thấy không thoải mái. Nói cho cùng thì người con gái như Hiểu Khê, Nguyên Kiệt biết rằng, trên thế giới này thật sự quá ít, quá hiếm hoi. Anh đã thừa nhận: “Anh không có phúc phận.” Còn Hiểu Khê khiêm nhường: “Là do em không đủ tốt.”

Trác Nhiên nói: “Trên thế giới này có hai loại người, một loại là người tạo ra các quy tắc, loại còn lại là người tuân thủ theo quy tắc. Trong tình yêu và hôn nhân, muốn tìm được sự cân bằng thì tốt nhất cả hai nên bổ sung cho nhau. Nếu hai người cùng thuộc loại tạo ra các quy tắc mà ở cùng nhau thì nhất định sẽ luôn tranh cãi. Cho nên, cô phải suy nghĩ cho thật kĩ, cô nhìn xem, diễn viên Lưu Hiểu Khánh năm đó nổi tiếng, mạnh mẽ là vậy, cuối cùng không phải vẫn tìm một người đàn ông bình thường cùng cô trải qua biết bao gian khổ, hoạn nạn đó sao? Cô rất mạnh mẽ, nếu như cô tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình thì sẽ phải chấp nhận làm loại người tuân theo quy tắc, cũng có nghĩa cô sẽ trở thành người phụ nữ biết nghe lời.”

Bây giờ, Hiểu Khê đã hiểu ra rằng bản thân cô nên tìm một người đàn ông mạnh mẽ hơn mình để làm người phụ nữ bé nhỏ của anh ta, hoặc là tìm một người đàn ông tuy không mạnh mẽ bằng nhưng lại đối xử tốt với mình để làm người phụ nữ lớn của anh ta. Người đàn ông thứ nhất thì khiến cho bản thân cô cam tâm tình nguyện hi sinh, còn người đàn ông thứ hai sẽ khiến cô vui vẻ, hạnh phúc.

Khoảng một tháng sau, Nguyên Kiệt lại chat với Hiểu Khê qua MSN: “Gần đây em có khỏe không?”

“Vẫn thế.”

“Hay em tới Quảng Châu làm việc đi!”

“Đến đó làm gì? Chẳng có nơi nương tựa.” Hiểu Khê còn gửi kèm theo một emoticon chán nản.

“Vẫn còn có anh mà!”

“Em sẽ coi đây chỉ là một câu nói đùa.” Đánh xong dòng chữ này, Hiểu Khê liền tắt nick chat, cô đột nhiên cảm thấy tất cả mọi thứ đều chẳng có ý nghĩa gì hết, nhạt nhẽo, chán nản vô cùng. Tuy rằng Hiểu Khê nói sẽ coi đó như một câu nói đùa nhưng trong lòng cô không khỏi do dự, mâu thuẫn. Nếu vào nửa năm trước, nghe thấy câu nói này, chắc chắn cô sẽ vô cùng vui vẻ. Chỉ có điều lúc này, mọi thứ đều đã quá muộn, Rốt cuộc anh có mục đích gì? Đang muốn thăm dò? Hay là...? Hiểu Khê càng nghĩ lại càng không hiểu nổi.

Nghe Hiểu Khê kể chuyện, Trác Nhiên liền tức giận nói: “Đúng là đồ ngốc! Cô vẫn còn liên lạc với anh ta sao? Phải nhớ rằng người tình trước kia, tốt nhất nên làm người xa lạ. Hoặc là đến một ngày nào đấy, cô thực sự không còn yêu, không để tâm gì tới anh ta nữa thì cô mới có thể làm bạn với anh ta. Nếu không, cô mãi mãi không bao giờ thoát khỏi ngõ cụt đó đâu. Nghe lời tôi, nếu anh ta còn nhắn tin, gọi điện, chat MSN với cô thì nhất định đừng trả lời nữa. Nhớ phải nghe lời tôi đấy!”

“Được.” Hiểu Khê đáp rồi đi đến chỗ máy tính, xóa nick chat của Nguyên Kiệt đi. Số điện thoại của anh lại một lần nữa bị cô xóa khỏi danh bạ. Cô sẽ không bao giờ liên lạc với anh nữa. Hiểu Khê biết rằng, chỉ cần một ngày còn nhận được tin tức của Nguyên Kiệt thì cô sẽ chẳng bao giờ toàn tâm toàn ý cho vào một cuộc tình mới được.

Chỉ có cắt đứt mọi ràng buộc phía sau thì mới có thể tăng tóc tiến nhanh về phía trước.

Để lấp đầy khoảng trống trong lòng, Hiểu Khê bắt đầu đọc cuốn sách Vu Đan tâm đắc về Trang Tử. Cô cảm thấy mình cần phải thoát ra khỏi mối tình cũ, không để mình bị muộn phiền bởi tình cảm nam nữ tầm thường nữa.

Trong quyển sách có kể một câu chuyện về Trang Tử như sau: “Một hôm, Huệ Tử đến tìm Trang Tử, nói: “Ngụy Vương cho tôi một hạt giống cây hồ lô rất to. Tôi gieo hạt giống đó trong vườn nhà mình, rồi cây hồ lô mọc ra một quả to bằng năm hòn đá lớn. Nhưng vì quả hồ lô quá to nên chẳng có tác dụng gì cả. Nếu tôi chặt nó thành hai phần để đựng nước thì vỏ chiếc hồ lô đó lại quá mỏng. Mỏng quá không thể chông đỡ nổi, nếu như đổ nước vào đó chắc chắn sẽ bị vỡ ngay. Dùng nó đựng bất cứ cái gì cũng không ổn. Nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn chẳng biết trồng ra quả hồ lô này để làm gì không biết. Không phải trồng ra thì cần có tác dụng gì sao, khi chặt ra chẳng lẽ lại đựng có tí chút đồ? To như vậy mà chẳng đựng được cái gì cả. Cho nên, quả hồ lô này tuy rằng to nhưng to mà vô dụng, tôi đập vỡ nó đi cho xong.”

Trang Tử liền đáp: “Ông đúng là không biết cách dùng các đồ vật to.” Sau đó liền kể cho Huệ Tử nghe một câu chuyện:

“Một gia đình ở nước Tống, trong nhà họ có một phương thuốc gia truyền, thuốc này có công hiệu vào những ngày mùa đông giá rét, khiến cho tay chân của người ta không bị nứt nẻ, đau rát sau khi chạm vào nước. Cho nên, gia đình họ đời đời kiếp kiếp chuyên làm nghề giặt giũ nuôi thân.

Một hôm, có một người khách qua đường, nghe nói gia đình kia có phương thuốc gia truyền này liền thương lượng với họ, nói rằng sẽ mua phương thuốc hiếm có này với giá một trăm lượng vàng. Cả nhà họ nghe xong liền họp lại bàn bạc: “Gia đình chúng ta có phương thuốc gia truyền này, tuy có thể dùng suốt đời nhưng cả nhà làm nghề giặt giũ thế này cả đời cũng chẳng giàu có được. Bây giờ có người bỏ ra một trăm lạng vàng để mua phương thuốc gia truyền này, tại sao lại không bán chứ? Chúng ta bán đi!”

Người khách qua đường mua phương thuốc đó xong rồi đi.

Anh ta mang đi làm gì? Lúc này, khắp nơi đang hỗn loạn, các chư hầu chiến tranh liên miên vì đất đai, ở vùng phía Đông Nam là đang diễn ra chiến tranh giữa hai nước Ngô và Việt. Hai nước Ngô, Việt nằm đúng vị trí toàn vùng sông nước. Người khách đó sau khi mua được phương thuốc gia truyền nọ liền đi thẳng về phía nước Ngô để thuyết phục Ngô Vương. Đúng lúc này, quân Việt đang tràn sang tấn công quân Ngô. Ngô Vương liền phái người này dẫn quân đi chọn đúng dịp giá rét đông lạnh, phát động thủy chiến với quân Việt. Bởi vì có phương thuốc gia truyền này nên tay chân binh sĩ nước Ngô không bị nứt nẻ, không bị lạnh giá, sức chiến đấu dồi dào, còn quân nước Việt do không có phương thuốc quý nên trận chiến này quân Ngô đã giành chiến thắng. Vì thế, người dâng phương thuốc này liền được Ngô Vương phong hầu, trở thành quý tộc, địa vị bản thân tăng lên nhanh chóng.

Phương thuốc gia truyền này đưa cho những người khác nhau thì lại tạo ra công dụng khác nhau. Nếu như anh có đôi mắt tinh tường, anh có thể nhìn thấy được lợi ích đáng quý của một vật. Cho nên, cùng là một phương thuốc ấy, nó có thể quyết định vận mệnh của cả một đất nước, thay đổi địa vị của một con người.”

Kể xong câu chuyện, Trang Tử liền nói với Huệ Tử: “Chiếc hồ lô to cũng như vậy. ông làm cách nào để nhận định rằng nó chỉ có thể được cắt ra để làm cái đựng đồ? Nếu như đó là một chiếc hồ lô hoàn chỉnh, tại sao ông không đeo nó bên người, đi ngao du khắp nơi trên giang hồ? Lẽ nào bất cứ sự vật nào cũng phải được gia công thành một đồ vật đã có nào đó thì nó mới hữu dụng sao?”

Tại sao cùng một đồ vật mà khi đặt vào tay những người khác nhau thì nó lại có ích lợi khác nhau? Câu chuyện của Trang Tử răn dạy chúng ta rằng: Thế giới quan của một người bao la hay nhỏ hẹp sẽ quyết định cách thức tư duy của người ấy. Con người thường dùng ánh mắt thế tục, đánh giá giá trị sự vật một cách định kiến, cổ hủ. Chỉ có người có thế giới quan rộng lớn, tầm nhìn uyên bác thì mới có thể nhận thấy được giá trị thực sự của sự vật.

Hiểu Khê bỗng nhiên thấy thoải mái, hứng khởi, thế gian này còn biết bao nhiêu thứ tốt đẹp chứ đâu phải chỉ có mỗi chuyện tình cảm yêu đương, còn bản thân tại sao cứ cố chấp mãi đắm đuối trong đó? Mối tình này nếu cứ chìm đắm thì chỉ biết oán thán, thù hận. Còn khi mình đã thoát được ra ngoài rồi thì cũng là lúc mối tình đó khiến bản thân tỉnh ngộ và trưởng thành hơn.

 

 

3.      Tình yêu của chúng ta là sự nỗ lực trong quá khứ

“Nếu như không gặp phải chú ếch thì làm sao nhận thấy được điểm tốt của hoàng tử? Nếu không gặp phải chú ếch thì làm sao biết được hoàng tử thích hợp với bản thân đến nhường nào? Cho nên, phải cảm ơn vì trước đó đã gặp phải chú ếch.

Nhất định phải khiến cho người yêu đối xử tốt với mình, nỗ lực đối xử tốt với mình, càng đắm chìm thì anh ấy lại càng không nỡ rời bỏ. Đến sau cùng, ngay bản thân anh ta cũng không thể phân biệt được rốt cuộc là yêu mình hay yêu những nỗ lực của anh ta nữa. Tóm lại, đây chính là sự đảm bảo hai tầng.”

*

Sáng sớm ngày cuối tuần, Hiểu Khê mặc một chiếc váy dài, không trang điểm, cô định đến Đàm Chá Tự để tĩnh tâm một lát. Trước mặt Phật Tổ, không cần phải nguy trang, giả tạo, cô cần phải nhìn rõ bản thân mình. “Giác ngộ”. dưới chữ “giác” là một chữ “kiến”, chữ “ngộ” bên trái là bộ “tâm” đứng, bên phải là một chữ “ngô42[42]. Vì vậy, Chữ “ngộ” thực ra chính là trái tim của tôi, còn ý nghĩa của hai từ “giác ngộ” chính là “nhìn thấu trái tim của tôi”. Hiểu Khê thực sự đang muốn thấu hiểu trái tim của mình.

Khi bước vào Đàm Chá Tự, cô nghe thấy những lời khấn cầu rầm rì của người đến chùa thắp hương. Khói hương toả ra nghi ngút, những lời tụng kinh niệm Phật của các Phật tử không ngừng vang lên.

Nhà thơ Thích Đạo Diên đời Minh trong bài Mùa thu du ngoạn Đàm Chá Tự bái tổ tháp có viết:

“Sớm biết đời người như sống gửi

Bất định êm ả hay gập ghềnh

Do người ở hang sâu núi thẳm

Lòng này quyết chẳng phụ nước non

Sớm cưỡi ngựa ra thành ngắm núi

Áo mỏng đã sợ gió thu lạnh

Mây trắng lờ lờ ngang khe núi

Lá vàng lặng rụng xuống suối kia

Thoắt lên núi cao chẳng mỏi mệt

Thăm lại chùa xưa thấy vấn vương

Đầm rồng ngàn trượng nước ẩn chứa

Trên trời chim bay lượn thẳng tắp

Chốn nao tìm được lão thiền tịch

Tháp quạnh quẽ tựa hạc đầu cành

Núi dựng đứng khiến lòng rành tỏ

Giọt sương xanh thắm thấm ướt áo

Yến sơn vượt xa ngoài thế tục

Trên cao nhìn núi nhỏ tựa tay

Khi nào trở về với nguồn cội

Chẳng học làm chim dựng tổ cao”

 

Liệu đến lúc nào bản thân cô mới có thể đạt đến cảnh giới này được đây?

Hiểu Khê bước đến trước tượng Phật, nhắm mắt, hai tay chắp lại, quỳ xuống dập đầu bái lạy. Sau đó, cô quay người hỏi vị đại sư: “Thưa đại sư, bây giờ con phải làm thế nào để quên đi người yêu cũ ạ?”

Đại sư tiếp tục lần tràng hạt và nói: “Cầm lên là để đặt xuống, bắt đầu làm việc là để kết thúc sự việc, kết thành duyên là để cắt đứt duyên.”

“Kính hỏi đại sư, làm thế nào để đặt xuống?”

“Buông tay ắt sẽ đặt xuống.”

“Vậy con phải quay đầu ở chốn nào?”

“Quay đầu ngay tại đây.”

Hiểu Khê gật gật đầu, nửa hiểu nửa không.

“Giác ngộ có hai giai đoạn: Giác là giai đoạn thứ nhất, ví dụ khi con nghe được một kiến thức gì mới, có người nói với con một câu nói, bỗng con cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt, nhìn thấu được những điều mơ hồ trước đó, cái này được gọi là “giác”. Nhưng trong cả cuộc đời này của con, gặp phải bất cứ chuyện gì, đều phải xem xét lại thâm tâm mình, suy ngẫm, tìm hiểu, đêm ngày tích lũy, quá trình lâu ngày và dần thẩm thấu mọi điều này gọi là “ngộ”. Đại sư nói tiếp.

Trên đường quay về, Hiểu Khê thầm nghĩ, nếu không gặp phải chú ếch thì làm sao mà biết được điểm tốt của hoàng tử? Nếu không gặp phải chú ếch thì làm sao biết rằng hoàng tử có thích hợp với bản thân mình hay không? Cho nên, cô phải cảm ơn vì trước đó đã gặp phải chú ếch, phải cảm ơn Nguyên Kiệt. Trên xe bus, họ đang bật một bài hát rất quen thuộc:

“Anh nguyện từ bỏ tất cả để đánh đổi

Một nửa kia của linh hồn mình

Em là độc nhất trên thế gian này

Là một kì tích mà anh có được

Từng lời từng chữ em nói vi anh

Đều sẽ trở thành bí mật của riêng đôi ta

Ôm thật chặt người duy nhất trên đời là em vào lòng

Niềm kiên định không còn thuốc chữa

Cho dù cả thế giới này có đối đầu với anh

Anh cũng bằng lòng

Anh bằng lòng với tất cả mọi thứ

Tất cả đau thương đọng lại trong quá khứ

Tình yêu chân thật dũng cảm

Chiếu rọi cả đêm dài u tối

Để tìm kiếm một lần trọn đời trọn kiếp

Đôi ta mãi mãi không rời xa

Chỉ hận anh không thể có mặt trong quá khứ của em

Xin lỗi vì đã để em phải đợi chờ.”

 

Một nữ sinh cấp ba ngồi bên cạnh cô đang say sưa hát theo điệu nhạc. Cô bé ấy đang ở độ tuổi luôn tràn đầy khát khao và mơ mộng về một tình yêu “duy nhất”. Haizz, em là độc nhất của thế gian này, là một kì tích mà anh có được... Cho đến giây phút này, Hiểu Khê vẫn cứ chọn lựa sự tin tưởng, bởi vì chỉ có tin tưởng thì mới có được kì tích. Cho dù “duy nhất” là thứ xa vời, không với tới được nhưng cô lại càng tin rằng đó là định mệnh đã an bài. Dù thế nào đi nữa, Hiểu Khê vẫn cứ vui vẻ sống từng ngày một.

Lúc cô quay lại quán bar Hương Dao lần nữa, anh chàng Chris, người hát chính trong ban nhạc đang say sưa hát bài Kiss from a rose. Những đôi nam nữ đến đây uống rượu đắm chìm theo điệu nhạc.

“Em muốn uống gì?” Nhìn thấy Hiểu Khê, anh chàng Jay chủ quán cảm thấy rất vui vì lâu không gặp.

“Single Malt Anonc.” Hiểu Khê mỉm cười. Những lúc như thế này, chỉ uống rượu vang thì không thể sảng khoái được, Hiểu Khê dần dần mê rượu Single Malt, thứ chất lỏng màu vàng kim hoặc màu hổ phách. Khi loại rượu này đi vào cổ họng, khi nó thiêu đốt các tế bào trên cơ thể, Hiểu Khê mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của mình, cảm nhận rằng cô vẫn đang sống, vẫn còn hít thở không khí.

“Lâu rồi không thấy em đến đây, dạo này em phát tài ở đâu rồi?” Jay đích thân pha chế rượu cho Hiểu Khê.

“Phát tài gì chứ, phải nói là đi dưỡng thương mới chuẩn xác!” Cô mỉm cười trả lời, đồng thời cũng lắc lư thân người theo điệu nhạc.

“Dưỡng thương? Xem ra là vết thương tình rồi. Ly này anh mời!” Anh ta đặt ly Single Malt màu vàng đã pha chế xong trước mặt Hiểu Khê “Có phải bất cứ người con gái nào đến quán bar uống rượu đều được anh mời không? Nên biết là ở một nơi thế này, có rất nhiều phụ nữ mua rượu để say đấy!”

“Không giống nhau, anh mời em ly này là rượu chúc mừng, còn với những người phụ nữ uống rượu tìm say thì anh nhất định không để họ uống quá chén.” Jay đẩy ly rượu đã pha chế xong ra trước mặt Hiểu Khê.

“Được, vậy cảm ơn anh.” Hiểu Khê nâng ly, một hơi cạn sạch.

Toàn thân cô bắt đầu nóng rực lên, ba phần ngà ngà say, chỉ còn bảy phần tỉnh táo.

“Anh có biết vì sao em lại mê loại rượu này không?” Hiểu Khê chỉ vào ly rượu trước mặt, hỏi Jay.

“Xin rửa tai lắng nghe!”

“Single Malt đích thực là một loại rất ngon, em thích sự thuần khiết, cuồng nhiệt độc nhất vô nhị của loại rượu này. Chai rượu được làm từ những bông lúa mạch thượng hạng, họ chọn giống, ủ cho nảy mầm rồi đem phơi khô, chà xát, xay nát ở cùng một công xưởng. Trải qua hơn ba năm, cuối cùng mới đóng thành chai. Còn những loại rượu Whisky khác thường được chọn từ hạt lúa, ngũ cốc ở các công xưởng khác nhau, thuộc những năm khác nhau rồi nấu lên theo phương thức riêng của từng người nấu rượu.

Khi uống các loại rượu Chivas thì chẳng khác nào đang ăn đồ ăn sẵn Mc Donald, không có gì mới mẻ và bất ngờ cả. Nhưng khi thưởng thức Single Malt, ta có thể tĩnh tâm nếm mùi vị cuộc sống của nơi đã vun trồng ra hạt giống tạo nên loại rượu này. Mỗi một chai rượu đều mang đến cho chúng ta một hành trình du ngoạn độc nhất vô nhị, làm phong phú thêm trải nghiệm trong cuộc đời của chúng ta.” Toàn thân nóng rực, cô thao thao bất tuyệt mãi không ngừng.

Đến bây giờ, Hiểu Khê vẫn yêu thích sự thuần khiết và độc nhất vô nhị. Tại sao chứ? Bởi vì nó hiếm có. Như vậy chẳng phải rất giống với những tình yêu thuần khiết sao?

 

 

4.      Thực ra mỗi chúng ta đều là một thành phố

“Có nhiều khi, chúng ta làm nhiệm vụ của chiếc phao cứu sinh, phao cứu sinh rất hữu dụng, nhưng vấn đề là sau khi người ta được cứu rồi thì sẽ đẩy mình vào xoáy nước sâu thẳm.

Nhìn nhận một người phụ nữ có hai thời điểm: thứ nhất là khi có được tình yêu, thứ hai là khi đánh mất tình yêu.”

*

Sau lễ thành hôn, Lưu Hiên và vợ mới cưới đi hưởng tuần trăng mật ở đảo Maldives, vì vậy, ở công ty rất bận rộn và vô cùng nhạt nhẽo. Năm trước, trong công ty vẫn còn đông vui nhộn nhịp đến mức đau đầu, vậy mà giờ đây, sau khi giảm tôi đa lượng nhân viên, người nào người nấy đều phải tích cực làm việc nhiều hơn gấp bội, những dịp lên mạng tán gẫu cùng đồng nghiệp càng ngày càng trở nên hiếm hoi. Gọi điện thoại, gửi bản fax, trả lời thư, thăm hỏi khách hàng, kí kết hợp đồng, xử lí tranh chấp... Ngày nào cũng bận rộn với những công việc này, suốt ngày suốt buổi, cả tuần cả tháng. Nhiều khi làm tăng ca đến tận một giờ đêm mới về đến nhà, cô mệt mỏi nằm ra giường, cảm giác như mình là một trái cam đã bị vắt kiệt hết nước bên trong, chỉ còn lại đúng cái xác mà thôi.

Ngoài Trác Nhiên ra, Hiểu Khê chẳng còn người bạn tri âm nào khác.

Cuộc sống của cô bắt đầu trở nên yên bình.

Cô cũng bắt đầu học cách tận hưởng sự yên bình hiếm có này.

Hiểu Khê thường tắt di động trước chín giờ tối để đảm bảo không có ai làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của mình; thỉnh thoảng mua một hộp bắp rang bơ lớn rồi ngồi ở hàng cuối cùng trong rạp chiếu phim, tùy theo tình tiết của phim mà cười lớn hoặc bật khóc tu tu; dành thời gian đi đến các vũ trường, nhảy nhót cho tới khi toàn thân nóng phừng phừng, sau đó uống Single Malt, cho đến khi đã ngà ngà hơi men, cô mới liêu xiêu về nhà.

Lại một buổi tối cuối tuần, Hiểu Khê định về nhà thay trang phục rồi đến quá bar Hương Dao trên đường Hảo Vận để nghe nhạc sống, nhưng vừa bước ra khỏi tòa nhà công ty thì cô liền nhìn thấy Phó Vân. Anh đang khoanh tay lại, đứng trước chiếc xe Audi của mình. Thấy Hiểu Khê bước ra, Phó Vân lập tức chạy vòng qua mở cửa xe cho cô, giống như một người tài xế tận tụy.

Hiểu Khê liền dừng lại, nhìn anh mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ: “Có lẽ anh đang muốn nói với mình chuyện gì, nếu không, tại sao sau khi mất tung mất tích hai tháng trời lại đột nhiên xuất hiện trước mặt mình chứ?” Hiểu Khê ngồi vào xe anh, thắt dây an toàn lại.

Phó Vân bật nhạc lên, đó là bài hát của Norah Jones mà cô yêu thích nhất.

“Gần đây anh khỏe chứ?” Hiểu Khê nhìn vào tấm kính trước mặt hỏi.

“Hiểu Khê, chúng ta đừng nói chuyện xa lạ như vậy được không?”

Hiểu Khê không nói gì nữa, lặng thả hồn mình vào âm nhạc, để mặc cho anh đưa cô đi bất cứ đâu. May mà vẫn còn có bài Come away with me xua đi sự im lặng giữa hai người.

“And I want to walk with you

On a cloudy day

In fields where the yellow grass grows knee-high

So won’t you try to come

On a mountain top

Come away with me

And I never stop loving you...”

 

Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, chiếc xe dừng lại trước một dãy biệt thự ở khu Thông Châu43[43]. Những căn biệt thự ở đây mang đậm phong cách miền quê phía Nam nước Pháp: Mái nhà màu cam, bờ tường sơn màu vàng chanh, cửa sổ màu xanh sẫm, bốn bề bao bọc bởi cọc gỗ và bờ rào trồng đầy hoa, màu tím, màu hồng, màu đỏ, từng đóa hoa để mặc gió trêu đùa, tỏa mùi hương hoa dìu dịu, ngát thơm, giống hệt như căn nhà gỗ trong truyện cổ tích mà bố vẫn hay kể cho cô nghe thuở nhỏ. Khi Hiểu Khê nhìn thấy cảnh vật này, cô có cảm giác như mình đang ở trong một đường hầm thời gian.

“Thế nào? Em có thích không?” Phó Vân quay sang, thì thầm bên tai Hiểu Khê.

“Căn nhà đẹp như trong mộng thế này nói không thích thì chẳng phải quá giả tạo sao?” Hiểu Khê trả lời, nếu nói nụ cười của cô có thể che giấu được tâm trạng thì ánh mắt lại chẳng thể lừa nổi ai hết.

Phó Vân rút chìa khóa ra mở cửa rồi nói: “Mời vào!” Anh vừa hoàn thành vai diễn một lái xe tận tụy, giờ lại giả thành anh lễ tân nhiệt tình. Cô thật sự không hiểu nổi anh đang định giở trò gì nữa.

Khi bước vào cản nhà, cô đưa mắt nhìn ngắm xung quanh. Vật dụng và đồ trang trí trong nhà mang đậm phong cách miền quê. Phó Vân đưa Hiểu Khê đi tham quan một vòng, cuối cùng, cô ngồi xuống chiếc sô pha, uống một ngụm nước rồi nói: “Phó Vân, anh đưa em đến đây rốt cuộc là để làm gì? Muốn em trang trí cho căn nhà này sao? Xin lỗi, em không phải là nhà thiết kế nội thất!”

“Hiểu Khê, chúng ta nói chuyện một chút nhé!”

“Em đã nói rất rõ trong thư rồi còn gì?”

“Anh không chấp nhận phán quyết tử hình từ một phía.” Phó Vân ngồi bên cạnh Hiểu Khê, nhìn vào mắt cô, thay đổi hẳn thái độ ngông nghênh trước đây. “Trước kia là do anh không đúng, anh đã không đối xử tử tế với em.”

“Trong chuyện tình cảm không có ai đúng ai sai, chỉ là thích hợp hay không mà thôi.” Khuôn mặt Hiểu Khê không chút biểu cảm.

“Hiểu Khê, nghe anh nói này, ngay từ lần đầu gặp em ở quán rượu vang, anh đã hoàn toàn rung động trước đôi mắt thuần khiết của em, trong lòng anh thầm nghĩ, trên thế giới này, sao vẫn có người con gái đáng yêu, chân thành đến thế? Nhưng vào lúc em rơi lệ, nói ra những đau đớn, buồn bã của bản thân, tầm trạng của anh rất phức tạp. Anh không biết đó là thương hại hay đố kị, thậm chí còn có chút phẫn nộ. Anh biết ban đầu, em không yêu anh, nhưng anh vẫn chấp nhận, anh không thể từ chối một người con gái đặc biệt như em, cho dù trong lòng em vẫn nghĩ tới một người đàn ông khác. Hiểu Khê, em có biết rằng anh đã rất nỗ lực để khiến em bất ngờ vào bữa tối đặc biệt hôm ấy, anh đã mất rất nhiều công sức mới nghĩ ra được. Anh hi vọng biết bao rằng đó thực sự là nước Vong Tình hay canh Mạnh Bà. Thế nhưng lúc nhìn thấy em tâm trạng thấp thỏm, căng thẳng, anh lại cảm thấy khó chịu, anh không thể nào biết được em yêu anh hay là đang lợi dụng anh, cho nên anh bắt đầu không vui, anh bắt đầu muốn lẩn tránh em. Đây chính là lý do mà em thường xuyên không tìm thấy anh. Tiệc sinh nhật mẹ anh lần trước, sở dĩ anh không mời em tham dự vì anh thực sự không đủ tự tin giới thiệu cho mẹ biết em là bạn gái của mình, bởi vì anh không biết sau khi giới thiệu em cho mẹ anh, biết đâu một ngày nào đó, khi em đột nhiên quay lại vòng tay của người tình cũ thì anh phải giải thích với mẹ ra sao. Trước đây, anh đích thực đã có rất nhiều, rất nhiều bạn gái, nhưng khi ở cùng với họ, anh chưa bao giờ cảm thấy hổ thẹn với chính mình. Xin hãy tha thứ cho anh, anh thực sự không ngờ em lại suy nghĩ quá nhiều và sâu sắc đến thế, thực ra anh cũng đã nghĩ quá nhiều. Anh xin lỗi, xin lỗi em...” Đôi mắt của Phó Vân long lanh, một giọt lệ tuôn trào khỏi bờ mi.

Nghe những lời Phó Vân nói, Hiểu Khê bắt đầu nghẹn ngào: “Anh đừng nói nữa, đừng nói nữa, anh không sai, không hề sai...”

“Hiểu Khê, một chiếc ghế gỗ, một căn nhà mộc, một người yêu thương mình, một bờ biển rộng, đó là tất cả mong muốn của anh. Mong muốn của anh không thể nào không có em được.” Phó Vân bước lại gần, ôm Hiểu Khê vào lòng. Người đàn ông thích mặc áo phông Doraemon, khuôn mặt tròn trịa đáng yêu, luôn ngạo nghễ trước đời lúc này đang ôm Hiểu Khê rất chặt.

“Chúng ta làm lại từ đầu được không?” Phó Vân thì thầm.

“Lúc này, đầu óc em đang rất hỗn loạn, chưa thể trả lời anh ngay được.” Hiểu Khê nói.

Một lúc sau, Hiểu Khê gạt nước mắt, mỉm cười rồi nói với anh: “Em đói rồi, đưa em đi ăn gì đi!” Chẳng biết bắt đầu từ lúc nào, Hiểu Khê đã có thói quen này, mỗi lần tâm trạng không vui hoặc hỗn loạn là cô lại vô cùng nhớ nhung các món ăn thơm ngon.

Lúc về đến nhà, Hiểu Khê đã suy nghĩ rất lâu, rất lâu. Bây giờ chính là lúc phải đưa ra quyết định sau cùng, nên nói lời từ biệt và phải đi tìm một vùng trời mới cho riêng mình.

Cuối cùng Lưu Hiên cũng đi hưởng tuần trăng mật về, Hiểu Khê đã viết sẵn thư xin từ chức rồi trình lên anh.

“Hiểu Khê, đến phòng làm việc gặp anh một lúc!” Trong điện thoại, giọng nói của Lưu Hiên vô cùng tức giận.

“Em thực sự khiến anh thất vọng, anh đã bồi dưỡng, đào tạo em hơn ba năm nay, bây giờ em nói đi là đi luôn được sao? Nói với anh, tại sao lại thế?” Khuôn mặt anh phẫn nộ, bất mãn.

“Binh sĩ không muốn làm tướng quân là binh sĩ không tốt, tương tự, nhân viên không muốn làm ông chủ cũng là nhân viên tồi.” Hiểu Khê bình thản nói, bởi vì cô dã chuẩn bị sẵn những câu nói này từ trước rồi.

“Hiểu Khê, em đừng có đùa nữa, bây giờ đang trong tình hình gì chứ, đang là khủng hoảng kinh tế đó. Dù em có chí lớn thế nào thì cũng nên nhẫn nhịn, cũng phải chờ đợi chứ!” Lưu Hiên chẳng thể nào nhẫn nại thêm được nữa, anh đứng bật dậy khỏi chiếc ghế.

“Em muốn đến châu Âu.” Hiểu Khê nhẹ nhàng nói.

“Em tới châu Âu làm gì chứ? Đi tìm một người đàn ông tóc vàng mắt xanh rồi sinh một đứa con lai xinh đẹp sao?”

“Cái đó cũng rất có thể. Em muốn đi châu Âu tìm những câu chuyện cổ tích, đi tìm giấc mộng lãng mạn, thuần khiết của mình, nói không chừng chàng bạch mã hoàng tử của em đang ở Châu Âu cũng nên.” Mặt cô không chút biểu cảm.

“Được thôi, vậy anh chúc phúc cho em, chúc em sớm tìm được những câu chuyện cổ tích, tìm được bạch mã hoàng tử của riêng mình.” Lưu Hiên gạt tay, tất cả tài liệu, văn kiện trên bàn làm việc đều loạn thành một đống.

“Cảm ơn anh.” Hiểu Khê quay người bước đi, khóe mắt đong đầy nước, cô vội ngẩng đầu để nước mắt không trào ra ngoài.

“Muốn khóc thì cứ khóc, khóc cho thật sảng khoái vào!” Lưu Hiên đưa cô một tờ giấy thấm.

Bởi vì có đầy đủ các giấy tờ cần thiết, đảm bảo về tài chính nên Hiểu Khê làm xong thủ tục xuất ngoại một cách thuận lợi và nhanh chóng. Trước khi lên máy bay đi Pháp, Hiểu Khê quay đầu nhìn bầu trời âm u ở Bắc Kinh, từ giờ về sau, chẳng biết đến lúc nào, cô mới có thể nhìn lại cảnh vật nơi này. Hiểu Khê gửi một tin nhắn cho Phó Vân: “Vân, thực ra mỗi người chúng ta đều là một thành phố, hoa lệ, cô độc, đợi chờ cái chết và luân hồi chuyển kiếp. Cảm ơn anh đã để em được tái sinh.”

 

 

5.      Nhất thời không cẩn thận liền trở thành một chú trâu cày đất

“Phụ nữ trên thế giới này có hai loại: mèo Ba Tư và trâu cày đất. Mèo Ba Tư chưa chc đã sống thoải mái, thanh thản hơn so với trâu cày đất, mỗi người đều có một nỗi khổ riêng.”

*

Ba năm trôi qua, sau khi đã đi du lịch khắp châu Âu, nụ cười của Hiểu Khê lại càng thêm tự tin, cuộc sống cũng trở nên bận rộn hơn. Tận dụng chút vốn liếng và quan hệ đã tích lũy được khi còn ở trong nước trước kia, cộng thêm lúc sang châu Âu du lịch, cô gặp đúng thời cơ thuận lợi nên hiện tại, Hiểu Khê đã có một công ty ngoại thương của riêng mình.

“Từ chiếc túi sách bằng vải thuở nhỏ đến chiếc LV Speedy hồi bắt đầu đi làm, rồi chiếc Chanel 2.55 khi bắt đầu yêu đương, sau đó là chiếc Hermes Kelly lúc đi du lịch, những chiếc túi không phải đã chứng kiến quá trình trưởng thành của chúng ta? Những chiếc túi không phải đã ẩn chứa biết bao tâm sự của người phụ nữ? Những thỏi son môi lúc hẹn hò, giấy thấm lúc khóc lóc và cả những dây số điện thoại đáng nhớ nào đó nữa...” Hiểu Khê bình thản nói, ba năm bên châu Âu quả nhiên đã không uống phí, cô ngày càng có khí chất, ngày càng tự tin hơn, toàn thân toát lên sự nhã nhặn đặc trưng của phụ nữ Pháp. Điều này khiến cho Trác Nhiên hoàn toàn kinh ngạc. Người phụ nữ trước kia suốt ngày sụt sùi khóc lóc, không ngừng xin lời tư vấn tình yêu của cô giờ đây chẳng thể tìm lại được nữa. Người phụ nữ trước mặt cô đã từ một con sâu bé nhỏ lột xác trở thành một chú bướm xinh đẹp bay lượn tự do trên bầu trời.

Tình yêu có thể phản bội bạn, nhưng những chiếc túi thì sẽ không bao giờ làm vậy. Đây chính là triết lí túi xách của Hiểu Khê.

Trong mắt mọi người, Hiểu Khê có rất nhiều thứ khiến những cô gái khác phải ngưỡng mộ: sắc đẹp, trí tuệ, thành đạt, còn cả những chiếc túi xách đắt tiền nữa, nhưng cô lại chẳng có tình yêu.

Vốn dĩ chỉ muốn làm một chú mèo Ba Tư, nhưng vô hình trung cô lại trở thành một chú trâu cày đất. Đây chính là niềm vui bất ngờ mà bề trên đã ban xuống cho cô sao? Lúc gặp lại Nguyên Kiệt, người trước kia cô đã từng yêu sâu sắc, Hiểu Khê không ngờ lại cảm thấy anh xa lạ đến thế. Ngoài những lời thăm hỏi xã giao thì giữa họ chẳng còn gì nữa.

Hiểu Khê và Trác Nhiên hẹn nhau đến siêu thị điện máy. Trác Nhiên sắp kết hôn, nói chính xác là ôm con kết hôn. Nếu như không phải vì đứa trẻ, Trác Nhiên với cá tính mạnh mẽ đó còn lâu mới chịu đi vào vòng luẩn quẩn hôn nhân ấy. Hiểu Khê đã từng hứa rằng nếu như Trác Nhiên kết hôn, nhất định sẽ tặng cô ấy một chiếc đèn thủy tinh lộng lẫy, sang trọng.

“À đúng rồi, hệ thông nhà hàng của anh ta đã có hơn mười chi nhánh trong nước, hơn nữa còn đạt được danh hiệu nhà hàng phong cách Pháp được người tiêu dùng yêu thích nhất toàn quốc nữa đấy.” Trác Nhiên vừa lái xe vừa nói.

“Ai cơ?” Hiểu Khê hỏi.

“Đã biết rồi còn cố tình hỏi.” Trác Nhiên bĩu môi. Tất nhiên, cô biết rằng người mà Trác Nhiên nói đến chính là Phó Vân. Ngoại trừ Phó Vân ra, cô không còn quen biết thêm bất cứ người đàn ông nào khác làm chủ các nhà hàng nữa.

“Cô không muốn nghe tình hình gần đây của anh ta sao?” Trác Nhiên quay đầu sang hỏi.

“Cô muốn tôi hỏi điều gì về anh ấy chứ? Được rồi, thế anh ấy đã kết hôn chưa?”

“Hình như sắp đính hôn rồi.”

, người có tình cui cùng cũng trở thành người một nhà, à không, người có duyên rồi cũng trở thành người thân.” Hiểu Khê hình như đã đoán trước được những việc này. Đột nhiên, Hiểu Khê nhớ tới Lưu Hiên, người đã nói câu này với cô, người đàn anh cùng trường, người cấp trên tốt bụng, tâm lí và trên hết là vị thần hộ mệnh tuyệt vời của cô bao năm qua.

“À đúng rồi, anh ấy sao rồi? Có phải con anh ấy đã hai tuổi rồi không?” Hiểu Khê ngước đầu hỏi Trác Nhiên đang vừa lái xe vừa bôi son dưỡng môi.

“Anh nào hả?” Trác Nhiên cố tình chọc ghẹo.

“Lại còn anh nào nữa?”

“Lưu Hiên hả? À, tôi không biết rõ lắm, hình như anh ấy đến Thượng Hải phát triển sự nghiệp rồi, tôi thực sự không rõ tình hình đâu.” Trác Nhiên nhún vai trả lời.

Lúc trở về nhà đã là xế chiều, một dì gần trong khu nhà nói với Hiểu Khê. “Hiểu Khê, cháu có chuyển phát nhanh quốc tế này, từ Prague đấy!”

Hiểu Khê mở bưu kiện ra, thì ra là thư của Joe. Joe là người đàn ông mà Hiểu Khê quen biết khi làm thêm ở nước Pháp, 32 tuổi, người lai hai dòng máu Anh và Pháp, một kiến trúc sư có tiền đồ xán lạn. Lúc biết Hiểu Khê muốn đến thăm quan thành phố Prague, anh đã bỏ cả một dự án kiến trúc, tình nguyện làm hướng dẫn viên du lịch cho cô hơn một tháng trời.

Mở thư xem, cô nhìn thấy ba chữ tiếng Anh rất to: “Waiting for you.” Hiểu Khê cầm bức thư, nhìn rất lâu, rất lâu. Đây liệu có thể coi là cuộc gặp gỡ tuyệt vời trong chuyến du lịch dài ngày của cô không? Nhưng Hiểu Khê cũng rất rõ một điều, cuộc gặp gỡ tuyệt vời còn khoảng cách rất xa so với thiên trường địa cửu.

Sau mấy năm trời, Nguyên Kiệt gặp lại Hiểu Khê, tối hôm đó, anh không tài nào ngủ nổi, nằm hồi tưởng lại những hình ảnh trước kia khi vẫn còn ở bên cô.

Hiểu Khê của trước kia luôn ngây thơ, lạc quan, đáng yêu, trong sáng, vô ưu vô lo, giống như một đóa hoa hồng tuyệt đẹp mà có gai nhọn. Còn Hiểu Khê của hiện tại, thản nhiên, tao nhã, thông minh, tươi tắn, xinh đẹp, bí ẩn, giống như một đóa bách hợp tươi mới, nở rộ sắc xuân.

Có điều, đến sau cùng, anh vẫn cứ để vuột mất Đỗ Hiểu Khê. Anh biết rõ mình đã làm tổn thương Đỗ Hiểu Khê rất sâu sắc, cho nên, anh cũng chẳng dám cầu xin sự tha thứ từ Hiểu Khê nữa.

Có lẽ, cả đời anh nên sống với vẻ ngoài huyên náo, sôi nổi còn nội tâm lại luôn cô độc, trầm lắng thế này. Nguyên Kiệt thực sự có thể có được rất nhiều người phụ nữ, nhưng người phụ nữ có thể khiến anh không cảm thấy đơn côi ngoại trừ người tình đầu tiên chính là Hiểu Khê. Chẳng còn bất cứ ai khác nữa, giống như người tình đầu tiên, giống như Đỗ Hiểu Khê đã từng yêu anh sâu đậm tới mức đó.

Nguyên Kiệt cũng biết rõ một điều, những người phụ nữ vây quanh anh đều có một ý đồ mưu cầu lợi ích nào đó. Sau Hiểu Khê, anh chẳng còn gặp được người con gái nào yêu anh chân thành sâu sắc đến vậy nữa. Có lẽ phụ nữ bây giờ hầu hết đầu thực dụng và mưu mô, còn anh thì quá chán ghét trò chơi hiện thực phũ phàng, tàn khốc như thế này rồi. Anh nhớ người con gái là mối tình đầu của anh, cô ấy đã chọn đi theo anh ngay từ lúc anh còn hai bàn tay trắng, không có cái gì. Anh nhớ đến Đỗ Hiểu Khê, người đã chân thành, nồng nhiệt trao gửi trái tim mình cho anh. Những thứ tốt đẹp này bản thân anh rốt cuộc cũng chẳng có phúc phận đạt được.

Đây có lẽ chính là báo ứng của anh. Nguyên Kiệt đứng trước cửa sổ, ngoài kia mấy chiếc lá thông cũng như đang khẽ khàng than thở.

 

6.      Cô công chúa nhỏ yêu thích những câu chuyện cổ tích thuở còn thơ ấy

“Mỗi người phụ nữ đều có hai ảo mộng, một là ảo mộng làm cô bé Lọ Lem, hai là ảo mộng làm công chúa. o mộng đầu tiên là tình yêu duy nhất của ai đó, còn ảo mộng thứ hai thì được muôn vàn người ao ước.”

*

Hiểu Khê biết rõ rằng mình còn có chuyện quan trọng hơn tất cả mọi thứ nên cô nhanh chóng đặt vé máy bay về Phúc Kiến.

Cô lại trở về với cố hương, về với bờ biển bao la, quen thuộc ngày nào, về với bến bờ ấm áp, tràn đầy tình thương kia. Mẹ cô vào mỗi buổi hoàng hôn đều đứng bên bến cảng đợi bố quay trở về, bà tin chắc rằng rồi có một ngày bố cô sẽ trở lại. Mẹ phải ở đây để chờ đợi bố nên mẹ không chịu đi bất cứ nơi nào khác.

Hoàng hôn, vẫn như hai mươi năm trước, Hiểu Khê lại cùng mẹ đứng ngoài bến cảng, thuyền đánh cá lần lượt ghé vào bến, những người đàn ông vạm vỡ vác từng mẻ cá lớn xuống thuyền còn người nhà thì nhanh chóng ra đón họ.

“Hôm nay con có ngoan ngoãn, nghe lời không? Đã làm bài tập chưa?”

Con làm xong từ lâu rồi.” Hiểu Khê đắc ý ngẩng cao đầu chờ đợi lời khen thưởng từ bố.

“Ngoan quá, con xem, bố mang về cho con cái gì này!”

Những câu chuyện cổ tích thế giới kinh điển!

“Con phải nghe lời học giỏi thì mỗi tối bố mới kể chuyện cổ tích cho con nghe!”

Cảnh tượng hai mươi năm trước, Hiểu Khê sẽ không bao giờ quên. Chỉ có điều, đến nay, bố cô đang ở nơi nào? Sinh ra từ biển rồi cuối cùng cũng về với biển. Cả một đời của b vẫn chẳng thể nào thiếu biển cả được. Có lẽ sau cùng, ông đã dùng cách này để trở thành một phần của nó. Hiểu Khê bất giác cảm thán.

Nhìn đường chân trời xa tít mù trên mặt biển, hồi ức đọng lại giống như những hạt cát li ti.

Đỗ Hiểu Khê thuở bé luôn hi vọng mình sẽ trở thành một người có cuộc sống yên bình, phẳng lặng, chỉ cần sống đơn giản, cả một đời thuận lợi bình an, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ cần có một công việc đủ làm no dạ dày, cùng một người đàn ông sống cuộc đời không tranh giành, sau đó yêu thương nhau đến đầu bạc răng long. Cô vốn tưởng điều đó là dễ dàng, nhưng sau này, Hiểu Khê mới biết rằng, mỗi bước đi trên đường đời đều không thể theo đúng như dự tính hay hoạch định của bản thân, và có nhiều chuyện đã xảy ra thì không thể quay đầu lại nữa.

Lớn lên bên bờ biển, vỏ sò, vỏ ốc, lưới đánh cá chính là đồ chơi, cá biển là bạn bè, thuyền là nơi chơi đùa, cũng là tòa thành có thể di chuyển trên nước của cô.

Hiểu Khê vẫn còn nhớ rõ chuyện vui vẻ nhất thời niên thiếu của mình chính là đứng bên bến cảng, kiễng chân, chờ đợi chiếc thuyền đánh cá của bố về. Bởi vì cô biết rõ rằng bất kể thuyền có đầy cá hay không, bố nhất định vẫn sẽ mang về cho cô một túi đầy những đồ chơi được lấy từ biển cả như san hô, vỏ ốc...

Khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả bến cảng, các ngôi sao dần dần leo lên bầu trời, ánh đèn của những ngôi nhà gần đó mờ mờ ảo ảo, trên bờ biển chỉ lấp ló ánh sáng của ngọn đèn hải đăng, cả bến cảng vô cùng tĩnh lặng và vô cùng ấm áp. Cô cứ ngồi trên chiếc ghế đá ở bến cảng, đếm từng chiếc thuyền cá cập bến, đợi b trở về.

Có đôi lúc, Hiểu Khê thực sự không hiểu nổi tình yêu của bố và mẹ, giữa hai người không hề có bất cứ lời nói tình tứ, ngọt ngào nào, cũng không có hoa hồng và sô cô la, thậm chí còn hay cãi nhau vì những chuyện lặt vặt củi lửa trà nước. Nhưng sau đó, cô liền nghĩ tới những ngày mẹ nắm lấy đôi tay bé nhỏ của mình, đứng bên bến cảng đợi bố quay về, khi sóng to gió lớn, mẹ ôm chặt cô vào lòng, thì thầm an ủi: “Bố sắp về rồi, ngoan nào, nhất định bố sẽ mang rất nhiều quà về cho con.”

Chiếc thuyền của bố rất nổi bật, không phải vì nó to lớn mà bởi chiếc cờ cắm đầu thuyền là do mẹ đích thân thêu. Lá cờ màu đỏ bên trên có thêu một hình ngôi sao. Có lần, Hiểu Khê đã từng hỏi mẹ: “Ngôi sao trên lá cờ đó có hàm ý gì?” Mẹ liền vuốt mái tóc cô rồi nói: “Bảo bối ngoan của mẹ, khi bố con đi đánh cá ngoài khơi xa, ngôi sao này sẽ phù hộ cho bố con và chiếc thuyền được bình an quay trở về.” Khi trông thấy chiếc thuyền của bố, cô liền rời khỏi vòng tay của mẹ, vỗ tay lia lịa, nhảy về phía trước rồi hét lớn: “Bố về, a, bố về!” Hiểu Khê thường chạy về phía các món quà một cách thích thú, mẹ cô đi theo sau, lúc Hiểu Khê đang ngắm nghía các món quà, mẹ thường bảo với bố rằng: “Ông xem, ông lại đen đi rồi.”

“Đen đi thì có sao đâu, trông càng khỏe mạnh.” Bố cười ha ha, vừa nói vừa rút một xấp tiền nhăn nheo từ túi ra đưa cho mẹ, còn bà thì thận trọng nắm chặt trong tay.

Hiểu Khê vẫn còn nhớ vào một buổi tối sóng to gió lớn, bố đang đi biển. Cô bị tiếng sét làm tỉnh giấc, lúc ấy, cô nhìn thấy mẹ mặc một chiếc áo mỏng, đang đi đi lại lại bên cửa sổ, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Bồ tát phù hộ, Bồ tát phù hộ.” Tối hôm đó, mẹ không chợp mắt được. Sau này, Hiểu Khê mới hiểu, đó chính là tình yêu. Đêm nào mẹ cũng chờ bố quay về, nhưng vào những đêm mưa to gió lớn, mẹ lo tới mức chẳng thể nào chợp mắt nổi. Lúc đó, cô cảm thấy tất cả mọi thứ đều là lẽ đương nhiên cả, giống như mẹ ngày ngày đợi chờ bố về, giống như việc mẹ thường xuyên cầu trời khấn phật phù hộ cho bố, giống như việc bố cam tâm tình nguyện đem hết số tiền kiếm được đưa cho mẹ. Cô cứ tưởng rằng tất cả mọi người, mọi gia đình trên đời này đều sống như vậy, chưa bao giờ cảm thấy những điều này đáng quý đến nhường nào, mãi cho tới khi bước chân đến chốn đô thị hoa lệ, cô mới biết được những chuyện phản bội, li hôn đây bình thường như chuyện cơm bữa mà thôi.

Hiểu Khê còn nhớ, lúc đó cô mới năm tuổi - cái tuổi mà chỉ cần ăn kẹo và những câu chuyện cổ tích thì đã thấy vui sướng lắm rồi.

một vương quốc xa xôi, có một quc vương và hoàng hậu nọ, hai người vô cùng khao khát có một đứa con. Thế là ngày ngày, họ thành tâm cầu khấn trời đất, thánh thần.

“Xin Thượng đế, chúng con đều là quốc vương và hoàng hậu tốt, xin Người hãy ban cho chúng con một đứa con!”

Không lâu sau, hoàng hậu sinh hạ một cô công chúa nhỏ vô cùng dáng yêu. Cô công chúa này da trắng như tuyết, môi đỏ như son nên quốc vương và hoàng hậu dã đặt tên cho cô bé là Bạch Tuyết.

 

Từ đó, công chúa và hoàng tử sống hạnh phúc mãi mãi bèn nhau.”

Câu chuyện cổ tích đầu tiên bố kể cho Hiểu Khê nghe chính là Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn, cô nhớ rõ phần mở đầu, cũng nhớ rõ phần kết thúc nhưng lại quên mất rằng trong quá trình tìm đến hạnh phúc của Bạch Tuyết có sự tồn tại của bà mẹ kế - một hoàng hậu vô cùng ác độc.

“Biển cả mênh mông có làn nước xanh biếc vô ngần, giống như những cánh hoa tươi đẹp khoe sắc và thanh trong vô cùng như một tấm thủy tinh sáng chói. Tuy nhiên, biển cả cũng sâu thăm thẳm, sâu ti mức không thể nào tìm được đáy ở chỗ nào. Muốn từ đáy biển lên đến mặt nước, phải có rất nhiều, rất nhiều lâu đài liên kết lại. Nơi đó còn có biết bao người đang sống ở nơi đáy biển sâu thẳm ấy.”

“Sau đó thì sao ạ?” Hiểu Khê thường nằm trên chiếc giường gỗ nhỏ, mãi không chịu đi ngủ, mở to đôi mắt đen láy hỏi bố.

“Ngoan ngoãn đi ngủ đi, đây là câu chuyện cổ tích mà ngày mai, bố sẽ kể cho con nghe, truyện Nàng tiên cá của nhà văn vĩ đại Andersen.” Đứa con gái bé nhỏ với đôi mắt to đen láy này muốn bố kể hết truyện cổ tích ngay, còn b thì luôn kiên quyết để sang ngày mai mới kể nốt. Tất cả mọi thứ ông đều có thể chiều theo ý của con gái, chỉ duy mỗi truyện cổ tích thì tuyệt đối không kể hết trong một đêm, giống hệt như nàng Shéhérazade trong Nghìn lẻ một đêm vậy. Câu chuyện đang đến đúng lúc cao trào nhất thì nàng đã vội vã dừng lại.

Nghe bố nói vậy, Hiểu Khê đành ngoan ngoãn kéo chăn, tắt đèn, tiếp tục suy nghĩ về câu chuyện cổ tích bố kể trong giấc mơ, sau đó tỉnh giấc lại mong nhanh đến tôi để bố kể tiếp câu chuyện kia.

“Chỉ khi một người thực lòng yêu cô, coi cô quan trọng hơn cả bố mẹ của cậu ta, chỉ đến lúc cậu ta đặt hết mọi tâm tư tình cảm vào cô, chỉ khi cậu ta yêu cầu cha xứ đặt tay phải của cô lên tay mình, thề nguyện bây giờ và tương lai mãi mãi sẽ chung thủy với mình cô thì linh hồn của cậu ta mới chuyển sang người cô, như vậy, cô mới có được niềm vui của con người. Cậu ta sẽ cho cô một linh hồn, đồng thời cũng khiến cho linh hồn của cậu ta mãi mãi bất diệt. Ta có thể cho cô một loại thuốc để uống. Cô mang theo lọ thuốc này, trước khi mặt trời mọc, hãy nhanh chóng bơi về phía đất liền, ngồi bên bờ biển, uống thứ thuốc này vào, sau đó, chiếc đuôi của cô sẽ được chia thành hai nửa, thu lại thành đôi chân tuyệt đẹp của con người. Nhưng sẽ rất đau đớn... giống như cầm một con dao rạch người cô ra vậy.”

“Bố ơi, nếu như đã đau đớn đến vậy thì sao nàng tiên cá còn muốn biến thành loài người chứ?”

“Con gái ngốc nghếch, đợi sau này lớn lên, con tự nhiên sẽ hiểu thôi.” Bố thường dùng đôi tay chai sần xoa xoa đầu cô.

Hiểu Khê ngoan ngoãn gật gật đầu nhưng cũng không hiểu lắm.

Hiểu Khê cứ như vậy lớn lên trong những câu chuyện cổ tích của bố, cô trở thành một con người luôn sống trong thế giới cổ tích, sống trong toà lâu đài do bố xây cho riêng mình, giữ mãi những bong bóng kì ảo tuyệt đẹp có trong các câu chuyện đó. Cô luôn sống một cách vô ưu vô lo, luôn tưởng tượng bỗng nhiên có một linh hồn bay vụt đến ban thưởng cho cô phép thuật vô biên, kì diệu, vừa có đôi giày thủy tinh vừa có chiếc xe bí ngô, sau đó sẽ được đánh thức bởi nụ hôn của một chàng hoàng tử đẹp trai, hơn nữa, cô còn là công chúa độc nhất vô nhị của chàng. Cô sống trong tòa lâu đài cổ tích của riêng mình nhiều năm, trồng hoa, nuôi thú, đọc những cuốn sách mà mình yêu thích.

Đến nay, tòa lâu đài mà bố xây lên cho Hiểu Khê đã hoàn toàn sụp đổ. Có lẽ chỉ khi đến nơi đất khách quê người, cô mới hoàn toàn thức tỉnh. “Bố, xin hãy tha thứ cho con, đã rất lâu rồi con không đến thăm bố.” Hiểu Khê thầm thì một mình, đôi mắt đẫm lệ. Ba năm nay, Hiểu Khê chưa một lần quay về nước, cô chỉ muốn quên hết mọi chuyện trong quá khứ, quên đi những quyến luyến tình cảm rắc rối đã qua, quên đi sự thực rằng người bố mà cô thương yêu nhất đã không còn trên thế gian này. Vết thương trong tim đó, cô không động tới thì liệu chăng sẽ như chưa từng có chuyện gì xảy ra sao? Hiểu Khê biết rõ rằng, chẳng qua mình chỉ đang trốn tránh sự thật mà thôi.

 

 

7.      Người đàn ông sẽ xây dựng tòa lâu đài cổ tích cùng mình là ai?

“Tất cả mọi thứ bao gồm cả tinh cảm và sự nghiệp, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ỷ bỏ ra tâm sức, yêu sâu sắc, được yêu sâu sắc, nhìn thấy những phong cảnh tráng lệ, đi qua những cảnh vật tươi sáng, trải qua nỗi cô đơn, hưởng thụ ánh hào quang chói lóa và những thứ xa x hào nhoáng, còn hành trình cuộc đời mình thì mới chi là điểm khởi đầu mà thôi. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là điểm khởi đầu.

Hiện thực luôn luôn tàn khốc và lạnh lùng, nhưng có thể khiến cho hiện thực được tốt đẹp, giản đơn như trong cổ tích thì bản thân mới thực sự dạt được thành quả và cuộc đời mới.”

Hiểu Khê quỳ trước bãi cát, ôm lấy trái tim đang trống trải của mình: “Bố, xin bố hãy yên tâm, con sẽ tìm được một người đàn ông chịu kể chuyện cổ tích cho con nghe, anh ấy không chỉ kể cho con nghe mà hai chúng con sẽ cùng nhau thêu dệt nên câu chuyện cổ tích của riêng mình. Cho dù có khổ sở, gian khó tới chừng nào thì con và anh ấy sẽ đặt từng viên gạch để xây dựng nên tòa lâu đài chỉ thuộc về chúng con. Anh ấy đến rồi đi, có thể khiến cho tòa lâu đài đó nghiêng ngả, nhưng con quyết sẽ không để nó sụp đổ. Bởi vì vẫn còn có con, có bố, niềm tin của bố con mình vẫn vô cùng mãnh liệt, trái tim con vẫn sẽ vô cùng ấm áp.”

“Hiểu Khê, đến giờ về nhà ăn cơm rồi.” Mẹ đứng phía sau Hiểu Khê, gọi cô về nhà ăn cơm. Cũng giống hệt như cảnh tượng hai mươi năm trước, nhưng vừa mới chớp mắt, bản thân cô bỗng chốc đã ba mươi tuổi rồi. Khi mọi người xung quanh đều đã kết hôn thì Hiểu Khê vẫn cứ đứng ngoài vòng hôn nhân mà bồi hồi suy ngẫm.

Là người phụ nữ ở tuổi ba mươi, cô không hề căng thẳng, lo lắng, bởi vì cô tin chắc rằng tất cả mọi thứ bao gồm cả tình cảm và sự nghiệp, bản thân mình đã từng toàn tâm toàn ý bỏ ra tâm sức, yêu sâu sắc, được yêu sâu sắc, đã được nhìn thấy những phong cảnh tráng lệ, đi qua những cảnh vật tươi sáng, trải qua nỗi cô đơn, hưởng thụ ánh hào quang chói lóa và những thứ xa xỉ hào nhoáng, còn hành trình cuộc đời mình thì mới chỉ là điểm khởi đầu mà thôi. Ba mươi tuổi vẫn chỉ là điểm khởi đầu.

“À đúng rồi, Hiểu Khê, có một người tự xưng là anh trai con, mỗi tháng đều bay tới đây chăm sóc, thăm hỏi mẹ, cùng mẹ đi tản bộ, nói chuyện bên bờ biển. Con nhận người anh trai đó lúc nào thế, tại sao mẹ lại không biết?”

Hiểu Khê ngây người vì kinh ngạc, cô chưa bao giờ nhận người anh nào cả.

“Mẹ, mau nói cho con biết đi, trông anh ấy thế nào?”

Mẹ mỉm cười. “Cậu ấy toàn kể cho mẹ nghe những chuyện của con thời đại học. Hiểu Khê, từ trước đến nay, con chưa bao giờ kể cho mẹ đấy, con không biết mẹ thích nghe tới mức nào đâu.”

Đại học? Lưu Hiên! Là anh ấy! Nhất định là anh ấy!

“Thế anh ấy còn nói với mẹ điều gì nữa không?” Hiểu Khê kéo kéo tay áo mẹ.

“Cậu ấy nói có để lại lời nhắn cho con trong trang web diễn đàn dành cho bạn bè, con tự đi xem đi!” Mẹ vỗ vỗ lên đầu Hiểu Khê.

Cô nhanh chóng chạy về nhà, mở hòm thư ra. Kể từ khi tốt nghiệp, cô chưa bao giờ mở ra xem. Khi những trang viết trước kia vô cùng quen thuộc hiện ra ngay trước mắt mình, Hiểu Khê hoàn toàn bất ngờ trước hơn năm mươi lời nhắn gửi đến từ cùng một người.

“Hiểu Khê, anh vẫn còn nhớ mãi lần đầu gặp em, dưới gốc cây trường xuân trước cửa thư viện trường, em bước về phía anh. Mặc chiếc váy màu trắng, em ôm cuốn truyện Hoàng tử bé vừa mượn trong thư viện, đi lướt qua anh. Anh quay đầu nhìn theo bóng dáng em càng ngày càng xa, cho tới khi biến mất khỏi tầm nhìn của anh. Có lẽ chính vào giây phút ấy, trong cuộc đời anh đã xuất hiện một bông hoa hồng kiêu kì, đôi mắt anh bắt đầu tìm kiếm bóng dáng ấy, con người ấy. Anh nghĩ rằng cả cuộc đời này, anh sẽ chẳng bao giờ quên được bóng dáng đó của em.

“Hiểu Khê, em có biết lúc đó anh đã tức giận thế nào không? Mãi mới lấy đủ dũng khí để hẹn em, vậy mà em nỡ thất hẹn, để mặc anh ngồi đợi em suốt ba tiếng đồng hồ. Sau đó, em còn bình thản nói rằng tưởng anh đang đùa. Hiểu Khê, anh quá thấu hiểu con người mình, trước kia đích thực là anh luôn đùa cợt, nhưng lần đó hoàn toàn không phải.”

“Hiểu Khê, em có biết sau khi anh thuyết phục được em gia nhập công ty của mình, anh đã vui tới mức độ nào không? Cuối cùng, anh đã có thể danh chính ngôn thuận nhìn thấy em hàng ngày, cho dù anh không bao giờ xuất hiện trong thế giới tình cảm của em, nhưng chỉ cần nhìn thấy em là anh đã mãn nguyện rồi.”

“Hiểu Khê, người con gái mà anh quen biết cuối cùng đã hẹn hò yêu đương rồi trở thành một Hiểu Khê xa lạ, như thể anh chưa từng biết vậy. Nhìn thấy bộ dạng em luôn như ở trên mây, làm việc không tập trung, trái tim anh thực sự đau nhói. Tại sao người đàn ông y lại không phải là anh? Nhưng rốt cuộc, Hiểu Khê cũng bắt đầu hẹn hò, đó là chuyện tốt, bởi vì đó là lựa chọn của em, bởi vì cuối cùng đã có một người đàn ông quan tâm chăm sóc em.”

“Hiểu Khê, khi anh nhìn thấy đôi mắt sưng đỏ của em, anh vừa vui lại vừa buồn bã. Anh vui vì cuối cùng em đã lại trở về tình trạng độc thân, buồn vì lần này em thực sự bị tổn thương nặng nề. Hiểu Khê, em là một thiên thần luôn sống trong thế giới cổ tích, khi chìm đắm vào tình yêu, thể nào em cũng sẽ giống như nàng tiên cá, làm sao lại không đau khổ được?”

“Hiểu Khê, anh biết rằng thỏa thuận của chúng ta là mãi mãi không bao giờ nhắc tới quá khứ ở công ty, anh biết em luôn đặt anh ở ngoài khoảng cách an toàn, không để anh lại gần quan tâm, chăm lo cho em. Em có biết anh đã vất vả thế nào không? Để quan tâm, chăm sóc cho em, anh buộc phải quan tâm chăm lo cho tất cả các nữ đồng nghiệp trong công ty, thế là anh đạt được danh hiệu người đàn ông tốt nhất nơi công sở, tất cả thứ này đều vì em mà có cả.”

“Hiểu Khê, khi anh mượn men say, lấy hết lòng can đảm bày tỏ tình cảm với em, vậy mà lại bị em vô tình cự tuyệt. Hiểu Khê, tại sao trong thế giới của anh, em luôn để lại một bóng dáng càng ngày càng khuất xa, mờ ảo? Đây chính là số mệnh của anh sao? Anh thực sự không phục.”

“Hiểu Khê, cuối cùng anh cũng biết rằng tình cảm chẳng thể nào ép buộc được. Trong tòa lâu đài tình yêu của em chẳng bao giờ có vị trí cho anh. Anh quá mệt mỏi, anh không thể đối xử bạc bẽo với người con gái luôn ở cạnh mình được. Hiểu Khê, anh sắp kết hôn rồi. Tạm biệt, lần này chính là lúc anh phải quay người bước đi.”

“Hiểu Khê, em đi rồi. Em đi châu Âu, đi đến Prague, thành phố của những câu chuyện cổ tích. Anh biết đó chính là giấc mơ của em. Anh cũng biết anh và em cách nhau quá xa, có lẽ em sẽ không bao giờ trở lại nữa, hoặc là em sẽ mang theo một anh chàng tóc vàng mắt xanh về cùng, thậm chí còn cả một đứa con lai xinh xắn nữa. Có điều, em cứ yên tâm, anh đã chôn chặt hình bóng em trong trái tim mình rồi.”

“Hiểu Khê, anh đã li hôn rồi. Xin đừng khuyên giải anh và cũng đừng phê phán anh! Anh chỉ không muốn phụ bạc cô ấy. Đúng thế, kết hôn là vì không muốn phụ bạc cô ấy, giờ li hôn cũng là vì không muốn phụ bạc cô ấy. Bởi vì tình yêu mà cô ấy muốn có, anh không bao giờ cho được. Cho nên, anh và cô ấy quyết định buông tha cho nhau. Anh đến Thượng Hải rồi. Có duyên thì gặp lại nhé!”

“Hiểu Khê, anh cùng với mấy người đồng nghiệp ở Thượng Hải đi hát hò. Anh hát bài Duy nhất của Vương Lực Hoành khiến cho các đồng nghiệp nữ thích vô cùng. Anh nghĩ chắc vì bài hát này chính là tâm trạng của anh nên anh mới hát truyền cảm được đến thế. Hiểu Khê, anh biết tình yêu không phải là thứ duy nhất trong cuộc sống, nhưng em lại là duy nhất trong thế giới tình cảm của anh. Đúng vậy, em chắc chắn luôn là duy nhất của anh. Anh luôn tự nói bên điện thoại: “Anh yêu em, anh thực sự yêu em, baby!” Anh đã không thể yêu em nhiều hơn chút nữa, kì thực, tình cảm đó đã vượt quá giới hạn của tình yêu...”

“Hiểu Khê, anh đã gặp mẹ của em, anh vẫn luôn tò mò về vùng quê nơi em sinh ra và lớn lên. Anh rất thích biển cả và đặc biệt muốn biết bờ biển đã ở bên em suốt, thời ấu thơ như thế nào. Có thể đi dạo, nói chuyện cùng mẹ em thật tốt biết mấy, mẹ em kể cho anh nghe rất nhiều chuyện thú vị của em hồi nhỏ. Thì ra, thời còn bé em nghịch ngợm, bướng bỉnh đến thế. Giây phút này, anh chợt cảm thấy đang ở rất gần, rất gần bên em. Có lẽ lúc này, em đã có người yêu ở châu Âu rồi, có lẽ em đã trở thành bông hồng của người khác, còn anh mãi mãi chỉ là con cáo đứng dưới gốc cây táo đợi chờ tình yêu, đợi chờ được thuần phục, cho dù trong cuộc đời, anh chỉ còn lại màu vàng của đồng lúa V/à tiếng gió rì rào bên tai...”

Đọc đến đây, khuôn mặt của Hiểu Khê đã đầm đìa nước mắt, trái tim cô cảm thấy rất đau đớn.

Còn nhớ lúc đó, con cáo có nói với hoàng tử bé một bí mật: “Chỉ khi dùng trái tim thì mới có thể nhìn rõ. Bản chất của đồ vật không thể nhìn bằng mắt thường. Chính vì cậu đã tốn quá nhiều thời gian vào bông hồng cho nên mới cảm thấy bông hồng ấy quan trọng đến mức đó.”

Thế giới rất rộng lớn mà cũng rất bé.

Hiểu Khê nhớ lại điệu nhảy vòng tròn từ thời còn học đại học, trong một sàn nhảy lớn, mọi người đều mặc trang phục đẹp đẽ, mỗi người mỗi vẻ, các đôi nhảy vào sàn rồi vây thành một vòng tròn. Bước nhảy hết sức đơn giản, cứ hai bước nhảy lại quay một vòng, sau đó bước sang bên cạnh rồi thay đổi bạn nhảy của mình. Chỉ cần bạn không ngừng khiêu vũ, cho dù có chuyển theo hướng nào thì kiểu gì cũng quay về người bạn nhảy ban đầu của mình.

Hiểu Khê đã tự khiêu vũ theo nhịp điệu của riêng mình, sau khi đi một vòng lớn, cô mới nhận ra mình lại quay về điểm khởi đầu.

Cô nhớ lại tòa thành Prazskyhrad tại thành phố Prague, trong lễ đường treo hai chiếc đèn khổng lồ, rực rỡ, mỗi ngọn nến trên chiếc đèn treo đó đều tỏa ra màu vàng lấp lánh. Trần nhà ở đây rất cao, lấy màu trắng làm màu sắc chủ đạo, trên mặt tường toàn đá màu trắng có rất nhiều hoa văn màu vàng, mỗi một bức họa trên tường đều được chạm khắc rất công phu, điệu nghệ.

Haizz, chúng ta đứng giữa chôn nhân gian, có khác gì một tòa lâu đài hoa lệ mà cô độc, cứ kiên cường, hiên ngang đứng vững giữa trời đất, chứng kiến biết bao cuộc tình hợp tan vui buồn xen lẫn? Chiếc đèn treo có huy hoàng, chói mắt đến mấy, tấm rèm cửa sang trọng đến đâu, cũng chẳng thể che giấu nổi sự lạnh giá ẩn chứa trong từng viên ngói, viên gạch của tòa lâu đài.

Chỉ duy nhất gia đình, duy nhất một người nào đó, duy nhất bản thân tràn trề tự tin thì mới có thể đem lại linh hồn căng tràn nhựa sống cho tòa lâu đài hào hoa ấy mà thôi. Hiểu Khê biết rằng hiện thực luôn luôn tàn khốc và lạnh lùng, nhưng có thể khiến cho hiện thực được tốt đẹp, giản đơn như trong cổ tích thì bản thân mới thực sự đạt được thành quả trong cuộc đời.

Tòa lâu đài còn đó mà truyện cổ tích đã mất rồi.

Khoảng cách khi hai người quay lưng lại với nhau rốt cuộc là bao xa? Chính là một vòng trái đất.

Sau khi đã đi cả một vòng lớn, Hiểu Khê lại đứng trước mặt người đàn ông này.

“Lưu Hiên, anh sẽ cùng em đi xây dựng tòa lâu đài chỉ thuộc về riêng đôi ta chứ?” Hiểu Khê thì thầm.