Bị Độc Thân

Chương 6 Ngọt ngào

Nếu n bạn phải lòng một đóa hoa sống một ngôi sao, vậy mỗi khi đêm đến, ch cần bạn nhìn lên bầu trời cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào, vui vẻ và hạnh phúc. Lúc ấy trong mắt bạn, tất cả các ngôi sao dường như đều đang nở hoa rạng r. ”

“Tất nhn rồi..."

“Cái này cũng giống nhưnước, bởi do trục quay và dây thừng mà mới kéo lên đưc. Nước giếng mà bạn cho tôi uống cũng giống như âm nhạc vậy Bạn có n nh không? Th nước này uống ngon miệng vô cùng..."

“Đương nhiên...”

“Đến đêm, bạn ngng đầu lên nhìn các ngôi sao, mặc dù ngôi sao của tôi quá bé nhỏ, không cách nào chỉ rõ ràng ngôi sao của mình rt cuộc nằm ở chỗ nào. Nvy cũng rất tốt. Bạn có thể cho rằng ngôi sao của tôi nằm trong bất cứ ngôi sao nào trên bầu trời. như vậy, bạn sẽ thích nhìn ngắm tất cả các ngôi sao, không phân biệt ngôi nào với ngôi nào… Và vì thế, tất cả những ngôi sao này đều trở thành người bạn của bạn.”

Hoàng tử bé - Antoine de Saint-Exupéry

 

 

1.      Vậy thì em sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh

“Cuộc sống mong manh dễ vỡ, xin đừng để vuột mất tình yêu.

Tội nghiệt trong tình yêu rất nặng nề, tha thứ cho người khác cũng chính là giải thoát cho bản thân mình."

*

n bão lớn nhất trong lịch sử mang tên Khải Na đã đổ bộ vào vùng Phúc Kiến, khiến cho các thôn làng ven biển gần như bị nuốt trọn, rất nhiều người mất tích. Vào đúng buổi chiều mà cơn bão Khải Na vừa qua đi, Hiểu Khê liên tục nhận được điện thoại, tất cả đều gọi đến hỏi thăm người nhà của cô, Hiểu Khê cảm thấy vô cùng ấm áp trong lòng. Các đồng nghiệp càng quan tâm đến cô hơn, cho cô những đặc quyền ưu đãi như một “nạn dân”.

Lưu Hiên bước tới trước mặt cô, dịu dàng nói: “Hiểu Khê, bất cứ lúc nào anh cũng có thể phê chuẩn cho em nghỉ phép. Em có chắc là không phải quay về ngay không? Không vấn đề gì đâu, không cần phải cố gắng ở lại, công ty vẫn còn rất nhiều nhân viên khác, đầu phải chỉ có mỗi mình em. Em cứ bàn giao công việc đang làm lúc này cho Flora là có thể nghỉ phép. À đúng rồi, nếu em vội thì anh bảo Tiểu Vương lấy xe đưa em đi.” Những lời nói quan tâm dịu dàng khiến Hiểu Khê cảm động muốn rơi nước mắt.

Lúc nhận được điện thoại hỏi thăm của Nguyên Kiệt, Hiểu Khê đã không còn nhận ra giọng nói của anh nữa.

“Anh là ai thế?”

Nguyên Kiệt xưng tên báo họ xong, Hiểu Khê khựng lại vài giây rồi mới kịp phản ứng lại.

Là anh ấy, Nguyên Kiệt!

Trước đây, cô mong ngóng nhận được điện thoại của anh biết bao nhiêu. Đó là người mà chỉ cần nhắc đến cái tên cũng khiến trái tim cô loạn nhịp, căng thẳng. Đó đã từng là người đàn ông khiến cô khó lòng mà tròn giấc mỗi đêm.

“Em đang ở đâu?” đầu dây bên kia là giọng nói của Nguyên Kiệt, vô cùng gấp gáp, căng thẳng.

“Em đang ở Bắc Kinh.”

“Em không sao chứ? Người nhà của em cũng không sao chứ?”

“Em vẫn tốt, người nhà của em cũng bình an vô sự.” Sáng nay, Hiểu Khê đã nói chuyện điện thoại với mẹ, bà nói vừa nhận được tin báo bình an của bố. Tạm thời bố cô đang lánh nạn ở một đảo nhỏ gần đó, đợi sau khi phong ba bão táp qua đi sẽ lên thuyền về nhà, cho nên lúc này, Hiểu Khê mới có thể an tâm như vậy.

Nguyên Kiệt dường như vẫn còn muốn nói thêm điều gì đó...

“Em còn phải quay về làm việc đây. Tạm biệt!” Hiểu Khê nhanh chóng kết thúc cuộc điện thoại. Nguyên Kiệt lúc này đã rời xa hẳn khỏi thế giới của cô. Mới chỉ có hai tháng ngắn ngủi mà cô gần như đã không nhận ra giọng nói của anh nữa. Giây phút này, cô cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui mà trước nay chưa từng có.

“Anh ta nhất định sẽ rất thất vọng, không ngờ mình lại hồi phục nhanh đến vậy, không ngờ mình có thể quên anh ta nhanh đến thế. Hẳn là còn đang lo lắng sợ rằng mình sẽ bám riết lấy anh ta mãi không buông, ai ngờ mới đến ngày hôm sau, mình đã quên béng số điện thoại và giọng nói của anh ta rồi.” Hiểu Khê ngồi trước bàn làm việc, cố bình tâm trở lại nhưng bất giác vẫn nhớ đến đoạn nói chuyện vừa nãy.

Xem qua điện thoại, cô không ngờ lại có nhiều cuộc gọi nhỡ đến thế: 16h41, 16h43, 16h45, 16h50... một dãy dài các cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là số của Nguyên Kiệt. Bất giác tưởng tượng đến cảnh Nguyên Kiệt đang lo lắng, đứng ngồi không yên, hết lần này đến lần khác tìm cách gọi điện cho cô, trong lòng Hiểu Khê đột nhiên có đôi chút cảm động. Phụ nữ mà, vẫn luôn dễ dàng động lòng như thế!

Báo mạng vẫn không ngừng thông báo về số người gặp nạn, trên ti vi liên tục chiếu cảnh các thôn làng bị cơn bão tấn công, tàn phá. Người ta liên tiếp khiêng các thi thể bất hạnh ra, cảnh tượng thê thảm này khiến mọi người không khỏi đau lòng, xót xa.

“Tình yêu và thù hận rất bé nhỏ, việc sống chết mới lớn lao. Cảm ơn vì anh vẫn quan tâm đến em như vậy. Cho nên em sẽ tha thứ cho tội lỗi của anh.” Nhớ lại lúc đó, cái đêm cô biết Nguyên Kiệt phản bội mình, cái đêm cô biết bên cạnh anh có một người phụ nữ khác, cô đã gọi điện như điên như dại mà anh không nghe máy. Lúc ấy, Hiểu Khê thề rằng sẽ nguyền rủa anh suốt đời. Còn lúc này, anh đã quan tâm, lo lắng cho cô và gia đình của cô. Cô đã quyết định mở lòng tha thứ cho anh.

“Mình tha thứ cho tội lỗi của anh ấy, mình không hận anh nữa, phải chăng cũng đồng nghĩa với việc mình đã không còn yêu anh ấy nữa?” Hiểu Khê tự hỏi.

Đúng vậy, trên thế gian này, cách trả thù hiệu quả nhất không phải là thù hận mà chính là lãnh đạm và thản nhiên. Nguyên Kiệt sẽ không bao giờ có thể chi phối được trái tim cô nữa. Bởi vì sau buổi tối hôm đó, cô đã thề rằng: Đỗ Hiểu Khê và Trần Nguyên Kiệt mãi mãi không thể nào quay lại được, mãi mãi sẽ là như vậy.

Đỗ Hiểu Khê chỉ cho người đàn ông đó một cơ hội, đây chính là chút danh dự cuối cùng cô giữ lại cho bản thân. “Anh ta đã bắt đầu với một cuộc sống mới, vậy Đỗ Hiểu Khê mình tại sao vẫn còn lưu luyến mãi quá khứ ấy để làm gì? Chẳng phải vẫn cứ ăn cơm, đi làm, tan ca như thường lệ, ngày hôm sau mặt trời vẫn mọc lên từ phía đông, thế giới này chẳng có gì thay đổi cả hay sao?” Hiểu Khê thầm nhủ.

Một buổi tối vô cùng yên tĩnh, cô quạnh, Hiểu Khê chợt nhớ đến Phó Vân. Đến giờ, Hiểu Khê mới sực nhớ, từ sau khi tặng cho cô chiếc túi xách, đã hơn nửa tháng nay, Phó Vân chưa hề liên lạc với cô lần nào, như thể anh đã bốc hơi khỏi trần gian vậy. Một người đang thường xuyên liên lạc bỗng dưng mất hết mọi tin tức, khiến cô chợt nhớ đến người ta.

“Buổi chiều ngày hôm nay anh ở đâu?” Hiểu Khê hỏi.

Ở trên trời.”

“Thế bây giờ, anh đang ở đâu?”

“Quý Châu.”

“Vậy nhất định là anh đã uống rất nhiều rượu Mao Đài.”

“Cũng bình thường. Khi nào quay về, anh sẽ uống cùng em, không được thoái thác đâu đấy.”

Từ trước đến nay, chưa từng có người nào dùng khẩu khí mang tính ra lệnh với cô như vậy, có điều không ngờ cô lại tỏ ra vô cùng thích thú: “Anh giống như vua sư tử ấy!”

Những ngày tiếp theo, hôm nào hai người cũng nhắn tin đến tận hai giờ sáng, đã thế Hiểu Khê còn chẳng buồn ngủ chút nào. “Phụ nữ đang yêu không cần ngủ!”, quả nhiên không sai. Từ sở thích, thú vui đến nhân sinh quan... tất cả đều dâng trào như dòng suối bất tận, chí ít cô cũng đã có cảm giác được bay bổng trên mây trời cao vút. Chính là cảm giác Beyond the cloud.27[27]

Những ngày gần đây trên khắp cả nước liên tiếp xảy ra rất nhiều thiên tai, lũ lụt, hạn hán, động đất, bão tuyết, Hiểu Khê vì thế cũng nhận được vô số tin nhắn hỏi thăm của bạn bè. “Cuộc sống mong manh dễ vỡ, xin đừng để vuột mất tình yêu.” Có trời mới biết được, trong một giây nào đó, bản thân cô có còn được sống trên cõi đời tươi đẹp này nữa hay không. Và lần này, tình yêu của Hiểu Khê đã khóa chặt trên người Phó Vân.

Có một mở đầu thất bại không đáng sợ, điều quan trọng là phải có một kết thúc có hậu và hoàn mĩ. Hiểu Khê quyết định phải xoay chuyển cục diện của mình lúc này.

Ba ngày sau, Phó Vân đi công tác về. Anh nhanh chóng hẹn gặp Hiểu Khê. Đây chính là cuộc hẹn hò đúng nghĩa đầu tiên của hai người. Chuyện tình cảm nảy nở với Phó Vân, Hiểu Khê vẫn chưa tâm sự với Trác Nhiên. Cô dự định sau khi đạt được thành tích ra trò, mới cho Trác Nhiên một điều ngạc nhiên nho nhỏ. Cô muốn dùng sự thật chứng minh rằng bản thân mình thực sự có thể bắt đầu lại một mối tình mới.

Nơi hẹn hò của Hiểu Khê và Phó Vân là ở quán bar Hương Dao, đây chính là “căn cứ địa” của Hiểu Khê. Hiểu Khê trang điểm nhẹ nhàng, hứng khởi vui vẻ nói chuyện với Jay, chủ quán bar rằng hôm nay cô đã hẹn bạn cùng đến đây.

Thấy vậy Jay chuyển sang đùa nói. “Hôm nay, cô trang điểm ăn vận đẹp thế này, người kia chắc chắn là tình lang trong mộng rồi,” sau đó đích thân mang đến cho cô một ly nước ấm. Hiểu Khê tinh nghịch thè lưỡi thẹn thùng, chỉ cười mà không đáp. Cô ngồi trên chiếc ghế cao trong quán bar say sưa thưởng thức những ca khúc nhạc đồng quê quen thuộc của Mĩ.

Mười phút trôi qua, hai mươi phút trôi qua, khách hàng trong quán càng ngày càng đông, thế nhưng Phó Vân vẫn chưa tới. Điện thoại đổ chuông, là Phó Vân, anh nói hôm nay có việc bận đột xuất không thể thoái thác nên không đến được. Nhưng đây cũng chính là điều mà Hiểu Khê không muốn nghe chút nào. Hiểu Khê cố tỏ ra bình tĩnh, lãnh đạm nói một câu: “Được thôi” rồi tắt máy. Hiểu Khê không biết vẻ mặt lúc này của mình trông sẽ như thế nào nhưng cô biết sẽ rất khó coi. May mà trong quán bar ánh đèn xanh đỏ nhập nhoạng nên không ai có thể nhận ra vẻ mặt đã biến đổi của cô lúc này.

Lần đầu tiên hẹn hò đã thất bại, Jay thấy Hiểu Khê một mình cô quạnh liền đi đến gần. Có lẽ những người làm việc ở dây đã nhìn thấy quá nhiều cảnh tượng này đến mức quen thuộc rồi. Hiểu Khê cau mày, nhẹ nhàng than thở: “Anh ấy lại không đến được.”

Jay liền nói: “Anh ấy không tới, ở quán bar vẫn còn rất nhiều những người đàn ông ưu tú khác mà.” Anh liền gọi anh chàng bartender28[28] tên Ben pha một ly rượu cho cô. Tối hôm đó, Hiểu Khê đã uống một ly Che Guevara, một ly Bloody Mary trong tâm trạng thất vọng, chán nản tột độ.

Đây là mở đầu hay là kết thúc? Phải chăng đây là quả báo cho những ngày tháng trước kia cô đã quá lãnh đạm, thờ ơ với đàn ông? Trước kia, cô đã từng bắt một người đàn ông đợi cả một buổi chiều tại công viên Ngọc Uyên Đàm. Nếu trong chuyện tình cảm có tồn tại nhân quả thì tình cảm với Nguyên Kiệt trước đây cũng coi như là quả báo rồi. Chắc Phó Vân thực sự bận việc... Hiểu Khê cố gắng tìm lí do biện minh cho hành động lỗi hẹn của anh. Cô cũng cố gắng quên đi nỗi sầu muộn mà Phó Vân vừa mang đến cho mình.

Trước đây, mỗi ngày Phó Vân thu xếp xong công việc ở công ty, anh đều đến nhà hàng xem xét, bất đắc dĩ phải uống vài ly với những người khách đến dùng bữa. Mãi cho tới khi anh lái xe về nhà thì mới có khoảng thời gian rảnh rỗi cho riêng mình, lúc này cũng đã hơn mười hai giờ đêm. Mọi người đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ thì hai người họ mới truyền đạt tâm ý của mình qua điện thoại. Tin qua tin lại, nhắn đến tận ba giờ sáng. Hiểu Khê vừa mới có chút thành tựu từ phía Nguyên Kiệt, giờ lại tiêu tán hết mọi hi vọng nơi Phó Vân sau lần thất hẹn này. Cô cảm thấy như bản thân đang bị chơi đùa, chẳng khác gì một con ngốc đích thực trong tình yêu. Cô nhâm nhi ly rượu, lắng nghe những ca khúc nhạc đồng quê được phát trong quán bar. Phía đuôi mắt rơi xuống đôi dòng lệ long lanh tựa như pha lê. May mà đêm đã khuya nên chẳng ai nhìn thấy được. Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy bản thân mình thật quá yếu đuối.

Ngày hôm sau, khi đi làm, Lưu Hiên nhìn thấy đôi mắt sưng húp của cô liền trêu chọc: “Hiểu Khê à, tối qua em lại làm chuyện gì xấu xa hả?”

“Làm gì có? Đừng có vu oan cho dân lành hạng nhất như em.” Hiểu Khê phản bác lại.

“Lại còn dân lành nữa! Em nhìn xem đôi mắt của em đã phản bội em rồi. Anh không tin là em thức khuya để tăng ca đâu.” Rõ ràng là Lưu Hiên vẫn đang muốn trêu chọc cô.

“Làm gì có, em luôn ở nhà ngoan ngoãn làm khuê nữ đấy, người sắp mục ruỗng hết rồi đây.” Đích thực bây giờ, Hiểu Khê đang là một khuê nữ, về nhà việc đầu tiên chính là mở máy tính lên mạng, nấu bữa tối đơn giản, sau đó bắt đầu chơi game, nghe nhạc, xem phim trực tuyến và gửi tin nhắn tán gẫu cùng bạn bè.

“Khuê nữ thì tốt mà, khuê nữ thích hợp để lấy về làm vợ.”

“Cảm ơn lời động viên của Tổng Giám đốc, em vẫn còn đang lo lắng mình ‘chống ề’ đây.” Hiểu Khê cười đáp, cô thực sự coi những lời nói vừa rồi của anh là một lời động viên, khích lệ tinh thần.

“Làm gì có chuyện em ‘chống ề’ chứ? Nói không chừng còn đang có rất nhiều người lặng thầm vui mừng vì em bị thất tình đấy, bởi vì như vậy đồng nghĩa với việc họ đã đợi được thời cơ.” Mấy đồng nghiệp đi lướt qua bàn làm việc của cô liền thốt lên.

Các đồng nghiệp ở văn phòng vẫn cho Hiểu Khê những đặc quyền ưu đãi trong cả công việc và cuộc sống. Thất bại không có nghĩa là thua toàn ván, mềm yếu và đáng thương, nhiều lúc chính là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất. Cho nên Hiểu Khê cho rằng đây chính là món quà đặc biệt mà vụ thất tình đó đã ban cho cô.

 

 

2.      Canh Mạnh Bà, nước Vong Tình, lại thấy bầu trời sáng chói

“Tình yêu chính là sô cô la chứa đầy tình cảm! Có biết tại sao sô cô la lại tan chảy ra không? Đó là nhờ có nhiệt độ của tình yêu.

Trên thế gian này, có lẽ thực sự có canh Mạnh Bà và nước Vong Tình, nhưng thứ nước hay canh này, bạn phải ung thì mới có tác dụng.”

*

Những người sống ở các đô thị lớn chẳng khác nào đàn kiến luôn bận rộn, ai cũng không dám dừng lại, ăn cơm cũng vội vội vàng vàng, đi đường cũng nhanh nhanh chóng chóng, yêu đương hẹn hò cũng gấp gấp gáp gáp. Ngày nào, Phó Vân cũng vô cùng bận rộn. Ngoài việc có một nhà hàng món ăn Pháp sang trọng ra, anh còn có một công ty nằm ở CBD29[29]. Ban ngày, anh thường xử lí công việc ở công ty, buổi tối lại đến nhà hàng, thỉnh thoảng còn có những chuyến công tác xa nhà đột xuất.

Hiểu Khê biết rằng anh rất bận rộn, ban ngày, cô gọi điện cho anh, nếu không phải là không có người nghe máy thì là đang họp. Vốn dĩ cô đã dự định sẵn những lời nói ngọt ngào, tình cảm để nói cho anh nghe, nhưng trong hoàn cảnh đó, cô không thể mở miệng được. “Vậy anh tiếp tục làm việc đi!” Hiểu Khê khẽ nói rồi ngậm ngùi tắt máy. Từ đó, Hiểu Khê rút ra một điều rằng không nên gọi điện cho anh vào ban ngày. Cô phải học cách trở thành một người phụ nữ biết thông cảm và thấu hiểu. Mình cứ gọi điện mãi như thế có khiến người ta thấy bản thân mình quá phiền phức, nhõng nhẽo không? Nhiều lúc cô tự hoài nghi chính mình như vậy.

Có điều, đó chỉ là trước đây thôi, từ sau lần Phó Vân thất hẹn, Hiểu Khê quyết định không thèm quan tâm đến anh nữa. Dù gì chẳng có bắt đầu cho nên cũng chẳng thể coi là kết thúc được.

“Hiểu Khê, em tới nhà hàng lấy giúp anh một tập tài liệu được không? Bây giờ, anh đang ở ngoài bàn công việc cùng khách hàng, trợ lí của anh lại tan ca rồi...” Bảy rưỡi tối, Phó Vân gọi điện cho Hiểu Khê, cô chỉ nghe mà không nói gì. “Thực sự anh đang rất cần.” Phó Vân tiếp tục nài nỉ. Vốn dĩ cơn tức giận của Hiểu Khê vẫn chưa hết, nhưng trái tim của người phụ nữ rất mềm yếu nên cuối cùng cô cũng gật đầu đồng ý.

Cô không ngờ lại bị tắc đường. “Em xin lỗi, anh đang cần gấp phải không? Có lẽ em sẽ đến muộn đó. Bây giờ đang tắc đường.”

“Không gấp lắm, không gấp lắm đâu.” Phó Vân nói rất thoải mái trong điện thoại.

“Vậy anh nói với khách hàng một câu, em sẽ nhanh chóng mang tài liệu đến!” Hiểu Khê đang ngồi trên taxi, đợi dài cổ để ngóng chiếc đèn xanh bật lèn.

“Chẳng biết Bắc Kinh có bao nhiêu cột đèn giao thông nữa.” Hiểu Khê tức giận khẽ cằn nhằn.

“Đừng gấp gáp, đừng vội vã, sẽ có nếp nhăn đấy!” Anh lái xe taxi chậm rãi nói, đồng thời cũng chuyển từ kênh thông tin giao thông sang kênh âm nhạc.

“Cô nghe chút nhạc nhé!” Đài phát thanh đang phát lại bài hát cũ của ca sĩ Trương Tín Triết: “Tình yêu của anh giống như thủy triều, tình yêu như thủy triều đẩy anh về phía em...” Nghe thấy giọng hát quen thuộc, cuối cùng tâm trạng Hiểu Khê cũng ổn hơn đôi chút. Nhạc trữ tình đúng là rất có ích, có thể làm cho tâm trạng đang bất ổn trầm lắng lại. Cho nên, Hiểu Khê quyết định việc đầu tiên khi cô quay về nhà chính là bật đầu đĩa nghe nhạc, sau đó ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, rót một ly rượu vang, sau cùng tựa lưng vào sô pha ngắm bầu trời đầy sao ngoài cửa sổ...

Cuối cùng cũng đã tới được nhà hàng của anh, lúc này vừa đúng tám giờ. Hiểu Khê vội vã chạy vào trong, nói lí do đến đây với quầy thu ngân. “Xin mời đi theo tôi!” Nhân viên phục vụ nhanh chóng đưa Hiểu Khê đi lên tầng hai. y, tại sao cửa lại bị đóng lại chứ? Hiểu Khê còn đang thấy kì lạ thì cánh cửa bỗng mở bật ra, cô còn chưa kịp định thần lại thì đã nhìn thấy một bóng người xuất hiện trước mặt mình. Đây... đây không phải là Phó Vân sao? Không phải lúc nãy anh còn nói chuyện điện thoại bảo cô không phải vội vã quá, anh đang bàn chuyện với khách hàng ư?

“Anh... không phải anh... không phải anh đang ở cùng khách hàng...” Hiểu Khê kinh ngạc đến nỗi mắt chữ A miệng chữ O.

“Anh có bản lĩnh của một siêu nhân.” Phó Vân mỉm cười thần bí, chớp chớp mắt.

“Được lắm, anh lừa em nhé!” Cuối cùng Hiểu Khê cũng định thần lại được.

“Em thật quá dễ bị lừa.” Phó Vân tiếp tục cười đắc ý.

“Người ta đang lo lắng như thế, vậy mà anh còn cười được hả?”

“Được rồi, được rồi, là anh không đúng, em hãy trừng phạt anh di!” Phó Vân bước lại gần, đưa hai tay ra ôm chặt cô vào lòng. Lúc này Hiểu Khê mới nguôi giận phần nào, cô đưa mắt nhìn sang xung quanh. Phòng lớn tầng hai rộng khoảng hai trăm mét vuông, chỉ có đúng một chiếc bàn dài, hơn nữa cũng chỉ có mỗi mình cô và Phó Vân.

“Tại sao lại chỉ có hai người? Những người khác đâu anh?” Hiểu Khê vừa hỏi vừa ngồi xung.

“Tôi nay, em là nhân vật chính. Anh muốn chuộc lỗi vì lần trước đã thất hẹn với công chúa Hiểu Khê của anh.” Phó Vân cúi người, nhéo nhéo vào bên má của Hiểu Khê, nhẹ nhàng thì thầm bên tai cô. Đột nhiên, trên má cô như phủ một lớp phấn hồng, giống hệt một cô bé đang ngượng ngùng, e thẹn, vẫn may là đèn điện trong nhà hàng Pháp dịu nhẹ, mờ ảo, chắc là Phó Vân không nhận ra khuôn mặt Hiểu Khê đang ửng hồng.

Cô bỗng nghe thấy tiếng Phó Vân khẽ vỗ tay, giống y như tình tiết trong những bộ phim điện ảnh. “Em hãy nhắm mắt lại đi!” Phó Vân ngồi ở phía đầu kia của chiếc bàn dịu dàng nói với Hiểu Khê. Giọng nói của anh giống như đang thôi miên, có ma lực và sức hút đặc biệt. Câu nói này của anh mang lại sự tưởng tượng vô tận cho Hiểu Khê. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tưởng tượng xem sẽ có điều bất ngờ gì sắp xảy ra. Người đàn ông đối diện không biết sẽ có chiêu thức gì đây?

Một phút, hai phút, ba phút, đối với Hiểu Khê mà nói khoảng thời gian đó dài vô cùng cô chỉ muốn mở mắt ra nhìn ngay lập tức.

“Được rồi, mau mở mắt ra đi!” Cuối cùng cũng nghe thấy giọng nói của anh. Hiểu Khê ngay lập tức mở hai mắt. Trước mặt cô xuất hiện một bát canh, nói chính xác thì đó là một bát súp Borscht30[30]. Bắp cải, củ cải đỏ, cà rốt, khoai tây và thịt bò, màu sắc vô cùng phong phú. Món ăn nhìn trông rất ngon lành, nhưng Hiểu Khê không khỏi có chút thất vọng trong lòng. Bát súp này thì có gì đặc biệt chứ?

“Nào, tranh thủ ăn luôn lúc còn nóng đi em!” Phó Vân cầm lấy chiếc thìa vừa múc súp lên vừa nói với Hiểu Khê, hình như anh đã nhìn ra được tâm tư của cô.

“Món súp này có tên là canh Mạnh Bà, ăn xong bát canh này, em sẽ quên đi tất cả những việc không vui trước đây và cả những người khiến cho em đau khổ.” Thì ra là như vậy! Canh Mạnh Bà, bỗng nhiên, Hiểu Khê hoàn toàn hiểu được tâm ý chân thành của anh. Bởi vì có chuyện không vui, vì có người gây đau khổ nên cô mới quay sang cầu cứu anh. Cô ngoan ngoãn húp hết bát “canh Mạnh Bà” này. Uống xong, tâm trạng vô cùng mãn nguyện, cô nhã nhặn lấy khăn giấy lau miệng.

“Có ngon không?” Phó Vân quay sang nhìn cô gái trẻ rất biết nghe lời trước mặt mình lúc này.

“Rất ngon, bơ cũng rất ngon, nhưng mà chắc em sẽ bị tăng cân mất.” Hiểu Khê chu miệng nói.

“Em lại nhắm mắt vào đi!” Phó Vân lại bảo.

Wow, còn có bất ngờ gì nữa sao? Hiểu Khê rất thích trò chơi đoán này. Sau đó thì sao? Cô tò mò muốn biết tiếp theo sẽ có chuyện gì xảy ra. Cuối cùng, cô cũng có thể mở mắt ra. Lần này, trước mặt cô lại xuất hiện một chiếc ly chân dài, bên trong dựng một thứ chất lỏng màu vàng trong suốt.

“Đây là nước Vong Tình. Nào, em hãy uống đi!”

Ha ha, anh thật là sáng tạo khi mang cả tên bài hát của Lưu Đức Hoa vào đây. Hiểu Khê cảm thấy vô cùng thú vị, cô nhấc chiếc ly lên, ra hiệu với anh đang ở phía xa xa, nhẹ nhàng nhấp môi, một cảm giác rất thanh mát, dịu nhẹ tan ra trên đầu lưỡi.

“Em thấy sao, rượu lạnh của Canada chính là nước Vong Tình. Uống nó rồi, nợ tình trong quá khứ coi như đã quên lãng, kết thúc hết.” Phó Vân vừa nói vừa vỗ tay.

“Ừm, rượu lạnh, em rất thích. Tin em đi, em nhất định sẽ quên hết.” Tâm trạng của Hiểu Khê lúc này đang rất vui, cô vừa nói vừa không quên thưởng thức ly rượu đó.

“Còn anh thì sao? Sao anh lại không uống? Anh cũng phải uống cả nước Vong Tình nữa chứ!” Hiểu Khê nũng nịu nói.

“Anh á, anh chẳng có gì để quên hết, những gì cần quên đều đã quên hết rồi.” Phó Vân nhẹ nhàng đáp.

“Không được, lỡ đâu đột nhiên anh nhớ lại thì sao? Anh cũng phải uống!”

“Được, được, để anh uống!” Anh rót đầy ly, uống cạn một hơi cạn hết.

Lúc này, không cần anh phải nói tiếp, Hiểu Khê tự động nhắm mắt lại. Khi mở mắt ra, trước mặt là một đĩa bít tết kiểu Pháp đang bốc hơi nóng hổi. Thật là đúng lúc, Hiểu Khê quả thực đang đói meo cả bụng, những thứ đồ uống trước vừa rồi chẳng hề có công dụng giải quyết cơn đói của cô.

“Ha ha, không biết món này thì có ý nghĩa gì đây?” Hiểu Khê thầm nghĩ rồi cầm dao dĩa lên bắt đầu hành động.

“Món này được gọi là: Bầu trời lại tươi sáng.”

“Hả? Phải hiểu theo cách nào đây? Bầu trời sao? Bầu trời ở đâu chứ?” Hiểu Khê tò mò hỏi. Mỗi món ăn đều giống như một câu đố bí ẩn, câu đố này nối tiếp câu đố kia, thực sự rất thú vị.

“Em nhìn xem, màu thịt bò vừa chín tái, nhìn giống như màu mặt trời lúc tám, chín giờ sáng.” Phó Vân mỉm cười giải thích.

Cái này mà anh cũng nghĩ ra được. Thực lòng cô vô cùng khâm phục trí tưởng tượng phong phú của anh. Hiểu Khê gật đầu đồng tình, cô cảm thấy có phần đúng. Ăn món bít tết mềm tươi ngon, dạ dày của cô cũng được tận hưởng cảm giác được sủng ái. Trong lòng Hiểu Khê chợt dâng một luồng khí ấm áp, dòng khí này được gọi là mùi vị của hạnh phúc.

“Còn gì nữa không anh?” Hiểu Khê sắp ăn xong liền hỏi, trong giọng nói chứa đựng vẻ mong đợi xem anh chàng ảo thuật gia đẹp trai này còn dành cho mình bất ngờ nào khác nữa?

Món cuối cùng! Lúc này cô liền nhìn thấy nhân viên phục vụ mang một ly kem sô cô la đặt tới trước mặt cô.

“Vậy thì món này có ý nghĩa gì?”

“Cái này gọi là: Tình yêu chính là sô cô la chứa đầy tình cảm! Em có biết tại sao sô cô la lại tan chảy ra không? Đó chính là vì nhiệt độ của tình yêu.” Phó Vân nháy mắt với Hiểu Khê giống như một đứa trẻ tinh nghịch.

“Woa, em vô cùng khâm phục trí tưởng tượng phong phú của anh! Anh thực là tài năng.” Hiểu Khê cầm chiếc thìa nhỏ đưa kem sô cô la vào miệng, một cảm giác ngọt ngào tan chảy nơi đầu lưỡi. Đây là buổi tối lãng mạn nhất, được nghe nhiều lời tình cảm đẹp đẽ nhất trong cuộc đời Hiểu Khê. Nếu như thời gian có thể dừng lại đúng giây phút này thì tốt biết bao!

Lúc tiễn Hiểu Khê về đến trước cửa nhà, khoảnh khắc Hiểu Khê tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe, Phó Vân cảm thấy đôi phần lạc lõng và lưu luyến.

“Buổi tối hôm nay là do đích thân anh chuẩn bị cho em sao?”

Phó Vân gật đầu, đáp: “Đương nhiên, anh đã cố gắng sắp xếp một bữa tối sang trọng và lãng mạn nhất.”

Thêm một lần nữa, Hiểu Khê cảm thấy bản thân mình thật hạnh phúc, dòng khí nóng hạnh phúc chạy dọc toàn thân cô. Đột nhiên, Hiểu Khê quay sang, nhẹ nhàng đặt một chiếc hôn lên môi Phó Vân, sau đó nhanh chóng xuống xe chẳng khác nào một tiểu hồ li làm việc xấu bị bắt gặp nên quay mình bỏ chạy.

“Đi đường cẩn thận nhé!” Hiểu Khê vừa nhanh chóng bước lùi về phía sau, vừa nhẹ nhàng nhắc nhở. Đây có lẽ sẽ là buổi tối mà mãi mãi cô không thể nào quên trong cuộc đời mình. Cảm ơn anh, Phó Vân!

 

 

3.      Em không bị từ chối thì sao hiểu được mùi vị bị người khác chối từ chứ?

“Một người nếu như không sợ thất bại, vậy khả năng giành thắng lợi của anh ta sẽ rất ln. B từ chối không hề đáng sợ, tôi có quyền được theo đuổi, em có quyền được từ chối.

Theo đuổi một người tuyệt đối là một trận chiến cần mưu cần dũng, không thể thiếu bất cứ yếu tố nào cả.”

*

Cuộc khủng hoảng tiền tệ lan rộng trên khắp toàn cầu, thị trường cổ phiếu rớt giá đến mức kỉ lục trong lịch sử, thị trường bất động sản cũng bắt đầu rơi tự do, ngành xuất nhập khẩu, ngoại thương cũng chịu ảnh hưởng rất lớn. Hàng loạt các nhà máy, xưởng sản xuất dọc vùng Giang Tô, Chiết Giang, Quảng Đông lần lượt phá sản, rất nhiều công nhân phải khăn gói về quê. Còn mấy người làm ngành xuất nhập khẩu như Hiểu Khê cũng bị cắt giảm nhân lực mạnh. Bộ phận lễ tân và trợ lí ở công ty Hiểu Khê cũng đều bị mời về nhà nghỉ ngơi hết. Một đoàn thể hơn hai mươi người giờ cắt giảm xuống còn có tám người. Hiểu Khê cho rằng đang thời kì khủng hoảng, công việc giảm bớt thì sẽ làm việc nhẹ nhàng thoải mái hơn, cô có thể tận dụng cơ hội đi du lịch ở Lệ Giang vừa nằm sưởi nắng sớm, vừa uống li cà phê nóng hổi, thơm ngon, nhưng dự định này của Hiểu Khê hoàn toàn bị sụp đổ. Tuy rằng, số dự án giảm xuống phân nửa, nhưng số lượng nhân viên bị cắt giảm tới hai phần ba. Một mình cô phải đảm nhận công việc của ba người. Hiểu Khê bắt đầu oán trách nhà tư bản. Có điều, nghĩ theo góc độ khác, đối mặt với cuộc khủng hoảng tiền tệ toàn cầu này, các nhà tư bản cũng chẳng thể sống yên ổn được, bây giờ, dù có bận rộn nhưng tâm trạng còn thoải mái hơn rất nhiều so với không có việc gì làm.

“Hiểu Khê, em thu thập tư liệu về đá quý Chí Tôn đi, trước chín giờ giao cho anh!” Lưu Hiên bảo.

Vừa đúng sáu giờ, chuẩn bị tan làm, Hiểu Khê đã thu dọn túi xách đâu vào đấy và đang chuẩn bị về nhà, giờ đành phải ngoan ngoãn ở lại, cô đi rót một ly nước chuẩn bị làm tăng ca. Haizz, ai bảo bây giờ số lượng nhân viên ít, cô phải cố gắng thôi. Gạt bỏ tâm trạng không vui sang một bên, cô nhanh chóng bắt tay vào làm việc, sớm hoàn thành thì sớm được về nhà. Hiểu Khê chợt cảm thấy mình thật giống với mấy bác nông dân cày cuốc vất vả trên đồng ruộng, cả một ngày trời nai lưng ra làm việc chỉ có thể tranh thủ trước khi trời tối nhanh chóng về nhà ăn cơm. Thậm chí, cô thấy mình còn đáng thương hơn cả các bác nông dân nữa. Người ta có thể về nhà trước khi trời tối, còn cô tối khuya vẫn phải lọ mọ làm việc.

“Rất vất vả đúng không? Sẽ có phần thưởng đấy!” Lưu Hiên hỏi thăm trên MSN.

“Phần thưởng gì ạ? Tăng lương sao anh?” Hiểu Khê hỏi lại, tặng kèm thêm một cái mặt cười lớn.

“Hiểu Khê, em đừng thực dụng quá như thế! Phần thưởng cũng có rất nhiều loại, chứ đâu chỉ có mỗi một kiểu là tăng lương chứ?”

“Vậy phải chăng là cho đôi chút cổ phần? Ha ha, trong thời buổi đang phải đứng trước cuộc khủng hoảng tiền tệ thế này, trong túi có chút tiền mặt vẫn thấy an tâm hơn.” Bây giờ nói đến bất cứ vấn đề gì cũng có thể móc ngoặc vào với khủng hoảng tiền tệ được. Cũng giống như hôm vừa rồi có người bạn nói với cô rằng, bây giờ những sạp hàng bán thịt lợn hay hoa quả không bán được mấy hàng, bắt đầu oán trách đây là do lỗi của cuộc khủng hoảng tiền tệ.

“Thời buổi hiện nay, tiền mặt cũng chẳng mua được cái gì đáng giá. Em thấy đấy, mấy ngân hàng lớn bên Mĩ cũng đều vỡ nợ, phá sản cả, cẩn thận không tiền em tiết kiệm gửi trong ngân hàng cũng bị trôi theo nước mất đấy!”

“Ha ha, bây giờ giá trị của đồng nhân dân tệ ngày một tăng cao, em sẽ cầm đồng nhân dân tệ ra nước ngoài tiêu xài.”

“…”

Nhìn thấy Lưu Hiên đánh ra một loạt dấu chấm, Hiểu Khê tiếp tục làm việc. Ai bảo tán gẫu sẽ ảnh hưởng đến công việc chứ? Tán gẫu một cách thích đáng lại còn có lợi cho công việc đấy, nó có thể coi như một kiểu nghỉ ngơi giữa hiệp vậy. Cuối cùng, Hiểu Khê cũng hoàn thành nhiệm vụ sau hơn một tiếng đồng hồ.

“Đây là tài liệu mà anh cần.” Hiểu Khê gõ cửa rồi đặt một chồng tài liệu dày cộp lên bàn làm việc của Lưu Hiên.

“Quả nhiên là nhân viên giỏi dưới trướng của anh! Làm việc thần tốc quá!” Anh đặt bản tài liệu đang cầm trong tay xuống, tựa người vào lưng ghế, giang hai tay ra, dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Đó là nhờ lãnh đạo đã chỉ dẫn đúng cách đấy ạ.” Hiểu Khê mỉm cười.

“Người đẹp, một khách hàng tặng anh đôi vé xem vở kịch nói Hổ phách, ngày mai chúng ta đi xem nhé! Được không?” Lưu Hiên nhìn thấy Hiểu Khê quay người chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của mình liền lên tiếng.

“Cái này, cái này... chính là phần thưởng dành cho nhân viên giỏi sao?” Cô quay đầu, mỉm cười hỏi anh.

“Cứ coi là vậy đi!”

“Đúng là bủn xỉn, chỉ một tấm vé xem kịch nói là có thể khiến em hài lòng?” Hiểu Khê chu miệng cầm lấy tấm vé xem kịch, ra vẻ ta-đây-chẳng-mấy-bằng-lòng.

“Anh nói thật đấy, nếu không thì lãng phí đôi vé này quá.”

“Để em suy nghĩ xem sao!” Nói xong, Hiểu Khê nhanh chóng rời khỏi phòng Lưu Hiên rồi về nhà. Chuyện ngày mai thì để ngày mai hãy tính. Dạo này, đầu óc cô ngập tràn toàn công việc là công việc, cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà suy nghĩ những chuyện khác nữa.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê bận rộn fax tài liệu, gọi điện thoại nên quên béng mất chuyện đi xem kịch với Lưu Hiên. Đã hết giờ làm nhưng vẫn còn một số việc chưa hoàn thành nên cô chủ động tăng ca. Chào tạm biệt các đồng nghiệp rồi Hiểu Khê lại tiếp tục vùi đầu vào đông tài liệu.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ tay lên mặt bàn, ngẩng đầu nhìn, là Lưu Hiên.

y, anh cũng phải tăng ca sao?”

“Đi, mau lên, mau lấy túi xách đi theo anh!” Lưu Hiên giục.

“Đi đâu ạ?” Hiểu Khê ngơ ngác, lúc này đã bị Lưu Hiên lôi ra tận trước cửa thang máy. May mà trong phòng làm việc không còn nhân viên nào khác, nếu không, thể nào cũng gây sự chú ý cho mọi người.

“Đã hứa với anh rồi thì không được nuốt lời!” Lưu Hiên giơ đôi vé xem kịch trong tay lên.

Lúc này, Hiểu Khê mới sực nhớ ra. Cô chẳng thể nào không nể mặt anh được. Hơn nữa, cô vẫn luôn muốn được xem vở kịch Hổ phách, cô rất thích tác phẩm Song kiếm hợp bích do đôi vợ chồng Mạnh Kinh Huy và Liêu Nhất Mai dựng nên. Một người viết lời thoại, một người đảm nhận phần hình ảnh, người này làm biên kịch, người kia đạo diễn, cảnh vợ chồng đồng lòng này khiến cho mọi người phải ngưỡng mộ. Cho nên, Hiểu Khê bèn ngoan ngoãn đi theo sau Lưu Hiên.

Lúc đến rạp Bảo Lợi, chỗ ngồi trong rạp hầu hết đã kín. Xung quanh đều là những đôi tình nhân trông rất tình tứ, lãng mạn. Điều này khiến cho Hiểu Khê cảm thấy vô cùng ngại ngùng. Mặc dù vậy, cô nhanh chóng đắm chìm trong màn biểu diễn xuất sắc của Lưu Diệp và Viên Tuyền. Sau khi xem xong vở kịch, bước ra khỏi rạp thì đã hơn chín giờ tối.

“Chúng ta đi ăn khuya đi!” Lưu Hiên đề nghị.

Hiểu Khê do dự, trong lòng thầm nghĩ, người đàn ông này không về nhà cùng với bạn gái của mình, xem xong kịch lại còn mời người con gái khác đi ăn khuya, thật chẳng phải tốt đẹp gì.

Hiểu Khê không khỏi cảm thấy may mắn vì trước kia đã không chọn anh.

“Yên tâm đi, thỉnh thoảng ăn bữa khuya cũng không bị béo đâu.”

Nghe anh nói thế, Hiểu Khê đành phải gật đầu đồng ý.

“Đôi vé xem kịch này thực ra không phải do khách hàng tặng cho anh đâu, anh nhờ bạn mua hộ cho đấy!” Lưu Hiên bảo.

“Thật sao? Sếp Lưu cũng bắt đầu trở thành một thanh niên yêu nghệ thuật rồi đấy!” Hiểu Khê trêu đùa một cách vô tư.

“Đây không phải ở chỗ làm việc, anh có thể gọi tên em được không?” Dáng vẻ anh trông nghiêm nghị, trên mặt cũng có nét không vui.

“Dạ, được ạ.” Hiểu Khê chần chừ một lúc rồi gật đầu.

Rạp Bảo Lợi rất gần với phố ẩm thực, chỉ đi năm phút là tới nơi. phố ẩm thực, đã muộn rồi nhưng đèn thắp sáng trưng, hai bên đường toàn những người đầy hơi rượu bia.

Lưu Hiên chọn một quán canh. “Dạo này, em làm việc mệt mỏi như vậy, nên ăn uống bồi bổ một chút. Em gầy guộc thế này, gió thổi nhẹ cái là bay đi mất, có người nhìn thấy lại xót xa đấy!” Anh vừa múc canh cho Hiểu Khê vừa nói.

Xem ra gần đây, nhân duyên với đàn ông của cô thật không tệ chút nào. Trong một tuần đã có hai người múc canh cho Hiểu Khê, trong lòng cô thực sự cảm thấy hạnh phúc.

“Được thôi.” Hiểu Khê bưng bát canh lên, định húp cạn hết bát canh dinh dưỡng đầy ắp này, nhưng đang uống được nửa bát, cô suýt nữa chết sặc vì một câu nói của Lưu Hiên. “Anh chia tay rồi.” Không khí như đóng băng lại trong giây lát.

“Cái gì cơ?” Hiểu Khê ngừng húp canh, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt mình. Cô rất bất ngờ, cảm thấy mình không hiểu nổi anh, thậm chí như chưa từng quen biết con người này vậy.

“Anh - chia - tay - rồi.” Anh lại tăng âm lượng cao hơn, khiến cho những người ngồi ở bàn xung quanh đều nhìn họ với ánh mắt tò mò.

“Tại sao lại thế? Điều kiện của chị ấy tốt như vậy, vừa xinh đẹp vừa giỏi giang, hai người lại rất xứng đôi mà.” Hiểu Khê thấy rất khó hiểu.

“Hiểu Khê, chuyện tình yêu không phải để cho người khác nhìn, nhìn từ ngoài vào có thể rất đẹp đẽ, rất xứng đôi. Nhưng đó vẫn mãi chỉ là những thứ mà mọi người nhìn từ bên ngoài mà thôi.” Lưu Hiên nói với giọng chán nản. Dường như anh có nỗi khổ tâm nào đó không thể nói ra được.

“Trong chuyện tình cảm thì em chỉ là một cô bé ngóc nghếch, em chẳng thể nào đưa ra ý kiến hay phán đoán gì giúp anh được.” Hiểu Khê nói xong lại tiếp tục uống canh, kì thực là để trốn tránh thảo luận cùng anh vấn đề này, bởi vì cô chẳng biết phải nói gì nữa. Cô nên an ủi, động viên hay là khuyên họ nên quay lại với nhau?

“Em không tò mò tại sao bọn anh lại chia tay ư?”

Hiểu Khê lắc lắc đầu. Chuyện tình cảm chẳng có tại sao hết, hơn nữa, biết được tại sao thì để làm cái gì chứ? Dù gì cũng không thay đổi được kết cục nữa.

“Là do anh nhận ra rằng trái tim mình đã bị một người con gái khác chiếm lĩnh, hoặc có thể nói là cô ấy chưa bao giờ rời khỏi đó.” Lưu Hiên nói.

Câu nói này khiến cho Hiểu Khê vô cùng căng thẳng. Cô không dám tiếp tục dùng canh nữa, đành phải dừng lại, đưa hai tay ôm đầu.

“Hiểu Khê, nhìn anh này, người đó không phải ai khác mà chính là em!” Anh đưa đôi tay ra định cầm lấy tay cô, nhưng Hiểu Khê hoảng loạn quá nên đã nhanh chóng trốn tránh.

“Đừng, trước nay em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ là người phá hoại chuyện tình cảm của người khác, tốt hơn là anh nên quay lại bên cạnh chị ấy đi. Em xin anh đấy!” Giọng nói của Hiểu Khê nghe như sắp bật khóc.

“Hiểu Khê, chẳng thể nào quay lại được đâu. Em có nhớ câu chuyện Hoàng tử bé không? Cuốn sách mà trước kia em giới thiệu cho anh, anh đã đọc rồi, hơn nữa, còn đọc đi đọc lại nó đến năm lần. Điều này cũng giống như là bông hoa vậy. Nếu bạn phải lòng một đóa hoa sinh sống ở một ngôi sao, vậy mỗi khi đêm đến, bạn nhìn lên bầu trời cũng sẽ cảm thấy vô cùng ngọt ngào và vui vẻ. Tất cả các ngôi sao dường như đều đang nở hoa rực rỡ. Hiểu Khê, em chính là đóa hoa hồng của anh, là đóa hoa hồng độc nhất vô nhị đối với anh.” Anh nói với giọng điệu chân thành, vẻ mặt tỏ ra rất bất lực, hai tay chống đầu, giống như một đứa trẻ bị lạc đường.

Hiểu Khê kinh ngạc đến sững sờ. Không thể nào, tại sao chứ? Tại sao lại thế? Lúc đọc truyện Hoàng tử bé, hai mắt cô lúc nào cũng rơm rớm nước mắt.

“‘Các bạn rất đẹp, nhưng các bạn đều trống rỗng’. Hoàng tử bé nói. ‘Không ai có thể sẵn sàng chết vì các bạn. Đương nhiên rồi, bông hoa hồng đó của ta, những người lữ khách qua đường có thể tưởng nàng giống hệt như các bạn. Nhưng chỉ một đóa như nàng cũng đã quan trọng hơn tất cả các bạn gộp lại. Bởi vì tất cả những con sâu trên thân nàng đều do ta trừ diệt, chỉ giữ lại vài ba con để sau này biến thành bươm bướm. Bởi vì nàng do ta chăm sóc, được chính ta đặt ra ngoài đó, chính ta đã dùng tấm bình phong chắn gió cho nàng, có ta lắng nghe những lời ai oán, tỉ tê của nàng. Thậm chí có lúc, ta còn lắng nghe cả sự im lặng của nàng. Bởi vì nàng là đóa hoa hồng của riêng ta.’”

Buổi sáng sớm tháng Tư hôm đó, Hiểu Khê đọc câu nói vừa rồi hết lần này đến lần khác sau đó nghiêm túc chép lại vào một quyển sổ, chép từng câu, từng chữ một, gần như đã khắc ghi tận sâu thẳm con tim. Lúc đó, cô thật sự mong muốn được trở thành bông hồng của ai đó, khao khát một ai đó sẽ nói với mình rằng: “Em chính là bông hồng độc nhất vô nhị của anh, tất cả những bông hồng khác đều là hư vô hết.” Nhưng người đó tuyệt đối không thể là Lưu Hiên được!

“Không thể nào, bởi vì em đã có người yêu rồi mà.” Đúng thế, không thể nào. Cô không thể tiếp nhận tình cảm của anh được. Thứ nhất, cô lúc này đã bắt đầu có tình cảm với Phó Vân. Thứ hai, yêu đương hẹn hò ở văn phòng là điều cấm kị. Thứ ba, cô không muốn làm người thứ ba chen vào giữa tình cảm của người khác. Thứ tư, quá khứ mãi mãi chỉ là quá khứ. Năm năm trước đã không bắt đầu thì bây giờ càng không cần thiết phải bắt đầu. Lí do vừa đầy đủ lại rõ ràng, Hiểu Khê trả lời vô cùng kiên định.

Lưu Hiên ngẩng đầu lên, mở to đôi mắt nhìn vào người con gái trước mặt mình, giống như lần đầu tiên anh nhìn thấy. Đúng vậy, đôi với anh người phụ nữ này giống như một câu đố, cô với anh vẫn cứ xa lạ như lần đầu gặp mặt. Tại sao dù cho anh có nỗ lực đến đâu thì vẫn không thể bước vào trái tim cô được?

“Hiểu Khê, em khiến anh rất kinh ngạc. Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi mà em đã có người yêu mới rồi, đã thoát khỏi sự ám ảnh của mối tình trước. Em làm anh quá bội phục. Ha ha ha..” Vẻ mặt của anh từ kinh ngạc chuyển sang tức giận, lại còn mang theo chút châm chọc nữa.

“Em có biết tại sao anh lại đưa em đi xem vở Hổ phách không? Bởi vì anh rất thích câu nói này: “Tất cả tình yêu đều là bi ai. Dù rằng bi ai nhưng vẫn là chuyện tốt đẹp nhất mà chúng ta thường biết.” Anh chỉ muốn nói cho em biết, Hiểu Khê, quá khứ đều đã chìm vào quên lãng, còn tình yêu vẫn mãi mãi tốt đẹp. Em vẫn có anh. Anh cũng vẫn có em.” Anh càng nói lại càng kích động.

“Cảm ơn anh đã yêu em. Em sẽ coi đây chỉ là những lời nói khi say rượu, nhất định sẽ không coi là lời nói thật đâu.” Hiểu Khê như đang ngồi trên đng lửa, không thể nào tiếp tục ngồi thêm được nữa. Cô cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài, gọi một chiếc taxi và nhanh chóng rời khỏi đó. Hiểu Khê thầm nghĩ, tâm trạng của Lưu Hiên lúc này chắc vô cùng tồi tệ. Nhưng bản thân cô từ trước đến nay vẫn luôn coi anh là một cấp trên tốt, ngoại trừ điều đó ra thì không còn suy nghĩ nào khác. Hi vọng rằng sau này gặp mặt nơi làm việc sẽ không ngại ngần, mong Phật tổ phù hộ!

Hiểu Khê, tại sao em luôn từ chối? Em không bị từ chi thì sao hiểu được mùi vị bị người khác chối từ chứ?” Phía sau lưng truyền lại lời nói của Lưu Hiên. “Lưu Hiên, anh làm sao có thể khẳng định rằng em chưa từng bị từ chối?” Hiểu Khê nghe thấy lời anh nói, liền nhớ lại chuyện xưa của bản thân mình.

Học kì đầu của đại học năm thứ ba, hầu hết các bạn học đều bận rộn, người nào cũng như “thần long thấy đầu không thấy đuôi” vậy. Nghe mọi người nói, sinh viên đại học bây giờ áp lực kiếm việc làm ngày càng nặng nề, cho nên các bạn năm thứ ba đều lũ lượt kéo nhau đi làm thực tập sinh vào mùa hè, Hiểu Khê cũng không phải ngoại lệ.

Hiểu Khê vào làm trợ lí giám đốc tại một công ty xuất nhập khẩu dưới sự giới thiệu của một đàn anh khóa trên, hàng ngày phụ trách sắp xếp lịch trình làm việc của giám đốc, sắp xếp lại tài liệu, hồ sơ, thu thập tư liệu và trả lời thư điện tử cho khách hàng. Làm một người mới trong ngành, mọi thứ đối với cô đều rất mới mẻ.

Thực ra bắt đầu từ năm thứ ba đại học, những cô cậu sinh viên non nớt đều đã bị áp lực nặng nề về tìm việc làm sau khi ra trường nên tất cả những chuyện tình cảm lãng mạn đều bị hiện thực khốc liệt làm tiêu tán hết, chỉ có mấy đàn em năm thứ nhất, năm thứ hai mới có thời gian rảnh rỗi hẹn hò yêu đương mà thôi.

Hiểu Khê đúng vào lúc nên yêu đương hẹn hò nhất thì chẳng có chút hứng thú nào, khi trước mặt có biết bao nhiêu cơ hội thì cô lại đưa ra quyết định không chọn lựa, yêu đương gì cả. Đến năm thứ ba, cô vừa phải học hành vừa phải đi thực tập thì lại bắt đầu cảm mến người đàn anh học cùng trường.

Người đàn anh đó học trên Hiểu Khê một khóa. Công việc của anh đã ổn định, đang trong thời gian làm luận văn, tất cả mọi việc đều được chuẩn bị chu đáo cho việc rời khỏi ghế nhà trường, nhanh chóng hòa nhập vào xã hội.

Trớ trêu thay, Hiểu Khê lại thích anh ngay vào lúc này, không sớm hơn một chút, cũng không muộn hơn một chút. Đến tận bây giờ, cô vẫn chẳng hiểu tại sao lại thích anh nữa, có lẽ là bởi vì sự nhiệt tình, nghĩa khí của anh... Có thể nói tình yêu chẳng bao giờ có lí do cả. Lí luận về chi phí cơ hội tình yêu bắt đầu có sự thay đổi: Giữa người đàn anh đó và những người khác, cô thích anh, những người khác cô đều không thích. Nếu như đã không thích những người đàn ông khác, vậy anh chính là toàn bộ tình cảm của cô, cho nên chi phí cơ hội là không.

Tiết trời Bắc Kinh tháng Bảy đã vô cùng nóng bức, trên đường phố tràn ngập những chiếc quần sóoc, váy ngắn khiến cánh mày râu tha hồ thưởng thức. Tiết trời nóng bức, oi ả điển hình của phương nam khiến cho toàn thân người ta nhớp nháp, khó chịu. Còn trái tim và huyết mạch của Hiểu Khê lại càng tăng nhiệt cao độ.

Qua bạn bè, Hiểu Khê biết rằng cuối tháng này chính là sinh nhật của anh. Cô muốn đem đến cho anh một sự bất ngờ thú vị lớn, hoặc có thể khiến cho anh cảm động tới rơi nước mắt. Nên tặng anh cái gì thì tốt đây? Thật khiến cho người ta nghĩ đau cả đầu. Hiểu Khê tìm hiểu tất cả mọi sở thích của anh, thậm chí để có được những tin tức này, cô còn phải mời bạn bè của anh ăn một bữa cơm. Bữa đó là ăn tại nhà hàng Hồ Nam ở cạnh trường học, đã tiêu tốn hết cả thảy hai trăm ba mươi tám đồng, Hiểu Khê nhớ rõ mồn một con số đó.

Vào ngày sinh nhật của anh, anh đã mời mấy anh em, bạn học, đồng nghiệp cùng tụ tập, đương nhiên cũng có cả Hiểu Khê, tổng cộng khoảng mười người. Trước khi chiếc bánh sinh nhật được mang lên, mọi người có mặt ở đó đều lần lượt tặng quà. Hiểu Khê mở ba lô, lấy ra món quà được bọc rất tinh tế, trang trọng mà mình đã chuẩn bị, cầm trong tay. Dù điều hòa đang được bật ở mức mát nhất, người cô vẫn cứ nóng rừng rực. Cuối cùng, Hiểu Khê cũng đưa món quà cho anh, giả bộ như không có chuyện gì.

“Món quà là gì thế?” Có người hét lên.

“Đúng thế, mau mở ra xem đi, để cho bọn mình cũng được mở rộng tầm mắt nữa.” Lại có người phụ họa theo.

Anh cầm lấy món quà sinh nhật, nhìn Hiểu Khê đầy ngại ngùng. Hiểu Khê không biết phải làm thế nào, không gật đầu mà cũng chẳng lắc đầu. Cô nhìn thấy anh bóc lớp vỏ bọc xinh đẹp bên ngoài ra, xuất hiện trước mắt mọi người là một lọ thủy tinh đựng đầy những ngôi sao được gấp đẹp đẽ, cẩn thận. Những ngôi sao trong bình thủy tinh bảy màu lung linh dưới ánh đèn mờ ảo dường như đang lấp lánh liên hồi.

“Wow, cô em gái của chúng ta đúng là chuẩn bị vất vả quá!” Mấy người bạn học của anh tiếp tục hò reo.

Khuôn mặt của Hiểu Khê bỗng đỏ ửng lên, may lúc này là buổi tối nên chắc mọi người không nhìn thấy. Cô không hề nhận thấy bất cứ nét hứng thú vui vẻ nào trên khuôn mặt của người đó, có lẽ anh cảm thấy ngượng ngùng.

Chiếc bánh sinh nhật được bê lên, đèn tắt, nến được thắp lên, mọi người cùng hát bài Chúc mừng sinh nhật, anh thầm cầu nguyện, thổi nến rồi bật đèn. Đúng lúc ấy, cô nghe thấy anh nói: “Mọi người, hôm nay mình rất vui vì có thể cùng mọi người đón sinh nhật khó quên, đây cũng là lần sinh nhật cuối cùng trong cuộc đời sinh viên của mình.” Anh dừng lại vài giây, mặt tỏ vẻ thương cảm. “Đồng thời, mình muốn giới thiệu với mọi người, Quan Lâm, bây giờ đã là bạn gái của mình.”

Hiểu Khê rưng rưng đôi mắt nhìn người đó tay trong tay với một người con gái khác. Cô gái ấy hiện rõ niềm hạnh phúc và vui vẻ trên khuôn mặt, nhưng Hiểu Khê chỉ thấy vô cùng ngứa mắt nên chẳng muốn nhìn thêm chút nào.

Cô ấy dịu dàng, khép nép ngồi bên cạnh anh, lát sau đứng lên, nâng ly kính rượu từng người, từng người một.

Đột nhiên Hiểu Khê cảm thấy mình lúc này chẳng khác gì một chú hề, cô bèn tự nhủ mình không được trốn tránh, không được, nhất định phải chịu đựng cho tới cùng. Nghĩ vậy, cô liền mỉm cười tươi tắn, nâng ly uống rượu chúc phúc cho Quan Lâm. Sau khi uống hết ly rượu này, cô sẽ không bao giờ gặp lại hai người kia nữa.

Mối tình đầu của Hiểu Khê đã kết thúc như vậy, nói một cách chính xác thì là đã kết thúc một mối tình đơn phương. Một mối tình chưa có bắt đầu thì đã phải tan biến, cũng như những hạt giống còn chưa kịp đón ánh nắng mặt trời rực rỡ đã bị mục ruỗng ở một nơi ẩm thấp, âm u. Sau đó không lâu, Hiểu Khê xin nghỉ ở chỗ thực tập, bắt đầu đắm mình trong việc học tập bận rộn. Mặt hồ tình cảm trong cô cũng dần dần bình lặng trở lại, bình lặng đến mức chẳng còn chút gợn sóng nào hết, mãi cho tới khi gặp được Nguyên Kiệt.

Sau này khi nhớ lại, Hiểu Khê mới cảm thấy bản thân lúc đó thật ngc nghếch, khoảng thời gian học đại học tươi đẹp là thế, vậy mà cô lại chẳng có được một tình yêu thuần khiết, chân thành. Đây chính là chuyện đáng tiếc đầu tiên trong cuộc đời cô. Bởi vì cô phát hiện ra rằng khi đi làm, thứ tình yêu lãng mạn, tươi đẹp trong mộng ước chắc chỉ có thể tìm thấy trong những câu chuyện cổ tích chứ chẳng thể nào tìm thấy trong những giao dịch công việc nặng tính vật chất, thực dụng.

 

 

4.      Đừng hỏi em rằng liệu có hối hận không?

“Trước khi lên giường cùng một người đàn ông, phải hỏi bản thân mình liệu có hối hận hay không. Sau khi lên giường cùng với một người đàn ông thì đừng có tự hỏi nữa.

Phụ nữ vừa yêu lại vừa hận những người đàn ông hào hoa, phong nhã, yêu thích sự dịu dàng, tỉ mỉ của anh ta và hận vì anh ta không chỉ dịu dàng, tỉ mỉ với mỗi mình bản thân họ."

*

Buổi tối ngày thứ Tư, Hiểu Khê nhận được tin nhắn của Phó Vân: “Một người bạn từ Pháp về mang tặng anh một bình rượu vang Château Margaux, anh muốn được uống cùng với người mình yêu.”

“ô, nhưng em lại chẳng biết người anh yêu là ai cả.” Hiểu Khê vui vẻ trả lời lại.

“Đồ ngốc, lại còn phải nói nữa sao? Đương nhiên người đó chính là em rồi! Uống rượu ở nhà hàng của mình thật chẳng thú vị chút nào, hay em chọn một nơi thích hợp đi!”

“Chúng ta đến Phúc Lâu hoặc nhà hàng Maksim nhé!”

“Chẳng có gì mới mẻ cả.” Anh trả lời.

Cái anh chàng này, vậy thì nơi nào mới thích hợp chứ? Đừng có nói rằng nhà anh mới là nơi thích hợp nhất đấy!

“Ừm, em chẳng nghĩ ra được nơi nào nữa đâu. Anh khá hiểu biết về các nhà hàng, hay là anh quyết định đi!”

“Hay là đến nhà anh uống nhé!” Khoảng hơn mười phút sau, cuối cùng Hiểu Khê cũng nhận được tin nhắn của anh, cô cứ tưởng rằng anh đã đi tắm vì mãi không thấy trả lời. Giờ nghĩ lại, cô đoán chắc anh chàng này nhất định đã vắt kiệt trí óc để suy nghĩ xem nên nói câu này như thế nào, liệu có nên nhắn cầu này không nên tin nhắn mới đến chậm thế. Hiểu Khê hoàn toàn có thể tưởng tượng ra nét mặt gian tà trên khuôn mặt trẻ trung của anh.

“Hay là đến nhà anh uống nhé!” Tuy Hiểu Khê không phải là một cao thủ tình trường nhưng khi đọc được câu này, cô đã hiểu ngay ý đồ ẩn chứa bên trong. Trọng điểm đầu tiên không phải là uống rượu mà là đến nhà anh. Trọng điểm tiếp theo càng không phải là đến nhà anh mà chính là chuyện có thể xảy ra sau khi đến nhà anh. Hiểu Khê hoàn toàn có thể dự kiến được những chuyện sắp xảy ra. Nhưng những gì phải xảy ra thì sớm muộn cũng sẽ xảy ra thôi!

“Em phải suy nghĩ xem sao đã. Em hi vọng mình không vội vàng.” Hiểu Khê thành thật nói cho anh biết suy nghĩ trong lòng mình. Đúng vậy, Hiểu Khê muốn suy nghĩ kĩ xem sao. Cô không phải hạng người dễ dãi. Hơn nữa, Phó Vân nhất định không nghĩ tới việc Hiểu Khê vẫn chưa có kinh nghiệm quan hệ thực sự. Cô cảm thấy lo lắng đôi chút, sợ rằng bản thân mình sẽ biểu hiện không tốt.

Ngày hôm sau, Hiểu Khê kể chuyện Phó Vân mời mình đến nhà cho Trác Nhiên nghe. Những lúc cấp bách hay gặp chuyện quan trọng, cô chẳng thể nào nhẫn nhịn nổi mà đành phải nhờ đến Trác Nhiên cho mình ý kiến. Đi hay là không đi? Phải làm thế nào? Cô vô cùng căng thẳng, hoang mang như một đứa bé mười hai tuổi đối mặt với chuyện lần đầu có kinh nguyệt vậy.

“Trời ơi! Chuyện lớn như vậy mà sao bây giờ cô mới nói cho tôi biết?” Trác Nhiên vô cùng kinh ngạc nhìn Hiểu Khê.

“Có cái gì đâu mà cô lại kinh ngạc đến mức đó chứ? Tất cả mọi việc đều có thể xảy ra mà.” Hiểu Khê nói chuyện rất thoải mái.

“Tốt nhất là cô nên nghĩ cho kĩ càng, một khi đã đưa ra quyết định thì đừng có hối hận. Hiểu Khê, anh ta là một anh chàng phong lưu nổi tiếng đấy! Kẻ lơ ngơ tình trường như chúng ta gặp phải cao thủ rồi chết kiểu gì cũng chẳng biết đâu!” Trác Nhiên đặt hai tay lên vai của Hiểu Khê, lắc lắc như muốn làm cho cô tỉnh táo lại. Nói thực lòng, Hiểu Khê sợ bản thân mình sẽ hối hận rồi không biết phải làm thế nào. Cô nhớ lại chuyện trước đó với Nguyên Kiệt, nam nữ yêu nhau, kiểu gì cũng sẽ đi tới bước này. Cho hay không cho đều là vấn đề. Nói “cho” nghe như kiểu hết lòng dâng hiến vậy. Trên thực tế thì người phụ nữ cũng có nhu cầu của riêng mình. Đàn ông và phụ nữ khi bị cuốn vào vòng ái tình thì sẽ sản sinh ra rất nhiều hóoc môn.

Một Trác Nhiên xưa nay vẫn luôn chỉ rõ phương hướng cho Hiểu Khê lần này cũng chẳng thể cho cô được một chỉ thị rõ ràng. Đi hay là không đi? Cuối cùng cũng phải do chính Hiểu Khê quyết định! Đúng vậy, đến những thời khắc quan trọng, đương nhiên phải do chính bản thân mình đưa ra quyết định cuối cùng chứ! Những người khác cũng chỉ có thể làm một quân sư thôi, đến những lúc nước sôi lửa bỏng có khi chẳng còn có cơ hội nghe tham mưu nữa ấy chứ!

“Cứ thuận theo tự nhiên vậy! Những gì phải đến thì sớm muộn cũng sẽ đến.” Trác Nhiên chẳng khác nào một người chị tâm lí, an ủi Hiểu Khê, trong đôi mắt xinh đẹp của cô tràn ngập nỗi lo lắng. Đúng vậy, thuận theo tự nhiên, Let It Be! Đây chính là câu nói mà Hiểu Khê thích nhất, cũng là tên bài hát mà cô yêu nhất. Cô chìm vào giấc ngủ với ý niệm “thuận theo tự nhiên” này.

Ngày hôm sau, lúc Phó Vân uống rượu cùng bạn bè xong thì đã hơn mười một giờ đêm, anh đã say nên nói chuyện không còn tỉnh táo như mọi khi, nhưng anh vẫn gọi điện cho Hiểu Khê, kiên quyết đòi gặp mặt nhâm nhi rượu vang.

“Anh say rồi, hôm khác chúng ta gặp nhau nhé!”

“Không... được...” Anh bắt đầu nhõng nhẽo như một đứa trẻ.

“Anh không được lái xe đâu đấy!” Hiểu Khê bắt đầu lo lắng cho sự an toàn của anh. Hình ảnh những người sau khi uống rượu vẫn lái xe, lại còn nói chuyện điện thoại dẫn tới tai nạn giao thông liên tục hiện lên trong đầu Hiểu Khê, cô thực sự cảm thấy lo sợ đến mức quên cả nỗi đắn đo ban đầu của mình. Cô nghe tiếng Phó Vân trong điện thoại không ngừng nói địa chỉ nhà Hiểu Khê cho anh lái xe taxi, nhưng anh chàng này hình như là một người mới toe, mãi chẳng tìm được đường tới nhà Hiểu Khê. Anh bực tức bảo lái xe dừng lại, không chịu về nhà, nhất quyết ở đó ăn vạ.

“Được rồi, anh ở chỗ nào, em sẽ tới tìm anh!” Đi theo tín hiệu trái tim mình thôi! Hiểu Khê cầm theo túi xách đi ra ngoài, cô hi vọng rằng lần này mình không phải là con thiêu thân lao vào biển lửa.

Hiểu Khê nhìn thấy chiếc taxi đừng lại trên cầu vượt, Phó Vân liền mở cửa cho cô vào. Hiểu Khê vừa ngồi vào xe đã ngửi thấy mùi rượu Mao Đài nồng nặc. Phó Vân đang ngồi ở ghế trước, đưa tay ra sau nắm lấy bàn tay của Hiểu Khê. Bàn tay của anh vô cùng ấm áp, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, có lẽ đây chính là sức nóng của men rượu, đôi bàn tay Phó Vân càng ngày càng ấm hơn. Luồng hơi ấm của anh truyền qua bàn tay, dần dần lan tỏa khắp toàn thân cô. Đôi bàn tay quyến luyến có lẽ chính là như thế này đây.

Chiếc xe dừng lại dưới toà chung cư cao cấp, Hiểu Khê cười nói: “Xem ra anh vẫn chưa say tới mức lú lẫn, chí ít vẫn còn nhớ đường về nhà mình.”

“Đúng thế, ai nói là anh đã say chứ? Anh chỉ là uống hơi nhiều hơn bình thường một chút thôi.”

Phó Vân rút ra hai trăm đồng đưa cho anh lái xe rồi nói: “Không cần phải trả lại đâu!”

Vừa mới xuống xe, anh liền ôm chặt lấy cô, trao cho cô nụ hôn cuồng nhiệt. Hiểu Khê vốn vô cùng ghét mùi rượu, vậy mà không hiểu sao lúc này, cô lại khá thích nụ hôn ngập tràn mùi rượu đê mê này nữa.

Lấy chìa khóa mở cửa, cởi giày, Phó Vân bế thốc Hiểu Khê lên, đi thẳng vào phòng ngủ. Hiểu Khê hoảng hốt tột độ, vùng vẫy nói “không”, nhưng dường như tiếng kêu đó càng kích thích khát vọng chinh phục của người đàn ông này. Anh đã vô cùng lão luyện trong tình trường, giờ đây thuần thục đặt cô lên giường. Giây phút này cuối cùng cũng tới, cho ai thì cũng vẫn là cho, con người mà trước kia mình vô cùng quan tâm, sau cùng chẳng phải vẫn phản bội mình hay sao? Tốt xấu gì thì đây cũng là người mà mình thích. Anh đang phiêu diêu trong men rượu, sau khi bận rộn vài phút, anh bắt đầu tiến sâu vào cơ thể cô. Cơ thể của Hiểu Khê lúc đầu không mấy thích ứng kịp, nhưng dần dần cũng quen với những hồi công kích của anh. Cả đêm hôm đó, Phó Vân đã dẫn dắt Hiểu Khê nếm thử tất cả các tư thế trong bộ phim sắc giới. Anh nhìn thấy nỗi căng thẳng ở Hiểu Khê, các cơ thịt đều co cứng, anh dịu dàng dùng đầu lưỡi du ngoạn trong khu vườn bí mật của cô. Hiểu Khê dưới cơ thể anh giống như một đóa hoa đang nở rộ, tinh khiết mà thẹn thùng, e lệ.

Lúc họ tỉnh dậy thì đã là mười giờ sáng hôm sau. Tối hôm qua, cô không bị chảy máu. Anh làm sao có thể tin rằng anh chính là người đàn ông đầu tiên chiếm lĩnh được cơ thể của cô. Nhưng mà điều này cũng chẳng có vấn đề gì hết. Dù gì cô cũng chẳng có ý định vì cái màng đó mà bắt ép người ta phải chịu trách nhiệm với mình. Cho đến giây phút này, Hiểu Khê đã không còn do dự vì chiếc màng đó nữa, cô muốn yêu thương người mà mình yêu thương, làm những việc mà mình thích. Nếu như có ai đó nhất nhất tính toán đến chiếc màng đó thì cô sẽ coi thường người ấy từ tận đáy lòng. Từ giờ trở đi, cô không cần phải có điều cấm kị gì chỉ vì chiếc màng đó nữa. Bởi vì trên thế gian này, không cho thì cuối cùng cũng sẽ mất đi, cho rồi vẫn có thể tiếp tục mất đi. Cho nên chi bằng cứ cho người thích hợp nhất vào lúc cảm thấy đã chín muồi.

Đỗ Hiểu Khê sẽ không bao giờ tự hỏi bản thân cô liệu có hi hận hay không nữa.

Cuối cùng cô cũng đã hiểu ra rằng, mình nghĩ ngợi xa xôi như vậy cũng chẳng có ích gì. Đời người trước nay không bao giờ đi theo đúng như kế hoạch chúng ta đã đặt ra cả.

Thế nên, cô quyết định im lặng, không nói gì với Phó Vân về chuyện đó.

Lúc sắp chia tay, anh quay đầu nói với cô: “Liên lạc sau nhé!”

Cô vẫy tay chào tạm biệt. Tạm biệt rồi, liệu có thể gặp mặt lại lần nữa không?

Hiểu Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, sau đó bật cười vài tiếng. Từ nay trở đi, Đỗ Hiểu Khê đã bước vào một trang mới của cuộc đời mình.