Bí Đao Thối Và Con Nhỏ Ngốc

Chương 51: Biến mất

Đã mấy ngày trôi qua, không thấy Nhi đi học.. Thiên An, Thiên Ân lo lắng. Cả Uyển Uyển cũng biến mất nữa..

Thiên An có đến quán tìm nhưng bà chủ nói Nhi đã không đến làm được mấy ngày rồi... sự bất an dâng lên.. hai anh em chạy vội đến đồn cảnh sát..

Cuối cũng thì công cuộc tìm kiếm cũng bắt đầu. Nhưng rốt cục thì vẫn vô ích.. người thì không thấy...

- anh không chịu nổi nữa! Anh phải đi tìm hai cậu ấy!_ Thiên Ân đứng phắt dậy

- bình tĩnh đi anh! Cảnh sát vẫn đang đi tìm mà!_ Thiên An cố trấn tĩnh anh trai

- không thể được!_ Thiên Ân quay lại.

Thật sự thì hai người họ đã đi đâu? Hay bị ai đó hãm hại... hàng loạt thứ hiện lên trong đầu của cả hai anh em

Ring ring.....

- anh có điện thoại!

Thiên Ân vội vàng rút máy ra, chỉ là tin nhắn nhưng đó là của Uyển Uyển, cậu vui mừng mở ra xem nhưng ngay sau đó, khuôn mặt chợt biến sắc..

- anh! Có chuyện gì vậy?_ Thiên An chăm chú nhìn

- không! Không có gì!_ Thiên Ân như người mất hồn ngồi phịch xuống ghế.. cái cảm giác gì đây?

Chưa bao giờ cậu thấy sợ hãi như lúc này.. hình ảnh đó, tin nhắn đó, từng từ từng chữ vang vọng trong tâm trí cậu..... nó thật đáng sợ..

Thiên An nhìn thái độ lạ của anh khẽ nhíu mày... tin nhắn vừa nãy có gì đó sao? Thật đáng nghi mà...

Tại khu nhà hoang...


Rào....

- dậy đi!

Nghe tiếng ai đó thất thanh cộng thêm cả việc bị tạt nước vào mặt khiến Nhi bừng tỉnh, ánh mắt lờ đờ nhìn xung quanh, nơi đây tối om, lạnh lẽo, mùi ẩm mốc xộc lên mũi thật khó chịu, tay Nhi đau nhói, giờ mới để ý, tay chân cô bị trói chặt vào thành ghế, đến cử động cũng thật khó khăn.

- dậy rồi hả sóc con?

Nhi giật mình nhìn lên, là một tên, tóc cắt xém, quanh mắt có vết sẹo dài hình hương cá, nhìn thật chẳng khác nào xã hội đen..

- ngươi là ai?

- là người sẽ tiễn ngươi đi! Haizzz..... xem chừng sóc con này cũng xinh gớm nhỉ?_ hắn ta ngạo nghễ nâng cằm Nhi lên.

- bỏ bàn tay bẩn thỉu của ngươi ra!_ Nhi cắn mạnh vào tay hắn ta khiến hắn giật mình lùi lại..

- được đấy! Dám cắn ta sao?

Bốp!

Mặt Nhi đau điếng, hắn ta... thật đáng sợ... kinh tởm..

- thằng mà mày yêu nhất! Sẽ đến cứu mày. Nhưng làm thế nào bây giờ nhỉ? Tao có lệnh phải giết cả hai..

Tút....tút.....

Hắn ta bấm điện thoại, tiếng nói đầu dây vang lên khiến Nhi tái mặt, hắn ta cười gian rồi dí điện thoại vào tai Nhi..

- nói đi!

" Nhi! Phải cậu không? Nhi?"

Giọng bên kia có vẻ gấp gáp, Nhi không thể... không thể để cậu gặp nguy hiểm được..

- đừng.... đừng đến! Tớ không muốn cậu..... xảy ra chuyện gì cả!

" ngốc! Cậu là đồ ngốc! Tớ nhất định! Nhất định đến.......tút......tút..."

- luyên thuyên thế đủ rồi!

- Uyển Nhi.......

- sao?_ hắn ta nhìn Nhi

- Uyển Nhi đứng sau phải không?

- huh? Uyển Nhi là ai?

Nhi tròn mắt, ngẩng mặt lên đã không nhìn thấy tên kia đâu rồi... nếu không phải Uyển Nhi, thì ai có thể chứ?...

Nhi cọ quậy, nhưng dây trói chặt quá, cô không cử động được.


" trái, phải, phải, trái trái"

Nhi khựng lại, tay khẽ nhích theo những gì bản năng mách bảo, dây trói bị tuột ra khỏi tay, Nhi nhanh chóng tháo nốt dây bên dưới chạy vội đi, nhưng vừa ra đến cửa thì...

Rầm...

- sóc con này nhanh thật! Dám chạy sao?

- con nhỏ này.... thông minh thật! Trói vậy mà vẫn dễ dàng tháo ra được sao?

- vác con nhỏ này trói cho cẩn thận lại đi! Canh chừng cô ta đấy! Thằng kia cũng sắp đến rồi!

19h.....

Chiếc xe ô tô đen lao vun vút trên đường, chẳng mấy chốc mà dừng lại trước khu nhà hoang phía ngoại thành, bóng đen từ trên xe lao thật nhanh xuống...

- đến rồi!

Nhi hoảng hốt nhìn lên màn hình..

- sóc con có thêm bạn này!_ tên cầm đầu mỉm cười, Nhi nhìn về phía cửa..

- Uyển.... Uyển Nhi?

Cô trợn tròn mắt, Uyển Nhi cũng bị trói, khuôn mặt cúi gằm xuống..

- ồ... thì ra hai nhóc quen nhau từ trước rồi hả?

- mấy người....tại sao lại làm vậy?_ Nhi hét lên

- lí do sao? Có người bảo thôi!_ hắn ta nhún vai.

Rầm......

Cánh cửa bật mở, Nhi giật mình quay sang, đuôi mắt ướt nhèm nhìn bóng dáng kia..

- Thiên Ân......


- nhóc tới rồi hả? Bọn anh đợi mãi đấy! Xem chừng giữ lời hứa gớm nhỉ?

- mau thả hai cậu ấy ra! Các người muốn gì cũng được!_ Thiên Ân mặt hầm hầm tiến tới.

- muốn lấy mạng mày! Lên đi!

Vừa dứt câu, cả đám người xông lên, Nhi sợ hãi... một mình Thiên Ân, sao có thể đánh lại bọn chúng.. Uyển Uyển vẫn còn chưa tỉnh nữa..

- Ngốc!_ Nhi hét lớn, nước mắt đua nhau chảy dài trên má.. cô không muốn mất thêm ai nữa.... đặc biệt...càng không muốn mất Thiên Ân.. như vậy... cuộc sống chẳng còn gì ý nghĩa..

Nhi chợt giật mình, khuôn mặt biến sắc nhìn lên, cổ đau rát, hắn ta... hắn ta đang cứa dao vào cổ Nhi. Mắt hằn lên những tia máu..

- mày muốn chết?

Thiên Ân xoay người, vội vàng lao tới giật con dao găm trên tay tên kia..

- ai cho phép mày đụng đến cô ấy?

Cậu tức giận lao tới. Nhưng... nhìn ngoài thì rõ là cậu vẫn yếu thế hơn... làm sao mà địch được với tên kia cơ chứ.. chỉ một lát, Thiên Ân đã lăn ra sàn..

- không!_ Nhi nói lớn

- bảo tao tha cho hắn sao? Người đã làm BMK sụp đổ....

- ngươi.... rốt cục là ai?_ Thiên Ân gượng ngồi dậy, máu rỉ ra từ tay cậu..

...

- hậu vệ của BMK!