Bí Đao Thối Và Con Nhỏ Ngốc

Chương 32: Người quan trọng

Lạch cạch.....

Những âm thanh quái dị phát ra từ trong bếp. Chẳng là Nhi đâu có ăn tối, ngủ một mạch đến 2h sáng, đã thế đang ngủ ngon lại có cảm giác như bị ma sờ đầu nữa chứ. Nhìn quanh nhìn quất mà chẳng có gì ăn được cả. Nhi ngáo ngán ra tu nước lọc. Thật không có từ gì để miêu tả nữa. Nhi ôm bụng quay về phòng. Chỉ uống nước xuông nên chốc chốc lại dậy một lần. Thiệt tình, cô gái Uyển Uyển gì gì kia nấu cũng đâu cần nấu hết sạch như thế.. Hại Nhi khổ sở như vậy..

6:00 sáng

- ủa? Nhỏ ngốc không chuẩn bị bữa sáng à?_ Thiên Ân khoác cặp từ tầng trên đi xuống

" nhỏ ngốc? Thân mật đến vậy sao?"

Uyển Uyển nghĩ thầm, trong lòng có chút ghanh tỵ

- cậu quên là hết đồ rồi à? Chắc cậu ấy đi trước rồi!_ Uyển Uyển vội nói

- ừm.. Ờ nhỉ? Tớ quên mất! Ta đi ăn sáng thôi!_ Thiên Ân gãi đầu mỉm cười. Thiên An đăm chiêu, lượn vào trong bếp một lượt, cậu tròn mắt

- ủa? Anh.. Nước hết từ lúc nào vậy? Hôm qua em thấy vẫn còn mà!

- ừ nhỉ? Lạ thật!

Cả ba tò mò nhìn bình nước có vẻ khó hiểu... Không ai uống vậy thì ai uống? Chẳng lẽ là....ma..


- a ha! Chúng ta đi thôi anh!_ Thiên An tái mặt vội lôi hai người kia ra ngoài. Nói cậu yếu bóng vía thật không sai tí nào.

10" sau...

Nhi lật đật mở cửa phòng đi ra. Cả người Nhi lúc này có thể mô tả duy nhất bằng 3 từ " mềm như bún". Đã mệt lại còn phải quốc bộ. Trong túi không còn xu nào cả.. Nhi nặng nhọc lết đến trường. Vừa mới đến cửa lớp, hàng mấy chục con mắt đổ dồn..

- cậu sao vậy? Trông cậu có vẻ không được khoẻ cho lắm!_ Quỳnh Nhi chạy tới.

- tớ không sao!

Nhi nhăn mặt quay về chỗ, ba người kia đi trước mà giờ lại không thấy đâu.. Lạ nhỉ? Nằm phịch xuống bàn. Nhi nhắm mắt lại, chỉ kịp nói đúng một câu rồi thiếp đi

- thể dục.. Nhớ gọi tớ!

Quỳnh Nhi lo lắng nhìn cô bạn mình, cô quay về chỗ ngồi, quay xuống đặt nhẹ tay lên trán Nhi, cô thở phào, không thấy trán nóng gì cả..

1 tiếng sau...

Reng.......reng......

Đang ngủ ngon thì bị lay dậy, Nhi nhăn nhó lết xuống phòng thay đồ dưới sân thể dục, thay xong... Ra lớp tập trung, lời thầy dõng dạc mà Nhi cảm tưởng như sét đánh ngang tai vậy.. Chạy 10 vòng sân? Nghĩ vậy thôi, chứ Nhi cũng cố hết sức chạy, cả lớp xong hết rồi, có mỗi Nhi còn tận 2 vòng..

- trông cô ấy có vẻ không được khoẻ thì phải!_ Thiên An lo lắng nhìn Nhi đang hì hục chạy.. Thiên Ân vẫn mải mê nói chuyện với Uyển Nhi mà không để ý tới lời em trai nói..

- cậu khát chứ? Ta đi mua nước đi!_ Thiên Ân mỉm cười, Cùng Uyển Uyển đi mua nước.

Trong lúc hai người đang vui vẻ bên nhau thì có người đã bất tỉnh... Cả lớp hoảng loạn, xúm lại, Thiên An lo lắng, bế xốc Nhi chạy vội đến phòng y tế, Quỳnh Nhi cũng chạy theo sau.. Biết ngay là Nhi mệt mà, vậy mà còn cố..

Sau khi hai người kia mua nước về.. Thiên Ân cũng hết sức vui vẻ. Thì thấy cả lớp đang xúm lại bàn tán cái gì đó, thầy dạy cũng chẳng thấy đâu, cậu đi đến hỏi mấy bạn trong lớp

- thầy đi đâu vậy?

- à! Vừa nãy Nhi bị ngất trong lúc tập luyện nên thầy đã lên phòng y tế rồi!

Bộp....

Chai nước lăn lóc dưới đất, Thiên Ân chạy nhanh hết mức có thể làm Uyển Uyển chạy theo còn không kịp, lên đến nơi, thấy cô y tế đang đo nhịp tim cho Nhi, cậu hớt hải chạy vào..


- thầy.. Bạn ấy sao rồi?

- thầy cũng không biết!_ thầy giáo khẽ lắc đầu..

- sao anh giờ mới tới?_ Thiên An đứng dậy

- hộc... Nhi sao rồi?_ Uyển Uyển vịn vào cánh cửa thở không ra hơi

- được rồi! Không sao đâu mấy đứa! Cô bé chỉ ngất do quá sức thôi! Thể chất cũng kém.. Chắc nhịn ăn rồi đây.._ cô y tế lắc đầu thở dài quay ra

- bạn ấy ổn không cô?_ Thiên An quay lại

- không sao! Mấy đứa đừng quá lo! Cô bé sẽ tỉnh dậy thôi! Đi mua chút gì đi! Chắc do nhịn đói nên mới ngất vậy đó!

- dạ vâng ạ!

Thiên An chạy thẳng xuống mua tạm chiếc bánh mì và hộp sữa đem lên phòng y tế. Thiên Ân nặng nhọc nhìn Nhi, mặt cô bé tái mét vậy..

" xem chừng cô ta rất quan trọng với cậu thì phải!"

Uyển Uyển khẽ liếc sang Thiên Ân nghĩ thầm. Còn cậu thì lại cảm thấy có lỗi.. Quên béng mất việc Nhi chưa ăn tối... Lại quên cả việc đi chợ mua thêm đồ( hôm đấy Nhi dọn cả ngày nên không có thời gian đi mua) hại Nhi chịu đói.. Chắc hôm qua Nhi uống nước xuông đây mà..

Hết tiết thể dục, thầy giáo dặn dò hai anh em rồi về phòng hội đồng. Uyển Uyển cũng muốn ở lại nhưng Thiên Ân một mực không cho nên cô đành cắn răng quay về lớp học. Rõ ràng là Thiên Ân yêu cô vậy mà quan tâm con nhỏ kia còn hơn cả cô nữa.. Rốt cục là tại sao chứ..

- ưm...

Nhi khẽ mở mắt, nhìn xung quanh, căn phòng trắng toát phảng phất mùi thuốc, cô bé có nhớ là mình bị ngất còn đây là đâu thì hoàn toàn mù tịt..q


- cậu tỉnh rồi hả?_ hai anh em đồng thanh. Nhi quay sang nhìn cả hai khẽ gật đầu. Đỡ Nhi ngồi dậy, Thiên An lấy bánh và sữa cho Nhi..

- cậu ăn đi cho lại sức! Hôm qua cậu nhịn đói hả?

Nhi đỏ mặt gật nhẹ đầu, cái bình nước kia bị cô bé xơ tái hết rồi còn đâu..

Thiên Ân cho Nhi dựa vào người mình rồi xé nhỏ miếng bánh cho Nhi ăn...

Ăn no nê chán chê, cốc thuốc đã lù lù trước mặt. Tất nhiên là Nhi uống ngon lành rồi vì Thiên An đã hoà với nước đường rồi mà!

- sao hả? Đỡ mệt chưa?_ Thiên Ân sờ nhẹ lên trán Nhi. Cô cảm giác như tim mình có chút vấn đề thì phải.. Nó đập rộn ràng hơn bình thường

- tớ không sao rồi! Nghỉ lát sẽ khỏi! Hai cậu về lớp học đi!_ Nhi khẽ đẩy Thiên Ân ra vì sợ cậu nhóc sẽ thấy điều kì lạ này

- thật không đó?_ Thiên Ân cau mày

- thật thật! Tiết sau tớ lên!_ Nhi phẩy tay. Đúng là, có đồ ăn nạp vào người trông khoẻ hẳn ra..

- ừ! Nghỉ đi nhé!_ Thiên Ân nói xong đi về lớp, Thiên An khẽ nhéo má Nhi rồi vô tư hôn chụt lên cái chỗ mình vừa véo làm Nhi ngại đỏ hết cả mặt..

- nhanh khoẻ nhé!_ cậu nhóc nháy mắt tinh nghịch nhanh chóng phéng ra ngoài, tất nhiên là phải chạy nhanh rồi, thường thì chậm 1 s thôi cũng đã bị thương tích rồi.. Còn không chạy nhanh thì khỏi nói nhé.. Thiệt tình, tên bí ngô này thật biết tranh thủ mà... ( =_=)